Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 44: Cùng đi

Khúc chung nhân chưa tan.

Hồ Linh Tiêu vũ mỹ như vậy, yêu dã như vậy, đủ khiến trời đất trở nên động dung ngây ngất. Đôi mắt Tô Vận Hàm vì vũ độ tuyệt mỹ này mà say mê, nàng để cổ cầm qua một bên, đứng dậy kéo tay Hồ Linh Tiêu, đến khi nàng giao hết trọng lượng thân thể giao cho mình, tương ứng ôm lấy nàng, nói: "Nàng mỹ như vậy, khiêu vũ cũng mỹ như vậy, cho dù ta thích hoa đào, nhưng cũng không sánh được phân nào với diễm lệ của nàng."

"Ngốc tử, mỹ này là duy nhất, cũng là duy nhất vì ngươi." Hồ Linh Tiêu hơi ngửa đầu, a phun ra hơi ôn nhuận trên cổ Tô Vận Hàm: "Ta nghĩ cùng ngươi mãi mãi tiếp tục tiếp tục, ngươi có nguyện ý chứ? Nếu ta nói ta không muốn ngươi trải qua nổi khổ luân hồi, mà mỗ mỗ có biện pháp giúp ngươi nhảy khỏi luân hồi, vĩnh thế không lão. Thì ngươi nguyện ý tiếp thụ?"

"Sinh lão bệnh tử vốn là việc phàm nhân phải trải qua, luân hồi cũng chỉ là tuân theo định luật nhân quả mà thôi. Còn vĩnh thế không lão, nhảy khỏi luân hồi, ta thực sự chưa từng nghĩ tới. Có một số việc, thuận theo tự nhiên là được, hà tất chi phải thay đổi chứ?" Tô Vận Hàm nhìn hoa đào nở rộ trong rừng, cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rời khỏi đoá hoa lay động mà rơi về với gốc cây, không có lưu luyến, càng không có tiếc nuối.

"Nhưng ta không muốn thuận theo tự nhiên, ta chỉ muốn cùng ngươi cùng nhau đời đời kiếp kiếp. Ngươi có biết, ta chỉ cần tưởng tượng sơ qua có ngày ngươi sẽ biến mất trước mặt ta, bị những quỷ sai kia mang đi luân hồi, lòng ta sẽ ngạt thở. Vận Hàm, sinh ly cũng không thể, nếu để ta và ngươi trải qua tử biệt thống khổ, chi bằng ngươi... chi bằng gϊếŧ ta đi." Hồ Linh Tiêu nhìn nàng, trong con ngươi lưu chuyển chính là một loại gọi là mong đợi ý yêu. Nàng chỉ muốn Tô vận Hàm đáp ứng, mặc kệ mỗ mỗ sẽ dùng phương pháp gì để Tô Vận Hàm nắm giữ thân không lão, kết quả đều là vì giúp các nàng cùng một chỗ.

"Vậy hiện tại ta liền thay nàng gϊếŧ ngươi!" Thanh âm đường đột từ sâu trong từng đào truyền tới, thanh âm kia cắt đứt lời Tô Vận Hàm do dự nghĩ muốn nói ra. Nàng hoảng hốt cảm thấy thanh âm này phi thường quen thuộc, cảm giác được mỹ nhân trong l*иg ngực lạnh run không lý do, rốt cuộc Tô Vận Hàm nhớ ra chủ nhân thanh âm kia là ai. Một đạo bạch quang từ trong ngực nàng nhảy ra, vốn Hồ Linh Tiêu ôm lấy nàng chẳng biết đã biến mất trong lòng ngực nàng lúc nào. Có thanh âm giao đấu xuất hiện giữa không trung cách đó không xa, Tô Vận Hàm chạy thẳng một đường tới đó, lại phát hiện giữa không trung có hai đạo hoàng bạch quang đang không ngừng kích chiến. Mà đối diện với nàng, Huyền Cơ mặt đầy túc sát (nghiêm túc + sát khí) nhìn chằm chằm bạch quang giữa không trung, ngón tay giữa cùng ngón trỏ hợp lại cực nhanh tạo thành các động tác.

Hồ Linh Tiêu thừa nhận nàng đã quá sơ ý, lại càng bị Huyền Cơ phát hiện tung tích của nàng, thậm chí không cho nàng kịp chuẩn bị gì liền trực tiếp công kích. Nàng có thể cảm giác được lần này Huyền Cơ tới thật nghĩ muốn mệnh của nàng, tuy rằng mấy lần trước cũng không phải là đùa náo gì. Nàng không đánh lại Huyền Cơ, đó là chuyện không cần nghi ngờ. Cho dù nàng đã có ngàn năm đạo hành, những vẫn đánh không lại thanh kiếm đồng tiền gϊếŧ qua vô số yêu ma kia trong tay Huyền Cơ. Đánh không lại thì bỏ chạy, đây là nguyên tắc từ trước tới nay của nàng. Chỉ là cái nguyên tắc này không dùng được vào hôm nay, bởi vì chướng nhãn pháp của nàng đã bị Huyền Cơ nhìn thấu, trọng yếu hơn là Tô Vận Hàm vẫn còn ở nơi này, nếu mà chạy, chỉ sợ xú đạo sĩ Huyền Cơ kia sẽ gây chuyện bất lợi với nàng ấy.

"Yêu nghiệt! Ngươi nhiều lần dùng chướng nhãn pháp trốn khỏi tay ta, lần này đừng hòng có cơ hội!" Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới vẻ mặt đầy ngỡ ngàng của Tô Vận Hàm đứng đối diện. Hắn lấy ra một đạo phù hoạ rất lâu mới xong trong bố đại khoác bên người, chắp tay có nó trước ngực, trong miệng không ngừng niệm gì đó, lại ném về hướng Hồ Linh Tiêu bên kia, lúc này đạo phù hoá thành thiên võng kim sắc cự đại bọc lấy Hồ Linh Tiêu, nhanh chóng thu nhỏ lại trong lúc nàng còn chưa kịp giãy dụa, mãi tới khi cầm cố Hồ Linh Tiêu giữa không trung không tài nào động đậy được.

"Hừ, yêu nghiệt! Ngươi quấn lấy phàm nhân vô tội, hôm nay bần đạo liền diệt hoạ hại ngươi đây, tránh lưu lại yêu quái ngươi làm loạn nhân gian!" Huyền Cơ tràn đầy tự tin, để kiếm đồng tiền ở giữa không trung chuyển hướng, đối thẳng với Hồ Linh Tiêu bị giam cầm chỉ có thể giương mắt nhìn, con mắt hơi nheo lại, không chút tiếc thương ngón trỏ cong lại, sau đó dùng sức thả ra, hét lớn: "PHÁ!"

"Hồ muội!" Ngay thời khắc kiếm đồng tiền sắp đâm vào thân thể Hồ Linh Tiêu đó, một đạo hắc ảnh đột nhiên che trước người nàng, dùng sức một cái đẩy nàng rơi xuống trước mắt Tô Vận Hàm. Mà chính mình lại thành đối tượng tru sát của kiếm đồng tiền, chuẩn xác không sai đâm vào thân thể hắn. Vầng sáng hồng sắc từ từ tản ra từ lòng ngực hắn, mãi tới khi ánh sáng càng ngày càng sáng, hắn với nội đan cùng nhau theo hồng quang khuếch đại mà hoá thành tro tàn.

Chưa kịp nói gì nữa, câu nói sau cùng trước khi chết của Lang Ngọc cũng chỉ là "Hồ muội". Hắn không cô phụ sự giao phó của Hồ Kiều Kiều, vào thời khắc nàng sắp bị Huyền Cơ tổn thương đó giúp nàng đỡ đòn công kích trí mệnh này. Kỳ thực lúc đó hắn thật chỉ muốn ngầm quan sát, tiếc rằng cảnh tình của hắn với Hồ Linh Tiêu quá sâu, chung quy không có cách nào làm chuyện khoanh tay bàng quan, lúc này mới buông bỏ "mệnh lang" này, không tiếc để cứu nàng xuống.

"Linh Tiêu?!" Tô Vận Hàm mắt thường sinh phàm, căn bản là không biết gì chuyện đã xảy ra vừa nãy cả. Nếu không có Lang Ngọc đẩy Hồ Linh Tiêu xuống trước mặt nàng, Tô Vận Hàm căn bản sẽ không phát hiện thời khắc này Hồ Linh Tiêu bị ngũ hoa đại bảng *. Ôm lấy nàng, Tô Vận Hàm dùng sức giúp Hồ Linh Tiêu kéo "dây thừng" trên người, chỉ là tựa hồ nó kết chặt quá mức, kéo kiểu nào cũng không cách nào gỡ bỏ nó được.

[Chỉ việc trói khiến cả tứ chi cùng đầu đều không thể nhúc nhích được]

"Không cần kéo nữa, đó là chú trói yêu do tổ sư gia truyền lại, không có chú pháp thì không cách nào gỡ ra được." Huyền Cơ không ngờ tới nửa đường sẽ gϊếŧ yêu quái trở ngại hắn trừ yêu, cũng may y đã chết, Huyền Cơ cũng không có hứng thú lại truy cứu việc hắn không đúng. Thu hồi kiếm đồng tiền, Huyền Cơ cầm nó nhắm thẳng vào Hồ Linh Tiêu bị cầm cố ngay cả nói cũng không thể, nói: "Cho ngươi sống thêm một lúc, cùng lắm hiện tại... ngươi phải chết đi."

"Không được! Đạo trưởng, đạo trưởng ta cầu xin người buông tha cho nàng!" Tô Vận Hàm chỉ nghe câu "ngươi phải chết đi" kia của Huyền Cơ cũng đã tê cả da đầu, thanh âm kia lộ ra hung tàn cùng quyết tuyệt, người khác nghe được sẽ tâm run không ngừng. Che trước người Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm không biết tại sao nàng phải làm ra cử động này, chỉ là lúc này nàng hận, giống như ngày ấy Hồ Linh Tiêu bị thương mà thống hận bản thân mình. Nàng hận chính mình vì sao chỉ là phàm nhân tay trói gà không chặt, ngay cả năng lực cứu nàng thoát khỏi hiểm cảnh cũng không có. Nàng hận, nàng thật rất hận! Cũng bởi vì hận này, nàng từ trước đến nay chưa từng rơi lệ đã vì sự "sự vô năng" của bản thân mà rơi lệ, không nhiều, chỉ có một giọt.

"Đạo trưởng! Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân (Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng), Linh Tiêu nàng chưa từng hại người! Chỉ cầu ngài có thể buông tha nàng, đừng tiếp tục sát hại thêm nữa! Yêu cũng có phân chia tốt xấu, đạo trưởng! Cầu xin người đừng gϊếŧ nàng!" Đều nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, thân là nữ nhi nàng nào đã từng quỳ với ai? Nhưng nàng quỳ, vì Hồ Linh Tiêu nàng quỳ. Chính như Hồ Linh Tiêu nói không cách nào trơ mắt nhìn nàng chết đi, thời điểm nhìn thấy Huyền Cơ dùng kiếm chỉ vào Hồ Linh Tiêu, tâm nàng cũng ngạt thở theo, khi đó ý nghĩ duy nhất cũng là có chừng*, chính là muốn nàng sống sót, hoặc là các nàng cùng tử.

[kiểu như nghĩ hạn hẹp, không ra được đối sách mà chỉ nghĩ tới chuyện một sống hai chết]

"Công tử không nên bị yêu nghiệt này mê hoặc tâm trí, yêu nghiệt cỡ này chỉ có thể hoạ hại nhân gian, nếu nó ngoan ngoãn ở lại chỗ của nó cũng thôi đi. Nó khăng khăng không hiểu an phận, mê hoặc người! Hôm nay nếu ta không gϊếŧ nó, còn đợi lúc nào!" Huyền Cơ cầm kiếm tiến lên một bước, hắn phí đi nhiều tâm tư bắt nó như vậy, sao có thể vì Tô Vận Hàm xin tha mà thả nó!

"Không! Ta không có bị nàng mê hoặc tâm trí! Nàng sẽ không hại người, nàng là của ta... nương tử chưa qua cửa của ta! Ta, ta không cho ngươi gϊếŧ nàng! Lại càng không cho phép ngươi tổn thương hại nàng! Ta, ta yêu nàng!!!" Tô Vận Hàm đứng dậy, giơ hai tay che trước mặt Huyền Cơ. Vốn tưởng rằng lời này sẽ nói ra vào lúc thích hợp nào đó, không nghĩ tới vì sự xuất hiện của Huyền Cơ, khiến nàng sớm thốt thành lời.

Ngốc tử?! Trong mắt Hồ Linh Tiêu đều là ý cười thoả mãn, nàng ôn nhu nhìn bóng lưng Tô Vận Hàm. Đó là bóng lưng thuộc về nữ tử, so với bất luận người nào đều muốn kiên định hơn. Nàng mới vừa nói gì vậy? Nàng nói, mình là nương tử chưa qua cửa của nàng, nàng còn nói không cho phép hắn tổn thương hại mình, nàng còn nói ra, nói ra lời yêu mình nàng chưa từng nói. Thật tốt, có thể nghe nàng nói những lời này, thật tốt!

"Quả nhiên ngươi bị yêu hồ này mê hoặc tâm trí, ngay cả mình là nam hay nữ cũng quên đến một sạch hai sẽ! Thử hỏi, ngươi thân là nữ tử có thể nào nghênh thú nữ tử qua cửa chứ? Người quỷ còn có khác biệt, người cùng yêu quái càng không thể có chuyện! Cô nương ngươi vẫn nên tỉnh lại đi thôi! Chớ bị vẻ ngoài của nó mê hoặc! Hôm nay ta liền để ngươi nhìn thấy nguyên hình của nó!" Huyền Cơ bắn một ngón tay, lập tức có hào quang hoàng sắc xông thẳng vào thân thể Hồ Linh Tiêu. Chỉ phút chốc sau, thân thể nàng từ từ thu nhỏ, hiện ra nguyên hình bạch hồ.

"Nhìn thấy chưa! Nó là một con hồ! Con hồ xảo quyệt nhất!!!"

"Ta biết, ta vẫn luôn biết nàng là hồ ly tinh." Tô Vận Hàm nhẹ nhàng ôm lấy bạch hồ, để dù nàng chịu bị cầm cố cũng có thể hưởng thụ ôn độ trong lòng ngực mình: "Ta không lưu tâm nàng có phải hồ ly tinh hay không. Đạo trưởng, cầu xin người thả nàng đi... Thả nàng, ta bảo đảm nàng sẽ không gây chuyện nữa."

Hồ Linh Tiêu không cách nào mở miệng, chỉ là dùng cặp mắt hắc lưu lưu nhìn Tô Vận Hàm, tựa như nói cho nàng biết: Ngốc tử, có ngươi thật tốt!!!

"Không được! Bớt xàm ngôn đi! Hôm nay bần đạo nhất định phải gϊếŧ nó! Ngươi đừng quên ngươi là nữ tử! Lúc rãnh không quản! Tốt nhất ngươi rời khỏi đây đi! Tránh để bần đạo tổn thương người vô tội!" Vẻ mặt Huyền Cơ lạnh lùng đến cực điểm, nghe không vào được nửa câu nửa chữ của Tô Vận Hàm. Kiếm đồng tiền đã nhắm thẳng vào bạch hồ trong lòng nàng, chỉ cần đi lên trước một bước nữa, là có thể làm yêu nghiệt kia biết mất vĩnh viễn.

"Nếu như đạo trưởng cố ý muốn gϊếŧ! Vậy cũng gϊếŧ luôn cả ta đi! Cùng đi!" Tô Vận Hàm xoay lưng về phía Huyền Cơ, ôm thật chặt bạch hồ vào lòng, âm thanh run rẩy nói: "Đạo trưởng mời động thủ, một kiếm xuyên tim... để ta cùng nàng, chí ít bọn ta còn có thể cùng đi." Nhìn bạch hồ trong lòng ngực, trong lòng Tô Vận Hàm tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng, nhưng nàng vẫn cười điểm điểm đầu mũi bạch hồ, nói: "Cũng chỉ có nàng bảo ta ngốc, tiên sinh còn thường khen ta thông tuệ hơn người. Linh Tiêu, ta không ngốc đâu..."

Ngốc tử... Hồ Linh Tiêu không nói được tiếng nào, cũng chỉ có thể gọi một tiếng trong lòng. Không ngốc sao? Rõ ràng chính là ngốc tử!

Tay cầm kiếm của Huyền Cơ có chút run rẩy, kiếm đồng là trừ yêu trảm ma mà, đến nay đều chưa từng thấm qua huyết phàm nhân. Hiện tại vì một yêu nghiệt, hắn thật muốn làm vậy sao? Muốn! Nhất định muốn! Phàm nhân trước mặt đã bị yêu nghiệt mê hoặc tâm trí, đã không tính là phàm nhân nữa!! Huyền Cơ nâng mắt, vừa nãy do dự không quyết định được chuyển thành kiên định: "Đừng trách ta, là ngươi bị yêu vật kia mê hoặc tâm trí! Ngươi đã muốn cùng nó đi, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[ thứ lỗi up hơi trễ hơn bình thường, đi chơi về hơi trễ. Mai up sớm chút bù hơ =]]