Phải hiểu rằng trước khi những tiếng í ới mà không một ai có thể ngờ tới kia cùng với thứ âm thanh quen thuộc từ tay nắm chốt cửa lần lượt vang lên thì mọi việc đang hiện diễn ra bên trong căn phòng này thật rất tuyệt vời. Thử hỏi làm sao có thể không tuyệt được khi cứ mỗi cú dập đầy mạnh bạo của thằng cu em vào sâu trong cửa mình cô Trang đều được đáp đền xứng đáng bằng những pha ghìm chặt, thắt bóp vô cùng nhiệt tình từ các cơ thịt trơn nhẵn, đỏ hỏn bên trong hai cái mép mỏng dính kia. Tất cả mọi thứ đều gần như hoàn hảo đến mức mà thậm chí có đôi lúc mình còn bất chợt cảm thấy ngay cả tới không khí cũng đột nhiên trở nên dễ thở hơn, bởi nó đang ấm nồng những thứ mùi vị của sự hoang lạc đê mê, của những trái khuấy luân thường đậm sâu và chất ngất.
Nói vậy mới biết lúc đó khi đủ thứ mồ hôi rít ráy cả nóng, cả lạnh đang tiết ra đều đặn để quyện lấy hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang mỏi nhừ vì mệt thì việc phải lắng nghe những thứ âm thanh không mong đợi kia vào một thời điểm khá là nhạy cảm như thế, thật không cần phải nói chắc cũng đủ hiểu chúng khiến bản thân mình hụt hẫng tới mức nào. Chưa kể lúc đó cả hai chỉ vừa mới sững người tái mét mặt mũi vì câu gọi không đúng lúc kia xong thì tức thời liền ngay sau là tiếng kim loại cành cạch, xoay vòng mà xem chừng cũng chẳng khác mấy so với hồi trống công đường Khai Phong Phủ đang đì đùng trong tim hai mẹ con, từ cảm giác sung sướиɠ tràn lan trước đó chỉ trong vòng vỏn vẹn ít phút mình và cô Trang đều thình lình trở nên hoảng loạn.
-Cô Trang ơi con vào nha cô…cô đang làm gì đó…_Chị Duyên lại một lần nữa cất tiếng khi cánh cửa phòng lúc này đã dần hé mở.
-Đứng ngoài đó đi Duyên…em đang ngủ mà sao con lớn tiếng quá vậy…đứng ngoài đó cô ra liền…_Cô Trang nhanh trí xua tay ra hiệu cho mình rồi hét lớn.
-Dạ…dạ…dạ con xin lỗi…con xin lỗi cô…_Tiếng chị Duyên ríu rít nho nhỏ ngay bên cạnh cửa.
Chỉ chờ có thế là liền, ngay và lập tức mình rút thằng cu em vẫn còn cứng đờ ra khỏi háng chân cô Trang để rồi nhanh chóng thót người nằm lên giường trùm mền kín tới tận cổ, nhắm hờ mắt lại mình vờ như đang ngủ nhưng thực chất là quay đầu nhìn ra hướng ban công khi mà cơn mưa lành lạnh vẫn đang rả rích rơi ngoài hiên. Về phía cô Trang sau khi đã giúp mình đắp mền lót gối cẩn thận thì cũng liền vội vớ lấy cái áo thun sẫm màu mà ban nãy mình vừa thay ra xong vắt vẻo lên thành giường để tròng đại vào hòng che chắn phần thân trên đang tồng ngồng lủng lẳng. Và hẳn sau đó cô cũng có ý định là sẽ kiếm lấy thêm một cái quần hay váy nào đó để mặc bừa vào rồi nhanh chóng ra ngoài gặp chị Duyên tránh việc phải lề mề về thời gian, nhưng vì khi ấy cánh cửa phòng vẫn chưa được đóng kín nên có lẽ cô Trang sợ rằng qua khe hở nhỏ chỗ bản lề cửa chị Duyên biết đâu sẽ tình cờ trông thấy việc cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi lại trong phòng, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ rất khó để giải thích êm xuôi. Nghĩ ngợi đôi chút rồi cuối cùng thì cô Trang cũng quyết định sẽ làm theo y hệt như mình, nghĩa là cũng nằm lên giường nhưng cách xa một đoạn và ngược đầu lại, cũng dùng mền để che đậy cơ thể trần trụi nhưng không kéo cao lên kín mít mà chỉ dừng lại ở lưng chừng bụng, lí do vì sao thì chắc ai cũng hiểu.
-Duyên…_Cô Trang sau khi đã cẩn trọng xem xét sơ qua mọi thứ một lần nữa thì liền lớn tiếng gọi.
-Dạ cô ơi…con xin lỗi cô…để lát nữa con qua cũng được cô…_Chị Duyên khi ấy vẫn đứng bên ngoài cửa nhỏ tiếng nói vọng vào.
-Thôi không sao…con cứ vào đây…_Cô Trang hạ giọng.
-Dạ con…dạ con xin lỗi cô…cô với em đang ngủ mà con không biết nên gọi lớn tiếng quá…con xin lỗi…_Chị Duyên bấy giờ mới dám rón rén đi vào trong phòng.
-Lần sau con nhỏ tiếng xuống là được…bình thường cô cũng ít khi ngủ giờ này nhưng nay em Duy đi học mắc mưa…em mệt nên cô cho em ngủ rồi cũng nằm nhắm mắt theo luôn…vừa thiu thiu được chút là con gọi đó…cô thì không sao nhưng em đi học sáng giờ…con hiểu ý cô không…_Cô Trang nhỏ nhẹ giải thích.
-Dạ con xin lỗi…tại nãy con nghĩ còn sớm nên mới sang làm phiền cô…dạ giờ cô có nực lắm không…con thấy cô đổ mồ hôi kìa…để con lấy điều khiển cho cô bật máy lạnh nha…_Chị Duyên lễ phép dạ thưa.
-Thôi…lúc nãy cô cũng tính bật nhưng em không muốn…_Cô Trang có vẻ vẫn muốn giữ nét mặt nghiêm túc.
-Cô Trang cưng em quá…_Chị Duyên khẽ mỉm chi.
-Ừm hoàng tử nhỏ của cô đó…có em là may mắn của cuộc đời cô…mà con gọi cô có gì không Duyên…_Cô Trang bắt đầu dịu giọng xuống.
-Dạ điện thoại con hết pin nhưng hồi sáng lên đây con lại quên mang theo dây sạc…con muốn gọi về nhà tại lúc trưa con gọi nhưng chỉ có mấy đứa em ở nhà thôi…nên con tính qua mượn điện thoại của cô để gọi nói với cha mẹ một câu…cho cha ổng yên tâm…_Chị Duyên rụt rè giải bày.
-À cô hiểu…mà sao con không dùng điện thoại bàn…_Cô Trang thắc mắc hỏi lại.
-Dạ con bấm mà nó không có tiếng cô ơi…cũng không nghe nó ưm ưm như bình thường…_Chị Duyên gãi đầu đáp.
-À đúng rồi…điện thoại trong phòng con nó bị đứt dây rồi tại bữa cô dịch cái tủ ra nên nó bị cấn đứt…con xuống dùng điện thoại bàn dưới nhà ấy…góc tủ sau ti vi nha Duyên…còn nếu con muốn mượn điện thoại cô thì chỗ bàn trang điểm kìa…_Cô Trang từ tốn trả lời.
-Dạ dưới đó hả cô…sáng giờ con dọn dẹp mà không thấy nên mới qua làm phiền cô vầy…con chỉ muốn điện về cho gia đình xíu thôi…con cám ơn…giờ con xuống nhà nha cô…_Chị Duyên gật đầu rồi thụt lùi ra hướng cửa phòng.
-Ừm Duyên con nghe cô chỉ nè…phòng ngay kế bên phòng con dưới tầng hai…có một cái hộp đựng mấy cọng dây sạc cũ…con xuống lục coi thử có cái nào xài được cho điện thoại của con không chứ bữa cô dọn dẹp nhà cửa sẵn cất hết vào trong đó rồi…còn nếu không được thì sáng mai cô đi mua cho con…_Cô Trang ân cần.
-Dạ con biết rồi…cô ngủ đi…à mà em mấy giờ về bên nội vậy cô…để con canh giờ lên gọi em…_Chị Duyên khẽ hỏi.
-À không lát nữa để tự cô gọi em dậy…con cứ xuống nhà gọi điện thoại cho ba mẹ rồi lên phòng nghỉ ngơi đi…đang cảm mà…_Cô Trang xua tay.
-Dạ con cám ơn cô…_Chị Duyên nói xong thì nhẹ nhàng khép cửa phòng.
-Ừm…ừm…_Cô Trang gật đầu qua loa.
Chờ cho đến khi cửa phòng vừa gõ nhẹ vào chốt là y như rằng mình vội vàng bật dậy, nhỏm người khỏi giường rồi lẹ làng đi lại ngay lập tức bấm nhanh nút khóa.
-Phù…_Mình nhắm mắt thở phào vì rằng cuối cùng thì mọi sự cũng đã trôi qua êm thấm.
-Sao vậy Duy…con lo lắm hả…lại đây với mẹ…_Cô Trang ngước đầu dậy mỉm cười.
-Lo chứ…con sợ lỡ chị Duyên biết…kì lắm…_Mình gật gù rồi bước lại nằm gối đầu lên bụng cô.
-Ừm mẹ cũng vậy…cũng không muốn chị biết…biết chuyện rồi sẽ khó nhìn mặt nhau hơn…mẹ cũng biết là con khó xử lắm nhưng thôi cố gắng giữ bí mật giúp mẹ nha Duy…_Cô Trang khẽ thì thầm rồi đưa tay vuốt tóc mình.
-Dạ…_Mình gật đầu chắc nịch.
-À mà ban nãy con chưa xong hả…chưa ra đúng không…_Cô Trang nhỏ tiếng.
-Dạ…con chưa…_Mình ngồi bật dậy nhìn cô.
-Ừm vậy hả…nhưng giờ của con nó xìu mất tiêu rồi…cu của Duy á…_Cô Trang cũng từ tốn kéo mền ra để ngồi dậy mặt đối mặt với mình.
-Mẹ phải đợi xíu thì nó mới lên lại được…tại nãy con hơi sợ…_Mình thản nhiên đưa tay xuống bên dưới vuốt nhẹ thằng cu em hòng tạo tác động kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nó cẫng lên nhanh hơn.
-…_Cô Trang không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát rồi bất giác cười mỉm chi.
Ngay khi nụ cười đầy ngụ ý đó vừa chợt tắt thì hệt như trong suy nghĩ của mình, cô Trang chậm rãi cúi xuống để rồi khẽ mở miệng nuốt trọn thằng cu em vẫn còn đang ỡm ờ nửa cong nửa thẳng của mình vào giữa hai bờ môi mọng đỏ. Từ phần đầu khấc cho đến dọc thân và cả xung quanh gốc, tất cả đều được cô Trang ân cần bú ʍúŧ và liếʍ láp vậy nên chẳng mấy chốc cây hàng của mình từ trạng thái yểu xìu vì hoảng loạn đã thình lình trở nên cứng cáp, thẳng tưng hệt như ban nãy nhờ vào chiếc lưỡi ướŧ áŧ và mềm mại kia. Nhưng chẳng chịu dừng lại ở đó, cô Trang hai tay bám chặt bắp chân mình rồi cứ thế dùng miệng đều đặn lên xuống tuốt dọc thằng cu em khiến nó dần dà cảm thấy tê rân, thậm chí còn căng thẳng đến độ khó lòng cầm cự nổi.
-Mẹ…được…được rồi…dừng…dừng lại đi…con…con ra đó…_Mình vừa nhăn mặt vừa nhắm mắt rêи ɾỉ.
-Mẹ chỉ mυ'ŧ cho cu con nó cẫng lên thôi mà…đâu làm gì sao ra được…_Cô Trang cuối cùng cũng chịu rời miệng khỏi háng chân mình để rồi từ tốn đáp.
-Nhưng mà mẹ mυ'ŧ…mυ'ŧ nhiều quá…_Mình đỏ mặt mắc cỡ.
-Mẹ xin lỗi…vậy giờ mẹ con mình lại ghế nha Duy…chứ nằm đây sợ lát chảy ra giường…ban nãy mẹ phải ngồi lâu quá mỏi lưng nên mới muốn lại đây nằm thôi…_Cô Trang đẩy vai mình đứng dậy.
Cả hai cùng nhau đi lại ghế sa lông nhưng khi còn chưa kịp ngồi xuống thì y như rằng cô Trang đã ngay lập tức quỳ thẳng hai chân lên đệm, rồi bất giác ngoáy đầu lại nhìn về phía sau cô lẳng lặng đưa tay tới cầm chặt lấy thằng cu em của mình để di nhè nhẹ vào giữa cái khe hẹp lúc đó đang nhơn nhớt một thứ nước nhờn quen thuộc. Thấy vậy nên mình cũng liền hưởng ứng theo, ấn nhẹ phần thân trên của cô Trang xuống để cô phải theo đà đổ người về phía trước bám chặt vào thành ghế sau đó thì mình một tay chống nạnh một tay chủ động vịn hờ ở mông cô rồi cứ thế chậm rãi đẩy phần hạ bộ càng lúc càng tiến tới gần hơn cũng là đồng thời khiến cho thằng cu em được dịp đi sâu dần vào bên trong cái bướm đỏ ửng của cô Trang.
Mặc dù lượng nước nhờn ứa ra từ bên trong cửa mình cô Trang lúc đó không phải là ít ấy vậy nhưng mỗi centimet hùng dũng tiến vào của thằng cu em là mỗi lần cô lại trân người run lên bần bật, cả khi đi vào và luôn lúc đi ra. Cân chỉnh tư thế đứng lại một lần nữa cho thật thuận lợi khi mà khúc thịt nơi háng chân mình vừa rồi đã bị nhoen nhoét bởi thứ dung dịch dinh dính đang tiết ra nhễ nhại từ trong cái khe hẹp bó thắt kia, đưa cả hai tay lên vịn chặt eo cô Trang mình lấy đà rồi bắt đầu đẩy nhanh nhịp độ nấc hông ngày một mạnh dần lên sau đó thì ào ạt tấp nập luôn chứ chẳng buồn nề hà gì nữa.
Không gian yên ắng của căn phòng khi ấy thình lình lại bùng lên những thứ âm thanh hít hà, rêи ɾỉ đầy ma mị tựa hồ hệt ban nãy nhưng có khác chăng là lần này xem chừng còn to và rõ hơn rất nhiều bởi pha trộn vào cái khung cảnh đê mê, khoái lạc lúc đó là những tiếng giã chày “đành đạch” đang hồ hởi phát ra vô cùng đều đặn bắt nguồn từ hậu va chạm giữa háng chân mình và cặp mông nảy lửa của cô Trang.
-Ưm…hưm….con mệt lắm không Duy….sáng giờ đi học….mà….mà giờ còn gắng sức…lát về nổi không vậy…_Cô Trang nheo mắt quay lại phía sau.
-Dạ…được…được mà…_Mình vuốt mồ hôi gật đầu.
-Mẹ thương Duy nhiều lắm…Duy hôn mẹ đi…hôn mẹ đi Duy…_Cô Trang sởi lởi hít hà rồi cố gắng ngước lại gần mình hơn.
Khom người tới trước để ân cần hôn ngấu nghiến lên đôi môi đang có phần hơi nhợt nhạt của cô Trang một cách đầy nhiệt tình, nhiệt tình đến mức mà có lúc mình còn quên hẳn luôn cả việc phải duy trì nhịp điệu đẩy đưa bên dưới háng chân. Nhưng rồi nụ hôn nồng cháy ấy rồi cũng chẳng thể kéo dài được lâu bởi lẽ cả hai ngay sau đó buộc lòng phải nhanh chóng rời miệng nhau ra phần để thở, phần như vậy thì mới giải phóng hết được những xúc cảm tràn lan mà công cuộc làʍ t̠ìиɦ đầy mới mẻ lúc đó mang lại thông qua những va chạm, những tiếng rêи ɾỉ đầy ai oán. Nói cho đúng thì đây thực sự không phải là lần đầu tiên mình và cô Trang quan hệ ở tư thế này, vậy nhưng nếu ngẫm lại thì đây chính xác là lần duy nhất sau khi vừa bị hù cho một phen hú hồn hú vía mà cả hai lại vẫn còn tâm trạng để ái ân, để hoan hỉ thể xác, thậm chí thỉnh thoảng đâu đó còn xuất hiện những biểu cảm vô cùng khoái lạc do bị dày vò mà có. Vì lẽ đó cộng thêm với việc phải cày ải thả phanh ban nãy nên chỉ độ chừng hơn 5 phút đồng hồ sau khi đã tập trung cả thể xác và tinh thần trong từng cú dập mạnh của thằng cu em vào vùng bẹn háng cô Trang thì mình cuối cùng cũng out đẹp. Trân người nín thở, mình phóng xuất toàn bộ những gì tinh túy nhất của cơ thể vào sâu trong tử ©υиɠ cô Trang.
-Hưm…Duy…chắc mẹ phải lau lại ghế lần nữa rồi…_Cô Trang ngoáy đầu thì thầm khi mình lúc đó vẫn đang ôm chặt lấy lưng cô từ phía sau.
-Dạ…_Mình lí nhí đáp.
-Ban nãy mẹ mới vừa dội người xong mà giờ mồ hôi lại ứa ra nữa rồi…_Cô Trang nói xong liền vuốt dọc khe ngực.
-…_Mình chỉ mím môi gật nhẹ đầu.
-Con tính im lặng rồi ôm mẹ hoài vậy à…khi nào mới chịu rời ra cho mẹ đi tắm táp rửa ráy đây…mẹ thấy cơ thể nhớt lắm rồi… _Cô Trang cười khì.
-Muốn ôm mãi…không cho mẹ đi…_Mình đột nhiên muốn nhõng nhẽo.
-Nhưng mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con giờ bắt đầu chảy lan xuống chân mẹ rồi…không đi vào phòng tắm nhanh thì lát sẽ chảy xuống ghế luôn đó…_Cô Trang vừa nói vừa luồng tay xuống bẹn háng chà sát đưa lên nhìn.
-Chảy ra rồi hả mẹ…_Mình ngước đầu dậy ngạc nhiên.
Không đợi cô Trang trả lời, mình lẹ làng thẳng người dậy lập tức rút thằng cu em ra khỏi cơ thể cô thì thình lình thấy ngay một tràn chất lỏng đặc quẹo và trắng đυ.c đang từ từ len lỏi ra khỏi bướm rồi chảy dài xuống háng chân cô Trang, xem chừng còn chưa có dấu hiệu dừng lại.
-Mẹ đái dầm…_Mình che miệng cười trêu cô.
-Con còn nói vậy được…ừm đúng rồi…đúng là đái dầm thật nhưng là Duy hư đái vào trong người mẹ…_Cô Trang chậc miệng nhẹ liếc mình.
-Duy không có hư…_Mình lắc đầu ưỡn ẹo.
-Ừm thôi ngoan hư gì cũng được…giờ làm ơn để mẹ đi tắm đã…à mà con cũng vào tắm chung luôn đi…người con dơ lại rồi kìa…_Cô Trang vừa nói vừa đưa tay tới sờ vào phần lôиɠ ʍυ đang bệch dính vào da của mình.
-…_Mình liền gật đầu ưng thuận.
Nói vậy nhưng sau đó cả hai vẫn bụm háng cùng nhau dọn dẹp giường ga ghế nệm xong xuôi rồi mới lẹ làng đi vào phòng tắm. Như thường lệ, mình và cô Trang sau khi đã đứng dưới vòi sen một lúc lâu cho trôi đi hết những vết hằn nhơ nhớt, quằng quện đang bám đầy trên cơ thể rồi cuối cùng mới chậm rãi đi lại ngồi bồn nói chuyện, tâm sự.
-À mà mấy giờ con về vậy…hay tối nay ngủ đây với mẹ đi…_Cô Trang vừa kì lưng cho mình vừa khẽ thì thầm.
-Sáng mai con phải đi học mà…nay đâu phải thứ 7 đâu mà ngủ ở đây được…_Mình khịt mũi đáp.
-Vậy từ nay cứ thứ 7 là Duy qua đây ở với mẹ một hôm nha…được không…_Cô Trang nói giọng nửa đùa nửa thật.
-Còn chưa biết được…con phải xin phép Dì Linh đã…_Mình lưỡng lự.
-À cái con bé xinh xinh hôm bữa qua đây tìm con hả…_Cô Trang gật gù hỏi dò.
-Dạ mà chắc Dì Linh cũng đồng ý thôi…tại cứ mỗi lần xin qua ngủ nhà bạn thì phải chịu nghe nhằn mấy câu là sau đó cũng cho hết à…_Mình quay người lại ngồi đối diện cô.
-Sao con không nói là qua chơi với mẹ nuôi luôn…có sao đâu Duy…_Cô Trang vừa nói vừa lẳng lặng đưa tay xuống làn nước đυ.c xà phòng để rồi chủ động kì cọ phần bẹn háng cho mình.
-Úi…_Mình ngượng ngùng ra mặt vì đang lúc dở dang cuộc thoại thì thằng cu em bỗng nhiên lại ngóc đầu dậy biểu tình đòi tự do dân chủ.
Vậy nhưng lúc đó cả hai chỉ nhìn nhau cười thầm hiểu ý, vì căn bản thằng cu em cứ muốn lên là lên thế thôi chứ còn cơ thể mình khi ấy thực đã rất rã rời vì công cuộc dân trí từ sáng cộng với độ lao lực mất sức do hai hiệp thi đấu đầy cam go ban nãy, và dường như cô cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự nên mới chẳng thấy nói năng gì mấy. Nằm bồn thêm lúc để đợi cô Trang tắm táp xong xuôi xuống nhà trước rồi mình mới từ tốn dội người sau đó ra ngoài mặc lại bộ đồng phục ban sáng.
-Con ăn gì không để mẹ lấy cho Duy…lát hẳn về còn sớm mà…_Cô Trang đang ngồi ở ghế sô-pha vội lên tiếng khi thấy mình quần xanh áo trắng đi xuống nhà.
-Dạ thôi con không thấy đói…mẹ nè vậy chuyện chị Duyên giờ tính sao…_Mình lửng thửng đi lại ngồi cạnh cô rồi khẽ nhỏ tiếng.
-Sao con…_Cô Trang ngạc nhiên vì chưa hiểu hết ý của mình.
-Con thấy nếu mình cứ tiếp tục như vầy thì trước sau gì chị Duyên cũng sinh nghi đó mẹ…_Mình thì thầm vào tai cô.
-Ý con là chuyện ban nãy hả…_Cô Trang hỏi dò.
-Dạ…_Mình gật đầu ngay tắt lự.
-À mẹ nghĩ lúc nãy chỉ là tình cờ thôi…mẹ con mình bất cẩn mà nó cũng bất cẩn…_Cô Trang gật gù sởi lởi.
-Nhưng…_Mình vẫn nhăn trán.
-Không sao đâu Duy…chứ bây giờ nếu như con ít qua đây hẳn thì chị Duyên mới càng sinh nghi ngờ thêm đó…_Cô Trang đưa tay vuốt tóc mình.
-Con sẽ thường xuyên qua thăm mẹ…nhưng còn…_Mình lí nhí.
-Con cứ dành thời gian qua đây với mẹ…còn chuyện quan hệ nếu con sợ thì mẹ con mình không ở nhà nữa là được…_Cô Trang ghé tai mình dỗ ngọt.
-Không ở nhà…không ở nhà chứ ở đâu mẹ…_Mình tròn mắt.
-Cứ để mẹ lo…_Cô Trang tươi tỉnh đá lông nheo đầy bí hiểm.
-…_Mình không biết nói gì nữa, chỉ im lặng nghĩ ngợi.
Ngồi chuyện trò cùng cô Trang thêm lát thì cuối cùng mình cũng phải chào tạm biệt ra về vì đồng hồ khi ấy đã chạm mốc 8 giờ hơn. Bên ngoài trời vẫn là cơn mưa dai dẳng kéo dài lê thê từ lúc sáng sớm nhưng có khác chăng giờ đây lại là đà lấp phất, là đà lất phất không ngơi nghỉ giữa cái tiết trời gió mùa mù mờ bụi nước. Nhanh chóng bám đầy trên cơ thể mình rồi thì được đà len lỏi qua từng lớp áo mỏng manh nơi những đoạn hở, thứ bụi giá buốt ấy dần dà thấm sâu vào bên trong da thịt khiến cho không chỉ riêng bản thân mình mà còn là tầng tầng lớp lớp người ngoài kia cũng phải chịu đựng một cái lạnh thấu xương tủy.
Về tới trước cổng nhà như thường lệ mình vẫn phải tự động lò mò mở cổng, dắt xe, khóa cửa mặc dù khi ấy mồm miệng đã tím ngắt còn răng rứa thì hồ hởi lao vào nhau cầm cập.
Không khí yên ắng nhanh chóng tràn ngập và bao trùm khắp không gian, hòa cùng với thứ màu sắc tối om của khung cảnh bên ngoài khi cánh cửa chính căn nhà vừa được mở ra vô hình chung tạo nên những cảm xúc thê lương và ảm đạm, nhưng may thay nhờ vào đó mà cái lạnh tê tái thấu da thịt từ cơn mưa quái ác ngoài kia lại gần như bị triệt tiêu hoàn toàn trên thân thể của bất kì ai khi đã đặt chân vào bên trong. Tất nhiên không phải là hình ảnh của những lớp bụi mờ cũ kĩ, cũng không có những màn tơ nhện giăng đầy tứ phía như hình dung về một căn nhà u ám, rùng rợn thường thấy trong các tiểu thuyết kinh dị nhưng kì lạ thay chẳng hiểu sao hôm nay cái chốn cư ngụ của mình bỗng nhiên lại trở nên im lặng và ai oán đến đáng sợ, nhìn qua một lượt mới chợt ngỡ ngàng nhận ra có lẽ cái thứ cảm giác kinh khủng này nảy sinh do chất lượng nguồn sáng. Thật vậy, khung cảnh tầng trệt khi ấy hầu như chỉ được soi rọi mờ đυ.c bởi thứ ánh sáng đìu hiu hắt xuống từ trên tầng hai, nơi mà chẳng cần phải nghĩ cũng có thể đoán ngay được chính là chốn cội nguồn căn nguyên mọi chuyện bắt đầu.
Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng, mình hồi hộp bước lên tầng hai thì y như rằng khi vừa đặt chân lên mặt sàn trên đó đã lập tức thấy ngay bóng dáng của một người nào đó đang mền gối nằm thải lai trước cửa phòng của người mà ai cũng biết là ai đó. Nín thở, mình lò dò bước đến gần đưa tay bật bóng đèn dài ngay bờ tường bên trên.
-Ủa sao…sao Linh nằm đây…_Mình trố mắt la lớn khi phát hiện ra cái đống đang chình ình kia chính là Dì Linh của mình.
-Về rồi hả…về sao hông gọi tui ra mở cửa cho…_Dì Linh như đã đợi sẵn, lập tức bật ngay dậy khi nghe thấy tiếng mình gọi.
-Con tự mở được mà…trời vẫn còn đang mưa gọi Linh ra làm gì đâu…dù sao mình mẩy của con cũng ướt sẵn rồi…_Mình cười hiền.
-Thôi đi đừng làm bộ…mấy người sợ tui biết mấy người về muộn thì có…tui mà lỡ có hỏi thì còn đường lấp liếʍ nói về sớm chứ gì…cũng hên là nay tui liệu việc như thần nên ra đây nằm canh trước…_Dì Linh chua chát mỉa mai mình.
-Đâu có…nếu vậy thì con phải lẳng lặng đi lên phòng luôn chứ mắc gì kêu Linh dậy chi…mà con cũng đâu cần phải như vậy tại nãy con có nói nay hẹn đi ăn với bạn rồi mà…_Mình nheo mắt giải thích.
-Đâu biết được…mấy người sống gian dối đầu óc nghĩ gì tui sao biết được…_Dì Linh lè lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
-…_Mình chau mài im lặng, không biết nên nói gì nữa.
-Hủm…sao hông trả lời…tui nói đúng quá à…hứ…_Dì Linh lại lườm nguýt.
-Trả lời Linh sao giờ…bộ chê bai con sống gian dối là câu hỏi đó hả…ngộ ta…ủa mà Linh lấy mền gối ra nằm đây vầy không sợ dính dơ hả…_Mình lờ đờ mắt dè chừng.
-Tui hút bụi mỗi ngày…lau nhà mỗi ngày…sao dơ được…_Dì Linh chuyển hẳn sang liếc mình.
-Thì dù sao nằm trong phòng…trong nệm vẫn hơn chứ…_Mình tiếp tục mài nheo.
-Tui chưa có tắm…_Dì Linh mím môi khẽ đáp.
-À ờ…_Mình chẳng thể hiểu nổi tại sao khi ấy lại bỗng nhiên thấy thinh thích.
-À gì…ờ gì…nghe tui chưa tắm sao mấy người có biểu hiện lạ lùng dạ…_Dì Linh nghiêng đầu quan sát.
-Hủm…con đâu có đâu…mắc gì phải lạ chứ…_Mình xua tay chống chế.
-Hay là…mấy người tính…_Đầu óc Dì Linh như mọi khi lại bắt đầu bùng lên những viễn cảnh tào lao mà Dì ước chừng dễ xảy đến.
Thoáng thấy mùi của sự vu khống, mùi của những áp đặt gán ghép bắt đầu sực nức nên liền lập tức mình không nói không rằng quay lưng bước vội lên phòng khóa trái cửa mặc kệ cho những tiếng í ới không ngớt của Dì Linh vẫn luôn văng vẳng ngay sau lưng. Ngồi vào bàn mình học bài và làm bài tập đến 11 giờ đêm khi ngó chừng mọi chuyện có vẻ đã êm xuôi thì mới lục đυ.c kiếm đồ xuống tầng hai tắm rửa. Chu toàn nhìn trước ngó sau là vậy nhưng như thế vẫn là chưa đủ với người mà ai cũng biết là ai kia, bởi không thể ngờ được khi vừa tắm xong đi lên thì mình ngay lập tức thấy Dì Linh nằm tho ló trong nệm giả vờ như đã say giấc tự lúc nào.
Tức tối ra mặt mình hộc tốc bước lại gần định bụng sẽ lay vai Dì Linh dậy để mà thỏa sức hắt hủi bắt xuống tầng hai ngủ bởi sau tình huống bị nạt nộ thậm tệ ban nãy trong mình ít nhiều vẫn còn đôi chút hậm hực, dè đâu khi vừa bước lại gần sắp sửa thực hiện ý định thì y như rằng bị cái thân xác mặc áo hai dây hở hang ấy khè cho một vố xanh mặt. Số là khi mình chỉ mới cúi xuống chuẩn bị đưa tay tới thì ngay lập tức bị Dì Linh như đã tính sẵn từ trước mở mắt ra trừng cho một cái toàn tròng trắng, rồi còn làm bộ dân chuyên nghiệp đưa ngón tay lên giữa môi ra hiệu giữ im lặng nữa.
Mím chặt môi để kiềm hãm tối đa sự hoảng hốt, mình cố gắng làm ra vẻ bình thản sau đó thì chậm rãi đi lại ngồi vào bàn học không dám nói năng gì thêm và cũng tự giác dặn lòng phải quên hẳn luôn cái ý định ngu xuẩn là gọi Dì Linh dậy. Có vẻ như vì quá dễ dàng để chiếm được kèo trên nên cũng chẳng cần phải làm bộ làm tịch chi nữa, Dì Linh bấy giờ đã thoải mái mở mắt trao tráo hí hoáy bấm điện thoại mà thỉnh thoảng còn quay sang liếc nhìn mình, thời gian rụt rè trôi đi cho đến mãi chừng hơn nửa tiếng sau.
-Hôm nay tui đi hát karaoke…_Dì Linh bất chợt lên tiếng sau khi đã im lặng hồi lâu.
-Hủm…à…ò…_Mình giựt nảy lắp bắp.
-Tui nói là hôm nay tui đi hát karaoke với Nhi với Yến…với Oanh…_Dì Linh lờ đờ nhắc lại.
-Ò…_Mình gật đầu cười ra vẻ chân thành rồi mới lại tiếp tục chú tâm nhìn vào quyển sách đang dở dang trên bàn.
-Tui hát hay lắm đó…có bài được tới 100 điểm…_Dì Linh tự hào khoe.
-Ò…_Mình gật gù nhưng thực tế hầu hết đều bỏ ngoài tai.
-Mai tui cũng muốn đi tiếp nữa…_Dì Linh bất giác lớn tiếng hơn đôi chút.
-Ò…_Mình càng lúc càng ngán ngẫm nên chỉ thở dài.
-Mai mấy người chở tui đi nha…_Dì Linh lí nhí khi biết mình không mấy quan tâm.
-Ò…_Mình nhẹ nhàng đáp như một phản xạ bị gài hàng sẵn.
-Cám ơn…_Dì Linh cười khì rồi vội vàng chống tay đứng dậy.
Không đợi xem phản ứng từ mình, Dì Linh sau khi nói xong thì liền lập tức đảo bước nhanh nhất có thể để đi về hướng cửa phòng trước khuôn mặt gần như đang há hốc vì ngạc nhiên của mình. Chưa hiểu hết những gì hiện đang xảy ra lúc đó, nhưng kì thực có thể chắc chắn ngay rằng cái con người vừa mới lướt vụt qua sau lưng mình kia đã đạt được một ước nguyện nào đó mà bản thân thật lòng mong muốn. Ngẫm lại thôi đã chót gật đầu ưng thuận rồi thì đành phải thi hành theo vậy, dù sao ngày mai nếu có đi cùng Dì Linh thật thì cũng là sau buổi học thêm giấc chiều về lúc thảnh thơi không còn bất kì vướng bận gì.
Thở dài ngao ngán mình cố gắng ngồi cày thêm mớ bài tập nâng cao đến chừng hơn 1 giờ khuya mới lừ đừ đi ngủ, màn đêm u uất như thường lệ nhanh chóng bao trùm lấy khoảng không căn phòng và cả hai mi mắt mình cho đến tận 6 giờ sáng hôm sau. Chống tay ngồi dậy mình lờ đờ mở mắt ngáp ngắn ngáp dài nhìn tứ tung mọi thứ sau đó thì đi vào đánh răng, rửa mặt, thay quần áo rồi cầm cặp bước xuống nhà đi thẳng vào trong bếp nằm dài trên bàn ăn hướng ánh mắt nhìn về phía Dì Linh lúc đó đang đứng cạnh bồn rửa chén.
-Nay dậy sớm dạ…đêm qua thức khuya lắm mà…_Dì Linh lên tiếng khi vẫn đang quay lưng về phía mình.
-Dạ…_Mình thều thào qua loa.
-Nay mấy giờ đi được…_Dì Linh bất chợt hỏi.
-Đi đâu…_Mình ngước đầu dậy nhìn ngơ ngác.
-Hát karaoke á…_Dì Linh vội đáp.
-…_Mình im lặng khi ngớ người nhớ ra cuộc hẹn trời ơi đất hỡi khuya hôm qua.
-Mấy giờ…_Dì Linh thấy không khí bỗng nhiên trở nên im lìm nên liền quay mặt lại trừng mắt.
-À ừm chắc chiều nha…chiều con học thêm về…mà Linh rủ nhà bên kia chưa…_Mình vừa gật gù niềm nở vừa ân cần cười nói.
-Rủ chi…_Dì Linh chau mài nhìn mình.
-Ủa vậy là con với Linh đi thôi hả…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.
-Ờ…hai đứa đi thôi…hai đứa cho tình cảm…_Dì Linh cười tít.
-…_Mình mím môi vì chợt cảm thấy khó hiểu.
-Sao…mấy người hông muốn đi cùng tui à…_Dì Linh thoáng thấy biểu hiện ê chề của mình là lại liền giở giọng đanh đá.
-À không…muốn…muốn chứ…_Mình lắc đầu xua tay vờ vịt.
Dù rằng sự ưng thuận nơi mình có phần hơi gượng ép nhưng đối với Dì Linh hóa ra như thế lại càng hả lòng hả dạ, bằng chứng là ngay sau khi trông thấy thái độ nịnh bợ ra mặt của mình Dì Linh liền gật gù cười khì thỏa mãn rồi lại còn vừa nấu nướng vừa nghêu ngao hát vu vơ cho đến tận khi kết thúc bữa sáng. Chưa dừng lại ở đó bởi lúc ra mở cổng cho mình, Dì Linh hình như vẫn còn đôi chút tăng động khi cứ mãi nhí nhảnh bông đùa chạy nhảy trông thực rất đáng lo.
Đến trường như thường lệ mình trải qua 5 tiết học đầy căng thẳng nhưng hôm ấy có khác chăng là cuối buổi còn phát sinh thêm cả giờ thông báo và phát bảng điểm xếp hạng giữa kì dài hơn nửa tiếng, cũng chẳng có gì quá đặc biệt khi trong top 10 của lớp chỉ mỗi mình là con trai (hạng 2) hệt mọi năm, à một điều đáng chú ý là nhỏ Yến xếp tới hạng 27 gần cuối lớp.
Ra khỏi cổng trường, mình nhanh chóng sang con hẻm nhỏ bên cạnh để lấy xe rồi phóng thẳng sang khách sạn bên quận 3 định bụng sẽ nhờ chị Trinh bố trí gặp thêm vài anh chị nhân viên nằm trong danh sách lụm lặt như mọi hôm, vậy nhưng khi vừa mới gửi xe xong đang từ dưới hầm đi lên thì bất chợt lại gặp ngay chị Tú Anh đang đứng vừa trang điểm vừa bấm điện thoại cạnh cầu thang.
-Em chào chị…_Mình lẹ làng lên tiếng khi là người trông thấy chị trước.
-Ủa Duy…em đi đâu đây…à em qua vì cái chuyện…chuyện hôm bữa đó hả…_Chị Tú Anh cười tươi niềm nở.
-Dạ…_Mình gật đầu đáp.
-Mà sao bữa chị nhắn tin Duy không trả lời chị…_Chị Tú Anh vội kéo mình vào một góc khuất để hỏi ngay.
-Tin nhắn nào chị…chị có nhắn tin cho em hả…_Mình tròn mắt ngạc nhiên.
-Thì số đuôi 678 đó…chị nhắn dài lắm mà không thấy em trả lời…đợi cả buổi tối luôn…_Chị Tú Anh buồn bã thầm thì.
-Ủa vậy hả chị…em thực sự không thấy chứ nếu thấy là em đã trả lời rồi…chị đừng buồn em nha…em xin lỗi…_Mình ngượng ngùng.
-Ừm thôi không sao đâu…mà em ăn gì chưa…_Chị Tú Anh vừa nói vừa đưa tay xuống xoa bụng mình.
-Em chưa…em mới từ trường qua đây…_Mình cười đáp.
-Vậy giờ Duy đi ăn với chị ha…hai chị em mình đi ăn xong rồi lát quay lại…_Chị Tú Anh chợt đưa ý kiến.
-Giờ luôn hả chị…nhưng giờ em có hẹn với chị Trinh rồi…giờ em phải lên đó gấp…_Mình gãi đầu khó xử.
-À vậy hả…vậy em lên đi…khi khác đi cũng được…mà Duy nhớ lưu số chị đó…chị nhắn tin còn biết mà trả lời…nghe không…_Chị Tú Anh lườm mình.
-Dạ…_Mình cười chào chị.
Nói xong cả hai liền chào tạm biệt nhau, chị Tú Anh thì đi xuống hầm lấy xe còn mình thì vội bước lên phòng để gặp chị Trinh bàn công việc. Buổi trưa hôm đó nói chung mọi chuyện diễn ra khá là dây dưa bởi sau khi ăn uống xong xuôi mình phải tiếp chuyện với hai anh và một chị, hai anh thì vô cùng nhanh chóng vì là đàn ông con trai với nhau nên khá thoải mái cứ thế mà đi vào vấn đề chính thôi, trong khi với chị gái tên Bích kia thì phải mất nhiều thời gian hơn với đa phần là nài nỉ và khóc lóc. Lẽ ra mình cũng không cần phải lắng nghe hay suy nghĩ gì nhiều bởi chị ấy chỉ vừa vào làm chưa được bao lâu mà đã có tên trong danh sách thế này, nhưng vì đây mới là lần vi phạm quy chế đầu tiên cộng thêm với gương mặt khá hiền lành cùng cung cách nói chuyện nhẹ nhàng của chị nên càng khiến mình thêm phần khó xử, bằng chứng là hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng hướng giải quyết vấn đề vẫn chẳng đi tới đâu nên mình đành phải lưu số điện thoại của chị lại để hẹn sau vài bữa khi cả hai thật bình tĩnh sẽ nói chuyện lại vậy.
Sắp xếp giấy tờ, mình rời khách sạn để tiếp tục sang nhà thầy học thêm may thay khi vừa đến nơi cũng là lúc cơn mưa nặng hạt y hệt hôm qua bao trùm khắp mặt đất.
-Duy…mai tui có xe mới rồi…_Ánh đột nhiên quay sang nói nhỏ vào tai mình khi cả hai lúc đó đang làm bài tập thầy giao, dạo này nhỏ đã chuyển hẳn lên ngồi cạnh mình trong lớp học thêm.
-Vậy hả…mua mới luôn hả…chúc mừng Ánh nha…_Mình cười tươi với nhỏ.
-Không phải…chỉ là xe cũ thôi…xe anh tui cho…_Ánh lắc đầu mắc cỡ.
-Ủa vậy hả…cũng đáng chúc mừng mà…_Mình nheo mắt cười ngượng.
-Bốn bánh…_Ánh tiếp lời.
-Khao đi chị hai…_Mình nghe tới đó thì liền ré lên hên là lúc ấy anh thầy vừa cho bài tập xong đã lập tức đi xuống nhà.
-Ha ha ha…_Ánh nhìn mình cười nắc nẻ.
-Ủa mà Ánh chưa đủ tuổi đi xe bốn bánh mà ta…_Mình dò hỏi.
-Chứ ông đủ tuổi đi xe hai bánh trên 50 phân khối à…tui lái vòng vòng khu tui thôi…có phải lái đi học xa qua tít bên quận 1 đâu mà lo…_Ánh lè lưỡi vỗ vai mình.
-Ừm…vậy khi nào chở Duy đi vài vòng với nha…mà Ánh biết lái rành chưa đó…_Mình gật gù.
-Mượt…mà cần gì khi nào…lát nữa tui dẫn ông đi coi luôn cũng được…_Ánh hích mặt.
-Ừm…tò mò ghê…_Mình hiếu kì nghĩ ngợi.
Như đã hẹn khi tan giờ học thêm mình và nhỏ Ánh cùng nhau đội mưa đi tới một khu chung cư cao cấp sau đó rồ ga thẳng xuống hầm gửi xe. Lượn lờ qua vài chiếc bốn bánh sang trọng và đẹp đẽ cuối cùng cả hai cũng dừng lại trước một chiếc Mercedes trắng, ngay tức thì Ánh bấm mở khóa rồi vội leo xuống đi lại dựa mông lên đầu xe hướng mắt nhìn về phía mình.
-Sao…Duy thấy sao…được không…_Ánh cười mỉm chi.
-Đẹp ghê…màu này nữ đi là đẹp nhất rồi…nhìn sang nữa…mà sao Ánh đã có chìa khóa…_Mình trầm trồ hỏi.
-Thì anh tui cho tui mà…phải có chìa khóa chứ…hỏi kì cục…_Ánh chau mài cười.
-À không…ý Duy là nếu đã có chìa khóa sao Ánh không chạy luôn mà phải gửi ở đây nữa…_Mình xua tay.
-Chưa được chạy…phải cúng gì đó rồi mới được chạy…bình thường tui lấy xe chạy thì không sao nhưng bây giờ anh tui đã nói cho tui rồi thì phải để ổng cúng kiếng gì đó xong mới chịu để tui chạy…_Ánh giải thích.
-Cúng gì ta…cúng thần xe hả…_Mình gãi đầu khó hiểu.
-Tui cũng đâu biết nhưng chắc là vậy…cúng mới hên…mới được phù hộ…_Ánh khịt mũi.
-Ừm…_Mình gật gù đại.
Mình với Ánh ngồi xoa xuýt, nhìn ngắm, bình luận chán chê về chiếc xe mới của nhỏ thêm lúc thì tạm biệt nhau ai về nhà nấy. Băng qua cơn mưa giông đang ngày một lớn dần lên, mình về tới trước cổng nhà khi đồng hồ lúc đó vừa chạm đúng mốc 7 giờ. Sau khi cẩn thận dong xe vào bên hông xong, mình chợt ngước đầu lên nhìn thì liền lập tức thấy Dì Linh đang háo hức đứng đợi sẵn ở lan can tự lúc nào.
-Mấy người chịu về rồi hả…tui tưởng 10 giờ mới về…hay trốn đâu luôn rồi chứ…_Dì Linh ê chề nói vọng ra.
-Đâu có…tại nay con có chút việc bận chứ bình thường con về sớm lắm mà…giờ đi luôn hả Linh…_Mình vội bước lên đứng ngay bên cạnh.
-Mấy người phải tắm rửa thay đồ sạch sẽ thơm tho đã chứ…mà mưa gió vầy đi được hông ta ơi…_Dì Linh buồn bã ngước đầu nhìn lên trời cao.
-Hủm…à ừm không sao đâu Linh…thì mình gọi taxi…_Mình cười khì cố làm Linh an tâm.
-Mà…ừa…_Dì Linh ỡm ờ nhưng hình như vẫn còn đôi chút lo lắng.
Nói xong thì cả hai cùng nhau đi vào nhà, mình nhanh chóng lấy đồ để xuống tầng hai tắm rửa trong khi Dì Linh phải vội vàng về phòng thay quần áo, trang điểm các thứ. Chỉnh chu xong xuôi, vừa bước ra ngoài mình đã lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía phòng Dì Linh khi để ý thấy cửa lúc đó đang hé mở.
-Linh thay đồ xong chưa…con vào được không…_Mình bước lại gần khẽ khàng gọi nhỏ.
-Rồi…vào đi…_Dì Linh nhẹ tiếng vọng ra.
-Linh mặc đồ vầy đi luôn đó hả…_Mình bước vào chau mài nhìn Dì Linh một lượt từ trên xuống dưới.
-Ừa…sao…đẹp hông…hai dây với váy…đẹp mà…_Dì Linh yểu điệu xoay tròn một lượt.
-Đẹp thì đẹp đó…nhưng mà có hở quá không…_Mình mắt tròn mắt dẹt dò xét.
-Mắc gì hở chứ…_Dì Linh trề môi.
-Hở sao không…cái váy này viền ren cao quá…ai mà cúi xuống nhìn cái là thấy hết bên trong còn gì…_Mình nhăn nhó khó chịu.
-Vô duyên quá nha…mắc gì người ta phải cúi xuống…mà nhìn gì…thấy gì…_Dì Linh ương ngạnh.
-Thì thấy…thấy…_Mình đỏ mặt ấp úng