Mình và cô Trang vẫn thế, vẫn tại vị trên chiếc ghế sa-lông trường được đặt ngay phòng khách của một căn hộ vắng lặng nơi ngoại ô thành phố để tiếp tục “dập dùi” thể xác nhau.
Có lẽ cũng bởi tại sự yên ắng quá đỗi của ngôi nhà thời điểm hoàng hôn chậm chờn tối đã làm cho khung cảnh chốn này thêm phần ảm đảm, mặc cho những tiếng “ì ạch” va chạm xá© ŧᏂịŧ đều đặn giữa hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mặc cho những tràn thở liên hồi đầy đê mê hối hả vang lên mà vẫn không sao làm vơi đi được sự vắng lặng của không gian, của cảnh vật chán chường khi ấy.
Là người ngoài khi nhìn vào chắc hẳn sẽ không thể tránh khỏi cảm giác rùng mình lo sợ mà thậm chí là khó chịu bởi cái yên ắng đến rợn người nhưng với riêng bản thân mình thì cái không khí này chẳng mấy gì là mối bận tâm lúc đó cả, thử nhớ lại những lần mình ở nhà cô Trang mà xem, tình huống cũng chẳng khá khẩm hơn về ánh sáng, âm thanh và cả những mối lo sợ lộ chuyện thường trực cứ mãi đeo bám day dứt nhưng mình vẫn vững vàng vượt qua cái khó của tinh thần để thấy được niềm vui nơi thể xác…có lẽ lâu dần thành quen.
Bởi vậy, những cơ sự ấy chỉ làm cho tầm mắt mình chú ý mà chịu khó chứa đựng chúng trong giây lát trước khi tâm trí lại nhanh chóng hướng ánh nhìn xuống cái thân thể trần trùi trụi ngay bên dưới.
Chỉ vài giây xả hơi bằng những cú hích chậm chạp để lấy lại thăng bằng, mình lại nhanh chóng buộc bản thân phải quay về với sự dồn dập thường thấy và gồng người hết cỡ để mong vẫn có thể tiếp tục được thấy nét mặt đắm chìm ngây dại của cô Trang, một trong những sự hoan hỉ nhất thời của mình lúc đó. Và rồi sau một hồi đẩy đưa không ngừng nghỉ, mức độ căng thẳng của cơ thể mình dường như đã lên tới đỉnh điểm.
Mình nhìn cô và mỉm cười nhẹ, bấu chặt hai lòng bàn tay vào độ nhún nhẩy của thành ghế, khẽ nhăn trán mà hít thật sâu khiến những dòng nước trắng đùng đυ.c vội vã thoát ra khỏi hạ bộ để tiến vào sâu “trong cô”, trong cái “cửa mình” nhỏ thó chưa một lần đau đớn chuyện sinh nở.
Mình phải thở dốc từng hồi hổn hểnh, cái rân rân tê dại dần lan tỏa đều đặn khắp thân người, nó mệt nhoài đến cái độ khiến mình phải vội vàng buông lỏng mà đè nặng tấm thân đã ướt đẫm mồ hôi lên người cô.
Lại bất giác khi mà cả hai vẫn đang còn ngây ngất trong men say tình ái thì cô Trang nhẹ nhàng ôm đầu mình lay khẽ ra vẻ như đang muốn nói một điều gì đó nhưng lại lấp lửng.
-Duy…_Tiếng thì thầm ngay bên dưới chợt vang lên.
-…_Mình nhắm nghiền mắt im lặng vờ như đang say ngủ, vì chưa muốn nói chuyện ngay chứ chẳng phải là vô phép gì cho căm.
Thực tế, mình muốn nằm đó, muốn nằm mãi thôi để từng làn xúc cảm từ những cựa quậy bởi thân thể không mảnh vải của cả hai có thể ru ngủ, hay khá hơn là dìu dắt những khoái lạc trong đầu óc mình đến chốn bồng lai mà không cần phải hoạt động quá sức, không cần trân người ra mà cố gắng.
Nhưng trớ trêu thay cũng bởi cái tấm thân này đã quá nhớm nháp dưới những lằn mồ hôi dài thườn thượt, làm cho mỗi va chạm là mỗi rít ráy đến bức rức và khó chịu.Đành phải chống tay ngồi dậy, cố gắng thở từ từ để nhè nhẹ rút cả cái khúc thịt mềm nhũn và đã ốm tong teo ra khỏi người cô Trang.
Thở dài khẽ dựa lưng vào thành ghế, mình hướng ánh mắt đùng đυ.c như đang bị một làn sương mù trắng xóa bao bọc mà nhìn lên trần nhà.
Mọi thứ diễn ra gần như hoàn hảo từ chiều đến giờ, chuyện nằm võng ngủ để dưỡng sức cho tới những dự định được cô Trang vô cùng hưởng ứng và giờ là cái lần quan hệ không phải do mình hoàn toàn chủ động này, bởi thế mới nói làm sao mà đầu óc mình lại có thể thôi lo nghĩ và tính toán về những sự kiện được ấn định sẵn trong tâm trí dành cho buổi tối nay được, sẽ là một đêm mệt nhoài của cả hai, mệt nhoài trong ngoặc kép.
Bao hăng hái…bao hồ hởi bỗng dưng được thổi bùng lên trong phút chốc…
Nhưng ngờ đâu, vì vẫn như thường lệ, ông trời lại được dịp để tiếp tục bộc lộ cái tính xấu là rất hay phụ lòng những thanh niên “tính tốt và đập chai”.
Khi mà tất cả những suy tính của mình dường như đã đi vào guồng thì lại bị đổ ùa trong chớp mắt chỉ chưa đầy 3 phút sau đó, mà phát đạn đầu tiên chính là câu nói khiến mình chợt sững người.
-Duy…tối nay chắc phải về nhà…_Cô Trang nhìn mình với ánh mắt hơi buồn.
-Sao…sao vậy…_Mình tròn mắt như không thể tin những điều cô đang nói vì từ sáng giờ mình và cô đã bàn tính với nhau đủ thứ và quyết định mai mới về mà cớ sao bây giờ cô lại đập tan mọi hi vọng như thế được.
-Mẹ cần phải kí ít giấy tờ…_Cô Trang nhăn trán chán nản như thể đó là việc bấc khả dĩ.
-Mới đây còn bàn là tối nay ở đây luôn mà…mà thứ hai lên kí cũng được…chứ giờ này ai còn làm nữa đâu cô…hay mai cũng được…_Mình nhăn mặt nài ép cô.
-Nãy cũng tính vậy…nhưng…con bé phụ nó hối quá…phải về…chuyện này lớn lắm…_Cô Trang gật đầu nhíu mắt tỏ bày.
-Hồi lại mai đi cô…sáng mai mình về sớm…_Mình cầm tay cô lay nhè nhẹ nài nỉ khi thoáng thấy vẻ quyết đoán hết mực trong cô.
-Tối nay trước 8 giờ là nó phải qua Phú Nhuận đưa gấp hồ sơ cho người ta rồi…nãy mẹ lên nói chuyện điện thoại mà nó cứ nhất quyết như vậy…xuống đây cũng tính thôi hồi lại mai…nhưng giờ…thật là thấy hồi không được Duy à…phải trong đêm nay…không là đổ bể hết…_Cô Trang cầm tay mình đặt vào trong lòng bàn tay cô rồi giải thích từng chút một.
-Chỉ cần chữ kí thôi ạ…_Mình buồn bã hướng ánh mắt về góc màn hình chiếc ti vi tắt ngấm đen lòm.
-Chữ kí rồi mộc của mẹ…cộng với một người nữa bên ngân hàng chứng kiến lúc mẹ kí…vậy mới đủ…chứ không thì mẹ đã kêu nó xuống đây rồi…đi nghỉ mà còn bị làm phiền mẹ cũng không thích nhưng việc gấp quá Duy…chịu khó chiều mẹ nha Duy…_Cô Trang lắc đầu rồi lại nói với giọng điệu như ban nãy.
Thở dài chán nản, mình biết cứ nói qua nói lại như vầy cũng không phải là cách vì trước giờ tính mình không thích trả trêu, lí do chính cũng chỉ bởi những dự định từ chiều đến giờ bỗng chốc bị vỡ tan nên làm mình hụt hẫng và níu kéo vậy thôi chứ thật cũng chẳng có ý ghét guổng gì cô.
Mà thiết nghĩ, sáng giờ như vậy là đủ rồi chứ cày sức quá “hại thân lẫn thận” rồi ngày mai lại nằm một đống sải lai thì Dì Linh lại có thêm chuyện mà xỉa xói, đá đểu thì mình đến chết vì nhục mất.
Nhìn chung thì tính cô Trang cũng dễ chịu, rất hiền và hay chiều mình nên lần này cô đã nói đến như thế thì có nghĩa là chuyện trước mắt cấp bách và không thể nào thiếu mặt cô được.
-Ừm…phù…dạ…thế khi nào mình về cô…_Mình nghĩ kĩ quay sang hỏi cô với vẻ mặt cố tỏ ra tươi tỉnh nhất có thể.
-Chắc tắm rửa xong mẹ con mình phải về ngay mới kịp…_Cô Trang vẫn không giấu được sự hối tiếc.
-Dạ…_Mình ậm ừ không nói gì thêm, dựa lưng vào thành ghế sau đó hướng ánh nhìn về phía cửa.
Hiểu thì chắc là hiểu đó nhưng làm sao có thể ép cảm xúc của bản thân bình thường ngay được khi mà niềm hi vọng trong mình vừa mới vụn vỡ, nên mới nói nét mặt thoáng chút chán nản và bế tắc là điều không thể tránh khỏi đối với mình và mình biết có lẽ cô Trang cũng đã thoáng để ý thấy đôi nét hờn dỗi vì thất vọng điểm hờ đâu đó trong không gian yên ắng của căn phòng.
Cô không nói gì, chỉ chậm rãi lẳng lặng đứng lên quay lưng lại phía mình.
Nhẹ nhàng và từ tốn, cô mặc chiếc qυầи ɭóŧ vừa nãy được đặt trên ghế ngay cạnh người.
Xong xuôi thì đi thẳng về hướng cầu thang nối lên lầu với một vẻ mặt có lẽ là nặng trĩu.
Cô Trang buồn vì mình, buồn vì cái thái độ của mình, mình biết, biết rất rõ là đằng khác nhưng với cái sự chán nản khi ấy thì thật chẳng cách nào có thể làm cho tình hình khá hơn được cả.
Mình đứng dậy mặc quần vào rồi ngồi co ro im lặng, dựa tấ, lưng ướt đẫm vào thành ghế mà suy nghĩ đủ chuyện trên trời dưới đất, đảo mắt tự do nhìn tứ tung cho đến khi loáng thoáng thấy tiếng gọi nho nhỏ vừa đủ nghe từ lưng chừng cầu thang vọng xuống.
Thực tế, mình không nhớ rõ là đã ngồi ở đó bao nhiêu lâu nhưng ước chừng cũng phải trên dưới tầm nửa tiếng.
-Duy ơi…con lên tắm rửa thay đồ đi…_Tiếng nói của cô Trang chợt vọng lên giữa không gian im ắng.
-À…dạ…_Mình giật nảy mình.
Đứng dậy vươn vai như cố trút bỏ đi cái vẻ mặt nặng nề đang in từng lằn dài thườn thượt trên mặt, mình kéo từng bước chân đầy mệt mỏi trên sàn nhà tạo thành từng tiếng ma sát “sịt…sịt” nghe khá ứa gan.
Qua mỗi bậc thang là mỗi lần những tiếng “thình…thịch” từ chân mình đè nặng lên mặt sàn gỗ theo đúng phong cách “chỉ còn mình ta với nồng nàn”.
Cứ thế cho đến khi đặt đủ hai chân hoàn toàn trên lầu và hình ảnh chiếc cửa phòng ban chiều hiện dần ra trước mắt, cái phòng mà mình vào để kiếm và thay cái quần du lịch ngắn củn cỡn này.
Nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng ở cái chiều sâu của cổ họng, mình rụt rè bước chậm rãi đến gần cánh cửa ấy mà hé mắt nhìn vào.
Thoáng thấy hình dáng của một người phụ nữ đang ngồi trước bàn trang điểm mà lả lơi nghiêng đầu sang hai bên để lộ ra một mảng da gáy trắng ngần ngần, là cô Trang với bộ váy lúc sáng.
Cô đang ngồi sấy lại mái tóc cho khô và thành nếp, hình như cô chưa hề nhận thấy sự có mặt của mình.
-Ưm…ưm…_Mình tèn hén rồi từ từ bước vào với dáng vẻ khá tự tin và bất cần.
-À…Duy…đi tắm đi rồi về Sài Gòn nữa…để mẹ chỉ cho…phòng đó đó…xà phòng thì…_Cô Trang ngoáy đầu lại cười với mình rồi nhanh chóng chỉ tay về hướng cánh cửa góc trong hướng dẫn.
-Thôi…con không tắm…về nhà rồi tắm luôn…_Mình cắt đứt câu nói của cô một cách khá hờ hững.
-Kì vậy…tắm cho sạch chứ…_Cô Trang cười nhẹ nhưng vẫn không sao giấu được một chút lo lắng nào đó.
-Đồ con sáng giờ dơ rồi…con vào rửa ráy xíu rồi mình về luôn đi cô…cô xong chưa…_Mình lắc đầu và nói giọng khá chậm rãi.
-À…xong rồi…vậy về luôn hen Duy…_Cô Trang nhăn nhẹ trán.
-Dạ…_Mình thở hơi dài rồi quay lưng tiến bước về hướng cánh cửa nơi góc phòng, cái cánh cửa cùng màu tường mà ban chiều mình không tài nào nhận ra được.
Bước vào sâu trong cánh cửa nhỏ ấy, cảm giác đầu tiên là cái không khí nóng ẩm của hơi nước và mùi thơm ngào ngạt của dầu gội hay sữa tắm nữ gì đó làm mình đến sực nức mũi, cũng phải chừng hơn mười giây sau mình mới có thể quen dần với cái không khí ấy mà nhanh tay lẹ chân rửa lên rửa xuống các kiểu và vội vả bước ra.
-Xong rồi hả…_Cô Trang vừa kẻ mắt vừa quay đầu sang bên nhìn về hướng nơi mình đang đứng.
-Dạ…_Mình gật đầu.
-Ừm…mình về thôi…con lấy đồ của con hết đi…_Cô Trang đứng lên và chỉ về hướng bộ quần áo mình thay ra hồi chiều đã được cô xếp gọn.
-Dạ…_Mình gật đầu rồi đi lại nơi góc giường.
Chuẩn bị đồ đạc đâu đó xong xuôi thì mình và cô Trang mới bắt đầu dọn dẹp sơ sài lại những vật dụng lỉnh kỉnh mà từ lúc chiều đến giờ xuống tới đây đã bày biện ra cho gọn gàng trở lại rồi lên xe về Sài Gòn.
Suốt quãng đường đi, mình và cô chẳng ai nói với ai câu nào.
Cô Trang thì có vẻ muốn về thật nhanh để gắng hoàn thành cho xong cái hợp đồng cho vay chết tiệt nào đó đã ngăn cách những giờ phút gần nhau và hân hoan giữa bọn mình.
Còn về phần mình thì nói thật chẳng có tâm trạng mà nghĩ ra câu chuyện phím nào nữa, bụng thì đói mà chân tay thì mỏi nhừ nên chỉ muốn ngồi im thôi.
Xe cứ thế tăng ga cho đến khi dừng lại đứng ngay bên hông của quán nước trước ngân hàng nơi cô Trang làm việc mà mình đã từng đứng đợi để đón cô vào đúng cái ngày định mệnh, mình đã hôn mặt đường nhựa 2 lần.
-Duy…đợi lát…mà muốn đứng đây hay vào trong luôn hông…_Cô Trang từ từ cởi nón bảo hiểm.
-Dạ…đứng đây thôi_Mình cười rồi khẽ lắc đầu.
-Em hả…đang trong phòng hủm…à…ừm…chị lên ngay…đợi lát…_Cô Trang lấy điện thoại gọi di động cho một chị nào đó mà có lẽ là đang ở bên trong ngân hàng.
-…_Mình nhìn cô rồi nhìn bâng quơ tứ phía khi thỉnh thoảng có vài ánh mắt tò mò ngó trúng vào cái khoảng tối nơi mình và cô Trang đang đứng.
-Rồi Duy…lát mẹ xong thì mình đi ăn cái gì đó rồi hẳn về ha…_Cô Trang vỗ vai mình nói nho nhỏ.
-Dạ…thôi…xong về luôn đi…chứ con cũng hơi mệt…_Mình lại lắc đầu với vẻ hơi chán chút đỉnh.
-Sao vậy…mẹ vào ngân hàng rồi mình đi ăn hãy về…trưa giờ con có cái gì vào bụng đâu…_Cô Trang với vẻ mặt đầy quan tâm lay nhẹ vai mình lần nữa.
-Dạ thôi…tại con mới nhớ ra…tối nay con phải qua nhà thằng bạn lấy cái thời khóa biểu chép…hồi bữa chép thiếu…mà nó chỉ có nhà buổi tối nay thôi…mai nó bận việc rồi…khi khác đi…_Mình bịa ra cái lí do vớ vẩn mà lúc nãy trên đường đi đã nghĩ ra, không phải là cố ý từ chối, mà chỉ là không có tâm trạng nên mới vậy thôi.
-À…ừm…đừng buồn mẹ nha…tại gấp quá…chuyện này lớn nên mới gấp vậy…nha Duy…_Cô Trang dường như hiểu rõ không thể lung lạc ý chí của mình khi mình đã quyết nên dần dà cũng xuôi theo.
-Dạ…con hiểu mà…không sao đâu…hì…_Mình cười trả lời cô.
Nghe xong câu nói có phần “người lớn” hơn từ mình nên chắc hẳn cô Trang cũng không còn lo lắng và bận tâm quá nhiều như lúc nãy nữa.
Nhìn về phía bên kia đường, hướng của cánh cửa ngân hàng với đèn điện sáng choang hoang, cô Trang cẩn thận dò xét dòng xe đang chững lại đợi đèn đỏ để có thể an toàn mà tranh thủ đảo bước đi thẳng.
Cô Trang đi và không thường có thói quen ngoáy đầu nhìn lại, không thèm để ý rằng đã để lại nơi góc tối ấy bóng dáng của một thằng thanh niên xấu số với gương mặt phờ phạc đang lẳng lặng dõi theo từng bước chân của cô với ánh mắt nhìn sao mà xa xăm quá.
Mình đứng đó, đứng để đợi cô, đợi đúng y với cái xu hướng “thuyền và bến”.
Nhiều lúc trong cái khoảnh khắc đợi chờ ấy mình cũng thấy ngài ngại khi vài cặp mắt của mấy em gái xinh tươi, mát mẻ đi ngang qua cứ dòm dòm, ngó ngó.
Thật muốn lao tới mà tỏ bày:”Ôi, thân trai mười hai bến nước, trong nhờ đυ.c chịu thôi chứ biết sao giờ.”
30 phút, 40 phút rồi tận hơn một tiếng sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả.
Cứ nghĩ rằng vào kí cái rẹt là xong, là ra xe và có thể về mà cớ sao bây giờ lại lâu thế nhỉ.
Mình bắt đầu thấy bức rức và bụng thì đói cồn cào, mình muốn ấn máy gọi cho cô lắm nhưng lại nghĩ cô đang có việc thật rất quan trọng, nếu gọi bây giờ biết đâu lại vì một lí do nào đó mà hỏng thì đến là hết.
Nhưng rồi chỉ sau cái luồng suy nghĩ trớ trêu ấy độ vài phút thì thật may mắn điện thoại của mình bỗng chốc reo lên, là cô gọi.
Mình: A lô…con nghe…
Cô Trang: Mẹ không xong sớm được Duy ơi…có mấy vấn đề…muộn đó…
Mình: Dạ…con đợi…
Cô Trang: Thôi…chắc còn lâu đó…con lấy xe về trước đi…
Mình: Con đợi được mà…
Cô Trang: Còn lấy xe mà về…lát mẹ đi taxi về…vậy nha…đừng đợi…
Mình: À…ừm…nhưng mà…
Cô Trang: Mai mẹ qua lấy…bye Duy…
Tút…tút…tút…
Mình còn chưa kịp nói hết câu là đã nghe thấy tiếng ngắt điện thoại từ bên kia.
Nói chung đứng nãy giờ ở đây mình chỉ mong được về thôi vì chán và vì đói rã người luôn rồi.
Nhưng cô Trang khi nghĩ ra cái ý định kêu mình về bằng xe của cô thì lại không chú ý kĩ đến việc tay chân mình đang còn đau và nhức nhối đến việc đi xuống nhà dưới Thủ Đức còn bắt cô chở thì làm sao có thể điều khiển xe để chạy về nhà được.
Chắc có lẽ vì bận và vì gấp quá nên cô quên.
Gọi lại cho cô Trang thì mình nghĩ là không nên vì cái cách cô nói chuyện, cái cách cô hấp tấp là đủ biết mức độ quan trọng của vấn đề mà cô đang phải giải quyết rồi.
Thôi đành vậy, mình gửi cho cô Trang một tin nhắn để nói rõ rồi chập chững dắt xe qua bên ngân hàng gửi cho anh bảo vệ với danh nghĩa là người nhà của cô Trang sau đó thì ra đường bắt taxi đi về trước với tâm trạng và cái bụng trống rỗng, sôi ùng ục.
Về đến ngõ nhà, mình chậm rãi xuống xe rồi lửng thửng đi vào.
Mọi thứ dần dà trở nên quen thuộc hơn khi mình đảo chân đều nhịp trong ngỏ mãi cho đến khi đã đứng trước cái cổng nhà yêu dấu, nhìn phong long chút đỉnh sang hai phía khi mà nhà nào cũng kín cổng cao tường với những sinh hoạt vô cùng bí hiểm và vắng lặng.
Mình chậm rãi với tay bấm chuông.
…Ting…tong…ting…ting…tong…
Sau vài phút chờ đợi, khoảng ánh sáng in một vệt dài trên sân bởi đèn điện được chiếu ra từ cửa chính dần dà xuất hiện một cụm tối lớn, cụm tối bởi cái bóng của một người phụ nữ có lẽ là quen mặt nhưng lạ tướng vì mình chưa có dịp để ý nhiều.
Cái bóng đó từ từ đi ra hướng cổng, nơi mà mình đang đứng ở bên ngoài chờ đợi rồi khẽ khàng lên tiếng với một giọng điệu có phần quen thuộc.
-Ủa…sao nghe “chị ấy” nói là mai mới về mà…_Giọng nói của người phụ nữ ấy vang lên.
-À chị Na…dạ..cũng tính mai về mà không ngờ nay ba mẹ của thằng bạn em về mất tiêu…ở lại nhà nó cũng ngại á chị…_Mình gãi đầu cười với chị.
-Ờ…làm kêu tui qua ngủ chung…bị sợ ma…_Chị Na vừa nói vừa cầm chìa khóa mở cửa cổng cho mình với nét mặt vô cùng hài hước, cứ kiểu như đang khích đểu “một ai đó” vậy.
-Dì á hả chị…_Mình cười vì quá quen với cái điệu bộ teen chảy nước mỗi khi xem phim kinh dị này.
-Chứ “chú” nghĩ “chị” đang nói ai…không phải “mẻ” thì còn ai nữa…_Chị Na lườm nguýt rồi lắc đầu khe khẽ sau đó “chậc” miệng liên tục.
Sau đó, mình và chị Na chậm rãi bước vào nhà khi chị ấy đã khóa cổng cẩn thận.
-Mà chị Chi với Dì Linh trong nhà hả chị…_Mình quay sang hỏi khi cả hai đã cùng song hành.
-Linh thôi…chị Chi thì nhỏ kia báo vắng tiếp nên chỉ đi ca tối luôn rồi cưng…_Chị Na nói với cái giọng chan chán sao ấy.
-…_Mình hơi ngạc nhiên vì cái kiểu thay đổi đến chống vánh bởi vừa rồi còn thấy chị ấy cười nói nhăng nhít lắm mà.
Đến hiên nhà, mình chững lại để cởi cái ba lô nặng trĩu ra khỏi hai vai còn chị Na thì đi thẳng vào trong về hướng cửa chính mà nói oang oang.
-Ê…người yêu mắm “dìa” nè…_Chị Na vừa nói vừa bước vào trong nhà bỏ mình ngồi chưng hửng ngoài hè.
Nghe thấy câu nói của chị Na thì mình cũng đủ khả năng để đoán biết rằng Dì Linh đang ngồi ở phòng khách rồi, có lẽ là đang xem tivi chăng.
Thôi kệ, sao cũng được.
Tay cầm balo để kéo lê trên sàn với một bộ dạng đầy mệt mỏi đúng y như hình mẫu của một thanh niên nghiêm túc vừa đi thăm quan hay một chuyến phượt nhẹ về nhà, mình từ tốn bước chầm chậm vào trong với sự dò xét cao độ và thận trọng đến ngút trời.
Đúng y như suy đoán của mình, hình ảnh của Dì Linh từ từ hiện ra với bộ dạng đủ để đem đến cho người nhìn một mức độ ngạc nhiên cao nhất.
Dì Linh mặc một chiếc áo lông tay dài màu đen, chiếc quần jean giấu ngắn cũn cỡn và ngồi bó gối trên chiếc ghế sa-lông trường mà khẽ đưa mắt nhìn về hướng cửa nơi mà bóng mình dần dà lộ ra.
Đôi môi Dì Linh mím chặt và gương mặt thì buồn bã đến khó hiểu, kiểu làm ra vẻ ngây ngô bông đùa trẻ con ấy.
-Sao nói mai về mà…_Dì Linh chậm chạp nhìn mình từ trên xuống dưới.
-Dạ…tại ba mẹ nó về nhà rồi…chán nên con về luôn…_Mình nói ra cái lí do tàm xàm ba láp mà lúc nãy đã nói với chị Na.
-Ờ…có người cản trở nên hông…hông “hành động” được…nhỉ…Duy nhỉ…_Dì Linh cười nửa miệng đầy mỉa mai rồi đá lông nheo “bặc bặc”.
-Gì chứ…mà Dì với chị ăn cơm chưa…_Mình nhăn trán vì vừa về nhà đã không yên.
-Òi…đi chơi vui hông…_Dì Linh lại hỏi.
-À thì…cũng vui…_Mình hơi ấp úng vì chỉ trong vòng một ngày mà mình đã phải nói dối đến mấy lần.
-Quà đâu…_Dì Linh lại một lần nữa nhìn khắp người mình như thể đang muốn tìm kiếm một cái gì đó rất “thủ tục”.
-Quà gì…_Mình tròn mắt.
-Quà tặng…_Mắt Dì Linh còn tròn hơn cả mắt mình.
-…_Mình dần hiểu ra và nhớ đại khái là trước khi đi mình có nói là sẽ mua quà cho Dì thì phải, bức rức.
-Hiểu luôn…_Dì Linh ngớ người về phía sau và cặp mắt thì to đến kinh dị, mắt vốn đã to mà bây giờ nó lại còn trừng trừng thì ôi thôi…mình nói vậy chắc các bạn cũng đủ hiểu.
-Con…quên…quên…mất…mất tiêu…_Mình ấp úng mà mồm miệng thì run cầm cập như thể đang đối diện với một thành phần nguy hiểm và mang nhiều định kiến từ xã hội vậy.
-Trời ơi…tình cảm vỡ tan…cuộc đời vỡ nát…lòng người bạc bẽo…ôi chao…hạnh phúc sao quá khó kiếm tìm…cứ mãi nghĩ về một hình bóng u uất…nơi xa khuất…cuộc sống sao quá phũ phàng…tấm thân em rồi đây sẽ ra sao…biết nương nhờ vào ai đây…_Dì Linh bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt mình mà nói ra một đống những cụm từ nghe sao mà đau đớn lòng quá đỗi.
-Chi…chi vậy…nói gì á…bị trong đó có gì mua làm quà được đâu Dì…_Mình lắc đầu giải thích trong khó khăn.
-Sao nói “Bò Cạp Vàng”…_Dì Linh hét inh ỏi.
-Ừm…thì “Bò Cạp Vàng”…_Mình gật đầu lia lịa.
-Thì mua bò cạp làm quà…_Dì Linh nhăn một bên má bày vẽ một cách kì lạ, mình nghe quen quen.
-Cái tên…chứ có thấy con bò cạp nào đâu trời…rắn rít còn không có…có kiến không thôi hà…_Mình to tiếng mong Dì Linh hiểu.
-Thôi…im đi…_Dì Linh quát mình rùm trời.
-Gì á mẹ…_Chị Na đi từ trong bếp ra nhìn Dì Linh.
-…_Mình vì bị Dì la nên chỉ biết đứng như trời trồng mà thin thít lắng nghe.
-Hông có quà kìa…_Dì Linh trề môi nhìn chị Na với ánh mắt đầy buồn bã.
-Nhóc đi có một ngày…quà làm gì…màu mè…nhõng nhẽo quá mày…_Chị Na cầm li nước đi lại ngồi ngay trên ghế sa-lông bên cạnh Dì.
Thoáng thấy chị Na hình như đang muốn giải vây cho nên mình mừng lắm, tầm chú ý của Dì hầu như đã chuyển hẳn sang chị ấy chỉ trong chốc lát.
-Con…con lên phòng…_Mình nhân cơ hội đó liền xách ba lô đi về phía cầu thang.
-Tắm nhanh xuống ăn cơm…_Dì Linh nói vọng theo với cái giọng còn khá hờn dối khi mình đã lên tới nửa số bậc thang.
-Dạ…_Mình trả lời nho nhỏ mà cứ mong là Dì không nghe thấy.
Nhanh chóng bước lên phòng, mình quăng ba lô vào một góc và nằm thở dài vì rằng cơ thể đã đuối sức lắm rồi.
Một ngày thật dài và thật quá chán nản với vài chuyện không vui, không thực như ý muốn.
Lại nghĩ tới chuyện quen biết rồi thì nảy sinh mối quan hệ vượt quá giới hạn với cô Trang, mình không nói là mình “xấu” đi trong tính cách nhưng quả thật công bằng mà nhìn nhận thì nhận thức về tình yêu, tình cảm của mình chẳng biết tự lúc nào đã bị thôi thúc khá nhiều bởi tìиɧ ɖu͙© như kiểu chúng là hai thực thể gắn bó và không thể tách rời.
“Đã không có thì tuy rằng ham muốn nhưng sẽ không thấy thiếu còn khi đã có được rồi thì thường xuyên sẽ thấy rạo rực và rất khó thoát ra”.
“Nó” như một loại ma túy tổng hợp vậy.
Không dạng viên, không dạng bột, không ở thể lỏng cũng không hình hài cố định nhưng lại có mãnh lực to lớn khiến chúng ta đôi lúc phải tệ hại đến mức vượt quá khuôn khổ của chữ “người” mà quay về hình hài đơn sơ của chữ “con”.
Khoảng khắc ấy, mình có cảm giác đó, cảm giác của chữ “con”.
Chẳng buồn tắm rửa, chỉ biết nằm giữa sàn nhà mà lăn qua lăn lại rồi ngủ quên lúc nào không hay, ngủ say bí tỉ cho đến khi bất giác bị gọi dậy như thường lệ bởi một giọng điệu hết sức quen thuộc.
-Duy…Duy…Duy ơi…Duyyyyyyyyyyyy…_Tiếng người phụ nữ “mà ai cũng biết là ai ấy” từ nhỏ chuyển sang to, to dần và rồi hét inh ỏi đến khủng khϊếp.
Ra khỏi giấc mộng đêm hè, mình từ từ mở một bên mắt mà lờ đờ nhìn về phía cửa sổ vì cứ ngỡ chắc trời sáng lắm rồi nên người ấy mới gọi kinh thế nhưng trớ trêu thay, ngoài trời vẫn tối đen như mực.
-Con…con nghe…gì vậy Dì…_Mình mắt to mắt nhỏ với tấm thân đuối đến mức không buồn sê dịch.
-Không tắm rửa gì hết mà đã ngủ là sao…bụng đói nữa chứ…dậy đi mậy…_Dì Linh lại bắt đầu lớn tiếng cứ như mình bị điếc ấy, cửa thì cách âm ít nhiều mà tiếng thì vẫn to đến kinh người.
-Con mệt lắm…con ngủ mai con tắm sau…Dì đi ngủ đi…đừng gọi nữa…_Mình nói trong tiếng nấc nghẹn ngào vì khó chịu.
Phải nói rằng thể trạng của mình lúc đó thật sự đã suy nhược đến khó tả, toàn thân và các cơ đều mỏi nhừ.
Cả ngày vừa đi xa lại vừa phang ầm ầm nên sinh lực hầu như đã cạn kiệt hẳn, kiểu giống như đang có một ông thần chết ra sức muốn lôi mình xuống mồ vậy.
-Chơi bời gì mà trây nhớt vậy sau này ai cho đi nữa…mở cửa ra…mở ra nhanh…không đừng trách…_Tiếng Dì Linh tiếp tục trách móc và đe dọa từ bên ngoài.
-Dì…_Mình khẽ mè nheo bằng cách ỉ ôi tiếng gọi xưng hô.
-Nhanh…_Dì Linh vẫn nhất quyết không cho qua.
Chán nản và tức tối, mình cố gắng chống tay đứng dậy đầy khó khăn và xách cái nét mặt nhăn nhó lại chỗ cửa phòng mà vặn chốt mở ra.
-Con ngủ rồi mai con tắm…con mệt lắm…_Mình nhíu mắt, lắc đầu.
-Tắm đi…_Dì Linh vẫn cứ điệu bộ ấy kiên quyết chống trả lại động lực ở dơ của mềnh.
-Giờ muộn rồi…mai tắm…_Mình vẫn tiếp tục trả treo.
-Xuống tắm liền…_Dì Linh đút tay vào túi quần ngủ rồi co chân lên đạp đạp vào phần hông của mình như thể mình là một động vật dơ dáy sống lâu năm vậy.
Biết chắc rằng việc “tắm” là một “định mệnh không thể tránh khỏi” nên mình đành ngậm ngùi quay lưng đi về hướng trong phòng để tới tủ kiếm đồ sạch thay nhưng khi vừa mới đảo bước là y như rằng Dì Linh nạt ngay.
-Đi đâu đó…đã bảo đi tắm mà…_Dì Linh lại hét.
-Thì đi lấy đồ rồi mới đi tắm chớ…_Mình có dịp hét lại với Dì.
-Ờ…ăn gì hông…_Dì Linh ngoáy đít bước vào phòng ngay sau mình.
-Hông…con xuống tắm rồi ngủ luôn…Dì đi ngủ đi…khuya lắm rồi…_Mình mở tủ ra kiếm quần áo.
-Ờm…đi chung xuống chứ lỡ tui đi trước…cái…cái mấy người lên đây lại rồi…không tắm luôn sao…_Dì Linh chu mỏ lắc đầu như thể mình là dân đại bịp bợm vậy.
-Mệt…con đi trước…_Mình thở dài rồi ra khỏi phòng trước con mắt đầy kì thị của Dì.
Mình lệch đệch bước chân xuống những bậc cầu thang mà nối ngay sau là tiếng chân đe dọa của Dì Linh.
Mãi cho đến khi mình tới ngay trước phòng tắm tầng dưới thì nhưỡng tưởng tiếng bước chân ấy sẽ ngưng nhịp khi mình sắp bước vào nhưng nào ngờ đâu nó vẫn tiếp diễn.
-Gì…gì vậy…làm gì á…Dì…Dì…_Mình bước nhanh vào phòng tắm rồi lập tức quay lưng lại nhìn Dì Linh.
-Để tắm cho…thấy đuối quá rồi kìa…hà hà…_Dì Linh cười lớn tiếng sau đó thì cố đẩy cửa để chui vào trong cho bằng được.
Bao nhiêu hình ảnh về cực hình của lần trước, khi mà Dì Linh xung phong tắm cho mình hồ hởi hiện về làm mình choáng váng và nổi hết cả da gà.
-Không…đi ra…tự tắm được mà…Dì…_Mình la í oái khi mà Dì Linh cứ liên tục chọt vào hai bên mạn sườn làm mình yếu thế hẳn.
-Tắm cho…nãy nói mệt mà…ngắt dú giờ…_Dì Linh cố nép người vào mình mà bấu vếu để quyết tìm khoảng trống lấn vào mặc cho mình kêu la vì đau nhức.
-Không…có chị Na trong nhà mà…chị biết là Dì ê mặt…con mắc cỡ…Dì xê ra đi…_Mình la làng đến mức nếu tình cờ nghe được thì bảo đảm ai cũng nghĩ rằng đang hiện hữu một vụ hấp diêm luôn í.
-Tắm cho mà…_Dì Linh vẫn cứ la và không ngừng nghỉ phản công vào người mình mãi cho đến khi bất giác cánh tay mình làm một hành động không được phép.
Kiểu như trong giờ khắc định mệnh, con người ta thường hay vùng vẫy tứ tung để tìm lối thoát và mình lúc đó cũng thế, tay chân cứ được dịp quờ quạng đủ thứ.
Và rồi, trong một khoảnh khắc quái quỷ…à mà thần tiên thì đúng hơn, cánh tay yếu đuối vì chống đỡ tự nãy giờ của mình đột nhiên “vô ý” vồ tới và bóp khá mạnh vào phần ngực phải của Dì với mục đích khiến Dì buông tha cho tấm thân tàn tạ này.
-…_Trong giây phút đó, mình cắn chặt răng và gần như đứng hình.
-Á…ứmmmmmmmmmmmmmmmmmmm…