Ngồi vào bồn tắm với bộ dạng trần như nhộng chỉ độc nhất một chiếc quần sịp ống bắt đầu thả lỏng toàn thân mà để mặc kệ cho nước loang lổ thấm vào từng thớ thịt…
Thở dài thoải mái vì được dịp thư giản với cái thứ cảm giác quen thuộc mỗi ngày mà trước khi bị tai nạn hành hạ mình vẫn thường bay nhảy suy tư trong nó hoặc thậm chí là vấy nước tung tóe.
Dường như mọi muộn phiền rối bời lúc ấy dần dà tan biến và hòa lẫn vào làn nước mát lành, êm dịu.
Mình buông thả tới cấp độ chỉ còn khả năng cảm nhận được duy nhất có tấm thân trần với những lỗ chân lông sâu tít đã bị lấp đầy bởi nước mà quên cả không gian và thời gian của cái khung cảnh ảm đạm…
Đột nhiên, lưng mình bị một tiếng đánh “chét” kèm theo sau đó là cảm nhận về một mảng thịt ran rát.
– Bắt đầu nha ku_Dì vừa đánh mình xong là ngay lập tức nói và cười bằng cái giọng the thé đến điêu ngoa từ phía sau gáy vọng lại rờn rợn sóng lưng.
Thật chất lúc đó nếu mà nói cho chính xác thì mình không nghĩ là Dì Linh khẽ khàng đánh thức và đưa mình về với hiện thực đâu mà là Dì nắm đầu mình lôi xềnh xệch ra khỏi chốn phiêu bồng, nơi cực khoái sung sướиɠ về cảm giác thì đúng hơn.Mình cay lắm.
Có thể suy tư hơi thái quá nhưng phải thừa nhận là lúc đó mình bắt đầu thấy hơi khó chịu về tính cách nhặn xị không đúng thời điểm của Dì Linh.
Cứ đặt bản thân vào hoàn cảnh lúc đó của mình mà xem.
Mình đang trong giai đoạn nghĩ ngơi sau cơn địa chấn tổn thương toàn thân thì tất nhiên ai cũng biết là cần nhất sự yên tĩnh và cảm giác thoải mái nghĩ dưỡng nhưng mà đâu có được suốt ngày Dì cứ nheo nhẽo bên tai những câu tào lao khá vô nghĩa, lại thêm không chịu làm theo ý muốn của mình mà còn có cái tính hay nhí nhảnh bất chấp hoàn cảnh nữa chứ.Nhiều lúc mình nặng đầu và rất khó chịu về Dì.
Quay lại với cái khoảnh khắc trước đó chừng vài giây…
Các bạn thử tưởng tượng khi đang phê như con tê tê vì nhận được cái gật đầu ưng thuận của con ghệ.Đồng ý cho ta thỏa sức khám phá tấm thân ngọc ngà nưng nức nhựa sống nhưng trớ trêu thay khi đã gần xong giai đoạn mày mò bong tróc các lớp vải mà chỉ còn lại duy nhất tấm cuối cùng xót lại thì lại bị một cái nắm tay níu giữ và giọng thỏ thẻ nho nhỏ với điệu bộ lời nói khá dịu dàng:”Quên mất…Hôm nay em đèn đỏ” vậy.
Liệu mấy ai có khả năng trả lại cho em ấy “khoảng trời bình yên” mà trong lòng không hụt hẫng hoặc giả là căm tức?
Mình của lúc ấy cũng y như thế…
Ngay lập tức đầu mình bùng lên câu nói của một bậc cao nhân giai đoạn trước, cái câu nói mà cả ba và mẹ mình đều cười nức nở mỗi khi nghe…
“Không nên hoãn cái sự sung sướиɠ ấy lại”
Khi câu ranh ngôn đó bắt đầu bay lượn vòng vèo trong đầu càng khiến ình thêm phần điên tiết và cáu gắt hơn gấp bội.
…Mình…Mình là mình ghét cái thái độ của Dì!
Đang sung thì bị đứt dây thun quần nên mình khẽ hơi xoay đầu nhẹ về phía sau.
– Dạ…Dì làm ơn nói không thui là được rồi…Đang mang trọng thương…Quánh quài…chết á_Mình gắt lên nghiến răng trèo trẹo khiến câu nói như bị nén lại và thều thào tự nơi cuốn họng.
Thấy hành động đó của mình, Dì chợt sững người tròn mắt có lẽ là ngạc nhiên vì không ngờ mình lại phản ứng mạnh đến như vậy.
– Chết gì nổi…mấy đứa như cưng sống dai lắm._Dì hai mắt lờ đờ chẳng biết là giả khùng hay giả điên mà chẳng lẽ đến như vậy còn chưa nhận ra được sự tức giận nơi mình.
– Sao biết…ra nông nỗi này mà dai gì nữa chứ…Cũng hay lắm_Mình cáu gắt.
– Thì té đến mức dậy mà chưa…chưa sao thì lo gì chứ_Dì mỉa mai giọng nho nhỏ nửa muốn mình nghe thấy, nửa lại không.
– Mà thui…Dì nhanh đi._Mình nói nhanh như muốn kết thúc cuộc nói chuyện căng thẳng này ở đây.
– Ờ_Dì ợm ờ kiểu chán nản.
Sau cuộc đối thoại đó dường như mọi sự điều trở về với không gian im lặng vốn dĩ mà chúng từng có.
Chẳng ai trong hai người buồn nói với đối phương câu nào hết mà chỉ sống và suy nghĩ với tư duy riêng của mỗi người trong yên ắng.
Mình nghe, nghe thấy tiếng Dì khe khẽ từ tốn với tay lấy chai dầu gội toàn thân sau đó vắt vài giọt lên miếng xốp tắm đã thấm nước.Đoạn bắt đầu chà nhè nhẹ khắp phần lưng đang ở trên mặt nước của mình.
Dì cứ dùng miếng xốp tắm mềm mại và ứ đầy xà bông ấy xoa đều đặn khắp phần lưng mình rồi lâu lâu lại vòng tay qua cổ.Vẫn chẳng nói chẳng rằng chỉ nghe tiếng thở nhanh chậm không đều bởi các cử chỉ miệt mài nhưng điệu bộ khá hờ hững như lúc vừa bắt đầu.
Mình ngồi đó nhìn ra hướng cửa sổ nơi mà những tia nắng đã bắt đầu gay gắt hơn.Cũng đúng thôi gần 10 giờ rồi còn gì.Nghiêng đầu qua một bên, mình thở dài thườn thượt với bộ óc có lúc mông lung trống rỗng có lúc lại đầy ấp những suy tư lo nghĩ.
Cảm giác khá chán nản và thậm chí hơi trái ngang vì mặc dù không khí khá thoáng đãng nhưng sao mình thấy khó thở và ngộp ngạt quá.Tưng tức vì một cử chỉ, một hành động, một suy nghĩ vô tình không hình dung.
Khi bắt đầu lung tung với ý nghĩ buâng quơ thì bất chợt:
– Ngồi zầy không sạch khúc dưới được…ngồi lên thành đi_Dì nói giọng bằng bằng như ra lệnh.
Mình biết, biết Dì đang giận mình hoặc có lẽ là không hài lòng vì bộ dạng cáu kỉnh của mình, khi nãy thì chưa chắc chắn lắm nhưng giờ đây nghe được câu nói này thì mình xin cam đoan là Dì giận ngược lại mình vì ghét cái thái độ.
Mình cười mỉm.Chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại cười khi đang bị đối xử lạnh nhạt nữa.
Có lẽ mình cười vì sự đáng yêu của Dì, cái cách mà Dì giận hiếm ai có thể nghĩ Dì hơn mình gần chục tuổi cả.Giận mà giọng nói cứ nheo nhéo cố làm ra vẻ khó chịu nhưng cũng đầy sự quan tâm và lo lắng.Dì muốn làm ra vẻ thật căng thẳng đề mình biết là Dì đang giận mình nhiều lắm nhưng vẫn cứ giúp mình tắm rửa và lo lắng xuyên suốt quá trình kì cọ bằng chứng là khi gần chạm vào các vết thương vừa lên da non trên lưng, Dì luôn cố tránh hoặc chà nhè nhẹ vì sợ mình đau.
Có thể một số bạn sẽ nói Dì Linh làm vậy là vì trách nhiệm nhưng mình xin cam đoan là từ trước tới giờ mình chưa bao giờ nghĩ và tin chắc rằng cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ Dì Linh chăm sóc mình chỉ vì nghĩa vụ hay những đồng lương ít ỏi của Ba mình cả.Có thể ban đầu là như thế nhưng trong quá trình chung sống và vài giai đoạn biến cố tiêu cực xảy ra, với những việc làm của Dì thì mình tin rằng.
Dì đến đây – với một tấm lòng và nhận ra được – một tình yêu thương!
Mình im lặng chẳng nói gì, khẽ khàng chống hờ tay lên mép thành bồn mà kiếm tìm điểm dựa cố gắng đứng dậy để khom lưng đặt mông lên thành bồn tắm.Tuy là hơi khó khăn vì không có sự giúp đỡ của Dì mà cũng trách sao được khi tay Dì vẫn đang đẫm xà phòng nếu mà miễn cưỡng giúp mình thì nhiều khi lại làʍ t̠ìиɦ huống xấu hơn nhưng nói chung cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xui.
Khi mình vừa đặt mông xuống thì đã nghe được tiếng Dì đang đứng dần lên và hình như chỉ chờ mình ngồi ổn định là lại thao tác loay hoay ở phần lưng dưới của mình.
Kì rửa được một lát thì bất thình lình mình có cảm giác Dì đang cúi xuống và cố gắng kéo sịp của mình hơi trễ xuống dưới phần mông thì phải.Sau đó Dì còn đưa tay cọ cọ kì kì rửa rửa phần phía trên mông của mình nhưng tất nhiên là chưa tới cái rãnh ý ý đâu nên các bạn không cần phải tưởng tượng sâu xa làm gì.
Mình hết hồn vì ngay từ đầu đã thống nhất là những gì đằng sau chiếc quần sịp của mình thì Dì Linh sẽ để tự mình vệ sinh nhưng sao bây giờ lại…
– Dì…Dì để con tự làm cái đó…Đừng mà!_Mình to tiếng giãy nảy nhưng vẫn dùng tay nắm chắc lên thành bồn tắm vì chỉ chống một tay nên rất dễ té hoặc mất đà
– Chùi bên trên tí thôi…Im đi!_Dì nạt mình từ phía sau.
– Con tự…tự làm được mà…Dì…_Mình nài nỉ ỉ ôi các thứ.
– Đã nói im mà…nghe nói thêm câu nữa thì lột ra luôn đó nha!_Dì hét lên với giọng điệu răn đe át hoàn toàn tiếng van xin yếu ớt của mình.
Mình hoảng thật sự nên im luôn vì Dì làm dữ quá sức.Đành bất lực mặc cho Dì cọ rửa mình đành nhắm mắt buông tay đưa thân vậy.Nói là nói thế thôi chứ chung quy cũng chỉ phần trên mông tí thôi chứ chẳng phải quá đáng gì nên mình cũng dần định tâm tọa thiền trở lại.
Dì sau khi cọ xong thì ngay tức thì thả chiếc quần sịp của mình mà nãy giờ Dì đang kéo căng ra lấy khoảng trống để tuột hơi trễ xuống phần mông làm cho phần lai quần chạm vào mông đánh lên một tiếng “bách” rõ to.
Run bắn người, mình chợt nảy lên từng cơn, da gà nổi từng đám nhưng lúc ấy mình chẳng dám quay lại vì quay lại lúc này cũng chẳng biết nên nói gì cả.Mình thở hồi hộp sau nghe tiếng cử động tay của Dì sau khi Dì đã đứng thẳng lên.
– Đứng dậy qua thành bên kia ngồi…dựa lưng vào tường để tui kì phía trước._Giọng bằng bằng đanh đá thôi rồi.
Vừa nghe tới đó là mình lại giật mình, quay lại nhìn Dì khá tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên…
Nhưng đáp lại ánh nhìn ngơ ngác của mình chỉ là một cặp mắt lờ đờ lơ đãng, cặp môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây sự theo dạng môi trên mím môi dưới.
Gương mặt Dì bốc ra một mùi sát khí nồng nặc và lườm lườm hồi lâu rồi nói:
– Gì…muốn gì hông…_Dì vừa nói vừa hích hích phần da trên trán trông rất giang hồ chị đại.
– Không…Dạ…đâu…đâu gì…không_Mình lắp bắp vì hình như đã quên bén lí do quay đầu lại.
– Im đi…bớt nói đi…không có thích nói nhiều!_Lần này Dì nói giọng nhỏ vừa đủ nghe nhưng câu nói của Dì rất lạnh.Lạnh như một mặt hồ đóng băng, như mùa đông đang được buông lơi mà thoả sức vùng vẫn ở nơi góc phòng tắm yên ắng đến rợn người này.
Mình im bặt vì lúc ấy mình sợ Dì lắm.Bởi vì mình nhớ lại những gì đã xảy ra trong cơn mưa đêm ấy thật hãi hùng đến lạnh xương sống và kinh đến mức chẳng buồn nhắc lại.Mình chỉ ngồi đó mặc cho Dì đang loay hoay nặn thêm lớp sữa tắm lên miếng xốp bông mềm.
Từng giây từng phút trôi qua lúc ấy mình chỉ cố gắng căng tai ra mà nghe các cử động nho nhỏ của Dì, những cử chỉ trong cái không khí im ắng của không gian và vô định hình của thời gian.
Mình biết là Dì giận mình nhiều lắm nên mới như thế, mới chẳng nói chẳng rằng, cái thái độ mà trong mơ mình còn chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Liệu rồi đây sẽ có những gì quá đáng hơn có thể xảy ra hay không?
Vì hành động của Dì thật sự rất khó đoán thì làm sao mình có thể lường trước được tất cả chứ.
Mình có nên xin lỗi Dì không nhĩ?
Một loạt các câu hỏi bay vòng vèo trong đầu mình khi ngồi bất động chịu nhục hình của sự lạnh lẽo cho đến khi…
– Đã nói là qua bên kia ngồi…nghe không!_Dì nạt mình từ phía sau lưng.
– Dạ…dạ_Mình hoảng hốt mỗi khi Dì to tiếng và lẳng lặng làm theo.
Khẽ đứng dậy một cách khá cực nhọc, mình cố gắng lê lết tấm thân trần với vài đóm trắng toát vì dính cặn xà phòng đâu đó trên người qua làn nước trong vắt mà đến thành bên kia, hạ eo ngồi xuống và yên vị một cách khẽ khàng.Tuy chỉ đúng hai bước nhưng đối với mình là cả một quãng đường dài đăng đẳng vì các khớp xương cứ ráo riết va chạm khi được dịp gặp nhau.
Lúc này khi đã ngồi đối diện nên mình có thể nhìn rõ Dì lắm.
Vẫn là hình ảnh chiếc quần jear ngắn củn cỡn và cái áo hồng nhạt viền ren bó sát che đậy hờ hững phần núi đôi trương phình và căng tròn nhựa sống.Dì vẫn đang loay hoay pha pha trộn trộn gì đó.
Thỉnh thoảng Dì bắt gặp ánh mắt của mình đang nhìn lung tung vào người Dì, Dì chỉ đáp trả bằng những cái liếc vô tình lạnh lùng không thể hiện chút cảm giác hay biến đổi sắc mặt gì cả.
Được một lúc, cuối cùng thì Dì cũng bước vào bồn tắm với cái dáng cao ráo nhưng rất kiêu ngạo trên tay vẫn không quên cầm theo miếng xốp tắm đã thấm đầy dung dịch và cả chai dầu gội của mình.
Tiến dần lại phía mình, Dì thể hiện phong cách ta đây là thành phần đang chiếm ưu thế rất rõ với vài cử chỉ kiêu sa ngang ngược bằng chứng là những bước chân theo kiểu chẳng nể nang ai tạo thành các tiếng bì bõm rất to.
Dì cố tình làm vậy, ai cũng có thể nhìn ra nhưng tất cả cũng chỉ nhằm một mục đích…cái mục đích mà ai cũng có thể thấy ngay được…
Khi ấy mình đang ngồi và Dì thì đang đứng chẻm chệ trước mặt mình nên phần đầu mình chỉ nhỉnh được tới phần trên bụng Dì một chút ít.Bởi vậy đập ồ ạt vào mắt mình lại là cái bầu ngực che không kín thấy cả chiếc áσ ɭóŧ đen bó sát lồ lộ hiện ra y như lúc nãy, cái lúc mà mình vẫn còn ngồi trên cái ghế kia.
Hình ảnh đó vẫn như lúc nãy, vẫn tạo ình cái thứ cảm giác lâng lâng và…lén lút.
Lâng lâng vì nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc và làm sống dậy…à không là đứng dậy trong người mình nhiều cơ quan đã ngủ yên tự nãy giờ.
Lén lút vì mình chỉ dám rụt rè lưu lại trong đầu cái khoảnh khắc thần tiên ấy một vài giây thôi bởi ánh mắt soi mói của kẻ hiểm ác kia vẫn đang nhìn chăm chú đầy mỉa mai vào mặt mình mà nên làm sao dám để lộ sơ hở cho y nắm thóp được cơ chứ.
Nhìn chán chê các kiểu thì dần dà Dì cũng bắt đầu lấy chai dầu gội dốc ngược và bóp năng suất lên đầu mình rồi kéo dài cả xuống hai bả vai, cả tay và cẳng chân chỉ chừa phần nhỏ ở cánh tay trái đang quấn băng trắng héo núp sâu dưới phần bao tay mà Dì chế tạo riêng ình lúc nãy.
Hình như chỉ chờ có thế, Dì bắt đầu gác miếng xốp lên thành bồn tắm và nhanh chóng dùng cả hai tay vò đầu mình ngấu nghiến và không thương tiếc khiến ình phải cố gắng nhiều phen mới giữ được thăng bằng tránh khỏi ngã về phía trước mặt- người Dì.
Dì vò đầu bức tóc mình kinh khủng lắm đến mức bọt trắng xóa văng tứ tung hết cả lên và dính trơi trớt đầy đủ vào hầu hết mọi nơi trên mặt mình chỉ chừa duy nhất có đôi mắt là được khoang tròn và né tránh.
Mình muốn thở ra hơi còn không được vì mùi dầu gội cứ thoang thoảng và vương vấn nơi khóe mũi.
Chưa dừng lại ở đó, Dì tiếp tục dùng hai tay chà sát mạnh bạo khắp cơ thể mình như kiểu không sợ mình đau bởi những vết thương còn bầm đen tím đỏ vậy, chà thẳng răn và không thương tiếc với cái bản mặt khó ưa và hình như còn nghiến cả răng trông rất dữ tợn.
Mỗi lần Dì chà đúng vào chỗ đau là mình lại la lên oai oái nhức nhối nhưng hình như Dì cố tình không dừng lại hoặc giả vờ không nghe hay sao ấy mà cứ chà xát đều đặn và liên tùng tục như một cỗ máy đã bôi dầu trơn tru và được lập trình để hì hạch công suất tối ưu để cày kéo với các tiến độ và không ngừng nghỉ.
Được một lúc sau khi đã tra tấn mình thẳng tay nhưng hình như với Dì còn cảm thấy chưa đủ thì cuối cùng cũng tới phần dưới eo.Thao tác của Dì vẫn như vậy, vẫn liên hồi thoan thoắt.Kì cọ phần hai cẳng chân trước rồi sau đó kéo dài lên bắp đùi.
Tiếp đến là phần háng chân nhạy cảm vẫn được Dì dùng tay ma sát đều đặn.Các cử chỉ của Dì ở khu vực này khiên cho con sâu trong người mình ngọ nguậy kinh khủng hơn…đến cùng cực của sự chịu đựng.
Cho đến khi chạm đến chiếc quần sịp ống rộng thì Dì nhanh chóng lấy một tay kéo chiếc sịp của mình ra sau đó cho cả bàn tay đầy xà phòng vào bên trong để rà khắp kì rửa và động chạm nhiều thứ…thật sự là…tất cả.
Mình giật bắn người vội kéo tay Dì ra và nhìn thẳng vào mặt Dì…mình tính thét lên.
Nhưng khi chưa kịp nói lời nào thì quả thật lần này mình hết sức ngạc nhiên vì ánh mắt của Dì tuy mở to trao tráo nhưng hình như đang rưng rưng một dòng nước trong vắt và chỉ chực chờ để trào ra.
Cái miệng không còn mím chặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà đã chuyển dần sang mở he hé trông buồn rười rượi.
Cả khuôn mặt Dì lúc đó toát lên một nỗi niềm u uất khó tả…
Sau giây phút đó nước mắt của Dì trào ra tuy lắng đọng nhưng rất dữ dội.
Dì bắt đầu khóc…lại khóc và lần này khóc rất nhiều.
Vừa khóc lại vừa nói một tràn những điều…những điều mà mình vẫn còn nhớ như in…có lẽ chúng đã theo sát cuộc sống của mình cho đến tận bây giờ và biết đâu là mãi mãi về sau…