Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 38

– Thoát y đi Duy!

Dì của lúc đó phải nói là gian không thể tả nổi mà dù có cố gắng tả lại thì cũng không sao mà tả hết.

Mắt thì hϊếp lại, hai má nhoẻn rộng ra cộng với cái miệng bị kéo căng hết cỡ làm cho các cơ trên mặt đều như đang chuyển động khi đôi môi đỏ hồng bắt đầu mấp máy khe khẽ:

– Thoát y đi Duy_Dì nói xong thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình mà nháy mắt điệu chớp chớp liên tục kiểu như một teen girl rất ngây thơ nhưng lại mang vô số tội vậy…trông nai lắm.

Mình không ngu đâu, mình biết cả đó chứ…biết là Dì đang cố làm bộ để gắng tỏ ra hồn nhiên hết cỡ hòng trêu ghẹo mình …trêu ghẹo cái thằng nhóc con ngơ ngác thơ thẩn mà trong tâm trí Dì là còn non và xanh lắm, hơn cả là…dễ bị ăn hϊếp…Dì đánh mình suốt mà.

Với tâm lí của một kẻ hay bắt nạt người khác, mình chắc chắn rằng khi ấy Dì nghĩ với tất cả những gì đã thể hiện sẽ nhanh chóng đạt được thành công ngoài mong đợi là khiến cho thằng bé con trước mặt phải chết khϊếp đến mức la ré lên vì ngượng ngùng, tím mặt vì sợ sệt để Dì sẽ được dịp vui vẻ mà ôm bụng cười ha hả trước cái điệu luống ca luống cuống của mình.Tâm hồn Dì sẽ được thư giản, mãn nguyện vì biết đâu chừng đây có thể sẽ là một bước chạy đà tốt để Dì đường đường chính chính vào vai Chai- en tiếp tục ăn hϊếp và dày vò tàn nhẫn thân xác tơi tả của một nhóc Nobita yếu đuối run rẩy là mình trong chuỗi những ngày còn lại của cuộc sống dài đăng đẳng sau này.

Tuy nhiên hình như Dì đã đi sai hoặc có lẽ là đi hơi lố một nước cờ bởi trái lại hoàn toàn với những mong muốn sơ khai ban đầu của Dì vì bản thân mình của lúc ấy chẳng thấy mắc cỡ ngượng ngùng hay tỏ ra đỏ mặt gì hết cả.

Cái điệu vừa nói vừa cười man trá ấy bỗng dưng khiến mình chợt thổn thức nơi nhiều giác quan và tạo cảm giác câu chữ sao mà xa xăm lắm.Tất cả như vời vợi một cách bí ẩn và phá vỡ đôi chút gì đó gọi là luân thường đạo lí vì cái kiểu dùng từ ngữ và cách thể hiện lời nói của Dì làm cho đầu óc mình bùng lên ngày một nhiều những liên tưởng và hoài niệm về các hình ảnh không mấy trong sáng và thậm chí là hơi trần trụi…

Thật vậy, khi chỉ vừa nghe đến từ “thoát y” là tất cả mọi dư âm quen thuộc về thân thể nuột nà của một người phụ nữ vừa trắng trẻo vừa căng tròn nhựa sống lại hiện lên trong mình ngày một dồn dập.

Tất nhiên mình của thưở đó đã từng nhiều lần được nếm trải những cảm giác của sự ái ân mặn nồng bên cạnh một người phụ nữ ấm nóng và không mảnh vải che thân…là My…là cô Trang…nên phải thú thật là mình khá nhạy cảm với những chủ đề liên quan đến giới tính và sự trần trụi dung tục.Bởi vậy lời nói và điệu bộ nheo mắt ve vãn bông đùa của Dì Linh như một cú tát mạnh đánh thức những “chi thừa” và cả sự khao khát đời thường tưởng chừng như đã nguội lạnh trong mình từ bấy lâu.

…Mình muốn gặp Cô Trang quá…muốn lắm…chìm…đắm…

Mở to tròn đôi mắt, há hốc miệng và nhìn xa xăm về hướng bức tường phía trước mặt mà bắt đầu bay nhảy với những suy nghĩ có phần vẫn vơ và hỗn tạp…Mình cố gắng lục tung đầu óc lơ đãng, gắng nhớ lại những gì đã xảy ra và đắm mình thật sâu vào kí ức đêm mưa…Tất cả hiện dần ra như khiến mình bỗng trở nên thơ thẫn và ngờ nghệch…

Cho đến khi nghe văng vẳng bên tai âm thanh…

– Duy…Duy…_Dì gọi rất to và lay người mình nhè nhẹ tránh những chỗ có vết thương.

– Dạ…_Mình hoảng hồn ngạc nhiên khi lại rơi về cái thực tại tù túng và buồn bã.

– Khùng hả…Duy…Duy điên!_Dì lấy tay hươ hươ trước mặt mình mà thì thầm ra điều như chưa tin mình đã bình thường trở lại thực sự.

– Hả…hả…Dì nói gì?_Mình lia mắt nhìn thẳng mặt Dì mà hỏi ngu ngơ.

– Nay con bị gì mà cứ khùng điên bất chợt zậy?_Dì cười mỉm chi nói giọng khá con nít.

– Dạ…Dạ…Dì…Dì nói gì?_Mình của lúc đó cơ bản là hai tai vẫn còn ù lắm.

– Bị sao zậy…Hông nghe Dì nói gì được nữa hả…Tai có sao hông zậy_Dì căng tròn mắt nhìn mình soi mói rất bất an như thể lo cho thính giác của mình có vấn đề vậy.

– Dạ…con nghe được bình thường mà…Tại nãy đang mãi nghĩ nên hông để ý thui_Mình giải thích với vẻ mặt hơi ngáo ộp.

– Làm như tai nạn có dư chấn ảnh hưởng tới não hông ta?_Dì lấy hai bàn tay day nhè nhẹ thái dương của mình và nhướn đôi chân mài kiểu quan tâm ray rứt.

– À không…con…con không sao đâu mà_Mình cười trừ và khẽ lấy hai tay đan vào nhau.

– Mà suy nghĩ chuyện gì mới được…Nói Dì nghe đi…Không Dì lo lắm_Dì nói thầm thì cưng nựng và vẫn xoa tay đều đặn hai bên đầu mình.

– Dạ thui…Hổng có gì mà_Mình mắc cỡ vì con sâu hư đốn cứ chia chỉa.

– Nói!!!_Dì trừng mắt nhìn mình.

– Tại con…con nhớ…Ba con á mà!_Cố bịa ra một lí do để che giấu đi cái đầu óc đang quay cuồng vì như bị hút hồn bởi những ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng di chuyển hai bên mần tang rất đều đặn tạo cảm giác rất thư thả và con sâu hư đốn kia cuối cùng cũng chịu bắt đầu bình thường trở lại ở trạng thái thả lỏng.

– Ừm…Dì hiểu mà, tội con quá…Dì hồi nhỏ cũng hay zậy lắm…cũng hay nhớ Ba mẹ Dì lắm luôn á…_Dì nói giọng buồn rũ rượi rất đồng cảm, từ từ hạ đôi tay xuống và nhìn thẳng mặt chăm chăm khiến mình chợt nhớ đến Ba thật sự…nhớ lắm.Mình thầm tự hỏi giờ này Ba đang làm gì?.

– Dạ…Nhưng dù sao con cũng lớn rùi…17, 18 rùi mà vẫn còn nhớ kiểu bóng bóng này nữa…hì hì_Mình nói khẽ và hạ đôi mắt xuống kiểu ngại ngại trước ánh nhìn trìu mến của Dì.

– Có sao đâu…nhớ zậy mới giống người bình thường á_Dì cười khẽ nhíu mắt lại.

Khi mình vừa cúi đầu xuống thì bất chợt cái khe ngực sâu hoắm đang nhô lên cao vì độ ép chặt của hai bầu vếu trắng nõn nà được tạo hình bởi chiếc áσ ɭóŧ đen bó sát chặt cứng lộ cả vành hớ hênh lên hẳn cả mép áo hai dây màu hồng nhạt viền ren trắng chỉ dùng để che hờ nhạy cảm chứ không phải che đậy kín đáo đập vào mắt mình rất táo bạo và kɧıêυ ҡɧí©ɧ…

Chợt sững người bàng hoàng đến mức run lên bần bật vì những hình ảnh đang xảy ra trước mắt…nhịn cả thở lại mình bắt đầu đảo mắt qua lại không cố định với mục đích bỉ ổi là nhìn lén vào cái khe hẹp thần thánh lồ lộ ấy nhưng cố gắng không để cho Dì phát hiện ra điều khác lạ nơi mình.

…Cái khe ấy…gần…gần lắm…nhìn rõ lắm.

Dì vẫn nói liên hồi với giọng điệu sẻ chia như thể đồng cảnh ngộ với mình mà không biết rằng có một cặp mắt tà da^ʍ đang không ngừng láo liên nhìn ngắm soi mói vào cổ và ngực Dì.

– Ba mẹ Dì mất sớm từ khi Dì còn nhỏ lắm Duy…mặc dù không còn nhớ rõ mặt nhưng vẫn cứ mông lung sao đó…_Dì nói giọng buồn bã.

– Dạ…con…con cũng vậy nữa_Mình trả lời qua loa vì vẫn mãi đang chăm chú nhìn ngắm bầu ngực căng tròn của Dì.

– Ừm…Ai xa cha mẹ mà không buồn mới là lạ…nhưng mình phảo cố gắng sống…sống phần của họ nữa chứ_Dì Linh vừa nói vừa cúi đầu từ từ xuống dưới kiểu như tiếc thương một nỗi niềm sâu lắng.

– Dạ…Con không sao đâu mà_Nhân lúc Dì đang cúi xuống thẫn thờ về những hoài niệm xưa cũ mình càng có dịp nhìn chăm chú là rõ ràng hơn hẳn.

Phải công nhận là cái áo nịt ngực đen này bó quá đỗi…khiến ình cố căng mắt to hết cỡ, thậm chí là ngoáy đầu đủ kiểu các tư thế để nhìn cho rõ mà vẫn không sao thấy được gì nhiều hơn chỉ có xíu tiến triển là khi Dì cúi xuốn thì phần cổ buông lỏng nên cái khe ấy được nới rộng ra phần nào mà thôi…

– Ừm.Bình thường mà…Ba xa con thì con nhớ là đúng…Có gì đâu, nhưng cố gắng đừng có buồn nữa…Có Dì nè._Dì vẫn nói nghe giọng run run và lâu lâu còn lấy tay xoa đùi mình ra điều an ủi.

– Dạ…con cũng thỉnh thoảng mới zậy…Ba gọi điện quài mà, nghe giọng Ba zậy cũng được.Hì._Miệng tuy mấp máy nhưng cặp mắt mình vẫn giáng như in vào “Nơi ấy”.

————————-

wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!

————————-

Cố gắng khám phá nhiều nhất có thể những gì đang xảy ra trước mắt để thỏa mãn sự thèm muốn xá© ŧᏂịŧ đang sục sôi ngày một dữ dội…

Đột nhiên, con sâu hư đốn bắt đầu lại ngọ nguậy khiến mình chợt khó chịu…

– Ừm…Có Dì, Dì chăm sóc cho con hơn Ba con luôn mừ, nhớ ít thôi là được rồi…hé hé_Dì bắt đầu ngước mặt lên và pha trò.

– Hic, Dì còn cùi bắp lắm…_Mình ngay kịp lúc quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ khi vừa thấy đầu Dì động đậy.Chỉ tích tắc nữa là Dì đã phát hiện ra ý đồ da^ʍ dê bằng thị giác của mình.Hên vờ lờ.

– Chời, Dì là người phụ nữ tốt nhất quả đất này rồi, kiếm đâu ra người thứ hai nữa mậy_Dì cười tươi rồi búng mũi mình cái “tẹt”.

– Có hông đó…_Mình vừa nhăn nhó vừa nói vì hơn nhức bởi cú ra đòn nhanh và hiểm hóc vào sóng mũi quá bất thình lình.

– Thiệt mà…Coi lại thử đi…Dì tốt mịt mù luôn chứ ở…Mà thui, giả lãng quài…Trút bỏ xiêm y đi coan…_Dì nhanh chóng đứng thẳng người lên…ưỡn ngực rồi chống tay hai bên nách ra điều sảng khoái nhìn đủ hướng và phán.

– Dì làm ơn đừng có nói mấy từ như thoát y hay trút bỏ xiêm y nữa giùm con nha…Nghe ghê sao sao…á._Mình thỏ thẻ rồi há hốc miệng ra khi chợt thấy chiếc áo hai dây của Dì bị xốc hẳn lên lộ luôn phần bụng tắng phau với quả rốn bé tí và ít lông măng đen đen mảnh mảnh kéo dài từ dưới rốn lên thành một đường thẳng khi Dì ưỡn người thư giản.

– Khùng…Nói zậy thì sao…Khó quá zậy._Dì chổng mông về phía sau mà cúi người xuống nhìn mình bằng cặp mắt chằm chằm chỉ cách mặt mình độ gang tay.

– Lớn rồi chời ơi…Dì giống mấy người đàn bà đi…bình thường xíu đi._Mình nhăn nhó ra vẻ ta đây người lớn chuẩn men khó chịu với vẻ con nít của Dì nhưng thật chất thì mình đang cố kìm nén bản thân nhìn đi chỗ khác để tránh nhìn thẳng vào hướng Dì vì cái tư thế này Dì lộ hàng kinh quá.

– Ai nói là Dì muốn lấy chồng mà giống?_Dì bĩu môi rồi lườm lườm mình.

– Chứ tính ở zậy luôn hả bà?_Mình tròn mắt nhìn Dì.

– Không…Cái này gọi là chủ nghĩa độc thân thích sống một mình._Dì cười tươi trở lại và nói.

– Có khác gì…cũng là ở mình ênh thui._Mình nheo mắt lại tỏ thái độ như thể những câu nói của Dì trớt quớt.

– Cái thằng này…không biết gì hết à…Khác chứ…người ta mình ênh hay ở zậy là vì…bị ế…Còn Dì Linh của cưng là muốn ở một mình cho phẻ…hiểu chưa?_Dì vừa nói vừa búng chóc chóc vào trán mình.

– Sao lại thích một mình chớ…Ở hai mình zui hơn chớ_Mình liếc Dì.

– Không…sống một mình muốn làm gì làm…nói gì nói… sướиɠ ghê chưa…còn có chồng có con cực lắm.Cứ phải lo lắng linh tinh…Như đang lo cho con nè…mệt lém người ơi…haizz.Dì than thở giọng ỉ ôi trải đời.

– Ủa? Lo cho con mệt lắm hả…thấy bình thường mà, con có đòi hỏi gì ở Dì đâu_Mình biện hộ cho bản thân.

– Siêu cực luôn ấy chứ…con khó thấy mồ_Dì nói và cười gian gian.

– Zậy chứ xong năm nay là con xong cấp 3 rồi.Ra Hà Nội với Ba…thì…Dì đi đâu?_Mình tò mò vì phần nào đó cũng lo cho Dì.

– Chưa biết nữa…chắc cũng ở đây…đi làm rồi zề thui chứ biết làm gì…Mà thằng Ân nói Dì qua bên đó ở…Nhưng Dì còn đang suy nghĩ._Dì nói giọng rất thẳng thắn và xa xăm.Ân là tên em trai Dì.

– Thui…đi qua đó đi…Tiễn zong…chứ ở Việt Nam này ai chịu nổi Dì…há há._Mình cười to kinh khủng.

– Á à…nay bạn gan nhĩ…Dám chống đối chính phủ hả…Chết nè…_Dì sáp gần lại ôm cổ mình giật giật.

– Á Dì Dì…ngộp…ngộp…ngộp thở._Mình cười to và cố gắng lấy cánh tay còn lại kéo cổ tay Dì ra.

– Ai biểu gan…Dám chống phá cách mạng…Chém mỏi tay à._Dì vẫn cứ xiết cổ mình tuy không chặt nhưng mình cứ thấy khó chịu và nhột nhột sao đó.

– Con…con chừa…không…không nữa mà_Mình cười và van xin giọng tếu tếu.

– Ạ đi…ạ Dì Linh xinh đẹp của con…Nhanh đi_Dì ra lệng và cứ nhấn nhấn cái cổ mình xuống mặc kệ cho thương tích trên người mình.

– Dạ…Con…con ạ Dì Linh dã man…á…á xinh đẹp của con_Mình nói và muốn trêu ghẹo Dì, nhưng khi vừa phát hiện ra ý đồ trong câu nói là Dì nhanh tay xiết chặt hơn.

Chợt mình có cảm giác phần lưng trên của mình đã chạm và áp sát vào một cái gì đó mềm mềm…một cái gì đó êm êm cạ cạ.

Im hẳn không nói hay cười đùa gì nữa…Mình tự hỏi có phải thứ đó là…là ngực Dì không nhĩ.Có lẽ là như thế vì thiết nghĩ trong hoàn cảnh ấy thì chẳng còn cái gì là có thể tạo nên sự va chạm và đay nghiến táo bạn như vậy cả.

Hình như Dì Linh cũng thế…cũng từ từ nín cười rồi sau đó từ từ thả tay ra khỏi cổ mình và cũng…im lìm.

Mình nghĩ hình như Dì cũng đang cảm thấy như mình…bắt đầu hơi ngượng vì trò đùa quá lố vừa rồi.

Tim đập thình thịch liên hồi có lẽ như rằng nó muốn phá tung l*иg ngực mà lao thẳng ra ngoài…ra mà nhìn cái nhỏ yêu nữ đang khiến cho tâm hồn của chủ nó phải đảo điên đến mức hoang mang như thế.

Không gian chìm vào yên lặng trong chốc lát.

Bất chợt Dì lên tiếng:

– Thui…chuẩn bị tắm…cứ ghẹo Dì quài hà…nhanh đi ku._Dì nói giọng nhỏ nhỏ như cố gắng bình thường…mặc dù trong câu chữ có một chút gì đó hơi cưng cứng và ngại ngùng.

Dì đứng thẳng người dậy, đi lại gần bồn tắm với tay chạm vào làn nước và nói khẽ:

– Nhanh đi con…_Dì nói và cười mỉm chi.

– Dì ơi…con…à con mệt quá, tự nhiên thấy đau đầu.Thui, con không tắm nữa đâu._Mình chợt nghĩ về những gì vừa xảy ra.Liệu chừng nếu xảy ra lần nữa thì cả mình…cả Dì đều khó xử, nhất là lúc tắm như vầy thể nào chuyện va chạm xá© ŧᏂịŧ là điều không thể tránh khỏi nữa.Mình lo lắng nên đã quyết định đưa ra một lời bịa để tránh tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

– Đừng có xạo…mình mẩy hôi hám rùi…tắm đi, muốn tự cởi hay tui cởi dùm cho nha…_Dì nói và cười ha hả làm mình đến ngạc nhiên.

– Á…không…con tự cởi…_Sợ Dì làm liều hoặc làm quá lên nên mình đành xuôi theo.

– Ờ…nhanh đi cưng…trút bỏ xiêm y đi._Dì cười gian manh như chưa có chuyện gì xảy ra và va chạm lúc nãy đối với Dì là rất bình thường vậy.

– Nói chứ hôm nay con sợ cảm lạnh quá Dì ơi…_Mình rụt rè nói khe khẽ.

– Thui mệt quá…đưa đây…Làm ăn lâu la…lề mề quá._Dì nói và nhanh chóng nắm hai vạt áo thun mình đang mặc mà kéo lên rồi vứt qua một bên tới nắm cái lai quần sọt.

– Á…để con tự…tự cởϊ qυầи._Mình nắm tay Dì van xin.

– Ừm…nhanh đi, không tui ra tay thì đừng có trách_Dì cũng hơi buồn cười và đứng chống nạnh nhìn mình.

Mình từ từ tháo khóa và kéo từ từ xuống.Đoạn lấy tay che che phần quần xì phía trước lại.

– Che giấu gì nữa…Thấy hết rồi, có tí mà làm quá không hà…há há_Dì cười ha hả và buông lời xỉa xói mình.

– Á…Dì đừng nói nữa mà._Mình ngượng chín cả mặt.

– Rồi đó…À…đeo cái này zô cổ tay này đi…Dì chế ra đó…rồi bước zô bồn tắm._Dì nói và đưa một chiếc bap tay ình mà nói đúng hơn là phần cổ trên của chiếc bao tay được Dì Linh cắt ra để mình che chắn vết băng ở phần cổ tay bên trái.

– Khoan…con phải thay cái quần sịp kia đã chớ…_Mình nói to khi vừa mang xong chiếc bao tay.

– Chi zậy…_Dì mở to tròn mắt ngạc nhiên.

– Con muốn thay mà…mặc như quần bơi zậy á._Mình giải thích.

– Sao nãy không kiu lấy cái quần bơi luôn…_Dì lườm mình.

– Bị chuột cắn ngay háng miếng rồi còn đâu_Mình lườm nguýt lại trả đũa.

– Mà mặc zậy sao tắm…không kì cọ được…_Dì bĩu môi ra vẻ thông thạo.

– Kệ lát thay ra con tự kì sau…_Mình trả lời.

– Ờm…thay đi…tui quay mặt đi chỗ khác nè…nhanh đi._Dì nói và quay đầu lại.

– Vầng…_Mình nói.

Nhanh chóng mặc chiếc quần sịp ống vào…tuy nói nhanh nhưng vì thân thể đang còn mang nhiều thương tích nên việc co chân lên xuống khá khó khăn và cũng hơi lâu la tí.

– Rồi chưa?_Dì hỏi khi vẫn còn quay lưng về hướng mình.

– Rồi Dì…xong nãy giờ rồi…_Mình trả lời ngại ngùng.

– Ồ…sεメy man…_Dì thốt lên khi vừa quay đầu lại nhìn mình.

Cái điệu bộ vừa nghiêng đầu vừa vỗ tay chành chạch và thét lớn làm mình đến nhăn nhó vì khó chịu.Dì cứ muốn làm quá vấn đề lên để ghẹo mình suốt ngày.Phải nói luôn là lúc Dì vỗ tay khiến cho hai bầu ngực cứ rung rung tưng tưng làm mình đến hoa cả mắt.

– Mệt quá…tắm lẹ đi Dì…_Mình khó chịu trả lời chỉ mong giây phút ấy qua thật nhanh.

Đoạn mình từ từ nhấc chân bước vào bồn tắm nhờ sự giúp đỡ của bà Dì yêu quý