Thần Mộ II

Chương 503: Ꮆiết Thanh Thiên

Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ đều lên tiếng quyết gϊếŧ Thanh Thiên.

Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ tiến vào Tiểu lục đạo cũng buông lời như vậy, tam đại nghịch thiên cấp cao thủ tựa hồ quyết định mệnh vận Thanh Thiên.

“Ha ha…” Thanh Thiên lại hóa thân thể nhân hình thành thanh quang mông lung, cười vang: “Các ngươi ai chẳng muốn gϊếŧ ta nhưng ta vẫn sống trơ trơ. Ta xem các ngươi gϊếŧ ta thế nào?”

Cùng lúc, Thần Nam vừa mở bừng mắt phát ra hào quang hư ảo, nội thiên địa gần như trong suốt, phảng phất có bảo quang ánh xạ, ức vạn vì sao sáng tựa hồ do vô tận hoàng sa ngưng kết thành, khảm vào nội thiên địa của hắn.

Không hề bùng lên xung thiên sát khí, dao động bình thản vây chặt lấy Thanh Thiên.

“Ngươi cho rằng ta chết chắc?” Thanh Thiên quay đầu ngưng thị vào hắn, giọng lạnh cực độ: “Ngươi tiến vào nghịch thiên cấp thì sao? Tại thần thoại thời đại trước, ta có gặp nghịch thiên cấp cao thủ, không ai gϊếŧ được ta, trừ phi Thiên đạo diệt vong!”

“Thử là biết ngay.” Thần Nam nói đoạn lại nhắm mắt, tuy hạt giống thế giới đã đâm chồi bén rễ nhưng hắn vẫn phải thể nghiệm cảm ngộ đó đã.

Ngoài xa, Thần tổ nói toẹt ra: “Nói lắm ích gì, trực tiếp gϊếŧ hắn là xong, hiếm khi nghịch thiên cấp cao thủ tương tụ, tịch diệt hắn luôn.”

Nhân vương nói: “Hỗn Độn vương, ngươi không muốn triệt để diệt tộc thì mau tụ tập tộc nhân, ta chưa cho tộc các ngươi một sinh cơ.”

“Tộc nhân chết hết thì sao?” Hỗn Độn vương tựa hồ không buồn để ý: “Các ngươi định diệt hết chúng ta, không thể nào.”

Ma Chủ cười lạnh đoạn cùng Độc Cô Bại Thiên đồng thời xuất ra đạo đạo pháp ấn huyền bí, Thần ma đồ che kín trên đầu chầm chậm chuyển động, xạ ra hào quang chói lòa, trùm lên Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ sau lưng.

Vô tận sát ý lan tràn, đó là thần niệm mạnh nhất của toán Thái cổ thần thứ nhất tập hợp lại, liền tạm thời giữ cứng Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ, cả Trấn Ma thạch cũng bị cuốn vào.

“Chết tiệt.” Hỗn Độn vương gầm lên liên hồi, định thoát ra nhưng những người đi lên Thông thiên chi lộ là tinh anh trong hàng ngũ Thái cổ thần, thậm chí có người không kém hơn bọn Ma Chủ bao nhiêu, Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ nhất thời không thể xung phá phong tỏa.

“Gϊếŧ.” Thần gia lão ma vương nóng tính nhất, lao ngay vào Thanh Thiên, đó là đại địch có mối thù sinh tử với lão.

“Ta gϊếŧ ngươi được một lần, ắt có thể có lần hai.” Thanh Thiên cất lời lạnh tanh, hóa thành hào quang lấp lánh ngênh đón.

“Soẹt.” Tiếng không gian tan vỡ vang lên, một vùng không gian tan tành rồi liên tục co lại, bị hủy diệt thành một điểm duy nhất.

“Gào…” Thần tổ gầm lên, mái tóc cuồng loạn vũ động.

Thanh Thiên cũng hú vang, hóa thành thanh quang sáng rực rỡ hơn, trùm xuống Thần tổ như màn trời.

“Nghịch loạn âm dương!” Ma Chủ xuất thủ, đẩy ra một đạo pháp tắc, rút sạch sức mạnh của không gian, biết một phiến hư không thành chân không rồi cuồng bạo bùng phát trên mình Thanh Thiên.

Thanh Thiên vô cũng phẫn nộ, gào lên thảm thiết, thanh quang bị bóc một mảng lớn nhưng lại tụ hợp được ngay. Y điên cuồng lao vào Ma Chủ, vô tận thanh quang che kín thiên địa.

“Mộng ảo không hoa!” Cao thủ như Ma Chủ, pháp tắc trong tay không hề có hạn chế, y ma uy cái thế, thông hiểu vô vàn pháp tắc cấm kỵ.

Theo tiếng quát của y, không gian lại bị hủy diệt, sức mạnh của “hư” hình thành vô tận hắc động, diệt thế khí tức lan tràn, dao động năng lượng kinh nhân. Thần quang chói lòa của Thanh Thiên đối mặt với hắc động vô tận u ám, càng lúc càng u ám, cơ hồ lúc nào cũng có thể tắt ngóm.

“Oành!”

Đại phá diệt khí tức lan tràn khắp Tiểu lục đạo, trong một sát na, Tiểu lục đạo bị hủy diệt ba lần, nhưng cũng kịp tụ lại ngần ấy lần.

“Soạt.”

Hào quang lóe lên chói mắt, Độc Cô Bại Thiên xuất thủ, Nghịch Loạn quyết không hiểu là thức thứ bao nhiêu, cơ hồ chấn tan thiên địa khiến phiến không gian bao quanh Thanh Thiên phóng đại nhanh chóng rồi nổ tung, sau cùng thu lại còn một điểm khiến vô tận thanh quang suýt nữa hoàn toàn tan nát.

“A…”

Thanh Thiên gầm lên xông ra, quang mang tựa hồ ảm đạm hơn: “Được, các ngươi đều là kình địch của ta, đánh thế này mới thú vị. Ta bất diệt, các ngươi không gϊếŧ nổi ta nhưng ta có thể gϊếŧ các ngươi.”

Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ cười lạnh, tựa hồ đang nghe thấy chuyện tiếu lâm, hiển nhiên không hề e ngại.

Quỷ Chủ đứng cách không xa lắm, vặn vẹo xương tay: “Thanh Thiên chết chắc thì ta sang “trông coi” Hỗn Độn vương.” Quỷ Chủ đứng dưới Thần ma đồ, tuy dáng vẻ hữu khí vô lực nhưng linh hồn chi hỏa trong mắt liên tục lấp lóe, nhìn Hỗn Độn vương chằm chằm, hiển nhiên ngũ đại cao thủ bị khốn đều đáng sợ vô cùng, phải giữ chặt chân họ mới mong diệt được Thanh Thiên.

Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhân vương rung lên phần phật, ánh sao lấp lánh, cũng đứng dưới Thần ma đồ quan sát Hỗn Độn vương.

“Thiên địa tịch diệt!”

Thanh Thiên đang khổ chiến quát vang, vô tận thanh quang quét qua Tiểu lục đạo, phiến trùng điệp không gian triệt để hủy diệt. Tu vi của Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ, Thần tổ đều không đo nổi, ba người xuất ra vô tận thần ma chi quang va chạm với thanh quang, không gian liền tan tành.

Tuy vô thanh vô tức, nhưng khí tức khiến lòng người rúng động lan tràn.

“Soạt, soạt, soạt.”

Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ, Thần tổ nhanh chóng thoái lui, tốc độ còn hơn quang điện trăm ngàn lần, nhưng mỗi người đều bị tước mất một phần sinh mệnh nguyên khí. Đương nhiên, với sinh mệnh tinh nguyên nghịch thiên cấp vĩnh sinh bất tử của họ, chút nhỏ nhoi đó không đáng gì.

“Không thẹn là đệ nhất Thiên dưới trướng Thiên đạo.” Thần tổ lau vết máu trên miệng, cười lạnh tanh khôn tả, lão ma vương tìm lại được cảm giác đại chiến năm xưa, ma huyết trong thân thể sôi trào.

Ma Chủ cũng cười lạnh: “Thanh Thiên ngươi mạnh lắm, nhưng không tinh tiến hơn trước bao nhiêu.”

“So với chúng ta liên tục biến hóa, ngươi không đột phá cũng coi như thoái lui.” Lời Độc Cô Bại Thiên vô cùng bình tĩnh.

“Hừ, các ngươi đích xác là kình địch của ta nhưng dù các ngươi chiến lực nghịch thiên thì sao? Sinh mệnh của ta và Thiên đạo tương thông, chỉ cần Thiên đạo bất tử, ta cũng bất tử, sức mạnh các ngươi liên thủ hơn hẳn ta nhưng không diệt nổi ta, thắng ta bằng cách nào đây? Chỉ đành đợi ta gϊếŧ các ngươi dần dần.” Đó là bản lãnh lớn nhất của Thanh Thiên, y bất tử nên không cần e ngại, thoải mái gϊếŧ địch nhân.

“Nếu cắt đứt liên hệ của ngươi và Thiên đạo thì sao?” Gọng nói lạnh tanh đột ngột vang lên. Thần Nam vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Thanh Thiên, ánh mắt sắc như dao.

“Dựa vào ngươi? Một hậu bối tiểu tử mới tiến vào nghịch thiên cấp?” Lời Thanh Thiên có vẻ ơ hờ, thật ra trong lòng vô cùng cẩn thận.

“Đúng, ta cũng đủ gϊếŧ ngươi rồi.”

Hào quang như sóng gợn trùm lên thanh quang, vô tận tinh quang lóe sáng, bản nguyên thế giới của hắn, triệt để tương thu Thanh Thiên vào.

“Quá hay, như thế này đỡ được nhiều phiền phức.” Ma Chủ cười vang: “Vốn có thể gϊếŧ được hắn nhưng thế này càng dễ hơn.”

Độc Cô Bại Thiên mỉm cười tiến vào bản nguyên thế giới của Thần Nam.

Thần tổ cười ha hả: “Thanh Thiên, hôm nay cắt đứt liên hệ giữa ngươi và Thiên đạo, ta xem ngươi sống lại kiểu gì.”

Mấy người lần lượt vào tiểu thế giới của Thần Nam, trong đó hắn đứng trên tinh không nhìn xuống thanh quang mông lung bên dưới, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Thế giới của ta tự thành một phương thiên vũ, Thiên đạo đại thế giới thì sao, không can hệ gì đến ta, vào thế giới này là cắt đứt mọi liên hệ với ngoại giới. Đây không phải Thiên đạo thế giới, để ta xem ngươi làm thế nào sống lại sau khi mất mạng?”

Thanh Thiên thần sắc dị thường, hét vang: “Bằng vào hạt giống thế giới mới sinh trưởng của ngươi làm sao trói buộc ta được? Ta phá tan nó luôn.”

“Ngươi thử coi.” Thần Nam lạnh lùng như lòng giếng, hiện tại hắn đã hoàn toàn tiến lên một lĩnh vực mới, tâm cảnh không còn như xưa.

“Gϊếŧ.” Thanh Thiên gầm vang, thanh quang rợp trời trở nên nóng bỏng, dao động kinh nhân kịch liệt rung lên nhưng vô số tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên mà bản nguyên thế giới của Thần Nam vấn an nhiên vô dạng. Thanh quang chói lòa như pháo hoa nổ tung rồi tan biến, tựa hồ trọng thương.

“Không thể nào.” Thanh Thiên gầm lên, “thế giới của ngươi mới thành hình, vì sao không phá được?”

Độc Cô Bại Thiên, Thần tổ, Ma Chủ cùng vào trong không gian, họ đều bật cười.

“Đây là một thế giới bản nguyên chân chính, không đơn thuần là nội thiên địa, ngươi tưởng sức mạnh của mình hủy diệt được một thế giới sao?”

“Ngươi tưởng mình là Thiên đạo chắc?”

Những câu nói vô tình khiến lòng Thanh Thiên nảy ra ý sợ hãi, quát lớn: “Nhân vương cũng dựa vào hạt giống thế giới mà thành tựu nghịch thiên cấp tu vi, thế giới đó không phải cũng bị hủy quá nửa sao?”

“Là vì Nhân vương trực tiếp đối kháng sức mạnh của Thiên đạo, ngươi tưởng mình và Hỗn Độn vương đánh tan được sao?” Giọng Độc Cô Bại Thiên vô cùng băng lãnh: “Đã nói rồi, hôm nay ngươi chết chắc.”

“Gϊếŧ!”

“Gϊếŧ!”

“Gϊếŧ!”

“Gϊếŧ!”

Bốn tiếng thét chấn động thiên vũ. Thần Nam, Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên, Thần tổ đồng thời xuất thủ, sức mạnh kinh nhân của tứ đại cao thủ có thể hoàn toàn hủy diệt một đại thế giới, hiện tại toàn bộ sức mạnh này tác động lên một người, Thanh Thiên sống sao nổi?

Hiện tại, y bị Thần Nam cắt đứt liên hệ với Thiên đạo, không còn sinh mệnh vĩnh hằng bất tử nữa.

“A…”

Thanh Thiên gầm lên, liều mạng giãy giụa, vô tận thanh quang chiếu sáng cả phiến tiểu thế giới!

Chỉ là, mất liên hệ với Thiên đạo rồi, y không sao đối chọi nổi bốn vị nghịch thiên cấp cao thủ, sau cùng đành nuốt hận, vô tận sinh mệnh tinh nguyên tản ra, nhanh chóng lao vào các ngóc ngách trong bản nguyên thế giới của Thần Nam.

Vô tận “sao trời” sáng chói trên không xạ ra “tinh quang” cướp lấy nguyên khí của Thanh Thiên, đó là cát vàng hóa thành, nếu gom đủ nguyên khí sẽ có ngày hóa thành sao thật sự.

Vô tận nguyên khí lan tràn, Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên, Thần tổ không thể tranh chấp với Thần Nam.

Đương nhiên bọn Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên gϊếŧ Thanh Thiên mà chưa phải dốc toàn lực, thực lực chân chính của họ chưa hoàn toàn hiển hiện.

Lúc Thần Nam mở nội thiên địa, một cỗ khí tức vô cùng kinh hồn trùm tới.

“Không được.” Ma Chủ quát vang, ma thể vươn cao ba vạn trượng, kích lên thiên không.

Thần tổ cũng gầm lên, Ma thôn thiên địa chi thức quất ra, ma khí hùng hồn như ngày diệt thế.

Độc Cô Bại Thiên hú vang, thân thể hóa thành mộtt đạo thần mang xé toang trời cao vô hạn.

Thần Nam trực tiếp phong bế nội thiên địa, sức mạnh nghịch thiên cấp luyện hóa ngàn lần trong bản nguyên thế giới.

Khi tất cả bình tĩnh lại, hắn thở dài: “Đó là sức mạnh của Thiên đạo sao? Y thu lại tàn linh của Thanh Thiên.”

Độc Cô Bại Thiên và Ma Chủ nhìn lên vô tận hư không: “Là sức mạnh của Thiên đạo, Thanh Thiên đã chết, Thiên đạo thu hồi đích thị ấn ký của y.”

Hai mắt Thần tổ lạnh tanh: “Ồ, như vậy lúc lên Thiên đạo chúng ta còn cơ hội gặp lại Thanh Thiên.”

Trong lòng Thần Nam lạnh buốt, Quảng Nguyên, Thái Thượng, Thanh Thiên tựa hồ sẽ xuất hiện trong trận đại quyết chiến, không biết lúc đó họ còn là nguyên bản không.

“Trấn Ma thạch, thất trùng địa ngục toàn bộ về đây.” Cùng lúc, Hỗn Độn vương bị khốn dưới Thần ma đồ có thể động đậy, huy động Trấn Ma thạch dấy lên vô tận phong vân, nếu không phải hào quang do Thần ma đồ xạ ra vẫn còn, cộng thêm Quỷ Chủ và Nhân vương đứng ngoài giám sát, chắc y đã dẫn tứ đại cao thủ xông ra.

“Ầm, ầm, ầm!”

Đại lục hắc ám rung lên kịch liệt, phảng phất như đất trời sụp đổ, nơi vốn là mười tám tầng địa địa ngục của nhân gian bùng lên hung sát khí tức ngợp trời, thất trùng địa ngục từ dưới lòng đất bay lên, đập vào Tiểu lục đạo.

Mười tám tầng địa ngục vốn chỉ có bảy tầng đáng sợ hơn hết, do bọn Hỗn Độn vương bố trí, hiện tại bị y triệu hoán tới.

“Thất trùng địa ngục, ta luyện hóa bảy người các ngươi.” Hỗn Độn vương phát ra vô tận sát khí, hỗn độn thần quang tan biến.

Thần tổ cười lạnh: “Bớt khoác lác con mẹ ngươi đi.”

Hỗn Độn vương cất giọng lạnh tanh: “Đó là nội thiên địa của bảy vị nghịch thiên cấp cao thủ luyện hóa thành. Ta xem các ngươi ai địch nổi?” Hỗn Độn vương liên tục ngâm lên những âm tiết cổ lão, y dùng bí pháp tế luyện thất trùng địa ngục xé không gian lao tới, vô số oán hồn cùng cổ lão chú văn nổi lên.

Bọn Thần Nam, Nhân vương, Độc Cô Bại Thiên buộc phải cẩn trọng.

Nhân vương thở dài: “Hỗn Độn vương ngươi tâm cơ được lắm, thất trùng địa ngục này mãi đến giờ mới hiển hiện, ngươi mưu đồ không nhỏ, chỉ e có ý đồ cướp quyền Thiên đạo.”

“Các ngươi chết hết đi.” Hỗn Độn vương quát vang.