Thần Mộ II

Chương 442: Siêu cấp lão quái vật

Mái tóc Thần Nam dựng lên, toàn thân nhuộm huyết tích, diệt gọn Hỏa Hệ tổ thần, Pháp Tổ cùng Thủy Hệ tổ thần, như tu la khát máu khống chế vô tình đao kịch liệt va chạm với Lượng Thiên xích.

Trên không trung truyền lại từng trận dao động năng lượng, đồng thời có những đọa lưu quang rực rỡ phát ra.

Lượng Thiên xích được coi là cấm kị chi xích có thể đánh tan trời, không ngờ lại xuất hiện đúng lúc này.

Nó dài mười trượng, toàn thân lấp lánh như ngọc, uyển chuyển như điêu khắc từ dương chi mĩ ngọc, nhưng không phải được chế tạo từ vật chất gì mà do tuyệt diệt chúng sinh sinh ra linh lực ngưng tụ thành.

Cấm kị chi xích trắng muốt, sáng rực như cầu vồng, giữa nền trời hắc ám lại càng chói lọi.

Vô tình đao lấp lánh u minh chi quang, tưởng phản hoàn toàn với Lượng Thiên xích rực rỡ ánh sáng thần thánh.

Nhưng cả hai đều có uy lực cao tuyệt, hai lưỡi ma đao vô địch liên tục va chạm kịch liệt với Lượng Thiên xích nhưng không hề tạo thành mảy may tổn hại cho bảo xích, cả thân xích không hề có vết nứt.

Là ai ngưng tụ thành Lượng Thiên xích?

Đôi mắt trống rỗng của Thần Nam xạ ra hai dải hào quang xé tan hư không hướng xuống mấy chục quang minh không gian bên dưới nhưng không phát hiện tung tích.

Giao phong tạm dừng, Lượng Thiên xích đứng yên trên không chỉ vào Thần Nam, không hề công kích.

“Là ai lén lút như vậy, ra đi.” Thần Nam quát lên nhưng không ai đáp. Lượng Thiên xích thần quang lưu chuyển, yên lặng nổi trên không như một kẻ bàng quan. Nhưng lại bảo hộ cho bọn Hắc Ám đại ma thần, Thổ Hệ tổ thần ở phía sau.

Còn ba người Tuyệt Tình tổ thần, Phá Diệt tổ thần, Hỗn Thiên tổ thần lại không được bảo xích bảo vệ, hiển nhiên chủ nhân Lượng Thiên xích có liên quan với các Tây phương thần linh.

“Hừ.”

Thần Nam hừ lạnh, kẻ này chắc chắn có lai lịch, tựa hồ là kình địch của hắn, nên giơ cao hai chiếc đầu trong tay, trong mắt chỉ là một màn tử tịch, mục quang và vô tình đao là một.

Thoáng chốc hắn chấn nát tàn hồn của Pháp Tổ và Thủy Hệ tổ thần, rõ ràng đang gây hấn và thị uy. Mục tiêu là chủ nhân Lượng Thiên xích.

“A…” Tàn hồn trong thân thể Pháp Tổ ở ngoài xa thống khổ kêu lên: “Thần Nam, ngươi… a…”

Vô tình đao lại xuất ra, Pháp Tổ là địch thủ nhiều năm, chút tàn hồn sau cùng đã tan, cùng với Thủy Hệ tổ thần đều hồn phi phách tán.

Lượng Thiên xích phát ra khí thế vô cùng đáng sợ, khí tức hùng hồn quét qua thiên địa, đại lục hắc ám xuất hiện dao động ngút trời như sóng thần trào lên.

Chủ nhân của nó chắc chắn là nhân vật cấp lão tổ của Tây phương thần linh. Thần Nam muốn biết thật ra là ai nhưng không lần ra manh mối, không ngờ Tây phương Thiên giới có có người mạnh đến mức này.

Nhưng chủ nhân Lượng Thiên xích không hành động lỗ mãng, dần bình tĩnh lại.

Trong một sát na, Thần Nam nghĩ tới một khả năng, lúc Lục đạo chưa hủy diệt, cường giả mạnh nhất không hẳn ở Thiên giới. Nhân gian giới cũng có siêu tuyệt cao thủ, như Tây thổ Đồ Đằng bị người ta ám toán. Đó là một thiên giai cao thủ thực lực cực mạnh, có quan hệ với thủ mộ lão nhân, là những “lão bất tử”.

Tây thổ Đồ Đằng từng bị ám toán, ngủ vùi suốt vô vàn năm tháng, nội thiên địa bị người ta luyện chế thành một trong mười tám tầng địa ngục.

Ý nghĩ này xuất hiện trong óc Thần Nam, Lượng Thiên xích chủ nhân có thể là một Tây thổ lão tổ cùng cấp với Tây thổ Đồ Đằng, chưa biết chừng là kẻ hãm hại y.

Hiện tại hắn đã tiến vào sát lục chi cảnh kỳ diệu, ẩn ước cảm giác được rằng không cần thông qua Luân hồi môn cũng bước lên được Thông thiên chi lộ. Tại thời đại trước đại phá diệt, tựa hồ có phương pháp trực tiếp, không hiểu vì sao, từ lúc nắm được cấm kị thần thông, hắn có cảm giác rằng có thể gϊếŧ chóc lên thẳng thiên đạo. Lẽ nào là lời nhắn nhủ từ linh hồn chi lực của chúng sinh tịch diệt?

“Dùng máu xây đường lên Thông thiên chi lộ!” Tâm ý đã quyết, không ai ngăn được, kể cả Lượng Thiên xích chủ nhân. Nhưng không có nghĩa hắn lỗ mãng hành sự, hướng ánh mắt sang Tuyệt Tình tổ thần, Phá Diệt tổ thần, Hỗn Thiên tổ thần.

Sát ý vô hạn. Là những cường giả trong Thái Cổ Lục Tà, làm gì có chuyện họ không cảm nhận được sát khí lãnh liệt?

“Tình tang tình tang.”

Cùng lúc tiếng đàn đột ngột vang lên, thanh âm uyển chuyển du dương, vô cùng ngọt ngào.

Thần Nam cười lạnh: “Xem ra hôm nay rất nhiều người chú tâm đến đây, ai cũng muốn nhúng tay.”

Sựa thật quả vậy, trong quang minh thế giới, nhiều thiên giai cao thủ đang quan sát chặt chẽ trận thiên giai đại chiến trên không, gần trăm đạo thần niệm phong tỏa nơi này.

Ngoài xa có không ít thiên giai cao thủ bay lên, trong đó có một thái y nữ tử, thân thể quyến rũ, tư dung diễm quan thiên hạ, tư thái điên đảo chúng sinh, chính thị Nam Cung Tiên Nhi trong lục tà. Nhưng nàng ta không gia nhập đại chiến, dù sao cũng có giao tình với Thần Nam.

Tiếng đàn du dương chợt biến thành sát khí xung thiên, phát ra những tiếng choang choảng, lúc hai cây ma đao của Thần Nam chém vào Tuyệt Tình tổ thần, từ nơi phát ra tiếng đàn ngập sát khí vang lên tiếng hú chói tai, một đạo phong mang xung thiên bay tới, là một đạo “âm phù” thực chất hóa, khuấy lên một vùng xoáy năng lượng sáng chói, thay đổi quỹ tích chuyển động của vô tình đao.

Lại hai tiếng “tang, tang” vang lên, hai đạo hào quang ngàn trượng xẹt vào Thần Nam, chiếu sáng thinh không tăm tối. Tựa hồ trong thoáng chốc, mặt đất hôn ám sáng hẳn lên.

Hai tiếng đàn hóa thành hai quang nhận khổng lồ gạt hai thanh đao xé không gian xuống.

Tròng mắt Thần Nam trống rỗng, vận chuyển vô tình đao xung thiên bay lên, chém vào hai quang nhận, nhưng hai dải hào quang này không tiếp xúc với ma đao mà dấy lên hai dòng xoáy năng lượng trên không, dẫn vô tình đao cải biến phương hướng, rồi tiếp tục xẹt vào Thần Nam.

“Hừ.”

Thần Nam hừ lạnh, vô tình đao quay ngược lại, đi sau mà đến trước, không chịu lực kéo của quang nhận, chém vào chúng rồi chấn tan.

Sát phạt chi âm bao hàm trong tiếng đàn càng kịch liệt, thoáng chốc có tới mấy chục đạo hào quang ngàn trượng bay tới, bổ vào Thần Nam.

Đồng thời tiếng hú chói tai lại có năng lực tà dị chấn nhϊếp tâm thần, khắp trời toàn là quang nhận. Bất quá, vô tình đao phá tan tất cả, mọi quang nhận đều bị cắt đứt.

Ngoài xa, hào quang rực rỡ ngút trời, một cỗ cổ cầm khổng lồ bay lên, quấn quít hào quang. Nó dài ngàn trượng, như một dãy núi liên miên.

Dàn có sáu dây, mỗi dây như một dòng sông miên miên bất tuyệt đang sôi réo.

Kinh ngạc nhất là mỗi sợi dây chính thị một con Thiên Long.

Thiên Long vốn khó gặp, cổ cầm lại dùng tới sáu con làm dây, quả là kinh thế hãi tục.

Một thân ảnh khô gầy, không nhìn rõ dung mạo, chìm trong màn hắc vụ âm u đứng trên thông thiên cổ cầm. Ngón tay khô gầy khẽ gảy lại xạ ra từng dải hào quang búng vào dây đàn Thiên Long. Đao nhận cũng được xuất ra.

Sau cùng xuất hiện một màn đao, mỗi quang nhận dài trăm ngàn trượng, cùng hợp lại với nhau, tầng không bị đao quang che kín, Thần Nam cũng vậy.

Tuyệt Tình tổ thần, Phá Diệt tổ thần, Hỗn Thiên tổ thần kinh nhìn lên, thần tình dần kích động, đoạn nhao nhao hô lên.

“Lẽ nào là… sư tôn?”

“Sao có thể là ông ta?”

“Lão bất tử quả nhiên còn sống.”

Giọng nói tuy rất nhỏ nhưng vận bị các thiên giai cao thủ lộ mặt hoặc ẩn mình nghe rõ, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, ba trong Thái Cổ Lục Tà gọi người khô gầy đánh đàn là sư tôn. Vậy…

Sư phụ của lục tà, đúng là siêu cấp lão quái vật.

Cũng có người hiểu đôi chút, sư phụ của Thái Cổ Lục Tà là một cuồng nhân cực kỳ tà dị, hiệu xưng Tà Tôn muốn gϊếŧ hết thiên hạ, nghe nói lão đã hủy diệt từ vô vàn năm trước, không ngờ sau đại phá diệt, lão lại hiện thế.

Vô tận đao quang, màn đao ngập trời che kín nơi nơi nhưng một cỗ dao động hủy điệt bay lên, vô tình đao phá tan tất cả, quét sạch mọi quang nhận dẹp đường cho Thần Nam đi ra.

“Hắc hắc…” Tà Tôn cười lạnh, tựa hồ không ngại vô tình ma đao của Thần Nam, đứng trên cực cầm bay tới.

Thần Nam quát lên lạnh lùng: “Tà Tôn, ngươi tưởng đến đây sẽ cứu được đệ tử sao? Hôm nay ta sẽ khai sát giới trước mặt ngươi.” Lời vừa dứt, vô tình đao đã chém về phía Phá Diệt tổ thần, u minh chi quang lóe sáng.

“Tính mệnh chúng thuộc về ta.” Tà Tôn hừ lạnh, cùng với một tràng long khiếu, cổ cầm như ngọn núi có một sợi dây bung ra, tựa một dòng sông cuồn cuộn đập vào vô tình đao với tốc độ nhanh hơn quang tốc.

Là một con Thiên Long hiếm thấy.

Tiếng nổ vang rền, dây đàn Thiên Long hất được vô tình đao, chặn đòn tuyệt sát.

Nhưng mục quang Thần Nam chính là vô tình đao, đôi mắt trống rộng lại nhìn sang Phá Diệt tổ thần, tử vong đao mang tái hiện!

Dây đàn Thiên Long lại ập tới, hai mắt Thần Nam lóe lãnh mang, nhưng hắn chưa kịp hành động, trong hư không vô tận hắc ám, đột nhiên thò ra một thủ chưởng trăm ngàn trượng, chộp lấy dây đàn, giữ cứng lại.

Vô tình đao không còn chướng ngại, chặt đứt đầu Phá Diệt tổ thần, tuy y dùng đại pháp lực đối kháng nhưng ma đao quá bén, căn bản không chống nổi.

Tiếng kêu thê thảm vang khắp không trung, Thần Nam khống chế vô tình đao triệt để phá tan linh hồn Phá Diệt tổ thần, linh thức cũng chung số phận khiến y vĩnh viễn tịch diệt.

Thiên Long gầm rú, sợi dây đàn giãy giụa, hất văng cự chưởng vô biên, điên cuồng vũ động trên không. Tà Tôn rống lên phẫn nộ: “Ai ngầm ra tay?” Toàn thân lão phát ra vô tận lệ khí, đồng thời như dã thú hung tàn nhìn Thần Nam: “Ngươi dám động thủ trước mặt ta?”

“Hừ, gϊếŧ luôn đệ tử của ngươi trước mặt ngươi.”

Hơn trăm đạo thần thức cực mạnh của thiên giai cao thủ tụ lại, khoảng không này trở thành tiêu điểm cho người ta nhìn vào.

“Muốn chết.” Tà Tôn phẫn nộ.

“Đích xác có người muốn chết.” Thần Nam trả đũa.

“Ha ha…” Cự chưởng tan biến vào hư không tối tăm, tiếng cười vọng lại.

“Ra đi.” Tà Tôn quát vang.

Thần Nam nhướng mày, thanh âm này khá quen thuộc.

Một đôi chân khổng lồ đột ngột xuất hiện, giẫm lên cổ cầm, một sợi dây đàn bay lên, quấn vào bàn chân.

Đồng thời, ngoài xa vang lên tiếng rủa, một đạo thần quang lao tới.

“Tên rùa đen Vương Bát Đản, cuối cùng ngươi cũng thò mặt ra, ta cảm giác được khí tức của ngươi, chính ngươi đã “chơi” ta năm xưa.” Một huyết phát nam tử nhanh chóng lao tới, thượng thân phủ đầy ma văn, hạ thân không có chân mà là một chiếc đuôi rắn dài ba trượng.

Chúng giữa vầng trán đầy ma văn lại có một con mắt, tuy nhắm chặt nhưng phát ra vô tận hủy diệt khí tức. Là Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo, cao thủ xuất hiện trước cả Thiên giới thần linh, từng bị người ta ám hại, ngủ sâu hôn hôn trầm trầm qua vô tận tuế nguyệt tại địa ngục, suýt nữa mất cả nội thiên địa.

Thụy Đức Lạp Áo xông thẳng đến Lượng Thiên xích nổi trên không.

Thấy y lao tới, lại mắng chửi như vậy, Thần Nam bất giác sửng sốt, không ngờ kẻ ám toán Tây thổ Đồ Đằng tựa hồ là kẻ có Lượng Thiên xích.

“Ầm.”

Bàn chân bị chấn bật ra nhưng những bộ vị khác của thân thể chưa hiện ra, bàn chân lại đạp vào Lượng Thiên xích, tựa hồ muốn trực giúp Tây thổ Đồ Đằng một tay.

Sợi dây đàn Thiên Long đuổi theo, ma đao của Thần Nam chặn lại, tình cảnh này… quả thực phù hợp để khai sát giới.