Thần Mộ II

Chương 395: Đào lên Thái cổ thần

Chém.

Cắt đứt mọi nhân quả.

Chân thân tương lai của Hắc Thủ thần bí đã đến Thái cổ, cắt đứt mọi nhân quả, nhốt bọn Thần Nam trong vùng thời không này, mặc họ vô hạn tiếp cận Thái cổ!

Nhưng bị cách ly tại đây.

“Vì sao lại thế này?” Thần Nam vừa kinh vừa nộ, Hắc Thủ quá ư đáng sợ, lại tính ra được có người nghịch chuyển thời không đến công kích bản thể từ thời Thái cổ. Xem ra y truy theo Thần bí nhân đến đây, chắc trong hiện thực xảy ra kịch chiến.

Trăm vạn sinh hồn hoàn toàn mất tác dụng, ngay cả lối về cũng bị người ta cắt đứt.

Phía trước, thân ảnh cao lớn đứng trên mây cao khiến không ai nhìn rõ chân dung, lạnh lùng cười nói: “Các ngươi tìm đến rất đúng thời điểm khiến ta mất đi ba thế thân, nhưng đã giúp ta rũ sạch ngoại vật, càng trọng thị bản thể, từ đây không còn sơ hở nữa.”

Doạn hai bàn tay khổng lồ nhanh chóng chụp xuống bọn Thần Nam. Thiên Long thân khổng lồ của Long Bảo Bảo bùng lên vạn trượng kim mang, định lên xung kích nhưng bị Thần Nam cản lại, hắn quát: “Không cần liều, hiện tại chúng ta lạc trong dòng lịch sử, trăm vạn sinh hồn không làm gì được hắn.”

Đoạn hắn vận chuyển sức mạnh không gian phủ lấy cả nhóm lách đi khiến cự trảo rơi vào khoảng không. Không gian nứt toác, năng lượng chảy tứ tung.

Bọn Thần Nam nhanh chóng xuất hiện cách đó hơn mười dặm, nhưng vừa từ không gian thông đạo bước ra, ngọn trảo đã che kín đất trời bổ tới, định diệt hết cả bọn.

Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo đã khôi phục sức mạnh thiên giai năm xưa nhưng cũng bó tay. Họ không thể cải biến lịch sử, sức mạnh nguyên bản không phát huy được trong lịch sử thời không.

Môi giới dẫn phát luồng sức mạnh này – trăm vạn sinh hồn – đã mất tác dụng, hiện tại họ và Hắc Thủ không còn nhân quả gì nữa.

Dù có sức mạnh nhưng không phát huy được trong lúc này.

Đó quả là việc đau lòng nhất, Bảo bảo Thiên Long liên tục gầm lên khiến mây đen cuồn cuộn, vang động trời cao. Phượng Hoàng thiên nữ dậy lên hỏa diễm ngùn ngụt, tiếng gáy vang vọng, nhưng cũng đành bó tay.

Thần Nam vô cùng nóng nảy, nếu không thoát được khỏi vùng không gian này, chắc chắn chỉ còn đường chết.

Không Không và Y Y lại ít chịu ảnh hưởng nhất, tu vi của hai tiểu quỷ khá thấp nhưng thần thông phi thường kì dị, không chịu trói buộc của lịch sử thời không. Hơn nữa chúng từng trải qua đại phá diệt, là những chí tôn nhân vật từ trước thiên địa tan hoang chuyển thế.

“A!” Thần Nam gầm lên phẫn nộ nhưng chỉ đành mang cả nhóm liên tục đào vong, không ngừng mở ra không gian thông đạo trên tầng không mênh mang của cổ lục địa.

Nhưng sinh hồn quang hắn liên tục gầm lên, sau cùng chỉ còn lại mấy chục vạn, đều tự động rời hắn, lao về phía Hắc Thủ.

Mấy chục vạn sinh hồn như biển trào, nuốt chửng thân ảnh khổng lộ chạm mây cao nhưng không thể thương tổn hữu hiệu đối phương.

“Hừ, nhân quả đã bị cắt đứt, dù các ngươi là những hồn phách có liên hệ với ta thì sao? Đều chết cả thôi.” Tiếng hét vang lên trên không bùng lên thần quang sáng chói, mấy chục vạn sinh hồn nhưng hoa tuyết trắng tinh bay múa chợt gặp ánh dương quang, nhanh chóng bốc hơi.

Cảnh tượng đẹp và thê lương vô tận.

Từng đạo hồn ảnh lộ vẻ bi thương rồi mờ dần trên không, rồi hủy diệt hết, toàn bộ mấy chục vạn đều tan nát.

Thần Nam như bị sét đánh, cảm giác trong lòng đắng nghét, mấy chục vạn sinh hồn biết là chết vẫn xông lên để tranh thủ thời gian cho bọn hắn. Tuy nỗ lực đó không có bao nhiêu tác dụng hay cải biến được gì nhưng mối tâm ý này…khiến Thần Nam ươn ướt hai mắt.

Hắn thấy từng đạo hồn ảnh gục xuống thê thảm ngay trước mắt, cảm giác này quả thật khó chịu.

Nhưng trong lịch sử thời không, hắn có sức mà vô dụng, đành đợi tử vong. Hắn không sợ chết nhưng chết thế này thật vô vị, hắn không cam tâm chết trong tay Hắc Thủ.

Trên không trung sáng lóa một vùng, thân ảnh to lớn của Hắc Thủ đứng sừng sững phát ra thần thánh quang huy, mấy chục vạn sinh hồn bị tận diệt.

Bọn Thần Nam chạy đến đâu, Hắc Thủ cũng như đứng ngay sau lưng, cự ly không đổi, tựa hồ y dự liệu được họ sẽ từ phiến không gian nào chạy ra.

“Hừ, các ngươi hết đường rồi, trận chiến Thái cổ vừa kết thúc, không còn mấy ai sống sót để cứu các ngươi. Trong trời đất này, không ai cản được ta, những người khác đều bế quan rồi.”

Thần Nam hết sức bất cam, gầm lớn: “Ngươi thật ra là gì, danh tính thế nào?”

“Được, để các ngươi chết nhắm mắt. Ta sinh ra trong hỗn độn, trước cả thiên địa, tên Quảng Nguyên, được các thiên giai cao thủ gọi là chúa tể đứng sau sai khiến, tạm gọi Hắc Thủ. Ta vượt trên vạn vật, siêu thoát lục giới, là người của hỗn độn.”

Hỗn độn nguyên dân này là những sinh mệnh đả sinh trong hỗn độn, Hắc Thủ cuối cùng cũng lộ ra thân phận, y cười lạnh: “Coi thiên địa là bạn, nắm trong tay trật tự thế gian, tìm hướng đi cho chúng sinh.”

Thần Nam mắng: “Coi thiên địa là bạn? Lại còn vọng tưởng nắm trong tay thiên địa trật tự, đúng là muốn làm chúa tể, ta thấy loại đầu lợn như ngươi đáng cắt ngàn vạn đao.”

Hắc Thủ trôi nổi giữa thế gian, mỗi khi có đại sự kiện phát sinh tất có bóng dáng y, quả thật y nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, bằng không thiên giai cao thủ đã không gán cho ác danh đó.

Hiện tại, Thần Nam đang bị truy sát không còn đương lên trời hay xuống đất, ai cứu được hắn? Trong phiến lịch sử thời không tìm đâu ra cao thủ, Thần gia trên Nguyệt lượng chăng? Nghĩ thế bèn phá toái hư không tiến vào Thiên giới nhưng lúc đó Thiên giới tựa hồ còn hoang vu, không thấy nửa bóng thần linh, trên tầng không… chỉ có hai vầng Nguyệt lượng đều bị phá nát, vùng đất tàn khuyết nổi lập lờ, căn bản không có người sinh sống.

Thần Nam nhớ ra, ban đầu Thần gia không sống trên Nguyệt lượng, sau này mới có người dùng đại pháp lực đưa đến Nguyệt lượng thứ ba, Thần gia bèn lên sống ở đó, hiện tại không thể tìm được.

Đến tử vong tuyệt địa tìm Ma Chủ? Nhưng tuyệt địa đó ở nơi nối liền đông tây phương lục địa, không về Đông thổ quyết không phát hiện tử vong tuyệt địa tại đâu. Đến Vĩnh hằng sâm lâm ở Tây đại lục tìm Tiểu lục đạo? Nhưng hắn lại thất vọng, sâm lâm đã bị phong bế, tựa hồ có người đóng chặt cửa ở bên trong.

Tìm ai đây? Vừa mới qua Thái cổ đại chiến, tựa hồ những người có thể nghĩ được đều bế quan. Lúc này không ai có thể xuất thủ bởi còn đang lặn ngụp trong tử vong đấu tranh.

Đột nhiên hắn nhớ tới một người: thủ mộ lão nhân! Trong trận chiến Thái cổ, duy có một người không thụ thương, lúc xuyên qua thời không vào Thần Ma lăng viên, Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi đều cực kỳ kinh hãi, thủ mộ lão nhân không hề bị ảnh hưởng sóng gió tại Thái cổ.

Nhưng… tìm lão thế nào?

Thần Nam cực tốc phi hành trên tầng không cổ lục địa, gầm vang: “Lão bất tử…” Hắn biết thủ mộ lão nhân bị Thái cổ thiên giai cao thủ gọi là lão bất tử nên mới gọi thế.

“Cha, lão bất tử là ai?” Hai tiểu quỷ đến giờ vẫn không khẩn trương hay có cảm giác bị truy sát.

Phượng Hoàng thiên nữ quay lại hình người, Long Bảo Bảo biến thành quả cầu tròn vo màu vàng, giảm thể tích để chạy nhanh hơn.

Lần thích sát thất bại này ngược lại bị Hắc Thủ truy sát không còn đường lên trời hay xuống địa ngục.

“Lão bất tử…” Không Không và Y Y cũng gân cổ gọi.

“Lão bất tử? Hừ, lẽ nào là lão khốn giảo hoạt đó.” Quảng Nguyên cười lạnh.

Bay sang Đông thổ, Thần Nam tịnh không giác thấy khí tức của lão bất tử nên không tìm được tung tích.

“Lão bất tử…”

“Lão bất tử…”

Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ cũng gọi.

Thần Nam cười khổ, cầu người chi bằng cầu mình, nhờ chính mình vẫn là hơn cả.

Nhưng hiện tại có mạnh cũng vô dụng, Tiểu Phượng Hoàng và Long Bảo Bảo đã phôi phục cảnh giới đỉnh cao, nhưng trong lịch sử thời không, có sức cũng không thể phát huy, căn bản không xuất thủ được.

Chúng chưa đạt đến nghịch thiên chi cảnh để chiến đấu ngay trong dòng lịch sử.

Có sức mạnh mà không thể quyết chiến! Nên nhớ Hắc Thủ đã kinh qua trận chiến Thái cổ, thân thụ trọng thương, đây là cơ hội cực tốt để gϊếŧ y nhưng đang tiếc không thể tận dụng.

Sau cùng, hắn bay về Đông Hải mênh mang, chợt cảm thấy dao động của thiên giai cao thủ.

Hắn mang bọn Long Bảo Bảo nhang chóng bay trên tầng không của vùng biển ngút ngàn sóng biếc, không biết phi hành bao nhiêu ngàn dặm, phía trước chợt dấy lên dao động tinh thần nhợt nhạt: “Ô ô… chết rồi, chết rồi, đều chết rồi, Độc Cô Bại Thiên, Thời Không đại thần đã chết, Ma Chủ xong rồi, Quỷ Chủ cũng không ổn, ô ô…còn lại một lão đầu tử tồi tệ này vẫn sống trơ trơ, có ý nghĩa gì? Ô ô…tuy ta không quen thuộc sức mạnh thời không nhưng quay về một năm thì được, ta phải về Thái cổ chiến tử. Ta muốn chết… ô ô…”

Thần Nam vận dụng thiên nhãn thông quan sát, chỉ thấy thủ mộ lão nhân ở ngoài ngàn dặm, đang nghịch chuyển thời không bèn nóng nảy gọi: “Đợi đã.”

Nhưng thủ mộ lão nhân đã nghịch chuyển thời không đi mất, hắn xung động muốn chửi cha mắng mẹ, chỉ thiếu chút xíu mà lỡ mất cơ hội gặp thủ mộ lão nhân. Lão đầu tử đáng ghét này lại lựa đúng thời điểm vừa cho người ta hi vọng rồi dập tắt ngay.

Hiện tại họ bị Quảng Nguyên trong tương lai cấm cố tại phiến thời không này, căn bản không thể nghịch chuyển thời không đuổi theo. Thần Nam thở dài tuyệt vọng, thủ mộ lão nhân tương lai không nhận ra hắn cũng bởi hôm nay không tương kiến được.

Hắn đã tuyệt vọng, lẽ nào thật sự chết trong phiến lịch sử thời không này?

“Cha đừng lo, có bảo bối nhi tử thông minh khả ái nhất này ở cạnh, chắc chắn sẽ đại cát.” Không Không vỗ ngực.

“Còn có Y Y xinh đẹp thông minh nhất nữa.” Y Y cười hi hi.

Thần Nam hồ nghi nhìn chúng: “Các con nói gì?”

Không Không nói: “Cha, lão khốn đó cắt đứt liên hệ giữa chúng ta với thời không nhưng có thời gian con sẽ đào được. Chỉ là chúng ta không có, tên yếu mệnh quỷ này cứ theo sát. Bất quá, chúng ta còn cách khác là đào đến đường hầm thời gian của người khác. Y Y cực kỳ mẫn cảm với năng lượng của bất cứ ai nên cảm nhận được năng lượng xuyên qua đường hầm thời gian này. Con có thể đào qua bất cứ chướng ngại nào, phá tan bất cứ phong ấn nào, lúc đường hầm thời gian xuất hiện, nháy mắt con sẽ đào thông được, nếu chúng ta nắm được cơ hội, coi như đi nhờ thuận phong xa…”

Đôi mắt Long Bảo Bảo sáng lên, Phượng Hoàng thiên nữ cũng lộ vẻ kinh hỉ.

Phải chật vật chạy trốn không hẳn vì thiếu chiến lực mà không thể đánh.

Y Y đột nhiên kêu lớn: “Trời ạ, cha à, con cảm ứng được một cỗ sức mạnh không thể tưởng tượng, vượt hẳn cực hạn của con! Con đoán… là đường hầm thời gian của Thái cổ chư thần mà cha nói qua?”

Thần Nam cả kinh, hắn chỉ cảm giác được dao động năng lượng cực nhẹ thoáng qua, không ngờ Y Y lại cảm giác như thế, lẽ nào… thật sự tương ngộ Thái cổ chư thần?

Trong trận chiến Thái cổ, Thời Không đại thần đã mở một đường hầm thời không cho chư thần chạy thoát, lẽ nào gặp họ?

“Con đào.” Không Không ảo hóa thành một lưỡi tuyệt thế lợi kiếm, thoáng chốc đã phá toái hư không, nháy mắt đã đào được một lỗ lớn trong thời không thông đạo.

Mấy chục cỗ khí tức cực mạnh, ngợp đất trời tràn ra.

Hắc Thủ Quảng Nguyên đuổi phía sau bị chặn đứng lại.

Một thân ảnh cao lớn rơi từ cửa động vừa được đạo xuống, sức mạnh hùng hồn như biển tràn lên, lấp đầy thiên địa.