Qua được 7, 8 ngày yên bình, Tử kim thần long mất tích bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng Thần Nam nhìn thấy bộ dạng của nó thì giật mình.
Mấy ngày không gặp, con rồng du côn trông thật thảm hại, tử kim long giáp vốn lấp lánh, giờ chỉ còn 1 mầu đen, giống như là bị sét đánh, cặp mắt rồng cũng là 1 màu đen, giống như là mắt gấu trúc.
"Grào… đau chết mất, tức chết mất".
"Sao thế?". Thần Nam kinh ngạc hỏi: " Không ngờ lại bị người ta đánh tới mức này? Rút cục thì ngươi đã gặp phải nhân vật lợi hại cỡ nào vậy?".
"Grào… long đại gia ta đau chết đi được". Tử kim thần long mau chóng biến nhỏ lại, chỉ còn dài hơn 1 trượng, sau đó bay về Nạp Lan Nhược Thủy vốn nghe thấy ồn ào vừa bước ra khỏi phòng nói: "Nạp Lan tiểu thư, mau bôi cho ta 1 ít cao, ta chính là vì nàng mà đi mạo hiểm, biết nàng thích trồng dược thảo, chuẩn bị tặng nàng 1 vườn dược, kết quả là thành ra như vậy".
Mấy ngày trước tử kim thần long mang theo Thần Nam đang hôn mê bất tỉnh bay tới vùng xung quanh linh sơn, đột nhiên cảm thấy nơi đây vô cùng quen thuộc, nghĩ kĩ lại, nó chợt nhớ ra, nơi này chính là sào huyệt cũ của nó, nó đã từng sống ở đây 1 thời gian dài.
Lúc đó, nó lập tức phóng xuống .
Khi bay lượn qua vùng núi này, nó vô tình nhìn thấy tiểu cốc của Nạp Lan Nhược Thủy, phát hiện ra có bóng người, nó liền bay tới. Nó chỉ là 1 con rồng, việc săn sóc cho Thần Nam làm nó đau đầu. Con rồng du côn này định bắt lấy người trong tiểu sơn cốc để chăm sóc Thần Nam.
Khi tử kim thần long xông vào sơn cốc, thật sự đã làm cho Nạp Lan Nhược Thủy 1 phen hoảng hốt, sau khi nàng ta nhìn thấy Thần nam trên lưng nó, không nhịn được kinh ngạc hỏi: "Thần Nam, con rồng quái quỷ kia, mau thả chàng ra!"
Lúc này con rồng du côn đã biết, người con gái trước mắt có quen biết có Thần nam, đối với nó mà nói thì điều này thực sự quá tốt, khỏi phải tìm phiền phức ép buộc người khác. Lập tức nó kể sơ qua về mối quan hệ với Thần Nam và giao Thần Nam cho Nạp Lan Nhược Thủy.
Tử Kim thần long lưu lại một lúc, phát hiện ra Nạp Lan Nhược Thủy rất hiểu biết về dược lý, cũng biết được nàng ta ẩn cư nơi đây là để nghiên cứu y dược. Sau đó qua lời nàng, nó biết được Thần nam nguyên khí đại thương, nếu có linh dược làm thuốc dẫn, thì nàng có thể giúp Thần nam sớm hồi phục.
Lúc đó, con rồng du côn không nói gì, quẫy đuôi một cái lập tức bay lên.Nó nghĩ tới sào huyệt của nó. Nơi đó có thể coi là 1 bảo khố. Năm xưa cả nhà nó đều ở đây, hơn nữa lão du côn năm đó có trồng một vườn linh chi tiên thảo. Hiện đã qua hàng nghìn năm, nếu như tiên thảo vẫn còn ở đó … nghĩ tới điều đó, con rồng du côn liền chảy nước miếng.
Nhưng mà, làm nó đau đầu bội phần chính là, đó là năm đó khi nó rời khỏi đây đã dùng vô thượng pháp lực lập mê ảo lôi điện đại trận. Hiện tại, thần thông của nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nó không chắc có thể phá trừ được trận pháp này.
Nhưng sức mê hoặc của tiên chi linh dược vô cùng lớn, tử kim thần long hạ quyết tâm sẽ xông vào trong sào huyệt, ngàn năm trôi qua, do vận động địa chất nên dãy núi này đã có nhiều thay đổi, nhưng con rồng bỉ ổi rất nhanh chóng tìm thấy sơn cốc bị phong bế kia.
Năm xưa trong Đông thổ yêu tộc, con rồng du côn cũng là 1 nhân vật có tiếng tăm, thực lực cao thâm khó dò. Có thể tưởng tượng trận pháp mà nó lập năm đó, người bình thường rất khó phát hiện ra địa điểm bí mật này. Nếu có vô ý đi tới đây thì cũng rất khó có thể phá vỡ trận pháp để vào trong sơn cốc.
Sau khi tử kim thần long tới bên ngoài của sào huyện cũ, trước tiên nó cẩn thận nghiên cứu, phát giác ra trận pháp có thể hút thiên địa tinh khí để vận chuyển chưa hề mất đi hiệu lực. Nó vừa tự đắc vừa thấy đau đầu. Mặc dù nó đã quá quen thuộc với trận pháp này, nhưng để phá vỡ thì lại phải cần tới 1 công lực rất mạnh để phá được 1 số trận môn.
Nó vừa xông vào trận môn đầu tiên, bị lực lôi điện do trận pháp tập trung đánh cho toàn thân đen ngòm. Nhưng con rồng du côn này căn bản không nghĩ tới việc bỏ cuộc, hiện tại nó đã trở thành kẻ có phòng ngự mạnh nhất. Có huyền vũ giáp hộ thể, chỉ cần không phải là đòn chí mạng, thì nó đều có thể vượt qua.
Cứ như thế, tử kim thần long bắt đầu mạo hiểm phá trận pháp. Một mặt gào thét ầm ĩ, một mặt chịu đựng lôi điện công kích, mất 3 ngày nó mới xông qua được 15 trận môn, nhưng sau khi xông vào đây, nó có chút sợ hãi. Nó bị lực lôi điện trong trận pháp thiêu đốt sắp chín mất.
Khi nó đang do dự, thậm chí muốn thoái lui, thì liền đau khổ khi nghĩ tới 1 chuyện, đại trận này hấp thu thiên địatinh khí , có thể tự điều chỉnh bảo vệ, những trận môn bị phá sẽ nhanh chóng khôi phục lại như cũ, con rồng du côn tức giận muốn đập đầu xuống đất.
Nó một mặt nguyền rủa vì sao mình lại bày ra trận pháp biếи ŧɦái như vậy, một mặt to mồm mắng cổ thần đã phong ấn nó và nữ tử trong ngọc như ý đã hút long nguyên của nó.
7 – 8 ngày này, đối với tử kim thần long mà nói, thật sự giống như là đày thân vào địa ngục, mỗi ngày ít nhất bị lôi điện đánh trên trăm lần, cũng là do cái mạng của nó còn dai hơn con gián nên mới có thể sống sót (con gián chặt đầu vẫn có thể sống tiếp, sau đó nó chỉ bị chết vì…đói).
Cuối cùng, tử kim thần long cũng xông vào phá vỡ trung tâm trận môn của đại trận, nó phá họng chửi bới, phát tiết tất cả những buồn bực trong lòng. Chỉ là nó cũng không còn sức mà chửi nữa. Nói gì thì nói trận pháp này cũng là do nó bố trí ra, có mắng thì cũng là mắng bản thân nó. Nhìn bộ dạng thảm hại của tử kim thần long, Thần Nam không nhịn được phá lên cười ha ha, điều này càng làm con rồng du côn phiền muộn vô cùng.
Sau khi Thần nam và Nạp Lan Nhược Thủy được tử kim thần long chở tới long cốc, hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Tiểu cốc này còn đẹp hơn cả của Nạp Lan Nhược Thủy, cả toà sơn động tỏa ra một cỗ linh khí. Hoa cỏ nơi đây đều là linh chi, tiên thảo đã sinh trưởng rất nhiều năm.
Nạp Lan Nhược Thủy kích động vô cùng, số dược thảo này đối với nàng thật vô cùng quý giá. Nhưng mà con rồng du côn cứ không ngừng than thở, bởi vì linh chi, tiên thảo tuy nhiều, nhưng mỗi kỳ sinh trưởng đều hơn 100 năm, không một cây nào có thể lọt vào mắt xanh của nó.
"Grào…tức chết đi được. Thật là sai lầm! Một sai lầm lớn! Trận pháp đáng chết. Sao năm xưa ta lại bày ra cái trận pháp đáng chết này chứ, tức chết đi mất!"
Thông qua sự giải thích của con rồng du côn, Thần Nam và Nạp Lan Nhược Thủy mới hiểu được nguyên nhân đau khổ của nó. Đại trận mà năm xưa tử kim thần long bày ra hoàn toàn là tự hấp thụ tinh khí thiên địa để vận chuyển, hơn nữa lại là 1 trận pháp vô cùng bá đạo, không cần nghĩ tới môi trường xung quanh. Trận pháp tà dị này cường hành cướp lấy hết tinh khí thiên địa xung quanh.
Tiên chi linh thảo sinh trưởng trong đại trận, đều là những linh vật hấp thụ thiên địa tinh khí, niên hạn sinh trưởng càng dài, thì càng cần nhiều thiên tinh khí địa. Kết quả là xảy ra 1 loại tình huống đặc thù.
Đại trận và tiên thảo trong tiểu cốc cùng nhau tranh đoạt hấp thu thiên địa tinh khí, kết quả có thể tưởng tượng được, những tiên thảo làm sao tranh đoạt được với đại trận?
Khi tinh khí thiên địa không thể đáp ứng cho linh thảo đã trên trăm năm, chúng từ từ chết đi. Còn những tiên thảo mà thời gian sinh trưởng chưa lâu, mật độ linh khí cần hấp thu không lớn, thì không bỉ ảnh hưởng nhiều, có thể tiếp tục phát triển. Đến khi nào linh khí thiên địa không thể đáp ứng đủ nhu cầu của chúng nữa, thì lại từ từ khô kiệt.
Ngày qua ngày, năm qua năm, mặc dù đã qua hàng ngàn năm, nhưng trong tiểu cốc này, không hề xuất hiện 1 gốc linh thảo nào trên 100 năm, chứ đừng nói tới tiên thảo cực phẩm hàng ngàn năm.
"Grào… long đại gia ta thật muốn đập đầu vào tường". Tử kim thần long thực sự hối hận.
"Được rồi, nếu như không có đại trận bảo vệ, thì e rằng những người hái thuốc đã dọn sạch chỗ này rồi. Hơn nữa cứ cho là có cực phẩm tiên thảo thì đã sao? Khu linh sơn này có rất nhiều trân cầm dị thú, 1 số linh thú nhất định là sẽ tìm tới nơi này, lúc đó tiên thảo đâu còn đợi ngươi tới hái sao?".
"Cũng có thể". Tử kim thần long có phần nhẹ bớt lòng.
Nạp Lan Nhược Thủy vô cùng vui mừng, trên mặt tràn đầy nét cười, không ngừng tìm kiếm trong sơn cốc, nàng không ngờ tử kim thần long lại tặng cho nàng 1 món quà lớn như vậy, đối với nàng mà nói, thực là một toà bảo tàng cực lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động như vậy của Nạp Lan Nhược Thủy, Thần Nam cũng vì nàng mà vui lây, tán tụng tử kim thần long đã làm được 1 việc thiện hiếm có.
Nhìn thấy Nạp Lan nhược Thủy đi khuất, Thần Nam nói với Tử kim thần long: "Ài, con lươn kia, đây là sào huyệt của ngươi sao ? Không lẽ chỉ có hoa cỏ thế này? Lẽ nào ngươi không có chút gia tài sao nào?"
"Grào…tiểu tử, ngươi mở miệng ta liền biết ngươi có chủ ý gì? Long đại gia ta không phải là 1 kẻ keo kiệt bủn xỉn. Đi ! Ta cho ngươi xem bảo tàng bí mật".
Tử kim thần long lượn phía trước dẫn đường, xuyên qua những vườn thuốc ngát hương, qua dòng suối nhỏ xanh như một dải lụa, lại xuyên qua 1 rừng hoa quả thơm phức, nó dẫn Thần Nam tới trước 1 tiểu động.
Rồng du côn quất đuôi mạnh một cái. "Uỳnh" 1 tiếng, viên đá lớn vạn cân bịt trước của động bị hất văng đi, 1 luồng sáng đập vào mắt Thần nam, hắn lập tức trợn mắt lên.
"Tiểu tử hoa mắt chưa? Ha ha, chảy nước miếng chưa? Tử kim thần long sung sướиɠ đắc ý.
"Chảy cái đầu ngươi". Thần Nam dùng lực gõ thân nó 1 cái, nói : "Đây là bảo tàng của ngươi hả? Ngươi cũng dung tục quá đấy, sao lại toàn là tiền, vàng vậy? Nói thế nào thì ngươi cũng là một con thần long, ta cứ nghĩ còn có chút thần binh bảo khí chứ? Theo truyền thuyết, rồng tây phương có sở thích sưu tầm châu báu, ngươi không phải cũng giống như chúng thích những thứ lấp lánh chứ. Người không phải là ngay cả thủy tinh pha lê ngươi cũng thu thập lại đấy chứ?".
Con rồng du côn biểu hiện thái độ xấu hổ hiếm thấy, nhưng mà mặt nó thay vì hồng lên lại đen đi, ngượng nghịu nói : "À, nói thật, ta vẫn chưa tự mình kiểm tra kỹ đống đồ này. Khi ta sống ở Tây phương, nghe nói mỗi con thần long ở tây phương đều có 1 bảo tàng. Kết quả là ta lén lút chiếu cố 2 nhà, lại dọn sạch 1 nhà nữa, túi lớn, túi nhỏ đều bị ta mang tới đây. Cho nên…nghiêm túc mà nói, đây không phải là đồ vật tự ta thu thập".
Thần Nam thật sự không có gì để nói, con rồng du côn thật là một đại nhân vật, lấy trộm bảo tàng của 2 thần long, vét sạch thêm của 1 con nữa,
"Ngươi thật là có tài ." Thần Nam chỉ có thể thốt lên như thế.