Thần Mộ II

Chương 21: Lưới 

Mộng Khả Nhi bị Long Bảo Bảo điên cuồng dùng đuôi quật cho vài cái, cùng với vô số các khối đá lớn rơi thẳng xuống dưới vách núi. Lúc này kinh mạch toàn thân và xương cốt của nàng dường như đứt đoạn, đau đớn tới mức không thể nhúc nhích được.

Nếu như thay bằng người khác, lúc này đừng nói đến còn có ý thức, có lẽ đã máu thịt tơi bời. Sức mạnh công kích bằng cơ thể của lục giai thần long, đâu phải là thứ người thường có thể chịu được. Một chiêu thần long bái vĩ uy lực cường đại, nặng như Thái Sơn áp đỉnh, lực phá hủy kinh người, người thường khó có thể tưởng tượng được.

Vào lúc Mộng Khả Nhi nghĩ rằng mình chắc chết rồi, lực lượng phong ấn trong cơ thể nàng đột nhiên cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà tiến vào bên trong cơ thể nàng. Lực tượng thần bí khó dò này từ trong cơ thể nàng phát ra vạn đạo hào quang, khiến toàn thân nàng như chìm trong một điệu múa kỳ ảo, ngăn cản phần lớn lực công kích của Long Bảo Bảo, đồng thời nhanh chóng trì liệu những vết thương của nàng.

“Grào”

Long Bảo Bảo hướng lên trời gào rống, tiếng gầm vang vọng khắp trời đất, làm dã thú trong khuôn viên trăm dặm run rẩy, rạp xuống đất hướng về phía ngọn núi không ngừng bái lạy.

Lúc này Long Bảo Bảo dài tới mười lăm trượng đang trong trạng thái cuồng bạo, liên tục huy động long lực, nửa ngọn núi bị nó san phẳng, từng đạo sấm sét khổng lồ liên tục xẹt xuống sơn nhai, oanh kích Mộng Khả Nhi đang lẫn trong đám loạn thạch.

Long Bảo Bảo phẫn nộ cùng cực, phát hiện những tia sấm sét đều bị hào quang do Mộng Khả Nhi phát ra cản lại, nó liên tục gầm rú khiến cả dãy núi chấn động.

“Xú nữ nhân ngươi quả có lai lịch! Bất kể thế nào, ta cũng phải gϊếŧ ngươi!” Tuy long thân của nó tới hơn mười trượng nhưng lời lẽ vẫn bập bẹ như hài đồng, dù vậy vẫn biểu đạt được niềm phẫn nộ.

“Grào…”

Long Bảo Bảo gầm lên, thần long vĩ quét tới như thiên đao cứng đanh, cắt đứt bốn năm khối đá nặng chừng mấy vạn cân, nối nhau rơi theo Mộng Khả Nhi.

Long ngữ ma pháp và công kích sấm sét vô hiệu, nó quyết định dùng man lực phá trừ cỗ sức mạnh thần bí nan trắc kia để gϊếŧ đối phương. Mấy khối đá nặng cả vạn cân thi nhau rớt xuống, hào quang quanh mình Mộng Khả Nhi chị chấn động thành ảm đạm, cơ hồ tan đi.

“Grào…”

Tiếng long khiếu chấn động màng nhĩ, vang đến mây xanh, Long Bảo Bảo đã động nộ thực sự, mặc cho thân thể mỗi lúc một mờ đi, liên tục huy động long lực.

Năm khối đá lớn gấp ba lần căn phòng bị nó đánh vỡ, độc địa quăng vào Mộng Khả Nhi.

Bình, bình, bình, bình.

Hào quang quanh mình Mộng Khả Nhi rốt cuộc trở nên bạc nhược đến cực điểm, sau rốt một khối đánh trúng vầng sáng trên đầu khiến nàng ta rít lên chói lói, triệt để mất đi ý thức, rơi xuống vực cùng đám loạn thạch.

Long Bảo Bảo lúc đó cũng biến thành một thần long ảnh tượng hư nhược, không thể giữ thể trạng mà nhanh chóng co lại, từ mười lăm trượng còn năm trượng, sau cùng hóa thành một con tiểu long dài vẻn vẹn một xích.

Thân thể nó gần như trong suốt, kêu lên bập bẹ: “Hỏng rồi, lẽ nào ta vũ hóa thành tiên, lập địa thành phật? Ô ô, ta không muốn chết.”

Cùng lúc, chiếc sừng trên trán nó sáng rực lên, tỏa ra kim quang chói lòa, bao lấy nó rồi bay xuống vực.

Chiếc sừng thứ ba này là xá lợi tử của Quang Minh thần hóa thành, năng lượng ánh sáng thuần tịnh tràn vào thân thể khô kiệt của tiểu long khiến nó khôi phục sinh cơ. Bất quá chỉ cung cấp gần đủ sức mạnh cơ bản nó đã mất rồi ngừng đưa năng lượng mang thuộc tính ánh sáng vào nữa.

“A, Quang Minh đại thần côn cứu ta, Đại đức đại uy Thiên Long Bảo Bảo nợ ngươi một món ân tình.” Tiểu long mơ mơ hồ hồ nói, xong câu cuối liền mất luôn ý thức.

Tiếng long khiếu chấn động đất trời tan đi, kéo theo vô số đá tảng rơi xuống, nửa ngọn núi đã bị quét bằng sau biến cố. Hồi lâu, tất cả mới trở lại bình tĩnh như trước.

oOo

Dưới chân núi là một dòng sông chảy xiết dài hơn ba ngàn dặm tên Ba Lạp Khắc, là con sông dài nhất Tân Lan đế quốc, chảy từ hướng Bắc về hướng Đông nam phải qua dãy núi này.

Thần Nam bị Liệt huyết tổ độc trong thân thể giày vò khiến ý thức mất đi, huyết dịch sôi trào, chân khí tràn ra, cơ thể đứng trên bờ vực thẳm bị nổ tung.

“Ùm”, lao vào dòng nước xong, thân thể hắn hòa hoãn hơn một chút nhưng Liệt huyết tổ độc vẫn vô cùng cuồng mãnh, thấm vào mỗi tế bào. Cứ thế này trước sau gì hắn cũng không thoát khỏi cảnh bị nổ banh xác như ngũ giai cao thủ Lăng Tử Hư của Lăng gia.

Hắn đang sa vào cảnh điên cuồng, ý thức đã mơ hồ, thân thể liên tục vặn vẹo trong làn nước lại nóng bừng lên, chân khí cuồng bá ào ào tràn ra khiến nước sông chung quanh bị đun nóng, sôi lên lục bục đoạn vỡ tung.

Trong lúc ý thức của hắn mất đi khống chế, thân thể sắp nổ toác, Hậu Nghệ cung cơ hồ sống dậy, hình dáng thần cung càng lúc càng rõ, quang hoa tỏa ra đẩy nước sông vẹt hẳn, hình thành một vùng không gian ngập đầy quang vụ.

Hào quang liên tục lấp lóe, sau cùng dần hóa hình, biến thành một gốc cổ thụ. Kỳ thật đó là bản thể của cây cung, nó vốn một linh căn (rễ cây linh thiêng) trong trời đất hóa bị người ta tế luyện thành thần binh.

Gốc cây chằng chịt rễ, từng chiếc vươn ra như cầu long uốn lượn, vòm lá xanh biếc cơ hồ rụng xuống.

Mớ rễ cây nhằng nhịt phảng phất tiến vào ngũ tạng lục phủ của Thần Nam, từng dòng màu đỏ nhỏ xíu thuận theo rễ cây cổ kính mà tiến vào thân cây – đó là độc tố của Liệt huyết tổ độc, bao nhiêu độc tố phân bố tại thân thể hắn lại bị rễ cây hút hết vào thân nó.

Vô số sợi chỉ đỏ lòm tan về các rễ rồi được đưa lên vòm lá, không lâu sau, lớp lá xanh biến thành màu đỏ, rồi cả thân cây đỏ lên, vụ khí thông qua tán lá dày đặc thoát ra, đẩy khỏi thân thể Thần Nam hòa vào nước sông.

Thân thể hắn hạ nhiệt dần, huyết dịch không sôi trào nữa, chân khí chạy loạn dần bình hòa lại, bất quá hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, trôi nổi theo dòng nước về phía hạ du.

Không lâu sau, một hạt xá lợi lấp lánh dẫn theo một con tiểu long gần như trong suốt đuổi kịp hắn, hào quang lóe sáng, cả xá lợi và tiểu long quấn quanh tay phải hắn, tạo thành nét vẽ đẹp đẽ.

Lần này Mộng Khả Nhi bị thương cực nặng, cũng hôn mê mà ngã xuống dòng sông, bập bềnh trôi nổi về phía hạ du như Thần Nam.

Dòng Ba Lạp Khắc xuyên qua dãy núi rồi đổ về phía đông nam Tân Lan đế quốc, chảy vòng qua một vùng đất phì nhiêu, vì thế nhân dân hai bên bờ luôn giữ tình cảm đặc biệt với con sông.

Đã qua ba ngày Thần Nam và Mộng Khả Nhi rơi xuống sông, trôi đến một châu quận thuộc Tân Lan đế quốc. Hai người tu vi tinh thâm, đến cảnh giới của họ có thể dựa vào làn da hấp thu tiên thiên tinh khí trong nước bổ sung cho nhu cầu cơ thể, tuyệt không có chuyện chìm xuống rồi chết đuối.

Nhưng trong thời gian này, hai người không hề tỉnh lại, thủy chung vẫn hôn mê.

Dòng Ba Lạp Khắc chảy về phía đông nam, lòng sông càng lúc càng rộng, nước sông cũng chậm lại theo, trên mặt sông thoáng đạt không chỉ có thuyền chở hàng đi lại, còn có cả thuyền đánh cá.

Hai cha con lão Đan Ni Đông và Cát Lệ Ti sống ở trong một tiểu thôn dưới hạ du Ba Lạp Khắc, thương ngày vẫn ra sông đánh cá mưu sinh. Hôm đó hai cha con vừa thả lưới, liền cảm thấy sức kéo cực mạnh, bằng trực giác cả hai cho rằng đó là một con cá rất lớn.

Lưới nhanh chóng được kéo lên, hai cha con trợn mắt há miệng, là một nam tử khỏa thân, trên tay phải có khắc hình một con tiểu long màu hoàng kim, sau lưng đeo một cây cung xanh đen, hiển nhiên hắn vẫn còn sống bởi bụng vẫn hơi phập phồng thở.

Đương nhiên là Thần Nam, hắn theo dòng nước trôi đến đây, vừa hay được lưới cá kéo lên. Cát Lệ Ti rú lên, vội trốn vào trong khoang, Lão Đan Ni Đông hơi ổn định tâm thần liền gỡ Thần Nam ra.

Một người chết đuối nhất định sẽ uống đầy một bụng nước, lão phát hiện Thần Nam hình như không có tí nước nào trong người bèn lấy một tấm áo vải thô mặc cho hắn rồi đưa vào trong khoang, bảo Cát Lệ Ti cho uống một bát canh gừng.

Những người sống bên sông đã quen chuyện thấy người bị chết đuối, hai cha con lão Đan Ni Đông tịnh không lấy gì làm kì lạ với việc đánh cá được người, mãi đến khi thấy hắn là người phương Đông mới hơi kinh ngạc.

Hai cha con thấy Thần Nam không nguy hiểm tính mạng, thân thể bình thường mới quyết định tiếp tục đánh cá xong mới đưa người chết đuối này lên bờ.

Hai thời thần sau, Thần Nam ngủ ngon trong khoang, hai cha con lão Đan Ni Đông thu hoạch cũng không tệ, cá nặng khoang. Đúng lúc đó, lưới lại chìm xuống, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, tin rằng lần này là một con cá lớn, không ngờ vận khí sao lại tốt đến thế.

“A.”

“A.”

Lúc kéo lưới lên, cả hai cha con đồng thời hô lên kinh hãi, hóa ra… lại là một người!

Đó là một nữ tử xinh đẹp như thiên sứ, mái tóc dài đen nhánh bị nước ánh lên sáng lấp lánh, làn da như ngọc, thân thể mảnh mai hoàn mỹ vô cùng, xứng danh kiệt tác đắc ý nhất của thượng thiên.