Yên Tử : " A? Bọn họ đi dự tiệc cưới rồi, phỏng chừng khuya nay sẽ về đi. " Yên Tử bĩu môi một cái, nằm dài ra sofa lười biến như mèo bệnh.
Lạy Tuyết : " Nga! ..... nè! Đứng dậy đi, tôi đói, xuống nấu cho tôi tô mì nhanh. " đánh vào mông Yên Tử một cái ( xúc cảm tốt không? )
Yên Tử : " Ô ô ô..... em không muốn làm.... chị tự đi mà nấu đi. Lên Pháo, xuống Ngựa, ra Xe là có mì a. " ngoậy ngoậy cái đầu, vô thanh vô thức thốt ra.
Lạy Tuyết : " Em đang nói cái nồi gì thế? " Lạy Tuyết cảm thấy mơ hồ với câu nói của Yên Tử. Này! Có phải em bị hành đến điên rồi hay không?
Yên Tử : " Ách..., chị cứ mặc kệ em đi. " aiz.... mình sắp vào viện tâm thần mất thôi. Thở dài một hơi, Yên Tử tự mình khóc thương cho mình. Bất tri bất giác liền gọi điện cho Chu Công
Nói ngủ là ngủ liền một giấc đến tối mịt, đang chẹp chẹp miệng tính ngủ tiếp thì một cái gì đó lạnh ngắt ở trên lưng đang tác quái. Yên Tử vặn vẹo một chút, lim dim mở mắt nhìn liền thất kinh hồn vía
Yên Tử : " A...AA...AAAA....CHỊ ... CHỊ SAO LẠI BỎ NƯỚC ĐÁ LÊN NGƯỜI EM??? " lớn tiếng hét ầm lên, lật người một cái bay xuống sofa, Yên Tử với tay ra sau lưng giãi dụa.
Lạy Tuyết : " Không làm như vậy thì em định thành heo lười sao? Cơm xong rồi, nhanh đi rửa mặt rồi ra ăn. " bắn cho Yên Tử một cái bạch nhãn, trước khi đi còn không quên giơ chân đá mông cô một cái.
Ngồi vào bàn, Yên Tử không có thật thà như mọi ngày mà ăn một cánh trời long đất lỡ, chỉ chậm rì rì gắp một vài miếng cho vào miệng nhai nhai... nhai nhai...cũng tội cho cái bụng, hổm rày vẫn chưa ăn được cái gì ra hồn.
Haiz....
Lạy Tuyết : " Không ngon sao? " nhìn bộ dạng của Yên Tử thật mệt mỏi, từ sáng đến giờ cũng đã thở dài mấy chục lần, đến nỗi cái lỗ mũi cũng sắp dài ra rồi.
Yên Tử : " A? Không phải! Chỉ là ..... mà cũng chẳng có sao đâu. " ngẩng đầu nhìn Lạy Tuyết nhàn nhạt cười, ngữ khí nặng nề giống như đeo trên lưng một con heo lớn. Aiz.... em đây đang rất là lo lắng cho số phận của hai chúng ta đây! Cũng không biết về sau sẽ như thế nào...nhưng.... hiện tại em đã thấy bản thân mình thật sự sắp thở hơi lên rồi. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi em đã chịu không nổi, về sau liệu rằng...... aiz.....
Lạy Tuyết : " Em đang lo lắng? " hiện giờ ngoại trừ chuyện này ra thì còn chuyện gì khác đâu! Lạy Tuyết nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lẳng lặng nhìn Yên Tử đang rầu rĩ.
Yên Tử : " Chỉ mới khai trận mà quân em đã đầu hàng phân nửa, chị nghĩ xem, nếu như vào trận liệu tướng lĩnh như em có còn bảo toàn mạng nhỏ không? "
Lạy Tuyết : " Nếu như em cảm thấy mệt mỏi thì..... bỏ cuộc cũng được! Tôi không muốn em tự dày vò bản thân đâu. " nhìn người trước mặt có vài phần tiều tụy, Lạy Tuyết không kìm nỗi mà âm thầm chua xót. Em cũng không phải chỉ có mình tôi, vẫn còn các tỷ tỷ kia nữa mà. Dù cho em có thắng hay không, đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ cần em chia sẽ cho tôi một góc ở trong tim của em là được.
Yên Tử : " Sao có thể a! Em cố gắng hết sức đều là vì chị, giờ chị lại kêu em từ bỏ? Em chỉ đơn giản nói cho chị biết : Không _ có _ khả _ năng. " nghe được lời nói nhu nhược của Lạy Tuyết, Yên Tử cảm thấy mình phút chốc như máu dồn lên não. Tức giận! Tức giận thiệt nha.
Cả hai lại lâm vào trầm mặt, bữa cơm tối cũng qua đi trong nặng nề. Yên Tử im lặng giành luôn công việc rửa chén đĩa, Lạy Tuyết cũng không nề hà, trực tiếp cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
________
11: 32 p.m
Cốc .... cốc..... cốc..
Lạy Tuyết : " Cửa không khóa! "
Cạch...
Yên Tử nhẹ nhàng mở cửa bước vào, bên trong chỉ còn lại đèn ngủ mờ nhạt, nhìn sơ lược một cái liền thấy Lạy Tuyết đang làm ổ trong chăn, trùm kín mít lại khắp từ đầu đến chân.
Ui? Không sợ ngộp chết à?
Rón rén bước lên giường, đưa tay qua gắt gao ôm chặt lấy cả ổ chăn to đùng kia vào lòng.
A!
Từ lúc Yên Tử vào cửa Lạy Tuyết liền biết, cảm thấy phía mép giường hơi lún xuống nàng cũng không để ý nhiều. Chỉ là không ngờ Yên Tử lại lớn mật dám ôm lấy mình. Lạy Tuyết kinh hô lên một tiếng, lập tức lúng túng từ trong ổ chăn chui ra.
Lạy Tuyết : " Sao còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao? " thấy Yên Tử vẫn chuyên tâm ôm mình mà không nói một lời nào, Lạy Tuyết có phần hơi lo lắng hỏi.
Yên Tử : " Em..... ngủ không được . " giọng nói nũng nịu nhỏ như muỗi kêu, đầu thì cứ hướng vào cổ Lạy Tuyết mà dụi dụi.
Lạy Tuyết : " A... đừng có nháo! " đưa tay giữ chặt cái đầu hư hỏng kia lại, Lạy Tuyết nặng nề thở ra vài hơi.
Yên Tử : " Theo chị, trình độ kỳ nghệ của ba chị cỡ bao nhiêu? " rốt cuộc cũng chịu yên, Yên Tử xiết chặt vòng tay, nhàn nhạt mở miệng.
Lạt Tuyết : " Nếu là chị, chị sẽ đánh giá ông ấy khoảng 99%. " đưa tay vuốt ve đầu của Yên Tử, đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Yên Tử : " Ơ? Tại sao chỉ có 99% ? " thấy hơi lạ, Yên Tử nhướng mắt, ngửa cổ nhìn lên.
Lạy Tuyết : " Không ai là thần thánh, ai ai cũng phải có một khuyết điểm riêng. Mặc dù con người dù có giỏi đến cỡ nào đi nữa cũng không so bì kịp với thời đại thông tin - điện tử như hiện nay."
Khuyết điểm? Thời đại thông tin - điện tử?
Yên Tử : " Hahahaha....... hahaha... em nghĩ ra rồi! Em nghĩ ra rồi! Hahaha.... "
Đối với hành động đột nhiên bật dậy rồi nhảy tưng tưng của Yên Tử, Lạy Tuyết vẫn không kịp tiếp thu. Vội vàng kéo lại cái con người đang phát bệnh kia, nếu không một lát nữa đây sẽ có vài vị hàng xóm tốt bụng gọi dùm 120.
Lạy Tuyết : " Này! Em lại phát bệnh gì nữa đấy? "
Yên Tử cũng không thèm để ý phản ứng của Lạy Tuyết, trực tiếp nhào tới ' chụt ' một cái lên môi nàng, lướt nhanh qua một cái rồi rời đi, trên miệng lại cười ngoác tới mang tai.
Yên Tử : " Chị cứ yên tâm, nội trong ngày mai em sẽ rinh chị về nhà. Hahaha.... " đưa tay ôm thiệt là chặt Lạy Tuyết, không quản người trong lòng đang đỏ mặt ra sao.
Kha kha kha..... một thân một mình ta không đấu lại ngươi, nhưng chỉ cần một chút kỉ xảo ta liền đem ngươi đi thiến dễ như trở bàn tay. Muahahaha......
________________
Au : này ! này! này!
Các ngươi tại sao lại đi bắt nạt một mình ta? ô ô ô .... 😭
Làm cho ta lúc ngủ trưa cũng nằm mơ thấy các ngươi cầm thái đao tìm ta đòi chap mới.
Thân gái dặm trường như ta, một mình bôn ba vào trong s1apihd.com. Vậy mà các ngươi lại bức ép - cướp bóc - cưỡиɠ ɠiαи - lột quần áo của ta... một cách không thương tình 😫
Số ta thiệt khổ mà...... 😩