Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 839: Cố ý

Điển Vi thấy Dương A Nhược ngã xuống đất không dậy nổi, khẽ cười, sau đó xoay người đi ra doanh trướng.

Năng lực chém gϊếŧ cận thân của Vương Xán gần như là yêu nghiệt, không thể địch nổi.

Dương A Nhược võ nghệ tinh xảo, nhưng một võ giả sử dụng vũ khí giao

chiến cùng tay không giao chiến hiển nhiên có chênh lệch rất lớn. Năng

lực tay không chém gϊếŧ của hắn hiển nhiên không phải là cùng một cấp

bậc với Vương Xán, thậm chí ngay cả cơ hội đến gần Vương Xán cũng không

có. Điển Vi biết sự lợi hại của Vương Xán, không cần phải quan tâm nữa,

dứt khoát lui ra ngoài.

Vương Xán giũ giũ quần áo, trở lại chỗ ngồi, cười nói: "cảm giác thế nào, có muốn thử lại lần nữa? "

Trong lòng Dương A Nhược chịu phục, hắn tự nhủ nếu lại xông lên, vậy hắn đúng là kẻ ngốc.

Bả vai bị Vương Xán đánh cho một quyền, toàn thân mỏi nhừ đau nhức, giống như cả khung xương đều bị đánh tan.

Nắm quyền tấn mãnh cương kình như thế quá bá đạo, quá lợi hại rồi.

Dương A Nhược không phải kẻ ngu, không thể nào biết rõ không địch lại

còn muốn tự chuốc lấy cực khổ. Hắn đứng lên, đi tới chỗ ngồi, vì động

tác đi có hơi lớn, nên đột nhiên tác động bả vai mới vừa bị đánh trúng,

đau đến nhe răng trợn mắt, lạnh thấu xương.

Lúc này, Dương A Nhược chính thức hiểu được lời của Vương Xán.

Thục vương trông như vô hại, trên mặt mang theo nụ cười này ẩn dấu quá kỹ.

Dương A Nhược sau khi ngồi xuống, ôm quyền nói: "Thục vương, Dương A

Nhược là danh tự lúc trước. Ta bây giờ họ Dương, tên Phong, tự Bá Dương. Thục vương bắt ta lại, thì định xử trí như thế nào? "

Vương Xán lại cũng không trực tiếp trả lời, hỏi: "bổn vương xử trí

ngươi như thế nào, thì phải xem suy nghĩ của bản thân ngươi. Nếu ngươi

cứ khăng khăng chịu chết, bổn vương cũng sẽ không ngăn cản ngươi, sẽ bảo người cho ngươi một đao thống khoái. Nếu ngươi không muốn chết, cũng có những phương pháp xử lý khác. Cho nên, mấu chốt là ở việc ngươi có muốn chết hay không".

Dương Phong nhất thời buồn bực, nói chuyện với Vương Xán đúng là vất

vả, sự tình liên quan đến sinh tử, ai mà muốn chủ động đi tìm chết chứ!

Dương Phong trầm giọng hỏi: "ta không muốn chết, Thục vương an bài thế nào?"

Vương Xán cười nói: "Dương Phong, ngươi có thể hiệu lực cho bổn vương? "

Dương Phong nghe xong, lập tức trầm mặc lại.

Hắn chỉ là một du hiệp dạo chơi bốn phía, mặc dù đang rất nổi danh ở

Tây Lương, có người trọng vọng, nhưng nói cho cùng vẫn là một kẻ trắng

tay, là một bách tính bình thường có chút võ nghệ. Cho dù hắn tự cho là

mình có nhiều rất giỏi, nhưng ở vào trong mắt của Vương Xán, nhất định

là không đáng nhắc tới. Hiện giờ, Vương Xán chủ động ném ra cành ô-liu,

trong lòng hắn có chút động tâm.

Trở thành Quan lão gia, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Nhưng Dương Phong vẫn có lo lắng, nên trong lòng còn có vướng mắc.

Vương Xán tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ của Dương Phong, nói: "Dương

Phong, mặc dù bổn vương không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng chút

độ lượng thì vẫn phải có, ngươi không cần lo lắng chuyện ban ngày, cũng

không cần lo lắng chuyện mạo phạm bổn vương vừa rồi".

Lúc nói chuyện, trên mặt Vương Xán mang theo nụ cười nhàn nhạt, cảm

giác việc thu phục Dương Phong đã là nước chảy thành sông. Khi Vương Xán vẫn còn là một tên lính quèn hoặc là một Giáo úy, chiêu mộ nhân tài có

khó khăn rất lớn. Nhưng mà, Vương Xán bây giờ là Thục vương, là bá chủ

hùng cứ một phương, với thân phận Thục vương của hắn mà tự mình mời chào một người, đã là hạ mình vô cùng, cấp mặt mũi rất lớn.

Đây, chính là chỗ tốt do sự thay đổi thân phận mang đến.

Vương Xán cho Dương Phong một đường lên trời, nhưng trong lòng Dương Phong vẫn còn có chút không được tự nhiên.

Lúc trước, Vương Xán là địch nhân của hắn.

Bây giờ, Vương Xán lại sắp trở thành người mà hắn hiệu lực.

Chỉ trong chốc lát, bảo hắn cúi đầu xưng thần, làm thần tử của Vương

Xán, khiến kẻ tâm cao khí ngạo như Dương Phong khó có thể thích ứng. Hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó cắn răng hạ quyết tâm. Dương Phong bật dậy,

ôm quyền nói: "Hảo ý của Thục vương, Phong tâm lĩnh, nhưng Dương Phong

chỉ là thảo mãng vũ phu, không đáng để Thục vương tài bồi, thỉnh Thục

vương hiểu cho".

Chân mày Vương Xán nhướng lên, trên mặt che kín một tầng sương lạnh.

Hắn đã cho Dương Phong bậc thang, nhưng không ngờ Dương Phong lại cự

tuyệt, quá cuồng vọng. Vương Xán lạnh lùng nói: "Dương Phong, ngươi

không muốn chết, mà cũng không muốn quy thuận bổn vương, thế ngươi muốn

làm gì? "

Dương Phong thấy mặt Vương Xán lạnh xuống, cũng không rảnh lấy mặt nóng đi dán cái mông lạnh của người ta.

Hắn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "nếu Dương Phong là tù binh của Thục

vương, tất nhiên là để mặc cho Thục vương xử trí, muốn chém gϊếŧ muốn

róc thịt, cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được". Lúc này, tính tình nóng

nảy trong xương của Dương Phong lại bạo phát ra. Vương Xán lãnh khốc bá

đạo, hắn cũng không chút nhún nhường, hai người ai cũng không chịu thua, ai cũng không có khả năng giơ cờ đầu hàng.

"Hay, hay, hay cho một câu mặc cho xử trí!"

Vương Xán vẻ mặt lạnh như băng, quát to: "người đâu! "

Giọng nói hạ xuống, Điển Vi từ ngoài doanh trướng chạy vào.

Điển Vi một mực trông coi ngoài doanh trướng, gác đêm cho Vương Xán,

nên vẫn luôn chú ý tình huống trong doanh trướng. Lúc mới đầu, Điển Vi

thấy Vương Xán và Dương Phong không bộc phát mâu thuẫn, mà Dương Phong

cũng theo ý của Vương Xán, còn tưởng rằng Dương Phong đã nguyện ý quy

thuận Vương Xán. Nhưng mà, Dương Phong trong chớp mắt liền cự tuyệt ý

tốt của Vương Xán, khiến cục diện trở nên phức tạp.

Biến hóa đột ngột xảy ra, khiến Điển Vi cũng chuẩn bị không kịp.

Sau khi Điển Vi đi vào doanh trướng, ôm quyền nói: "chủ công, có gì căn dặn? "

Bất kể là xảy ra chuyện gì, Điển Vi vẫn thuận theo tâm tư của Vương

Xán. Nếu Điển Vi sau khi đi vào, lập tức bảo Vương Xán hạ thủ lưu tình,

chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa, càng làm Vương Xán tức giận thêm.

Điển Vi là người thô thiển, nhưng cũng không ngu ngốc.

Ánh mắt Vương Xán nhìn về phía Điển Vi, căn dặn: "bảo binh sĩ vào, kéo Dương Phụng xuống gϊếŧ".

Lúc nói, Vương Xán còn liếc về phía Dương Phong, nhìn thử biến hóa của Dương Phong.

Dương Phong nghe thấy lời của Vương Xán, vẫn ngẩng đầu lên như cũ, lộ

vẻ quật cường bất khuất, không hề sợ hãi vì lời của Vương Xán chút nào.

Mặc dù hắn không muốn chết, nhưng cũng không sợ chết.

Điển Vi thấy Vương Xán muốn gϊếŧ Dương Phụng, vội khuyên nhủ: "chủ công, không nên gϊếŧ! "

Vương Xán mặt như sương lạnh, trầm giọng quát: "chỉ là một hiệp khách, gϊếŧ thì có sao? "

Trong lòng Điển Vi vô cùng sốt ruột, Dương A Nhược võ nghệ cao cường,

thái độ làm người trung nghĩa, gϊếŧ quá đáng tiếc. Trong lòng hắn trái

lo phải nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không ra biện pháp. Dưới tình thế cấp

bách, Điển Vi bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: "chủ công, từ lúc mạt tướng đi theo chủ công đến nay, chưa bao giờ cầu xin chủ công, bây giờ

xin chủ công tha cho hắn một mạng!"

Dương Phong thấy Điển Vi cầu tình thay hắn, cả người khẽ run lên, cảm kích mà nhìn Điển Vi.

Hán tử trước mắt này, chưa gặp mặt bao giờ, lại có thể cầu tình cho hắn, đủ để cho hắn cảm kích.

Chân mày Vương Xán nhíu lại, tựa hồ đã có chút bực bội.

Thật lâu, Vương Xán rốt cuộc quyết định, nói: "Được, nể mặt ngươi, bổn

vương không gϊếŧ Dương Phụng". Dừng một chút, tay áo Vương Xán hất lên, quát: "người đâu, đuổi Dương Phong ra khỏi đại doanh! "

Điển Vi nghe xong, liên tục bái tạ.

Dương Phong nghe xong lời của Vương Xán, cúi người thi lễ với Điển Vi,

sau đó không đợi binh sĩ ngoài doanh trướng đi vào, bản thân đã xoay

người rời khỏi doanh trướng.

Trong doanh trướng, Điển Vi đứng lên, áy náy nói: "chủ công, mạt tướng khiến ngài khó xử, xin chủ công trách phạt".

Nhưng mà Vương Xán lại cười nói: "ta vốn cũng không có tâm tư gϊếŧ Dương Phong, tại sao lại bảo là khó xử? "

Điển Vi sửng sốt một lát, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "chủ công, mạt tướng vừa thấy ngài nổi giận đùng đùng, hận không thể gϊếŧ Dương Phong mà,

chẳng lẽ đều là giả? "

Vương Xán lắc đầu nói: "trong lòng ta dĩ nhiên tức giận, giận là Dương

Phong không thức thời, không ngờ cự tuyệt lời mời của ta. Có điều, người này có đảm lượng, có võ nghệ, hơn nữa người trung nghĩa như vậy, mặc dù tạm thời để cho hắn chạy, nhưng chỉ cần Dương Phong vẫn còn ở Tây

Lương, thì đều sẽ có biện pháp, hơn nữa Dương Phụng mang ơn ngươi, như

vậy sẽ có cơ hội thu phục được hắn".

Điển Vi nói: "Nhưng mà, mặc dù hắn cảm tạ ta, nhưng lại oán hận chủ công! "

Vương Xán vung tay lên, nói: "Vậy thì có gì khác nhau chứ? Có ngươi ở đây, liền có cơ hội rồi".

Điển Vi gãi gãi đầu, lộ vẻ khó hiểu.

Vương Xán cũng không giải thích, nói: "Được rồi, chuyện về Dương Phong

tạm thời gác qua một bên, chúng ta trước tiên giải quyết Mã Đằng và Hàn

Toại, rồi lại xử lý Dương Phong sau. Có người như Dương Phong tọa trấn

Tây Lương, ta mới có thể yên tâm".

Điển Vi cười hắc hắc, nói: "chủ công anh minh! "

Sau khi nói xong, Điển Vi hấp tấp rời khỏi doanh trướng, lòng tràn đầy vui mừng.

Hắn vốn tưởng rằng Vương Xán quả thật muốn gϊếŧ chết Dương Phong, mới

thỉnh cầu Vương Xán thả Dương Phong, điều này đã vượt qua bản phận của

một thần tử, rất dễ khiến Vương Xán tức giận. Có điều, không ngờ Vương

Xán lại cố ý, mượn điều này để cho Dương Phong chạy. Đến cuối cùng,

Dương Phong vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Xán, nghĩ

đến đây, lòng thấp thỏm của Điển Vi lại thả lỏng.