Vì quá mức kinh ngạc, đại não Cung Thanh Hạ cơ hồ ngưng chuyển, đứng rất lâu mới lấy lại tinh thần.
Bình tĩnh, bình tĩnh ......... Câu nói vừa rồi của Lâm Dịch Huyên rốt cuộc có ý gì ?
Nếu như muốn duy trì quan hệ với Ấu Cơ , thì phải tiến tới hôn nhân, không đồng ý kết hôn đồng nghĩa với việc không cần liên lạc -------- kéo tơ bóc kén, đó rõ ràng mới là ý của Lâm Dịch Huyên, nhưng đem chuyện kết hôn để ở bên mép, đó không giống với phong cách của Lâm Dịch Huyên, nàng là người không thích ràng buộc ........ Vì lẽ đó, nói cho cùng, đây căn bản là chủ ý của Ấu Cơ đi.
Ấu Cơ, em tốt lắm, lại dám .......... Không đúng, Ấu Cơ tuy rằng rất có tâm kế, nhưng chắc chắn không dùng tâm kế lên người mình.......
Sau một hồi, Cung Thanh Hạ cảm thấy tâm linh thông suốt, nhìn thấu nhân quả sự tình, một hồi sau lại cảm thấy mây mù dày đặc, chẳng biết đâu là chân tướng, mãi đến khi lái xe trên đường trở về vẫn nhíu mày suy nghĩ, suýt chút nữa vượt đèn đỏ gây tai nạn giao thông.
Rốt cuộc thái độ của Ấu Cơ sẽ thế nào ? Nàng có tự chủ động liên hệ với mình hay không ........
Nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra kết luận rồi lại đắn đo với chính kết luận của mình, Cung Thanh Hạ ép bản thân mình gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm lái xe.
Lúc này Lâm phu nhân và Lâm Dịch Huyên đã về đến Lâm gia.
Lâm phu nhân đóng cửa lại, nhìn Lâm Dịch Huyên chút mới hỏi, "Ép Thanh Hạ như vậy có ổn không ?"
Lâm Dịch Huyên cởϊ áσ khoác, tiếp nhận cốc trà a Xuân đưa tới, ngồi xuống ghế sô pha, nhíu mày nói, "Con nào có ép nàng."
"Con a," Lâm phu nhân lấy ngón tay ấn vào thái dương Lâm Dịch Huyên, lắc đầu ngồi xuống, mở tờ báo ra, "Thật không biết nói con tốt cái gì."
Lâm Dịch Huyên nhún vai không nói lời nào.
Nếu là thời còn trẻ, nàng nhất định sẽ nói, "Không biết nói gì thì đừng nói," hiện tại cũng đã ngoài 30, không thể bốc đồng như trước được, đặc biệt nàng vẫn luôn hổ thẹn với mẫu thân của mình, tuy rằng không thể mở miệng nói xin lỗi, nhưng cũng nên hiểu và khoan dung hơn một chút.
Lâm phu nhân thấy con gái không cãi lại, vừa nghi ngờ vừa vui mừng, lật trang báo nói, "Coi như Thanh Hạ đồng ý, hai lão Cung gia chưa chắc đã đáp ứng," thở dài, "Mẹ xem ra, việc này còn khó khăn ở mặt sau a."
Lâm Dịch Huyên nói, "Nhưng then chốt vẫn là Cung Phấn."
"Con cho rằng ai cũng như con ------- tự mình quyết định, mặc kệ cha mẹ phản đối thế nào, vẫn khư khư cố chấp, đừng xem Thanh Hạ cao lãnh không dính bụi trần, nhưng là con gái hiếu thuận đấy."
Nói cho cùng vẫn là nói mình không hiếu thuận .......
Lâm Dịch Huyên đứng lên, bưng theo chén trà bước đi. Không muốn phát sinh tranh chấp với mẫu thân. Đặc biệt là Ấu Ấu không ở đây, vạn nhất ầm ĩ lên không có người khuyên can.
Trên phi cơ, Sở Ấu Cơ nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt lại.
Chiêu này hữu dụng sao ? Thanh Hạ tỷ tỷ có thỏa hiệp không ? Vạn nhất Thanh Hạ tỷ tỷ kìm nén không liên lạc với mình thì phải làm sao ? Nếu Thanh Hạ tỷ tỷ vẫn cứng đầu như vậy ........ mình cũng không biết phải làm sao nữa ......
Bất luận làm sao, nếu như chỉ dựa vào chân tâm khó có thể đánh động, vậy thì mượn tay của mẫu thân triển khai Cầm Nã Thủ đi.
Một ngày trước còn tràn đầy tự tin, hiện tại đã ỉu xìu đến méo mó mặt rồi.
Cùng "đấu" với tỷ tỷ, thật sự không chắc chắn trong lòng, a a a a a a *Khóc ròng*
Lúc xuống phi cơ, Minh Trúc Ngữ tự mình dẫn người ra đón, không thu điện thoại của Ấu Cơ, hơn nữa còn đưa một điện thoại mới cho nàng, "Gọi cho nhà báo bình an đi." Sở Ấu Cơ gật gù, gọi điện thoại cho Lâm Dịch Huyên cùng Lâm phu nhân.
"Nơi ở đã sắp xếp xong xuôi," Minh Trúc Ngữ sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Rất gần học viện."
"Cảm tạ Minh ...... Ngài." Thực sự không biết nên xưng hô thế nào, đơn giản là dùng kính ngữ cho xong việc.
Minh Trúc Ngữ cười tít mắt, "Không cần khách khí." Dừng một chút, "Tuy rằng mẹ em nhờ tôi giám sát em, nhưng tôi chỉ giám sát em trong khuôn khổ nào đó thôi, còn lại phải để tự em kìm chế chính mình."
Sở Ấu Cơ gật gù, "Ân, em biết rồi."
Khu nhà ở là khu nhà cổ kính trăm năm, vị quản gia là lão trung niên Châu Á tao nhã, còn có một vị khác lớn tuổi hơn, trong nhà còn có con gái phụ đỡ gia đình, hai người đồng thời phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ rất hài lòng với bố trí trong gian phòng.
Thì thầm trong lòng, "Tỷ tỷ gửi mail cho mình ...... Tỷ tỷ đồng ý kết hôn với mình ........." Sở Ấu Cơ ở nước ngoài tiến vào mộng đẹp.
Một tháng sau.
Sở Ấu Cơ nhìn màn hình máy tính đầy thất vọng, thì thầm trong miệng, "Tỷ tỷ không gửi mail cho mình, thực sự là khóc không ra nước mắt a." Sờ sờ điện thoại, mở ra, "Một tin nhắn, một cuộc gọi cũng không có a, ô ô ô ......" Ngã về giường phía sau, lăn qua lộn lại, tỷ tỷ thật sự không để ý tới mình, phải làm sao bây giờ ?
Đúng lúc, Lâm Dịch Huyên gọi tới, "Bảo bối, phải có tiền đồ, nàng không nhớ con, con cũng đừng nhớ nàng."
Ân, Sở Ấu Cơ nắm chặt tay, mình không nhớ, mình không muốn vậy ....
Một bên khác ----- Cung Thanh Hạ đen mặt nhìn màn hình điện thoại, "Một tháng, Ấu Cơ cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại cho mình, tin nhắn, mail cũng chẳng có động tĩnh gì ....." Nhìn nửa ngày trời, ném điện thoại sang một bên, "Ấu Cơ, em được lắm, rất tốt." Đẩy cửa tiến vào phòng tập gym.
"Ôi." Cổ Lệ Tiệp ung dung đi tới, "Bạo Quân, tôi phát hiện dạo gần đây cô tăng cường tập luyện a, ai , ôi, không biết đang phát tiết gì nữa ?"
Cung Thanh Hạ chẳng thèm ném cái nhìn khinh thường cho nàng, không rảnh chú ý.
Hai tháng sau. Tết xuân tới gần.
Cung Thanh Hạ cho rằng Sở Ấu Cơ nhất định về nước ăn tết, trước đó còn căn dặn Cung mẫu chuẩn bị quà để đến Lâm gia chúc tết, kết quả nghe được tin tức từ Cung mẫu, "Lâm giáo sư cùng con gái và bảo mẫu trong nhà sang Anh quốc đón tết."
Làm thật tuyệt.
Cung Thanh Hạ bẻ gãy bút viết trong tay.
Làm đòn phản kích, nàng thay đổi thói quen nghỉ tết sẽ sang nước ngoài nghỉ ngơi, ở nhà đón tết với cha mẹ.
Cung mẫu hiểu sai ý, cho rằng con gái đã thay đổi, đồng ý bàn về chuyện cưới gả, mang tin tức này truyền tới con rể tương lai ------ Tần Thành, cười ha hả nói, "Đừng nhìn Thanh Hạ từ sáng tới tối băng lãnh, kỳ thực trong lòng nồng nhiệt lắm, bằng không sao lại lấy từ "Hạ" làm tên ? Cháu chịu khó trò chuyện với nàng, thường xuyên qua lại sẽ tạo thành quen thuộc."
Tần Thành đương nhiên tình nguyện, ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, tìm đủ loại đề tài, nói đến miệng khô lưỡi khô, Cung Thanh Hạ cũng không chút phản ứng, nhưng hắn vẫn không nhụt chí, nhấp ngụm trà nói tiếp, lần này nói đến Sở Ấu Cơ, "Tôi nghe nói chủ tịch của Hi Sở đến Anh Quốc du học ?"
Cung Thanh Hạ ngước mắt nhìn hắn một chút, đúng thì sao ? Liên quan gì đến anh ?
Tần Thành thấy người mình thương đáp lại, không khỏi càng trở lên hưng phấn, "Cháu ngoại Lam Hạo Hiên của tôi cũng du học Anh Quốc, có khi em không tin, Hạo Hiên học cùng cấp 3 với Ấu Cơ, còn học chung lớp, hiện tại ra nước ngoài du học cũng học cùng trường, tuy rằng không cùng khoa, nhưng cùng ở trên một thị trấn, khẳng định là ở rất gần nhau."
Cung Thanh Hạ ngồi thẳng thân thể lại, "Thật không ?"
"Đúng vậy," Tần Thành thấy đối phương chịu mở miệng nói chuyện, lại càng hớn hở nói, "Trước đây tôi luôn cho rằng Lam Hạo Hiên kia chỉ là tiểu tử có ngoại hình ưa nhìn, không có tâm cơ, nhưng từ khi biết hắn theo đuổi Sở Ấu Cơ, liền thay đổi cách nhìn về hắn, em biết, mẹ của Hạo Hiên là tỷ tỷ của tôi, nắm giữ 20% cổ phiếu Đạt Tần, hơn nữa chồng còn là phó tổng Đạt Tần, hai vợ chồng ở Đạt Tần phải nói là có thể hô phong hoán vũ, nếu như Hạo Hiên theo đuổi Sở Ấu Cơ thành công, được tài lực Hi Sở chống đỡ, tương lai có thể thay thế tôi .......... " Hắn vốn cũng là hồ ly trên thương trường, đoạn hội thoại này chắc chắn sẽ không tiết lộ cho người nào khác biết, nhưng hiện tại thấy Cung Thanh Hạ đáp lại, hắn cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, liền mang toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra.
"Xin lỗi, tôi hơi mệt." Cung Thanh Hạ không chờ hắn nói xong, đứng lên.
"Ơ, ơ." Tần Thành đang thao thao bất tuyệt, thấy thế vội vàng phanh lại, ân cần cười nói, "Mệt thì đi nghỉ ngơi đi, không cần để ý tới tôi."
Cung Thanh Hạ cũng không khách khí với hắn, chẳng thèm quay đầu, đi thẳng lên lầu.
Đi vào phòng ngủ, Cung Thanh Hạ ném người lên giường, lấy một chiếc gối che mặt.
Phải kết thúc chuyện này bằng cách nào đây ?
Muốn khóc.
Nhưng khóc không nổi.
Rất nhớ, rất nhớ Sở Ấu Cơ, trong lòng nhớ, thân thể cũng nhớ, nhớ đến không ngủ được, mệt đến cực hạn cũng không thể vào giấc, ngủ chập chờn, nửa đêm tỉnh giấc, trong tâm trí đều là bóng hình của tiểu nữ sinh, càng khó nhập giấc lại, thường là sẽ thức trắng đến hửng đông.
Phim hoạt hình 《 Xuân Thu nơi đây》 đã được công chiếu toàn quốc, gây nên tiếng vang lớn, từ tính cách nhân vật, ngôn ngữ nhân vật, cho đến phương thức biểu đạt, phong cách, hình ảnh, cảnh quay đều rất có ma lực, đánh động đến trái tim khán giả.
Nhà sản xuất cùng các thợ chụp ảnh đều thâm tình bày tỏ trong họp báo, "Tác giả Manh Nhược là người có con mắt tinh tường, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của nàng, biểu đạt toàn bộ ý muốn của nàng, bộ phim này thành công là Manh Nhược thành công, đương nhiên, những người tham dự như chúng tôi cũng cảm thấy vinh dự thay, mặc khác, muốn đặc biệt cảm ơn công ty văn hóa Hi Sở, đã không đặt nặng vấn đề doanh thu và chi phí, vẫn luôn đứng đằng sau ủng hộ hết mình cho tinh thần toàn đội."
Bộ phim này không những trở thành tác phẩm kì tích, quan trọng hơn là thông qua nó có thể tuyên truyền hình ảnh và tên tuổi của tập đoàn Hi Sở ------ một điều mà dù có dùng bao nhiêu tiền cũng chưa chắc làm được, từ đó giúp cho giá trị cổ phiếu của Hi Sở tăng vọt.
Nội bộ công ty đem toàn bộ thành công này cho tổng giám đốc nổi danh "khư khư cố chấp", nếu như có Sở Ấu Cơ bên cạnh nàng, hai người nhất định có thể hảo hảo chúc mừng một phen, nhưng hiện tại lúc này, hai người cách nhau nửa vòng trái đất ....
Hiện tại phải làm sao ?
Tuy rằng trong lòng từng nghĩ không dưới trăm lần ----------- lập tức bay đến Anh Quốc gặp Sở Ấu Cơ, đem người yêu ôm vào trong ngực, khẩn cầu, "Chúng ta kết thúc chiến tranh lạnh đi, em muốn gì tôi cũng đồng ý." Nhưng điều đó là không thể -------- nàng không làm được, không làm được a !
Đặc biệt là khi nghĩ tới Lâm Dịch Huyên, ý chí của nàng lại càng không chịu khuất phục -------- nếu như lần này dễ dàng đầu hàng như vậy, tương lai kết hôn với Sở Ấu Cơ xong sẽ bị khắp nơi khinh bỉ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Đương nhiên đây không phải nguyên nhân trọng yếu ---------- quan trọng nhất là -------- tuổi tác của nàng cách quá xa Sở Ấu Cơ, đợi đến lúc nàng già đi, xấu xí, Sở Ấu Cơ có còn thích nàng như bây giờ không ? Cùng với việc mất đi trong tương lai, không bằng hiện tại không nắm giữ.
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, kỳ thực Thanh Hạ tỷ tỷ của chúng ta là người rất tự ti ╮(╯▽╰)╭