Đại côn th*t thao nàng đến chết, mặc cho nàng khóc lóc kêu gào thế nào cũng không dừng lại, mãi đến khi rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào tiểu huyệt của nàng...
Nữ nhân mình thích nói với mình: "Thao ta...", là nam nhân đều không nhịn được, huống chi là Tử Dương huyết khí phương cương.
Hắn kéo hai chân Lam Dao ra, côn th*t nhắm ngay cửa huyệt của nàng, đâm mạnh đi vào.
"A!!!"
Lam Dao hét thảm một tiếng, trong mắt tràn đầy đau khổ, rõ ràng là không ngờ sẽ đau đớn như vậy.
côn th*t của Tử Dương vừa thô vừa dài, tàn nhẫn đâm vào tiểu huyệt xử nữ của Lam Dao. Hắn vốn định dịu dàng một chút, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lam Dao, hắn giống như bị ma chướng vậy, chỉ muốn làm nàng kêu càng đáng thương hơn.
Hắn bắt đầu đâm mạnh vào trong nàng, côn th*t rút ra chỉ còn lại qυყ đầυ ở trong tiểu huyệt dùng lực đâm mạnh vào.
Nghe thấy tiếng Lam Dao kêu khóc, trong lòng hắn càng sảng khoái hơn, nhưng còn chưa đủ, hắn muốn nàng khóc lóc thảm thiết hơn.
Lam Dao nhìn hắn như thay đổi thành người khác, trong lòng bắt đầu sợ hãi, hai tay đẩy hắn ra.
Nhưng Tử Dương lại dùng y phục trói tay nàng lại, buộc ở đầu giường làm nàng không thể phản kháng.
Tử Dương lại đẩy hai chân nàng đến trước ngực, sau đó hạ thân lại dùng lực đâm vào da^ʍ huyệt nàng.
Lam Dao càng đau đớn nước càng nhiều, da^ʍ huyệt bị côn th*t to lớn của hắn cắm chảy đầy nước.
Tử Dương vẫn cảm thấy không đủ, vỗ mạnh một cái vào mông nàng, hung dữ nói:
- Ta muốn đâm nát tiểu huyệt của nàng!
Lam Dao thấy hắn bây giờ thật sự có thể đùa chết mình, tiểu huyệt bị côn th*t của hắn làm đến sắp hỏng, nàng lắc đầu, nước mắt chảy ra, đáng thương tội nghiệp cầu xin nói:
- Tử Dương, chàng đừng như vậy, ta sắp bị chàng làm hỏng rồi.
Tử Dương căn bản không nghe vào, nhìn khuôn mặt khóc lóc của Lam Dao, hắn làm càng dùng sức.
Lam Dao thật sự không chịu nổi, nàng kêu đến mức sức lực sắp không còn, tiểu huyệt như bị hắn đâm xuyên qua vậy, bắp đùi bị đâm run lẩy bẩy.
Nàng cảm thấy Tử Dương điên rồi, căn bản không để ý đến sống chết của mình.
- Tử Dương, ta cầu xin chàng, tha cho ta đi. Tiểu huyệt của ta đau quá... Cầu xin chàng... Nhẹ một chút...
Nhưng mà những lời này đều biến thành lời trợ hứng cho Tử Dương.
Hắn thao Lam Dao đến khi hấp hối, mãi đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc rót đầy tiểu huyệt nàng...
Lam Dao bị hắn làm đến hôn mê bất tỉnh, đợi Tử Dương tỉnh táo hơn nhìn thấy vết máu giữa hai đùi nàng, liền bắt đầu hối hận sao mình lại thô bạo với nàng như thế.
Hắn tự trách đồng thời lau sạch thân thể cho nàng.
Nhìn da thịt tuyết trắng của nàng bị mình chà đạp đầy vết xanh tím, hắn đau lòng nàng nhưng hạ thể lại có phản ứng.
Hắn thầm mắng mình một câu súc sinh, nâng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, không khỏi nghĩ nếu nàng ngậm chặt côn th*t của mình, thì tuyệt vời biết bao nhiêu.
Khi Lam Dao tỉnh lại đêm đã khuya.
Nàng cho rằng chắc chắn Tử Dương đã sớm quay về chùa rồi, nhưng không ngờ vậy mà hắn vẫn còn ở bên mình.
Nghĩ đến lúc ân ái hắn điên cuồng như vậy, làm nàng nghĩ lại mà sợ.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Tử Dương áy náy nhìn mình, nàng lại không nhịn được khóc lóc om sòm.
- Hòa thượng thối! Khốn nạn! Còn nói chàng thích ta sao? Chàng nhìn xem chàng đã làm ta thành dạng gì rồi hả? Ta là kẻ thù của chàng sao? Vậy mà chàng muốn thao chết ta!
Tử Dương mặc nàng đánh chửi, nhưng thấy nàng càng nói càng quá, thậm chí bắt đầu nghi ngờ tâm ý của hắn, dưới cơn nóng vội, hắn thốt lên:
- Không phải ta muốn làm vậy, là vì...
Hiếm khi Lam Dao yên lặng nghe hắn nói tiếp.
- Bởi vì tiểu huyệt của nàng quá chặt, bên trong vừa ẩm vừa nóng, còn giữ chặt lấy côn th*t của ta không rời. Trước đây ta chưa từng làm chuyện như vậy, mới nhất thời không khống chế được.