Tháng ba ở Yến Bắc.
Trong rừng cây xanh mướt có một dòng suối nhỏ trong vắt, bên dòng suối có một nhà gỗ nhỏ.
Trước cửa nhà gỗ nhỏ có một hòa thượng đầu trọc, hắn đang chẻ củi dưới ánh mặt trời.
Hắn nhìn khoảng hơn hai mươi, tướng mạo anh tuấn lại cao lớn cường tráng. Hơn nữa bây giờ lại để trần, để lộ ra cơ bắp.
Lam Dao nghiêng người dựa vào cạnh cửa, cười nhìn hắn đầy thỏa mãn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt nàng, hòa thượng dừng động tác trong tay, quay đầu hỏi:
- Thí chủ cảm thấy khỏe hơn chưa?
Lam Dao lập tức giả bộ yếu ớt, đỡ lấy khung cửa ôm ngực:
- Đại sư, bỗng nhiên ta thật khó chịu, ngươi có thể lại đây xem giúp ta hay không?
Hòa thượng ân cần đi tới:
- Thí chủ không khỏe chỗ nào?
Lam Dao mặc váy mỏng màu tím nhạt, nàng chậm rãi mở vạt áo trước ngực ra, lộ ra rãnh ngực sâu hút.
Hòa thượng nhìn thấy bộ ngực nàng lộ ra, lập tức xoay người:
- Thí chủ, mong ngươi tự trọng!
Lam Dao dán vào người hắn, bộ ngực mềm mại cọ vào lưng trần của hắn, hai tay mềm mại không xương nhẹ nhàng xoa eo hắn, ngoài miệng lại vô tội nói:
- Đại sư, ngươi hiểu lầm rồi. Ngực Dao Dao đau quá, sắp không thở nổi nữa rồi. Nhưng trên người ta có vết thương, lại không có sức lực gì, thật sự là vạn bất đắc dĩ mới nhờ đại sư giúp đỡ.
Hòa thượng nghe thấy nàng nói vậy nghĩ, hóa ra là mình trách lầm nàng, trong lòng hơi áy náy. Hắn vẫn quay lưng về phía Lam Dao, hỏi:
- Ta nên giúp thí chủ như thế nào đây?
Lam Dao kiễng chân lên, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan:
- Đại sư, giúp ta... Xoa xoa có được không?
Thân thể hòa thượng cứng đờ, không khỏi nghĩ đến bộ ngực của nàng mới nhìn thấy, bộ ngực vừa trắng vừa to, mơ hồ có thể thấy được hai viên anh đào phấn nộn, làm hạ thân hắn căng lên từng đợt...
Lam Dao nhìn thấy lỗ tai hắn đã đỏ, cười xinh đẹp sau lưng hắn, tiếp tục giả bộ đáng thương tội nghiệp, nói:
- Đại sư, van cầu ngươi, Dao Dao thật sự rất khó chịu.
Khi nàng nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, làm hòa thượng sinh lòng thương hại. Hắn nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mình lại có thể vì tà niệm của mình, mà không để ý tới đau đớn của thí chủ sao?
Hắn xoay người, nhắm mắt lại, hai tay chạm nhau:
- A di đà Phật, thí chủ, bần tăng thất lễ rồi.
Lam Dao cong môi, bất mãn thấy hắn không nhìn dáng người xinh đẹp của mình, nhưng lập tức lại mỉm cười, nghĩ thầm rằng: Ta không tin không bắt được ngươi!
Nàng nhẹ nắm tay hòa thượng để lên ngực mình:
- Đại sư, ngươi xoa bóp, xoa xoa.
Hòa thượng vẫn nhắm hai mắt như trước, dựa theo nàng sai bảo, vuốt ve bộ ngực nàng. Bộ ngực vừa mềm vừa trơn khiến người ta yêu thích không buông tay. Ngón tay hắn đυ.ng đến nhũ hoa, hắn khẽ véo theo bản năng...
Lực tay của hắn rất mạnh làm đau Lam Dao, nàng khẽ kêu lên:
- Đại sư, ngươi làm đau ta rồi.
Hoàng thượng sửng sốt, nghĩ thầm rằng ta không dùng sức mà, sao lại đau được? Trợn mắt nhìn, lại nhìn thấy trong mắt Lam Dao là sương mù, vẻ mặt ấm ức. Hắn cảm thấy có lỗi, khẽ cúi đầu, lại nhìn thấy bộ ngực trắng noãn non mềm thật sự bị mình bóp đỏ.
Chuyện này... Quá non rồi...
Hắn lập tức thu tay:
- Thí chủ, thực xin lỗi, bần tăng không cố ý.
Lam Dao nhìn tay hắn rời khỏi thân thể mình, mất hứng rồi.
- Đại sư, ngươi làm đau ta rồi. Ngươi phải chữa khỏi cho ta mới được.
- Ta đi tìm lang trung.
- Không còn kịp rồi!
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ngươi nghe ta...
Lam Dao đẩy hắn ngồi ở trên giường, nàng đứng trước người hắn, ngực vừa vặn đối diện mặt hắn.
Nàng ôm bộ ngực to của mình đến trước miệng hắn:
- Đại sư, ngươi ngậm chặt nhũ hoa của ta khẽ mυ'ŧ.
Hòa thượng nhíu mày, muốn từ chối.
Lam Dao nói tiếp:
- Ngươi khẽ mυ'ŧ ta sẽ không đau nữa.
Thấy bộ dạng hòa thượng bán tín bán nghi, nàng hít hít cái mũi, giống như sắp khóc:
- Thật sự đau quá, đại sư nhanh giúp ta...
Hòa thượng không biết thân thể phụ nữ, cũng không hiểu rốt cuộc nàng khó chịu như thế nào. Chỉ đơn thuần là nàng nói cái gì hắn sẽ tin cái đó.
Vì thế hắn ngậm chặt nhũ hoa của nàng, bắt đầu mυ'ŧ.
Ánh mắt Lam Dao mơ màng, tiếng rêи ɾỉ vang lên. Nàng nghĩ thầm rằng lời sư phụ nói rất đúng, cùng nam nhân hoan hảo, quả nhiên thật thoải mái.
Nàng kêu vừa mềm mại vừa quyến rũ, hòa thượng nghe thấy không tự giác nổi lên phản ứng. Hai tay hắn nắm lấy bộ ngực Lam Dao, mυ'ŧ bên trái xong lại sang bên phải, làm nhũ hoa nàng tràn đầy nước miếng của hắn.
- A... A a...
Lam Dao không e dè gì kêu lên.
Nhưng lúc này hòa thượng lại vô cùng kìm nén.
Hạ thân của hắn đã nhất trụ kình thiên, khi gặm cắn ngực nàng, trong lòng vô cùng muốn chà đạp nàng.
Trong lòng ẩn giấu sự tàn bạo thúc giục hắn làm nàng đau, làm nàng khóc...
Nhưng nhiều năm tu luyện tâm tính giúp hắn kìm nén tà niệm của mình. Hắn niệm kinh trong lòng, cuối cùng dời đi lực chú ý.
Hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này thân thể Lam Dao lùi về sau, rời khỏi khống chế của hắn.
Hòa thượng sửng sốt, cho rằng đã kết thúc, trong lòng cảm thấy hơi may mắn, nhưng cũng hơi mất mát. Hắn không hiểu nổi cảm xúc lúc này của mình.
Khi hắn đang xoắn xuýt trong lòng, Lam Dao lại cho ngón tay nhỏ và dài vào trong váy, nói tiếp:
- Đại sư, ta ướt rồi.
Tuy hòa thượng không hiểu phụ nữ, nhưng hiểu biết cơ bản chuyện giữa nam và nữ. Hắn nhíu mày, ngẩng đầu muốn giảng lý lẽ với Lam Dao, đã thấy Lam Dao lấy ngón tay từ trong váy ra.
Trên đầu ngón tay dính đầy d*m thủy ẩm ướt, Lam Dao khẽ chạm vào mặt hòa thượng, lau d*m thủy vào môi hắn.
Hòa thượng vốn kiên định tự chủ, khi ngửi được mùi thơm của nàng thì tan rã rồi...
Lam Dao nhìn lều trại giữa chân hắn, hài lòng nở nụ cười, nàng ngồi trên đùi hắn, cố ý dùng giữa đùi cọ xát phía dưới hắn. Sau đó một tay nàng ôm lấy cổ hắn, một tay vuốt ve bộ ngực của hắn, dùng ánh mắt câu hồn nhìn hắn, lại dịu dàng quyến rũ nói...
- Đại sư, côn th*t của ngươi thật lớn...