Ma Nữ Nghê Thường

Chương 250: Phiên ngoại 24

Tích cực một chút mà nói, cái gọi là lệ cũ này kỳ thật cũng chưa hình thành bao lâu, dù sao Luyện trại chủ có thể đường đường chính chính mà đối với người nào đó như vậy, tổng cộng cũng mới mấy tháng mà thôi.

Nhưng Luyện trại chủ lại không tính toán như vậy, nàng chỉ quan tâm bản thân cảm nhận như thế nào, mà cảm thụ của nàng là, đối chuyện thân mật như vậy rất ưa thích, cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến tựa hồ đã là thói quen từ thật lâu rồi.

Đây có lẽ là bởi vì từ rất sớm rất sớm trước kia, ngay từ khi còn chưa được xem như là một đứa bé, chính nàng cũng đã sớm mơ hồ mang tâm nguyện như vậy, chính là tiềm thức từ trước tiếp tục phát huy ảnh hưởng a.

Cho nên không cần nghĩ cũng biết, khi được thông báo trước khi bệnh tình khỏi hẳn cũng không thể lại tùy tâm sở dục mà tồn tại nhiệt tình thân mật, trại chủ đại nhân là ít nhiều có thất vọng.

Chỉ là thất vọng thì thất vọng hối hận thì hối hận, nhưng lần này nàng lại không tùy hứng kháng nghị, ít nhất biểu hiện ra ngoài, cũng nhìn không ra nửa điểm không tình nguyện.

Đã sinh bệnh, liền phải có tự giác của người sinh bệnh, đối với chuyện này, có người từ nhỏ đã nhiều lần làm mẫu, nàng đều là nhìn thấy rõ ràng ghi nhớ trong lòng.

Huống chi, tuy rằng lệ cũ tốt đẹp trước khi ngủ kia tạm thời bị hủy bỏ, chỗ tốt khác...Vẫn là còn không ít.

Đối với Luyện trại chủ mà nói, nếu như nói sinh bệnh là một loại thể nghiệm rất mới lạ, vậy hơn phân nửa liền chính là cảm giác mới lạ khi được người khác chiếu cố lúc...Đương nhiên, người này nhất định không thể là một người tùy tiện, mà chỉ là một người đặc biệt nào đó a, trại chủ đại nhân cũng không nguyện ý để cho người ngoài nhìn đến bộ dáng sinh bệnh của bản thân, thật không còn mặt mũi.

Chỉ là nàng cũng không để tâm ở trước mặt người nào đó biểu hiện ra một mặt suy yếu, chẳng bằng nói, ở trước mặt nữ tử này, nàng xưa nay là có thể không cố kỵ mà biểu hiện ra mọi măt của bản thân.

Nàng cho phép người kia giúp mình mớm thuốc, lau người, thậm chí tắm rửa; cũng rất hưởng thụ khi làm như vậy, trong đôi mắt kia toát ra sự chăm chú, đau lòng, thậm chí thương tiếc.

Không lâu trước kia, Luyện nữ hiệp thường tự cho mình là cường giả tuyệt đối không tình nguyện bị người khác thương tiếc chiếu cố gì gì đó, đặc biệt đối phương lại là người mà chính mình một lòng muốn bảo hộ.

Lại không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian dần qua liền không còn cảm thấy như vậy nữa, có lẽ thân là bệnh nhân liền hẳn là được chiếu cố a, cho nên giờ khắc này nàng chẳng những không sinh ra cảm giác kháng cự, ngược lại là thỏa mãn khó hiểu.

Huống chi, tình cảm rõ nét không che giấu như vậy, kỳ thật bình thường rất ít có thể từ trong cặp mắt này nhìn ra được...Người này cái gì cũng tốt, chính là thiên tính có chút buồn bực, Thiết lão gia tử từng khen cái này gọi là thành thục trầm ổn, chỉ là Luyện trại chủ lại cảm thấy có đôi khi là vò đầu hiểu không thấu.

Đương nhiên hiểu không thấu cũng là tuyệt đối không có vấn đề gì, chẳng qua thỉnh thoảng xảy ra tình huống nho nhỏ mà thôi, tổng thể mà nói Luyện trại chủ cảm thấy mình nhất định là hiểu người này, mà trong thế gian này mính chính là người thấu hiểu người này nhất!

Chính là đạo lý như vậy không sai, cũng không che giấu liền tốt rồi, cho nên rất nhiều những tình cảm hiển nhiên trực tiếp dễ hiểu trong lúc dưỡng bệnh kia, vẫn làm cho tâm tình của trại chủ đại nhân thật tốt.

Huống hồ trừ chuyện này ra, còn có rất nhiều sự chiếu cố tỉ mỉ, rất nhiều sự kiên nhẫn trấn an, đúng rồi...Còn có thôi cung hoạt huyết là cho người ta thoải mái không gì sánh bằng kia.

Tạm thời không có cách nào thân mật nữa tất nhiên là thiệt thòi, chỉ là đã có đủ loại chuyện như vậy, Luyện đại trại chủ đã cảm thấy một lần sinh bệnh này vẫn là không đáng phàn nàn.

Nếu như không phải là có chút lo lắng cho đối phương, nàng thậm chí cảm thấy nhiễm bệnh lâu một chút cũng không sao, cũng chưa chắc sẽ phối hợp uống thuốc như vậy.

Đúng vậy, tuy rằng thân là bệnh nhân lại lo lắng chiếu cố người khác nghe ra tương đối kỳ quái, chỉ là Luyện trại chủ cũng tuyệt đối không phải bắn tên không*, nàng sinh bệnh chính là tinh lực hữu hạn chân không bước ra khỏi nhà không sai, thực sự chính là bởi vì chân không bước ra khỏi nhà, cho nên tinh lực hữu hạn còn lại, liền đều ném đến trên người nữ tử nào đó luôn ngày ngày canh giữ ở bên giường.

(*Những chuyện vô ích, không khả thi)

Các nàng lại là thân thuộc như vậy, vì vậy khi người kia lao tâm lao sức, ngủ không an ổn, sức ăn một ngày so với một ngày càng ít, dù là tô son trát phấn che dấu đến thế nào, cũng là để lại dấu vết.

Luyện trại chủ kỳ thật đã sớm biết như vậy, biết rõ cho dù bản thân có hợp tác, một mình chiếu cố người bệnh vẫn là sẽ rất mệt a, đặc biệt đối phương là tính tình lo nghĩ nhiều như vậy, tận tâm tận lực chu đáo, nhất định là vất vả.

Chỉ là dù sao, nàng chính là không nguyện ý đổi người khác đến thϊếp thân chiếu cố mình, hơn nữa tin tưởng vững chắc người kia cũng đồng dạng không nguyện ý, ân, dù vô luận là mệt mỏi đến thế nào!

Cho nên phương pháp giải quyết duy nhất có thể làm cho cả hai đều thoải mái, cũng chỉ có con đường tranh thủ nhanh chóng lành bệnh.

Cũng không biết là hoàn toàn trùng hợp hay là Luyện nữ hiệp xác thực có thiên phú dị bẩm, không đến mấy ngày sau, bệnh tình của nàng thật sự rất nhanh liền khởi sắc, ngay cả nữ trại binh chịu trách nhiệm chuẩn bệnh kia đều vì vậy mà kinh ngạc không thôi, liên tục tán thán nói trại chủ đại nhân quả nhiên là phi phàm, không thể chuẩn bệnh theo lẽ thường.

Nhìn thấy một lần thể nghiệm bệnh trạng này đang dần tiến đến một khâu cuối cùng, không ngờ, lại sinh ra chuyển hướng khiến cho dù là đường đường Luyện đại trại chủ cũng không có cách nào khống chế được.

Cái gọi là một văn tiền bức chết anh hùng, một vị thuốc làm khó chúng cân quắc*, bất quá chính là như vậy.

(*Nữ anh hùng)

Bản nhân Luyện trại chủ không có nằm trong danh sách những người bị làm khó, khi nàng biết được sự tình từ đầu đến cuối liền đã có phương án giải quyết, chỉ là khi nghe nói phương án giải quyết chính là để cho người nào đó bôn ba vài ngày ở bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết nàng chính là mất hứng.

Chỉ là dù mất hứng cũng hết cách, cố tình gây sự chỉ là làm hại đối phương thêm mệt, này vi phạm với ý nguyện ban đầu của Luyện trại chủ, cho nên cuối cùng nàng chỉ là phát giận một chút, liền gật đầu cho đi.

Cũng may xác thực chỉ là tới đỉnh núi phụ cận hái thuốc mà thôi, mặc dù Minh Nguyệt hạp núi cao dốc đứng, lại làm sao so được với địa hiểm hùng vĩ mà các nàng sinh trưởng lúc nhỏ? Cho nên một điểm này, vốn vẫn là yên tâm

Thẳng đến buổi tối ngày chia cách đầu tiên, Luyện nữ hiệp một mình nằm ở trên giường trở mình mấy lần, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, khó tránh khỏi làm ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Làm sao lại quên mất, không có mình cùng nhau, một mình nàng qua đêm ở bên ngoài, nếu như lại gặp ác mộng thì làm sao bây giờ?

Không sai, những ngày qua đối phương ngủ không an ổn, biểu hiện rõ nhất chính là năm ngày ba bữa liền sẽ làm mộng. Cố tình tính tình buồn bực liền ngay cả giấc mộng cũng buồn bực, người bình thường khi làm ác mộng còn gọi la còn giãy giụa, nàng ngược lại, ngoan ngoãn nằm im lặng không nhúc nhích, hô hấp ngược lại là thả nhẹ vài phần, nếu như không thỉnh thoảng cắn chặt răng giống như đang sợ hãi gì đó, bình thường là thật sự không dễ dàng phát hiện ra nàng đang làm ác mộng.

Cũng may lúc trước Luyện trại chủ kiên quyết không đồng ý chia xa mà ngủ, cho dù là tạm thời không cách nào thân mật, tốt xấu gì vẫn là cùng giường mà ngủ, lại thêm bản thân dễ tỉnh ngủ, cho nên dù không dễ dàng phát hiện ra đến thế nào, vẫn là rất nhanh liền bị phát hiện ra.

Lần đầu khi phát hiện người bên gối nín thở cắn răng làm ác mộng, thiếu nữ nhíu mày lại, theo bản năng mà muốn vươn tay đánh thức người kia, chỉ là ngay sau đó bàn tay liền khựng lại, ngừng động tác.

Nhất định là những ngày này một mực được cẩn thận chu đáo mà chiếu cố, mưa dầm thấm đất vô tri vô giác làm thay đổi, khi chiếu cố đối phương, nàng cũng càng có thêm vài phần cẩn thận.

Cho nên sau khi dừng động tác lại suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, sửa đẩy thành ôm, vươn tay ra thuận thế ôm lấy một cái, ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh kia.

Đúng là đã từng nghe thủ hạ nào đó nhắc qua, nói là đột nhiên đem người đang làm ác mộng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tỉnh dậy kỳ thật cũng không tốt. Huống chi dựa theo tính tình của người này, nếu như gọi tỉnh hỏi nàng xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ giả ngớ ngẩn để lấp liếʍ cho qua, chẳng những không thể thành thật khai báo, ngược lại rất có thể sẽ dùng cái cớ làm ác mộng quấy rầy mình mà kiên trì chia giường ngủ, như vậy coi như cái được không bù đủ cái mất.

Cho nên chỉ cần ôm lấy liền tốt, có chỗ dựa vào, thời gian dần qua thân thể kia thật sự liền không buộc chặt nữa, Luyện trại chủ tự đắc cười cười, chờ đến khi người trong lòng triệt để thả lỏng bình tĩnh lại, mới khép mắt yên giấc

Lần đầu tiên thử qua quả thật là hữu hiệu, vài lần sau đó liền trở nên thành thục quen thuộc, cho nên hôm nay Luyện trại chủ đã sớm đem chuyện này xem là một trong những công việc trong bản chức.

Nhưng vì sao cố tình khi cho phép nàng ra ngoài lại quên đi? Nhất định là bị nàng ồn ào đến váng đầu! Trại chủ đại nhân trằn trọc càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam lòng.

Một mình không cam lòng mà sinh hờn dỗi gì gì đó, cũng không thích hợp với Luyện đại trại chủ trời sinh là người theo phái hành động, cho nên ngày kế tiếp nàng liền nghĩ biện pháp thiết thực mà chuẩn bị giải quyết sự quấy nhiễu này. Cũng may gần đến sau giờ ngọ, một nữ trại binh hôm qua cùng ra ngoài tìm thuốc đã trở về, gấp gáp mang về vị thuốc còn thiếu kia, cũng mang về hướng đi cùng điểm dừng đại khái mới nhất của tiểu đội hái thuốc.

Thấy trại binh kia bị gọi đến hỏi kỹ, đám người Thiết San Hô đều cho rằng đây chỉ là hành động bình thường trại chủ đại nhân thương cảm thủ hạ quan tâm đồng bạn, thật tình không biết vị trại chủ đang mang bệnh khiến toàn sơn trại đều lo lắng này đêm hôm đó liền ra ngoài đi dạo.

Có thể thần không biết quỷ không hay mà rời đi, thứ nhất bởi vì dù thân là người bệnh, khinh công của Luyện trại chủ vẫn như trước phi thường. Thứ hai là nàng không cho phép người bên cạnh ở chung một chỗ với mình, cho dù là Thiết San Hô thay thế người nào đó đến chiếu cố người bệnh, chờ sau khi nàng ngủ cũng liền rời đi, chỉ có thân binh trực đêm bên ngoài, cho nên chạy ra ngoài tất nhiên là vô cùng thuận lợi.

Đang vào cuối mùa hè đầu mùa thu, vào đêm sau không khí hơi lạnh, khi Luyện trại chủ cấm túc mười ngày đi tới rừng dã, quả thực là hổ vào thâm sơn long về biển cả, hận không thể vùng vẫy cho sảng khoái.

Bất quá rốt cuộc là bị nhắc nhở nhiều lần, sự cẩn thận nàng cũng không thiếu, trước tiên bung mở áo choàng chống lạnh cố ý mang đến mà phủ thêm lên, mới dựa theo ánh trăng mà phân biệt phương hướng, thi triển khinh công trực tiếp hướng về phương vị đã nghe ngóng tốt trước đó mà đi.

Lúc rời đi đối phương liền đã thông báo phạm vi hoạt động đại khái, quả nhiên cũng không phải là dỗ dành người, đỉnh núi kia mặc dù địa thế hiểm trở thường nhân khó hành tẩu, chỉ là luận khoảng cách kỳ thật cũng không xa lắm, Luyện nữ hiệp từ nhỏ thường chơi đùa ở đỉnh Hoa Sơn há lại bị chút địa thế kia ngăn trở tay chân? Lại thêm bản lĩnh truy lùng cao cường, chỉ cần một canh giờ, liền tìm được nơi dã ngoại tiểu đội hái thuốc hạ trại nghỉ ngơi.

Trong tiểu đội đều là sơn dã hành tẩu lão luyện, ngay cả nơi hạ trại cũng là một nơi rộng rãi phía sau núi rừng cản gió cản ánh mặt trời, xung quanh cỏ cây cũng không sum xuê, đốt lửa sưởi ấm rất an toàn, cũng rất thoải mái.

Bởi vì đủ an toàn thoải mái, giờ phút này quanh hai đống lửa rực cháy kia, đa số mọi người đã ngủ say sưa, chỉ có một trại binh thay phiên canh gác coi như thanh tỉnh, chờ đến khi nhìn thấy đạo nhân ảnh không nhanh không chậm từ trong rừng đi ra, đôi mắt mở lớn gần như liền muốn kêu ra tiếng.

Nhưng cuối cùng nàng là không có kêu ra tiếng, đám trại binh sau khi bị dao động tỉnh cũng đều không lên tiếng, dù là kinh ngạc, các nàng cũng không dám đối với trại chủ nhà mình truy tìm nguyên do. Chỉ là sau khi đại khái đều biết rõ ý đồ nàng đến đây, liền tận lực yên tĩnh tụ họp ở bên một đống lửa, đem một đống lửa khác để lại cho nữ tử duy nhất không bị quấy nhiễu đến.

Hành động này là các thuộc hạ tự giác né tránh, cũng không phải là đầu lĩnh bá đạo không nói đạo lý, chỉ là không thể phủ nhận làm như vậy song phương đều tương đối tự tại, cho nên Luyện trại chủ cũng không phản đối.

Bên cạnh đống lửa đã được nhường lại một khoảng không gian lớn, nàng liền không khách khí mà đi qua ngồi xuống, sau đó khẽ đảo đầu, nằm ở bên cạnh nữ tử đang nhắm mắt ngủ say.

Dưới thân là dày đặc cành cây nhỏ lá khô cằn, cho nên nằm lên cũng không cấn người, ngược lại có chút ấm áp dễ chịu. Trại chủ đại nhân trở mình cảm thụ một chút, hài lòng âm thầm ghi nhận công sức của đám thuộc hạ, sau đó mới ngưng mắt nhìn về phía dung nhan quen thuộc kia.

Ánh lửa nhảy động làm cho gương mặt này càng thêm vào một tầng đạm đạm ấm áp, ngay cả sắc môi cũng hồng nhuận phơn phớt hơn rất nhiều, nhìn vào đã không còn tiều tụy, vừa rồi phát sinh một chút náo động, cùng với động tác của mình, cũng không thể khiến cho người này tỉnh lại, có thể thấy được là thật sự mệt mỏi.

Thiếu nữ cứ như vậy mà nghiêng đầu nghiêm túc nhìn người bên cạnh trong chốc lát, đột nhiên cười một tiếng, đưa tay khe khẽ chọc chọc gương mặt kia, sau đó đem áo choàng chống lạnh tung lên, đắp ở trên thân hai người.

Nhắm mắt không bao lâu, hô hấp vốn chậm rãi bên tai trong phút chốc liền thay đổi nhịp điệu, Luyện trại chủ mắt cũng không mở, cong môi thuần thục khẽ vươn tay, liền ôm lấy thân nhiệt kia vào lòng.

Nhìn xem, quả nhiên, cái này chính là nhìn xa trông rộng liệu sự như thần mà trong sách nói đến.

Bất quá khi đó, Luyện trại chủ nhìn xa trông rộng cũng không suy nghĩ, thân là người bệnh lại hành động như vậy, chính là sẽ bị tính sổ như thế nào.