Thường nói thế sự vô thường, Luyện trại chủ hùng hổ lao tới Thiết gia trang tìm người tính sổ cũng không nghĩ tới, một chuyến đi như ván đã đóng thuyền để đoạt lại kiếm phổ này, cuối cùng sẽ là có kết thúc như thế nào.
Sau khi chân tướng phơi trần, nhìn thấy Thiết lão mang thần sắc kỳ quái vỗ vỗ đầu nữ nhi, liền đoán được hai người kia e là khó thoát bị trách phạt, nhưng khi đó nàng nửa điểm không có ý niệm muốn biện hộ giúp, thứ nhất là trong lòng còn có chút ít bất bình, huống chi, làm được chuyện gì liền phải gánh được hậu quả sau đó, đó vốn chính là đạo lý hiển nhiên.
Mà người bên cạnh tìm cớ nói muốn rời đi một chút, nàng cũng không ngăn cản, gia hỏa này xưa nay tính tình mềm e là không đành lòng nhìn tiếp đi, Luyện trại chủ là cảm thấy như vậy.
Nói cho cùng, hai người này tuy đã làm chuyện sai lầm, nhưng cũng xem như hợp tình hợp lý. Đặc biệt là Mục Cửu Nương, vốn cho rằng người này hoàn toàn là do tham niệm, không ngờ lại có một phen ẩn tình tự tự huyết lệ ở phía sau, cho dù là Luyện trại chủ cũng cảm thấy có chút bất ngờ, tuy rằng chính nàng không quá hiểu những chuyện rối loạn lung tung như vì sao phải bán mình để chôn cất phụ, nhưng nghe như lời nói của Mục Cửu Nương cũng có chút đạo lý, mơ hồ liền trở nên đồng cảm, liền thay đổi ý định ban đầu, nhìn thấy Thiết lão đầu giơ bàn tay lên giữa không trung không đánh xuống cũng không được mà đánh xuống cũng không xong, liền dứt khoát nhảy lên kéo tay ông ra, xem như là âm thầm thể hiện ân tình.
Được một bậc thang này, Mục Cửu Nương có thể bảo toàn tính mạng, Thiết Phi Long cũng đem nàng cùng Thiết San Hô đuổi ra khỏi nhà, nàng cũng không nói nhiều, chỉ quỳ xuống dập đầu ba cái, liền không quay đầu lại mà đi vào cánh rừng.
Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, Thiết Phi Long vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm liền thở dài một tiếng, nửa dựa người trên thân cây, một hán tử sừng sững đột nhiên lại giống như một người vừa ốm dậy thoạt nhìn có vẻ già đi hơn mười tuổi.
Lúc này Luyện trại chủ đối với lão đầu này cũng có chút ít bội phục, thái độ cũng liền kính trọng hơn vài phần.
Hai người này vốn đều là loại ngời tính khí thẳng thắn, mặc dù đều hiếu thắng, nhưng cũng là thực sự thưởng thức người có bản lĩnh. Hiểu lầm được cởi bỏ, Luyện trại chủ bên này càng thêm kính trọng, Thiết Phi Long bên kia cũng rất có cảm giác hưởng thụ, bầu không khí ngừng chuyển dịu xuống. Hai người trải qua hai cuộc ác đấu, ngược lại hóa thù thành bạn, thưởng thức lẫn nhau. Lúc ấy khi nói chuyện, Thiết Phi Long thất lạc mà thở dài một câu nói: "Đáng tiếc ngươi không phải là nữ nhi của ta." Khiến cho Luyện đại trại chủ cười hì hì đáp lại một câu: "Ta liền làm nữ nhi của ngươi là được rồi." Nói xong liền thật lòng doanh doanh bái hạ gọi một tiếng nghĩa phụ, Thiết Phi Long vội vàng đỡ người lên, còn rất khách khí, được Luyện trại chủ nói qua vài câu, ngược lại là nói đến nở nụ cười, cũng liền không chối từ nữa, chuyện kết nghĩa này liền được định xuống.
Luyện trại chủ như vậy, một nửa là vì ưa thích tính cách của Thiết Phi Long, một nửa kỳ thật cũng là thương hại hắn cô độc. Nàng vốn còn tính toán để lão gia tử thu nhận thêm một nghĩa nữ nữa, vì vậy sau khi nhận nghĩa phụ liền kéo lão đầu nhi ra cánh rừng tìm người, thẳng đến khi nghe nói nếu bái nghĩa phụ bản thân liền phải nhận người nào đó làm tỷ tỷ, mới hậm hực từ bỏ.
Thế tục này có rất nhiều quy tắc thật sự là kỳ quái lại không có đạo lý ―― mỗi lần như vậy, Luyện đại trại chủ đều thật sâu cảm thấy ―― luận cái gì tuổi tác tư lịch, người sinh ra sớm điều có thể chiếm tiện nghi thật lớn, lại không chịu nhìn bản lĩnh mà nói chuyện, kỳ thật bản lĩnh không phải mới là quan trọng nhất sao? Giống như đàn sói, giống như lục lâm, đều là người giỏi đứng trên, cho nên nàng nhất định sẽ không đối với người nào đó gọi cái gì mà sư tỷ hay tỷ tỷ các loại, nghĩ cũng không thể nghĩ đến, là bản thân muốn quản nàng, mới không thể để nàng tới quản mình, mạnh yếu không thể đảo lộn, xưng hô tất nhiên cũng không thể!
Loại vấn đề nguyên tắc này, Luyện trại chủ từ nhỏ liền rất kiên trì, dù cho không tiện cứng rắn chống đối cùng sư phụ, nhưng thực sự cũng không hề dựa theo lời sư phụ căn dặn mà gọi đúng như vậy. Điểm này nàng cảm thấy trong lòng mọi người đều biết rõ, ngay cả người được sinh ra sớm hơn kia cũng là thừa nhận, cho nên mới chưa bao giờ cưỡng cầu bản thân gọi nàng là sư tỷ, hôm nay nghe thấy bản thân nói rõ ràng với nghĩa phụ, cũng chỉ là ấm áp cười cười cho qua, tuy rằng cười đến có chút bất đắc dĩ, thần sắc lại không có nửa phần không vui.
Luyện trại chủ đối với phần thấu hiểu giữa hai người này rất kà thoả mãn, thấy Thiết lão gia tử cũng tán thành trong lòng càng là sảng khoái, nàng vốn sẽ không chào đón thế tục này, trái lại cũng sẽ không để tâm thế tục không chào đón nàng, chỉ cần người mình để trong lòng có thể hiểu được mình, đã là tốt nhất.
Một chuyến đi trả thù tính sổ, lại là dùng một phương thức có chút viên mãn như vậy mà kết thúc. Đương nhiên, cái gọi là viên mãn chỉ là đối với bản thân Luyện trại chủ mà nói, Thiết lão gia tử vẫn là có chút miễn cưỡng vui cười, mặc dù ông thật tình cao hứng thu nhận được một nghĩa nữ, chỉ là cùng một ngày lại đuổi đi hai người nhà làm sao có thể không bi thương đau buồn? Luyện trại chủ mặc dù xưa nay không muốn sát ngôn quan sắc, nhưng chỉ cần có lòng, ánh mắt kia là so với bất kỳ ai khác đều chuẩn xác, làm sao có thể nhìn không ra, lập tức cười hì hì nếu như không có việc gì liền kéo lão nhân nói chuyện, thậm chí bất chấp tất cả mà quyết định muốn cùng lão gia tử cùng nhau hành động, dù là tái ngoại vạn dặm xa xôi, cũng nhất định muốn cùng ông đem đầu sỏ họ Kim kia bắt tới tính sổ!
Chuyện cho tới lúc này đã không chỉ là vì kiếm phổ của sư môn, đã nhận làm nghĩa phụ, như vậy để lão gia tử một mình, chính là đại đại không ổn, cho dù lão đầu nhi võ công cao cường không sợ giao đấu, nhưng nhiều người đi cùng sẽ bớt buồn chán chính là sự thật.
Về phần ước hẹn với Vương Gia Dận...Nhi tử của hắn Vương Chiếu Hi đối với biến cố này ít nhiều cũng biết một chút, chuyện sư môn quan trọng như vậy, nếu như họ Vương thật sự xem như là nhân vật có khí độ, tin rằng cũng có thể thông cảm, huống chi mình còn có một nhóm người ở bên cạnh làm thuyết khách giúp, bản thân nhóm thủ hạ này đánh nhau không được, nhưng miệng lưỡi vẫn là đầy đủ lanh lợi, chỉ cần không có biến cố lớn, tin rằng tràng minh ước này có bản thân hay không hẳn là đều có thể bắt được.
Mặc dù nói, đối với việc không có biện pháp để đưa người nào đó đi mở mang kiến thức một chút xem bản thân là có uy phong bát diện như thế nào trong lục lâm, Luyện đại trại chủ vẫn còn có chút tiếc nuối.
Mà thôi, dù sao còn nhiều cơ hội, về sau sẽ tìm cơ hội khác a, cuối cùng nàng chính là trấn an mình như vậy.
Luyện đại trại chủ hạ quyết tâm, liền suốt đêm viết một lá thư, có ý định ngày hôm sau nhờ lão gia tử cho một người đưa đến Ngõa Dao Bảo. Thư viết này, nếu chỉ là muốn nói rõ ràng nguyên do, vốn không có gì khó, chỉ là Luyện trại chủ luôn thật cường, biết rõ thư này có thể sẽ để cho Vương Gia Dận tự mình xem qua, không muốn mất mặt trước người khác, vì vậy ngoài nói rõ ràng từ đầu đến cuối nguyên do còn cố gắng muốn viết cho tốt một chút, vì vậy phá thiên hoang địa mà lựa từ đặt câu suy nghĩ rồi lại cân nhắc, thế cho nên vất vả đến khi trăng treo đầu cành cũng không thể viết xong, khiến cho người ta có vài phần tâm phiền.
Sau khi lại đem một phong thư vừa viết xong vo tròn ném đi, Luyện trại chủ có vẻ không vui mà hạ bút, tính toán có phải hay không nên dứt khoát gọi người nào đó đến thay mình viết cho xong chuyện, dù sao đối với việc này nàng từ nhỏ liền làm tốt hơn mình, câu nói kia nói như thế nào a? Nhân tẫn cơ tài*.
(*sử dụng hết tài năng của con người, phát huy hết tác dụng của cải.)
Kỳ thật nếu là như thường ngày ở cùng một gian phòng, Luyện trại chủ không cần phải phiền lòng như thế này, trước khi để nàng phải phiền não vì viết phong thư này liền sẽ có người tới thu xếp thoả đáng mà thay nàng giải ưu, hơn nữa bảo đảm hết thảy tự nhiên không gây thương tổn đến nửa điểm tự tôn của nàng. Chỉ là một đêm này lão gia tử thật sự là chu đáo mà xếp hàng hai gian phòng khách, trại chủ đại nhân liền không thể không nể mặt, tuy rằng nguyện ý thừa nhận loại chuyện này đối phương làm tốt hơn mình, chỉ là trong lòng nàng vẫn mơ hồ không muốn yếu thế, càng là không tiện đi tìm người kia, vì vậy chỉ dự tính một chốc liền từ bỏ, sau đó tiến tới như có như không mà thưởng thức những cành hoa cắm trong bình sứ để tiêu khiển giải buồn.
Bình hoa bằng men ngọc xanh này đặt ở một góc bàn, cũng không biết là ai tạo ra, những cành hoa đan xen tinh tế mà mới mẻ, tương phản như giấy và bút mực, cũng là có vài phần phong nhã. Bất đắc dĩ Luyện trại chủ không phải là người phong nhã, bên trong bình sứ vào cành hoa đã mất đi sắc rực rỡ, lúc này nàng mới nhớ tới thứ này hơn phân nửa là do Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương làm ra a, lúc trước không phải đã thấy các nàng cắt những cành hoa trong bụi hoa sao, thì ra là có công dụng này a...
Luyện trại chủ hiểu ra chuyện, cũng không có cái gì áy náy, chỉ là bởi vậy mà nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, liền lơ đãng xoa xoa vành tai.
Lúc trước vào ban ngày, khi nhìn thấy hai nữ nhân kia đang nhàn hạ thoải mái mà cắt hoa ngắm hoa, liền không kìm nén được muốn xông lên tính sổ, vào lúc đó lại bị người bên cạnh đè vai xuống, khi chưa kịp quay đầu lại phản đối, liền có khí tức tiến tới bên tai, nhẹ nhàng nói: "Nghe thêm một chút nữa lại nói..."
Thanh âm kia là đè thấp, hơi thở kia là quen thuộc, dụng ý trong lời nói kia cũng là có thể rõ ràng, chỉ là trong nháy mắt vẫn khiến da đầu tê rần, đều bởi vì có một cỗ hơi thở nóng hổi nương theo đó mà lọt thẳng vào trong tai, lại giống như một vật thể sống theo thanh âm một đường chui vào sâu bên trong, tê dại trực tiếp đánh thẳng vào trái tim trong l*иg ngực, nếu Luyện đại trại chủ không có định lực hơn người không sợ hãi mà giữ vững yên tĩnh, lúc đó có thể đã nhảy dựng lên làm bại lộ hành tung, làm sao còn có thể xảy ra một màn những chuyện sau đó?
Quả thật sau đó bởi vì đối thoại của Thiết Mục hai người mà dời đi lực chú ý, nhưng đối với sự nhột ngứa khó hiểu kia trại chủ đại nhân vẫn là khắc rất sâu trong ấn tượng, trí nhớ của nàng lại tốt như vậy, cho nên hôm nay vừa nhớ lại, liền tựa hồ lại cảm nhận được ngứa ý này sống lại trỗi lên, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt.
Xảy ra chuyện gì a? Nghĩ tới liền lại ngứa, chẳng lẽ có phi trùng vào tai? Dù biết không có khả năng, Luyện trại chủ vẫn là nhịn không được mà lẩm bẩm, trong tai ngứa cũng còn dễ ứng phó, một đường ngứa đến trong tim liền thật sự là khó chịu, tâm ngứa liền khó ứng phó, mặc cho là ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng không gãi đến được, trại chủ đại nhân liền không viết thư nữa, phiền não mà rời ghế đi quanh hai vòng, dứt khoát đẩy cửa ra, muốn đi tìm thủ phạm khiến cho bản thân ngứa tâm kia để tính tính toán toán sổ sách, trò chuyện, hoặc là hỏi một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Sau khi đẩy cửa ra đi không được bao xa, liền lại dừng bước chân.
Bởi vì ngẩng đầu, lại vừa vặn gặp được người kia.
Trời đã tối thấu, bên ngoài cũng không có đốt đèn, chỉ là trên bầu trời có một vầng trăng vừa to vừa sáng, ánh sao cũng sáng chói, đủ để đem hậu viện đều chiếu sáng rõ ràng. Một đạo thân ảnh thon dài quen thuộc kia liền khoác y phục trên vai đứng trong nội viện tràn đầy ánh trăng, cái bóng sau lưng từ đậm chuyển sang nhạt ánh tới thật xa, giờ phút này nàng chính là đang ngẩng đầu nhìn vào một gốc cây đại thụ trong nội viện, còn duỗi ra một tay tới tới lui lui mà vuốt qua vỏ cây thô ráp kia, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Vốn cũng không có gì, đã sớm quen thuộc đối với giấc ngủ của nhau liền biết rõ nàng không thể chìm vào giấc ngủ sớm như vậy, chỉ là Luyện trại chủ đi qua nhìn một lần, liền đem ngứa ý vừa rồi còn quấy nhiễu người không thôi kia ném đến tận chín tầng mây.
Đây coi là cái gì? Lông mi của thiếu nữ không khỏi sau lại, một thoáng này, ánh mắt của người đang ngẩng đầu nhìn cây kia tại sao lại giống như đã từng quen biết, ban ngày rõ ràng từng nhìn thấy qua, khi nàng bái nhận nghĩa phụ dã từng thấy qua, nàng chính là bởi vì ánh mắt này mới quyết ý bái nghĩa phụ, đều bởi vì ánh mắt này nếu như có thể lý giải được, điều chất chứa trong đó gọi là cô độc.
Đương nhiên, đối với chút chuyện nhỏ này, đường đường là Ngọc La Sát nhất định sẽ không lý giải sai, nàng từ nhỏ đã thấy qua cô lang* ly bầy, sắc khí bi thương trong đôi mắt kia, cùng con người vốn chính là giống nhau.
(*Con sói cô độc)
Có thể cô độc sao? Sao lại cô độc? Lão gia tử không có người nhà, hiện ra sắc khí cô độc thật ra rất dễ hiểu, nhưng người kia giờ phút này lại tại sao lại một mình đứng trong nội viện hiện ra sắc khí cô độc? Thật quá khó hiểu, đúng rồi vậy, quá khó hiểu, nàng rõ ràng có người cùng ở bên cạnh, bản thân sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng...Không đúng, là nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình! Nói tóm lại, người kia căn bản là không nên hiện ra loại ánh mắt này mới đúng!
Từ hoang mang đến sốt ruột, tâm tư của Luyện trại chủ xoay chuyển nhanh chóng, mọi thứ cũng là nên có lý do, nàng hiện ra sắc khí cô độc, trừ khi là không cùng một chỗ với mình... Không cùng một chỗ mình? Bỗng nhiên Luyện trại chủ liền nghĩ đến, chuyện hôm nay quyết định sẽ cùng lão gia tử rời khỏi Trung Nguyên một năm hoặc lâu hơn, từ đầu tới cuối kỳ thật bản thân không có hỏi qua nàng nửa câu liền đã quyết định, tuy rằng nàng không có phản đối, nhưng thực sự không có làm sao tán thành, chẳng lẽ là...Là kỳ thật không muốn đi?
Này làm sao có thể? Nghĩ đến đây, thiếu nữ lập tức cất bước từ trong bóng đen ở dưới hiên đi ra, mặc dù chỉ là suy đoán, nàng cũng quyết không cho phép loại tình huống này phát sinh.
Cũng may sau khi hiện thân, trong lúc đối thoại, sự tình tựa hồ lại cùng sự suy đoán có chút khác biệt, mặc dù ngôn từ của đối phương lúc đó quả thật có chút làm cho người ta không hiểu rõ, chỉ là khi nói đến chuyện phải đi đến tái ngoại cách xa hàng ngàn dặm cũng liền không đổi ý, độ cong nhẹ nhàng khi khóe miệng kia cong lên tuyệt đối không phải là giả vờ.
Ở bên cạnh mình liền tốt, Luyện trại chủ kỳ thật rất dễ thỏa mãn, yên lòng, đồng thời cũng liền không lại truy vấn đến ngọn nguồn.
Về phần không truy vấn ngọn nguồn rốt cuộc là do không muốn trở nên yếu thế hay là do nguyên nhân gì khác, ngoại trừ chính nàng ai cũng không biết được, hoặc là nói, kỳ thật ngay cả chính nàng cũng đều không biết.
Chỉ là có một chuyện Luyện trại chủ rất khẳng định cũng rất tự tin, haicâu đố bí ẩn kỳ lạ xuất hiện trong ngày hôm nay, một ngày nào đó nàng liền sẽ hiểu rõ được, vô luận là sự cô độc không thể hiểu thấu được kia, hay là một tầng ngứa ý cào nhột tâm phế kia.