Dường như có tiếng chuông, tiếng chuông mờ mịt.
Ba ngàn thế giới, sinh sinh tử tử; tựa như ảo mộng, phi sinh phi tử; thử địa hà địa, kim tích hà tịch*... Người nào đó từng nói, khi vẫn chưa tỉnh lại, cảnh trong mơ tức là thực tại.
(*Nơi này là nơi đâu, này là ngày hay đêm)
Chùm ánh sáng mông lung đầu tiên.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy móc nối màu bạc trên nên trần trắng thuần; nghiêng người, liền nhìn thấy khúc đèn bình lưu được chạm khắc tinh tế.
Có thân ảnh thản nhiên mà đến, tay cầm đèn sáng, bước chân im hơi lặng tiếng, lại không kinh sợ đến người, một tiếng giống như chuông bạc vang lên: Đừng động, ngài bệnh nặng mới khỏi, còn cần điều dưỡng. Thanh âm này rơi vào trong lòng, lại hoảng hốt cảm thấy tốt đẹp đến cực điểm.
Chóp mũi nghe được mùi đàn hương sâu kín, mặc dù nhạt nhưng lại hun đến làm cho người say mơ hồ, nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy xà nhà cực cao, trong phòng thật lớn, trang trí đặc biệt, hoa mỹ tuyệt luân, quý khí bức người, cho dù từng thực sống ở thời cổ đại vài thập niên, thực sự chưa từng tự thân gặp qua cảnh tượng đến bực này.
Thân thể dường như có hơn phân nửa không phải là của mình, chống đỡ không nổi, chỉ có thể chờ đợi người đến bên cạnh, mà cuối cùng khi làn gió thơm lướt qua, rơi vào trong tầm mắt là một khuôn mặt, cũng là xinh đẹp đến làm người ngỡ ngàng hốt hoảng.
Thanh âm, dung nhan, trong lòng mỗi người đối với điều này đều có sự thưởng thức khác biệt, cái gọi là hoàn mỹ càng đều là có các định nghĩa khác nhau, từng nói với Luyện nhi, nói rằng cả hai đời chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn nàng, không ngờ vừa đảo mắt, liền đã thấy được.
Dường như là trùng hợp, người này nhất nhãn nhất mi, nhất tần nhất tiếu*, giống như một bàn tay vô hình, lơ đãng cào xuống đáy lòng ngứa nhột.
(*Một cái nhăn mày một nụ cười)
Giờ phút này người đối diện dường như hoàn mỹ kia mỉm cười, tiếng nói cũng là hoàn mỹ cung kính mà ấm áp, nàng nói, làm sao vậy? Ở đâu còn cảm thấy không đúng sao, Ngô hoàng?
Ở đâu cảm thấy không đúng? Còn phải nói gì nữa sao? Ở đâu đều cảm thấy không đúng.
Hoàn cảnh, quần áo, xưng hô, đối thoại, cảm giác...Rõ ràng không có chỗ bào là đúng, cũng như giờ phút này ngửa mặt mà nằm, dưới thân mềm mại ấm áp, phía sau lưng không có chỗ nhỏ nào là không khỏe.
Cắn cắn môi, cảm giác đau nhức như có như không.
Cầm lấy một chiếc gương đến...Trong miệng phát ra thanh âm lửng lơ bay lên, giống ta, hoặc có lẽ không giống.
Trong tiểu đồ vật vàng cam kia, phản chiếu ra thân ảnh mơ hồ, giống ta, hoặc có lẽ không giống.
Nhắm mắt lại, có lẽ là mình đã điên rồi, hoặc có lẽ là không phải.
Có lẽ đây chẳng qua lại là một giấc mộng, một người kỳ thật đang chết đi, trầm luân trong một giấc mộng cuối cùng của những nhịp đập cuối cùng.
Nhưng một giấc mộng hoang đường này, lại vô tri vô giác không biết trải qua bao lâu, thời gian tựa hồ là lặp lại, nữ tử thanh bạch hoàn mỹ kia luôn xuất hiện ở trước mắt, bồi bạn, chiếu cố, cẩn thận, ôn nhã chu đáo. Có đôi khi cũng sẽ có người khác tiến đến, cung kính nghiêm chỉnh, làm việc im ắng như nước chảy, yên tĩnh mà vô cùng trôi chảy.
Từ các nàng tìm hiểu được đều là nhưng danh tự lạ lẫm, rất nhiều loại lạ lẫm, tên người, địa danh, quốc danh, qua tai liền quên, đều không ghi nhớ được. Thế nhưng tựa hồ nửa điểm cũng không sao, được người hầu hạ chu đáo, thời gian thoải mái dễ chịu như vậy, dường như ngoại trừ thoải mái dễ chịu lại không có cảm giác được chuyện gì khác, không có quấy nhiễu, không có thương tổn đau đớn, chẳng qua là thân thể còn có chút chuyển động không linh hoạt, cần nằm trên giường.
Nghe nói đây là bởi vì thân thể này đột nhiên bị nhiễm một căn bệnh nghiêm trọng, được tùy tùng mấy ngày liền chiếu cố đã chuyển nguy thành an, hôm nay dùng phương pháp điều dưỡng, sẽ làm cho người có chút vô lực, mấy ngày nữa ngừng dược liền sẽ tốt.
Khi giải thích như vậy, giọng nói của nàng kia chân thành, thái độ khiêm tốn, mỗi lần nàng đến xem qua, trên gương mặt luôn mang theo một chút vừa kính trọng cùng thâm tình, giống như có thể thẩm thấu nhân tâm, làm cho bản thân quả thật dâng lên cảm giác tín nhiệm cùng an tâm.
Tín nhiệm, an tâm, an toàn, thoải mái dễ chịu, thậm chí còn có xa hoa mỹ lệ...Nếu đây là mộng, cũng xem như là một giấc mộng đẹp hiếm có.
Lần trước, là lựa chọn đem giấc mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại kia cho là thực tế, thản thản nhiên mà sống tiếp.
Hôm nay, có thể lại tới một lần nữa sao?
Đã là lần thứ hai xảy ra, cũng không khó tiếp nhận, ngay cả giãy giụa sợ hãi cũng gần như rất ít, này là thân thể hôm nay của ta, thân phận cũng là của ta, dù cho thân không có cảm giác thực, dù cho linh hồn nhẹ tênh...So với túp lều nhỏ dưới ngọn đèn mờ nhạt tràn đầy tiếng oán giận trong núi kia, lúc này đây, ông trời đã xem như đối xừ không tệ rồi.
Chẳng qua là, dù thân có ở trong hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, dường như có sự đau đớn ma quái vậy, nơi trung tâm trái tim vẫn sẽ thỉnh thoảng tràn ra sự đau đớn trong trí nhớ. Mà dù ở bên cạnh nữ tử xinh đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc hốt hoảng này, khi đối mặt không dời được tầm mắt, khi nhắm hai mắt lại liền đều mơ hồ, nhưng trong đầu có thể rõ ràng miêu tả ra, thủy chung chỉ có một dung nhan kia.
Luyện nhi...Duy chỉ mặc niệm một danh tự này, mới có cảm giác chân thật.
Khi mặc niệm danh tự này, sẽ có tâm tình chân thật sống lại trong lòng, từng đợt chua xót.
Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? Chúng ta tại sao phải thành ra như vậy? Tình yêu đã rời đi, chỉ để lại cho nàng là vô vọng tử biệt, cho ta là vô tận sinh ly, còn có năng lực còn có quyết tâm, cũng tìm không ra lẫn nhau nữa.
Nàng nơi đó hiện tại thế nào? Đang đau lòng? Đang tức giận? Hay vẫn còn không bỏ qua mà tìm kiếm khắp nơi? Nàng tốn bao nhiêu thời gian, mới có thể tiếp nhận sự thật là không thể tìm thấy người được nữa? Sau đó, nửa đời còn lại, nàng lại làm sao để vượt qua? Vấn đề khi vội vàng làm ra quyết định không kịp nghĩ đến, hôm nay rốt cuộc có thể suy nghĩ thật kỹ rồi.
Mà nàng, có thể hay không —— có một ý nghĩ mơ hồ dâng lên trong lòng, một mực không dám chạm vào —— có thể hay không, Luyện nhi nàng sẽ không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, mà...Mà...
Bất động thanh sắc mà phỏng đoán, bất động thanh sắc mà lo lắng, bất động thanh sắc mà tuyệt vọng.
Tự xưng là là người theo chủ nghĩa hiện thực sao?
Hôm nay...Cũng không biết là ngày nào, tóm lại là một ngày nào đó, mùi đàn hương sâu kín tựa hồ giảm đi chút ít, đám hạ nhân làm việc yên tĩnh trôi chảy lại bước vào, nàng kia cũng tới, cảm thấy thân thể bị nâng dậy, lần đầu tiên bàn chân đặt xuống đất, lúc này mới phát hiện tứ chi dường như đã có chút ít sức lực, bản thân tựa hồ mở miệng hỏi một chút ý kiến, nàng liền dịu dàng cười nói, hôm nay ngài liền triệt để khỏi rồi, cũng nên xuất hiện, để cho tướng sĩ để cho thiên hạ biết rõ, Ngô hoàng vẫn an khang.
Cái gì hoàng? Cái gì thiên hạ? Những vấn đề này rất thức thời mà không hỏi ra, đứng ở trước gương vàng cam cực đại tùy ý người khác hành động, huyền quan chu tổ anh*, đai da thắt lưng cửu long ngọc, tất cả vật phẩm đặc biệt, từng kiện từng kiện được nâng đến, một chút mặc vào, thân thể bị trùng trùng điệp điệp phân lượng trì kéo, từ từ nhắm hai mắt, sự bất đắc dĩ nơi đáy lòng chậm rãi dâng lên, lúc này chợt nghe người bên cạnh nhẹ lời an ủi, quay đầu nhìn thấy nàng kia, cùng trong tay nàng cầm lấy một trường kiếm Vân Long văn đỏ tơ lụa.
(*Vương miện của hoàng đế)
Ngài đã hồi lâu chưa từng dò xét qua thiên hạ này rồi. Nàng nói, cong gối quỳ xuống, đem trường kiếm cẩn thận cài lên thắt lưng của ta.
Dùng ngọc liễn*, lên cao đài, bên tai là sơn hô hải tiếu hoan hô, trước mắt là trời cao vân đạm mênh mông, dưới đài cao, là đông nghịt người, giáp sáng ngời, thương kích lành lạnh tinh kỳ phần phật, đầy đủ mọi thứ hợp thành một màn bao la hùng vĩ, triền miên trải ra thẳng đến cuối tầm mắt.
(*Chiếc xe mà hoàng đế sử dụng được trang trí bằng ngọc)
Ngô vương, ngài nhìn, nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh chỉ về phía xa dưới đài, nghiêm mặt nói, ngẩng đầu có trời xanh, dưới bầu trời ngài liền chính là chúa tế.
Không thể phủ nhận, loại cảm giác này rất tốt, loại cảm giác mạnh mẽ mà chí cao vô thượng này, không bị bất cứ điều gì uy hϊếp...Chậm rãi quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi, ngươi cũng là của ta?
Nàng khẽ giật mình, rồi sau đó mỉm cười, ẩn tình ngưng tụ mà nói, tất nhiên cũng vậy.
Người này thực sự rất đẹp, vẻ đẹp rất đúng khẩu vị, dường như là đo ni đóng giày vậy...Bỗng nhiên cũng nở nụ cười, hít vào một ngụm gió, nói, đáng tiếc, ta không phải là người của các ngươi.
Đây là từ khi thức tỉnh cho đến nay, chính mình lần đầu tiên rõ ràng nghe được âm thanh của bản thân.
Theo một câu này, bốn phía bỗng nhiên liền chìm vào yên tĩnh, giống như tĩnh mịch, dáng tươi cười ngưng đọng trên gương mặt thanh bạch không còn biểu cảm kia. Có ý tứ gì? Nàng hỏi lại, mặc dù dáng tươi cười đã ngưng lại nhưng vẫn là ung dung.
Ý là, ta không thuộc về nơi này, cũng không muốn thuộc về nơi này.
Cười khẽ trả lời, một cái chớp mắt sau đó bỗng nhiên rút ra Vân Long văn kiếm bên hông kia mà trở tay xoay một vòng, cảm giác lạnh lẽo lướt qua, máu phun ra năm bước.
Ta từng nói, khi vẫn chưa tỉnh lại, cảnh trong mơ tức là thực tại.
Nhưng nếu như không muốn nó trở thành thực tại, cũng có biện pháp có thể rút ra được.
Dường như có tiếng chuông, tiếng chuông mờ mịt.
Chùm ánh sáng mông lung thứ hai.
Phòng vô cơ, giản lược vật trang trí, bên ngoài trời nắng chang chang, bên trong lại là bốn mùa như một, nhẹ nhàng khoan khoái như vách tường chỉ có hai màu xanh trắng.
Ngáp một cái thật dài, lắc lắc đầu óc có chút mơ hồ, nghiêng đầu liền nhìn thấy một loại máy móc kim loại đang sững sờ nhìn sang bên này, hai cái đèn sáng tròn màu xanh đậm là tượng trưng cho nỗi buồn*.
(*Nếu các bạn thắc mắc thì này là một con robot á)
Ngươi cũng nhớ rõ, chính là hôm nay. Lúc mở miệng liền hướng nó cười cười, đi chân trần qua vươn tay tới, nói: Đưa thuốc cho ta a, vất vả khổ cực góp nhặt cả một tháng.
Ánh sáng tròn tròn cũng bất động, sau một hồi lâu, đổi thành màu lục tràn trề sức sống, màn hình chỗ cái bụng bắt đầu nhấp nháy, một loạt con chữ trượt ra trong thanh âm ông ông rất nhỏ, tạo thành một câu nói lặng lẽ —— còn có rất nhiều nơi ngươi chưa từng nhìn thấy, phong cảnh rất đẹp, rất đẹp...
Dường như muốn phối hợp với hàng chữ kia, trên trần nhà màu trắng đồng bộ xuất hiện hình ảnh, mặt trời mọc lên trong sương mù, ánh nắng chiều chiếu rọi trên tháp truyền hình, tuyết rơi lất phất trên lầu cao, đường chân trời phía sau hải dương mênh mông, từng màn, sắc thái tươi sáng rõ nét, hấp dẫn tâm trí người ta hướng về đó. Nhưng giờ phút này chỉ vỗ vỗ đầu khối kim loại thấp thấp kia, cười nói: Thật là mỹ lệ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta dừng lại đây một tháng, bất quá, đã đủ rồi...Vẫn là đưa thuốc cho ta đi, không phải nói các ngươi đều là tuyệt đối phục tùng sao?
Màu lục tràn trề sức sống kia liền ảm đạm xuống, biến thành gần như màu xám, máy móc kia động đậy vầng ánh sáng tròn tròn, sau đó lại có một loạt chữ nhấp nháy, viết —— như vậy, ít nhất, qua hết buổi sáng cuối cùng này a.
A, ngươi thế nhưng cũng sẽ cò kè mặc cả...Lại vỗ vỗ đầu khối kim loại kia, suy nghĩ một chút, đồng ý nói, được rồi, hưởng thụ một lần cuối cùng cũng tốt.
Cái gọi là hưởng thụ, kỳ thật trong mắt người ở đây có lẽ là hết mức bình thường.
Bất quá, có thể ngâm mình trong làn nước có thể tự động điều tiết nhiệt độ, lúc cần thiết có vòi hoa sen đổ xuống mát xa, không khí không có hơi nước mà là tươi mát trong lành của rừng rậm, ngay cả trên vách tường bốn phía cũng hiện ra lá xanh cùng mặt hồ trông rất sống động, những thứ này đối một người đã thật lâu không biết khoa học kỹ thuật là gì mà nói, đã là sự hưởng lạc lớn lao không thể tưởng tượng nổi rồi.
Sự hưởng lạc lớn lao không thể tưởng tượng nổi như vậy, nơi này có thể nói là chỗ nào cũng có, lại không có chuyện để bận tâm, bởi vì người duy nhất cùng ngươi chung sống chỉ là một loại đồ vật thông minh không thuộc về nhân loại, đơn thuần đáng tin không bị tổn thương, đối với bản thân thật sự có thể nói là sự thoải mái lớn lao.
Có lẽ chính là bởi vì những nguyên nhân này, ban đầu khi còn đang trong trạng thái tự do, bị tâm lý muốn tìm hiểu thúc đẩy, tò mò sống qua một đoạn thời gian.
Sau đó...Cũng liền chỉ có như vậy.
Cho dù là không có ai hoặc không có hoàn cảnh mang đến bức bách, có chút trọng lượng đặt ở trong lòng, vẫn sẽ không mảy may suy giảm.
Đi ra khỏi phòng tắm, trên bàn đã chuẩn bị tốt món ăn có chút tinh xảo, nói có chút tinh xảo chính là không quá đáng, ít nhất là món ăn tinh xảo nhất mà bản thân từng ăn qua, tuy rằng cẩn thận nhấm nháp, kỳ thật cũng không nhận ra là hương vị gì, chỉ là cảm giác rất ngon. Máy kim loại với cái đầu tròn tròn ngay trước mắt này, là một sản phẩm phi thường toàn năng, đương nhiên những sự thể hiện cảm xúc bình thường đã sớm bị đào thải.
Còn không biết chi tiêu tính như thế nào, chung quanh cảnh sắc ưu mỹ, nhìn không tới láng giềng, chỉ là trong khoảng thời gian này đều là áo cơm không lo.
Nếu trong lòng không có gì bận tâm, vậy bản thân có lẽ rất tình nguyện cứ như vậy mà một mực thể nghiệm.
Chỉ là hiện tại...Nuốt xuống một miếng thức ăn cuối cùng rồi uống chút nước, sau một lát lặng im, lại tiếp tục đưa tay ra đối với cỗ máy tròn tròn kia, nói, được rồi, sáng sớm cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Hai ánh sáng tròn tròn trên cái đầu tròn kia lại đổi thành màu xanh đậm đại biểu ưu thương, cánh tay giống như cái kìm rốt cuộc chậm giao ra một cái bình nhỏ, cái bình là bình thủy tinh đã lâu không thấy, bên trong là thật nhiều hạt nhỏ màu hồng nhạt chưa bao giờ thấy qua.
Những thứ này là được rồi sao? Lắc một cái, cười hỏi, nhìn thấy phía bên kia màn hình trên bụng nói —— ta không có được lập trình lừa gạt.
Rất tốt. Một lần cuối cùng vỗ vỗ đầu tròn kia, nói: Như vậy, cám ơn ngươi những ngày qua làm bạn, tuy rằng muốn nói tái kiến, chỉ là chắc hẳn cũng sẽ không bao giờ gặp lại được, bảo trọng.
Không thể bảo trọng, ta cũng sẽ theo ngươi khởi động chương trình tự hủy—— không ngờ, trong thanh âm ông ông rất nhỏ, màn hình kia lại biểu hiện như vậy, hai cái ánh sáng tròn tròn không thể biểu hiện tâm tình, chỉ có thể dùng màu xám trắng để tỏ vẻ tinh thần sa sút.
Điểm này cũng không có ngờ tới, máy móc biểu hiện như vậy vốn là chưa quen thuộc, nhưng mà, thực sự không thể làm như không thấy, chỉ có thể dừng lại bước chân đã nhấc lên, quay người lại kiên nhẫn hỏi: Vì cái gì?
Bởi vì tịch mịch cùng cô đơn —— những con chữ im ắng lóe lên mà trả lời.
Trầm mặc một chút, quả nhiên là chưa quen thuộc, một loại hình máy móc tự xưng đã đào thải cảm xúc cũng có thể đánh ra những ký tự như vậy, hơn nữa, tựa hồ là thật sự...Không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt, cho nên sau khi trầm mặc một lát, dứt khoát giống như đối với người mà ôm lấy nó, nói: Như vậy a, nhưng không ai biết được sau này sẽ còn gặp gỡ được những bất ngờ gì, cho nên...Đừng bởi vì tinh thần sa sút muốn trốn tránh mà hủy diệt chính mình.
Không biết nó là có thật sự hiểu hay không, một lát sau, ánh sáng tròn tròn biến thành nghi hoặc không hiểu rõ —— vậy tại sao ngươi lại muốn tự hủy?
Ta sao? Cười cười, này cũng không cần thiết do dự: Ta cũng không phải là do tinh thần sa sút muốn trốn tránh, mà là bởi vì muốn lấy được.
Lấy được cái gì?
Sự nghỉ ngơi.
Bởi vì ta muốn được yên nghỉ.
Ta đã quyết định sự sống còn của chính mình, không còn chịu sự chi phối của ông trời.
Thoải mái dễ chịu mà nằm xuống, uống thuốc, đó cũng không phải là xúc động hoặc trốn tránh.
Nếu như nàng đang đau khổ, ít nhất bản thân không thể để thống khổ này biến thành một trò đùa.
Dường như có tiếng chuông, tiếng chuông mờ mịt.
Chùm ánh sáng mông lung thứ ba.
Huyên náo ồn ào, khóc rống, bi thương, kích động.
Hài tử, con rốt cuộc tỉnh rồi! Con sao lại ngốc như vậy a! Bị người ta ôm lấy, mùi hương...Quen thuộc.
Mẹ...Mẹ? Do dự mà lên tiếng. Ngắm nhìn bốn phía, vách tường màu trắng, đại phu áo trắng, mùi nước sát trùng, người trong nhà.
Con có chuyện gì nghĩ không ra a? Tại sao phải làm việc ngốc! Bị ôm lấy, bị rất nhiều người oán trách.
Làm chuyện điên rồ? Nghĩ không ra?
Ta làm cái gì?
Trong đầu tựa hồ có chút trống rỗng.
Ta không có làm việc ngu ngốc a. Trong miệng lại tự động trả lời, nói: Con chỉ là, không cẩn thận từ trên lầu ngã xuống mà thôi.
Không sai, tựa hồ theo những lời này trí nhớ mới dần tỉnh lại, ta thật sự chẳng qua là...Muốn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó không cẩn thận từ trên lầu ngã xuống mà thôi, cũng may là lầu ba.
Không phải mọi người từ trên lầu té xuống đều là muốn tự sát, suy cho cùng, bản thân không có lý do gì để kết thúc sinh mệnh không phải sao?
Kiểm tra cũng chứng minh không có gì đáng ngại, chẳng qua là mọi người trong nhà bị dọa cho phát sợ.
Ảnh nhi a, mẹ nói, nếu không con vẫn là chuyển về nhà ở đi, một mình con mẹ không yên tâm.
Nhưng vẫn là không thể không cự tuyệt, bởi vì... Từ nhà xuất phát thật sự là không kịp giờ làm.
Mơ hồ nhớ rõ hẳn là còn có một lý do nữa.
Đã quên.
Hữu kinh vô hiểm mà xuất viện. Vài ngày sau đó, đi làm, tan tầm, thỉnh thoảng tụ hội cùng đồng sự, cuối tuần về nhà, thời gian thật yên lặng, tựa hồ luôn cảm thấy thiếu chút gì đó...Khi đang rảnh rỗi ở nhà suy nghĩ như vậy, chuông điện thoại vang lên, bên trong hét lên: Tiểu Ngô a, mấy ngày nghỉ dài hạn sắp tới chúng ta có ý định theo thường lệ đi dã ngoại, ngươi có tham gia hay không?
A, đúng rồi, ta biết người này, ta vốn là có sở thích này, không biết tại sao gần đây đều không nhớ ra được, một bên nghi hoặc, một bên mở lịch ra, thuận miệng hỏi: Lần này tính toán đi đâu a?
Chính là Hoa Sơn...
Tút tút tút...Bỗng nhiên thanh âm liền cắt đứt.
Có người trong nhà đi tới mang vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy điện thoại, trịnh trọng biểu thị phê bình: Ngươi mới ra bệnh viện chưa được mấy ngày, không cho phép cùng đám người kia ra ngoài làm chuyện nguy hiểm! Biết không?
Vì cái gì không cho phép? Tại sao phải cắt đứt? Tại sao lại có chuyện nguy hiểm?
Hoa Sơn...Rất quen thuộc, khi thanh âm trong di động nói ra cái tên này, quả thực chính là không thể chờ đợi được.
Nghi hoặc...
Không đi liền không đi a, cuối tuần ở nhà cũng rất tốt, người nhà dạy bảo xong liền gọi xuống dùng cơm, hòa thuận vui vẻ mà ngồi vây quanh bên bàn ăn, thức ăn tất nhiên là thập phần phong phú, đa phần đều là những món bản thân thích ăn, cũng không cần mất tự nhiên, vừa ăn vừa nói chuyện, câu có câu không, trên màn hình lớn TV ở một bên đang đinh đinh đang đang chiếu một bộ phim đao quang kiếm ảnh cực kỳ nhàm chán...
Đao quang kiếm ảnh...Sao? Ánh mắt dần dần bị thu hút, lực chú ý chuyển đi, chung quanh hết thảy đều an tĩnh, ngươi tới ta lui trên màn hình kia mới chính là thế giới của ta, thực khoa trương...Mắt nhìn chằm chằm vào đó, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ, những loại đánh nhau này thực khoa trương, những động tác như vậy vốn là không có khả năng chế địch, cho dù là Luyện...Luyện...Luyện...
BA~ —— trong phút chốc, ánh sáng biến mất, màn hình có đao quang kiếm ảnh tối đi, thế giới lại lần nữa trở nên huyên náo, mẹ để xuống điều khiển từ xa trên bàn ăn, phàn nàn nói: Con đứa nhỏ này thật sự là, mẹ nói chuyện với con, con tại sao lại luôn nhìn chằm chằm vào TV mắt điếc tai ngơ a?
A thực xin lỗi, dường như là ở trong mộng mới tỉnh lại mà quay đầu lại, hỏi: Làm sao vậy? Chuyện gì a?
Là như thế này, con cũng không nhỏ, tại sao một điểm tự giác cũng không có? Dì của con giới thiệu cho một tiểu tử thật tốt, ngày mai sau khi con tan việc, liền đi xem mắt a.
Đi xem mắt a.
Thẳng đến ban đêm trở về nơi thuộc về bản thân, câu này vẫn là quanh quẩn trong đầu, đi xem mắt a...
Không muốn. Rõ ràng nghe được trong lòng chém đinh chặt sắt mà trả lời, không được! Nhưng nói không nên lời.
Vì cái gì không muốn?
Không biết.
Ngỡ ngàng nhìn quanh nơi cư trú nho nhỏ này, khắp nơi đều là dấu vết một thân một mình, thanh lãnh sao? Có lẽ là có vài phần a, sinh mệnh xuất hiện thêm một người có cái gì không tốt? Đương nhiên không có gì không tốt, nhưng mà...Không muốn.
Vì cái gì không muốn? Không biết...
Tư duy dường như lâm vào một loại tuần hoàn vô hạn kỳ lạ, khi trong lòng phiền não bất an, rửa mặt bằng nước lạnh, tiện tay mở TV, cũng không biết trong lòng muốn xem cái gì, có lẽ cái gì cũng tốt, chỉ là đập vào mắt tất cả đều là từng điểm bông tuyết, ngược lại quấy nhiễu người càng thêm tâm phiền ý loạn không thôi.
Cảm giác đáy lòng giống như có thứ gì đó lướt qua, nhột, muốn chạm vào, nhưng thủy chung chạm không đến.
Không nên nghĩ, không nên nghĩ, đồng thời còn có một thanh âm khác quanh quẩn ở trong đầu, thanh âm này dần dần chiếm được thượng phong, cho nên nôn nóng bất an rời khỏi chiếc TV ồn ào xào xạc, về trong phòng ngủ nhỏ hẹp ấm áp ngã đầu xuống chiếc giường mềm mại.
Thật tốt...Không có cần nghĩ ngợi...nếu nhàm chán lại tìm chút gì đó để làm a, theo bản năng mà quay đầu, nhìn thấy giá sách bằng gỗ thô. Tủ sách này đã có từ sớm rất, tuy rằng đã từ từ không còn thói quen mua sách, chỉ là trên đó vẫn chứa đầy sách vở đặc biệt đã từng qua mua, thậm chí còn có một ít sách giáo khoa thời còn là học sinh.
Lúc trước...Là vì để làm kỷ niệm mới cố ý lưu lại, hiện tại cũng đã quên trong đó viết những thứ gì...Bất tri bất giác ngồi dậy vươn tay, rút ra một quyển mà nâng niu trong tay, đọc qua.
Đọc qua...Đọc qua...Đọc qua...Ném sang bên.
Sách bị ném trên mặt đất, tùy ý mở ra, phía trên trang giấy kia là trống không, mỗi một tờ đều là trống không.
Vì sao? Cảm giác đáng sợ rõ ràng chạy dọc theo lòng bàn chân lên trên sống lưng, vì sao? Tại sao sách giáo khoa của thời học sinh lại biến thành giấy trắng, nội dung phía trong đâu? Vội vàng lại lần nữa thuận tay rút ra một quyển, lần này là một tạp chí xưa cũ, ta nhớ trang bìa này, trang bìa còn rất rõ ràng, chỉ là ào ào lật mở ra, bên trong lại là hoàn toàn mơ hồ!
Vì cái gì? Vì cái gì? Tại sao có thể như vậy? Là đôi mắt xảy ra vấn đề sao? Là ảo giác do tâm thần phân liệt sao? Lại một quyển, lại một quyển, không phải trống rỗng thì chính là mơ hồ, không có một quyển mào hoàn hoàn chỉnh chỉnh có thể đọc được. Lại một quyển, lại một quyển, ném xuống tràn đầy trên đất, rõ ràng đều là như vậy! Vì cái gì? Ngã ngồi xuống mặt đất, hít thở cấp bách, gần như thật sự là muốn điên rồi.
...Vấn đề là ở đâu? Là chính bản thân ta sao? Thở dốc, bỗng nhiên có một ý nghĩ lắc lư xuất hiện, hay là, chính là thế giới này có vấn đề?
Nghĩ đến nội dung, trong sách liền có; nghĩ không ra nội dung, trong sách liền không có.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hoặc là giác quan của bản thân có lỗi, hoặc là, chính thế giới này có lỗi.
Lãng quên...Nghi ngờ...Không thích hợp...Bỗng nhiên nghĩ đến, cảm giác như thế này sẽ luôn đột ngột xuất hiện, vờn quanh trong lòng, tiếp theo lại bị sự quấy rầy một cách khó hiểu, làm biến mất.
Leng keng leng keng, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, đi ra mở cửa a, tựa như có cái gì đó trong lòng đang khuyên nhủ...Không, ngươi xem, chính là loại quấy rầy này, chính là loại quấy rầy này, nếu như làm như vậy, tất cả nghi hoặc cùng khẩn trương vừa mới dâng lên liền đều sẽ biến mất, giống như là mấy lần trước vậy.
Ôm lấy đầu, bịt lỗ tai, không nghe, giữ lại loại cảm giác này, suy nghĩ một chút, cẩn thận ngẫm lại, nghĩ xem những lần dâng lên loại cảm xúc này là vì cái gì? Lý do sống một mình, điện thoại, Hoa Sơn, TV, đao quang kiếm ảnh, lúc ấy ta đang suy nghĩ cái gì?
Liều mạng muốn sắp xếp lại suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng mà suy nghĩ lại cố tình không nghe lời, thoáng qua liền bắt không được, chỉ có thể dần dần nhạt đi.
Leng keng leng keng, chuông cửa vẫn còn đang vang lên, cho nên phải đi mở cửa sao?
Trong đầu cái gì cũng không có, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc này, mũi chân lại đá trúng một quyển sách có vỏ cứng ném dưới đất, góc sách cứng rắn va vào khiến cho đầu ngón út tê rần. Theo bản năng mà cúi đầu, liền thấy được tên của tác giả quyển sách kia.
Tác giả này...Giữa những suy nghĩ vô tri vô thức hỗn độn, tác giả này, ta, đương nhiên là biết rõ, cho nên ba chữ kia cũng đã thấy rất rõ ràng.
Tên tác giả viết là Lương Vũ Sinh, tên sách là...Là...
Ngỡ ngàng mà nhặt lên, tìm kiếm tên quyển sách, tên sách là gì? Ta không nhớ rõ, cho nên mặt trên không có, bìa sách vốn là có, nhưng lại không thấy tên sách.
Thật kỳ quái, những cái khác đều không phải là như vậy, vì sao quyển này ngay cả cái tên cũng không có? Trong này nhất định cũng sẽ không trống rỗng đi, nghĩ như vậy, tiện tay mở ra, tờ thứ nhất, quả nhiên là trống không.
Tờ thứ hai...Tờ thứ ba...Chuông cửa đang tiếp tục vang, vang càng nhanh hơn gấp hơn, tờ thứ ba, tờ thứ tư...
Đông đông đông, cửa bị đánh mạnh rung động vang lên lớn tiếng, vì cái gì bản thân còn đang ở đây lật những trang giấy trắng này? Trong đầu là nghĩ như vậy, chỉ là ánh mắt không dời đi được, tay cũng không dừng được.
Tờ thứ năm...Tờ thứ sau...Tờ thứ...
Bỗng nhiên, dừng lại.
Trên tờ thứ tám có chữ, rất nhỏ, rất mơ hồ, nhưng mà đúng là có chữ, ba chữ.
Luyện...Nghê...Thường.
Thẫn thờ mặc niệm, thẫn thờ lật trang giấy.
Luyện Nghê Thường.
Luyện Nghê Thường, Luyện Nghê Thường.
Chữ càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng nhiều, dày đặc đầy trang giấy đều là ba chữ kia, Luyện Nghê Thường.
Bỗng nhiên nhớ ra, tên của quyển sách này...Cũng nhớ ra, lý do sống một mình, sự đặc biệt của Hoa Sơn, ý nghĩa của đao quang kiếm ảnh...Cuối cùng nghĩ đến chính là, Ngô Ảnh mà người nhà thường gọi, thật ra chỉ là một cái tên của người đã qua đời.
Cái chết của nàng không phải bởi vì té xuống lầu, mà là té xuống vách núi.
Sau đó, tên của ta, là Trúc Tiêm.
Là Trúc Tiêm thuộc về người nào đó.
"Luyện...Nhi..."
Tiếng chuông cửa biến mất, tiếng đập cửa biến mất, tiếng sàn sạt tù TV trong phòng khách biến mất, ánh sáng biến mất, trọng lượng biến mất, cái thảm màu nâu nhạt dưới chân biến mất, hết thảy mọi thứ trở nên vặn vẹo, hết thảy mọi thứ xoay tròn, hết thảy mọi thứ tan rã, hết thảy mọi thứ bị bóng tối chiếm đoạt...Không thể thở nổi...Tối tăm, không thể thở nổi...Đau đớn, không thể thở nổi...
Tất cả cảm giác tồi tệ nhao nhao vọt tới, cảm giác ngạt thở, cảm giác trói buộc, cảm giác bị phong bế, những nơi có thể hít thở đều bị phong bế, giống như là bị trói lấy chìm vào hồ nước băng lạnh dày đặc, tối tăm, mất trọng lượng..
Không, không thể tiếp tục ngủ! Liều mạng hướng lên, mở to miệng mà hớp hơi, nghe được trong cổ họng tê tê rung động, nhìn thấy tầng băng xuất hiện một chút khe hở...Rốt cuộc, gào to một tiếng, dùng hết sức phá vỡ!
Tầng băng đã nứt ra, không khí tươi sáng, tia sáng tươi sáng, hết thảy đều tươi sáng rõ nét.
Sự đau đớn xỏ xuyên qua ngực trái cũng tươi sáng rõ nét đến cơ hồ làm cho người ta dường như lại chết đi.
"Ha ha." Bên tai là một tiếng cười già nua mà khàn khàn."Nhi tức phụ, xem ra vẫn là nằm trong sựu tính toán ta."
"Lão lão trước sau như một thần cơ diệu toán, tức phụ hổ thẹn." Một thanh âm khác cũng không tính là trẻ tuổi nói.
Cái gì? Lúc này mới phát hiện hai mắt kỳ thật chỉ là mở ra một đường nhỏ, nhưng những tia sáng dày đặc đã đâm vào mi mắt, hơn nửa ngày mới thích ứng được, khó khăn mà chuyển động ánh mắt đánh sang bên cạnh, đầu tiên nhìn thấy chính là một sự bày trí cổ xưa đơn giản, trong phòng kỳ thật có chút lờ mờ, vô luận xà nhà hay là đồ dùng trong nhà đều là mang phong cách cổ xưa chìm trong tối tăm mờ mịt, lộ ra sự ảm đạm vô sắc...
Trong lòng thở dài một tiếng, đang mơ mơ hồ hồ nghĩ đến có phải hay không sự trêu đùa của ông trời còn chưa kết thúc, liền thấy được bên bàn gỗ cách đó không xa có hai người một ngồi một đứng.
Hai người nữ nhân đầu đội khăn vấn, váy dài, mặt không đổi sắc.
Người đang ngồi chính là một bà lão, người đang đứng thẳng chính là một phu nhân.
Rõ ràng hai người đều là thần sắc âm u hờ hững lạnh lẽo, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết!
Không thể tin được mà ôm ngực, dưới bàn tay, cảm giác được, có một nhịp điệu không tính là hữu lực, nhưng lại thình thịch thình thịch, từng nhịp đập rõ ràng.