Ma Nữ Nghê Thường

Chương 190: Khóa gỉ

Nếu như lúc trước có thể bừng tỉnh vì một câu nói của San Hô, như vậy lúc này nói chuyện với Luyện nhi, thật sự là khiến cho người ta hiểu rõ ràng.

Lúc này trong lòng là thanh thản giống như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, dường như là đi lêи đỉиɦ núi, mà trước mắt sương mù đã tán hết, lúc này mới phát hiện ra tình huống mà lúc trước từng cho rằng chính là đau khổ vây quanh cực kỳ nguy hiểm rơi vào đường cùng, lại rõ ràng chính là một động cốc có phong cảnh kiều diễm nơi chân núi, mà nguyên nhân không thể đi ra, bất quá là xuất phát từ việc ghi nhớ sai địa đồ ngay từ lúc bắt đầu.

Cái gì đều tỉ mỉ ghi khắc trong lòng, nhưng lại ghi nhớ sai lầm địa đồ cơ bản nhất.

Đổi lại là ai cũng sẽ buồn cười đi?

Tâm tình này Luyện nhi tất nhiên không hiểu."Ngươi...Ngươi lại cười!" Đối mặt với bản thân đang cười, nàng rất nhanh chuyển từ nghẹn họng nhìn trân trối đến giận tím mặt, hổn hển quát lớn: "Làm cái gì lại cười? Lời nói của ta rất đáng buồn cười sao? Lại cười, lại cười liền để cho ngươi thật đẹp mặt a!" Nói xong thật lòng liền nổi giận đùng đùng nâng tay xắn ống tay áo lên.

Cũng biết cười như vậy rơi vào trong mắt Luyện nhi nhất định không phải là chuyện gì đáng nói, bất đắc dĩ trong lúc nhất thời thật sự là khó khống chế, hôm nay thấy bên kia giả vờ muốn đánh, mặc dù biết rõ nàng sẽ không thật sự làm như vậy, vẫn là nhanh chóng thuận theo dốc mà xuống lừa thu nhận lấy chuyển biến tốt đẹp, cố gắng dừng tiếng cười lại, nhất thời vẫn còn không thu được hoàn toàn, mượn bờ vai của nàng ngăn trở biểu tình lại che miệng mà yên lặng trong chốc lát.

Một lát sau thật vất vả bình thường trở lại, lúc này mới nâng người lên nhìn về phía nàng, khóe miệng vẫn là nhịn không được mà cong lên. Tâm tình mãnh liệt lúc ban đầu qua đi, trong lòng còn lại là vui sướиɠ, Luyện nhi của ta, ta vốn lo lắng nàng là quá không để ý đến mọi chuyện, đối với tình là đơn thuần ngây thơ, cảm thấy chỉ cần nàng có thể hiểu được một chút đơn giản nhất cũng đã đủ vui mừng. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng thì ra đã sớm có thể suy một ra ba, thật sự cũng có tình ý và để tâm giống như những nữ nhi bình thường khác.

Đương nhiên, tiếng lòng này hôm nay còn không phải lúc để nói cho nàng nghe, cô gái trước mắt này đầy mặt viết không vui, nhưng lời nói làm tổn thương lòng tự tôn như lửa đổ thêm dầu vẫn là tạm gác lại về sau a...

Chủ ý đã quyết, liền hắng giọng một cái, tận lực che giấu sự vui vẻ trong lòng mà bày ra một bộ dạng nghiêm nghị, chân thành nói với nàng: "Xin lỗi Luyện nhi, chủ đề lúc trước xác thực là ngoài dự kiến của ta, cho nên nhất thời cảm thấy buồn cười...Cười lần này tuyệt đối không nửa điểm là cười nhạo, vốn định nói lời xin lỗi với ngươi, bất quá lúc trước ngươi từng nói không muốn ta luôn nói thật xin lỗi, cho nên ngay tại đây ta liền bồi lễ với ngươi ở trong lòng, ngươi không cần giận ta có được không?"

Có lẽ là thái độ coi như thành khẩn, sự tức giận trong mắt Luyện nhi giảm xuống chút ít, nhưng trên mặt vẫn là sắc thái trang nhã, quở trách nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Gặp chuyện người dự định liền phải cười thành như vậy? Không hợp lý không có đạo lý..." Oán giận vài câu, cuối cùng nhãn châu xoay động, lại đột nhiên khẽ nói: "Đúng rồi, ngươi nhất định là muốn lừa đảo cho qua! Vừa rồi rốt cuộc vì sao mà cười? Nếu muốn ta không giận ngươi, liền phải đầu đuôi gốc ngọn nói rõ ràng với ta! Hừ, muốn lừa gạt ta liền không dễ dàng như vậy."

"Ân ân ân, ta làm sao lại giấu giếm Luyện nhi, nhất định là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn mới đúng." Mỉm cười đáp nói, lúc này cũng không muốn lại trêu đùa nàng, huống chi, bản thân vốn là có ý định muốn cho nói rõ ràng.

Đem tất cả, đầu đuôi gốc ngọn nói cho rõ ràng, triệt để quét đi sự suy đoán cùng ngăn cách vốn không nên có giữa đôi bên ngay từ lúc ban đầu.

Lá cây lượn quanh, ánh mặt trời vừa vặn, đây hẳn chính là thời điểm tốt nhất để làm điều này.

"Kỳ thật là như thế này, Luyện nhi..."

Mở đầu bản thân liền chân thành nói với nàng: "Ta cười, là vì hài lòng, có lẽ nên nói là vì giật mình nên mới hài lòng. Giật mình, là bởi vì những lời ngươi vừa nói đúng là sơ sót của ta...Từ thuở nhỏ lòng dạ của ngươi là cao*, đối với rất nhiều quy tắc thế tục đều không để vào mắt, ta vốn tưởng rằng ngươi đối với chuyện này cũng là không quan tâm, lại thêm trên đường đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên từ từ liền quên đi mất, cho đến hôm nay được ngươi nhắc tới, liền giật mình nhận ra bản thân là sơ sẩy như vậy..."

(*Cao ở đây ý chỉ là vượt qua những điều bình thường)

Này không thể nghi ngờ đều chính là tiếng lòng, bất quá không đợi ta nói xong, phía bên kia đã trở nên không hài lòng. "Ai nói với ngươi là ta không quan tâm? Còn có, tại sao ngươi bảo ta phải cố gắng suy nghĩ, nhưng cố tình lúc này ngươi đối với những chuyện này liền nói là đã quên?" Luyện nhi trừng mắt, đoạt lời mà nói: "Coi như là nhất thời quên đi, tại sao lúc sau cũng lại không nhớ? Ngươi thấy người khác ở chung sẽ không cảm thấy khác thường sao? Đều nói nếu như hai người có tình hẳn là muốn nói ra tâm ý với nhau, nhưng tại sao từ đầu đến cuối liền chỉ có một mình ta nói với ngươi? Lại cũng không nghe được nửa câu nói của ngươi..."

"Bởi vì ngay từ lúc ban đầu, ta liền đã sớm nói ra vô số lần!" Học theo nàng đoạt lời mà nói, một câu dường như rất vô lý, lại nhịn không được mà thốt ra ngay lúc này.

"Ngay từ lúc đầu, ngay từ lúc đầu của ngươi là bao lâu, Luyện nhi? Ba năm ở Minh Nguyệt hạp? Một năm bôn ba ở Tây Vực? Biết vì sao ta quên không? Bởi vì ngay từ lúc đầu của ngươi, cũng không phải ngay từ lúc đầu của ta."

Đã mở phanh, liền dứt khoát tuân theo luồng tư tưởng không cần nghĩ ngợi mà nói liền một mạch, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu kia, dường như là muốn dốc hết bí mật nơi đáy lòng: "Từ trước lúc ngươi nói nguyện ý thuộc về lẫn nhau, từ trước lúc ngươi cố gắng hết sức để suy nghĩ, từ trước lúc tất cả những thứ này phát sinh, rất sớm rất sớm, Luyện nhi...Khi đó, ta cũng đã đem tâm giao cho ngươi."

Trong gang tấc, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu kia bỗng nhiên mở to, đôi mắt đen nhánh sáng trong như nước, ta thấy được bản thân mình chiếu rọi ở trong đó.

Những lời nói chôn sâu rất nhiều năm, bỗng nhiên liền trở nên không còn khó nói ra đến như vậy nữa.

Ta nói với nàng hết thảy, hết thảy những điều có liên quan đến sự ra đời của đoạn tình kia. Nói rằng dưới ánh mặt trời của ngày hôm đó, khi thấy nàng nghịch nước bên dòng suối hai lỗ tai liền nóng bừng khó hiểu; nói ngày đó trong lúc làm đồ gốm, khi ôm lấy nàng cùng nhau kéo phôi trong lòng kỳ quái khó hiểu; nói khi ở đầm nước tẩy y phục, nhìn thấy nàng đứng lặng dưới ánh trăng liền chính là hoảng hốt...Cùng với sau đó, thật khó có thể quay trở lại ban đầu khi mọi thứ đã bị phá vỡ bày rõ ràng ra trước mắt.

Thậm chí ta cũng nói cho nàng, nói cho nàng biết khoảng thời gian chia lìa vài năm kia, cũng hoặc nhiều hoặc ít là có liên quan đến chuyện bản thân lo lắng nghi hoặc cũng bất an khi đột nhiên nhận ra phần tình cảm này.

Cuối cùng, ta nói: "Luyện nhi, ngươi oán ta chưa bao giờ nói ra phần tình cảm này với ngươi, ta cũng thừa nhận thẩt sự là chưa từng nói. Bởi vì nhiều năm như vậy, ta là ngày ngày đêm đêm nghĩ tới ngươi, nghĩ tới đoạn tình cảm này, cảm thấy không biết đã lật qua lật lại nghĩ tới bao nhiêu lần, nhiều lắm, quá lâu, cho nên đều trở nên hồ đồ, lại không có phát hiện ra dù là một lần cũng chưa từng chính miệng nói ra với ngươi...Này, mới chính là cái gọi là đã quên."

Sau đó, bản thân liền im lặng, chờ đợi người ở trước mắt phản ứng.

Biểu lộ của Luyện nhi, ban đầu mang theo chút ít ngỡ ngàng, là loại ngỡ ngàng khi không kịp ứng phó.

"Ngươi..." Sau đó không lâu, nàng bình tĩnh nhìn ta, vốn là dùng ngữ điệu lúng ta lúng túng giống như người vừa tỉnh mộng mà nói: "Ngươi nói là, bắt đầu từ lúc..." Sau đó, hàng lông mi dài mảnh kia rung động vài cái, cả người liền dường như đã triệt để nhớ lại, trên mặt có một loại hào quang khác thường: "Ngươi nói là bắt đầu từ lúc kia, trong lòng liền đã có tình đối với ta? Chuyện này là sự thật?"

Lúc này không cần nhiều lời, ta chỉ là chậm rãi, vô cùng kiên định mà gật đầu hai cái.

Sau đó Luyện nhi liền nhếch môi.

Nhìn thần sắc, nàng tựa như là muốn làm ra bộ dạng kiêu căng, nhưng mà khóe miệng cũng đã ngăn không được mà giương nhẹ lên thành một đường cong —— điểm này chính nàng cũng nhận ra, cho nên liền giống như muốn lấy lại danh dự mà chau mày, cố ý nói: "Khi đó mới bao nhiêu tuổi? Ta biết từ nhỏ ngươi đọc sách nhiều hơn ta, đối với những chuyện này cũng hiểu thật nhiều, chỉ là dù sao cũng là cùng một sư phụ nuôi lớn, những thứ sách kia ta cũng đọc qua không ít, tâm tư làm sao có thể vô duyên vô cớ mà kém như vậy...Hừ, ngươi nói chuyện xưa nay liền giảo hoạt, nhất định là muốn dỗ dành người."

Khi nói xong lời này tuy rằng nàng liếc mắt nhìn người, chỉ là trong ánh mắt rốt cuộc có tâm tình như thế nào, gần trong gang tấc ta đây đương nhiên có thể nhìn được thông thấu.

Dù là như vậy, nếu như hôm nay đều đã nói đến mức độ này, dĩ nhiên là không muốn lưu lại nửa phần tiếc nuối.

Vì vậy theo bản năng mà ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời một chút.

Phía trên bầu trời xanh, mặt trời đã chếch xuống chút ít, buổi trưa bất tri bất giác đã sớm trôi qua, bóng cây so với vừa rồi kéo dài hơn một chút, tạo thành giao giới rõ ràng với ánh mặt trời sáng ngời, phóng tầm mắt nhìn ra, trên nền dất lớn đều xen kẽ giữa ánh sáng và bóng râm, rõ ràng đã là quang cảnh của buổi chiều.

Mọi việc vòng vòng đan xen, rắc một lời nói dối được dựa hàng trăm những lời nói dối đang xen, giải thích một chuyện, cũng liền phải giải thích rất nhiều sự tình có liên quan.

"Này, ngươi không đáp lời ta, nhìn bầu trời làm cái gì? Còn là một bộ dáng chăm chú tính toán." Có lẽ là thấy ta thật lâu không nói chuyện, Luyện nhi ở bên kia liền lên tiếng, lúc này nàng thật sự không còn giả vờ kiêu căng hoài nghi như lúc trước nữa, bộ dáng nghi hoặc đặt câu hỏi mang theo một vòng tò mò cùng...Để ý.

Ước chừng cũng có thể đoán được nàng đang để ý chuyện gì, cho nên thu hồi ánh mắt, quay đầu đối với người trước mắt thản nhiên mỉm cười nói: "Không có gì, ta đang nhìn mặt trời, muốn tính tính toán toán canh giờ."

"Tính canh giờ? Tự nhiên tính canh giờ làm chi? Sắc trời rõ ràng còn sớm, ngươi không muốn nói rõ với ta, cũng liền suy nghĩ đến chuyện trở về rồi sao?" Câu trả lời này rõ ràng không thể làm cho Luyện nhi thoả mãn, nàng không thuận theo mà truy vấn, tựa hồ lại lộ ra sự thất vọng.

"Không phải, chính là ngược lại, là muốn nói rõ ra với ngươi, mới cố ý tính tính toán toán canh giờ đấy." Khe khẽ lắc đầu, một đôi mắt vẫn là không chớp một lần mà nhìn qua nàng, có lẽ bị tâm tình trong lòng làm ảnh hưởng, ngay cả âm thanh cũng không tự chủ được mà nhu hòa thêm vài phần: "Bởi vì những lời tiếp theo ta muốn nói với ngươi có khả năng là rất dài, rất dài...Bởi vì quá dài, cho nên vài lần đều trì hoãn, hôm nay, Luyện nhi ngươi có bằng lòng kiên nhẫn nghe ta nói hay không?"

Nghe nói như vậy, Luyện nhi hoang mang một lát, thực sự chỉ là trong một lát. Sau một lát nàng giống như nghĩ đến gì đó, sắc mặt ngưng trọng, không khỏi liền lộ ra thần sắc trịnh trọng.

Thanh âm êm ái, có khi cũng không chỉ là đại biểu cho sự nhu tình, mà cũng có thể là do thiếu chút ít tự tin. Nếu như lúc này nàng lắc đầu nói những lời gì khác, vậy những dũng khí thật vất vả ngưng tụ lại nơi đáy lòng kia không thể nghi ngờ liền sẽ tan thành mây khói mất —— giống như hai lần trước vậy.

Có chút khẩn trương chờ đợi nàng đáp lại, chỉ là sau một khắc, Luyện nhi cũng không lắc đầu cũng không gật đầu, mà là thân thể hơi động một chút, liền đi đến gần bên ta.

Vốn cũng đã là rất gần, một lần khẽ động này chính là rút đi toàn bộ khoảng cách, không để người ta kịp phản ứng, bỗng nhiên bờ vai cùng thắt lưng đồng thời được siết chặt, tiếp theo chợt nhìn thấy bông hoa dưới chân chỉ còn là một điểm sáng, chờ khi tín hiệu mất trọng tâm truyền tới trong não, cả người đã một lần nữa được đặt trên một cành cây cao cao, lúc đáp xuống liền có chút choáng váng đầu khi bị bao quanh bới sự pha tạp giữa ánh mặt trời sáng chói cùng một màu xanh um tùm.

"Nếu như là rất dài, vậy chúng ta liền ngồi nghỉ ngơi thoải mái, từ từ nói a."

Bên cạnh Luyện nhi hảo tâm tình mà nói, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, chân mày khóe mắt tất cả đều là vui vẻ.

Cuối cùng một cái khóa gỉ sét lâu dài quấn quanh nơi đáy lòng, tựa hồ được nét mặt tươi cười này từ từ tra chìa khóa vào, lách cách mở ra.