Xông ra khỏi Hoàng cung không bao lâu, sắc trời liền dần dần tối xuống, này cũng mang đến cho chúng ta không ít thuận tiện, cũng không cần lại đi vòng vèo, liền nhân lúc hoàng hôn lờ mờ một đường khinh công trên mái nhà, trực tiếp chạy về Trường An tiêu cục.
Hai lần xông vào cấm cung đại nội, theo lý là thiên đại tai họa, nhưng mà không biết xuất phát từ loại cân nhắc nào, ít nhất vẻ ngoài xem ra tình hình trong thành thoạt nhìn cũng không huyên náo xôn xao, cũng may Long tổng tiêu đầu cùng lão gia tử là giao tình giao mệnh, chẳng những không sợ, ngược lại đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn mà ngóng trông chờ đợi, ngay cả người từng trải như Thiết Phi Long cũng tỏ vẻ yên tâm đối với người ở nơi này, một vài tiểu bối như chúng ta tất nhiên cũng không cần quá mức lo lắng, vừa vào trong phủ, dây cung căng chặt trong lòng liền nới lỏng.
Bất quá, mặc dù lão gia tử không lo lắng, cũng không đại biểu hôm nay tâm tình của ông là thật tốt.
Đã sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, sau khi trở về Long tổng tiêu đầu liền mời chúng ta trực tiếp ngồi vào vị trí dùng cơm, ông cười nói sau khi no bụng cũng hảo hảo nghỉ sớm một chút, lời này thực sự là nói trúng tim đen, hai lần ba phen ồn ào náo loạn, nói không mệt mỏi chính là nói dối, lại không biết có phải là vì nguyên nhân này hay không, trong lúc dùng cơm liền có chút trầm ngâm.
Trong bữa tối năm người, Thiết San Hô lúng túng ăn cơm không nói gì, lão gia tử nghiêm mặt uống rượu cũng không nói chuyện, toàn bộ là do Long tổng tiêu đầu giúp gắp thức ăn vào trong chén, về phần Luyện nhi, nàng thật ra là tươi cười ăn uống vui vẻ không tệ, lại đồng dạng là không lên tiếng, tựa như trong lòng cũng không sảng khoái như vẻ bên ngoài...Còn lại hai người, ta rốt cuộc là không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn Long tổng tiêu đầu một mình gượng cười xoa dịu bầu không khí, trong lòng dù sao cũng có chút băn khoăn, thực sự là bất đắc dĩ.
Bất quá bầu không khí nặng nề này cũng không duy trì bao lâu, hai ba lần giải quyết xong thức ăn trong chén, Thiết San Hô rời ghế đứng dậy, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Thiết Phi Long, nói: "Cha, nữ nhi nhận sai." Sắc mặt của lão gia tử buông lỏng xuống, mặt lạnh khẽ hừ nói: "Con sai ở đâu?" Đã thấy San Hô mặt không đổi sắc cúi đầu nói: "Là nữ nhi làm hỏng đại kế hành thích của phụ thân, cho nên sau đó dẫn đến hiểm cảnh."
Lời này còn chưa dứt, vừa nói ra khỏi miệng Thiết lão gia tử rốt cuộc nhịn không được mà giận tím mặt, một chưởng vỗ xuống bàn khiến cho bát đũa đều chấn động rung lên, quát: "Con chỉ biết nhận thức điểm sai ấy sao? Ân? Con sai ở chỗ nào? Thứ khiến ta tức đến chết cũng không phải là chuyện này!"
Từ khi tìm được nữ nhi, Thiết Phi Long vẫn là lần đầu tiên nổi giận, Long tổng tiêu ở bên cạnh vội vàng tiến đến khuyên can, Thiết San Hô cũng không trả lời, nhất định là cảm thấy lúc này nói chuyện cũng vô dụng, cho nên chỉ im lặng khom lưng cúi đầu, sau đó liền đứng dậy rời đi. Ta cùng Luyện nhi liếc nhìn nhau, tuy rằng không biết tại sao nàng luôn lộ ra một chút không hài lòng, chỉ là lúc này rõ ràng vẫn là quan tâm, nháy mắt với ta một cái, ta lập tức hiểu ý, cũng đứng dậy rời đi, đi theo Thiết San Hô, yên tâm đem lão gia tử giao cho nàng.
Ra khỏi đại sảnh, sắc trời đã vô cùng tối, cũng may trong tiêu cục sớm đã lên đèn l*иg, dọc theo hành lang đi tới vẫn là có phần thuận tiện, nhớ rõ lúc trước nhìn thấy Thiết San Hô là đi tới hậu viện, ngược lại cũng không sợ nàng làm ra chuyện gì trong lúc nóng giận, từ từ cẩn thận đi qua tìm, quả nhiên thấy nàng ở đình viện bên cạnh bờ hồ.
Lúc đó ánh trăng tỏa sáng mênh mông, gió lạnh lướt qua, một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt ôm đầu gối mà ngồi bên mép nước lăn tăn, rõ ràng là một bức họa, đáng tiếc trong bức tranh đó lại là cảm giác nồng đậm cô đơn đìu hiu lại khiến cho người ta cảm thán đuổi theo đến đây chỉ là bởi vì lo lắng, đuổi theo tới lại có thể nói gì đây? Chỉ có thể than nhẹ một tiếng ở trong lòng, thở hắt ra, thong thả bước qua lẳng lặng cùng nàng, giống như những ngày qua khi đồng hành trên xe ngựa.
Thiết lão gia tử đang giận chuyện gì, kỳ thật người sáng suốt đều rất rõ ràng, Thiết San Hô không phải không biết, chỉ là nàng không có khả năng cho là mình đã sai, hoặc phải nói là không thể...Bởi vì đó là niềm tin duy nhất để nàng kiên trì chống đỡ, cho dù khi biến thành hành động có là vội vàng lỗ mãng, người bên cạnh cũng không thể chạm vào không thể khiển trách.
Lặng im một lát, cả hai không nói gì, có chút liếc mắt dò xét, dưới sóng ánh sáng, quả nhiên chỉ có thể nhìn thấy toàn cảnh là thần sắc tịch liêu, Thiết San Hô tĩnh tĩnh ôm đầu gối nhìn hồ nước, trong mắt chiếu rọi làn nước gợn sóng, nhưng lại không thuộc về nàng, đơn giản là vì đã không còn nước mắt để rơi nữa, cũng không có gì để nói.
Lúc này trên thế gian người có thể hiểu được tâm tình thật sự của nàng chỉ có hai người, ngay cả Thiết lão gia tử cũng sẽ không hiểu, còn cho rằng nữ nhi nhà mình vì tình biến sắc là do Nhạc Minh Kha, trông mong nàng có thể vượt qua, nào đâu biết rằng nàng không phải thương tình, mà là tình đã chết...Đoạn đường này có vài lần ta cho rằng Thiết San Hô sẽ nhịn không được mà tiết lộ chân tướng, kết quả nàng cuối cùng vẫn là nhẫn nại, nuốt xuống.
Có thể nuốt xuống, nhưng tâm tình lại càng thêm trầm nặng, tầng tầng lớp lớp áp đến cuối cùng, cũng không ai biết được sẽ biến thành như thế nào, hiểu được nàng chỉ có hai người, có thể khuyên nhủ nàng cũng chỉ có hai người, đáng tiếc, cố tình một người lại là hữu tâm vô lực, một người lại không biết nói như thế nào.
Tiếp tục như vậy Thiết San Hô thật sự sẽ không được đi? Muốn nói chuyện, lúc này thật sự là muốn nói chút gì đó, đáng tiếc âm thầm thử kiểm tra, quả nhiên vẫn là không thể phát ra tiếng, tác dụng của thanh âm có đôi khi là tuyệt vời, có năng lực giao tiếp mà chữ bút cùng dùng tay ra hiệu cũng không thể thay thế, đó là một loại cộng hưởng cùng chia sẽ khi đang mang theo tâm tình trong lòng.
Khi không thể nói chuyện được, còn có biện pháp gì khác để có thể dùng thanh âm giao lưu sao?
Cũng chưa cân nhắc được bao lâu, khi trong đầu có một ý niệm tự nhiên sinh ra, nhìn xung quanh một chút, ngập ngừng một chút, vẫn là quyết định biến thành hành động, thử qua luôn so với không thử một lần liền tốt hơn, huống chi cho dù không có hiệu quả, cũng không có tổn thất gì.
Không thể nói chuyện cũng không thể phát ra tiếng, cho nên bình thường có chuyện gì, ví dụ như muốn từ xa xa kêu gọi Luyện nhi, luôn dùng tiếng huýt để thay thế, mà tiếng huýt vốn là một loại hình thức huýt sáo, chỉ cần chụm môi lại, phát hơi từ đan điền, thoát qua răng môi, biến hóa trầm bổng lúc ẩn lúc hiện, liền biến thành một loại giai điệu thanh tịnh trong trẻo.
Cũng giống như rất nhiều người, bản thân chỉ là tục nhân biết thưởng thức mà không hiểu tấu nhạc, cho tới bây giờ cũng vậy, cũng may hành động như vậy cũng không thể tính là tấu nhạc, bất quá chỉ là giống như ngâm nga, không cần quá nhiều kỹ xảo, chẳng qua là mượn thần thiệt* biến hóa, đem những suy tư trong lòng phóng xuất ra theo thanh âm mà thôi.
(*Thần thiệt là môi lưỡi, ý chỉ sự uyển chuyển của môi lưỡi tạo thành tiếng huýt sáo)
Trong trí nhớ đây là một ca khúc không lời mang âm hưởng cổ xưa, nhưng lại không phải là một cổ khúc, nguồn gốc dĩ nhiên là mơ hồ, chỉ lưu lại độc nhất là giai điệu, nhịp điệu lượn quanh trong lòng, vốn là thanh âm sáo trúc thanh thanh dịu dàng lưu luyến nay lại đổi thành âm thanh huýt sáo, liền mất chút ít uyển chuyển hàm súc thú vị, lại như có như không mang theo nhiều hơn một loại cảm giác miên miên mát lạnh.
Vốn là muốn Thiết San Hô nghe xong sẽ thư thái một chút, cho nên đã rất lâu mới lại thổi lên ca khúc mà năm đó yêu thích, lúc đó là một lần tản bộ giữa núi rừng liền thuận miệng thổi lên giai điệu này, khi nhịp điệu lại lần nữa lọt vào tai, ngay cả bản thân cũng bắt đầu hốt hoảng, lâm trì* bên cạnh, nhìn sóng nước lăn tăn, động môi cất lên một khúc, phát khẩu thành âm, bởi vì tùy ngâm...Thanh âm từ cổ họng khe khẽ thoát ra, xúc cảnh sinh tình, lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ, loạn hồng phi quá thu thiên khứ**.
(*Chỉ sự khổ luyện thư pháp xuất phát từ giai thoại của thư pháp gia Trương Chi, mỗi ngày luyện tập viết chữ xong lại rửa bút ở ao khiến nước đen như mực. Ở đây ý chỉ mặt nước đen)
(**Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói, tơi bời hoa rụng hơn thu tới. Trích trong bài "Điệp luyến hoa" của Âu Dương Tu. Câu này từ trước đã là danh ngôn được người đời tán thưởng, dùng để chỉ tâm tình. Thể hiện tâm trạng người khuê phụ trông đợi người chồng "lãng tử", cũng có sách cho rằng đây là tâm trạng người kỹ nữ trước cảnh xuân tàn nơi kỹ viện.)
Ngập ngừng ngắt quãng, thanh vận du du nhàn nhạt, cuối cùng liền im ắng.
Sau một hồi lâu, liền thở phào nhẹ nhõm, vốn muốn giúp người, cuối cùng lại dẫn xuất ra tâm tình trong lòng mình, đang có chút ít ngơ ngẩn, đột nhiên nghe thấy thanh âm cười khẽ, quay đầu đã thấy người đang cười chính là Thiết San Hô.
"Đều nói chỉ có người tu đạo ẩn dật mới thường huýt sáo ngâm nga, thật không thể ngờ tỷ tỷ ngươi còn có một chiêu này." Nàng ôm đầu gối ngồi trên một tảng đá to, đang che miệng cười khẽ, đáng tiếc vui vẻ thủy chung là không thấm tới đáy mắt, mỉm cười một lát, lại dần dần yên tĩnh, sau một lúc lâu, vẫn là nhìn chằm chằm vào mặt hồ kia, đột nhiên lại khẽ gật đầu, thở dài: "Ta biết, lần này là bản thân nóng vội, kỳ thật trước khi đi đã biết, nhưng mà nếu không đi, liền trằn trọc khó nhịn, giống như thân là mũi tên dài, đã đặt lên dây cung kéo căng, không bắn không được..."
Nàng nguyện ý mở miệng thổ lộ tiếng lòng, tất nhiên là đáng mừng, chẳng qua là nghe xong nàng nói như vậy, bản thân lại lo lắng, ngồi xổm xuống đưa ngón tay chấm chút nước hồ, liền nương theo ánh trăng viết xuống bốn chữ trên tảng đá to.
"Phóng tên hữu đích*..." Thiết San Hô nhìn thấy, thì thào đọc lên một lần, sau khi lặng lẽ chốc lát lại là cười cười, lấy tay che mặt, thở dài nói: "Đúng vậy a... Ta xác thực chỉ là một mũi tên có một mạng, nếu không thể nhắm trúng mục tiêu, dây cung này có kéo căng thì có ý nghĩ gì? Vạn nhất trộm gà không đến còn mất nắm gạo, sau này xuống cửu tuyền gặp nàng cũng là rất mất mặt đi? Ha ha ha..."
(*Bắn tên phải nhắm đúng mục tiêu)
Thiết San Hô vùi mặt trong hai lòng bàn tay, tiếng cười thê lương, cũng có ba phần giống như tiếng khóc, bất quá cũng là một loại phát tiết tâm tình, cho nên bản thân không có đạo lý đi ngăn cản nàng, chẳng qua là yên lặng cùng nàng, thỉnh thoảng vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng một chút.
Như vậy trôi qua một hồi lâu, Thiết San Hô mới bình tĩnh trở lại, lại qua một lúc lâu sau mới một lần nữa ngẩng đầu lên, lúc này trong đôi mắt ửng đỏ kia đã bớt đi chút cô đơn tịch liêu, mới có lại một chút thanh minh, nàng đứng lên nói: "Đa tạ, thật không hổ là Trúc Tiêm tỷ tỷ, dù cho không thể nói chuyện, ở cùng với ngươi cũng có thể giải tỏa ưu phiền trong lòng." Ta cũng đứng dậy, mỉm cười đang muốn phất tay, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Chuyện lần này ta khiến cho cha tức giận không nhẹ cũng cả kinh không nhẹ, lúc này trong lòng nhẹ nhõm chút ít, vẫn là đi tìm ông hảo hảo bồi tội, về phần tỷ tỷ ngươi...Không cảm thấy có người đang đợi ngươi đã lâu sao?"
Bị nàng xoay người lại, liền nhìn thấy trên hành lang dưới ánh đèn dầu, chiếu xuống một bóng người quen thuộc.
Tâm tình Thiết San Hô đã nhẹ nhõm, nàng đi tìm lão gia tử bồi tội, chuyện này không cần xen vào nữa, lúc này tâm tư liền lại trở về trên người một người khác. Cùng Luyện nhi trở về phòng, dọc đường đi luôn cảm thấy có chút không đúng, thăm dò hỏi tình huống bên kia của lão gia tử, nàng cũng đáp lại, nói nàng cùng tổng tiêu đầu khuyên nhủ một hồi, tâm tình của lão gia tử ít nhiều cũng chuyển tốt lên một ít, lúc này đang cùng Long tổng tiêu đầu uống rượu vân vân, đáp lại cũng ra hình ra dáng không có gì không ổn, nhưng mà luôn cảm giác...Vẫn là có chút buồn bực không vui.
Là vì hành động không thuận lợi sao? Hay là mệt mỏi? Hai ngày này liền hai lần xông vào cấm cung xác thực là rất mệt đi, bất quá lúc trước có nhiều chuyện càng thêm mệt mỏi, cũng không thấy nàng như vậy, cho nên quả nhiên là buồn bực do hành động không thuận lợi sao? Tuy rằng đã lấy được thuốc, nhưng dược tính thật giả cũng còn chưa biết, ngoài ra mọi việc khác cũng là không thuận lợi, lẻn vào thiên lao không cứu được người, ám sát cũng không được...Lại nói tiếp, nàng là bắt đầu không vui từ khi nào? Ta nhớ rằng...
"Nghĩ gì vậy? Lại ngẩn người." Một câu hỏi cắt đứt suy nghĩ trong đầu, ngẩng đầu thấy Luyện nhi đã tắm rửa xong đi ra, mặc dù vừa mới vào giờ tuất không lâu canh giờ vẫn còn sớm, chỉ là xét thấy hai ngày nay vất vả, bản thân đề nghị sớm đi nghỉ ngơi, Luyện nhi cũng là không có ý kiến gì, cho nên lúc này nàng chỉ mặc một kiện trung y hơi mỏng màu sáng, tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung, càng là một tư thế nhẹ nhàng uyển chuyển, thật sự có thể gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Nét đẹp này có thể khiến cho người ta kinh ngạc, không phân biệt nam nữ, trong lòng đột nhiên nóng lên, suy nghĩ lúc trước đã sớm ném đến tận chín tầng mây, tuy rằng âm thầm phỉ nhổ bản thân một tiếng, chỉ là vẫn như cũ nhịn không được mà tiến lên phía trước, do dự một chút, vẫn là thuận theo tâm tư mà ôm nàng vào trong ngực.
Người này là thuộc về ta, chỉ thuộc về ta, mỗi khi ý thức được điểm này, từ đáy lòng đều dâng lên một loại run rẩy.
Luyện nhi nhạy cảm, nhất định là đã nhận ra nhiệt độ cơ thể bên kia tăng cao, chợt liền hiểu rõ, bên tai là bật lên một tiếng cười, chợt nghe nàng nói: "Này, người lúc trước nói rằng hai ngày này đã mệt mỏi đề nghị nên sớm đi nghỉ ngơi chính là ngươi, như thế nào? Lúc này lại có tinh thần, có ý nghĩ xấu xa với ta? Lúc trước ta còn không được nghỉ ngơi nhiều bằng ngươi a."
Lời này cũng đúng, đêm qua ở trên cỗ xe tiêu diêu kia chúng ta ngủ cùng nhau, nhưng mà nàng tỉnh dậy sớm hơn ta không nói, sau đó lại cùng lão gia tử ngựa không dừng vó mà chạy khắp nơi, chỉ sợ là thực sự mệt mỏi...Nghĩ như vậy, mặc dù ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng muốn đè xuống du͙© vọиɠ cũng không khó, chẳng qua là trước khi buông nàng ra, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mới biết được là đã bị lừa rồi.
"Ngươi phải biết..." Ngọn lửa trong mắt Luyện nhi cũng không kém hơn ta, thấy đã bị phát hiện ngược lại nụ cười càng tăng lên, lúc trước nàng còn lộ ra một chút không vui, lúc này tâm tình lại giống như chuyển tốt hơn rất nhiều, trở tay kéo eo tiến sát đến bên tai nói: "Ngươi phải biết ta cũng sẽ nói dối gạt người a!"
Mới là lạ...Cười nhẹ phản bác, đương nhiên, câu này chỉ có thể yên lặng vang lên trong lòng, bởi vì miệng đã không thể nói được, bàn tay cũng không rãnh.
Từ sau khi bị thương ở Minh Nguyệt hạp cho đến lúc này, Luyện nhi lúc nào cũng có thể chạm vào ta, lại cố tình không cho phép ta chạm vào nàng, ban đầu lý do là thương thế chưa lành, sau đó không giải thích lại ta, lại hờn dỗi đổi thành là đang trừng phạt khi dám bị thương nặng, thật sự là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Bản thân chính là không biết làm sao có miệng lại không thể dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, lại không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể tùy ý nàng, mà tối nay rốt cuộc đã được cho phép, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ có điều tình cảm giống như đóa hoa, ở trong tay nàng nở rộ để cho nàng tùy ý thưởng thức tuy là tuyệt vời không thể diễn tả, nhưng nếu như tự tay làm cho nàng vì chính mình mà nở rộ, nhưng lại là một loại tư vị cực hạn khác biệt, tư vị này đến từ linh hồn, thực tủy tri vị, mặc dù khắc chế bản thân như thế nào, trong lòng cũng là đang mong đợi.
Lần này chờ mong đã lâu, khó tránh khỏi có chút quá phận.
Như đã nói, cũng không phải nói là có hành động gì quá phận với Luyện nhi, chẳng qua là vượt qua giới hạn trong lòng của mình mà thôi. Tuy rằng Luyện nhi đã dung túng không chút giữ lại, chỉ là dù sao do bản chất thân thể, lại thêm ta vốn đã quen cẩn thận, rất hiếm khi khiến cho nàng sức cùng lực kiệt, thường thường sau ba phen mấy bận, người này vẫn còn có tinh lực trái lại sẽ học hỏi để sử dụng lại một phen...Sau khi ngậm bồ hòn mấy lần như vậy, bản thân liền nhớ rõ phải biết thu liễm, không thể để cho nàng...Học được quá nhiều kiến thức mới.
Đêm nay bởi vì đè nén quá lâu cho nên quá mức động tình, không thể tuân theo nguyên tắc này, dù sao cũng có chút thấp thỏm không yên, chỉ sợ lại phải ồn ào đến sau nửa đêm cũng không thể nghỉ ngơi liền hỏng bét, thẳng đến sau khi Luyện nhi điều đều thở dốc vẫn là yên lặng nằm yên không nhúc nhích, tâm mới để xuống một nửa, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp, rốt cuộc vẫn là hạ quyết tâm, chủ động tiến đến, dò xét nhìn vào ánh mắt của nàng.
"Nhìn cái gì..." Khi đang dò xét phỏng đoán, người đang nhắm đôi mắt kia ngược lại mở miệng lên tiếng trước, điều này cũng không kỳ quái, cao thủ như Luyện nhi, tuy là nhắm hai mắt, động tĩnh bên cạnh vẫn là cảm giác được, huống chi bản thân cũng không có ý định che giấu cái gì, thấy nàng mở miệng gợi chuyện, liền dứt khoát trực tiếp chọn lấy một nơi trên da thịt mà viết chữ lên.
"Phốc! Uy, đừng viết trên này, rất nhột!" Lần này cuối cùng Luyện nhi không chống đỡ nổi, vừa trở mình vừa mở mắt ra nhìn ta, nàng chính là giấu không được tâm sự, lúc trước vì đắm chìm trong hoan hảo mà tạm thời ném lên chín tầng mây không màn đến, lúc này lại hiện lên, ta phát hiện nàng khác thường, nàng đương nhiên cũng hiểu rõ, lúc này cùng ta đối mặt một lát, thở ra một hơi nói: "Được rồi, đã biết rõ sẽ không giấu được ngươi, là về lão gia tử...Bất quá lại nói trước, ta cho ngươi biết, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện."
Thấy nàng nói rất nghiêm túc, tất nhiên cũng gật gật đầu, còn cho rằng là việc khó gì, kết quả là nghe nàng phàn nàn nói: "Về sau ngươi ngươi có chuyện gì mới, nhớ rõ phải để cho ta là người đầu tiên xem qua, tại sao luôn là để cho người bên cạnh biết đến trước tiên a? Ở đầm hồ là như vậy, lần này cũng là như vậy."
Vì vậy, thật sự là buồn cười.