Sau khi đi ra ngoài, trong thoáng chốc liền sinh ra ảo giác mọi việc đều an nhiên.
Xung quanh bao phủ một bầu không khí yên tĩnh, trăng tròn cao cao lơ lửng trên đầu, khí lạnh mùa xuân chưa đi, không có tiếng côn trùng kêu vang, bên tai chỉ có chút tiếng gió rung động, không khí lành lạnh, thở ra một hơi cũng có thể mang theo từng làn khói trắng, hết thảy mọi thứ, cảm giác liền giống như rất nhiều những đêm lạnh bình thường, ngay cả điểm điểm ánh sáng nơi xa xa, đều tựa như những ngọn đèn dầu trong sơn trại thường ngày.
Chỉ là tối nay đó cũng không phải là ánh đèn dầu, chẳng qua là ngọn lửa vô tình mà thôi.
Đi tới hơn trăm bước, dừng chân ở một nơi hiểm yếu, là bởi vì nơi này là một nơi dốc đứng, độ dốc trên sườn núi này rất lớn, lại cao, gần như là hình dáng của sườn đồi, mặt nghiêng phần lớn là cát đá, đạp lên cực kỳ dễ trượt chân, chính là dựa vào sườn núi này mà mở ra từng bậc đường mòn đi lên, người không quen đi đường núi liền phải cẩn thận từng li từng tí, nếu như có ai chắn ở đỉnh sườn núi ngăn trở cản đường, vậy người bình thường là tuyệt đối không dễ dàng đi lên được.
Bất quá nói trở lại, lần này trong số các đối thủ cần ngăn cản, cũng không thể đều coi như là người bình thường.
Nhìn thấy từ xa xa một chuỗi bó đuốc sáng ngời uốn lượn tiến về phía này, khe khẽ nhả ra hết trọc khí trong l*иg ngực, giống như muốn xác nhận mà nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, có thể nói, thật hy vọng giờ phút này có thể thiết lập ra những thứ như cơ quan mai phục gì đó mới tốt, chỉ là sự thực, trước mắt thứ có thể dựa vào chỉ có tam xích thanh phong*, và một cái mạng.
(*Thanh kiếm)
Cầm kiếm mà đứng, quay đầu nhìn lại, trên màn trời tối đen như mực vẫn có những ánh sao lấp lánh, càng làm nổi bật lên gian phòng nhỏ tối đen trên mặt đất, dường như người ở bên trong đang chìm vào một giấc ngủ say.
Mà trên thực tế, đó mặc dù không phải là yên giấc, nhưng thật sự cũng không khác biệt bao nhiêu.
Điều bản thân muốn làm, chính là trước khi nàng tỉnh lại, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội quấy rầy!
Ánh sáng của bó đuốc rất nhanh từ xa tiến đến gần, quả nhiên, tuy rằng bọn hắn không theo kịp nổi tốc độ khinh công của ta và Luyện nhi, nhưng đại khái đã nắm chắc hành tung hướng, cho nên đuổi theo cũng không khó khăn, một khi đã dừng lại không bao lâu liền bị đuổi đến, khoảnh khắc tiếp theo, nơi ánh lửa chiếu sáng, đã gần đến nỗi ngay cả dung mạo của nhau cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sườn núi dốc đứng, lặng lẽ đối diện, mặc dù là một mình đối mặt với hơn mười người, chỉ là trong lòng hiểu được, đối thủ thật sự chỉ có ba người.
"Cô nương..." Người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc chính là nam tử đang mặc quan phục kia, Mộ Dung Trùng đứng dưới sườn núi hai tay ôm quyền, ngẩng đầu nói: "Mời ngươi tránh ra, ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ cần không nhúng tay vào, ta sẽ bảo vệ cho ngươi bình an không có việc gì."
Hắn khuyên bảo, đồng liêu bên cạnh hắn lại giống như không có phần kiên nhẫn này, một tên đại hán khác cũng đang mặc quan phục cầm trong tay song câu quát: "Nói nhiều như vậy làm gì? Nàng ở đây, Ngọc La Sát lại không thấy tăm hơi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, đêm dài lắm mộng, chúng ta trước tiên bắt giữ nàng rồi lại nói!" Nói xong giống như muốn tung người tiến lên, lại bị Mộ Dung Trùng kéo xuống.
Kéo người lại, Mộ Dung Trùng lại nhìn ta một chút, nói: "Cô nương, ngươi cũng thấy đấy, hôm nay đại cục trước mắt, tại hạ lại là mang công vụ, đây là một lần cuối cùng, nếu như ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, chỉ sợ tiếp theo không thể giúp gì được ngươi nữa rồi!"
Lời này nghe qua giống như một lời khuyên bảo cuối cùng, chỉ là nghĩ lại, đây cũng không hẳn không phải là một loại tình huống có thể lợi dụng?
Luận võ công, bản thân là không bì kịp Luyện nhi, nếu muốn hảo hảo ngăn chặn ba người này, không thể không dùng đến một chút thủ đoạn phi thường, một chút ưu thế chỉ bản thân mới có được, ví dụ như..."Mọi việc vốn cũng không phải do ai có thể quyết định." Gật gật đầu, đối với nam tử phía dưới nhè nhẹ cười cười, nói: "Chúng ta mỗi người đều có một mưu sự, ngươi không thể nhân tư phế công*, ta cũng không có thể nhường đường nửa bước, vốn cũng là chuyện không có cách nào khác, bất quá Mộ Dung Trùng, trong lòng ngươi đã còn tồn tại một chút đạo nghĩa, nên hiểu được, lúc này nếu như động thủ, các vị ở đây ai cũng có thể làm tổn thương ta thậm chí gϊếŧ ta, duy nhất chỉ có ngươi, không được, không phải sao?"
(*Đại loại là chọn việc tư bỏ việc công)
Kỳ thật không có nếu như, giao phong động thủ cơ hồ là chuyện bắt buộc, trong khoảng mười người này chỉ có ba người là cao thủ, mà nếu như đoán không sai, trong ba người cao thủ này Mộ Dung Trùng chính là võ công cao nhất, thấy lúc trước Luyện nhi giao đấu, hơn phân nửa là bị hắn kiềm chế, người cầm song câu kia đứng thứ hai, mà Ứng Tu Dương ngược lại trở thành người đứng cuối cùng...Cho nên, một khi có biện pháp gì có thể khắc chế Mộ Dung Trùng, vậy kéo dài thời gian, toàn thân mà lui, hai mục tiêu chính là có thể song toàn.
Đương nhiên, lúc này dựa vào lời nói khiến cho đối phương do dự, bản thân cũng vẫn có thể xem như là một loại biện pháp tốt để kéo dài thời gian.
"Chuyện này..." Trong lúc nhất thời Mộ Dung Trùng quả nhiên là do dự, đáng tiếc phần do dự này cũng không quá lâu, chỉ trách Ứng Tu Dương kia quá cáo già, thấy tình thế không đúng, lập tức hét lớn: "Mộ Dung lão đệ, hôm nay ngươi là người mang công vụ, ngàn vạn không thể nghe nữ nhân này nói bậy nói bạ! Nàng luôn hoạt ngôn, lúc trước, lúc trước ta vừa muốn đến trợ trận cho bằng hữu, liền bị tà thuyết của nàng mê hoặc lừa gạt!"
"A, thật đúng là ác nhân cáo trạng a." Không đề cập tới chuyện lúc trước còn tốt, nhắc tới chuyện lúc trước liền không khỏi làm cho người ta cười khẩy mà nói: "Lúc đầu ở Ngọc Nữ Phong, ngươi bị Ngọc La Sát cùng...Chưởng môn tân nhiệm của Võ Đang lúc này là Trác Nhất Hàng liên thủ bóc trần chuyện tư thông Mãn Châu, ám toán võ lâm đồng đạo, việc này trên giang hồ ai lại không biết? Chỗ nào không hiểu? Buồn cười là ngươi bị người trong giang hồ phỉ nhổ, vẫn còn có thể lừa dối để tiến vào triều đình cùng quan gia hành động, thật sự là cực kỳ hoạt kê!"
Lão nhân này bị dẫm trúng chân đau, có lẽ cũng chột dạ, hét to một tiếng: "Im ngay, ngươi này nữ nhân châm ngòi ly gián!" Vừa quát liền thả người lao tới, người cầm song câu không chút do dự mà hành động theo hắn, tựa như một lòng muốn tương trợ, này cũng làm cho người ta có chút ngoài ý muốn.
Giao thủ một cái, tung ra hai ba chiêu thức, dưới sự thúc giục của hai người này, Mộ Dung Trùng cũng không khỏi bất đắt dĩ mà ra tay, vì vậy, cuối cùng vẫn là bốn người hỗn chiến ngày trên sườn dốc đứng này!
Lấy một địch ba, mà ba người lại đều không phải là kẻ yếu, đây là chuyện từ khi tập võ đến nay chưa bao giờ trải qua, chính là nguy hiểm muôn phần, một chiêu cũng không thể đi nhầm! Cũng may Mộ Dung Trùng mặc dù cũng ra tay, chỉ là rõ ràng đã bị lời nói lúc trước tác động, xuất thủ có chút cố kỵ, ưu thế của hắn vốn là chưởng phong có công lực hùng hậu, đánh người chính là gân tổn thương xương tổn hại, chiêu thức của bản thân hắn lại cũng không tính là xảo trá, uy lực này một khi cố kỵ tất nhiên liền giảm bớt rất nhiều, làm cho bản thân ngược lại lúc nào cũng dám đem không môn* lưu cho hắn, chuyên tâm đối phó với hai người kia.
(*Kiều như sơ hở, điểm không được lưu tâm bảo vệ)
Trong hai người kia, Ứng Tu Dương đã giao phong qua hai lần, bản thân đối với chiêu thức của hắn ít nhiều có chút quen thuộc, lực uy hϊếp cũng liền giảm mạnh, e rằng hắn cũng hiểu được, cho nên cầm lấy cây phất trần, phần lớn thời gian chỉ dám trợ công bên cạnh, nhưng thật ra người còn lại được hắn tương trợ song câu lòe lòe, già lan công cự*, một đôi binh khí có thể khóa lấy trường kiếm, song câu như thủ túc, ứng đối có chút vất vả.
(*Phòng thủ tấn công)
Chỉ là cho dù như vậy, sau mấy chục hồi giao phong, dần dần phát hiện, trong khi đang toàn lực ứng phó, loại cục diện này, kỳ thật bản thân cũng không hẳn là không thể ứng phó!
Phát hiện này, khiến cho trong lòng sinh ra vài phần tự tin cùng hưng phấn, tinh thần cũng liền trở nên sáng láng, mà bên kia đối thủ lại rõ ràng có chút lo lắng, Ứng Tu Dương kêu lên: "Mộ Dung lão đệ, ngươi cũng không thể lòng dạ đàn bà a! Một Ngọc La Sát đã là khó đối phó, nếu như đợi đến khi các nàng liên thủ, chính là đại đại bất lợi cho bên ta, nhất quyết không thể lưu tình!" Song câu kia cũng liền lên tiếng phụ họa, thậm chí nói: "Mộ Dung Trùng, hành động hôm nay của ngươi, ta trở về phải bẩm báo chi tiết! Ngươi có còn muốn tiền đồ sao?"
Hai người này kẻ xướng người hoạ, làm cho Mộ Dung Trùng nhíu mày cắn răng, xuất thủ bỗng nhiên cũng nặng thêm vài phần, cũng may hai lần đều không trúng vào thân thể, bản thân xoay người đối phó với địch, trở tay một kiếm đem song câu tách ra, đem đối thủ bức ra vài bước, nhân cơ hội cũng quay đầu nói: "Mộ Dung Trùng! Đừng quên ngươi thiếu ta một mạng, chỉ cần tối nay ngươi không làm tổn thương ta, về sau chúng ta coi như là huề nhau, từ nay về sau không còn nợ ai! Ngươi muốn làm cái gì, qua tối nay lại nói!"
Một mạng đổi lấy một lần hạ thủ lưu tình, nói theo quy tắc trên giang hồ, yêu cầu này đã là rất đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút ít chịu thiệt, chỉ là cũng không bận tâm quá nhiều, cho dù hắn không đáp ứng, chỉ cần có thể làm cho hắn tiếp tục do dự, làm cho ba người này không thể đồng lòng, liền là thắng lợi của bản thân!
Quả nhiên, quyền cước của Mộ Dung Trùng mới nặng thêm vài cái, bởi vì một câu này liền lại trì hoãn, cho thấy trong lòng cũng là đang giao chiến, hắn vốn xuất thân là người trong giang hồ, cho dù đã dấn thân vào trận chiến danh lợi ném đi thiện ác, chỉ là quy tắc giang hồ đối với hắn mà nói, không thể không có nửa điểm ảnh hưởng.
Lúc này mọi người giao chiến, liền lại giao đấu hơn mười chiêu, trước sau gia tăng, đã hơn trăm hiệp, trăng tròn trên không trung dần dần chuyển dời, thời gian sợ rằng đã qua gần nửa canh giờ, mặc dù chiếm được tiện nghi, nhưng thực sự từ từ bắt đầu cảm giác được khí lực dần dần kiệt quệ, thân thể trở nên mệt mỏi, tuy rằng kiếm chiêu chưa loạn, chiêu thức rõ ràng, chỉ là ít nhiều có cảm giác lực bất tòng tâm.
Càng làm cho người ta mơ hồ lo lắng chính là, trong khi toàn lực nghênh đón địch, cảm giác khó chịu ở vùng đan điền cũng liền càng nặng, khí lực hủ gân thực cốt bị ép vào trong thân thể dần dần lại bắt đầu lộ ra, theo từng hơi thở đi khắp tất cả xương cốt tứ chi, nói không nên lời là tư vị gì.
Lại chống đỡ một cái...Phấn chấn tinh thần, một thanh kiếm trái phong phải lấp, người theo kiếm, dốc sức học theo Luyện nhi, toàn lực phát huy kiếm pháp nhẹ nhàng quỷ dị sở trường của bổn môn, thích hầu trạc tâm*, nhưng lại là không cầu gϊếŧ địch, chỉ là muốn ngăn trở...Trong lòng âm thầm nói với bản thân, chuyện gì cũng không cần quan tâm, lại chống đỡ một cái! Điều tức, bình thường cũng khoảng một canh giờ, lúc này đã gần nửa canh giờ trôi qua, chỉ cần đợi đến khi nàng liễm khí quy nguyên, đến lúc đó vô luận là chiến hay là tránh, quyền chủ động liền đều nằm trong tay chúng ta!
(*Nhắm vào cổ họng và tim)
Trong lòng đang suy nghĩ điều gì, người ngoài tất nhiên là vô pháp biết rõ, chẳng qua là thiên không nên vạn không nên, không nên trong lúc suy nghĩ, lại lơ đãng quay đầu liếc nhìn về nơi làm bản thân bận tâm kia một lần, một cái nhìn thoáng này, thiếu chút nữa đã khiến cho chính mình thân rơi vào hiểm địa không nói, còn gần như gây thành đại họa!
Chẳng qua là phân thần trong một cái chớp mắt, trong một cái chớp mắt này liền có song câu đánh thẳng đến, phi thường sắc bén ác liệt, trong lòng cả kinh, vội vàng chân đạp ngũ hành, đột ngột tinh hoành đấu chuyển*, khi gió lạnh ào ào lướt qua mặt, khó khăn đem song câu kia ngăn cản qua một bên, vừa mới tránh né, bỗng nhiên nghe thấy Ứng Tu Dương quát to một tiếng: "Phòng nhỏ phía sau kia nhất định có kỳ quái! Ta thấy nàng có chút lưu tâm, xuất thủ cũng không mong thắng chỉ cầu không bại, đây rõ ràng là đang trì hoãn kiềm chế, Ngọc La Sát nhất định là đã xảy ra chuyện gì! Liên Thành Hổ, nhanh, nhanh cho thủ hạ của ngươi tiến đến điều tra!"
(*Đại loại là vậy đổi sao dời, ý chỉ sự xoay chuyển)
Một tiếng này của hắn, mới chính là khiến cho trong lòng thật sự run lên, hối hận thật sâu về hành động vừa rồi, lại không còn kịp, người cầm song câu gọi là Liên Thành Hổ được nhắc nhở, lúc này hét lớn: "Các huynh đệ phía dưới đã nghe rõ chưa? Nhanh chóng xông lên cho ta! Nếu như thật sự có thể bắt được Ngọc La Sát, vô luận sống chết, ta liền thưởng mười lượng! Quan thăng một cấp!"
Vốn trên sườn núi này đánh cho đao quang kiếm ảnh, cát bay đá nhảy, một đám quan binh phía sau sườn núi vui vẻ trốn ở nơi an toàn, cũng không mưu cầu danh lợi mà muốn thử leo lên, lúc này bảng giá vừa ra, lại ngay lập tức mỗi người đều hô quát anh dũng giành nhau tiến lên phía trước! Bọn hắn vốn đều là người đã được lựa chọn kỹ càng cho lần này, dù sao cũng là có chút thân thủ, phía trước dốc đứng này tuy rằng bị bốn người giao phong mà ngăn chặn, chỉ là phía bên cạnh vẫn có thể trèo qua được, khi có trọng thưởng tất sẽ có dũng phu, chỉ thấy cả đám quan binh đều tìm kiếm nghĩ cách dùng cả tay chân mà leo lên, mặc dù phần lớn đều tốn công vô ích lại tuột xuống, chỉ là sau ba phen mấy bận, lại thực sự có vài người đã sắp leo lên được rồi!
Tình thế chợt biến, này vẫn là lên được rồi sao? Mặc dù gần như đã sức cùng lực kiệt không còn thời gian để bận tâm đến chuyện khác, chỉ là loại tình hình này làm sao có thể không bận tâm? Lập tức dứt khoát chuyển thành chủ động, hợp lực, trường kiếm trong tay phải tung bay, vẫn như trước mà kiềm chế ba người đối thủ, trong lúc cấp bách tay trái thuận thế nhặt lên đá nhỏ trên mặt đất, tứ khe hở mà bắn ra, trong tiếng gió vang vù vù, liên tiếp đánh rơi xuống một hai tên vừa leo lên đến phía trước!
Đánh rơi được hai tên, vẫn còn ba tên khác, ta thấy hành động hữu hiệu, lúc này xoay kiếm đẩy ra song câu, chuyển bước khom lưng, đang muốn nhặt đá nhỏ lên lại diễn trò cũ, đột nhiên nghe đến tiếng gió sau đầu, trong lòng đã biết là cái gì, tránh kịp lẫn tránh không kịp, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng, bị thanh phất trần mang theo nội lực sinh sinh đánh đến sau lưng, thoáng chốc dường như có ngàn vạn cây kim dài đâm vào trong cơ thể! Trước mắt tối sầm quỳ rạp xuống đất, ngay cả thời gian để cảm thấy đau cũng không có, lập tức nương theo cái khụy xuống này, vung tay lại bắn ra một viên đá đánh rơi một tên quan binh, lúc này mới cảm thấy phía sau lưng giống như bị lửa đốt, không dám trì hoãn, lăn ra khỏi chỗ, vô cùng nguy hiểm mà tránh né được những đợt truy kích liên tục kéo đến.
Hiểm hiểm tránh được, khi ngẩng đầu, thấy Ứng Tu Dương quả nhiên là xảo trá, sau một đòn, lưu lại cho song câu Liên Thành Hổ cùng Mộ Dung Trùng đối phó với ta, bản thân lại muốn một đường cùng đám quan binh hướng về phía nhà gỗ, nhưng sao có thể để cho hắn đắc ý? Cũng lập tức mặc kệ hai người sau lưng ra chiêu thế nào, mạo hiểm mà tung ra một kiếm, trực chỉ vào yếu huyệt ngay dưới sườn của hắn, nếu như không quay lại chống đỡ, bị một chiêu này đánh trúng, tuy rằng ta khó thoát truy kích phía sau lưng, hắn cũng là lưỡng bại câu thương!
Loại người này, ta không tin hắn sẽ muốn liều mạng!
Quả nhiên, nghe thấy kiếm minh* phía sau lưng, Ứng Tu Dương mở miệng mắng một câu, rốt cuộc cũng không dám mạo hiểm, vội vàng dừng lại xoay người chống đỡ, bản thân thừa thế dùng một chiêu di hình hoán ảnh, buộc hắn không thể không thoáng lui sang một bên.
(*Thanh âm do thanh kiếm phát ra, kiểu như tiếng xé gió)
Mục đích thực hiện được, lại không có chút cơ hội nào để lấy lại nhịp thở, đang muốn dời bước né tránh nguy hiểm từ phía sau lưng đuôi tới, ánh mắt thoáng nhìn qua, lại thấy được ở bên kia hai tên quan binh còn lại đã trèo lên trên, nhân lúc mọi người đang quần chiến không ngớt, lại đã đột ngột một trước một sau nâng binh khí trực tiếp đi về phía gian phòng nhỏ kia!
Không xong! Trong đầu chỉ còn lại hai từ này, hai tên tạp binh ngày thường vốn không xem vào đâu, chỉ là khi vận công kiêng kỵ nhất chính là bị quấy nhiễu, nếu như đã giúp Luyện nhi thủ quan, làm sao có thể để cho loại chuyện này xảy ra? Nhất thời trong lòng không tiếp tục nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản truy kích phía sau lưng, dôc toàn lực muốn lao tới phía trước, chẳng qua là cất bước chậm một chút, vai phải giống như bị cái gì đó chộp lấy kéo lại, bước chân chậm lại, lại thoáng giãy giụa, bên tai giống như nghe được thanh âm y phục bị xé rách, sự khống chế liền biến mất, cũng không để ý nhìn đến, một lòng phi thân hướng đến phía trước!
Cũng may một thân khinh công này là người khác không thể sánh kịp, trong chớp mắt đã đuổi kịp một người, thuận tay đâm ngã xuống mặt đất, lại nhìn thấy một người phía trước đã đến trước phòng nhỏ, không biết là cửa đã được cài then, mãnh liệt va chạm, cánh cửa không bị phá hỏng, lại muốn tìm biện pháp khác, bản thân làm sao có thể cho hắn cơ hội thứ hai? Cũng không tiếp tục lao đến, chỉ vung tay lên, dồn toàn lực đem trường kiếm trong tay ném ra, liền thấy giữa không trung một đạo ngân quang phá không mà đến, mặc dù sau đó xuyên qua da thịt không nghe rõ thanh âm phát ra, nhưng vẫn đã lạnh lẽo xuyên thấu qua trước ngực tên quan binh kia, gắt gao đính trên cánh cửa!
Khiến cho vết máu đỏ tươi uốn lượn trên cánh cửa sau đó rơi xuống mặt đất, cuối cùng đi đến trước cửa, biết rõ hết thảy vẫn chưa kết thúc, cho nên trước tiên là vươn tay ra muốn lấy lại thanh kiếm, không ngờ khi muốn rút ra, lại phát hiện hoàn toàn rút không nổi.
Kỳ quái...Thở hổn hển, làm một động tác nuốt xuống khô khốc, nhanh chóng quay đầu lại cảnh giác thăm dò, thẳng đến khi phát hiện ra đám người kia cũng không đuổi sát theo phía sau giống như bản thân đã nghĩ, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn là không dám lơ là, lại dùng lực muốn rút ra, lúc này mới đột nhiên cảm nhận được một trận toàn tâm đau đớn!
Khó hiểu, mơ hồ nhìn về phía bả vai bên phải, lại phát hiện ra nơi đó giống như có một dòng suối đỏ đang róc rách đổ xuống, toàn bộ cánh tay phải, thậm chí ngay cả trên chuôi kiếm, đều đã sớm tràn đầy vết máu trơn trượt.
Không tốt...Trong thoáng chốc điều trong lòng nghĩ đến chính là, thế nhưng lại làm bẩn thanh kiếm của Luyện nhi.
"Đừng đấu nữa." Phía bên kia Mộ Dung Trùng vừa đi đến vừa nói: "Cánh tay phải của ngươi đã không cầm nổi thanh kiếm nữa rồi, mời ngươi tránh ra a."