Ma Nữ Nghê Thường

Chương 59: Cục

Từ khi tin rằng Luyện nhi đứa nhỏ này chính là Luyện Nghê Thường, ta liền tin tưởng, trên đời này nhất định còn có một Trác Nhất Hàng.

Tuy rằng không nguyện ý, nhưng đây là hai cái tên đã định trước là sẽ dây dưa cùng nhau.

Cũng bởi vì không nguyện ý, cho nên sau chuyện của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, trong những năm gần đây, thời gian nghĩ đến cái tên này, có thể còn muốn nhiều hơn rất nhiều so với nghĩ đến Luyện nhi và sư phụ, khi có chút nhàn rỗi, luôn không khỏi vắt hết đầu óc moi ruộtmoi gan mà nhớ lại, cho dù là nhớ lại một chữ mộtcâu một hình ảnh cũng tốt, bây giờ không thể so với khi còn nhỏ có thể thuận tiện nhớ lại liền nhớ lại, không nhớ lại được cũng không sao, lúc này bản thân đã khẳng định vững chắc rằng có một vài chuyện nhất định sẽ phát sinh, như vậy làm sao có thể ngồi yêu chờ chết, chờ đợi vận mệnh tiến đến một bước kia?

Mà bây giờ, rốt cuộc, nhân vật đã từng được dự đoán vô số lần trong đầu, cuối cùng đã xuất hiện ở trước mặt.

Kỳ thật trong lòng rất vui mừng, chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, loại tiến đến bình thản như thế này, so với các loại khả năng được quy nạp từ những ký ức vụn vặt trong suốt nhiều năm qua, chính là loại tiến đến có thể làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận nhất, càng may mắn hơn chính là, bản thân mình đã kịp thời phản ứng.

Bất quá, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Nam tử trẻ tuổi kia vừa mới bị cắt ngang câu chuyện, cái tên xuất hiện trong đầu hắn còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, nhất thời lộ ra có chút bối rối, chỉ là không kịp bối rối quá lâu, liền lại nghe thấy ta mở miêng nói ra lai lịch của hắn, tất nhiên là rất kinh hãi, liền đem sự bối rốilúc trước ném đến sau đầu, nghiêm nghị ôm quyền nói: "Đúng vậy, tại hạ đúng là đã học được chút công phu cơ thủ tam cước của phái Võ Đang học, chỉ là không biết cô nương làm sao lại biết được?"

"Bất quá là mấy tháng trước, trên đường đến Thiểm Tây đã hữu duyên đồng hành mấy ngày đường cùng một nhóm người có đồng mônCảnh Thiệu Namcủa ngươi, cho nên có từng nghe qua, thiếu hiệp không cần lo ngại." Ta mỉm cười trả lời, tựa như có chút quan tâm, hỏi: "Đáng tiếc là sau đóxày ra một chút việc nên liền mỗi người đi một ngả, không biết ngươi có tin tức của bọn họ hay không? Gần đây bọn họ có khỏe không?"

Không sai, đề tài này, chính là có chủ tâm mà dẫn ra.

Nam tử lại không hề nghi ngờ, nghe vậy sắc mặt liền thả lỏng, nói: "Thì ra là bằng hữu của Cảnh huynh, thất kính thất kính, trước đó vài ngày tại hạ vẫn luôn ở kinh sư bận rộn việc gia sự, còn chưa được gặp gỡ các đồng môn, bất quá..." Hắn do dự một chút, vẫn là nói ra: "Bất quá một vị bằng hữu vừa mới quen biết ở kinh sư có nói, Cảnh huynh tựa hồ bị thương nhẹ, may mà cũng không đáng lo, sau đó đại khái đã trở về núi Võ Đang, xin cô nương đừng lo lắng."

"Ân?" Ta ra vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Người kia có võ công tốt như vậy sao lại bị thương, không biết có phải là bị ai gây ra thương tích hay không? Bây giờ dự định thế nào? Võ Đang các ngươi không ra mặt vì hắn sao?"

Khi hỏi như vậy, dường như lơ đãng mà nhìn sangthiếu nữ bên cạnh một lần, Luyện nhi vẫn còn đang nắm lấy ống tay áo cùa ta, thật sự giống như cũng bị đề tài này hấp dẫn, lộ ra dáng vẻ tò mò, việc tốt do chính nàng làm đương nhiên sẽ không tò mò là ai làm thương tổn Cảnh Thiệu Nam, chỉ là nghe thấy câu hỏi của ta, liền nhìn về phía người kia, muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.

"Nghe nói là một tặc bà nương nhẫn tâm ác độc ra tay!" Nam tử không hề đắn đo, giận dữ bật thốt ra một câu như vậy, nhưng có thể là kịp thời cảm thấy không ổn, dừng chủ đề nàylại, cúi đầu nói: "Thật là có lỗi, tại hạ nhất thời tức giận nói lỡ lời, nhị vị cô nương đừng chê trách, kỳ thật nếu như nhị vị không phài là người đồng đạo vậy đừng nên can thiệp vào mới tốt, trong giang hồ ân oán thị phi, đều có đồng môn cùng các vị trưởng bối của Võ Đang làm chủ, sớm hay muộn cũng sẽ đòi một lời giải thích, ta thay Cảnh huynh tạ ơn cô nương đã quan tâm."

Hắn hành xử khắp nơi thủ lễ, khi nói chuyện phần lớn sẽ không nhìn thẳngvào chúng ta, cho nên cũng không nhìn thấy thiếu nữ áo trắng kia bởi vì một câu tặc bà nươngcủa hắn, mà biến sắc ngay lập tức.

Nhưng mà, ngay cả là như vậy, Luyện nhi cũng không có phát tác.

Nàng vẫn là nắm lấy ống tay áo của ta, thậm chí một đường trượt xuống, kéo hai bàn tay đang giấu sau lưng của ta ra mà cầm chặt lấy, cau mày nói: "Ai thèm quan tâm đến tên gia hỏa kia, Võ Đangcác ngươi có lịch sử lâu dài anh hào xuất hiện tầng tầng lớp lớp,ai muốn tính sổ cứ tìm đến là được, chúng ta cũng không nhất định phải sợ, giáo huấn được rồi nói sau, tỷ...Tỷ tỷ của tabây giờ thân thể khó chịu, ngươi vẫn còn nói nhiều lời khó nghe như vậy làm cái gì?"

Ta quay đầu sang, bình tĩnh nhìn nàng đang ở trước mắt, lần đầu tiên, bỗng nhiên không có cách nào phân biệt được thật giả trong lời nói của nàng.

Thật sự là bởi vì lý do này sao? Lúc này người ở bên cạnh cũng không để ý đến tầm mắt của ta, mà là ngang nhiên nhìn vào nam tử kia, trong mắt tuy có không vui, lại không nhìn thấy có sự tức giận, cho nên, người thiếu nữ này thật sự là bởi vì quan tâm đến đồng bạn của nàng mà ẩn nhẫn chịu đựng sao? Hoặc, căn bản là bởi vì, nàng không muốnphát tác với hắn?

"Lời này của cô nương là sai rồi." Nam tử nghe ra sự không vui trong đó, vội vàng giải thích: "Võ Đang nổi danh, nhưng tuyệt đối không phải là dùng mạnh mà khinh người, những nguyên do trong việc này, đều sẽ để cho mọi người bình luận công bằng, vừa rồi là ta nói lỡ lời, tại hạ bất quá là một hậu sinh vãn bối, tuy rằng danh sư không chối bỏ, chỉ là tư chất đần độn không thể trở thành thư kiếm*, địa vị lại càng không đủ đế nhắc đến, lời nói ra tất nhiên là không thể thay mặt choVõ Đang, xin nhị vị cô nương đừng để tâm."

(*Đại khái là nhà kiếm học, người uyên thâm về kiếm thuật)

Hắn có lẽ cũng đã có chút hoài nghi, cách nói chuyện liền đặc biệt khiêm tốn cẩn trọng, nhưng khinhìn thấy nét không vui trên mặt Luyện nhi dần dần thối lui, gật gật đầu, cười nhẹ một tiếng nói: "Ân, nếu ngươi sớm nói như vậy không phài là được rồi sao, bây giờ mới nói những lời này."

Hai người này vốn không nên có một cuộc đối thoạinhư vậy, đây là sự tính toán giữa những suy nghĩ của riêng ta, tính kế Trác Nhất Hàng, như vậy không phải là cũng đã tính kế nàng sao? Nhưng mà như vậy thì sao chứ, dù cho nói ra những lời này, Luyện nhi chung quy vẫn là nở nụ cười với hắn, cho nên bản thân làm như vậy,rốt cuộc là làm giảm đi hào cảm của nàng dành cho hắn? Hay là làm cho ấn tượng của nàng đối với hắn càng thêm sâu sắc?

Trong lòng phút chốc liền lo sợ không yên, đứng trong cục, không biết bản thân đang thúc đẩy nên làn sóng gì, trợ giúp làn sóng kia hung hãn đến đâu, sẽ tạo thành kết quả như thế nào.

Lẽ nào thật sự là trong cõi u minh đều đã có định số, mọi thứ đều dựa vào ý trời, mệnh cục khó sửa đổi?

"Ngươi thật sự bị bệnh rồi." Chợt nghe được một thanh âm, thấy nàng quay đầu sang, trên gương mặt thu rồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói với ta: "Bàn tay lại càng lạnh hơn, vẫn là sớm mặc thêm y phục rồi nghỉ ngơi mới tốt." Không đợi ta trả lời, liền lại nâng mắt nhìn nam tử kia nói: "Này, tỷ tỷ củata phải mặc thêm y phục, ngươi cũng không thể đứng ở đây, mưa trênnúi tới nhanh đi cũng nhanh, không sai biệt lắm cũng liền sắp ngừng rồi, ta đưa ngươi ra bên ngoài nhìn một cái."

Nói xong câu này, Luyện nhi buông lỏng bàn tay của ta ra, không bận tâm mà bước về phía nam tử kia, chưa đi được hai bước, trong phút chốc thân thể bỗng nhiên trượt nhẹ một cái, dường như là sắp ngã xuống, nhưng mà ống tay áo phất lên môt cái, liền nhanh như sấm chớp mà chộp lấy cổ tay của hắn.

Nam tử bỗng nhiên kinh hãi, gương mặt đỏ ửng, lẫn tránh không được cũng vùng vẫy không thoát, vẫn là thiếu nữ khe khẽ mỉm cười, buông tay ra, nói: "Dưới đất ẩm ướt, vừa rồi trượt chân, ngại quá, xin mời." Vẫn là bộ dạng thản nhiên, làm sao nhìn ra được có nửa điểm xấu hổ.

Nam tử không tiện nói thêm gì nữa, đỏ mặt lúng túng ân một tiếng, hướng bên này hành lễ, thuận theo nàng cùng nhau đi ra ngoài.

Ta liền đứng nguyên tại chỗ, chỉ thấy hai người một trước một sau đi ra bên ngoài, đứng ở trước cửa Hoàng Long động, Luyện nhi tựa như đang nhìn sắc trời một chút, nói với hắn vài câu gì đó, nam tử ôm quyền gật đầu, nhấc chân rời đi chưa được mấy bước, thiếu nữ bỗng nhiên gọi hắn lại, lần này thanh âm liền lớn hơn, nghe được là: "Ân, đúng rồi, chuyện ngươi gặp chúng ta ở đây, không cho phép nói với bất kỳ ai!"

Nam tử trẻ tuổi lớn tiếngtrả lời: "Cô nương yên tâm, việc này là tất nhiên, chúng ta bèo nước gặp nhau đảo mắt liền không còn tái kiến, ta sẽ không nói năng lung tung." Lại nghe thấy Luyện nhi cười hắc hắc, nói: "Chưa hẳn, làm sao ngươi biết sẽ không có lần sau?" Khiến cho đối phương tựa như không biết phải làm sao, đành phải đáp lại: "Vậy được rồi, nếu như một ngày nào đó hữu duyên có thể gặp lại, ta nhất định sẽ xem ngươi như hảo bằng hữu mà khoản đãi."

Lúc này thiếu nữ mới phất phất tay với hắn, nói: "Đượcrồi, ngươi đi đi!"

Mặc dù cơn mưa đã dừng lại, nhưng gió vẫn không ngừng nghỉ, đem hai thanh âm kia thổi tới, rõ ràng lọt vào trong tai, ta thẫn thờ đứng đó, nhìn ra ngoài cửa động, nơi đó có một bóng người, dựa vàovách đá, gương mặt hướng về một nơi ở phía bên ngoài, tựa như đang mỉm cười nhìn theo cái gì đó, vẫn không nhúc nhích.

Đợi thật lâu, người kia vẫn không có quay đầu lại, không quay trở về.