Ma Nữ Nghê Thường

Phiên ngoại 36

Tuyệt vô hối hận, trong lòng đã quyết ý, Luyện trại chủ lúc sau liền để cho đối phương lôi kéo chính mình một đường đi ở phía trước, không nói một lời toàn bộ đều tiếp nhận, thái độ có thể nói thuận theo.

Thẳng đến khi được đưa trở về gian phòng nhỏ quen thuộc dưới ánh trăng, bị đẩy ngồi xuống bên cạnh giường, bị điểm ba chỗ yếu huyệt, bị trầm giọng dặn dò, làm cho bản thân đừng bận tâm những chuyện khác, chỉ cần chuyên tâm liễm thần vận công điều tức là được.

Lúc này nàng tự nhiên đã không sai biệt lắm mà đoán được tính toán của đối phương, đoán được là đoán được, nhưng vẫn là cảm bất khả tư nghị, không tin người xưa nay luôn bình thản đến cơ hồ không có chút gợn sóng, thế nhưng lại lựa chọn khinh xuất như vậy .

Đúng, cho dù có thể mượn địa thế đường dốc trước gian phòng để làm lợi thế, nhưng phải một mình đối địch kéo dài thời gian, cũng thật sự có thể nói là khinh xuất, trong khoảnh khắc này, không ai so với Luyện trại chủ vừa rồi còn lấy một địch chúng trong lòng càng thêm sáng như tuyết.

Khi giao phong khi bễ nghễ là bễ nghễ, nhưng bình tĩnh mà xem xét, nói một cách đơn giản chính là họ Mộ Dung kia bản lĩnh liền thực không kém, mặc dù chiêu số không tinh diệu bằng kiếm pháp nhà mình, nhưng nội lực của hắn thâm hậu quyền pháp cương mãnh, thực chiến có thể cùng chính mình đánh đến tương đương, liền rất ít người có thể chống đỡ.

Mặc dù mơ hồ nhớ rõ họ Trác dường như đã từng đề cập qua, nói họ Mộ Dung ở trước mặt mọi người từng thừa nhận nợ nàng một cái nhân tình, hẳn là sẽ có chút thủ hạ lưu, nhưng đao thật thương thật chém gϊếŧ cùng nhau, nhân tình có bao nhiêu tác dụng liền thực khó nói.

Cho dù là bỏ họ Mộ Dung qua một bên, còn lại hai tên luyện gia từ kia hoàn toàn không phải hạng người dễ đối phó, huống chi phía sau bọn họ còn đi theo hơn mười tên quan binh vô liêm sỉ đáng bị cắt lưỡi, lúc này nàng làm sao có thể nghĩ tới trực diện nghênh địch?

Càng là hiểu biết, lại càng là khó hiểu, bất quá Luyện nữ hiệp trong lòng khó hiểu nhưng vẫn là không ra tiếng, càng không ngăn trở, chính là khoanh chân ngồi yên lặng nhìn đối phương, muốn nghe đối phương tiến thêm một bước mà giải thích.

Nhưng những gì diễn ra tiếp theo không phải là một lời giải thích chân thành và chi tiết, mà chính là một câu an ủi ngắn ngủn, cùng với, một cái khẽ hôn gần như lướt qua.

"Ta dù có tệ đến đâu, nhưng mà một chút thời gian như vậy cũng sẽ không làm cho hai chúng ta xảy ra việc gì." Khi nàng nói như vậy, nụ cười kia trước sau như một là ôn nhu, cánh hoa tiến đến cũng trước sau như một mà ôn nhuyễn.

Trong ánh mắt kia chỉ có kiên định, theo sau đó là sự quyết đoán khi cầm kiếm rời đi, thể hiện lòng trung thành kiên định ẩn giấu dưới sự dịu dàng thường thấy, bắt buộc phải hoàn thành.

Sau đó người kia liền giành giật từng giây mà đóng lại toàn bộ cửa phòng phía sau, cuối cùng từ một cánh cửa sổ nhỏ ở bên cạnh mà nhảy ra, còn không quên cẩn thận đem cửa sổ khép lại, dấu đi sơ hở.

Mà nữ tử trong bóng đêm đem hết thảy hành động này lưu vào đáy mắt, lại kiên trì không phát ra một tiếng, cũng rốt cục chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Nàng...Tuy nói là thuở nhỏ liền không thiện đánh nhau, nhưng cũng phải xem cụ thể là so với ai, đệ tử của Lăng Mộ Hoa dù có tệ đến đâu cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

Cho dù chính mình bình thường luôn nói nàng yếu ớt, cần được che chở, nhưng cũng sẽ không tùy tiện đánh giá thấp nàng, cho nên, nếu họ Mộ Dung thật sự cho chút lưu tình, có lẽ...Thực sự có thể thành công kéo dài một chút.

Chính là kéo dài như vậy, một mình nàng ứng phó sẽ không dễ dàng, cho dù không mất mạng cũng là chịu khổ không ít, lời nói sẽ không làm cho hai chúng ta có việc gì, trong lòng Luyện trại chủ biết rõ ràng, là nửa điểm không đáng tin.

Hành động không tiếc lấy thân mình ra mạo hiểm như vậy, xưa nay là tối chọc người sinh khí phiền lòng, vô cùng không thuận mắt, đổi lại là ngày thường dù đang ở trong trạng thái không tốt đến đâu cũng sẽ nhất quyết ngăn lại mới đúng, nhưng lúc này đây...

Lúc này đây, cho tới bây giờ bản thân không quen nhìn nàng bị thương chịu đau, nhưng từ đầu đến đuôi vẫn là phải thờ ơ, để mặc cho đối phương lao vào cuộc chiến nguy hiểm nhất định sẽ đổ máu, thậm chí là đổ mệnh.

Luyện trại chủ cũng không biết vì sao lại như thế, nàng xưa nay sẽ không phân tích cặn kẽ những suy nghĩ trong lòng, chỉ bằng trực giác ẩn ẩn cảm thấy, như thế ngầm đồng ý, là bởi vì vi chính mình đang...Chờ mong cái gì.

Chờ mong nhìn thấy cái gì, chờ mong phát sinh cái gì, nhưng cụ thể lại là cái gì? Không cần nhất thiết phải lại suy nghĩ về nó thêm nữa.

Thời gian là quý giá, là người nào đó đã đổ mệnh mới tranh thủ tới, cho dù là Ngọc La Sát, cũng sẽ không cảm tính mà tiêu xài lãng phí.

Dù gì cũng là thừa hưởng võ học kỳ tài của Lăng Mộ Hoa, cho dù vừa trải qua những thăng trầm cảm xúc, cho dù trong đầu có rất nhiều suy nghĩ rối bời, nhưng khi chính thức khoanh chân nhập định, chỉ một lúc sau, hơi thở có chút hỗn loạn và dồn dập dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

Trong bóng đêm phía trên giường, nữ tử nhắm mắt ngồi ngay ngắn mặt mày bình thản, muốn thủ hộ đan điền đạo khí quy nguyên, ngay cả hô hấp cũng càng lúc càng nhẹ, thẳng đến cuối cùng hơi thở đã toàn bộ thu liễm, giống như cả người đã nhập vào cảnh giới tĩnh tâm tuyệt lự.

Trong phòng kỳ thật cũng không tính là yên tĩnh, bên ngoài đủ loại động tĩnh đều có thể truyền vào, thanh âm đối thoại, thanh âm hô quát, thanh âm binh đao giao kích, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, mà nàng giống như nửa điểm cũng không thể bị quấy rầy, cũng không quan tâm đến.

Chính là, sau cánh cửa đang đóng đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, giống như bị vật gì đó đánh mạnh vào, hai hàng my đang nhắm chặt vì vậy mà khẽ run lên.

May mà động tĩnh này tuy lớn, cũng liền chỉ xảy ra có một lần, sau một một lần động tĩnh liền không lại bị quấy rầy, tiếng động đánh nhau ẩn ẩn càng chứng minh trận giằng co vẫn đang tiếp tục, không có người chiến bại.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, rốt cụôc, giữa những âm thanh giao chiến không ngừng, nữ tử đang ngồi khoanh chân trên giường chậm rãi mở ra hai mắt.

Một trận điều tức, lần thứ hai mở mắt, mâu quang của Luyện trại chủ đã trong suốt hơn rất nhiều, không còn nhìn thấy nữa điểm lệ khí lúc trước, còn lại chỉ có bình tĩnh.

Chính là sự bình tĩnh nhiều ít có thái quá, sóng mắt lưu chuyển không một tia gợn sóng, so với nói là trầm ổn, không bằng nói là lãnh đạm, giống như mặt hồ nước đã hoàn toàn đông lại.

Tựa hồ vẫn là thiếu chút hơi ấm...Quên đi, dù sao đã không trở ngại. Phán đoán một chút trạng huống của bản thân, Luyện nữ hiệp liền không chút do dự mà phất tay áo đứng dậy, lập tức đi mở ra đại môn.

Mặc dù mở cửa liền rõ ràng có một khối thi thể máu chảy đầm đìa chiếm cứ hơn phân nửa tầm mắt, sắc mặt của nàng cũng nửa điểm cũng không thay đổi, chờ sau khi phát hiện ra thanh kiếm đang cắm trên người kia là của mình, mới ghét bỏ mà nhíu mi lại, hơi bất mãn mà vươn tay.

Luyện trại chủ liền như vậy một bên vươn tay rút kiếm, một bên không nhanh không chậm chuyển động ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía khoảng đất trống náo nhiệt cách gian phòng nhỏ không xa.

Khoảng đất trống cách gian phòng nhỏ không xa chính càng đấu càng náo nhiệt, đao quang kiếm ảnh cát bay đá nảy ai cũng không có thời gian để phân thần, thậm chí ngay cả đám quan binh đứng xa xa bên ngoài vòng chiến, cũng không có ai phát hiện cánh cửa của gian phòng nhỏ trong bóng đêm đã không một tiếng động mà mở ra.

Mà ở trung tâm vòng chiến, có người đang dùng một loại kỳ quái chiến pháp tả đao hữu kiếm cùng đối thủ triền đấu, vai của nàng bị mảnh vải rách lung tung băng bó, hẳn là bị thương không chỉ có một chỗ, bộ y phục đơn sắc hơn phân nửa đã vị thấm sũng máu đỏ, nhìn thoáng qua lại càng thêm chói mắt.

Quả nhiên, không ngoài sở liệu...Quả thật là còn sống, cũng quả thật là chịu đựng không ít đau khổ...

Trong đầu xẹt qua một cái ý niệm như vậy, thi thể ghim trên cánh của đã rơi xuống đất, Luyện trại chủ thuận tay xả xuống một mảnh vải tinh tế lau qua lưỡi kiếm, ánh mắt vẫn là dán chặt vào bóng dáng kia.

Nghe được bên này có động tĩnh, tấm lưng kia rõ ràng bỗng dưng cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra khỏi vòng chiến quay đầu lại chính là một lưỡi kiếm đánh úp đến, đợi đến khi phân biệt được người trước mắt là ai, mới lại lộ ra sắc mặt vui mừng.

Nàng lộ ra sắc mặt vui mừng, sắc mặt của Luyện trại chủ lại ẩn ẩn lạnh hơn, khoảng cách càng gần tự nhiên thấy càng rõ, trên hai điểm yếu hại kia, rõ ràng cũng có một đạo vết máu thật dài.

Đạo vết thương cắt qua yết hầu này, nếu lại sâu thêm vài phần e là...Đối phương dường như lại không nhận ra điều đó, mặc cho nó chảy máu nửa điểm xử lý đều không có.

Lúc này cũng vậy, nhìn thấy chính mình an tâm, lại không biết lui ra phía sau, ngược lại lập tức liền trở lại đối địch, một bộ dạng còn muốn sóng vai tiếp tục chiến đấu.

Có lẽ bởi vì cả người còn chịu ảnh hưởng của trạng thái điều tức, so với lúc trước động châm nộ diễm, Luyện trại chủ lúc này vẫn là bình tĩnh, cũng không có xúc động muốn phát hỏa.

Huống chi trên người người kia đã đủ loại thương thế, hoặc nhiều hoặc ít đều là nằm trong dự đoán của nàng, lại có cái gì phải phát hỏa?

Chính là....

Trong lòng Luyện trại chủ không biết là cái gì tư vị, chỉ có thể tự tiến lên từng bước, xé xuống một mảnh áo của đối phương phân phó nàng thối lui sang một bên.

Nghĩ đến khẩu khí phân phó sẽ không quá tốt, nhưng đối phương vẫn là cười, cười đến làm cho người ta không biết nên như thế nào để đối mặt, chỉ có thể nghiêm mặt yên lặng đỡ nàng ngồi xuống.

So với việc đối mặt với người này, bây giờ việc đối mặt với kẻ địch ngược lại là thoải mái hơn không ít, cho nên sau khi bảo đảm nàng an toàn, Luyện Đại trại chủ liền cầm kiếm từng bước đi về phía chúng quan binh.

Đồng dạng đối thủ, tái giao thủ cũng đã hoàn toàn bất đồng, ước chừng là đã tĩnh tâm, cảm xúc đi từ thái cực này đến thái cực khác, lần trước đối mặt còn có tâm tình phập phồng bất định, lúc này lại chính là không chút gợn sóng.

Luyện trại chủ bình tĩnh đánh trả ba người đối diện liên thủ vây kín, tuy rằng vẫn là xuống tay tàn nhẫn, nhưng sát tính kỳ thật đã phai nhạt đi rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phân tâm lo lắng, nghĩ mạng của Ưng lão tặc có phải hay không nên lưu lại cho San Hô mới đúng.

Nhưng mà đám tay sai này lại không biết tốt xấu, chính là chứng nào tật nấy bắt đầu ồn ào la hét những lời nói vô sỉ, hành vi vô liêm sỉ như vậy đủ để phá vỡ lớp vỏ băng, khơi dậy ngọn lửa đã bị áp chế xuống.

Mắt thấy nữ tử cầm kiếm biến sắc, lệ khí mãnh liệt không thể khống mà dâng lên, rồi lại đột ngột kết thúc bằng một tiếng gầm lớn như sấm.

Vừa nghe đến một tiếng thô lệ gầm lớn của Thiết lão gia tử, Luyện nữ hiệp là theo bản năng mà vui sướиɠ, ba đánh một còn mang vào một đám ruồi bọ làm phiền quá lâu, nàng tự nhiên hiểu được quân trợ lực lúc này xuất hiện là có ý nghĩa gì.

Thẳng đến khi đối phương ba quyền hai cước đánh tan trận địa địch, tranh thủ thời gian hỏi đến tung tính của gia quyến, nàng mới lại sửng sốt, giống như một trận sét đánh đột nhiên giáng xuống, vỏ băng nguyên bản vừa bị cạy ra bỗng nhiên đã nứt ra.

San Hô... Đúng rồi, Thiết San Hô! Rõ ràng lúc trước còn nghĩ tới cái tên này, vì sao thế nhưng lại quên mất, Thiết San Hô kỳ thật đã sớm chịu đựng tổn thương nặng nề về cả thể xác và tinh thần, cơ hồ là không có nặng lực tự bảo vệ mình.

Lúc đó khi đi ra ngoài điều tra tình hình, chính mình tuy có bố trí, nhưng xa xa vẫn chưa thể nói là chu toàn, sau đó lại cứu người lại chém gϊếŧ lại vội vàng không còn bận tâm đến dược lư, hiện giờ, nơi đó chỉ sợ cũng. . . . . .

Suy nghĩ đến đây, Luyện trại chủ nhất thời lo lắng không ngừng, mảnh băng đã vỡ càng lúc lổ thủng càng to, nhưng lại khiến cho nàng lần thứ hai dâng lên vài phần hoảng hốt, ngay cả địch nhân trước mắt đều chỉ dựa vào bản năng mà ứng phó mấy chiêu, lại không còn lòng dạ nào để truy kích.

Ngay khi cảm giác thoát lực sụp đổ lan tràn khắp cơ thể, tay trái không cầm kiếm đã bị cái gì đó nhẹ nhàng nắm lấy, xúc cảm là vô cùng quen thuộc, mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể, lực đạo không nhẹ không nặng, truyền đến sự lo lắng cùng quan tâm.

Quay đầu nhìn thoáng qua, đang nghĩ nên làm thế nào để tránh làm nàng sầu lo, lòng bàn tay lại bị bài khai, người đối diện cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống, nhất bút nhất họa, những gì trong lòng sắp nói ra đều được viết xuống.

Trong lòng không khỏi nhẹ nhàng rung động, nhưng không phải bởi vì những lời nàng viết, những lời nàng viết xuống lúc này không thể nghi ngờ chính là vô cùng an ủi, nhưng bản thân hành động này, cũng là không tốt.

Nhất thời phát không ra tiếng sao? Tầm mắt yên lặng đảo qua miệng vết thương trên cần cổ nàng, Luyện trại chủ chung quy cái gì cũng không có hỏi, chỉ là nắm chặt lấy bàn tay đang đan vào nhau.

Có lẽ bởi vì bị thương và mất máu, bàn tay kia thật lạnh, không ôn nhuyễn như ngày thường, nhưng lại đủ để sưởi ấm đôi chút những cảm xúc băng giá.

Nương theo chút ấm áp này, Luyện trại chủ có thể cố gắng lấy lại tinh thần, sau khi bụi mù lắng xuống liền trước tiên tạ lỗi với Thiết Phi Long, lại nói cho ông biết tình hình, báo cho ông biết tình trạng của Thiết San Hô -- tuy rằng người nói chủ đạo về vấn đề thứ hai, kỳ thật là người ở bên cạnh .

Chỉ thấy nàng cầm đoản kiếm viết chữ xuống tại chỗ, viết thật giản lược nhanh chóng, nhưng không cần nhiều câu chữ đã trọn đủ nói ra rõ ràng tiền căn hậu quả, khiến cho Thiết lão gia tử có thể thở ra một hơi, cũng khiến cho trại chủ đại nhân càng thêm trầm mặc.

Cứ như vậy, một người không thể nói chuyện, một người không muốn nói chuyện, đợi sau khi công đạo xong phần công việc còn lại, đem mọi việc đã giải quyết tốt hậu quả đều phó thác cho lão gia tử, hai người liền dựa vào nhau trở về trong gian phòng.

Chờ đến khi trở về gian phòng nhỏ chỉ thuộc về hai người, ngửi thấy trong phòng kia nồng đậm mùi máu tươi không thuộc về hai người, trong lòng liền dâng lên đích bất mãn cùng bài xích lấn áp tất cả những cảm xúc còn lại, trại chủ đại nhân mới khôi phục lại khả năng hành động.

Nàng nhanh chóng xử lý cổ thi thể ở trước cửa, lại bưng đến một bồn nước rửa trôi đi phần lớn vết máu, cuối cùng đóng cửa thắp lên ánh đèn, âm thầm hít vào một hơi, lúc này mới xoay người, thúc giục người ngồi trên giường cởϊ áσ chữa thương.

Hai người đã sớm không chỉ một đôi lần cởϊ áσ chữa thương, tuy rằng vẫn theo thói quen mà muốn từ chối vài câu, nhưng thấy chính mình kiên trì, đối phương rất nhanh liền thành thành thật thật nghe lời phối hợp, thậm chí còn nhắm mắt lại mặc cho mình xử trí.

Nhắm mắt cũng tốt, tầm mắt không cần giao nhau, cũng có lợi hơn cho sự tập trung chú ý. Tấm vải băng bó đã thấm sũng máu tươi, vải dệt liền dính vào huyết nhục, vết thương này ngay cả những người lão luyện hành tẩu giang hồ đều khó có thể xử lý, Luyện trại chủ ngưng tụ toàn bộ tinh thần, nhưng dù có cẩn thận xử trí thế nào, miệng vết thương vẫn là khó tránh khỏi lại chảy ra máu tươi.

Đợi đến khi rốt đã bóc được mảnh vải băng cuối cùng, rốt cuộc đem thương thế thu hết vào đáy mắt, thân hình quen thuộc trước mắt lại có vài phần xa lạ, da thịt vốn không tỳ vết hiện giờ đều là nơi chốn ứ ngân, chưa kể đến những vết thương hở miệng mang một màu đỏ tươi chói mắt.

Luyện trại chủ ngồi bên cạnh giường cầm một mảnh khăn ướt màu trắng, nhìn như không nhanh không chậm mà lau rửa sạch vết máu, ánh mắt lại thẳng tắp dừng trên những đạo vết thường đỏ tươi kia.

Một đêm này chung quy là tích lũy vô số bất an, đọng lại quá nhiều phẫn uất, cho nên người tự tin như nàng, cũng cần một bằng chứng, cần một chứng minh.

Cho nên tư tâm nàng một mực ẩn ẩn chờ mong, mà đối phương cũng chung quy không phụ kỳ vọng, dùng máu tươi, dùng vết thương, dùng một nửa tánh mạng để chứng minh bản thân.

Mặc dù có điều giấu diếm, mặc dù có điều khác biệt, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cùng mình đối nghịch khiến cho bản thân tức giận muốn chết, nhưng những chứng minh như vậy, liền đủ để trấn an bản thân.

Luyện nữ hiệp cong lên khóe môi, muốn hài lòng mà mỉm cười, lại theo động tác này mà hốc mắt đột nhiên nóng lên, bất ngờ rơi xuống một chuỗi trong suốt.