Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 65: Tình Chọn Chu Phu Nhân (4)

Ngoài cửa sổ tối sầm, Trương Siêu Quần nằm ở trên chiếc giường ấm áp, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, vao lúc ban ngày, chính mình làm bộ bị trọng thương, kết quả không chỉ đổi lấy Vệ Bích xấu hổ phải trốn đi, hơn nữa lúc xế chiều, Tiểu Phượng Tiểu Yến đều đến đây quan tâm đến nội thương của mình, Võ Thanh Anh cùng Chu Cửu Chân cũng luôn canh giữ túc trực ở bên giường, ngay cả Chu phu nhân cũng tới thăm hỏi hai lần.

Thật là sảng khoái a! Vốn là đang tính làm như phục hồi mạnh khỏe trở lại, miễn cho người ta coi mình là người yếu đuối mong manh, mới bị nội thương chút ít liền nằm liệt trên giường, nhưng nhìn thấy chúng nữ vờn quanh trước giường, người thì cho uống nước, người thì lau mồ hôi, như vậy thì làm sao có thể đành lòng rời giường? Từng cái..từng cái.. khuôn mặt xinh đẹp, Tiểu Yến, Tiểu Phượng cùng Chu Cửu Chân thì cũng tạm coi như đã là vật trong túi rồi, chỉ còn chờ đợi mình muốn thời điểm nào đẩy ngã, thì sẽ đẩy ngã, chỉ còn lại có Võ Thanh Anh thì khác a, một cô nương xinh đẹp tuyệt trần mới mẻ..!

Hắn nhớ lại vào lúc trưa ở diễn võ đường với câu nói kia của Võ Thanh Anh.

” Thật không nghĩ tới, phụ thân tại sao lại thu phục sư ca làm đệ tử!!”

Thật là tươi đẹp một câu nói! Ta thực sự là nhân tài, Vệ Bích tiểu bạch kiểm kia cùng Võ Thanh Anh bao nhiêu năm có cảm tình, mà mình mới chỉ có gặp mặt nàng chưa tới 1 ngày, ha ha..nguyên lai là do vóc người mình soái ca, ưu thế chính là thật nhiều….

Chính là hắn đang cân nhắc vào thời điểm nào sẽ tập kích tiến công chớp nhoáng, đem Võ Thanh Anh triệt để chinh phục ở háng mình, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mềm mại nhẹ nhàng.

Ồ! Đây là tiếng bước chân thanh thoát của nữ tử! Trương Siêu Quần tim đập nhanh hơn, lúc này, trời tối người vắng, đi nhón nhẹ như vậy, đêm nay sẽ là ai đến viếng thăm bản soái ca đây? Tiểu Yến, Tiểu Phượng? Không, các nàng dù sao cũng là nha hoàn Chu gia, các nàng sẽ không dám, lẽ nào là Chu Cửu Chân? Cũng không đúng, nàng đang bị phụ thân, mẫu thân giữ chặt bên người, hơn nữa lá gan của nàng cũng không lớn…

Trương Siêu Quần bỗng nhiên sáng mắt lên, không sai, chính là nàng! Là Võ Thanh Anh! Nàng là khách mời, không bị hạn chế đi lại, hơn nữa, ngày hôm nay trong có nhiều người, chắc nàng ngại ngùng không dám nói câu gì, chẳng lẽ là thừa dịp lúc này trời tối người vắng đến gặp ta thổ lộ tâm sự sao? Trương Siêu Quần vui vẻ trong bụng, nhắm chặt lại đôi mắt, làm bộ đang ngủ say.

Một tiếng cọt kẹt cánh cửa mở ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân mềm mại truyền đến, làm xúc động lòng người! Võ Thanh Anh chính là nàng rồi!

Người đến quả nhiên đi tới bên cạnh giường, đứng yên ở một lát không có động tĩnh, điều này làm cho Trương Siêu Quần phiền muộn không thôi, trong lòng thầm kêu︰

“ Đến đây đi, còn chờ cái gì? Giày vò ta.. đi! Bị mỹ nhân giày xéo là một sự hưởng thụ a! Còn do dự kéo dài như thế để làm cái gì! Đã đến đây rồi, chẳng lẽ còn muốn đứng ngắ, ta cho đến hừng đông à? Lẽ nào bản soái ca tư thế ưu mỹ ngủ như thế này còn chưa đủ sức quyến rủ người sao? Sớm biết vậy ta đã cỡi sạch quần áo, lộ ra một chút cây dươиɠ ѵậŧ to để khiêu gợi rồi!

– Ngươi…ngươi nếu đã tỉnh, hà tất giả bộ ngủ?

Uí trời ơi! Không phải Võ Thanh Anh! Mà là Chu phu nhân! Trương Siêu Quần giật mình hết hồn, mở mắt ra, ngượng ngùng nở nụ cười, nói︰

– Chu phu nhân, sao lại là người?

Lúc này Chu phu nhân không có phủ áo ngoài, chỉ mang bên trong cái áo đơn, linh lung vóc người tươi đẹp lồi lõm hiển lộ ra hết, bầu vυ' kia cao vót đứng vững, mông lớn, eo thon, so với Chu Cửu Chân còn muốn mảnh mai hơn, đôi mắt linh động sáng ngời, Chu Cửu Chân mắt to hoàn toàn là kế thừa từ huyết thống xinh đẹp của Chu phu nhân, mũi ngọc tinh xảo, miệng anh đào nhỏ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt không nói thành lời, vừa tựa như nước hoa, lại tựa như mùi thơm tự nhiên, dưới ánh nến mờ ảo chiếu rọi, giống như là tiên tử giáng lâm, Trương Siêu Quần khi vén cái màn lụa phủ trên giường lên nhìn thấy thật sững sờ.

Chu phu nhân trên mặt ửng đỏ nói giống như là hờn dỗi︰

– Ngươi nhìn cái gì vậy? Ta tới thương lượng với ngươi về vấn đề Cửu Chân.

Trương Siêu Quần ngồi dậy, nhường ra một chỗ ngồi trên giường, khẽ mỉm cười, nói︰

– Chu phu nhân xin mời ngồi xuống trước đã.

Thật sự là thương lượng sao? Chu phu nhân lừa ma gạt quỷ a, nửa đêm canh ba đến trong phòng nam tử, chính là để thương lượng chuyện nữ nhi của mình? Muốn thương lượng cũng là Chu phu nhân sẽ cùng phu quân Chu Trường Linh thương lượng chứ, ta làm gì mà có tư cách đến phần?

Chu phu nhân lắc đầu nói︰

– Ta không ngồi, ta đứng, ta tới đây là hỏi ngươi, ngươi đến cùng đối với Cửu Chân có thật lòng hay không?

Trương Siêu Quần nghiêm mặt nói︰

– Đương nhiên đó là chân tâm của ta!

Chu phu nhân sâu kín nói︰

– Đã là như vậy, vậy để ta cùng Chu Trường Linh thương lượng, ước định cho các ngươi ngày lành tháng tốt, ngươi thì trước hãy về Võ Đang sơn bẩm báo với thái sư phụ người, sau đó thì đến đây ta gả Cửu Chân cho người.

Trương Siêu Quần thấy sắc mặt nàng phiền muộn, trong lòng hơi động, nói︰

– Võ Đang sơn cách Côn Lôn sơn cũng xa vạn dặm, trong thời gian lâu vừa đến vừa đi như vậy sẽ phát sinh cái gì cũng không lường trước được, nếu như Chu nhạc mẫu không phản đối, thì cũng có thể thành hôn trước ở Hồng Mai Sơn Trang, ta ở lại tầm nữa năm hoặc một năm, rồi lúc đó trở về Võ Đang sơn cũng không là vấn đề gì đâu!

Chu phu nhân cau mày nói︰

– Hôn nhân đại sự, há có thể trò đùa? Đương nhiên là trước tiên phải bẩm báo cho sư trưởng thì mới định đoạt được chứ.

Đột nhiên cảm giác thấy có gì không đúng, vừa rồi hắn gọi mình, tựa hồ là gọi Chu nhạc mẫu, không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng︰

– Cái gì mà là nhạc mẫu? Ngươi…

Trương Siêu Quần vội nói︰

– Dạ tại nhất thời nhanh miệng, bất quá ta cảm thấy, tốt nhất là có thể trực tiếp cưới ngay Cửu Chân, hà tất đâu cần lúc nào Chu phu nhân cũng canh giữ nàng, chỉ khổ thân Chu phu nhân thôi, ta thì có thể chịu đựng được, chỉ sợ là Cửu Chân không chịu nỗi oán trách vãn bối thôi.

Chu phu nhân thấy hắn càng nói càng không ra gì, trong tim nàng đang nhảy loạn, hắn không còn xưng hô cách biệt là “ vãn bối “ nữa, mà lại là xưng “ ta “ để nâng vị trí của hắn lên một tầng, tối nay nàng lén lút đi ra, dường như quỷ thần xui khiến vậy, một đêm rất là khó ngủ, trong đầu tất cả đều cứ nghĩ tới gã nam tử có thể trở thành hiền tế của mình sau này, vào buổi sáng, hắn ở trên người mình cũng không biết là dùng thủ pháp gì mà làm cho mình đêm mê như điên dại vậy, còn bây giờ tự nhiên mình đi tới nơi này, liền ngay cả bản thân nàng cũng không nói được đến tột cùng là đang làm gì đây?

Chính mình lúc nào trở nên như thế… bộ dáng như thế này này? Lẽ nào vẻn vẹn là bởi vì đối với thủ pháp thần kỳ kia của hắn mà trở nên hiếu kỳ? Hay là tiềm ẩn ở trong xương mình chính là nữ nhân dâʍ đãиɠ? Chu phu nhân trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cái cảm giác sướиɠ khoái ban ngày kia làm cho nàng đê mê thật kỳ diệu lại xông lên trên đầu…

– Ngươi… ngươi, cứ nói loạn như thế …ta đi đây..!

Chu phu nhân ép buộc bản thân mình đem cái lọai ý nghĩ vô liêm sỉ kia vứt ra khỏi đầu, bây giờ không biết nên nói cái gì, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm, liền xoay người rời đi, Chu phu nhân tự nhủ, không thể lại ở lại, tiếp tục nữa, thật sự không biết sẽ phát sinh ra cái gì!

– Chờ đã, Chu phu nhân.

Nghe được hắn gọi, Chu phu nhân quay đầu lại hỏi:

– Còn có chuyện gì?

Trương Siêu Quần nói︰

– Trước khi Chu phu nhân rời đi, có thể nói cho ta biết tên thật của Chu phu nhân?

Chu phu nhân thân thể mềm mại run lên, xuất giá tòng phu, có còn ai để ý tên thời còn là một cô nương nữa? Ở thời Tống Nguyên, bình thường tên của nữ tử, sau khi xuất giá thì quên đi, đương nhiên là lấy tên theo họ của phu quân.

– Ta khi còn ở nhà họ Trần, tên Chi Nhân.

Chu phu nhân giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không lắng tai thì khó mà nghe được.

Trương Siêu Quần lẩm bẩm nói︰

-Trần Chi Nhân? Cái nào Chi? Cái nào Nhân? Làm phiền Chu phu nhân ở trong lòng bàn tay ta viết ra được chứ?

Chu phu nhân trong tâm kinh hoảng không ngừng, ngữ điệu của hắn ôn nhu như là có chứa cái gì ma lực vậy, bỗng dưng cứ vậy mà đi tới, nhìn hắn duỗi ra lòng bàn tay, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nàng biết chắc là đôi mắt kia đang nhất định là hừng hực sức nóng, có thể làm cho nàng nóng chảy.

Thon dài ngón tay trắng noãn duỗi ra, ở trong lòng bàn tay hắn viết ra tên.

– Chi Nhân, chi lan thơm ngát, lục thảo nhân trần, cái tên tươi đẹp bực này, thật sự là người cũng như tên, đẹp không sao tả xiết….

Trương Siêu Quần nắm chặt lại bàn tay của Chu phu nhân, thở dài nói.

Bàn tay của nàng lạnh lẽo trắng mịn, mềm mại không xương, Trương Siêu Quần trong lòng khuấy động.

Trần Chi Nhân bị hắn nắm chặt bàn tay, trên mặt nàng ửng hồng, thân thể mềm mại nhuyễn động, cảm giác toàn thân thật nhẹ nhàng, thật giống một cơn gió thổi cũng có thể làm chính mình bay đi.

Bỗng nhiên, hắn dùng sức kéo một cái, Chu phu nhân dưới chân không vững, ngã nhào vào trong ngực ấm áp của hắn.

Cái màn giường bằng lụa đã phủ xuống lại…

Thoáng qua, một cánh tay hắn đã vững vàng đem nàng ôm chặt, bên tai nàng truyền đến khí tức nóng rực của một nam tử thật là trẻ tuổi.

– Tên của phu nhân thật đẹp, người lại càng đẹp hơn, cũng chỉ có đại mỹ nhân như là phu nhân mới xứng với tên gọi là Chi Nhân.

Chu phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất như rơi vào lửa nóng lò nung, cánh cái tay kia ở bên hông nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cái loại tê dại vừa là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại là tiêu hồn, nhưng sự căng thẳng lo lắng của một nữ nhân, lại làm cho nàng không thể giãy dụa phản kháng, cứ việc vô lực nằm im như vậy.

Thời điểm nào, ta càng trở nên dâʍ đãиɠ như thế? Trong lòng dường như bức thiết ham muốn nam nhân? Hắn đến tột cùng có cái gì ma lực? Mê man bên trong hoảng hốt, bị cánh tay của hắn mạnh mẽ chậm rãi thả ngã ở trên giường, một luồng hơi thở nồng nặc của nam nhân, khiến cho toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, hơi thở dồn dập, như muốn nghẹt thở, loại mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, làm cho nàng run rẩy cả người.

– Ừm…

Trong mũi một tiếng rên nhẹ yêu kiều, một ma thủ đã xoa nắn trên bầu vυ' nàng.

– Phu nhân có thích không?

Chu phu nhân cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt bang bạc như mặt nước lấp loé, nhìn gã thiếu niên anh tuấn mềm nhẹ xoa xoa thân thể của mình, ma thủ của hắn đến đâu, thì nới đó ngứa ngáy, mỗi một tấc da thịt của nàng đều là tràn ngập khát vọng.

Vậy mà hắn còn hỏi việc ngượng ngùng như thế!.

Nếu là Chu Trường Linh vào lúc này, xưa nay đều không có câu nói nào hỏi về cảm thụ của nàng, tất cả đều là hưng phấn bình thường, ôn nhu âu yếm như thế này hầu như là không có, cứ làm theo cho phải phép, sau khi xong xuôi thì Chu Trường Linh ngủ say như chết, mà thông thường, trong cuộc giao hoan khi Chu Trường Linh xuất hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, thì vào lúc này, Chu phu nhân cũng vừa mới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi lên khát vọng, chính là hi vọng vẫn được cái vật kia tiếp tục nhồi nhét ở bên trong âʍ đa͙σ cho thỏa ước vọng…

Chu phu nhân bỗng nhiên cảm giác được giờ khắc này thuộc về mình, cũng là thuộc về hắn, bởi vì do bị căng thẳng, hai bầu vυ' trước ngực kịch liệt phập phồng, gần rồi… gần rồi… khuôn mặt anh tuấn của hắn có chứa vài phần như hài tử, cách mặt mình càng lúc càng gần, cuối cùng thì cặp môi thơm bị hắn ngăn chặn, cái đầu lưỡi mềm mại sau mấy lần xung kích, đã đột phá được phòng tuyến của nàng…

Hai cái đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, đang thăm dò sự vui sướиɠ nhân tính nguyên thủy nhất, cái lưỡi Chu phu nhân thơm tho như hoa thơm ngát, ở khoảng cách gần như vậy, mùi thơm cơ thể làm say lòng người, càng thật giống mê tình chi dược, cấp tốc nhen nhúm ngọn lửa hỏa diễm.

Tiếng quần áo sột soạt cỡi ra, nửa đoạn ngọn nến dưới ánh sáng nhỏ yếu chiếu rọi, thân thể Chu phu nhân trắng nõn đến lóa mắt mê người tràn ngập kiều diễm lộng lẫy…

Một đôi bầu vυ' êm dịu đứng thẳng, hai đầu núʍ ѵú ở dưới sự thưởng thức trong ngón tay hắn trở nên sưng trướng nhô lên, cái eo kia khiêu gợi đường cong, liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một, bên dưới cái mu âʍ ɦộ đen thui dày đặc âm mao, là nơi thần bí nhất trên thân thể nữ nhân.

Nhưng những nữ nhân xinh đẹp, vĩnh viễn cũng không thể chỉ có một chỗ cái âʍ ɦộ kia là quyến rũ nam nhân nhất, nếu như nam nhân sau khi cỡi sạch quần áo để cho nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà người nam nhân chỉ bị cái âʍ ɦộ hấp dẫn để dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào, thì chỉ có hai điều: một là chính người nam nhân này là không hiểu rõ về phong tình, kiến thức sơ đẳng về chuyện nam nữ, hai là người nữ nhân kia có sắc đẹp rất bình thường, ngoại trừ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nguyên thủy nhất, thì không có còn cái gì khác để mà chiêu dụ ánh mắt nam nhân.

Khi Trương Siêu Quần gỡ cái yếm và lột cái tiểu khổ bằng tơ mỏng của Chu phu nhân thả ra ở trước mắt, thì hai mắt hắn cũng không thể rời bỏ, bờ vai đẹp mảnh mai khiêu gợi, nhu nhược đến mức làm cho người nâng niu, cặp đùi đẹp thon dài tròn trịa với làn da căng, khiến cho người không khỏi suy tư, đôi chân đẹp đẽ như thế, đừng nói là sờ vào, cũng chỉ cần nhìn ngắm cũng đã thấy cực kỳ đẹp mắt, nếu như ở thời hiện đại, mặc vào đôi tất chân màu đen cùng cái váy ngắn, chỉ sợ 10 người đàn ông nhìn thấy thì hết 9 người đàn ông dươиɠ ѵậŧ đều sẽ có phản ứng, chỉ còn lại 1 là trẻ em vị thành niên….

Cái mông nẩy nở tròn trịa cong vυ't ưỡn lên, đó là hai mảnh thịt mà nam nhân mộng ảo nhất, bụng dưới trơn bóng, không để lại nửa điểm dư thừa sẹo lồi, thân thể hoàn mỹ, có thể làm cho nam nhân điên cuồng si mê thân thể của nàng, khuôn mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ, chỉ cần một động tác vung tay nhấc chân, liền có thể làm cho nam nhân điên cuồng!

Trương Siêu Quần không nhịn được nhẹ nhàng cắn nhẹ một cái trên bầu vυ' rồi ngậm vào đầu núʍ ѵú đang run rẩy, liếʍ mυ'ŧ vào, giống như là muốn từ nơi đó mυ'ŧ cho dòng sữa tươi trào ra.

Hai bàn tay hắn lướt qua da thịt nhẵn nhụi bóng loáng của Chu phu nhân, chẳng khác nào là đang sờ mảng tơ lụa thượng đẳng, thân thể mềm mại dưới sự âu yếm cũa hắn, tản ra màu hồng đỏ ấm áp, Chu phu nhân bị hắn vuốt ve sờ soạng trên thân mình lưu lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm cho nàng thở gấp không ngừng, trong đầu trống rỗng, bờ eo nhỏ nhắn không tự chủ được lắc lư lay động, trở nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ không thể tả..

Trương Siêu Quần vừa vuốt bắp đùi trơn bóng, vừa đưa hai chân nàng tách ra, Chu phu nhân toàn thân cả người sung sướиɠ run rẩy, hắn cúi đầu xuống với cái đầu lưỡi điên cuồng, mang theo nhiệt độ nóng rực, vẫn chậm rãi hướng phía dưới dời đi, mãi cho đến trung gian của hai bắp đùi…

Lớp lông đen nhánh rậm rạp nhung phiêu ở trên mặt trước, phần mu được bộ lông rậm rạp che đầy càng nổi bật lên cái phần mu đầy đặn, ở mé trên khe hở âʍ đa͙σ nhô ra một hạt đậu xanh lớn nhẵn mịn đầu âʍ ѵậŧ sung huyết bóng loáng, cửa miệng âʍ đa͙σ nhẹ nhàng hít mở, dịch nhờn trong âʍ đa͙σ bị phản phục chen chúc tươm ra dinh dính, chảy dọc theo xuống phía dưới lan tràn, mãi cho đến phụ cận hậu môn, dưới ngọn nến thấp thoáng một mảnh ướt sũng, lổ hậu môn khéo léo với nếp gấp đầy đặn màu hồng cùng tương tự với quầng vυ', tất cả đều là màu hồng hơi sậm.

Trương Siêu Quần thông thạo kỹ thuật bú ɭϊếʍ thời hiện đại, mang ra áp dụng với Chu phu nhân của thời cổ xưa thì làm sao nàng chịu nỗi? Chu phu nhân lập tức cảm giác được bên dưới hạ thể truyền đến sự ngứa ngáy tê dại, đó là một loại cảm giác thần kỳ, thật giống như là thân ở trên mây, nàng hô hấp càng ngày càng gấp rút, môi dưới bị mím lại bị chính răng mình cắn ra vết máu, Chu phu nhân không nghĩ tới hắn lại sẽ liếʍ lên chỗ cái âʍ ɦộ hạ ngượng ngùng mình, nơi đó ngay cả phu quân Chu Trường Linh, xưa nay cũng không hề động vào, đừng nói là dùng miệng, chính là dùng ngón tay cũng là không có, vừa xấu hổ cùng cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm nàng lạc lối, chỉ cảm thấy loại hưởng thụ như thế này, chính mình chưa bao giờ trải nghiệm quá.

– Ưʍ..ưʍ.. …ưm!

Chu phu nhân, không nhịn được liền rên lên, nhất thời toàn thân lạnh lẽo, vô cùng xấu hổ làm nàng như muốn độn thổ cho xong, ta sao vậy có thể như thế dâʍ đãиɠ? Tiếng rên này so với kỹ nữ thấp hèn trong kỹ viện có gì phân biệt? Trái tim lập tức như ngừng nhảy lên, một đôi mắt to, thấp thỏm bất an nhìn Trương Siêu Quần đang vùi đầu thưởng thức cái mùi hăng hăng hơi ngây gắt bên trong âʍ ɦộ của mình, chỉ lo hắn sẽ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, thì thấy hắn vẫn vùi đầu tận tình liếʍ láp như là đang thưởng thức mật ngọt từ trong âʍ đa͙σ mình chảy ra vậy…