Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 17: Giúp Ngươi Hả Giận

Dù là Kim Hoa bà bà kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy như vậy cây chủy thủ này, nàng nhổ xuống một sợi tóc bạc, thả sợi tóc bạc xa xôi hạ xuống, dùng lưỡi cây chủy thủ đó nhận, sợi tóc bạc bị đoạn đứt làm hai.

– Thật là chủy thủ sắc bén! Chủy thủ này ngươi chiếm được từ nơi nào?

Trong mắt Kim hoa bà bà loé ra một ánh sáng sắt lẹm, loại này là cấp bậc binh khí tuyệt phẩm, có thể so cùng ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao sánh ngang, chỉ ngạc nhiên là một tên tiểu tử ở nông thôn, làm sao có khả năng nắm giữ bảo vật như vậy!

Trương Siêu Quần thấy Kim Hoa bà bà mắt lộ ra hung quang, không khỏi kinh hãi, đừng nói là Kim Hoa bà bà sẽ không phải thấy được hơi tiền liền nổi máu tham nha! Hắn vội vàng nói:

– Tiền bối, cây chủy thủ này là vãn bối nhặt được!

Đừng nói là Kim Hoa bà bà, ngay cả A Ly mới 13-14 tuổi cũng không tin được. Kim Hoa bà bà lạnh lùng nói:

– Nhặt được?

Trương Siêu Quần chỉ hơi trầm ngâm, nói:

– Không sai, năm vãn bối 11 tuổi năm ấy, phụ, mẫu gọi vãn bối đi mua rượu, trên giữa đường đi về thì nhìn thấy một nhóm người, có ni cô, có đạo sĩ, còn có hòa thượng, tất cả hơn 10 người, cùng lúc vây công một lão già, tiền bối kia phi thường lợi hại, đều gϊếŧ sạch bọn họ, nhưng bản thân mình cũng không sống được, trước khi chết, vãn bối thấy được lão già chảy rất nhiều máu, không đành lòng, liền đến băng bó, nhưng lão già lắc đầu không cần, mà chỉ muốn uống rượu, lão uống một hớp rượu, thổ ra một ngụm máu, cuối cùng, từ trong l*иg ngực móc rất nhiều bạc cho vãn bối, còn đem cây chủy thủ này giao cho, ý muốn vãn bối tìm đến một chỗ hoang vắng chôn đi, nói xong, lão già liền tắt thở, vãn bối không có nghe lời vị tiền bối đó, lưu lại cây chủy thủ này đến hôm nay.

Lời nói này, là do Trương Siêu Quần xem phim trên TV nói, rồi tùy tiện cải biên lại một chút cho phù hợp với khuôn mẫu nói ra.

Có đồ vật quí báu, có chân tướng, mười mấy người kia vây công một người, cố sự quả nhiên làm cho Kim Hoa bà bà tin, một ngụm rượu, một ngụm máu, còn nói người kia dũng cảm… Kim Hoa bà bà đem chủy thủ trao trả lại cho Trương Siêu Quần, nói:

– Hãy cất giữ cẩn thận, không nên tùy tiện lấy ra cho người thấy.

Trương Siêu Quần thấy Kim Hoa bà bà không ham muốn cây chủy thủ của chính mình, không khỏi có chút bất ngờ, Kim Hoa bà bà này đối với Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm có thể nói là coi trọng cực kì, lẽ nào cây chủy thủ này chế tạo bằng hợp kim công nghệ cao, không lọt nổi mắt xanh Kim Hoa bà bà? Toàn quốc cũng chỉ có một cây a.

– Tiền bối, nếu như tiền bối yêu thích, cây chủy thủ này vãn bối xin tặng cho tiền bối.

Trương Siêu Quần biết rõ Kim Hoa bà bà sẽ ỷ vào thân phận mình, sẽ không cần lấy cây chủy thủ này của mình, cho nên nói câu êm tai lấy lòng.

Quả nhiên, Kim Hoa bà bà nói:

– Hừm..tiểu tử này vẫn thật biết điều, bất quá, làm sao ta lại thu đồ vật của ngươi, cất lấy đi, vật quý không nên lộ ra ngoài. Ngươi luyện ngoại công khá tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ hàng đầu võ lâm, chỉ là võ công của ta không thích hợp để ngươi tu luyện.

A Ly thấy Kim Hoa bà bà ngày hôm nay vẻ mặt ôn hòa nói nhiều như vậy, nàng không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, từ trước đến giờ tính khí Kim Hoa bà bà nóng lạnh thất thường, không nghĩ tới lại đối với này ca ca này cực kỳ tốt.

Trương Siêu Quần làm bộ dáng vẻ khổ sở, đem cây chủy thủ thu hồi, lại nói:

– Tiền bối, không biết tại sao, vãn bối vừa thấy tiền bối, đã nghĩ đến mẫu thân của vãn bối, vừa thấy A Ly muội muội, đã nhớ đến tiểu muội muội của mình, nếu như tiền bối không chê vãn bối thô kệch, hãy để cho vãn bối đi theo tiền bối, phàm có việc gì sử dụng tay chân, thì vãn bối cũng làm được!

Trương Siêu Quần biết Trương Vô Kỵ ở trong Hồ Điệp Cốc, thời gian ít nhất phải chờ đến hai năm mới có thể trị hết trong cơ thể hàn độc, chi bằng trước mắt cứ theo võ lâm đệ nhất mỹ nữ Đại Ỷ Ty, hai năm sau lại quay trở về Hồ Điệp Cốc tìm hắn cũng chưa muộn.

Kim Hoa bà bà đối lông mày cau lại, liếc nhìn Trương Siêu Quần đang tỏ vẻ chân thành với mình, lại liếc nhìn nhìn qua A Ly, hành tẩu giang hồ, một già một trẻ hai người nữ nhân, quả thật có rất nhiều bất tiện, trầm ngâm chốc lát, Kim Hoa bà bà nói:

– Tốt lắm, vậy ngươi đi theo chúng ta đi!

Trương Siêu Quần thấy Kim Hoa bà bà đồng ý, vui mừng, luôn mồm nói:

– Đa tạ tiền bối!

Kim hoa bà bà cũng không quay đầu lại, khẽ nói:

– Ngươi cũng giống như A Ly, cứ gọi ta bà bà là được rồi!

Trương Siêu Quần luôn mồm vâng dạ, rạo rực liền đi theo sát bọn họ, A Ly cũng vui mừng, hướng về Trương Siêu Quần le lưỡi một cái, biểu hiện đáng yêu cực điểm.

Nửa ngày sau, đến một chỗ ngã ba đường, thì lại thấy một đám quan quân Mông Cổ ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo tâm 100-200 tên lính, bách tính thấy mấy tên quan binh cầm đầu cỡi ngựa đi trước, liền từng người quỳ xuống dập đầu.

Trương Siêu Quần nhìn tức để nổ đom đóm mắt, nhưng thấy Kim Hoa bà bà cùng A Ly rất là hờ hững, bỗng hắn nhớ tới, Kim Hoa bà bà nguyên là thánh nữ Minh giáo Ba Tư, nữ nhân Ba Tư, đương nhiên sẽ không có liên quan gì đến mấy tên Mông Cổ mà phải phẫn nộ, còn A Ly tuổi còn nhỏ, làm sao hiểu được cái gì là nỗi khổ của bách tính?

Trương Siêu Quần nói:

– Bà bà, những quân Mông Cổ kia không phải là người tốt lành, không bằng chúng ta đi đường vòng tránh mặt chúng vậy?

Kim Hoa bà bà lạnh lùng thốt:

– Siêu quần, cha mẹ của ngươi đều bị người Mông Cổ gϊếŧ, ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù sao?

Trương Siêu Quần mặt đỏ lên, ưỡn ngực nói:

– Vãn bối trong lòng không thời khắc nào quên được mối thù, nhưng lúc này bọn chúng quá đông người, vãn bối e sợ là kinh động đến bà bà, vì lẽ đó…

– Ngươi đúng là có hiếu tâm, bà bà tuy rằng không thể nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng dù sao người cũng đã cúi đầu đi theo bà bà, nói không chừng, cũng phải thay ngươi xả giận.

Trương Siêu Quần cả kinh, đối phương có thể khoảng tầm 100-200 người a, dù cho Kim Hoa bà bà lợi hại đến đâu, đơn độc một mình, làm sao có thể đấu với quân Mông Cổ đông như vậy? nên hắn không khỏi lo lắng, nói:

– Bà bà, chúng ta không cần chấp nhặt với bọn chúng, thôi đi!

A Ly bỗng nhiên lôi kéo hắn cánh tay, nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu im lặng.

Kim Hoa bà bà hừ một tiếng, nói:

– Ta nói giúp ngươi hả giận thì hả giận, đâu cần nhiều lời như vậy!

Dứt lời, liền đi ngay đến phía trước.

A Ly nói nhỏ:

– Siêu Quần ca ca, bà bà nói là làm, nhiều lời cũng là vô dụng.

Trương Siêu Quần gật gật đầu, nắm tay nhỏ, A Ly ôn nhu nói:

– Huynh biết rồi!

Đứng trước đám binh sĩ Mông Cổ kia là một tên Hán gian, thấy lão thái bà này cùng đi với hai thiếu niên một nam một nữ nghênh ngang, nên mắng:

– Tặc man tử, không hiểu quy củ, thấy đại nhân còn không mau nhanh dập đầu thi lễ?

Trương Siêu Quần lặng lẽ từ trong l*иg ngực lấy ra cây chủy thủ, trong lúc này, Kim Hoa bà bà đột nhiên ra tay, một đón quải trượng hướng đến tên Hán gian đánh tới, ngay lấp tức đánh cho vỡ đầu, co quắp nằm ngã trên mặt đất…

Kim Hoa bà bà chỉ vào cái tên quan Mông Cổ ngồi trên lưng ngựa quát lên:

– Ngươi biết điều thì nên tự sát đi!

Kim Hoa bà bà một trượng đánh chết tên Hán gian, quân lính Mông Cổ lập tức ồn ào, những người Hán bách tính kinh ngạc la lên chạy trốn, mấy tên cầm đao liền vây quanh Kim Hoa bà bà, dùng tiếng Mông Cổ lớn tiếng kêu la…..

Kim Hoa bà bà lúc này bệnh tật như thể rời ra, hành động như là cơn gió lốc, trong nháy mắt, bay lượn dùng cây quải trướng múa máy quay cuồng, mau chóng đánh ngã một đám lớn quân binh, những tên Mông Cổ còn lại thậm chí ngay cả góc áo của Kim Hoa bà bà cũng không sờ tới được, thế nào đi nữa thì những binh lính bình thường này, làm sao là đối thủ của Kim Hoa bà bà?