Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 15: Dạy Dỗ Đinh Mẫn Quân (2)

-A… nóng….nóng… quá quá!

Đinh Mẫn Quân khép hờ hai mắt, lên tiếng nói mê sảng, trên khuôn mặt, phần gáy cùng bả vai trong trắng lộ hồng đỏ ửng xuất hiện.

Lẽ nào thật sự rất nóng? Đinh Mẫn Quân đưa tay nhấc lên trên người cái áo, lộ ra toàn bộ cái yếm nhỏ chỉ đơn giản kéo một cái dây thắt là rơi xuống…

Trương Siêu Quần sáng mắt lên, đôi bầu vυ' giống như cái bát ngọc úp ngược, hai gò núi ngạo nghễ đứng thẳng, theo hơi thở hổn hển của Đinh Mẫn Quân rung động, trên da thịt trơn bóng, hiện ra nhàn nhạt màu đỏ, thật là băng cơ ngọc cốt!

Trương Siêu Quần hô hấp hầu như muốn dừng lại, thân thể để trần tuyệt diệu, trong lúc nàng trằn trọc xoay người…

– Con bà nó! Đây là cô nương dụ dỗ tiểu gia đây!

Bên dưới hạ thân, dươиɠ ѵậŧ đã ngang nhiên đứng thẳng.

“Ưm…”

Đinh Mẫn Quân yêu kiều kêu một tiếng, đôi bàn tay trắng như tuyết như ngọc thanh mãnh tự xoa trước hai bầu vυ' mình, lúc nặng lúc nhẹ dày vò, cặp đùi thon dài khi thì kẹp chặt lấy, khi thì lại dạng rộng ra đến cực hạn, trong miệng tự lẩm bẩm, trên khuôn mặt một vệt ửng đỏ thật giống là uống rượu say.

Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, nữ nhân này đã bị trúng độc rồi! Lập tức nhớ tới trước tên hái hoa đạo tặc kia dường như dùng một cái bình nhỏ để ở chóp mũi nàng bôi lên một thoáng mùi hương, Trương Siêu Quần bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn qua trên đất cái tay nãi của tên hái hoa đạo tặc ở ngoài còn lưu trên mặt đất không kịp mang đi, hắn bước tới, lục tìm ra một đống đồ vật.

Ngân phiếu! Bạc vụn! Trương Siêu Quần không khách khí cất hết vào trong ngực mình, mấy cái bình nhỏ, hình dạng khác nhau, nho nhỏ một cái, còn có mấy tờ giấy thật mỏng, xem ra, tất cả đều không phải là vật gì tốt, xoay đầu lại, Đinh Mẫn Quân đang nằm trên đất uốn tới ẹo lui, môi đỏ khẽ nhếch, mồm miệng không rõ lẩm bẩm nói gì đó, như rêи ɾỉ, làm cho Trương Siêu Quần tâm loạn như ma.

Đôi bầu vυ' sáng choang, với hai đầu núʍ ѵú nho nhỏ, cái miệng anh đào đỏ tươi, tinh tế trắng mịn cái eo nhỏ…,Trương Siêu Quần nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọ, tàn nhẫn tự mắng mình:

– Ta đầu hàng….!

Bàn tay vươn ra ở trước ngực nàng nặng nề sờ soạng một cái.

Cảm giác, trắng mịn mà ấm áp, Trương Siêu Quần tay như là bị nam châm hút lại, không thể rời bỏ, khi tay hắn vừa mới đυ.ng tới phía trên bầu vυ', Đinh Mẫn Quân thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, hai tay đột nhiên duỗi tới, đột nhiên đem Trương Siêu Quần chưa kịp chuẩn bị ôm chặt lại.

Trương Siêu Quần bị nàng ôm vào trong ngực, miệng hắn ịn lên trước hai bầu vυ' no đủ, hắn chưa kịp lãnh hội tư vị trong đó, Đinh Mẫn Quân đã như vòi bạch tuộc đem hắn cuốn lấy, hai cái chân ngọc thon dài chân ôm lấy eo hắn, khí lực rất mạnh, giống như là muốn đem cơ thể mình nhập vào bên trong cơ thể Trương Siêu Quần vậy.

Trương Siêu Quần đầu óc như bị sét đánh ầm ầm, cả người lập tức bối rối, trong lòng thân thể mềm mại nóng bỏng Đinh Mẫn Quân dính sát, như là một đám lửa, khiêu chiến hắn một tia thanh minh nhỏ bé còn sót lại.

Trương Siêu Quần chẳng biết lúc nào đã rút đi quần áo che đậy trên thân thể Đinh Mẫn Quân, hai bầu vυ' tròn trịa to lớn ngạo nhiên nhảy ra lay động, cũng không biết bởi vì quá mức đầy đặn nên khi hai bầu vυ' đứng thẳng lại hơi rủ xuống biến hình, hai đầu núʍ ѵú màu sắc hồng nhạt kiều diễm tản ra như nụ hoa mê người, cái nội khố nhỏ hĩnh y màu trắng bằng vải lụa mỏng bao quanh cái âʍ ɦộ gồ lên cao cao, vị trí diệu dụng nữ tính thần bí nhất lập tức bại lộ lạnh lùng ở trong không khí, cỏ thơm um tùm, đồi sơn u cốc, hai bên môi lớn âʍ ɦộ hơi gồ lên thịt non, trung gian chính giữa mang theo cái khe nhỏ tươi nhuận mê người….

Đinh Mẫn Quân bây giờ đang lúc yếu kém vô lực, thân thể mẫn cảm của nàng như nhũn ra toả nhiệt, tùy ý để cho Trương Siêu Quần hϊếp đáp…

Nhục nhã nhu nhược mặc cho Trương Siêu Quần hai tay ở trên khu vực mẫn cảm của người nàng tiến hành âu yếm, hắn nhanh chóng lần thứ hai cởi nới đai lưng cái nội khố nhỏ bỏ đi.

Trong chốc lát Đinh Mẫn Quân đã là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thân vô thốn lũ, Trương Siêu Quần dùng cái lưỡi to thô ráp dày rộng ở trên người liếʍ khắp, lướt qua đám cỏ thơm um tùm dưới cái mu âʍ ɦộ, đến nơi dịch nhờn tràn đầy cốc suối, Đinh Mẫn Quân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể tả run rẩy, hàm răng khẽ cắn chặt thon dài ngón tay nhỏ bé.

Dù sao nàng cũng là cao thủ nhất lưu, định lực cao cường, ý chí kiên định, còn có thể chịu đựng được, nếu không phải vậy, bị trong cơ thể xuân dược thúc thì sẽ rêи ɾỉ vang to không ngừng.

Cảm giác được Đinh Mẫn Quân bây giờ có ý thức phản kháng, Trương Siêu Quần trong lòng cười xấu xa: Mặc cho ngươi lợi hại đến thì cũng là nữ nhân, làm sao thoát khỏi bàn tay hắn? Hắn mặc dù bội phục Đinh Mẫn Quân định lực, đến bây giờ vẫn không có rêи ɾỉ lên tiếng, nhưng phản ứng của nàng ngày càng lớn, hắn cũng cảm giác thành tựu của mình cũng theo đó lớn hơn, huống hồ nhìn từ thân thể của Đinh Mẫn Quân, sự phản kháng yếu ớt nàng chẳng khác nào là hồi quang phản chiếu, chỉ cần mình tiến hành sờ soạng lâu hơn một chút, mỹ nữ này sẽ ngay lập tức muốn đầu hàng…………………………

Đinh Mẫn Quân thân thể mềm mại chấn động, cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng lại, Đinh Mẫn Quân càng không cách nào nhịn được, phát ra tiếng rêи ɾỉ:

– Um..um..ách…un……”

Cũng khó trách Đinh Mẫn Quân không chịu được, xuân dược phát tác, đã vậy ma thủ Trương Siêu Quần không chỉ phủ lên cái mông của nàng, còn bất chợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ, chọc cho Đinh Mẫn Quân không tự chủ được thân thể mềm mại run rẩy, càng lúc càng lún sâu vào du͙© vọиɠ, đảo mắt đã xem Đinh Mẫn Quân phương tâm hoàn toàn bị nhấn chìm, cả người đã hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© chi phối.

Giữa lúc Đinh Mẫn Quân du͙© vọиɠ đốt người thời khắc, Trương Siêu Quần đột nhiên ly khai thân thể mềm mại của nàng, cũng không phải là hắn muốn thả nàng, mà là lùi đến xa chút, quan sát tỉ mỉ trước mắt giai nhân.

Thân thể thanh xuân của nàng dập dờn xuân tình, hắn không khỏi thán phục trước mắt đây là một bức tranh thân thể hoàn mỹ không một tì vết mê người: Chỉ thấy Đinh Mẫn Quân như một con tiểu dương ôn thuần bình thường cao cao, giờ đang co rúc ở trên mặt đất, khuôn mặt tiếu mỹ vì lên cơn động dục đỏ chót, giống như một bộ ngà voi điêu khắc nữ thần, tràn trề, đổ mồ hôi cả người mềm liệt, đôi mắt xấu hổ đóng chặt, lông mi vừa đen vừa dài run rẩy, gáy ngọc trắng nõn xinh đẹp thẳng tắp, tiếp theo bờ vai đẹp nhu nhược mảnh gọt tròn trịa, trung tâm chói mắt trắng lóa như tuyết là một đôi bầu vυ' rất đẫy đà.

Trương Siêu Quần hai mắt đã phát ra màu đỏ đυ.c ngầu…

Hạ thể Đinh Mẫn Quân cũng phát ra từng trận từng trận run rẩy, nàng càng hẩy cái âʍ ɦộ thêm lên cao hường thụ sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ, hoàn toàn bị hai bàn tay của Trương Siêu Quần sờ soạng chi phối từ cái mông đầy đặn, với cái khe hở âʍ ɦộ trơn trợt…………………………………………………

Bất chợt Đinh Mẫn Quân cảm giác hạ thân có dị vật khác thường xâm lấn, cây dươиɠ ѵậŧ dài đến 9 tấc đang vừa chui tọt cái qui đầu vào động khẩu đào nguyên của nàng trêu chọc, khiến cho nàng vốn đã tan vỡ biên giới, không khỏi đem cái âʍ ɦộ của mình hấy lên về phía trước về phía trước, hi vọng được cây dươиɠ ѵậŧ càng thâm nhập sâu hơn an ủi gãi ngứa….

Trương Siêu Quần móng vuốt càng thêm cuồng dã ở trên cặp ngọc nữ phong xoa xoa nhào nặn, cây dươиɠ ѵậŧ cứng ngắt ở ngay cửa miệng âʍ đa͙σ nàng tùy ý nghiền nát.

Đinh Mẫn Quân giống như như lửa cháy đổ thêm dầu, khắp toàn thân toàn như là hỏa dược, dâʍ ɖu͙© mãnh liệt làm nàng hoàn toàn không có cách nào chịu nỗi, Trương Siêu Quần hai tay ở trên đôi bầu vυ' hoàn mỹ Đinh Mẫn Quân thoả thích đi dạo, khiến cho mỹ nữ tiếng rên lạnh càng thêm uyển chuyển mềm mại đáng yêu, một bên xách súng lên ngựa, mà ngay cả đôi bàn tay cũng không cần hoạt động, chỉ dùng dươиɠ ѵậŧ đâm nhẹ chút, đã khiến cho đôi chân thon dài Đinh Mẫn Quân thuần phục tách ra………………………

Trương Siêu Quần toàn lực ưỡn nhẹ một cái, cây dươиɠ ѵậŧ dần dần tiến vào trong huyệt động, Đinh Mẫn Quân “ á..” lên một tiếng kêu thảm, thân thể như bị xé nứt, đau đến mức nàng chảy nước mắt đầm đìa..

Dươиɠ ѵậŧ từng bước xâm nhập vào hang động, Đinh Mẫn Quân cảm thấy hũ mật của mình từng tấc từng tấc bị lấp đầy, mùi vị đó đẹp đến nổi nàng dù đang đau thốn nhưng lại sướиɠ khoái đến không muốn sống, thần hồn điên đảo, cây dươиɠ ѵậŧ lửa nóng vừa xa lạ lại mãnh liệt phong phú thiêu đến nàng càng thêm xuân tuyền tươm ra tràn đầy, không nhịn được cái eo nhỏ nhắn uốn éo nghênh hợp cái âʍ ɦộ của nàng với cây dươиɠ ѵậŧ đang từng chút từng nhấn vào…

Đột nhiên toàn bộ hạ thể đau xót, khiến cho Đinh Mẫn Quân:

– Á…

Kêu lên một tiếng……

Bấy giờ Trương Siêu Quần chợt nhấp hông một cái thật mạnh, qui đầu dươиɠ ѵậŧ khoan đến chỗ sâu tận cùng chà đạp âʍ đa͙σ của Đinh Mẫn Quân, đau xót lập tức xông lên rồi đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, bên trong hang động màu mỡ non mềm bị dươиɠ ѵậŧ chống đỡ, chung quanh thịt non âʍ đa͙σ thân mật bao quanh thật chặt….

Đinh Mẫn Quân sau khi bị phá thân phản ứng lại càng quấn quýt si mê, từ chỗ giao hợp của hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, chảy ra từng làn từng làn chất lỏng trơn nhớt….

Trương Siêu Quần bắt đầu động tác cũng không phải kiên cường kéo ra đưa vào, mà là eo gấu di chuyển, mang theo này cây cự long ở trong huyệt mềm Đinh Mẫn Quân xoay tròn.

Cùng lúc âʍ đa͙σ Đinh Mẫn Quân đầy sức hút, chặt chẽ mυ'ŧ lấy hấp thụ dươиɠ ѵậŧ khiến cho Trương Siêu Quần cố nén lại kích động, giảm lại động tác kéo dươиɠ ѵậŧ ra đút dươиɠ ѵậŧ vào, với kinh nghiệm tình trường trong thể kỷ 21, hắn muốn chậm rãi mà hưởng thụ thân thể xử nữ tuyệt diệu của Đinh Mẫn Quân một phen.

Trương Siêu Quần cứ như vậy trì hoãn cọ xát, nhưng Đinh Mẫn Quân lại là bị thảm, huyệt mềm của nàng bị hắn từng điểm từng điểm ma sát, thật giống mỗi một tấc thịt non đều đang bị Trương Siêu Quần nhấm nháp, động tác mặc dù không mãnh liệt, nhưng tư vị vừa ngứa vừa ngọt này xộc thẳng đến ên trong tâm trí của nàng, từng làn từng làn lũ lượt kéo tới, khiến cho Đinh Mẫn Quân không kịp cảm thụ sóng triều vừa đến, sóng triều tiếp theo lại tập kích tới, vừa mới cảm thụ được sóng triều tiếp theo kéo tới, mùi vị đó sướиɠ khoái đó làm nàng khó hơn nữa chống cự, trong miệng đã bắt đầu rêи ɾỉ thành tiếng.

Đinh Mẫn Quân thở hổn hển, « ưm…um… » nhiều tiếng, rêи ɾỉ liên tục….

Thấy Đinh Mẫn Quân trên khuôn mặt bạch ngọc hiện lên mê người toàn thân như phủ mây hồng, đôi ngọc nhũ rung rung lay động, hai đầu núʍ ѵú săn cứng tỏa sáng màu hoa anh đào, lông mày khóe mắt tràn đầy xuân tình, Trương Siêu Quần cực kỳ đắc ý.

Mình không chỉ là người đầu tiên dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào cơ thể của nàng, còn có thể khiến cho nữ tướng này ở dưới háng mình mảnh mai uyển chuyển rêи ɾỉ, chịu không nổi loại cảm giác chinh phục thực sự là khó có thể dùng lời diễn tả được, thần hồn điên đảo hắn càng chuyển biến tư thế cơ thể, bên trong âʍ đa͙σ Đinh Mẫn Quân lại tươm ra thêm một đợt dịch nhờn…

Tuy nói vừa mới bị phá trinh qua, nhưng dưới kỹ thuật cao siêu của Trương Siêu Quần hòa với sự trợ lực của xuân dược, cả người Đinh Mẫn Quân thư thái bên trong, nàng chỉ cảm thấy hạ thể một trận tê dại kỳ diệu, bất chợt từ sâu trong cổ tử ©υиɠ, không biết có chất lỏng gì từ trong cơ thể phún ra, cơn sướиɠ làm cả người run lên từng đợt, cả người căng cứng rồi co quắp lại như muốn mềm nhũn ra…..

Cảm giác được Đinh Mẫn Quân tiết thân, âm tinh nóng hổi của nàng bao trùm đầu khấc, hoa nhị bên trong âʍ đa͙σ xiết chặt tê dại sảng khoái, làm Trương Siêu Quần không khỏi hít vào một hơi.

Hắn rống to, bắt đầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ cường hản phun bắn, âʍ đa͙σ Đinh Mẫn Quân cảm nhận được từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sôi trào, lập tức liền theo đạt tới cao trào cực khoái.

– Á…..

Một tiếng ngâm thanh thật dài, giống như ca xướng vậy, cả người Đinh Mẫn Quân mồ hôi tươm ra như mưa, sâu trong tử ©υиɠ lại phun ra một làn âm tinh, gân cốt như là rả ra sức cùng lực kiệt, nàng mềm liệt nằm rủ dưới đất, trong không khí tràn ngập một mùi vị tanh tưởi, nhìn xuống bên dưới hạ thân của nàng còn lưu lại mấy điểm hoa mai màu đỏ của máu.

Trương Siêu Quần lúc này mới nghĩ đến, một cô nương gợi cảm xinh đẹp như thế, lẽ nào không có ai muốn, tại làm sao độ tuổi cũng đã có tầm 24- 25 mà vẫn còn trong trắng cho đến giây phút này, lẽ nào nàng muốn học theo lão ni Diệt Tuyệt sư thái, bà lão quái kia vật chung thân thề không lấy chồng sao?

Phung phí của trời a! Vóc người này, tuyệt đối là ở trong thế giới hiện đại tệ nhất cũng là vóc dáng của người mẫu a! Người cổ xưa thật là không có ánh mắt về cái đẹp, cứ cho rằng mặt tròn tròn, cái mông phải thật to lớn nhiều thịt, đó mới gọi đẹp, thực là buồn cười, không có kiến thức, cái gì gọi là cảm mỹ? Đây đúng mới là cái đẹp! Ngực đầy đặn, eo nhỏ, chân dài, mông vễnh…

Ai nha…còn lại hai bên bầu má của Đinh Mẫn Quân trắng trong lộ hồng, làm tăng thêm mấy phần sắc đẹp bên trong, có một chút lành lạnh, đúng là băng sơn mỹ nhân!

Trương Siêu Quần lưu luyến ở trên thân thể mềm mại của nàng dùng đôi tay sờ soạng thêm mấy cái, lúc này mới mau mau mặc lại quần áo, trong lòng bất giác cảm thấy hoang đường, mình rõ ràng là dự định muốn gϊếŧ làm cho nàng vĩnh viễn không mở miệng được, vậy mà ma xui quỷ khiến lại cùng nàng điên loan đảo phượng một đêm!

Khi vừa mặc y phục lại xong, Trương Siêu Quần đột nhiên trong lòng hơi động, Đinh Mẫn Quân dựa vào nắm lấy được nhược điểm của Kỷ Hiển Phù, mà trước mắt bây giờ, nàng cũng đã cùng mình ân ái một phen sao? Với chuyện này nếu tiết lộ ra, Đinh Mẫn Quân còn lấy cái gì để mà uy hϊếp Kỷ Hiểu Phù được? Trương Siêu Quần mỉm cười, điều này vậy là cũng tốt, song toàn kỳ mỹ, chính mình sảng khoái, mà vấn đề khó khăn cũng được giải quyết rồi!

Hắn đang đắc ý hùng hục, thì đột nhiên một tiếng hét lến thất thanh cắt phá giữa trời cao thanh vắng.

– Aí……!

Dược lực trong cơ thể Đinh Mẫn Quân đã dân dần tan biến, khi tỉnh lại, liếc mắt liền thấy có bóng lưng nam tử, cũng liền phát hiện thân thể mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng!

– Ngươi… ngươi là ai! Da^ʍ tặc! Ngươi đối với ta… đối với ta đã làm cái gì…..

Đinh Mẫn Quân toàn thân run, âm thanh cũng run hét lên.

Trương Siêu Quần thân thể cứng đờ, toàn thân chợt lạnh, hắn vội vàng đào tẩu chạy trốn nào dám quay đầu lại? Nào dám tiếp lời với Đinh Mẫn Quân?

– Ngươi…..

Đinh Mẫn Quân vừa xấu hổ vừa tức giận, liền lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Trương Siêu Quần vừa chạy thoát ra cửa miếu, nghe được « hừ..hừ.. » một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy nàng đã ngất xỉu, hắn dừng bước trong lòng chần chờ, Đinh Mẫn Quân dĩ nhiên là tức đến ngất đi rồi!

Nếu nàng tỉnh lại, có thể vì xấu hổ nghĩ không thông, sẽ tìm đến cái chết đây? Không được… ta không rời đi như thế được!

Trương Siêu Quần quay người lại, đi tới trước người của nàng, đúng đấy, làm sao có thể dành lòng ra đi trong tình thế như thế này? Mắt thấy trời đã sắp sáng, Đinh Mẫn Quân té xỉu ở trong ngôi cổ miếu đổ nát, tuy rằng hẻo lánh, nhưng gần đây có một làng nhỏ, thôn dân dậy sớm vẫn có thể đi ngang qua nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng, lúc này thì chẳng cần phân biệt thiệt hơn, nhất định tỉnh lại nàng sẽ tự sát…

Trương Siêu Quần nghĩ tới đây, tâm tư xoay chuyển, từ bên người mang theo trong bọc quần áo lấy ra cây bút, xé ra một mảnh vải đang trải ra dưới đất, ở phía trên viết mấy chữ “Tương tư tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử dạ nan vi tình.” …nhớ nhung biết ngày nào gặp lại? ….

Đây là một câu thơ tình, Trương Siêu Quần chỉ nhớ được hai câu này, lúc trước hắn nổi hứng bất tử tính lãng mạn, viết thơ tình tặng cho lão bà, vậy mà lão bà đại nhân lại xem thường, tiện tay vò lại ném vào..sọt rác.

Chỉ mong Đinh Mẫn Quân thấy hai câu thơ tình này, hiểu được mà triệt tiêu ý nghĩ tìm chết thì mới là tốt.

Trương Siêu Quần thở dài, hắn mặc lại y phục cho Đinh Mẫn Quân, đem miếng vải này nhét vào trong tay nàng, xong rồi liền đi ra bên ngoài, ở cách đó không xa, có một đống cỏ khô do thôn dân chất cao, trốn vào bên trong quan sát động tĩnh chung quanh.

Mãi đến tận khi sắc trời sáng choang, có vài nhóm thôn dân tụm năm tụm ba dậy sớm đi đến, Trương Siêu Quần bắt đầu lo lắng, thật ra thì đối với thôn dân cái miếu đổ nát này không có gì hứng thú, nên cũng chẳng có ai tiến vào.

Một lát sau, Đinh Mẫn Quân bước chân lảo đảo đi ra,Trương Siêu Quần thấy nàng hai mắt sưng đỏ, trong lòng nảy sinh thương ý, định nhảy ra ngoài gặp nàng, nhưng nghĩ tới mình dùng thủ đoạn hèn hạ đáng thẹn như vậy, ở trước mặt nàng há có thể nhấc nổi đầu, nên đành loại bỏ đi ý niệm này.

Đinh Mẫn Quân đi lại hai chân hơi dạng ra không khép lại được có chút bất ổn, bước chân từng bước hơi mạnh chút, thì đôi lông mày nàng nhíu lại, đó là đêm qua do Trương Siêu Quần quá mức điên cuồng gây nên.

Nàng đi ra vài bước, lại mở bàn tay liếc mắt nhìn trên mảnh vãi mà Trương Siêu Quần lưu lại, khuôn mặt biểu hiện vô cùng phức tạp.

Mãi đến lúc nàng đi đã thật xa, Trương Siêu Quần mới từ đống cỏ khô chui ra, hắn thở dài, quay đầu lại hướng về phía Hồ Đệp Cốc bước đi.