Ngươi Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 36: Ngủ chung

Trong lòng Quan Cẩn Du loạn thành một đoàn, nàng vừa nói đi tắm nhưng ngay cả quần áo ngủ đều quên cầm. Ánh mắt Tiết Ly Y như vậy nếu như nàng xem không hiểu vậy thì không phải là ngu ngốc sao.

Vốn chỉ là suy đoán, hôm nay bất ngờ không kịp đề phòng nói thành thật, nàng chưa chuẩn bị tốt, cho nên mới cắt đứt lời Tiết Ly Y, có một số việc, không nói có lẽ để cho lẫn nhau tự do hơn.

Nàng ngồi ở trên ghế sa lon, quên luôn mở máy sưởi ấm lên, Quan Khải Phạm từ trong phòng tắm đi ra, tên tay còn nước vẩy lên người nàng, hắn đùa dai đem nước vẩy lên mặt Quan Cẩn Du, hoàn toàn là bản năng.

Một khắc kia hắn buồn bực suy nghĩ, mình đại khái là có tiềm chất M thế nào cũng phải bị mắng mới sảng khoái.

Quan Cẩn Du lại không phản ứng, chẳng qua là nâng lên lau mặt, sau đó hờ hững nhìn hắn.

"..."

Quan Khải Phạm đem máy sưởi ấm mở ra, hướng về phía Quan Cẩn Du, tiến tới hỏi: "Ô, thất tình sao?"

Quan Cẩn Du không để ý hắn nói: "Cút"

"Chị từ nhỏ đến lớn kêu ta cút, ta có nghe chị một lần nào sao?" Quan Khải Phạm cười đùa tí tửng: "Nói nghe một chút, gặp phải phiền toái gì? Ta xem, chị như vậy khốn khổ vì tình a, hỏi ta là đúng người rồi"

Hơi nóng liên tục tràn vào không ngừng bên trong hai chân lạnh lẽo, Quan Cẩn Du đem giày cởi ra, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, Quan Khải Phạm đem máy sưởi điều chỉnh đi lên, sau đó mặt đầy tò mò nhìn nàng.

"Chị thích một người" Quan Cẩn Du nói.

Quan Khải Phạm nhướng mi, tỏ ý nàng tiếp tục.

Quan Cẩn Du nhìn chằm chằm trần nhà, rồi dời đến máy sưởi ấm dưới chân, cuối cùng rơi vào gương mặt tuấn tú Quan Khải Phạm, nhìn không chớp mắt.

Nàng lắc đầu một cái: "Quên đi, không nói".

Nàng đứng dậy muốn đi, bị Quan Khải Phạm đè xuống, ánh mắt nam nhân trẻ tuổi cơ hồ muốn toát ra lừa nói: "Chị nói chuyện một nửa như vậy làm sao không bị chém chết đây! Chị nếu không phải chị ta, ta đã sớm đánh một cái".

Quan Cẩn Du cào cào tóc mình, nóng nảy nói: "Chính chị còn loạn một đoàn, làm sao nói với ngươi. Cút cút cút".

Quan Khải Phạm một tay đè lại hai tay nàng, sau đó một cái tay khác phất phất tóc ướt trên trán, cợt nhả nói: "Làm sao? Bởi vì hắn không đẹp trai như ta?"

Hắn mặc áo sơ mi màu xanh đen, bên ngoài tùy tiện phủ áo khoác màu đen, cổ áo cởi ra hai nút, lộ ra l*иg ngực rắn chắc, loáng thoáng có thể nhìn thấy chuyển động giọt nước, không nói ra được sự hấp dẫn. Màu da cũng trắng, mặt mày không cần phải nói, bình tĩnh xem xét có tiềm chất làm kẻ gây họa.

Quan Cẩn Du nhìn cũng không muốn nhìn người em trai này, một nam một nữ so sánh như thế nào? Nếu như phải so ra, hơn nhiều...

"Nàng so với ngươi đẹp hơn nhiều".

Quan Khải Phạm vừa định nói, cửa phòng Quan Cẩn Du bị người từ bên trong mở ra, Tiết Ly Y trong tay cầm quần áo ngủ Quan Cẩn Du, đặt ở tay vịn ghế salon bên cạnh tay nàng: "Cẩn Du, chị quên cầm quần áo ngủ".

"Cám ơn".

Quan Cẩn Du không biết mình làm sao đối mặt thản nhiên với nàng, Tiết Ly Y thật giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, hướng về phía mình cười ôn nhu, rồi trở về phòng.

Sau khi nàng đi, Quan Cẩn Du trầm thấp kêu rên một tiếng, cả người ngồi phịch ở trên ghế sa lon.

Quan Khải Phạm lúc này đả kích giống như Chân Thiến , thông minh cơ trí đối mặt với nguy hiểm, hắn cảm thấy phải yên tĩnh một chút để chơi game, hắn hít sâu một hơi: "Chị, ta về phòng trước".

Mới vừa đi hai bước, hắn không nhịn được trở lại, hai tay cầm bả vai Quan Cẩn Du, thấp giọng nói: "Chị, chị không phải là thích nữ nhân chứ!"

"..."

Quan Khải Phạm: "Chị điên rồi! Chuyện này nếu để cho ba mẹ biết, chị có tin ba sẽ chặt chân chị hay không, chị biết tính tình của ba rồi đấy!"

Quan Cẩn Du đẩy hắn ra, cười khổ nói: "Chị không muốn thích nàng, nhưng chị có thể làm chủ được sao?"

Quan Khải Phạm trầm mặc, chán nản ngồi một bên.

Hồi lâu, khàn giọng hỏi: "Đến mức nào rồi? Còn có thể thoát ra được không?"

Quan Cẩn Du một mực cúi đầu, bây giờ mới ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi màu nâu của nàng bỗng nhiên có nước mắt, không cần nói gì nữa Quan Khải Phạm đã hiểu rõ.

Nam nhân trẻ tuổi nhìn cửa phòng đóng chặt của ba mẹ, lấy khăn giấy giúp nàng lau sạch nước mắt, sau đó đem nữ nhân ôm vào trong l*иg ngực trưởng thành rộng rãi.

Trước ngực hắn truyền tới giọng nói nặng nề: "Khải Phạm, chị lần đầu tiên.... Thích một người".

Quan Khải Phạm trong lòng thở dài một hơi, vỗ lưng của nàng, nói: "Không sao, nếu ba muốn đánh gãy chân chị, ta giúp chị ngăn hắn lại, chị lập tức chạy đi".

Quan Cẩn Du nhéo cánh tay hắn, nam nhân trưởng thành bắp thịt quá cứng rắn, nàng nhéo vẫn bất động.

"Chị như vậy, ngươi còn có tâm tình làm trò đùa?"

Khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười ôn nhu nhàn nhạt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ Quan Cẩn Du, vẻ mặt bất cần đời bỗng dưng thu lại, hiện ra sự nghiêm túc và kiên định hiếm thấy.

Trong lòng Quan Khải Phạm nói: Không phải làm trò đùa, em trai không bảo hộ chị, có em trai để làm gì?.

Tiết Ly Y dựa lưng vào cửa, lấy khả năng nghe của nàng đem đối thoại ở phòng khách nghe rõ tám, chín phần. Nàng từ nhỏ ở trong núi lớn lên, đối với những thế tục luân lý này cho tới bây giờ chưa từng có khái niệm, cho nên mới nhanh như vậy tiếp nhận sự thật mình thích một nữ nhân, không chỉ nàng, nàng cảm thấy lão Ôn đầu cũng sẽ không cảm thấy cái này có là gì. Còn Quan Cẩn Du đây? Nếu như Quan Cẩn Du cùng mình chung một chỗ, sẽ bị người nhà chặt chân? Nàng lên internet tìm hiểu, biết người thế giới bên ngoài phần lớn sẽ không tiếp nhận, nhưng không nghĩ đến nghiêm trọng như vậy. Quan Ba cùng Liễu Dong nhìn dáng vẻ rõ ràng rất hiền hòa, một khi biết chuyện này, sẽ biến thành một người khác sao?

Quan Cẩn Du thích nàng lại không chịu tiếp nhận nàng, là bởi vì đã sớm suy nghĩ đến cha mẹ sao?

Nàng có phải đã làm ra lựa chọn hay không, mình có nên tiếp tục không?

Nàng còn chưa kịp nói tiếng yêu ra khỏi miệng, lại chỉ vì thế tục tạo bức tường ngăn cản phía trước.

Quan Cẩn Du đi vào, tắm xong đổi quần áo ngủ, vành mắt còn chút đỏ, rất cạn, cơ hồ không nhìn thấy. Tiết Ly Y cho nàng túi nước ấm, đặt ở phía dưới chăn cuối giường, mình thì ngồi ở trên giường, liếc nhìn một quyển sách, nàng tiện tay lấy trên giá sách cầm 'Thất Hiệp Ngũ Nghĩa' , là Quan Cẩn Du mua khi học cấp 3, sau đó ra ngoài làm việc, trong phòng theo định kỳ quét dọn, nhưng đồ đạc không ai động tới.

Quan Cẩn Du không có hứng thú nói chuyện, hướng nàng gật đầu một cái liền chui vào trong chăn, nằm ngang xuống. Nàng vốn muốn đưa lưng về phía Tiết Ly Y, lại cảm thấy như vậy không khỏi giấu đầu hở đuôi, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sự lúng túng nhìn trời trần nhà.

Tiết Ly Y rất nhanh tắt đèn nằm xuống, vốn là nàng định đâm phá tầng cửa sổ giấy này, bây giờ nhìn lại....

Trong bóng tối nàng nhìn thấy gò má mềm mại của nữ nhân, rõ ràng, thật giống như in trong đầu ngàn lần, nhắm mắt cũng có thể miêu tả, Quan Cẩn Du quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng giống như là ánh sáng duy nhất trong đêm tối, sáng rực, không hiện lên nóng bỏng, cũng không hiện lên lạnh như băng, mà là bình tĩnh cùng ôn hòa.

Sau đó Tiết Ly Y từ trong chăn vươn ra một cái tay, dần dần dời lên, hình như là định sờ mặt nàng, Quan Cẩn Du thân thể không tự chủ được căng thẳng.

Cuối cùng đầu ngón tay rơi vào mái tóc dài bên tai nàng.

"Ngủ đi" Nàng nói.

Quan Cẩn Du cho rằng mình sẽ không ngủ được, có thể nghe mùi thơm bên gối, cánh tay cách một khoảng có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đối phương, mùa đông phương Nam quả thực quá lạnh, nàng không tự chủ hướng nguồn nhiệt nhích lại gần, chậm rãi ngủ say.

Đêm dài yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở hai người dần dần xen lẫn vào một chỗ.

Bị sinh vật xung quanh kêu làm thức tỉnh, Quan Cẩn Du mơ màng giật giật ngón tay, cảm thấy ngón tay xúc cảm mềm mại không tưởng tượng nổi, làm sợ đến giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.

Nàng cùng Tiết Ly Y ôm nhau ngủ, đầu kề đầu.

Tay mình vòng qua cổ đối phương đem nàng vững vàng ôm vào, một cái tay khác thì chui vào vạt áo ngủ, khoác lên trên lưng trần Tiết Ly Y, khụ khụ, không trách sờ lên như vậy....

Quan Cẩn Du mặc quần áo ngủ trước kia, kiểu cài nút, nàng cúi đầu nhìn một cái, nút áo trước ngực mình không biết từ lúc nào toàn bộ đều mở ra, lỏng lẻo hở bụng, tay Tiết Ly Y từ trước ngực đưa đi vào, ôm chặt sau lưng nàng.

Quan Cẩn Du tự nhận mình tư thế ngủ rất thành thật, coi như là ôm nhau ngủ cũng không đến nổi khác người như vậy, có thể thấy Tiết Ly Y tối hôm qua ngủ lộn xộn biết bao, hơn nữa động tĩnh lớn như vậy mình lại không bị nàng làm tỉnh.

Ngủ chung có thể bị lây bệnh sao?

Quan Cẩn Du cẩn thận nhìn tư thế ôm nhau, suy tính làm sao có thể trở lui toàn thân lại không đem đối phương thức tỉnh, sáng sớm khí trời lạnh quả thực làm cho người không chịu nổi, quần áo mình còn mở ra.

Đại não thông mình của nàng xoay chuyển một vòng, chắc chắn không có khả năng, hơn nữa nàng suy tính lúc đẩy Tiết Ly Y ra nhất định sẽ tỉnh, vì vậy làm ra quyết định khác, giả bộ ngủ, coi như cái gì cũng không thấy, đem vấn đề khó giải quyết giao cho Tiết Ly Y để giải quyết.

Dù sao lần trước uống rượu say cái gì cũng đều bị nhìn rồi, không quan tâm.

Quan Cẩn Du vốn đã nhắm mắt lại, tựa như nhớ tới cái gì đó không cam lòng mở mắt ra, hơi nâng cằm lên, ở trên môi nàng hôn nhẹ một cái.

Có lẽ là mùa đông Giang thành lạnh đến một cảnh giới nào đó, có lẽ là phong thủy giường bất đồng, đang định giả bộ ngủ Quan Cẩn Du lại ngủ thật.

Mắt Tiết Ly Y không mở, lỗ tai thính đã ửng đỏ.

Nàng hướng về Quan Cẩn Du co người trong ổ chăn, giương mắt chăm chú nhìn đường cong cằm dưới của nàng.

May mà Quan Cẩn Du hôn trộm xong rất nhanh nhắm mắt lại, nếu thấy phản ứng này của Tiết Ly Y làm sao giả bộ ngủ nữa.

Lần thứ hai tỉnh dậy, Quan Cẩn Du thực sự sâu sắc cảm phục thông minh của nàng, quần áo ngủ trên người được cài lại, chăn an phận che ở trên người mình, người bên gối đã không còn ở trong phòng.

Nhà chỉ có Liễu Dong, ngồi ở trên ghế sa lon thêu thùa, phòng bếp nồi cơm điện còn dư lại một chén cháo khoai lang.

"Ba đâu rồi?" Quan Cẩn Du rửa mặt xong, bưng ra chén cháo đặt ở trên bàn cơm, thuận miệng hỏi.

"Bị Thịnh Tổng kêu đi ra ngoài"

"Còn Tiết Ly Y đâu?"

"Bị em trai con hẹn đi ra ngoài" Liễu Dong để khung thêu xuống, ngồi ở đối diện Quan Cẩn Du, Quan Cẩn Du thuận tay lấy hạt đậu phộng đút cho nàng.

Liễu Dong nhai nhai, nói: "Chíp bông, mẹ hỏi con chuyện này a, Tiểu Tiết có bạn trai chưa?"

Quan Cẩn Du giật mí mắt.

"Mẹ hỏi cái này để làm gì?"

Đúng như dự đoán nghe Liễu Dong nói: "Mẹ cảm thấy Tiểu Tiết cô bé này rất tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em trai con tuổi tác cũng không nhỏ, nên quyết định sớm. Nếu như không có bạn trai, con có thể nói với nàng một chút, cùng Phạm Phạm làm người yêu?"

Quan Cẩn Du dừng lại đũa, cảm thấy không ngon miệng.

Liễu Dong: "Nhà chúng ta không tính là đại phú đại quý, lại không có khó khăn. Phạm Phạm người trẻ tuổi không chịu thua kém ai, nhân phẩm càng không có gì nói. Con cảm thấy thế nào?"