"Không ngờ em lại đến tìm chị!" An Tâm mặt tràn đầy vui sướиɠ, có chút không tin vào mắt mình, nhìn tôi vừa bước vào cửa.
Tôi không thèm ngoảnh lại phản ứng với người đang để mặt mộc, mặc bộ đầm ngủ hello kitty kia, đi thẳng vào phòng ngủ trong cùng nhất, sau đó một gian tiếp một gian, lần lượt kiểm tra toàn bộ phòng trong căn hộ này. Chị thì đầu đầy sương mù đi theo sau tôi, rập khuôn theo bước.
"Em đang tìm gì vậy?" Đợi tôi từ phòng vệ sinh bước ra, chị nhịn không được hỏi.
Tôi vẫn không để ý chị, ngồi xuống sofa tiện tay vơ một cái gối ôm trước ngực, mấy giây sau thì nghiêng đầu nhìn chằm chằm chị đang mù tịt không biết gì, "Ban đầu chị vì Âu Dương Huy mà thay áo, em mặc dù hận chị, nhưng thích ai, yêu ai là quyền của chị, em cũng bất lực; thế nhưng..." Tôi cắn răng, căm giận nói: "Chị dựa vào cái gì thay em quyết định? Dựa vào cái gì cho rằng em không thể cùng chị trọn đời bên nhau? Dựa vào cái gì cho rằng làm như thế thì tốt cho em?" Tôi càng nói cơn giận càng sôi lên, giọng cũng mất tự chủ lớn lên hơn rất nhiều.
Ánh mắt của chị từ không biết gì biến thành xấu hổ và tự trách, biết tôi đã từ chỗ Âu Dương Huy biết được hết thảy, càng cúi đầu ủ rũ không lên tiếng.
Nhìn tình hình trước mắt càng giận sôi lên, nâng giọng quát: "Sao không diễn tiếp đi, có bản lãnh thì lập tức soạn ra bộ kịch mới để em thưởng thức cái, trò bịp bợm của chị đã..."
"Chị xin lỗi ~" Chị thở dài một hơi, lên tiếng cắt ngang lời quát mắng của tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn tôi một lúc, đột nhiên đưa hai tay ôm lấy tôi, nghẹn ngào nói: "Đó là lần diễn tệ nhất của chị, chị không biết ngoại trừ cách đó ra thì còn có cách nào khác để khiến em cam tâm tình nguyện rời bỏ chị. Em đối xử với chị tốt như vậy, nuông chìu chị như vậy, ngoại trừ phản bội tình cảm ra, chị nghĩ cho dù chị đề ra yêu cầu quá đáng thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không giận chị. Thế giới tình cảm của em thuần khiết như vậy, không thể lẫn một hạt sạn nào, cho nên đấy là cách duy nhất khi đó chị nghĩ ra được. Lần đó ở quán bar tình cờ chạm mặt Âu Dương Huy, chị liền lập tức nảy ra ý nghĩ này trong đầu. Anh ta trước đây bởi vì từng làm chuyện có lỗi với chị, nên đồng ý phối hợp với chị lừa em."
Nói đến đây chị buông tôi ra, ngừng mấy giây, phảng phất như đang ủ rượu tâm trạng cho phần kịch nặng nề phía sau.
"Cho nên sau đó chị một tay đạo diễn khiêm luôn vai chính diễn cái vở kịch làm em đau khổ tuyệt vọng kia?" Tôi hơi lắng lại cơn giận, hỏi.
Chị im lặng gật đầu, "... Ngày đó chị nhìn thấy xe của em dừng dưới lầu, ở dưới mưa dừng thật lâu. Chị mấy lần muốn xông xuống nói với em tất cả, thế nhưng cuối cùng chị lại tàn nhẫn lựa chọn gọi Âu Dương Huy đến, cố ý để em hiểu nhầm chị và anh ta đã dọn về sống chung rồi..."
"Cái đồ ngốc chị, lúc làm những chuyện này rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy hả?" Trên miệng mắng chị, đồng thời lại nhớ đến cảnh tượng khi đó, không kiềm nỗi lại có chút đau lòng cho chị.
"Còn không phải trách em, lúc ở Pháp đυ.ng mặt bạn em, em tại sao nói với người ta chị là chị gái của em? Luôn bảo với chị không bao giờ buông bỏ, thực ra từ tận đáy lòng em vốn không thừa nhận phần tình cảm này."
Hey, tôi nói người nào đó còn có thể lớn tiếng cãi bướng được, đây là thế đạo gì? Tôi vừa định mở miệng phản bác vài câu, lại bị chị giành nói trước: "Chuyện trước đây không nhắc nữa, dù sao... em còn muốn về bên chị không?"
Ôi mẹ, cái âm cuối "không" kéo dài, làm cả người tôi lập tức tê dại. Thế nhưng, người nào đó ơi, tôi bị chị làm tổn thương sâu đậm như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho chị được, vì vậy... tôi tằng hắng cổ họng, làm bộ dạng nghiêm túc nói: "Được thôi, em đáp ứng yêu cầu của chị."
Thấy chị định nhào qua tôi, vội vàng đưa hai tay cản lại, lên tiếng giải thích: "Em là nói đồng ý đề nghị chị muốn quay lại theo đuổi em."
Nghe vậy chị ngẩn ra, đầu xoay chuyển nửa ngày mới phản ứng kịp, đặt ngón trỏ lên môi mình, "Chị phải theo đuổi em thế nào?"
Haha, bộ dạng ngốc ngếch đó của chị, moe chết được, thật muốn lập tức nhào qua đẩy ngã mà. Không được, không được, như vậy không phải quá lời cho chị rồi. Tôi giả vờ bộ dạng lạnh lùng, khoanh hai tay trước ngực, "Chị có thể tham khảo trước đây em đã trăm cực vạn khổ thế nào để theo đuổi chị, cũng có thể tự mình nghĩ ra chiêu mới. Em chỉ có một yêu cầu duy nhất là chị mỗi ngày phải nói với em một lần 'chị yêu em', đợi nói đến lần thứ một trăm..."
"Lần thứ một trăm thì có thể theo đuổi được em? Không vấn đề." Chị bật dậy nhảy nhót, vỗ ngực bảo đảm nói.
"No, no!" Tôi đưa ngón trỏ tay phải quơ quơ trước mặt chị mấy cái, "Đến lần thứ một trăm thì em sẽ nghiêm túc cân nhắc quan hệ của hai chúng ta, một trăm lần này chẳng qua chỉ là đợt khảo nghiệm cho chị thôi."
"Hả ~~~" Chị bĩu môi ngồi về sofa, trên mặt viết đầy chữ không cam lòng.
Ôi cha mạ, cái miệng nhỏ anh đào vễnh lên thật cao, thật muốn nếm thử. Không được, không được, tôi nuốt nước bọt xuống, gắng nhịn dao động nhìn chị, vẫn giả vờ bộ dạng bình tĩnh, "Không muốn thì thôi vậy, em cũng không..."
"Muốn, muốn, ai nói không muốn chứ?" Chị vội vàng đáp lời.
Hihi, tôi xoay lưng lại lén kéo lên một nụ cười, trong đầu có một giọng nói yếu ớt vang lên: Tiểu Hựu ấy ơi, mầy thật biết hành người ~
Lái xe vừa về đến dưới lầu nhà Con Muỗi, âm báo tin nhắn điện thoại vang lên, mở ra thì nhìn thấy nội dung
[Chị yêu em! Kỳ khảo nghiệm bắt đầu từ hôm nay đúng không? Cưng à, phải chuẩn bị cho tốt, công kích của chị rất mạnh đó]
Khoé môi xé ra, nhịn không được cười lên, tôi ngược lại muốn xem xem chị mạnh cỡ nào. Ngày ngày gửi bông hồng cho tôi à, hay gì đây?
Kế hoạch cải tổ Nham Thạch tiến hành đâu vào đấy, tôi trực tiếp đào một đội ngũ chuyên nghiệp từ Mỹ về định vị, làm mới lại phương hướng chiến lược của công ty, như vậy có thể giảm bớt áp lực cho tôi đồng thời thể hiện sự chiếu cố của Goldman Sachs đối với Nham Thạch.
Mỗi lần ở Nham Thạch đυ.ng mặt Kim Duyệt, cô ấy đều né né tránh tránh, không dám nhìn tôi. Tôi biết, cô ấy sợ tôi vì chuyện chia tay với Con Muỗi mà trả thù. Hừ, đến mức đó sao? Tôi chỉ có đυ.ng đến chuyện của tiểu minh tinh nào đó mới công tư bất phân mà thôi nhé ~
Nói đi nói lại, từ lúc đợt khảo nghiệm bắt đầu, người nào đó đúng là mỗi ngày đều đúng giờ gửi cho tôi một dòng tin nhắn [Chị yêu em], nhưng ngoài việc đó ra thì không có động tác gì khác. Sặc, người nào đó ở phương diện này quả nhiên gần như chẳng biết gì. Có thể trách ai đây, trước giờ đều là người khác theo đuổi chị, nào đến lượt chị vì chuyện này mà phí tâm chứ. Hihi, nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy dễ chịu chút ít đối với những bất mãn với chị.
Hôm nay, 11 giờ tôi mới đến công ty, vừa ra khỏi thang máy, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ lạ lùng. Mãi đến khi bước vào phòng làm việc tôi mới lập tức hiểu ra.
Từ bàn làm việc đến tủ đựng tài liệu đến sofa tiếp khách đến cửa sổ... trong mắt đều là hoa hồng đỏ tươi.
"Đây đều là gửi cho sếp." Thư ký của tôi lễ độ đưa tấm thiệp cho tôi.
[Ngưu Lang Chức Nữ còn có một ngày tương phùng, tôi có nhẫn nại, tôi đợi em. Yêu em. A]
Đồng nghiệp lắm chuyện nhất công ty đến bên cạnh tôi thích thú dò hỏi: "Yo, chuyển nguyên tiệm hoa đến đây luôn rồi! Hôm nay là Thất Tịch, hoa hồng đỏ đắt lắm nha, ngài A này ra tay thật hào phóng!"
Tôi gấp tấm thiệp lại, trừng mắt tên đàn bà một cái. A là viết tắt tên tiếng Anh của chị, còn ngài, anh thì hiểu cái bép gì.
Đóng cửa phòng làm việc lại, kéo rèm cửa sổ xuống, tôi móc điện thoại ra gọi cho "ngài A".
"Thứ nhất, chị nghĩ tuỳ tiện mua chút hoa thì cưa đổ được em hả? Tầm thường không chịu nổi; Thứ hai, lãng phí tiền biết không, thật không sống nổi mà."
Giọng đối phương nghe rất uỷ khuất, "Thứ nhất, hoa này không phải tuỳ tiện mua, là sáng sớm chị ra vườn chính tay hái; thứ hai, vườn hoa là của bạn chị, cho nên không tốn đồng nào; thứ ba, tay của chị bị gai đâm nhiều lắm, em còn châm chọc chị nữa."
Nghe cái đầu cái hai, lòng tràn đầy cảm động, vạn không ngờ đến chị lại làm ra chuyện lãng mạn thế này. Nghe đến cái thứ ba thì thật sự đau lòng rồi, nhiều hoa như vậy, tay không biết bị đâm thành dạng gì nữa.
Nhịn xuống đau lòng, cân nhắc một chút mới nói: "Thấy chị có thành ý như vậy, giảm bớt cho chị ba ngày khảo nghiệm."
"Oh yeah!" Đầu bên kia truyền đến tiếng reo hò vui mừng.
Sặc... Tiểu minh tinh nào đó dường như đã thay đổi rất nhiều, trước đây chị rất hiếm khi biểu lộ tâm trạng mình ra ngoài như vậy.
cử hành buổi chiếu đầu tiên ở New York, tôi thân là "cố vấn kỹ thuật" cũng được bên sản xuất mời tham gia buổi công chiếu. Sau khi bước vào rạp đυ.ng phải mấy truyền thông trong nước, gặp mấy phóng viên quen biết, đối phương đều rất bất ngờ tôi không phải đã rời khỏi Cửu Châu rất lâu rồi sao, sao lại đến đây. Tôi cười không nói gì, hàn huyên mấy câu thì tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Dàn diễn viên ra sân khấu, tràn cảnh vô cùng long trọng. Vị tiểu minh tinh kia... à, được rồi... vị đại mỹ nữ đang như mặt trăng được ngàn vị sao bao lấy, xinh đẹp chói sáng xuất hiện. Bộ sườn xám cách tân khiến chị ở giữa dàn người đẹp Mỹ càng tản ra một loại ý vị phương Đông đặc biệt lại thần bí.
Bên chế tác mời một vị MC talk show đến phỏng vấn diễn viên, vì vậy trên dưới sân khấu đều tràn ngập tiếng cười.
Chính là giữa lúc tôi đang bị ánh hào quang chói mắt kia làm mê mẫn choáng váng, không nghe rõ MC đã hỏi chị gì nữa, đột nhiên nhìn thấy chị đưa mặt về phía tôi, thâm tình khẩn thiết nói ra câu —— I love you!
Ôi thần linh ơi, bảo chị ngày ngày bày tỏ tình yêu cũng không bảo chị cao giọng như vậy nha!