Đầu Ngón Tay

Chương 55: Bác sĩ Tra

Khi Văn Già La gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý họ Tra cô từng tiếp xúc qua kia, thật bất ngờ biết ông bây giờ đang ở thành phố này mở phòng khám bệnh.

Vừa khớp, hay là đã định trước?

Hai người cũng không có hẹn ở phòng khám, mà giống như bằng hữu hẹn đi ra ăn cơm.

Văn Già La dẫn theo Từ Thời Thê đi, vừa ngồi xuống, bác sĩ Tra liền đẩy kính mắt hỏi Văn Già La: "Cô có phải là thấykỳ quái tôi tại sao lại ở chỗ này phải không?"

"Nghe ý tứ của bác sĩ cũng không phải là trùng hợp?" Văn Già La vừa nói vừa gọi món ăn, nhấc lên mí mắt nhìn ông một cái.

Bác sĩ Tra là một người đàn ông tuổi gần bốn mươi, có bề ngoài nhã nhặn, trước đây ở phòng khám bệnh thấy ông luôn là quần áo chỉnh tề, chưa bao giờ mặc áo choàng trắng, giống như chưa bao giờ đem mình là bác sĩ vậy. Bất quá hôm nay ông thoạt nhìn đúng là tới ăn cơm, một thân hưu nhàn, cảm giác rất thanh thản. Văn Già La lén nhìn Từ Thời Thê, cô có nói cho nàng, người đàn ông trước mắt này là bác sĩ, trước đây chính mình bản năng từ nội tâm đi chống đối, cho nên sẽ có tâm phòng bị, mỗi lần đều kéo lên 120% tinh thần, sợ bị ông moi ra được chân tướng gì. Bất quá bộ dạng Từ Thời Thê thoạt nhìn rất bình thản, cũng không có thần sắc khẩn trương.

"Kỳ thực, cô đến cái thành phố này làm việc, tôi liền nhận được điện thoại của mẹ cô. Bà hy vọng tôi ở thời điểm cô cần lập tức có thể xuất hiện đến giúp đỡ, dù cho e rằng cô căn bản không cần đến." Bác sĩ Tra cười, "Những chuyện này, cô đại khái cũng không biết chứ gì !"

Văn Già La khẽ nhíu mày, đây đúng là chuyện cô không biết, cô rời nhà đi sau liền buông lỏng rất nhiều. Không còn cần phải cố kỵ nữa, cô có thể sống theo cách mình muốn, cơ hồ là qua thời gian mấy năm thoải mái -- chỉ là nhớ lại đoạn cuộc sống kia giống như là một tờ giấy trắng, trống thật sự, thậm chí tìm không ra vết tích sự sống.

"Nói như vậy, bây giờ bác sĩ rốt cụôc chờ đến điện thoại của tôi rồi?"

"Không phải." Bác sĩ Tra uống một ngụm nước khoáng nhà hàng đưa lên, "Chỉ cần danh khí lớn, kỳ thực ở nơi nào mở phòng khám bệnh đều giống nhau, cô không gọi điện thoại cho tôi, tôi thiếu chút nữa đã quên còn có một khách hàng như vậy."

"Khách hàng?" Văn Già La khóe miệng hơi nhếch, người này mới vừa cảm thấy có điểm khí chất nho nhã, lập tức liền có thể ngửi được thương nhân con buôn. Nói vậy mẹ để cho ông ta dời đến thành phố này, lợi ích không ít a !.

"Giới thiệu với bác sĩ một chút, " Văn Già La ôm vai Từ Thời Thê, "Bằng hữu tôi, Từ Thời Thê. Thời thê, đây chính là bác sĩ Tra . "

"Chào cô." Bác sĩ Tra đứng dậy, đưa tay lướt qua mặt bàn.

Từ Thời Thê cũng đứng lên, cùng ông bắt tay.

"Trước gọi món ăn đi !" Văn Già La bắt tay Từ Thời Thê về, lấy menu nhét vào trong tay nàng, "Có đặc biệt muốn ăn món gì hay không?"

Từ Thời Thê lắc đầu, khép lại thực đơn đưa cho người đàn ông đối diện, mỉm cười.

Bác sĩ Tra không có khách khí, nhưng thật ra chỉ gọi vài món ăn.

Lúc ăn cơm bọn họ không có trò chuyện gì với nhau. Từ Thời Thê ăn không ngon, mà Văn Già La ăn không được nhiều, còn bác sĩ Tra ngồi đối diện các nàng nhưng lại rất rất ung dung uống một chút rượu, ăn thật no.

"Dưới lầu có một quán cà phê, không biết tôi có may mắn hay không mời hai vị đi ngồi một chút." Bác sĩ Tra rất lịch sự hỏi.

"Thời Thê không thể uống cà phê." Văn Già La nhíu mày, cô rõ ràng ở trong điện thoại có đem Từ Thời Thê tình huống nói cho ông nghe.

"Không uống cà phê, còn có trà sữa, hơn nữa còn có âm nhạc, hoàn cảnh cũng không tệ, không phải là rất tốt sao? "

Văn Già La kỳ thực rất ghét loại giọng nói hướng dẫn từng bước này của ông, nhưng ngày hôm nay rốt cuộc là tới làm gì cô vẫn rất rõ ràng. Quay đầu nhìn Từ Thời Thê, Văn Già La hỏi ý của nàng.

Từ Thời Thê nghiêng đầu một cái, lấy giấy bút ra.

Tôi biết bác sĩ Tra là muốn trợ giúp tôi thả lỏng, bất quá không sao cả, trở về phòng khám của ngài cũng được.

"Chữ đẹp." Bác sĩ Tra cầm tờ giấy khen một câu, sau đó dưới đáy lòng thở dài.

Văn Già La nắm tờ giấy lấy đi. Mấy ngày này cô mỗi ngày đều xem Từ Thời Thê chữ, đã có thể từ chữ viết của nàng đi phân biệt tâm tình của nàng. Mà so với ngày thường chữ này tương đối cứng rắn có đẹp gì đâu, quả nhiên nàng vẫn là khẩn trương, không hề giống nàng bề ngoài nhìn bình tĩnh.

"Nếu như vậy, Từ tiểu thư liền cùng tôi trở về phòng khám đi !" Bác sĩ Tra nhìn Văn Già La, "Cô thì không nên đi."

"Vì sao?" Văn Già La nhướng mi, bất mãn hỏi.

"Trước đây lúc đưa cô đến chỗ tôi nơi đó, cô không phải cũng đem người nhà đuổi đi hay sao?" Bác sĩ Tra có chút không biết xử trí thế nào nói, lại lẳng lặng nhìn cô, "Tôi nghĩ cô có thể hiểu rõ tâm tình của cô ấy."

Mặt của Văn Già La đều sắp nhăn đến nơi, ngồi ở đó trong lòng giãy dụa kịch liệt. Đột nhiên Từ Thời Thê duỗi tay tới, nhẹ nhàng mà cầm tay cô, lại đem một tấm giấy đẩy tới trước mặt cô.

Không sao đâu, chị tới một mình là được rồi.

Không sao đâu, đừng lo lắng như vậy; không sao đâu, chị kỳ thực có thể... Văn Già La phát hiện Từ Thời Thê càng ngày càng thường nói chính là ba chữ này. Mỗi một câu nói đều không phải là vì chính nàng, mà là trước hết giải trừ sầu lo của cô. Cái người này tựa hồ cũng không thấy vết thương của mình, chỉ muốn người khác thoải mái trước.

Tại sao có thể có người như vậy. Văn Già La lòng chua xót khổ sở, hận không thể ôm lấy cô gái thế mà lại vẫn đang khích lệ cô. Rốt cuộc ai là bệnh nhân, rốt cuộc người nào mới cần giúp đỡ, người không thể vượt qua, lẽ nào là mình sao, nếu không... thì tại sao nàng hết lần này đến lần khác mà trấn an như vậy.

Nàng ở bên cạnh mình, ngoại trừ nhận được nỗi khổ không thể mở miệng, đến cùng còn có được cái gì? Văn Già La hoảng hốt nghĩ, cũng có sâu đậm cảm giác thất bại. Từ Thời Thê săn sóc để cho cô không còn cách nào biểu lộ quá nhiều, như vậy chỉ biết đổi lấy càng nhiều hơn cái "Không sao đâu ", e rằng tương lai sẽ còn có "Xin lỗi " ... Cô liền tội đáng chết vạn lần.

Trơ mắt nhìn Từ Thời Thê theo bác sĩ Tra lên xe của ông, Văn Già La ở bên đường đứng một lúc lâu, mới lái xe về nhà.

Trước khi về, cô ghé siêu thị mua đồ ăn, lúc đi qua hiệu sách lại cầm một quyển thực đơn đi ra.

Người luôn phải trưởng thành, không chỉ về sinh lý. Văn Già La nghĩ, kỳ thực mình có thể làm được tốt hơn, coi như không làm được mỹ vị, cũng nên cố gắng làm mình càng yêu nàng hơn.

Trong nhà chỉ có một lò viba, Văn Già La nhưng thật ra không biết Từ Thời Thê là như thế nào mỗi ngày dùng một cái máy này nấu ra một bàn đồ ăn. Cô từ rửa rau, thái rau liền bắt đầu luống cuống tay chân, hoàn toàn không cách nào bận tâm cái nồi trong lò viba kia.

Nhiều lần cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho a di trước kia, chí ít có thể được chút trợ giúp. Nhưng là nghĩ nghĩ rồi vẫn là để điện thoại xuống, tự mình dựa theo thực đơn một chút suy nghĩ. Dù sao, cô có thời gian cả buổi chiều. Cô nghĩ, nếu chính mình là người quen thuộc nhất không thể làm cho Từ Thời Thê buông ra khúc mắc, người xa lạ kia, có lẽ có thể thử. Ý niệm này trong có chua xót, nhưng Văn Già La chưa kịp đi để ý tới, so với phí công khổ sở, hành động thực tế có ích hơn, người quen thuộc nhất chắc là người không cố kỵ gì, hiển nhiên cô nhất định là chưa làm tốt, vấn đề chỉ có thể đi tìm từ trên người mình.

Nàng muốn làm kiêu phạn*, như lần trước lúc ở nhà Bảo Hoa có ăn qua.

(*Kiêu phạn: Gaifan (hoặc) hoặc gaijiaofan (盖浇饭 hoặc 蓋澆飯) là một món ăn nhanh điển hình của Trung Quốc bao gồm gạo và cá, thịt, rau hoặc các thành phần khác, được phục vụ trên đĩa hoặc trong bát. Các món ăn có thể được nấu chín mới hoặc nấu chín trước đó, chẳng hạn như xíu.)

Từ vừa mới mơ hồ cảm giác được chính mình đối với cô gái này khác thường, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng. Mà trên thực tế cũng không phải là dạ dày kháng nghị, chỉ là xuất phát từ tâm lý. Trái tim vẫn luôn trống rỗng rốt cuộc được ánh mặt trời tỏa chiếu lên, trước khi còn chưa có ngưng tụ thành thực chất, cô cũng không biết mình rốt cuộc là muốn gì.

Luôn là thấy rất rất đói bụng, liền vĩnh viễn không quên được món cơm thừa kiêu phạn còn sót lại kia, còn có món trứng chiên lỏng vàng nhạt.

Nghĩ lại một chút, trong miệng tựa hồ ứa nước miếng ra tới, mang theo vị ngọt nhè nhẹ, giống như ánh mắt ôn nhu, thanh âm ôn nhu của người kia.

Văn Già La dừng việc trong tay, đột nhiên cảm giác được có cái gì nắm kéo lòng cô rũ xuống. . . Sau đó, trong l*иg ngực liền nặng nề như là không có dấu tích tim đập, cô hầu như muốn không thở nổi, không thể không nắm tay thành quyền đấm vào nơi như đột nhiên bị cúp điện ấy.

Cô đã. . . bao lâu không có nghe được Từ Thời Thê nói chuyện? Từ xảy ra tai nạn xe bắt đầu, cái này giống như một dạng ác mộng, sự thực chưa từng buông tha cô. Cô sợ cũng không phải là Từ Thời Thê mất đi tuyệt vời thanh âm, nếu như vậy cô cũng sẽ không rời xa nàng, mà là chuyện này sẽ trở thành một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong cuộc đời của các nàng. Có lẽ giống như một thân cây bị gai xương đâm vào vĩnh viễn cắm sâu ở trong thân thể, trở thành cái kích khởi xuyên thấu tương lai cô.

Dạng gì kích khởi, Văn Già La còn không nghĩ tới, chỉ là không hiểu có dự cảm này, sự tình vẫn luôn ở hướng mình không biết đi quanh co, mà cô vô lực ngăn cản. Văn Già La từ từ hoàn hồn lại, mặt không biểu tình mà bắt đầu tiếp tục xử lý thịt bò trên thớt -- cô sẽ không để cho sự tình thực sự đi tới cái mức đó. Ai cũng đừng nghĩ tách ra hai người bọn họ, vô luận dùng bất kỳ lý do gì.

Phòng khám bác sĩ Tra ở trong một tòa nhà văn phòng hạng sang, thời điểm thang máy một đường leo lên, hơi hơi mất trọng lực làm cho Từ Thời Thê đầu óc có chút choáng.

Cũng không rõ làm sao theo bác sĩ đi vào phòng khám, trong mắt của nàng cũng cơ hồ không nhìn đến phòng khám bày biện cùng màu sắc. Khi bác sĩ Tra chỉ cái ghế da thật lớn cho nàng ngồi, nàng liền hãm sâu vào, hai mắt nhắm nghiền.

Trên mặt thả lỏng mà ngay cả Văn Già La đều chưa nhìn thấy qua, như là tùy thời có thể theo tâm ý của mình mà ngủ.

Bác sĩ Tra rót một chén trà, nhẹ để ở trước mặt của nàng. Ông đánh giá cô gái này, vừa rồi lúc ở trong phòng ăn bởi vì chiếu cố đến Văn Già La cho nên cũng không có cẩn thận nhìn nàng.

Ông là lần đầu tiên thấy cô gái này, chứ chưa nói tới việc hiểu rõ cô ấy, chỉ là thông qua điện thoại mới biết kỳ nhân.

Người kia nói nếu như cô ấy tới tìm ông, ông hãy giúp cô ấy lấp liếʍ đi; Văn Già La thì nói xin ngài nhất định phải trợ giúp nàng. . . Cũng là giúp tôi.

"Cô nhất định có rất nhiều ngày không ngủ một giấc thật ngon rồi." Bác sĩ Tra hạ thấp giọng, mở máy vi tính ra, bật lên một bài hát. Loại âm nhạc này có tác dụng trợ ngủ, nghe nói giọng của cô gái này cũng đã từng tuyệt đến mức có thể làm người ta bình yên đi vào giấc ngủ.

Một dạng cực hạn như vậy, quả nhiên cũng là sẽ bị ông trời ghen đỏ mắt.

Từ Thời Thê tựa hồ cười cười, giơ lên môi, nháy mắt liền ngã xuống, cũng tựa hồ lập tức liền rơi vào một hồi mộng đẹp.

Bác sĩ Tra nhìn một chút đồng hồ trên tường, vừa qua khỏi một giờ rưỡi, có thể cho nàng ngủ ngon giấc. Ông đứng dậy đi lấy cái mền nhỏ cho Từ Thời Thê đắp lên, sau đó bản thân liền đi làm việc.

Thẳng đến hơn bốn giờ, Từ Thời Thê mới từ từ tỉnh lại. Ngồi ở ghế tư thế ngủ tương đối không tốt, từ xương cổ đến thắt lưng, còn có hai cái đùi đều nhanh muốn cứng đờ. Nàng đứng lên duỗi người, vỗ vỗ gáy, chậm rãi đánh giá căn phòng này.

"Tỉnh rồi? " Bác sĩ Tra thanh âm mang theo tiếng cười.

Từ Thời Thê ngẩn người, mới nhìn đến ông đưa tay tắt máy vi tính, đốt điếu thuốc nhìn mình.

Cảm tạ. Từ Thời Thê không âm thanh nói.

"Cô có thói quen nói mớ sao? " Bác sĩ Tra hỏi.

Từ Thời Thê cứng đờ.

"Không phải, tôi không có nghe thấy." Bác sĩ Tra đẩy mắt kính lên, "Cho nên cô ở nhà không cần phải ngủ mà bất an như vậy. Chất lượng giấc ngủ không tốt, thân thể sẽ suy sụp, tôi nghĩ đó không phải là chuyện gì tốt."

Từ Thời Thê chậm rãi ngồi xuống lần nữa, đem cái mền nhỏ ôm ở trong tay, lại mở miệng làm một khẩu hình cám ơn.

"Tôi không giúp được cô cái gì, chẳng qua nếu như cô ở nhà thực sự ngủ không tốt, lúc rảnh rỗi có thể đến nơi này của tôi nghỉ ngơi." Bác sĩ Tra tròng kính chợt lóe lên, "Cô yên tâm, tiền khám bệnh có người trả rồi."

Lấy ra giấy bút trên người, Từ Thời Thê khẽ cắn môi dưới, chậm rãi cúi đầu viết chữ.

Bác sĩ nghĩ nói thế nào với em ấy?

Bác sĩ Tra xem qua cười cười, đưa tay cầm điện thoại trực tiếp gọi Văn Già La.

"Già La sao? Tôi là Tra bác sĩ đây."

. . .

"Đúng, cô ấy lập tức về nhà, cho nên tôi nghĩ hay là trước nói cho cô biết. "

. . .

"Tôi cùng cô ấy trò chuyện với nhau một buổi chiều. . . Cô ấy là dùng viết, không nói gì. . . Tình huống của cô ấy khả năng so với cô năm đó còn nghiêm trọng hơn, cho nên về sau mỗi tuần lễ cô để cho cô ấy tới chỗ của tôi một chuyến. . . Không phải, cô cũng biết La Mã không phải hình thành trong một ngày mà, cô ban đầu bệnh kén ăn gầy thì rất nhanh, muốn khôi phục cũng rất khó không phải sao? Cô cho cô ấy thời gian, cái gì cũng đừng hỏi. Làm bạn, cẩn thận tỉ mỉ một chút, nếu như cô ấy có bạn trai. . . Alo?"

"Tự nhiên cúp điện thoại tôi." Bác sĩ Tra trừng trừng điện thoại di động.

Từ Thời Thê dở khóc dở cười nhìn người bác sĩ này, ngang nhiên trợn mắt nói xạo cũng không cần bản thảo – ông ta thật là bác sĩ sao?

"Cô phải biết rằng," bác sĩ Tra nhún vai, "Tâm lý loại này, nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng kỳ thực cũng không nghiêm trọng, khụ, nghe như là lời nói nhảm, bất quá cô hiểu là tốt rồi."

Từ Thời Thê gật đầu, từ trong ghế ngồi bắt đầu xách túi của mình, chỉ chỉ hướng cửa.

"Hẹn gặp lại. " Bác sĩ Tra giơ thuốc lá lên, gật đầu một cái, "Trên đường cẩn thận."

Ông nhìn cô gái kia rời đi, sau đó liền tại bảng biểu hạng mục công việc ngày hôm nay dùng bút đánh dấu một cái. Loại tiền này kiếm thực sự quá dễ dàng, bất quá có vẻ giống như năm đó, nhưng phải khâu miệng lại mới được, nếu không..., chỉ sợ cũng sẽ không có ngày lành mà qua.

Cũng may ông là một người rất dễ thỏa mãn, cho dù là một lần nữa bị buộc phải đối mặt với bí mật như vậy, ông cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho mình qua được thư thái, tuyệt không làm khó mình.

Không giống như cô gái mới vừa rời đi, phải tuân thủ cái ước định kia, so với ông không thể nói ra ngoài miệng càng thêm dày vò.

Bác sĩ Tra đứng lên, xoay người tới gần cửa sổ. Phòng khám bệnh của ông ở lầu ba mươi hai, rất cao, dõi mắt nhìn, nửa thành phố thu hết vào mắt, còn nửa thành phố ở sau lưng. Độ cao như vậy, là phải có dũng khí đứng, mà tình yêu cũng vậy, phải dũng khí phải nghị lực -- vô luận bạn là ai, lựa chọn ai.

Mà tuổi trẻ thật tốt, dũng khí vô cùng, nghị lực bất tận, một năm, dù thế nào cũng không phải thời gian rất dài.