Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 209: Tên của em.

Lúc trước Cẩu Vũ cũng có chút lo lắng, nhưng thấy tình hình vừa rồi, cô thấy không có vấn đề. Làm một phụ nữ mang thai sắp sinh, lại còn có thể giúp Trình Cẩm Chi hít thở sâu, xem ra vấn đề không lớn bao nhiêu. Như dự kiến của Cẩu Vũ, Dung Tự sinh nở suôn sẻ. Các cô không đợi bên ngoài bao lâu, Trình Cẩm Chi cũng không kêu gào bao lâu. Giai đoạn sinh con đầu lòng là cần thời gian dài nhất, tương đối suôn sẻ, giai đoạn chuyển dạ lần thứ hai thứ ba sẽ không mất nhiều thời gian. Từ khi Dung Tự được đưa vào phòng mổ, đến khi đứa bé được sinh ra, chỉ mất tám tiếng. Nằm trong dự đoán của các bác sĩ. Trong lúc mang thai, Dung Tự rất hợp tác với bác sĩ. Trong khi sinh, mức độ hợp tác với bác sĩ lại cao hơn. Bác sĩ đỡ đẻ cho Dung Tự, đều có cảm giác kề vai chiến đấu với siêu sao Dung Tự. Vì là một đứa trẻ sinh non, vừa ra khỏi bụng mẹ đã bị bỏ vào l*иg ấp. Lúc bác sĩ ra ngoài, Trình Cẩm Chi vẫn còn hoảng hốt: "Được rồi?"

"Được rồi phải không?" Cha mẹ Trình cũng đứng lên.

Trong quá trình sinh không có bác sĩ ra ngoài, cha mẹ Trình cũng bất an. Tuy mấy ngày qua, khí sắc của Dung Tự tốt hơn nhiều, nhưng trước đây cô đã từng phải cấp cứu điều trị. Mấy năm qua Dung Tự khá cực khổ, cơ thể cũng tích lũy rất nhiều bệnh tật. Khi mang thai, kĩ thuật mát xa của Trình Cẩm Chi tiến bộ hơn rất nhiều. Khi không có việc gì sẽ giúp Dung Tự mát xa, để giảm bớt gánh nặng thể chất cho Dung Tự. Đó là vì sao mà từ khi Dung Tự vào cha mẹ Trình đã vô cùng lo lắng. Đến khi bác sĩ ra ngoài, họ cũng không ngờ tới. Ngày xưa khi Ôn Khởi Vân sinh Trình Cẩm Chi, thiếu chút nữa đã bị đình trệ sinh sản. Khi sinh, Ôn Khởi Vân dự đoán tính cách đứa con của mình, không ngờ đứa con "cố gắng" như thế, lớn lên không ngoài dự đoán của bà một chút nào.

Rất nhanh, Dung Tự được nhân viên đẩy ra. Sắc mặt của Dung Tự tái nhợt, nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi mới an ổn ngủ thϊếp đi. Dung Tự ngủ một giấc đến hừng đông, Trình Cẩm Chi luôn canh chừng ở bên Dung Tự, nắm tay Dung Tự thật chặt. Mặc dù Dung Tự ra rất nhanh, nhưng sau khi nghĩ lại nàng vẫn rất sợ. Cha mẹ Trình và Dung Trạm cũng ngồi trong phòng bệnh. Đến khi Dung Tự mệt mỏi mở mắt, Trình Cẩm Chi cũng sắp khóc lên: "Tự Nhi."

"Đến đây."

Trình Cẩm Chi ngoan ngoãn đưa đầu xích tới. Dung Tự yếu ớt giơ tay lên, xoa xoa gáy Trình Cẩm Chi: "Đã nói, rất nhanh."

Giọng Dung Tự hơi khàn khàn.

"Chị sợ muốn chết." Trình Cẩm Chi rơi một giọt nước mắt, bắt đầu cọ Dung Tự.

Bạn đang đọc truyện Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn tại website Mytruyen(.)Com

Mặc dù Dung Tự ra rất nhanh, nhưng cũng chờ đợi một thời gian dài như vậy. Trình Cẩm Chi canh bên ngoài, nước mắt rơi lả tả. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến khoảnh khắc vừa trọng sinh, cảm xúc huyền diệu của nàng đối với Dung Tự. Nhớ đến khi hai người mới bên nhau, nhớ đến khi Dung Tự chia tay với nàng. Còn có lúc ở trong ngọn núi nhỏ, nàng đối xử với Dung Tự như thế trong núi. Nếu mà nói, cũng tính là lạm dụng tìиɧ ɖu͙©. Dung Tự coi giữ nàng như vậy, Dung Tự cũng không nợ nàng.

"Cả thế giới, chỉ có một Trình Cẩm Chi."

Xuyên qua đêm tối u ám, Dung Tự ôm lấy nàng. Dung Tự nghẹn ngào: "Em làm sai rồi."

Dung Tự không phải là không thể phá hủy, Dung Tự là yếu ớt. Dung Tự giống như nàng, chỉ là một cô gái. Những trải nghiệm niên thiếu, làm phai mờ mọi mong đợi của Dung Tự. Dung Tự sẽ nói rằng, không nghĩ nữa, sẽ không đói bụng. Đôi mắt khổ sở của Dung Tự, Dung Tự mờ mịt nỉ non: "Cẩm Chi."

Dung Tự là thật, tình yêu của Dung Tự là thật, thấm sâu vào xương tủy. Dung Tự là duy nhất trên thế gới.

"Tên của con..."

"Sao?" Dung Tự nhìn đôi mắt đỏ bừng của Trình Cẩm Chi, có lẽ không ngờ rằng Trình Cẩm Chi lại đột nhiên nhắc đến tên của con: "Nghĩ ra rồi? Gọi là Trình gì?"

Nghe được Trình gì, Dung Trạm ở phía sau lại kích động. Không họ Dung được sao? Dung nghe rất hay.

"Gọi là Trình Dĩ." Từ khi giọt nước mắt đó rơi xuống, nước mắt của Trình Cẩm Chi sẽ không ngừng lại được.

Nghe được tên, Dung Tự phản ứng ngay. Dường như cô hiểu được ý của Trình Cẩm Chi, cô đem đôi bàn tay l*иg vào nhau đặt lên ngực. Cô đem bàn tay Trình Cẩm Chi dán lên trái tim mình.

"Gọi là gì?" Dung Trạm cho là mình nghe nhầm, hắn hỏi lại.

"Ừ, gọi là Trình Dĩ." Dung Tự yếu ớt nói.

Dung Trạm ngơ ngác, tên họ chọn lâu như vậy, nhưng lại được quyết định như vậy? Cẩu thả như vậy? Cái gì nhân với? Trình một*?

*"Nhân (phép nhân) với" "trình một" và "Trình Dĩ" có chung cách đọc là "cheng yi".

Cha mẹ Trình không có ý kiến, Dung Trạm có ý kiến: "Lẽ nào trong tên của chị có bốn, nên đứa bé gọi là một* sao?"

*Chữ "tự" đồng âm với "số bốn", đọc là "si". Chữ "dĩ" đồng âm với "số một", đọc là "yi".

Suy nghĩ trong đầu Dung Trạm ngay lập tức lọt vào hai đôi mắt vốn còn đang "bi thương" trên giường.

"Tại sao cậu còn ở đây? Ngày mai cậu không phải đi làm à? Không cần phải họp? Không cần phải làm việc sao?" Sức chiến đấu của Trình Cẩm Chi trở lại, nói như bắn pháo, phát động một loạt các "tấn công" vào Dung Trạm. Giống như đến tết, hỏi mấy đứa nhỏ thi thế nào, có làm bài tập xong hết chưa, định thi trường nào.

"Chị của tôi vừa sinh xong, tôi muốn..." Dung Trạm còn chưa nói hết, ngay lập tức hắn đã chào đón ánh mắt của chị hắn. Được rồi, sợ hãi, không nói. Nói thêm mấy câu chỉ có thể cút đi.

Đến khi cha mẹ đi rồi, Trình Cẩm Chi lại nắm lấy tay Dung Tự: "Em trai em nghĩ gì suốt ngày? Em không giục nó yêu đương đi?" Tiêu thụ bớt năng lượng tràn trề của nó?

"Tính cách của nó không tốt, giống như em. Không may mắn như em, không có người thứ hai như chị." Cơ thể Dung Tự rất yếu, dừng mấy hơi, mới nói hết lời tâm tình này.

Trình Cẩm Chi cũng kiên nhẫn nghe Dung Tự nói. Đến khi Dung Tự nói xong, Trình Cẩm Chi đưa mặt dán vào mu bàn tay của Dung Tự, nước mắt của nàng sắp tràn ra: "Em hiểu không?"

Trình Cẩm Chi muốn hỏi Dung Tự có hiểu ý nghĩa của Trình Dĩ không.

Mặc dù Dung Tự hiện đang rất yếu, nhưng cô vẫn nhếch môi lên. Sự yếu ớt khiến đôi mắt của cô hơi rung động: "Em hiểu."

Trình Cẩm Chi cũng bật cười, vì nụ cười mà nước mắt trong đôi mắt rung động.

Từ nay về sau để tên của em hòa vào tên con của chúng mình*.

*Trong chữ tự (姒) có chữ dĩ (以).

Dung Tự ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cũng về nhà. Trong nhà có bác sĩ riêng, cũng không thể ở bệnh viện quá lâu. Hiện trên mạng đã có người bắt đầu tung tin "Trình Cẩm Chi sinh con". Mặc dù là Dung Tự sinh, nhưng vẫn khiến tin thị phi tìm được manh mối. Cha mẹ chụp ảnh đứa bé, nhìn từ sáng đến tối. Đến tối còn lay Trình Cẩm Chi: "Con nhìn nó nè, giống con lắm."

Trình Cẩm Chi xem ảnh, hơi hơi sụp đổ. Đâu giống: "Con đẹp hơn."

"Lúc nhỏ con giống như vậy." Cha mẹ yêu dấu cũng không hề buông tha Trình Cẩm Chi.

Lúc nhỏ nàng như vậy? Xấu như vậy? Tuy không thể nói con mình xấu, nhưng... thực sự rất xấu. Cha mẹ yêu dấu mang theo kí ức lúc nhỏ của nàng, khiến Trình Cẩm Chi bắt đầu nghi ngờ bản thân. Ảnh này nếu lan truyền lên mạng, cảm giác như đang tung tin sốc nàng "từng phẫu thuật thẩm mỹ."

"Con thấy hơi giống chị con." Dung Trạm ở bên cạnh im lặng không nói lời nào, có vẻ như muốn giành quyền trong cuộc chiến về đứa bé cho chị hắn.

Nhưng mà, Dung Trạm cậu từng thấy chị cậu lúc mới sinh à?

"Ừ, khá giống chị cậu." Xấu như vậy, vẫn nên thuộc về chị cậu đi.

"Mấy đứa nói vậy, cha cũng thấy có chỗ giống Dung Tự." Trình Hoài Nam vui tươi hớn hở nói.

"Dù sao cũng là con gái, xinh xắn." Ôn Khởi Vân nói.

??? Cha mẹ, cha mẹ nhìn từ chỗ nào trong bức ảnh khuôn mặt nhăn nheo này mà ra xinh xắn? Tình thân mù quáng, có vẻ còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng. Trình Cẩm Chi đừng nói cha mẹ Trình, ngày bế đứa bé về, nàng cũng không buông ra: "Tuy hơi xấu xí, nhưng cảm thấy xấu xấu dễ thương."

Nếu không phải vì cha mẹ cản, Trình Cẩm Chi còn muốn ôm con ngủ: "Tướng ngủ của con xấu lắm, đừng đè con con."

"Trình Dĩ rất láu lỉnh." Buổi tối, Trình Cẩm Chi thoa sữa dưỡng xong, ngoan ngoãn chui vào lòng Dung Tự. Có lẽ con gái giống mẹ?

"Một đứa con nít lớn như vậy, mà cũng cười." Trình Cẩm Chi nói.

Dung Tự nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, bây giờ cũng có thể chung giường với Trình Cẩm Chi: "Ừ."

"Mắt lấp la lấp lánh." Trình Cẩm Chi vẫn còn đắm chìm trong đôi mắt của đứa trẻ: "Thật to."

"Giống chị." Dung Tự ngửi mùi sữa thơm trên người Trình Cẩm Chi. Không biết do Trình Cẩm Chi bế con cả ngày, hay do Trình Cẩm Chi vừa thoa sữa dưỡng. Dung Tự ngửi được mùi sữa thơm trên người Trình Cẩm Chi.

"Trong mắt em chị xấu như vậy?" Khi nói đến ngoại hình, Trình Cẩm Chi sẽ tích cực lên. Đã qua một tháng, cha mẹ nàng tẩy não, nói vào tai nàng, Trình Dĩ giống nàng biết bao nhiêu. Hóa ra trong mắt cha mẹ nàng là như thế? Trình Cẩm Chi luôn cảm thấy mình khá đẹp, chẳng lẽ nàng tự đeo kính lọc đẹp hóa cho mình?

"Đẹp."

"Nhưng Trình Dĩ không giống chị." Chị đẹp.

Dung Tự cười cười: "Có lẽ lớn hơn một chút, con sẽ đẹp."

"Em thấy con xấu?" Trình Cẩm Chi lại tích cực, em lại còn nói con xấu xí. Có phải em chê gen của chị không?

Dung Tự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm Trình Cẩm Chi, cởϊ áσ mình ra.

"Làm gì?"

"Ban ngày đút Trình Dĩ, Trình Dĩ ngoan liền."

"Em... ưʍ..."

Có lẽ hai mẹ con, cần chung một cách để trị.

Trình Cẩm Chi nghĩ bây giờ nàng có thể phá một lời đồn, đó là sữa không tanh. Ngoài ra còn có chút vị ngọt, nhạt nhạt. Chẳng lẽ do thể chất? Dung Tự ở nhà tĩnh dưỡng, Trình Cẩm Chi cũng đình công ở nhà với Dung Tự và chơi với con. Con nít thực sự rất làm hao năng lượng chiến đấu. Chơi với con một ngày sẽ không muốn ra ngoài làm việc. Chỉ muốn ở nhà nhìn con. Chẳng bao lâu, Trình Dĩ lại ngủ. Trình Cẩm Chi nhoài người bên cạnh nôi, lấy ngón trỏ ghẹo chọc đôi má trắng nõn của Trình Dĩ. Trình Cẩm Chi quỳ nửa buổi bên cạnh nôi, Dung Tự cũng đến. Cô phủ lên lưng Trình Cẩm Chi: "Tuần tới làm việc lại phải không?"

Trình Cẩm Chi mượn cớ tiệc đầy tháng trước đó để "trốn". Bây giờ con đã sắp hai tháng tuổi. Nghĩ đến công việc, Trình Cẩm Chi lại hơi hơi buồn: "Lúc trước cha mẹ ở nhà, rời khỏi nhà cũng không khó khăn như thế. Giờ trong nhà có thêm một đứa con nít, cảm thấy không có tinh thần khi làm bất cứ việc gì ở bên ngoài, chỉ muốn ở nhà với con."

"Con lớn thật nhanh." Trình Cẩm Chi nói.