Trình Cẩm Chi thừa nhận mình không có văn hóa gì, nhưng Dung Tự không thể lừa gạt nàng như thế. Từ trung học, không, từ trung học cơ sở đã biết, chỉ có trứng và tϊиɧ ŧяùиɠ gặp nhau mới có thể thụ tinh. Nàng và Dung Tự tính là cái gì? Hơn nữa, nàng nằm mấy tháng qua! Cơ bản nàng không chạm vào Dung Tự. Không biết tại sao, một nỗi buồn dâng lên mũi Trình Cẩm Chi. Nàng mới nằm mấy tháng? Xương cốt chưa... Không đúng, thành ngữ không dùng như thế này.
Không biết Dung Tự quá kích động hay thế nào, đối với sự dội lại mãnh liệt của Trình Cẩm Chi, cô chỉ sửng sốt: "Là con của chúng ta."
Đây thực sự là một đòn trí mạng đối với Trình Cẩm Chi vừa tỉnh lại, cả người đều lên tinh thần. Ý thức cũng không bị mơ màng, rất tích cực với chuyện này. Nàng còn chưa nhào lên người Dung Tự, đã bị bác sĩ đè lại. Với tình trạng thể chất hiện giờ, cũng không gọi là đè, ngược lại nàng muốn nhào lên cũng nhào không nổi. Lúc nãy khi Trình Cẩm Chi có xu hướng tỉnh dậy, Dung Tự đã gọi bác sĩ, bác sĩ đến rất nhanh. Theo sau bác sĩ, còn có cha mẹ Trình. Cha mẹ Trình thấy con gái tỉnh lại, khóc ngay tại chỗ. Năm nay Trình gia trôi qua cũng không tốt, không biết công ty nào biết được tình trạng của con gái họ, còn đẩy mạnh tiêu thụ việc tang lễ và chôn cất cho họ. Đó cũng không phải chuyện tốt, đẩy mạnh tiêu thụ bất động sản và đẩy mạnh tiêu thụ đất an táng là một chuyện sao? Thực sự là không có mắt nhìn. Trình gia đã dừng tất cả các giao dịch với công ty này ngay tại chỗ. Không có cách nào, bây giờ là thời kì cơn sóng nhỏ của Trình gia, yêu ma quỷ quái gì cũng đến khuyên bảo, nói nhà họ trúng tà.
Lần này Trình Cẩm Chi tỉnh lại khá suy yếu, khi các bác sĩ đang kiểm tra nàng đã ngủ mê man. Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, Ôn Khởi Vân ngồi trên giường của nàng, rất kiên nhẫn giải thích về việc Dung Tự mang thai. Nếu là lúc trước, chắc chắn Ôn Khởi Vân sẽ không nhúng tay. Dung Tự này, bình thường trông rất thông minh. Sai, luôn rất thông minh. Sao lại lắp bắp, nói không rõ ràng trong chuyện này. Lúc trước Trình gia đối mặt với cảnh chủ nợ đòi nợ, Dung Tự còn có thể đi ra ngăn cản, sao lại không nói thành lời khi phải đối mặt với con gái của bà. Thực sự con gái của bà cũng không thông minh, đầu óc cũng không nhạy bén. Hai đứa này, thực sự là thua trong tay nhau.
Ôn Khởi Vân giải thích một trận, Trình Cẩm Chi sửng sốt: "Con của con?"
"Đúng vậy, con của con." Ôn Khởi Vân nói.
"Cẩm Chi, con đừng nghĩ Dung Tự như vậy. Những ngày qua Dung Tự cũng chẳng sống dễ dàng." Trình Hoài Nam nói bổ sung: "Dung Tự mang thai đứa bé này cũng không dễ, trước đó còn thất bại hai lần. Đến giờ cơ thể vẫn còn yếu."
Chắc là lúc sinh sở, nó sẽ là một trở ngại.
Đôi môi Trình Cẩm Chi run rẩy: "Bây giờ em ấy vẫn đang ở bên ngoài sao?"
"Cha mẹ để nó đi ngủ."
Kết quả, Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân vừa ra ngoài đã thấy Dung Tự ở ngoài cửa. Dung Tự cũng không đi ngủ. Lúc này, làm sao cô ngủ được. Người yêu mà mình trông nom rất nhiều ngày, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Mà từ lâu Dung Tự đã ôm ý nghĩ đi cùng với đối phương.
"Cẩm Chi đã ngủ chưa?" Đến lúc này, hai người vẫn chỉ thăm hỏi nhau qua một cánh cửa. Chỉ lo đối phương nghỉ ngơi không đủ, có điều bất trắc gì đó. Trình Hoài Nam không đành lòng. Ông mở miệng nói: "Cẩm Chi vừa nằm xuống, chắc là còn chưa ngủ. Con... đi coi đi."
"Chuyện lúc nãy con đừng để trong lòng, Cẩm Chi mới tỉnh dậy, cũng không phản ứng kịp. Còn tưởng rằng con lại không cần nó." Vốn Trình Hoài Nam muốn nói thoải mái hơn, kết quả nói đến phần sau, hình như là đâm trúng chuyện đau lòng. Ngược lại Ôn Khởi Vân kéo ông, để ông đừng nói chuyện. Ôn Khởi Vân nhường đường: "Con vào đi, chúng ta đều ở bên ngoài."
Dung Tự sờ lên bụng, từ từ đẩy cửa phòng ra. Cô chậm rãi đến cạnh Trình Cẩm Chi, nắm lấy tay Trình Cẩm Chi. Bàn tay của đối phương đã ấm áp hơn, không còn lạnh lẽo nữa.
"Tự Nhi." Đôi mắt của Trình Cẩm Chi đỏ bừng, nhìn Dung Tự gầy gò. Bụng lớn như vậy, người vẫn rất gầy, đặc biệt là mặt. Vốn mặt đã không có thịt gì.
Những ngày qua, Dung Tự vẫn giữ trạng thái rất tốt. Rất ổn. Cô cố gắng làm bạn với Trình Cẩm Chi, lắng nghe sự sắp xếp của bác sĩ, thậm chí lập kế hoạch mang thai. Cô không khóc, trông cô rất mạnh mẽ. Nhưng Trình Cẩm Chi chỉ khẽ gọi, mũi của Dung Tự đã cay.
"Em lại gần chị." Giọng của Trình Cẩm Chi rất nhỏ.
Dung Tự xích lại gần hơn, kề bên đôi má của Trình Cẩm Chi.
"Chưa được chị cho phép, em đã mang thai con của chị." Không phải không cho em mang thai sao? Cơ thể em yếu như thế.
"Ừ, chị muốn phạt em sao?"
"Muốn."
"Phạt thế nào?"
"Hôn chị."
Dung Tự nhẹ nhàng chạm vào đôi môi không có màu máu của Trình Cẩm Chi, không có bất kì sự ham muốn, chỉ có hai người "sống sót sau tai nạn". Nước mắt của Dung Tự, rơi xuống như thế. Nước mắt của người này rất quý giá.
"Khờ." Nước mắt của Trình Cẩm Chi, cũng trượt xuống theo khóe mắt.
"Chị tỉnh dậy là tốt rồi." Dung Tự bưng đôi má của Trình Cẩm Chi, vừa rơi nước mắt vừa lau nước mắt cho Trình Cẩm Chi.
Mặt yếu ớt nhất mềm mại nhất của Dung Tự, hiện ra trước mắt nàng. Là Dung Tự chân thật.
"Có phải chị làm mất nhẫn không?"
"Không, chị không có làm mất." Trình Cẩm Chi bảo vệ nhẫn rất tốt, nó kẹt trong các khớp ngón tay của nàng, có vẻ nó được một bàn tay khác bao vững lấy. Khi bác sĩ đưa chiếc nhẫn dính máu cho cô, đôi chân của cô đã mềm nhũn. Cô không thể tưởng tượng được, ngay lúc đó Trình Cẩm Chi đã bị va đập và đau đớn đến mức nào.
"Em giữ à?" Trình Cẩm Chi lại yếu ớt hơn, dường như muốn ngủ: "Người chị không có sức, em đeo giúp chị đi."
"Ừ, em giúp chị mang." Dung Tự nhẹ nhàng cầm bàn tay của Trình Cẩm Chi lên, đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út của Trình Cẩm Chi. Dung Tự vuốt ve ngón áp út của Trình Cẩm Chi, lại rơi vài giọt nước mắt. Nhất định lúc đó chiếc nhẫn đã kẹt vào trong thịt Trình Cẩm Chi, nếu không ngón áp út cũng sẽ không có vết lõm như thế.
"Chị nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ bên cạnh chị." Mắt Dung Tự đỏ đỏ, vén vén tóc tản ra trên trán Trình Cẩm Chi.
"Em cũng đi nghỉ ngơi đi." Trình Cẩm Chi nói: "Em là siêu nhân, nhưng con thì không."
"Ừ được." Dung Tự kề lên má Trình Cẩm Chi.
Qua một tuần, Trình Cẩm Chi cũng chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng thường. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Dung Tự, Trình Cẩm Chi hồi phục rất nhanh. Dung Tự chăm sóc Trình Cẩm Chi, còn thuận buồm xuôi gió hơn chăm sóc bản thân mình. Nếu không phải đang mang thai, Dung Tự hận không thể sinh trưởng trên người Trình Cẩm Chi, ở bên cạnh Trình Cẩm Chi mỗi ngày.
Đến phòng bệnh bình thường, xung quanh Trình Cẩm Chi càng náo nhiệt hơn. Khi còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, Cẩu Vũ còn bị Dung Tự đàn áp. Dung Tự không cho Cẩu Vũ gây ra tiếng động lớn, sợ giọng của Cẩu Vũ sẽ làm phiền Trình Cẩm Chi. Cẩu Vũ phàn nàn rất nhiều với Hạ Dữu, nói rằng bây giờ Dung Tự bảo vệ Trình Cẩm Chi như Lâm muội muội*. Đừng nói là gió thổi, các cô có thổi cũng không thổi được.
*Lâm muội muội tức Lâm Đại Ngọc - nhân vật chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng - một người được biết đến với hình tượng ốm yếu, thân thể mỏng manh từ khi sinh ra.
"Cẩm Chi, cậu tỉnh đúng lúc. A Cẩu với Thiên Hậu chuẩn bị làm lễ cưới." Hạ Dữu nói với Trình Cẩm Chi.
"Ha ha... Trình Cẩm Chi mình đã nói với cậu..."
Trông Cẩu Vũ lại muốn đổi chủ đề. Trình Cẩm Chi bật cười: "Cẩu Vũ, dám chắc lúc trước cậu lấy mình làm bia đỡ đạn nhỉ?"
"Gì bia đỡ đạn?" Cẩu Vũ nói, lột một trái quýt nhét vào miệng: "Cưới thì cưới, ai sợ ai."
"Cậu, tiền mừng, phải một bao lớn." Răng nanh của Cẩu Vũ cắn bể múi quýt, kêu một tiếng nuốt thẳng múi quýt xuống: "Trời, ai mua, chua thế."
Cẩu Vũ đẩy giỏ trái cây. Có một cái mặt ác quỷ sáng rực trên tấm thẻ, Cẩu Vũ lặng lẽ xé tấm thẻ giấy. Không ngờ là mình mua.
"Không chỉ có cậu, còn có Dung Tự."
Trình Cẩm Chi lắc chiếc nhẫn trên ngón tay: "Tụi mình tính là một nhà."
"Cái gì một nhà, các cậu chưa có giấy đăng kí kết hôn chưa làm lễ cưới không được tính."
"Tụi mình có con. Giấy đăng kí lễ cưới đều là hình thức, tụi mình có thể làm vào ngày mai." Có vẻ Trình Cẩm Chi rất ổn, có thể cò kè mặc cả với Cẩu Vũ.
Chẳng bao lâu, Dung Tự bước vào và thấy cảnh "hòa thuận vui vẻ" như thế. Cô ngồi lên giường, ôm vai Trình Cẩm Chi: "Nói gì vậy? Vui như vậy."
Đôi mắt của Cẩu Vũ đảo một vòng: "Dung Tự, em định kết hôn với Trình Cẩm Chi sao?"
Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi ở bên cạnh, Trình Cẩm Chi và Dung Tự nhìn nhau. Kể từ khi xảy ra tai nạn xe, hai người có phần ngọt đến phát ngán. Quả nhiên... Cẩu Vũ lập tức quay mặt đi: "Hai người được rồi đó, mình còn chưa đủ mười tám tuổi, đừng để mình thấy hai người như thế này."
Không ngờ hai người lại hôn nhau trước mặt bạn bè. Đặc biệt là Dung Tự, người rất hiếm khi cảm xúc, lại có thể chủ động hôn Trình Cẩm Chi. Dung Tự cũng không nhìn Cẩu Vũ, chỉ vuốt ve khuôn mặt của Trình Cẩm Chi: "Kết hôn chứ."
Trình Cẩm Chi bật cười, ôm gáy Dung Tự.
"Dung Tự, cái thai này của em là trai hay gái?" Cẩu Vũ nhìn cái bụng to của Dung Tự. Đây là một cảnh rất hiếm, thế giới bên ngoài lan truyền Dung Tự như một nữ thần, rõ ràng Dung Tự cũng giống như người bình thường, mang thai phàm. Lần trước Cẩu Vũ còn mang theo máy ảnh mini, vốn định chụp Dung Tự, cô cũng thực sự chụp được Dung Tự. Kết quả lúc về, Dung Tự bắt tay với cô. Ra ngoài, phát hiện máy ảnh mini của mình bị nghiền thành mảnh vụn. Ai có thể làm điều này, dĩ nhiên đó là Dung Tự mà hợp tung chó săn ảnh cũng không gặm được ngày xưa. Chắc ở lâu với Dung Tự, bị ánh sáng dịu dàng nhã nhặn của Dung Tự bẫy. Bản chất của người ta, vẫn là Ngao Tạng cắn người.
"Là bé trai nhỉ. Cảm thấy rất ầm ĩ." Hạ Dữu nói. Như kiểu dù núi Thái Sơn có đổ trước mắt thì mặt cũng không biến sắc của Dung Tự, còn phải đi bệnh viện để kiểm tra nhiều lần.
"Con trai à. Con trai cũng được." Dù Trình Cẩm Chi thích con gái hơn một chút, nàng hơi cúi người, nghe cử động trong bụng của Dung Tự.
Dung Tự không nói gì, nhưng đôi môi mang một nụ cười, vuốt ve gáy của Trình Cẩm Chi.
"Con của hai cậu tên gì?" Hạ Dữu hỏi.