Hàng Xóm Tỷ Tỷ Thỉnh Trả Lời

Chương 18: Sinh nhật

Lúc Tô Cũng phản ứng được mình là bị bỡn cợt, Nguỵ Tử Nịnh đã chạy trốn mất tích, nổi giận đùng đùng xoay người đi tắm, quyết định ngày khác lại trả thù.

Tắm rửa xong ngồi ở trên giường, đột nhiên nhớ đến Nguỵ Tử Nịnh cùng nàng biểu lộ a! Biểu lộ ! ! Biểu lộ ! ! ! Khó có thể khống chế bản thân tâm tình kích động, nhịn không được ở trên giường lăn qua lăn lại, "Ha ha ha ha, ta thực sự là hạnh phúc !"

Lúc ấy chuông điện thoại vang lên , một tin nhắn đến, "Đừng vì vui mừng quá mà ngủ không được nga ~ "

Cái gì a, Tô Cũng tay dơ nấm đấm, còn dám chọc ghẹo mình, ghê tởm! Nhanh tay trả lời: "chị mới đúng nga, không cần thật là vui đi."

"Chị xác thực rất vui, làm sao bây giờ?"

"Em đến cùng chị nga."

"Ân, đến đây đi."

Tô Cũng vội vội vàng vàng mang dép chạy qua, lúc Nguỵ Tử Nịnh mở cửa cười trêu nói: "Gấp như vậy sao? Hả?"

Tô Cũng hừ một tiếng, đi đến giường Nguỵ Tử Nịnh nằm xuống, lúc nằm xuống mới chợt nhớ, hiện tại các nàng là tình lữ quan hệ a, ngày đầu tiên thì ngủ cùng nhau có đúng hay không tiến triển quá nhanh...

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Nguỵ Tử Nịnh tắt đèn ở bên cạnh nằm xuống, chỉ chừa một cái đèn ngủ. Toàn bộ căn phòng đột nhiên an tĩnh lại, Tô Cũng đột nhiên nghĩ bầu không khí có chút quỷ dị.

"Ngủ rồi sao?" Ngụy Tử Nịnh nhẹ giọng hỏi.

"Không có."

"Đang nghĩ gì đó?"

"Cảm thấy thắc mắc, chị thế nào sẽ theo em cùng một chỗ chứ?"

Tô Cũng rất nghi hoặc, trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ Nguỵ Tử Nịnh là một người phi thường ưu tú, thông minh có khả năng, lớn lên xinh đẹp, có chút phúc hắc, còn rất ôn nhu... Nói chung chính là rất hoàn mỹ , không biết vì sao lại coi trọng bản thân.

Ngụy Tử Nịnh ôm lấy Tô Cũng, "Có lẽ là vì em chăm sóc, có lẽ là vì em ôn nhu, có lẽ là vì em đối với người khác rất tốt, dù sao tất cả của em đều làm cho chị thấy rất an tâm. Như vậy em còn nghi hoặc sao?"

Tô Cũng ngẩng đầu hôn lên môi Nguỵ Tử Nịnh, chỉ là nhẹ nhàng hôn lên, không được ba giây thì rời ra, sau đó cai đầu chôn ở trong lòng Nguỵ Tử Nịnh, như một con mèo nhỏ, "Ân, em đã hiểu, em cũng thích chị, tất cả đều thích."

Ngụy Tử Nịnh khẽ cười một tiếng, "Ân, ngoan, ngủ đi, ngủ ngon."

"Ân, ngủ ngon."

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến mùa đông.

Hôm nay là sinh nhật Tô Cũng, Tô Cũng mời Cố Văn Ngôn cùng Ngô Mặc, còn có Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn, tất cả đều đến nhà Tô Cũng ăn lẩu, mừng sinh nhật Tô Cũng.

Khi Nguỵ Tử Nịnh biết nhiều người tới như vậy, nàng là không muốn , nhưng Cố Văn Ngôn biết hôm nay là sinh nhật Tô Cũng, nhất định phải tới giúp vui, không có biện pháp Nguỵ Tử Nịnh đành thỏa hiệp , Tô Cũng nhìn nộ dạng nàng mất hứng, cười khổ, chỉ phải nói lần sau sinh nhật Nguỵ Tử Nịnh, nhất định chỉ có hai người cùng nhau, Nguỵ Tử Nịnh mới miễn cưỡng đáp ứng.

Cố Văn Ngôn cùng Ngô Mặc mang theo một cái bánh kem tới, Nguỵ Tử Nịnh nghe được chuông cửa, thấy là cố Văn Ngôn, vẻ mặt khó chịu, Cố Văn Ngôn cũng không cùng nàng tính toán, trực tiếp chạy đến nhà bếp quấy rối Tô Cũng.

"Trời à, Nguỵ Tử Nịnh ngược đãi em có đúng hay không a, hôm nay sinh nhật em còn bắt e phải xuống bếp!" Cố Văn Ngôn cố ý nói lớn tiếng, để bên ngoài Nguỵ Tử Nịnh nghe được rõ ràng.

"Không có a, nấu lẩu rất đơn giản , đem những ... này là xong rồi."

Ngụy Tử Nịnh đi vào nhà bếp, một cái ôm chầm Tô Cũng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với Cố Văn Ngôn nói: "Thế nào, thấy có người nấu cơm cho tớ, không ai làm cho cậu cậu đố kị à?"

"Xía, tớ mỗi ngày đều cùng các em gái đi ăn nga, tớ có cái gì phải đố kị ." Cố Văn Ngôn cũng tỏ ra không yếu kém.

"Hai người các chị đi ra ngoài sảo, đừng làm phiền em nấu nướng."

Tô Cũng nói xong thì đem hai người đẩy ra ngoài, trước khi đi Nguỵ Tử Nịnh còn hôn Tô Cũng một cái, "Ân, khổ cực em ."

"Các cậu đừng ớn lạnh như vậy , ai chẳng biết các cậu yêu nhau a, " cố Văn Ngôn chà chà cánh tay, "Thật nổi da gà."

"Hứ, cậu quản được tớ." Ngụy Tử Nịnh cũng không quay đầu lại đi ra nhà bếp.

Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn cũng tới, các nàng ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Tô Cũng bên này cũng rất nhanh đem lẩu chuẩn bị cho tốt , các nàng cùng nhau đem lẩu dọn lên, bắt đầu ăn .

Cố Văn Ngôn là con sâu rượu, không rượu không vui, ồn ào kêu Nguỵ Tử Nịnh đem rượu lấy ra, Nguỵ Tử Nịnh cũng hiểu được cần trợ hứng, liền đi lấy rượu , ân, hồng rượu phối với lẩu thật đúng là hảo . . .

Ngụy Tử Nịnh vốn định không cho Tô Cũng uống rượu, nàng tửu lượng kém, sợ uống nhiều thì say, sau đó bánh kem cũng không cắt được. Nhưng không chịu nổi ánh mắt trông mong Tô Cũng nhìn nàng, liền đưa cô một ly, căn dặn:

"Chỉ cho phép uống một ly, không được uống nhiều." Tô Cũng biết bản thân tửu lượng kém cũng liền gật đầu đáp ứng.

"Ai ui, Tô Cũng tay nghề của em thật không sai a." Cố Văn Ngôn vừa ăn vừa tán thưởng.

"Dĩ nhiên, cũng không nhìn xem là nhà ai a ." Ngụy Tử Nịnh tiếp nhận lời nói vẻ mặt kiêu ngạo.

"Hắc, cậu không khoe là chết à? !"

"Vậy cậu cũng khoe một cái xem."

Cố Văn Ngôn nhìn người ngồi kế bên Ngô Mặc, im lặng . Từ lần kia cùng Ngô Mặc nháo sau đó, hai người vẫn không có bao nhiêu liên hệ, Cố Văn Ngôn không chủ động liên hệ Ngô Mặc, thì Ngô Mặc cũng không chủ động liên hệ nàng, hai người thì vẫn cương . Ngày hôm nay hai người cùng nhau tới, chính là tại dưới lầu gặp nhau.

Ăn xong, Có Văn Ngôn đề nghị chơi trò chơi, mọi người phụ họa, cuối cùng quyết định chơi trò "thật hay thách" cái này là trò chơi truyền thống, bởi vì chỉ có cái này thì tất cả mọi người mới đều biết chơi.

Trò chơi quy tắc rất đơn giản, rút lá bài, mỗi người một lá, ai lớn điểm nhất được hỏi, ai nhỏ nhất là người bị hỏi, người lớn điểm sẽ hỏi người nhỏ điểm là thật hay thử thách, nếu không muốn thì có thể chọn uống rượu, mỗi người có ba lần cơ hội.

Vòng thứ nhất, Hứa Lộc Ngôn trúng chiêu, Tô Cũng lấy mẫu bài lớn nhất.

"Thật hay thách"?

"Thật."

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"24."

"Nhìn không ra a, như 20."

Cố Văn Ngôn một bên không vui , "Cái này là hỏi cái gì a, không có một chút kịch tính! Không được cố ý buông tha."

"Đến lượt chị em sẽ tuyệt đối không buông tha." Tô Cũng cùng Hứa Lộc Ngôn ăn ý nhìn nhau cười.

"Trở lại chơi tiếp!"

Này một vòng, Cố Văn Ngôn lấy mẫu bài lớn nhất, chính là dào dạt đắc ý, bài nhỏ nhất lại chính là Ngô Mặc, Cố Văn Ngôn mất hứng.

"Tôi chọn "thật"." Ngô Mặc nhẹ giọng nói.

"Hảo, gần đây khỏe?"

"Ân, rất tốt."

Tô Cũng không cam tâm , "chị còn nói em, chị đây là hỏi cái gì hả? !

"Học theo em !"

Này một vòng, như trước Cố Văn Ngôn lại lấy mẫu bài lớn nhất, Nguỵ Tử Nịnh trúng chiêu. Ngụy Tử Nịnh thầm kêu không tốt, biết Cố Văn Ngôn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chỉ thấy Cố Văn Ngôn cười một tiếng, "Ha ha , chọn đi."

"Thật." Ngụy Tử Nịnh kiên trì chọn, nghĩ thầm chuyện của bản thân, không có gì không thể nói.

"Hắc hắc, hai người các cậu đã làm chuyện ấy chưa?" Cố Văn Ngôn vẻ mặt chờ mong nhìn Nguỵ Tử Nịnh, Tô Cũng ở bên cạnh trong nháy mắt đỏ mặt.

Ngụy Tử Nịnh mặt vô biểu tình nói: "Không có."

Tô Cũng cùng Nguỵ Tử Nịnh hai người, ngoại trừ ngày biểu lộ ngủ cùng nhau, còn lại thời gian đều là nhà ai nấy ngủ. Ngụy Tử Nịnh chính là ba ngày hai ngày đều đi công tác, thật vất vả trở về một chuyến, Tô Cũng xót Nguỵ Tử Nịnh mệt nhọc như vậy, cũng không có ý làm ra hành động quá phận. Ngụy Tử Nịnh thì sợ Tô Cũng sợ, cũng không có ý nói cái gì. Hai người thì vẫn như thế tương kính như tân , ngày hôm nay bị Cố Văn Ngôn như vậy không hề cố kỵ hỏi ra, hai người đều nghĩ xấu hổ.

"Không phải chứ, Nguỵ Tử Nịnh cậu thật vô dụng, các cậu bên nhau cũng đã ba tháng rồi, cậu sẽ không phải là bị lãnh cảm chứ?"

"Chỉ có thể hỏi một vấn đề, tiếp theo đi."

Này một vòng, chính Cố Văn Ngôn lấy mẫu bài lớn nhất, Tôn Cẩn trúng chiêu.

Tôn Cẩn nói: "Thật."

"Các em lần đầu tiên là ở chỗ nào?" Cố Văn Ngôn không chút nào cố kỵ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Đại học ký túc xá."

"Wow, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!" Tất cả mọi người cũng kinh ngạc.

"Không phải như mọi người nghĩ , chỉ có hai chúng tôi, mọi người suy nghĩ nhiều, chúng tôi không có trước mặt người khác làm ra chuyện gì." Tôn Cẩn vội vàng giải thích, Hứa Lộc Ngôn tại một bên không lên tiếng.

Cố Văn Ngôn cứ như vậy tạo không ít nghiệt, đợi được nàng trúng chiêu, tất cả mọi người xoa tay, có oán báo oán có thù báo báo thù. Cố Văn Ngôn vốn tưởng rằng nàng không có gì phải sợ , kết quả hai ba lần trúng chiêu.

Người thứ nhất hỏi, "Hiện tại có người thật lòng thích sao?" Hỏi đề chính là Ngô Mặc.

"Có." Mọi người kinh ngạc, rồi lại suy đoán trong dự liệu.

Người thứ hai hỏi, "Người kia là ai?"

Cố Văn Ngôn đáp không được, chọn uống rượu, mọi người thổn thức.

Người thứ ba hỏi, "Người kia có trong bàn này sao?"

Chính là lại đáp không được, tiếp tục uống rượu. Lúc này cố Văn Ngôn trong lòng như có mấy vạn cây cỏ cuồn cuộn, các ngươi vì sao đều phải phá ta? ! Đương nhiên, không ai nghe được Cố Văn Ngôn trong lòng rống giận.

Lại một vòng, Cố Văn Ngôn chính là trúng chiêu.

"Tình một đêm gần đây nhất là khi nào?"

Thời gian trước toàn cùng Ngô Mặc gặp gỡ , sau đó cùng Ngô Mặc chia tay thì không có tâm tình đi tìm các em gái nhỏ, nhưng mới nãy vừa cùng Nguỵ Tử Nịnh nói khoác, nói mỗi ngày đều có người bên cạnh, này tự nhiên không thể nói ra, tiếp tục uống rượu. . .

Ba lần cơ hội đã dùng xong, Cố Văn Ngôn ồn ào đòi nghỉ chơi, mọi người mục đích chỉnh nàng đã đạt được, tự nhiên quyết định phóng nàng một con ngựa, quyết định nghỉ chơi.

Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn đứng dậy cáo biệt, Ngô Mặc cũng theo ra cửa, Cố Văn Ngôn ồn ào nói uống say , lại không chịu đi, đối với Nguỵ Tử Nịnh nháy mắt, biểu thị "cậu hiểu ", Nguỵ Tử Nịnh bất đắc dĩ, cũng tại do nàng , sau đó mang theo Tô Cũng trở về nhà bản thân.