1~2
===♥♥♥===Chương 1: Tôi là thầy giáo mầm non! [Một]
Sáng sớm sáu giờ rưỡi...
Đồng hồ báo thức bắt đầu điên cuồng đánh chuông, mấy thứ linh tinh đặt trên bàn cũng không ngừng rung lắc như có động đất.
Núi (chăn) bông trên giường bất ngờ rùng rùng chuyển động mấy lần, một cánh tay mảnh khảnh từ bên trong duỗi dài ra, mò mẫm tìm cái thứ đáng ghét, tắt nó đi.
Sau đó, đống chăn bông trên giường biến thành một con sâu lông lá bắt đầu uốn éo không ngừng mà mãi mà chẳng thấy con bướm bên trong phá kén chui ra. Mãi mười lăm phút sau, thanh niên Diệp Sơ mới chậm rãi mở mắt, vén chăn lên ngồi dậy, ngáp một cái thật dài rồi mới lừ đừ rời giường.
Hôm nay cậu phải đến trường thật sớm, trước bảy rưỡu đã phải có mặt ở trường rồi!
Bởi vì hôm qua là cuối tuần, mà ý tưởng văn chương bung xoè như lụa nên Diệp Sơ gõ chữ cả đêm mới nửa mê nửa tỉnh bò lên giường đi ngủ và dẫn đến tình trạng sáng nay bị đau đầu vì nghe phải tiếng chuông báo thức nè!
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Diệp Sơ mới giật mình phát hiện ra quần áo bẩn chất đầy trong phòng tắm. Cái đống này có lẽ đã bị dồn nửa tháng không được giặt giũ nên đã sớm bốc mùi mất tiêu rồi!
Ngó thấy thời gian còn nhiều, Diệp Sơ dứt khoát bê chậu quần áo ra giặt qua một chút cho thơm tho.
Quyết định thế, cậu liền bắt tay ngay vào việc.
Bởi vì đã ngâm trong bột giặt rồi nên chỉ cần xả sạch bọt rồi mang đi phơi thôi. Sau khi mạnh mẽ kỳ kỳ, chà chà hết núi áo quần, Diệp Sơ khệnh khạng bê chậu ra ngoài ban công.
Cái chậu to đùng này cậu mua từ hồi bắt đầu lên đại học, được cái chất lượng rất tốt, diện tích lại lớn, nó to đến nỗi Diệp Sơ nhỏ gầy nổi hứng lười biếng lột sạch quần áo nhảy vào ngồi, vừa tắm vừa giặt quần áo cũng không vấn đề!
Từ trước tới nay Diệp Sơ không có thói quen vắt khô, cứ để quần áo lõng bõng nước mang phơi. Cậu giũ giũ cho phẳng phiu rồi cứ thế vắt thẳng lên giá phơi đồ ngoài ban công, để đó đến khi nào khô rồi rút vào. Xong chuyện!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, mặt trời lên sớm hơn với dự định a~ chắc quần áo sẽ nhanh khô lắm đây! Diệp Sơ một bên phơi quần áo, một bên hứng khởi hát ca khúc thiếu nhi ngẫu hứng: "Trời xanh sáng trong, ông mặt trời thức dậy, gọi hoa vàng đua nở~~ chú chim nhỏ của em~ bay lượn trên không trung~~~" (Du Du: lời bài hát tự chém 'A')
Nhạc thiếu nhi của Diệp Sơ còn chưa có hát xong mà đã nghe thấy dưới tầng có thanh âm non nớt nhưng uất ức vang lên: "Baba! Trên tầng phơi quần áo làm bắn hết nước mưa xuống chăn rồi!"
Tiểu Diệp Lục nghe được, trợn mắt. Không được! Có chuyện rồi!
Vội vã thò đầu nhìn xuống, Diệp Sơ phát hiện ra phòng trống bên dưới không biết đã có người dọn vào từ lúc nào. Bây giờ đang có một cậu bé hì hụi phơi chăn lam mới tinh của mình trên đúng chỗ cậu vắt đồ, chuẩn một góc vuông vức. Cái chăn sạch sẽ thơm tho nọ như vừa gặp phải một cơn mưa bất chợt bị ướt đẫm một mảng.
Bé con nọ bận áo sơ mi caro lam, đứng trên cái ghế gỗ nho nhỏ, ngẩng gương mặt đáng yêu lên, tức giận tìm ra kẻ có tội.
Nhóc con hiển nhiên nhìn thấy cái đầu nhô ra của Diệp Sơ, bàn tay bụ bẫm chỉ lên trên, hô ầm ĩ: "Baba!!! Ba ra mà xem con bắt được hung thủ nàyy!!!"
Nghe thấy nhóc con hô hoán ầm trời, Diệp Sơ vội vàng lượm hết lại mấy bộ quần áo rách của mình ném trở lại chậu.
Lại ló đầu ra lần nữa, Diệp Sơ chỉ nhìn thấy một người đang ông thân mặc tây trang ôm lấy eo nhóc con, ôm bé từ trên ghế xuống đất.
Nhóc con chỉ vào Diệp Sơ như muốn lảm nhảm thêm cái gì đấy, nhưng hình như người kia không chú ý là mấy.
Bị dọa cho một trận nên Diệp Sơ không còn tâm tình nào mà đi phơi quần áo nữa, cậu còn đang lo lắng tầng dưới lên tận nhà đập cửa, bắt cậu giặt lại chăn cho người ta nữa kìa!
Cứ vứt nguyên chậu quần áo ở ban công, Diệp Sơ vào nhà ăn qua loa bữa sáng rồi đeo bọc sách đi làm.
Diệp Sơ chính là một thầy giáo vinh quang vĩ đại! Mà còn đặc biệt hơn, cậu là bông hoa xanh quý hiếm trong rừng hoa hồng đại trà!
Không sai! Diệp Sơ làm cái nghề mà giới tính của cậu cực ít ỏi cực trân quý trong truyền thuyết!!! Thầy giáo mầm non!!!
Nhưng tại sao cậu lại trở thành "chú nuôi dạy trẻ" thì chúng ta hãy quay về thời điểm Diệp Sơ năm cuối cấp...
Năm đó dựa vào thành tích cấp ba của cậu ở quê thì cũng gọi là tốt đấy! Thấy giáo nói nếu như cứ ổn định sức học cùng tâm lý thì việc đỗ vào một trường đại học tầm tầm cũng không phải là vấn đề to tát.
Kỳ thi diễn ra xong xuôi, Diệp Sơ ra khỏi phòng thi, nghĩ rằng mình làm bài không tệ, hơn nữa đi so đáp án toàn đúng hết nên trong lòng càng thêm vui mừng. Nói hơi quá nhưng so với Đại học F mà mình mong muốn còn đỗ được trường tốt hơn nữa kìa!
Vì vậy cậu liền về nhà mang hết toàn bộ sách vở của mình đem bán và đốt hết! Nói chung là không để lại một quyển nào được xuất hiện trong tầm mắt.
Xong công cuộc thanh tẩy, dưới sự cho phép của Mẫu hậu trong nhà, Diệp Sơ bắt đầu hân hoan đón những ngày tháng ăn chơi trác táng không ngừng nghỉ.
Nhưng mà... khi biết thành tích của mình vào đêm công bố điểm, Diệp Sơ lại mắc vấn đề không lớn cũng chẳng nhỏ...
Nguyên lai cậu đạt 584 điểm, điểm này để vào F đại thì quá ngon! Nhưng mà Diệp Sơ đã "trót" trao gửi niềm thương mến tới C đại! Nói qua C đại thời điểm đó là trường đại học đỉnh của đỉnh, mang F đại ra so quả đúng là "núi cao còn có núi còn cao hơn"!
Nhưng điểm thi của Diệp Sơ chỉ nhỉnh hơn so với điểm sàn năm ngoái của C đại có một tí tẹo. Dựa theo hình thức thi năm nay... e là hồ sơ của cậu trượt thẳng cẳng mất!
Diệp Sơ bàn với Mẫu hậu chọn ra một biện pháp an toàn, vẫn là nên về F đại thôi! Cậu không muốn cứ cứng đầu rồi bị trả hồ sơ về, lúc đó thì đừng nói là F đại, ngay cả mấy trường lởm lở cũng còn mướt mới nhận!
Cơ mà Đại vương trong nhà một mực kiên trì khuyên Diệp Sơ trụ lại C đại. Nguyên nhân cũng đơn giản lắm! Là do xưa kia Diệp Đại vương từng thi đậu C đại, nhưng do vài lý do tế nhị nên đã vuột mất cơ hội theo học và giờ thì dồn hết hi vọng con trai cưng có thể thay mình hoàn thành giấc mơ dang dở.
Thành tích của Diệp Sơ không đủ trình độ C đại! Thì làm gì có cách nào? Nhưng mà điểm thi của cậu ngoài ý muốn có thể với được đến ngôi trường kia, tại sao lại không dám thử một lần cho biết?
Vì vậy, Diệp Đại vương lén Diệp Sơ chạy tới trường học, đem hồ sơ của cậu điền nguyện vọng thành C đại Khoa Lịch sử. Khoa lịch sử này là khoa lạnh của lạnh cơ mà nó là một cánh cửa dẫn lối các thí sinh điểm không cao quá mà cũng không thấp quá được trở thành sinh viên của trường Đại học danh giá. Diệp Sơ nhà mình nói thế nào thì cũng có thể trót lọt đi!
Để cho an toàn hơn, Diệp baba còn tra xem thứ hạng cao thấp của con mình rồi ốp vào điều kiện xét tuyển. Xong đâu đó, Đại vương như thể chưa từng làm gì, hí hửng đi về nhà...
Đến khi C đại công bố điểm sàn: 584 điểm. Nói vậy thì Diệp Sơ có cơ hội thảy hồ sơ vào rồi!
Diệp Đại vương trong lòng nở hoa! Lần này nhà họ Diệp phải có một sinh viên tài cao mác Đại học C nhé!
Diệp Sơ còn đang cảm thán với mấy cái bản tin phân tích số liệu đỗ trượt trên TV. Còn mải vui vì mình đã không ghi danh vào C đại, đủ điểm nhưng chắc gì đã được phân vào khoa tốt? Không bằng về F đại làm trạng nguyên còn sướиɠ hơn!
Ấy thế mà thông báo trúng tuyển từ C đại lại được gửi đến nhà cậu! Diệp Sơ trợn tròn mắt lên! Ôi má ơi con không nhìn lầm chứ?! Sao trên phong bì lại viết đích danh C đại thế này??
Xoa mắt rồi nhắm lên nhắm xuống hai lần, Diệp Sơ tiếp tục banh mắt chăm chú nhìn. C Đại to chà bá không lẫn đi đâu được! Tên gọi, địa chỉ đều không sai! Chuyện gì đã xảy ra?! Cậu rõ ràng không đến C Đại báo danh mà!!
Diệp Đại vương chạy đến, giật lấy giấy trúng tuyển của con trai, mắt thấy tên tuổi C Đại viết thật hoành tráng, ông cao hứng đến nỗi dùng đôi chân ngắn nhảy nhảy, hưng phấn khen con cưng: "Bảo bối của baba! Con thật sự đã đậu C Đại kìa!!"
Mà chính sự còn chưa hiểu gì hết, liên tục thắc mắc: "Con căn bản còn chưa đến C Đại lần nào mà? Rốt cuộc là thế nào vậy??!!"
Diệp Sơ quay đầu nhìn người phát thư, thật muốn xác nhận xem người nọ có phải chuyển nhầm địa chỉ hay không?
Người đưa thư không nhịn được ném ra một câu: "Không có đâu nha! Mà đỗ C Đại không phải là rất tốt hay sao? Nhiều người cầu còn không được kìa!" Giảng đạo xong liền quay mông đạp xe rời khỏi.
Diệp Mẫu hậu đang ở trong bếp làm cơm, nghe thấy ồn ào mới đi ra. Nhìn thấy phong thư có dấu của C đại, bà có vẻ bình tĩnh hơn nhiều! Lấy từ trong tay Diệp Đại vương còn đang cao hứng đến làm ra nhiều động tác xấu hổ, mở nó rồi rút tờ giấy thông báo trúng tuyển màu đỏ ra xem...
Đọc xong nội dung viết trên đó, sắc mặt bà thoáng thay đổi, sau đó cầm xẻng chiên trứng gõ mạnh lên đầu Đại vương hai lần: "Tất cả là tại ông!! Tại sao ông lại bắt con trai bảo bối của tôi chịu khổ thế này??"
Diệp Đại vương vuốt lại đầu tóc, ủy khuất nhìn bà xã: "Chỉ là khoa Lịch sử thôi mà! Về sau Tiểu Sơ nhà mình làm Nhà sử học không phải quá tốt sao?"
"Cái gì mà Nhà sử học?! Con ông sắp thành Thầy giáo mầm non đấy!" Diệp Mẫu hậu lớn giọng nói lớn, bao nhiêu "mưa xuân" đều được ưu đãi bay lên mặt ông.
Diệp Sơ nhanh chóng nắm lấy từ khóa, ngu ngơ hỏi bà: "Sao mẹ lại nói là thầy giáo mầm non?!"
Diệp Mẫu hậu tức giận thở phì phì, ức đến nỗi không nói nổi.
Cậu vội vã lấy thư thông báo từ tay mẫu hậu nhà mình, chỉ thấy trên phong thư viết rõ mấy chữ màu đen: C Đại hệ Sư phạm giáo dục mầm non.
Trong một lúc, Diệp Sơ cảm giác như bị sét bổ trúng đầu. Cậu đường đường là một thằng con trai cao bảy thước (cái này là tự bản thân luyến) lại đi học cái ngành nghề chỉ con gái mới học! Thế này không phải là đang bức người a đến đường cùng sao??!!
Vì vậy Diệp Sơ sống chết không muốn theo học. Nhưng không học thì làm cái gì đây??
Học để thi lại á? Không nói Diệp Sơ chưa mang sách ném đi mà vẫn còn thì cậu làm sao chịu nổi thêm một năm học tập cường độ cao như vậy được? Hơn nữa Diệp Mẫu hậu còn lâu mới để Hoàng tử bé nhà mình khổ sở lần nữa!
Không học lại, đến trường theo chuyên ngành này, mai mốt ra trường làm cái gì? Đừng bảo là cậu phải đi làm "anh bảo mẫu" đó!
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng gay gắt mãnh liệt. Diệp Sơ vẫn quyết đình ĐƯỢC!
Chỉ cần một cái bằng thôi không phải sao? Trước mắt cứ lấy được cái bằng tốt nghiệp đại học đã! Rồi mai mốt thích làm gì, phải làm gì thì đời đâu có tính đến cái ngành mà mình đã từng học đâu?
Đối với quyết tâm của con trai cưng, Diệp Đại vương hai tay hai chân tán thành nhiệt liệt! Mặc kệ bảo bối có học cái khoa gì thì vẫn là sinh viên C đại nha! Chỉ cần nói đến điều này thì ông trẻ ra được mấy tuổi, đi nói chuyện với mọi người cũng có thể vênh vang hahaha!!
Tân sinh viên Diệp Sơ chính thức bị ném đến khoa Giáo dục mầm non của C Đại. Toàn lớp chỉ có ba mươi phần tử tri thức, số lượng nam sinh thì đến trên đầu ngón tay. Cũng là do dòng đời xô đẩy nên mấy người kia mới bị xếp đến khoa này. Hồi trước bọn họ đều là hả hê vì trúng tuyển chứ làm gì có ai dám nghĩ rằng mình đã bị ném vào trong hố lửa cơ chứ?
Mấy năm trôi qua cái vèo~ các bạn nam khác trong lớp đều tìm được công việc thích hợp, ờ tất nhiên bọn họ đều không làm "chú nuôi dạy trẻ" rồi!"
Chỉ có mình cậu không tìm được việc, cũng không về quê mà cứ bám lại C thị.
Lý do bởi vì hồi Diệp Sơ còn học đại học, cậu có một cậu bạn rất thân, cũng là đối tượng duy nhất cậu thầm mến bấy lâu – Đường Sở! Cậu bạn này trước khi xuất ngoại đã đưa chìa khóa phòng ở giao cho Diệp Sơ, nhờ cậu đến trông nom trong lúc mình đi vắng.
Cho nên đến lúc tốt nghiệp, Diệp Sơ vẫn cùng tài sản của mình ở lại ổ nhỏ của Đường Sở. Tuy anh ba năm bặt vô âm tín nhưng Diệp Sơ không dám rời đi, sợ đến lúc Đường Sở trở lại không tìm được mình thì không có chìa khóa để vào nhà.
Giải quyết được vấn đề nhà ở, nhưng đi kiếm việc luôn thất bại không ngừng! Diệp Sơ cũng không nóng vội chuyện tìm việc, cứ vậy làm ổ thành trạch nam suốt hai năm, hệ quả đó làm Diệp Mẫu hẫu không thể nào chấp nhận nổi!
Từ dưới quê mang theo gà ta nhà nuôi cùng trứng sạch, thêm một túi nông sản lỉnh kỉnh xách lên nhà cậu của Diệp Sơ hiện đang làm hiệu trưởng của một trường mẫu giáo trong thành phố, bày tỏ ông bày cho cậu một công việc ổn thỏa. Bà muốn thương lượng với ông nhiều thế nào thì hay thế đấy! Nhất định bà phải cho hoàng tử bé nhà bà một công việc tử tế!
Diệp Sơ vốn là không muốn! Nhưng dưới sự cưỡng ép, dọa nạt kiêm nịnh nọt đầy uy nghiêm của Diệp Mẫu hậu. Cậu chính thức từ giã cuộc sống của một trạch nam chuyên ru rú ở nhà, bắt đầu trở thành một nhân vật quang vinh mà vĩ đại! Thầy giáo............................................ mầm mon..........
===♥♥♥===
Chương 2: Tôi là thầy giáo mầm non! [Hai]
Diệp Sơ đạp xe đến nhà trẻ mình đang làm việc...
Vừa mới đem xe khóa lại xong xuôi, một chiếc ô tô hiệu Bingley màu đen dừng ngay cạnh cậu. Cửa được mở ra, một đứa bé mặc áo sơ mi trắng cùng quần yếm đỏ, đầu đội mũ lưỡi trai bóng chày đen nhảy xuống trước. Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn có đáng yêu liền có đáng yêu!
Diệp Sơ phấn khởi nhìn bé con, tiện đường dừng lại quan sát kỹ hơn một chút.
Nếu không nhìn còn đỡ, giờ Diệp Sơ xém chút nữa muốn tiểu ra quần!
Này không phải đứa nhóc sớm nay kêu tội mình đây sao?
Nhóc con ngẩng đầu, lộ ra gương mặt núng nính như trái táo nhỏ, đôi má hồng hồng cùng đôi mắt to như quả nho, mũi nhỏ khẽ hếch lên, môi hồng nhuận. Vừa nhìn thấy Diệp Sơ, nhóc con liền nhíu mày, chạy đến chỗ cậu, dùng bàn tay bụ bẫm chỉ vào cậu tố: "Thủ phạm đây rồi! Chú chính là cái người đã làm ướt chăn của con! Lần này bắt được chú rồi! Xem chú chạy đường nào!"
Tiểu Diệp Lục nghe vậy, lập tức lấy túi che mặt mình lại, dùng tốc độ ánh sáng bay đi mở cổng trường, chạy vào trong.
Người đàn ông cao lớn từ trong xe đi ra, nhìn bóng lưng hốt hoảng của Diệp Sơ mà không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
Đi vào lớp Mèo lớn mình phụ trách, dựa vào cửa tủ ngó nghiêng một lúc thì Diệp Sơ mới có thể thở phào, đem cái túi nát của mình cho vào ngăn tủ rồi sửa sang lại mọi thứ trước khi các bé con ùa đến.
Đang định mở máy tính ra để xem kế hoạch công tác của tuần này như thế nào, Diệp Sơ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao to dẫn theo một cậu nhóc tiến đến cửa lớp.
Tiểu Diệp Lục nhận ra bé con, lông mày liền nháy nháy mấy cái, trong lòng không ngừng oán trách ông trời đúng là đang đùa cợt cậu, kia không phải nhóc con tầng dưới sao?
Chẳng biết thầy giáo quản lý học sinh từ đâu nhảy ra, đối với cậu cực ôn nhu rằng: "Thầy Diệp, đây là bé Tống Đấu Đấu mới chuyển tới lớp Mèo lớn của thầy! Còn vị này là ba của bé!"
"Tống Đấu Đấu?" Cái tên này... bị đặt thật tùy ý a~
Bạn học Tống Đấu Đấu cảm nhận rõ ràng trong giọng nói của Diệp Sơ có ý cười nhạo, lông mày bé liền dựng thẳng, dùng hai cánh tay bụ bẫm chống nạnh, hất cằm nhắc nhở cậu: "Đây chỉ là tên ở nhà của con thôi! Con không có tên tiếng Trung! Thầy hãy gọi con là Eddy!"
Diệp Sơ bị Đấu Đấu nói không biết tiếp lời thế nào thì người đàn ông kia xoa đầu bé, phát ra giọng nói mang từ tính thấp của mình: "Nhóc con! Sao lại nói chuyện với thầy giáo của mình như thế?"
Tống Đấu Đấu đúng là phi thường nghe lời baba! Vừa bị phê bình nên miệng nhỏ câm như hến không dám tùy tiện phát biểu câu nào nữa!
Thầy giáo kia liền giao việc cho cậu: "Được rồi, con hãy ở lại lớp Mèo lớn để học tập và phát triển nhé! Nếu có khó khăn gì thì phải nói cho thầy Diệp nghe có biết không?"
Tống Đấu Đấu dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Tiểu Diệp Lục, sau đó lại quay lại nhìn baba, không cam lòng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Diệp Sơ lúng túng theo dõi bé con, cái tay liên tục xoa xoa gáy: "Thầy cứ yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc Đấu Đấu thật tốt mà!"
Thầy giáo quản lý hài lòng gật gật đầu, rồi quay người rời đi.
Ba Đấu Đấu tới trước mặt cậu, đưa tay ra, đôi môi mỏng khẽ câu lên thành một nụ cười, đối với cậu thực ôn nhu: "Tiểu quỷ nhà tôi phải nhờ đến thầy Diệp rồi!"
Cậu vội vã đưa tay ra bắt chặt tay hắn: "Không có gì~ Đây là chức trách của tôi mà!"
Diệp Sơ ngẩng lên mới có cơ hội được nhìn rõ tướng mạo hắn, quả thực là quá đẹp trai a!! Tóc mái được vuốt gel làm lộ ra đôi lông mày sắc kiêu ngạo, đôi ngươi thâm thúy tinh tường, Diệp Sơ không nhịn được có tí ước ao cùng ghen tị cái mũi thẳng tắp của hắn, môi mỏng nhạt sắc, âu phục đen càng làm vóc người cao lớn, cân xứng được tôn lên. Người đàn ông này không nghi ngờ được! Hắn chính là cực phẩm của cực phẩm!
Cứ sững sờ ngắm sắc đẹp của người ta, Diệp Sơ ngốc ngốc đến nỗi quên mất cả rút tay về.
Một bàn tay nhỏ nhỏ, mềm mại liền đưa đến, đem tay cậu buông xuống, nhóc con Tống Đấu Đấu ôm lấy đùi của baba, mở to đôi mắt đen láy của mình trừng Diệp Sở: "Thầy cứ lôi kéo tay của baba là có ý gì?"
"Bạn nhỏ Đấu Đấu đáng yêu của thầy đang nói gì vậy? Mau chào tạm biệt baba rồi chúng ta vào lớp nào!" Diệp Sơ cười giả lả chữa ngượng rồi nhanh chóng đem đề tài chuyển đi.
Tống Thừa Văn khẽ giật giật chân, muốn lôi Tống Đấu Đấu giao cho cậu. Mà nhóc cực lực lắc đầu, hai tay càng ôm chặt hơn, liều mạng không muốn buông baba.
Hắn đành phải ngồi xổm xuống, nhìn con trai, nghiêm túc chỉnh bé: "Eddy! Con quên mất chuyện đã đáp ứng với ba trước khi về nước rồi sao?"
Tống Đấu Đấu lập tức rưng rưng, quật cường nín nhịn không cho bất kỳ giọt nước mắt nào rơi xuống.
Tiểu Diệp Lục lần đầu được thấy dáng vẻ ủy khuất của bé con bèn nổi lên niềm yêu thương khó tả! Nghĩ đi nghĩ lại thì nhóc con cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, phải hòa nhập vào một môi trường mới xa lạ có chút khϊếp đảm cũng là chuyện thường thôi, là người thầy cậu phải là người cư xử đúng đắn mới phải!
Vì vậy Diệp Sơ cũng ngồi xổm xuống, hướng Đấu Đấu cười nói dỗ dành: "Con không cần sợ hãi đâu! Lát nữa các bạn đồng lứa đến chơi với con! Rồi tan học baba sẽ đến đón có được không?"
Tống Đấu Đấu khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên hất hàm: "Ai sợ? Con không sợ! Baba mau đi nhanh đi!"
Tống Thừa Văn trầm thấp cười ha ha vài tiếng, xoa xoa mái đầu nhỏ của Đấu Đấu, đứng lên dối mặt với Diệp Sơ: "Không biết thầy Diệp có thể trao đổi số điện thoại với tôi được không? Để lỡ có vấn đề gì tôi xin được làm phiền thầy chỉ giáo đôi chút!"
Diệp Sơ vội vàng gật đầu. Không biết tại sao mà trước mặt người đàn ông này cậu đều không làm được cái gì cả, thậm chí nhìn thẳng vào mắt hắn còn chẳng đủ dũng khí kìa!
Tống Thừa Văn cầm điện thoại đi động màu đen ấn chuỗi số cậu đọc ra, nhập xong cũng là lúc tiếng chuông đi động ồn ào của Diệp Sơ van lên ầm ĩ.
Diệp Sơ không hề muốn cho Tống Thừa Văn nhìn thấy cái điện thoại cổ lỗ sĩ của mình! Cái thứ lởm lởm này mua vào thời điểm cậu học đại học đã là 499 tệ! Cái tiện là hai sim hai sóng, pin khủng và vẻ ngoài khủng bố. Hồi trước Đường Sở từng cười nhạo rằng nếu cậu gặp phải trộm, thì chỉ cần dùng điện thoại quăng vào tên trộm kia, nếu chuẩn thì khiến hắn ta lăn quay hôn mê, mà nếu không chuẩn thì cũng bị choáng váng mất một lúc!
Mà Diệp Sơ cũng không thể coi nó là cái búa được! Cho dù có vẻ ngoài hầm hố đi chăng nữa thì điện thoại là điện thoại! Nếu nó mà là cục gạch thì không phải cậu đã vẹo xương sườn từ đời nào rồi sao?
Ngoài ra, cái di động này còn có một cái làm người ta rợn óc là nhạc chuông cực lớn, cực vang, kêu vài tiếng là từ phòng khách cho đến nhà kho, từ tầng ba xuống tầng một cũng có thể nghe được. Hôm nay cậu còn quên mất không chỉnh về chế độ im lặng và giờ thì... trong phòng học như có hai con sư tử thi nhau gào rống...
Luống cuống lôi đồ dỏm của mình ra tắt đi, Diệp Sơ lấm lét nhìn hắn, hận không có cái lỗ nẻ nào để cho mình chui xuống, huhu!
Tống Đấu Đấu cực không nể mặt người thầy tương lai của mình, phì cười rõ lớn.
Tống Thừa Văn cất di động của mình đi, không quan tâm đến cái nhạc chuông cổ quái nọ, lịch sự nói: "Vậy xin nhờ thầy Diệp để mắt đến con trai tôi! Tôi còn phải đến chỗ làm, xin cáo biệt thầy!"
"Vâng, anh đi cẩn thận!" Diệp Sơ lễ phép cúi chào.
Chờ Tống Thừa Văn đi khỏi, Tống Đấu Đấu ôm lấy cái balo con cá yêu quý của mình, đặt mông phịch một cái xuống cái ghế nhỏ ngoài cửa lớp.
Diệp Sơ đến bên cạnh nhóc con, nói với bé: "Đấu Đấu à, con mang cặp sách tới tủ đựng đồ đằng kia đi! Rồi rửa tay uống miếng nước nhé! Nếu có muốn đi vệ sinh thì đến phòng có hình đám mây kia nha!"
Đấu Đấu bị Diệp Sơ lảm nhảm không ngừng liền đỏ mặt, miệng kiên quyết phản bác: "Con biết rồi! Con đâu phải đứa trẻ con ba tuổi chứ?"
"Nhưng mà con mới có năm tuổi thôi!" Diệp Sơ trôi chảy tiếp lời.
"Thầy phiền quá đi mất! Dông dài như lão già vậy!" Tống Đấu Đấu xấu hổ, tức giận hướng Diệp Sơ rống một câu, chân ngắn nhảy khỏi ghế, đem balo ném lên bàn rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Diệp Sơ bất đắc dĩ nhún nhún vai, cầm balo của nhóc con cất vào đúng chỗ, trong lòng thầm nghĩ đám trẻ con càng ngày càng đáng yêu nha!
Một lúc sau, từng đứa trẻ đều được ba mẹ xách đến trường. Diệp Sơ cùng bọn nhỏ chào hỏi lẫn nhau, không quên nhắc nhở các bé nhớ làm quen với Tống Đấu Đấu, sau đó phải cùng các vị phụ huynh bàn chuyện con trẻ ở nhà, không dư hơi sức đâu mà để ý tiểu quỷ kia nữa.
Chờ đến khi Diệp Sơ tiễn vị phụ huynh cuối cùng đi, cậu phát hiện ra Đấu Đấu đang chuyên chú ngồi chơi xếp gỗ, xung quanh là đám trẻ con. Mấy đứa con gái má đỏ hây hây nhìn nhóc, còn đám con trai xen lẫn một mực dùng ánh mắt hâm mộ cực kỳ!
Không thể không nói khả năng chơi xếp gỗ của Đấu Đấu rất tốt! Đấu sĩ áo giáp trông rất sống động, hơn nữa còn phi thường rắn rỏi cao to.
Diệp Sơ đến bên cạnh đám trẻ, chỉ vào Đấu Đấu, giới thiệu: "Các con à! Đây là bạn mới của chúng ta! Bạn ấy là Tống Đấu Đấu! Hãy đối xử với bạn ấy thật tốt nhé!"
Đám nhóc thò lò mũi xanh trăm miệng một lời đồng thanh đáp lại cậu: "Vâng ạ!"
Đấu Đấu tuy đang tập trung chơi xếp gỗ, nhưng vẫn nghiêm mặt bổ sung: "Đấu Đấu chỉ là tên thân mật của tớ thôi! Tên tiếng Anh của tớ là Eddy! Các cậu gọi tớ là Eddy đi!"
Diệp Sơ ở một bên không nhịn được phê phán, nhóc con! Con không nên chấp nhấp với cái tên ba mẹ yêu thương đặt cho con được!
Đấu Đấu còn được giới thiệu cho hai cô giáo cùng ca với cậu nữa! Nhờ vẻ ngoài đẹp đẽ, sạch sẽ khả ái mà bé lập tức đạt được tình yêu của hai cô giáo. Đấu Đấu ở trước mặt Diệp Sơ cùng Đấu Đấu của bây giờ là hai đứa nhóc hoàn toàn khác nhau! Nhóc biểu lộ ra vẻ ngoan ngoãn thiên thần trước mặt cô giáo trực ban làm cô hận không thể mang Đấu Đấu nhận làm con trai!
Diệp Sơ vốn cho rằng Đấu Đấu có tính cách ngạo kiều nên rất khó có thể hòa nhập được với cả lớp. Nhưng ai mà biết được chỉ trong một ngày thằng quỷ con này đã trở thành Đại Vương trong đám trẻ con rồi!
Phần lớn mấy nhóc con trai đều coi Đấu Đấu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, các bé gái lại thích vây quanh nhóc làm nũng đòi chơi chung nhưng đều bị Đấu Đấu vô tình từ chối mà vẫn không ít bé mạnh dạn kéo tay nhóc.
Thẳng cho đến lúc cô Vương yêu cầu mỗi bé trai dắt tay bé gái chơi trò chơi vận động thì Đấu Đấu lại đi ngược lại với những ánh mắt tha thiết mong chờ của các bạn gái, kiên quyết muốn bắt cặp với con trai.
Cô giáo Vương hết cách, số lượng trai gái trong lớp là bằng nhau nhưng đang bị dư ra một bé gái luôn phải để cho Diệp Sơ dắt tay. Vốn mong lần này đội hình được đẹp đẹp một tí thì Tống Đấu Đấu sống chết không đồng ý mới đau!
Cô Vương đành phải làm một bộ sửng sò lên với nhóc: "Thầy Diệp cùng cặp với bạn kia thì còn dư ra con đi một mình thôi đó!"
Tống Đấu Đấu liền đảo đảo dôi mắt to của mình liên tục, suy nghĩ: Nếu như chỉ có một mình thì mất mặt lắm!!!
Cho nên, nhóc đành miễn cưỡng nhìn Diệp Sơ, phun ra quyết định: "Con sẽ đi cùng thầy Diệp!"
===♥♥♥===