Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 14

36~41
===♥♥♥===

Chương 36: Hình ảnh này đẹp quá! Tôi không dám nhìn!

Diệp Sơ nghe Trương Nguyệt báo tên mà vẫn chưa nghe ra được cái gì. Nhưng nghe tới đoạn sau thì cậu lập tức nhớ ra cô nàng đứng trước mặt là ai.

"Chị là Nguyệt tỷ?" Diệp Sơ không tin nổi mà mở lớn mắt. Trương Nguyệt là con gái của cô Trương, trùm học tập, đọc sách phi thường lợi hại. Từ nhỏ cô đã xuất ngoại để có môi trường học tập tốt hơn nên Diệp Sơ không được gặp lại.

Tính ra, ít nhất cũng phải bảy, tám năm rồi nhỉ? Cũng không trách cậu không thể nhận ra.

Trương Nguyệt cười duyên dáng, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn của mình ra chọc chọc mi tâm cậu: "Cái đồ tiểu tử không lương tâm này! Hổi nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo đòi chị làm lão bà tương lai đấy! Giờ có tốt không? Dám không nhận ra chị!"

Diệp Sơ ngượng ngùng sờ sờ gáy: "Là hồi nhỏ em không hiểu chuyện! Bây giờ chị là sao trên trời rồi! Người thường như em sao mà với được!" Diệp Sơ đưa tay mới nhớ ra mình còn chưa đưa đồ.

Cậu vội vàng đưa bao đặt vào tay Trương Nguyệt: "Mẹ em bảo đưa lá trà tới cho cô. Cô Trương đâu rồi ạ?"

"Mẹ chị á? Hôm nay không tới đâu!" Trương Nguyệt để bao trà vào ngăn tủ, rồi lại chống tay nhìn Diệp Sơ.

"Ồ, vậy em về đây!" Nếu không có cô Trương thì thôi vậy! Còn Tống Thừa Văn với Đấu Đấu đang chờ bên ngoài, cậu cần đi ngay.

"Ấy! Đừng gấp mà!" Trương Nguyệt túm tay cậu, chớp chớp mắt: "Mẹ bảo hôm nay em tới nên muốn chị em mình ôn chuyện cũ đấy!"

"Dạ?" Trong đầu cậu rốt cuộc lóe lên một thứ có tên là "ý đồ"... không thể nào!!

Trương Nguyệt bị phản ứng ngu si của Diệp Sơ chọc cho phát cười, mỉm cười trêu chọc: "Vẫn là đứa nhỏ đơn thuần ngốc nghếch như xưa! Nói thật cho nhóc biết, hôm qua mẹ nhóc gọi điện cho chị, nói là em về, hỏi có muốn cùng em gặp mặt không. Mấy năm qua chị ở nước ngoài không tìm được đối tượng hợp mắt nên mẹ chị cũng cuống lên, liền nghĩ ra nhóc chưa kết hôn liền hỏi ý chị. Ấn tượng của chị đối với nhóc cũng không tồi liền đồng ý..."

Trương Nguyệt còn chưa nói hết, nhưng đối mắt hướng ra đằng sau lưng cậu lại lóe lên chút kinh diễm, rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Diệp Sơ nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Tống Thừa Văn lạnh mặt dắt theo Tống Đấu Đấu đằng sau, không biết nghe được bao nhiêu rồi mà cậu cảm thấy tâm tình của người nào đó cực kỳ, cực kỳ âm trầm!!

Ánh mắt hắn nhìn thằng vào bàn tay của Trương Nguyệt đang đặt trên cổ tay cậu. Diệp Sơ cảm nhận được người nào đó đang chĩa dao về phía này nên hơi lắc lắc tay, lúng túng thoát khỏi ma trảo của cô.

Cậu tằng hắng: "Hai người chờ lâu nên sốt ruột à?"

Trương Nguyệt nhìn ra có điều gì đó trong đáy mắt của Tống Thưa Văn, hứng thú mỉm cười, bình tĩnh đối mắt với hắn.

Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, Tống Thừa Văn tiến lên một bước, nắm lấy tay cậu, kéo cậu về phía mình. Diệp Sơ còn ngơ ngác thì đã bị một bàn tay khỏe mạnh túm lấy góc áo, một cỗ khí ấm áp thổi bên gò má cậu, hệt như đang chạm vào một cây kẹo bông.

Diệp Sơ không thể tin nổi! Tống Thừa Văn đang hôn má cậu?!

Một giây sau, hắn buông cậu ra, khẳng định chủ quyền vòng qua vai Diệp Sơ, đem cậu bán ôm trong ngực.

Trương Nguyệt nhìn thấy cảnh kia, trong mắt ánh lên sự khϊếp sợ. Từ kinh nghiệm từng trải phong phú của cô có thể nhìn ra được chút đầu mối. Nhưng cô không ngờ Tống Thừa Văn có thể ở chốn công cộng mà khiêu chiến thần kinh của mọi người khiến Trương Nguyệt không khỏi cộng một điểm cho sự cuồng bá, khốc huyễn của hắn.

Diệp Sơ như bị dùng thuật định thân, cứng ngắc đứng nguyên không dám động đậy.

Trương Nguyệt trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bộ dạng thì chắc chắn Diệp Sơ là bị ăn! Xem kìa! Một điểm áp đảo cũng không có!

Mắt thấy khách hàng để ý hành động hôn má Diệp Sơ của Tống Thừa Văn, Trương Nguyệt không nhịn được nhẹ tằng hắng, đôi mắt xinh đẹp cong lên, lộ ra sự dịu dàng, ướŧ áŧ nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Tôi có thể đoán ra tình ý anh dành cho Diệp Sơ. Nhưng mà lộ liễu quá thì tôi thấy không có lợi cho em ấy!"

Tống Thừa Văn chú ý ánh mắt ra hiệu của cô, phát hiện ra có một vài học sinh lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp trộm. Xem ra là bọn họ muốn gửi cho bạn bè hoặc tung lên mạng.

Đặt tay lên đầu Diệp Sơ, để cậu vùi mặt vào ngực mình, Tống Thừa Văn dắt theo Tiểu Diệp Lục cùng con trai đi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên.

Đợi đến khi đặt mông lên ghế salon thì Diệp Sơ mới tỉnh lại, chớp chớp mắt... vừa nãy Tống Thừa Văn làm cái gì thế?

Trương Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn tư thái gà mẹ che chở cho gà con của hắn, trong lòng hết sức rõ ràng: "Chuyện của hai người... hai bác Diệp có biết không?"

Nghe thấy câu hỏi của cô, cậu vội vã xua tay phủ nhận: "Em với anh ấy không phải loại quan hệ kia đâu! Nguyệt tỷ, chị đừng nói lung tung..."

"Được rồi!" Cô rất hào phóng vung tay: "Vốn là chị muốn nói là nếu nhóc chưa thích ai thì hai chúng ta có thể thử xem, dù sao chị cũng rất thích nhóc mà! Nhưng mà nếu nhóc đã hợp ý người nào đó thì.. khụ khụ... chị sẽ không làm mấy chuyện đập chậu cướp bông đâu!"

"Nguyệt tỷ..." Diệp Sơ không biết mình nên khóc hay nên cười... phải nói là dở khóc dở cười...

"Yên tâm đi! Nếu hai bác chưa biết thì chị sẽ không nói lung tung đâu!"

Diệp Sơ: "..."

"Vậy cảm ơn cô!" Tống Thừa Văn chậm rãi nói: "Tôi nghĩ để tự chúng tôi nói với ba mẹ em ấy thì tốt hơn!"

Diệp Sơ hoàn toàn bị câu trả lời của hắn dọa cho choáng váng: "Anh đang nói cái gì thế? Chúng ta có chuyện gì cần nói sao?"

"Ba ơi! Thầy Diệp muốn ở cùng với chúng ta ạ?" Tiếng gọi non nớt của Tống Đấu Đấu đột nhiên vang lên.

Tống Thừa Văn liếc nhìn gương mặt có chút ửng hồng của người nào đó, rất thức thời không phun ra. Không có người nào giỏi bày mưu, nghĩ kế, nắm giữ người khác trong lòng bàn tay hơn hắn đâu! Mà đối với độ hiểu Diệp Sơ thì hắn luôn biết lúc nào cần tiến một bước, lúc nào cần giữ chừng mực.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cậu thanh niên đứng ở ngưỡng cửa, trên người mặc đồng phục quá khổ so với thân thể, gương mặt tuấn tú mang theo chút ngây ngô trẻ con, đôi lông mày nhướn lên cao, sống mũi cao, đôi môi mỏng, rõ ràng là một bức họa châm biết của hình tượng mỹ nam lãnh khốc, cô đơn nhưng lại mang theo đôi mắt cá chết. Mà đôi mắt cá chết nọ đang nghiêm khắc trừng... Diệp Sơ!

"Đào Hiên?!" Diệp Sơ kinh ngạc trợn mắt, không nghĩ tới ở chỗ này lại đυ.ng phải em họ. Tình huống ban nãy chắc chắn là Đào Hiên nhìn thấy! Cậu cảm thấy mình sắp tèo rồi!

"Các anh ra ngoài một chút!" Đào Hiên lạnh lùng ra lệnh rồi sải bước ra ngoài.

Diệp Sơ nghe lời đứng lên đi theo nó. Tống Thừa Văn cũng thờ ơ đứng lên, theo ra ngoài.

Bên ngoài còn có mấy học sinh cấp ba chưa từ bỏ ý định mà rướn cổ lên hóng hớt tình hình bên này. Nhìn thấy Tiểu Diệp Lục đi theo Đào Hiên, vốn muốn lấy điện thoại ra chụp nhưng chợt nhớ ra đã đáp ứng với người ta nên đành tiếc rẻ để điện thoại trên tay xuống.

Đào Hiên dừng bước, hướng bạn học Mục Chính Ngạn bảo: "Tôi đi giải quyết ít việc riêng!"

Mục Chính Ngạn ngẩng đầu lên, nở nụ cười dương quang xán lạn, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng tinh: "Ừ, lát nữa bọn tôi gọi cho cậu!" Nói rồi, đưa tay làm động tác gọi điện.

Đào Hiên lạnh lùng gật đầu, hai tay bỏ vào túi quần, nghiêm khắc liếc mắt nhìn Diệp Sơ rồi đi thẳng ra ngoài.

Cậu không có lá gan đi song song, vì vậy tạo thành một hình ảnh khá kỳ kỳ. Thiếu niên mắt cá chết đi đằng trước, đằng sau là chàng trai tướng mạo thanh tú cúi đầu ủ rũ, chốt hàng là người đàn ông đẹp như thần tiên nắm tay một đứa nhỏ mềm mại, khả ái.

Hình ảnh này đẹp quá! Tôi không dám nhìn!!

Còn nam sinh tên là Mục Chính Nhạn nhìn thấy thân ảnh bạn mình biến mất liền quay lại, cười hiền lành với một cô gái: "Bạn học, vừa nãy bạn chụp trộm hai người kia phải không? Phiền bạn có thể xóa chúng đi được không?"

... ...

Mang theo cái đuôi dài chạy vòng vòng, cuối cùng Đào Hiên đi vào một quán cafe.

Chủ quán cafe đang ngồi một bên sân khấu, cả người mặc áo khoác trắng toát, tướng mạo lại đẹp đến nam thèm, nữ hờn. Diệp Sơ chưa nói chuyện nhưng có thể đoán người nọ là đàn ông, đây là dựa vào nhiều năm viết tiểu thuyết BL đó!

Giọng của người nọ âm nhu, hơi hơi khàn, gật đầu với Đào Hiên: "Vào ghế lô bên trong đi!"

Cậu ta cảm kích: "Cảm ơn Tang ca!"

Vị Tang ca quen biết với Đào Hiên khá thần bí, Diệp Sơ đột nhiên cảm nhận tầm mắt lạnh như băng phóng về phía mình, hoặc chính xác hơn là phóng lên Tống Thừa Văn bên người.

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, Tang ca rất nhanh khôi phục bình thường mà cúi đầu, tiếp tục làm công việc của mình.

Đào Hiên cùng Diệp Sơ đi vào phòng nhỏ đằng sau quán. Diệp Sơ đánh giá cách bày trí, phục cổ hoa lệ mang theo ý vị khó nói. Nhìn cách bày trí này mà xem, có thể thấy được chủ nhân là một người biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Đào Hiên không để ý linh tinh, tùy ý ngồi xuống một cái ghế, mắt cá chết nhấc lên nhìn cậu: "Anh ngồi đi!"

"Ừ!" Diệp Sơ âm thầm ngại ngùng. Đứa em họ này rõ ràng nhỏ hơn cậu cả mười tuổi, nhưng từ nhỏ đã trững trạc, bây giờ tựa hồ còn cao hơn cậu mất cảnh giới, đồng thời có xu hướng phát triển mạnh. Vì thế hai năm nay, lần nào gặp mặt thằng em này, chỉ cần nó liếc đôi mắt cá chết qua là Diệp Sơ liền ngoan ngoãn khôn dám lộn xộn.

Tống Thừa Văn vân đạm phong khinh kéo ghế, ngồi cạnh Diệp Sơ. Chú ý cậu hơi sốt sắng, hắn im lặng không lên tiếng duỗi tay nắm chặt tay cậu.

Diệp Sơ đột nhiên hơi sửng sốt, nhưng tâm tình bình tĩnh một cách thần kỳ, chậm rãi ngồi ngoan ngoãn không giãy dụa.

Thấy bộ dáng này của Diệp Sơ. Trong lòng Đào Hiên bùng cháy, đôi mắt cá chết cũng mở to.

===♥♥♥===

Chương 37: Thừa nhận.

"Diệp Sơ! Anh cùng tên đàn ông này rốt cuộc là có quan hệ gì?" Không biết bắt đầu từ lúc nào, Đào Hiên đã không còn muốn gọi Diệp Sơ là anh họ, mà thẳng thắn gọi tên cậu.

"Anh ấy...." Diệp Sơ không biết trả lời thế nào, ý đồ lảng sang chuyện khác: "Đào Hiên, làm thế nào mà em lại ở quá trà sữa kia?"

Mắt cá chết của Đào Hiên nhấc lên, nó cười lạnh: "Anh thực sự kinh ngạc em xuất hiện ở chỗ này sao? Hay là đang tính toán muốn gạt hai bác mà bị em phá?"

"Há há há... Anh thì làm gì có chuyện gì có thể lừa ba mẹ chứ? Hai anh em mình lâu lắm rồi không gặp nhau, cho nên anh muốn quan tâm em thôi!" Diệp Sơ có thể nói dối ba mẹ chứ không thể ở trước mặt đứa em trai này ma lưu. Cậu luôn cảm thấy tên nhóc này thuật nhìn đơn thuần, nhưng trên thực tế lại là một người không đơn giản chút nào.

"Anh họ!" Đào Hiên thản nhiên gọi một tiếng "anh họ" làm Diệp Sơ hoảng sợ.

"Anh đừng tưởng em không biết trên thế giới có một cụm từ gọi là 'đồng tính luyến ái', em còn biết là đàn ông với đàn ông có thể yêu nhau. Hiện tại, em hỏi anh, anh có phải đồng tính không?" Không hiểu sao ánh mắt của nó lại trở nên lợi hại, nhìn chằm chằm cậu.

Diệp Sơ hoảng hốt trong chốc lát, không lấy cớ được gì. Đào Hiên tất nhiên đã thấy một màn kia, nói được cái gì bây giờ. Đầu cậu cúi thấp, thừa nhận bí mật sâu nhất trong tim: "Ừ..."

Nhưng nó không hề tức giận như trong tưởng tượng, thậm chí sắc mặt không đổi chút nào. Tuy rằng vẫn có chút cứng ngắc ức chế, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, gật đầu: "Em hiểu rồi, bây giờ anh ra ngoài đi, em muốn nói chuyện với vị tiên sinh này!"

Cậu nhìn em họ, há mồm muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra, hờ hững đứng lên.

"Anh mang cả thằng nhóc này ra ngoài đi!" Cậu lại phân phó.

Diệp Sơ nhìn Tống Đấu Đấu nãy giờ rất ngoan ngoãn ở một bên, vươn tay đón bé: "Đấu Đấu à, thầy mang con ra ngoài ăn!"

Đấu Đấu cũng cảm nhận được bầu không khí có chút vi diệu, nhướn mày nhìn baba nhà mình. Tống Thừa Văn gật đầu, bé mới thả lỏng mà nhảy xuống ghế, kéo tay Diệp Sơ đi ra ngoài.

Đẩy cửa ra, quán cafe còn thiết kế rất nhiều chỗ ngồi thông thường, chỉ cần dùng một tấm bình phong che là đủ.

Diệp Sơ dẫn Đấu Đấu tùy tiện tìm một chỗ chờ hai người kia ra ngoài, người chủ quán thần bí tay bưng khay đồ uống tới bên hai thầy trò.

"Đây là món ngọt quán chuẩn bị cho những khách hàng đặc biệt, mời hai vị dùng!"

Diệp Sơ nhìn món ngọt ngào trên đĩa, dưới cùng là một miếng bánh gato mỏng, mặt trên phủ một tầng kem màu hồng dễ thương, rải lên trên cùng là một lớp hoa quả được cắt nhỏ, thoạt nhìn giống như một đám mây màu hồng mộng ảo.

Tống Đấu Đấu đã sớm bị đồ ăn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, chờ đến khi chú chủ quán đưa cho bé cái dĩa, bé lập tức từng miếng, từng miếng hưởng thụ đưa vào miệng.

Mà Diệp Sơ vẫn chú ý tới tay người nọ, da trắng như tuyết nhưng hơi tái nhợt, nửa điểm huyết sắc đều không có.

Chủ quán thu tay lại, đứng thẳng dậy.

"Oa!! Chú ơi!! Món bánh này chú làm ngon quá!! Nhất là kem hồng này nha!!" Hai mắt bé sáng ánh sao, sùng bái nhìn người chú kia.

Chàng trai lộ ra một nụ cười tao nhã, thoáng hạ thấp người: "Cảm ơn bé!"

Còn bên này, mắt cá chết của Đào Hiên vẫn nhìn chằm chằm một Tống Thừa Văn bất động thanh sắc, hai người đều lạnh lùng, nghiêm nghị chuẩn bị quyết đấu. Nhưng sự non nớt hiện rõ trên mặt Đào Hiên, khỏi cần nói cũng biết thắng bại là ai.

"Tên?" Qua hồi lâu, nó rốt cuộc là người mở màn.

"Tống Thừa Văn."

"Tuổi?"

"... 31."

"Cậu không phải còn muốn hỏi chiều cao, cân nặng, việc làm, gia đình ba đời?"

"... Còn có thu nhập!" Đào Hiên tức giận bổ sung.

Hắn bị nó chọc cho cười.

"Anh cười cái gì?" Đào Hiên vẫn nghiêm túc đối chất. Hắn ta cư nhiên dám cười, hành động này đối với bạn học Đào Hiên chính là vũ nhục nha!

"Cậu thật quan tâm Diệp Sơ!" Hắn nói ra kết luận cá nhân.

"Ai quan tâm anh ấy chứ? Vừa ngu vừa ngốc! Bị người khác lừa còn giúp người ta đếm tiền!" Nó nheo mắt, ngạo kiều nói.

Tống Thừa Văn: "..."

Nói xong, nó lại nhìn chằm chằm hắn: "Anh thật lòng thích Diệp Sơ?"

"... Đúng vậy..." Im lặng trong chốc lát, hắn trịnh trong gật đầu.

Đào Hiên nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Thừa Văn, một chút thành khẩn tuy bị cất đi, nhưng nó tin tưởng người này sẽ không lừa anh họ mình.

"Nhưng... Diệp Sơ là con trai độc nhất, hai bác... sẽ không cho phép con trai mình là đồng tính..."

"Tôi biết, tôi gặp cô chú rồi."

Đào Hiên cười lạnh một tiếng, người khôn đúng là biết dùng mưu khéo, hai chân nó duỗi thẳng về phía trước: "Ồ? Xem ra động tác của anh nhanh đấy! Lấy bộ dáng của anh, tôi chắc chắn hai bác đem anh trở thành thượng khách mà tiếp đón đi! Nhưng về sau nếu chuyện giữa hai người mà công khai, không biết sẽ như thế nào đây..." Nó cười vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa.

"Mặc kệ có ra sao, tôi nhất định sẽ bảo vệ em ấy!" Tống Thừa Văn nói những lời này mà ngữ khí vẫn bình thường như nước, giống như chỉ đang nói tối nay tôi ăn mỳ.

Đào Hiên im lặng nhìn hắn mấy giây, đứng dậy: "Tôi hi vọng anh sẽ luôn tuân thủ những lời này. Nói cách khác, anh ấy có chuyện gì thì... tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!"

Nói rồi, nó đẩy cửa bỏ ra ngoài trước.

Diệp Sơ với Đấu Đấu vẫn đang vui vẻ ăn bánh, ngay cả lúc Đào Hiên với Tống Thừa Văn đến gần vẫn không nhận ra.

Nó nheo đôi mắt cá chết, đến bên người cậu, vươn ngón trỏ lay lay bờ vai anh họ: "Em đi trước đây! Chuyện của anh thì tự bản thân mình quyết đi!"

Diệp Sơ còn chưa hiểu mô tê gì, chỉ ngốc ngốc gật gật: "Ừ!"

Đào Hiên tức đến vươn tay chọc chọc mi tâm cậu: "Anh thật ra là hậu bối hay trưởng bối vậy? Lúc nào cũng lộ ra cái bản mặt ngu ngốc như thế thì ai mà chẳng làm làm anh trai được?"

Tống Thừa Văn tiến lên, gạt tay của nó ra, những ngón tay thô ráp kéo cằm của Diệp Sơ, thấy trên mi tâm của người nào đó xuất hiện nhiều chỗ đỏ ửng, ánh mắt thoáng tối sầm.

Diệp Sơ đột nhiên thông minh đột xuất, thấy mọi chuyện không đúng lắm, liền ngây ngô pha trò bảo Đào Hiên: "Biết rồi, tiếp theo em muốn làm gì? Nếu không anh mời em ăn cơm!"

Nó còn chưa trả lời thì lại nhận điện thoại: "Tôi biết rồi, ở chỗ nào? Tôi qua đây!"

Cúp điện, nó nói: "Thôi khỏi! Để hôm khác, hôm nay em có việc!"

"Ừ! Vậy nhớ đi đường cẩn thận!" Cậu không cưỡng cầu nó, nhìn đứa em mình đi.

Quay đầu lại, phát hiện Tống Đấu Đấu ra sức nhét bánh vào miệng, cậu vội đưa tay cản lại: "Đấu Đấu!! Con không được ăn nữa! Có nhớ lần trước ăn quá nhiều kem nên bị ốm không?"

Đây chính là phương thức tốt nhất để cản lại sức ăn của Tống Đấu Đấu. Nhớ tới giai đoạn gian khổ ở bệnh viện, không cần thầy giáo nói thêm, bé đã tự giác buông thìa xuống.

Tống Thừa Văn đia tính tiền, người chủ quán khẽ liếc mắt nhìn hắn, cười rồi nhu nhu nói: "Không cần, từ trước đến giờ Đào Hiên tới đây không phải trả tiền, khách em ấy mang đến cũng không cần!"

Hắn nghĩ ngợi, không cưỡng ép: "Vậy cảm ơn!"

Nếu đã về thì nên tới trường trung học, nhìn thấy ngã tư đường quen thuộc cùng bộ đồng phục không thể quen hơn, cậu đột nhiên thật hoài niệm những năm tháng trung học.

Cậu dắt hai ba con nhà họ Tống vào xem một chút.

Bảo vệ đã sớm không còn là cụ ông ngày xưa mà đổi thành một thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn mặc đồng phục bảo vệ. Anh nhìn thấy Diệp Sơ, rất tận trách không cho cậu đi vào.

Thẳng đến khi Diệp Sơ nói là mình mới tốt nghiệp bao nhiêu năm, ở ban nào, ai là thầy giáo toán, cô giáo văn thì bảo vệ mới miễn cưỡng cho ba người vào.

Diệp Sơ nhìn phòng học ngày xưa đã được tân trang hoàng tráng không biết bao nhiêu lần, trong lòng không khỏi cảm khái.

Tống Đấu Đấu ở đằng sau hỏi: "Thầy Diệp ơi! Đây là trường học của thầy ạ?"

"Ừ! Đây là trường trung học hồi trước thầy theo học! Thầy đã lâu không về đây, hiện tại thay đổi thật nhiều!" Diệp Sơ cúi đầu, cười tủm tỉm giải thích.

Bây giờ là giữa trưa, tốp năm tốp ba học sinh được tan học kéo nhau đi lại, phỏng chừng ra ngoài ngoài ăn cơm.

Cậu nghĩ, hiện tại đãi ngộ với học sinh thật tốt! Trước đây ngày nào cậu cũng phải ăn cơm canteen, mà thực đơn ngày nào cũng như ngày nào, vô cùng khó ăn, trường còn lâu mới cho học trò ra ngoài mua đồ ăn vặt.

Hiện nay đổi mới cho học sinh tùy tiện ra ngoài vào buổi trưa, chỉ cần giơ thẻ học sinh ra là có thể đi.

Tống Thừa Văn nhìn thần tình vừa vui vừa buồn của Diệp Sơ, biết là cậu đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng. Ánh mắt ôn nhu, lẳng lặng ngắm cậu, không nói gì.

"A! Bạn học kia!"

Diệp Sơ lúc đầu không để ý, về sau có người liên tiếp gọi to ba lần mới hoài nghi có phải hay không là đang gọi mình.

Dừng chân, cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy một người thầy đầu bạc đến gần. Cẩn thận nhìn, Diệp Sơ cảm thấy người thầy này thực quen mắt.

Cậu lục lọi đầu óc, Diệp Sơ mở lớn miệng, vui mừng hỏi: "Thầy có phải..."

"Trò có phải là học sinh tốt nghiệp năm XX không?" Ông hỏi trước.

"Đúng vậy! Thầy là chủ nhiệm ạ?" Diệp Sơ còn nhớ rõ ông thầy chủ nhiệm năm ấy, cực kỳ nghiêm khắc.

"Tôi đã sớm về hưu, thỉnh thoảng đến trường đi dạo vài vòng, dù sao đây cũng là nơi gắn bó với tôi gần nửa cuộc đời." Thầy sang sảng cười: "Nhưng thầy còn nhớ rõ em, em là..."

"Em là Diệp Sơ ạ!" Diệp Sơ kích động không biết thế nào cho phải. Qua nhiều năm như vậy mà thầy giáo vẫn còn nhớ rõ, đây là chuyện vinh quang gì a!!

"Đúng đúng! Tôi còn nhớ rõ các trò tốt nghiệp ngày đó..."

Lời thầy còn chưa xong thì đầu Diệp Sơ đầy hắc tuyến. Cậu cũng nhớ lại chuyện tốt nghiệp năm đó, đây cũng là chuyện khiến cậu cảm thấy thẹn, không bao giờ muốn nhớ lại lần nữa.

Không nghĩ tới vì chuyện ngày đó mà khiến thầy chủ nhiệm nhớ mãi không quên. Diệp Sơ đang cảm giác mình là một con ruồi bọ đen xì...

===♥♥♥===

Chương 38: Nụ hôn đầu bất ngờ!

Nói đến sự tích tốt nghiệp trung học của Diệp Sơ, cả đời cậu cũng không muốn quay đầu lại.

Năm đó tốt nghiệp, bởi vì trận bão lớn quét qua nên không tổ chức đúng hạn được. Mà những việc cần làm sau đó cũng bị ttrì hoãn gần một tháng.

Vì vậy đợi đến lễ tốt nghiệp chính thức, tất cả mọi người đều đã nhận được thông báo trúng tuyển.

Ai ai gặp nhau cũng dò hỏi đỗ đại học nào, ngành gì.

Tới lượt Diệp Sơ, cậu ấp úng nói không ra lời, ý đồ trả lời qua loa.

Ai biết giáo viên chủ nhiệm thật cao hứng nói với các trò khác: "Diệp Sơ thế mà thi đậu đại học C đấy!"

"Đại học C?!" Mọi người kinh ngạc, tất cả đều cho rằng cậu sẽ chỉ đủ trình tới đại học F thôi. Dù sao điểm của cậu cũng chỉ nhỉnh hơn điểm sàn của C đại một chút, do dù hồ sơ không lọt, thì cũng phải có cái gì để bồi vào đi.

Vì vậy các bạn học đều hiếu kỳ, dồn dập hỏi Diệp Sơ theo ngành nào. Vào lúc ấy, ai ai cũng ôm ấp hi vọng về nghề nghiệp mơ ước.

"Tớ... tớ..." Diệp Sơ còn chưa nói ra thì thông báo trong tay đã bị người đoạt mất.

Thằng con trai nhìn vào giấy báo trúng tuyển của Diệp Sơ, khoa trương cười lớn: "Không lầm chứ?! Diệp Sơ! Mày đi chọn giáo dục mẫu giáo à?!"

Các bạn học khác nhao nhao xồ vào xem, các bạn nữ đều nghe thấy, che miệng cười trộm.

Diệp Sơ cảm thấy mình không còn mặt mũi, muốn lấy lại giấy tờ của mình, nhưng thời điểm đó vóc dáng của Diệp Sơ không thể đọ được với sức trâu bò của mấy tên vạm vỡ kia.

Làm thế nào cũng không cướp lại được, Diệp Sơ trong cơn tức vỗ bàn rống to: "Ông đây sau này làm thầy giáo mầm non thì làm sao!! Ông đây chính là đóa hoa của Tổ quốc!"

Một tiếng hống này của cậu khiến mọi người kinh hãi.

Chờ bừng tỉnh thì cậu nghe thấy hai tiếng: "Khụ! Khụ!" truyền tới, thầy chủ nhiệm hai má nghẹn đỏ đi tới, chắp tay đứng trước mặt Diệp Sơ, vỗ vỗ bờ vai đã hóa đá của cậu: "Tiểu tử rất có chí khí! Sau này em nhất định sẽ là đóa hoa của Tổ quốc!"

Diệp Sơ: "..."

Vì vậy, trong những phút cuối cùng trước khi từ giã mái trường trung học, Diệp Sơ luôn luôn bình lặng đột nhiên thành danh. Cũng bởi tuyên ngôn đóa hoa của Tổ quốc, trong cùng một buổi sáng cậu đã nhận lại không ít ánh mắt lén nhìn cùng cười trộm.

Và về sau ra trường, mỗi lần gặp lại bạn bè hay đàn em, mọi người vẫn còn nhận ra " Đóa hoa của Tổ quốc", vừa nhìn thấy cậu là cười đến không ngậm được miệng.

Ôi chao! Chỉ có thể nói, thế giới này quá nhỏ, lại rất nhạt nhẽo, vất vả mã mới kiếm được trò cười nên người đời cứ cười mãi...

Vì phòng ngừa ông thầy chủ nhiệm có trí nhớ kinh người nói ra chyện xấu năm xưa, Diệp Sơ một tay kéo Tống Thừa Văn, một tay nắm tay Tống Đấu Đấu, bảo với thầy giáo: "Thầy ơi, thật không tiện, con còn có chút việc cần đi trước ạ!"

Nói xong, cậu kéo hai người nhanh chân đi, thầy chủ nhiệm ở phía sau vỗ ót một cái, bừng tỉnh: "Ô! Tôi nhớ ra rồi! Trò chính là 'Đóa hoa của Tổ quốc'!"

Tuổi đã cao, nhưng giọng ông vẫn rất vang, chỉ một câu như thế mà rất nhiều người xung quanh nghe được khiến Diệp Sơ mắc cỡ rảo nhanh bước chân.

Tống Thừa Văn ở đằng sau thấp giọng hỏi: "Đóa hoa Tổ quốc là cái gì?"

Tiểu tâm can của Diệp Sơ run một cái, quay đầu cười qua loa với hắn: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện hồi thi đại học thôi, chẳng có gì đáng nhớ..."

"Ồ? Vậy tại sao thầy giáo vẫn nhớ rõ ràng như vậy? Thầy tốt nghiệp cũng phải bảy, tám năm rồi đi?" Hắn còn lâu mới bị mấy câu chống chế của cậu đánh lừa.

Tiểu Diệp Lục nhìn đôi mắt đen của Tống Thừa Văn, ngầm hiểu nếu không khai ra thì hắn sẽ không tha.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cậu vẫn chịu thất bại mà nói rõ ràng mọi chuyện. Nhìn Tống Thừa Văn nhếch miệng, há mồm dự định nói.

Vội vàng cà nhắc đi qua dùng tay che miệng hắn, cậu không sợ chết mà trừng mắt đe dọa: "Không cho phép anh được mở miệng! Dám cười tôi, tôi liền cho anh biết tay!"

Phải biết, sự việc này khiến tâm hồn đơn thuần, ngốc nghếch của cậu tổn thương không ít... Cậu không muốn bị người khác cười nhạo nữa, càng không mong từ người mình... để ý...

Ai biết, đôi mắt Tống Thừa Văn chợt lóe lên tia sáng. Diệp Sơ cảm thấy không ổn, muón bỏ tay ra, nhưng bị hắn nhanh hơn một bước nắm lấy, đôi môi mỏng khẽ hôn lên lòng bàn tay cậu. Một giây tiếp theo, hắn cúi đầu, môi dán lên môi Diệp Sơ, "Biu!" một tiếng. Cậu nghe rõ ràng tiếng môi chạm môi, phát ra tiếng vang nhẹ kia.

Nụ hôn đầu... cứ như vậy... không còn?! Diệp Sơ ngơ ngác chớp mắt mấy lần, gò má đỏ bừng, đỉnh đầu bốc hơi nước.

Tống Đấu Đấu dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm vỗ vỗ tay baba: "Baba! Sao ba lại cắn môi thầy Diệp ạ?! Mặt thầy ấy đỏ bừng rồi kìa!!"

Tống Thừa Văn nhàn nhạt giải thích: "Là vì ba thích thầy Diệp!"

Tống Đấu Đấu hiểu mà như không hiểu gật đầu: "Oa! Hóa ra là như vậy!" rồi tiếp tục vui sướиɠ reo: "Con cũng rất thích thầy Diệp! Vì thế cũng được cắn miện thầy!"

Nói rồi, bé duỗi cánh tay nhỏ, ý đồ kéo người cậu xuống.

Diệp Sơ mơ mơ màng màng, theo động tác của bé cúi người theo, nhưng Tống Đấu Đấu bị baba túm lấy cổ áo xách lên, ném ra ngoài.

Trong mắt hắn lộ ra sát khí nhàn nhạt: "Con không thể cắn miệng thầy Diệp!"

"Vì sao ạ?" Tống Đấu Đấu đấm đấm hắn kháng nghị.

"Bởi vì con vẫn là trẻ con!"

Tống Đấu Đấu: "A..."

Hắn quay đầu lại, thấy người nào đó mặt vẫn dại ra, hồn ở trên mây. Hắn thở dài một tiếng trong lòng, kéo tay cậu, một bên cầm tay con trai, chậm rãi đi về phía trước: "Trước mắt nên tìm chỗ ăn cơm đã!"

Qua nửa ngày, Diệp Sơ mới tiêu hóa nổi sự thực Tống Thừa Văn cướp mất nụ hôn đầu của mình. Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn gò má, cùng đôi môi mỏng hồng nhạt của người kia, hai má lập tức ửng đỏ.

Tống Thừa Văn sủng nịch liếc nhìn cậu, thoáng dựa vào người cậu: "Biết vì sao tôi lại hôn thầy không?"

Diệp Sơ cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc.

"Bởi vì tôi cảm thấy, em rất... đáng yêu!"

"..."

Đôi khi những lời tâm tình của Tống tiên sinh quá trực bạch khiến người nghe xấu hổ lắm nha...

Tống Đấu Đấu hưởng thụ đãi ngộ được xách từ baba, đôi mắt không quên ngó đông ngó tây. Đóa hoa thuần khiết nhất đất nước nghĩ đến một tiệm ăn nhanh nuốt hồn các bạn nhỏ, K.F.C!!!!

"Ba ơi!! Con muốn ăn KFC!!" Nếu Tống Đấu Đấu nói vậy với đối tượng là người ba phúc hắc của mình, một là hắn sẽ không nhìn hoặc hai là: "Không được!"

Cho nên bé sẽ không bao giờ hỏi hắn.

"Thầy Diệp ơi~ con muốn ăn KFC! Hồi con bị ốm thầy đã hứa với con rồi! Khi nào khỏe thì thầy sẽ cho con ăn đến no căng!!" Tống Đấu Đấu nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn thầy giáo nhà mình.

Diệp Sơ suy nghĩ, cậu đã hứa thì sẽ làm, đặc biệt là lời hứa với trẻ con.

Cho nên cậu gật đầu: "Được rồi, nhưng không được ăn đến no căng! Chỉ được ăn ít thôi!"

"Vâng! Vạn tuế!!! Thầy Diệp là tốt nhất!!" Đấu Đấu cao hứng giơ tay làm động tác chữ V.

Tống Thừa Văn làm sao không đọc được suy nghĩ của con cừu nhỏ nhà mình? Hắn trầm mặc nhìn bé, Tống Đấu Đấu cảm nhận được luồng áp lực vô hình tới từ baba, lập tức ngoan ngoãn.

Im lặng một chút, bé đối nhiên ngẩng đầu mỉm cười với thầy giáo: "Hơn nữa, con còn muốn uống một chén chúc mừng!!"

"Tống Đấu Đấu!" Thanh âm nghiến răng của Tống Thừa Văn vang lên: "Con chừng mực chút cho ba!"

... ...

Vì chỉ là trấn nhỏ nên địa điểm giải trí không nhiều, Diệp Sơ chỉ tùy tiện mang theo hai ba con nhà họ Tống đi dạo vài vòng.

Sau đó, Tống Đấu Đấu có hứng thú với cái xe thú nhún trước cổng siêu thị. Đầu xe được tạo hình theo nhân vật phim hoạt hình, thân xe được cố định.

Chỉ cần cho vào hộp mấy đồng tiền lẻ là hệ thống sẽ nhún lên nhún xuống, phát ra nhạc vui tay và nhấp nháy đèn.

Hình như đây là lần đầu tiên Đấu Đấu được chơi thứ này, nên phi thường thích thú. Diệp Sơ cho bé chơi thử một lần, thấy chưa đã nghiền liền mè nheo cậu cho ngồi thêm lần nữa.

Đợi đến khi cậu đem hết tiền xu trong người tiêu sạch, thời gian cũng không còn sớm, nên về nhà thôi.

Không ngờ Đấu Đấu tiếc nuối bà ra khỏi xe, giương mắt mong chờ nhìn cậu: "Thầy Diệp ơi! Ngày mai chúng ta có thể đến đây chơi tiếp được không ạ?"

"..." Diệp Sơ nhất thời bị áp lực thật lớn.

Về đến nhà, Diệp mẫu hậu đã làm một bàn cơm rất lớn đợi sẵn.

Thừa dịp hai ba con họ Tống đi rửa tay, Diệp mẫu hậu một mặt ái muội ngồi bên người con trai: "Tiểu Sơ, thế nào, đã gặp Tiểu Nguyệt chưa?"

"Mẹ! Mẹ đang nghĩ cái gì thế? Con với Nguyệt tỷ chơi với nhau từ nhỏ, con luôn coi chị ấy là chị gái thân thiết! Sao mẹ lại đi tác hợp con với chị ấy chứ!" Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Sơ nhịn không được mà trắng cả mắt.

"Lớn tuổi hơn thì làm sao chứ? Bây giờ không phải lưu hành mốt bạn máy bay bà già sao? Điều kiện của Tiểu Nguyệt tốt như thế, từ nước ngoài du học về, bao nhiêu đàn ông xếp hàng kìa! Nếu không phải cô Trương vừa ý con, thì còn lâu mới có cơ hội!" Bà rất thức thời, đến cả "cụm từ máy bay bà già cũng biết".

"Mẹ! Mẹ đừng phí tâm tư nữa! Con đã nói là chưa muốn kết hôn mà!"

Diệp mẫu hậu tức đến nỗi muốn phang luôn cả cái vá xào vào mặt cậu, nhưng vừa lúc thấy Tống Thừa Văn và con trai hắn ra, bà lập tức thả tay xuống, ôn nhu cười: "Đấu Đấu lại đây! Bà nội cho con ăn cơm!"

Tống Thừa Văn nghĩ ở trong lòng, nếu như dựa theo bối phận mà người Trung Hoa hay sử dụng, con trai mình nên gọi Diệp mẫu hậu là bà ngoại mới đúng!

Này, Tống tiên sinh! Anh đòi hỏi nhiều quá đấy!

Buổi tối hôm đó, Diệp Sơ thúc Tống Thừa Văn đi tắm trước mình, thừa dịp Đấu Đấu vẫn chưa buồn ngủ thì có thể lôi hắn đi.

Nhìn gương mặt tính kế rồi tự mình đắc ý của người nào đó, Tống Thừa Văn bất động thanh sắc, không nói gì vào phòng cậu. Còn Diệp Sơ ở ngoài phòng khách, cùng Đấu Đấu chơi game.

Một lát sau, Diệp đại vương và phu nhân đứng dậy về phòng đi ngủ, trong phòng khách chỉ sót lại hay thầy trò.

Tống Đấu Đấu chuyên tâm nhìn màn hình máy chơi game, Diệp Sơ thì suy nghĩ hướng phát triển tiếp theo của tiểu thuyết, không ai quấy rầy ai.

Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện Tống Thừa Văn còn chưa có ra liền lên tầng tìm hắn. Chỉ thấy người nào đó mặc một thân áo ngủ màu lam nhạt, tóc ướt nhẹp, nhiều hơn mấy phần khí chất trời đất hòa hợp. Giờ phút này hắn đang dùng tay đỡ cằm, suy tư nhìn chằm chằm cậu đang cầm nắm cửa.

===♥♥♥===

Chương 39: Nhìn lại thấy tàn tạ!

Diệp Sơ không hiểu: "Sao thế?"

Tống Thừa Văn nghiêng đầu qua chỗ khác, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."

Mỗi lần mắt đối mắt với hắn, Diệp Sơ đều rất nghi hoặc, tại sao trên thế giới lại có đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác chìm sâu vào như vậy chứ? Mà đáy mắt của hắn thường không chút rung động, giống như mọi thứ đều là sự buồn tẻ, không nhìn ra sâu cạn.

Xuống chút nữa chính là đôi môi mỏng đẹp mắt, nhớ tới nụ hôn ngày hôm nay, Diệp Sơ cảm thấy cả người mình không ổn. Nụ hôn đầu cứ vậy bị mất, thật là khiến người khác hơi khinh bạc mà!

Tống Thừa Văn thấy biểu tình xoắn xuýt của người nào đó, duỗi ngón tay dài ra điểm lên mi tâm của cậu.

Vừa phục hồi tinh thần liền nhìn thấy đáy mắt mang theo ý cười le lói của hắn, cậu gãi đầu, đổi đề tài: "Sao anh còn chưa lau khô tóc?"

"Giúp tôi lau đi!" Tống Thừa Văn pha trò.

"... Được rồi..." Cậu suy nghĩ một chút, thấy chết mà không sờn lôi kéo hắn để hắn ngồi bên mép giường, sau đó thừa dịp ra ngoài tìm máy sấy tóc liền xách theo Tống Đấu Đấu vào rửa ráy.

Hiện tại Đấu Đấu đã có thể tự mình tắm, nhưng Diệp Sơ vẫn không yên lòng mà mở cửa phòng tắm để có chuyện gì thì bé sẽ gọi.

Sau đó cậu cắm điện máy sấy, "Phù... phù..." thổi lên tóc hắn.

Chất tóc Tống Thừa Văn hơi cứng, tuy không phải cứng đến nỗi đâm được người khác, nhưng vẫn khiến Diệp Sơ thấy nhột nhột. Mà tóc ngắn cũng có cái tốt, sấy không bao lâu liền khô.

Diệp Sơ còn dùng lược giúp hắn chải đầu, toàn bộ tóc được chải xuống dưới, còn mang theo một chút ẩm ướt mà ngoan ngoãn dán vào mặt, thu liễm khí chất nhất quán ác liệt của hắn, mang theo mùi vị mỹ nam của gia đình.

Thỏa mãn nhìn thành quả, Diệp Sơ khoanh tay gật đầu.

Nhìn trên giường thấy điện thoại, ngẫm lại cả ngày nay mình chưa sờ vào nó, không biết có tin tức gì không. Đang định vươn tay lấy nó thì Tống Thừa Văn ngăn cản: "Đấu Đấu còn đang tắm, em đi xem thử đi?"

Bị hắn nói như thế, Diệp Sơ đúng là không có nửa điểm yên lòng, thu tay về, cố ý cầm lấy khăn tắm hôm qua Diệp mẫu hậu mua, hướng đến phòng tắm.

Tống Thừa Văn dựa vào bên giường, ánh mắt bất thiện nhìn điện thoại cục gạch.

... ...

Đường Sở ngồi trong phòng nghỉ ngơi, để thợ trang điểm giúp anh chỉnh sửa tóc.

"Đường Sở, tạo hình lần này của cậu vẫn nên là chàng trai băng giá, lạnh lùng đi?" Thợ trang điểm John vừa xịt tóc cố định vừa hỏi.

Đường Sở không yên lòng nhìn điện thoại, không nghe thấy câu hỏi của y.

Vừa nãy, ngay khi kết thúc ghi âm rồi nghỉ ngơi, dự định lợi dụng thời gian giữa giờ để có thể gọi cho Diệp Sơ.

Nhưng không ngờ tiếp anh lại là thanh âm của một người đàn ông xa lạ, hơn nữa trực giác mãnh liệt gào lên với anh, tên kia chính là Tống Thừa Văn!

"Anh là Tống Thừa Văn?" Đường Sở lập tức tạc mao.

"Đúng!" Hắn không hề che giấu mà thừa nhận.

"Tại sao anh lại cầm điện thoại của Diệp Sơ? Diệp Sơ đâu? Hai người đang ở chỗ nào??" Đường Sở liên tiếp đặt câu hỏi.

Diệp Sơ tại đang ở với tôi, mà chúng tôi đang ở... nhưng nói cho anh biết để làm gì?" Nói xong, hắn không khách khí chút nào cúp điện thoại.

Đường Sở gọi lại, nhưng vẫn không có người nhận.

Đáng ghét! Anh biết tên đàn ông này không có ý tốt với Diệp Sơ! Cậu còn nói hắn ta ở ngay tầng dưới, đó không phải là gần quan được ban lộc sao?

"Đường Sở... Đường Sở!"

Người bên cạnh không ngừng kêu to thì anh mới để ý, anh hoàn hồn: "Hả? John? Làm sao vậy?"

"Người ta vừa nói chuyện với cậu, cậu lại không đáp ứng người ta, người ta đau lòng chết mất!" Y nói, ủy khuất đúng kiểu thục nữ e thẹn che mặt, ai oán khóc lóc.

Trán anh lập tức xổ ra ba đường đen nhưng không thể nói gì, John là thợ trang điểm số một của công ty, kể cả có là ngôi sao lớn tới cỡ nào thì vẫn phải nhường y bảy, tám phần mặt mũi.

"Thật xin lỗi, hát xong có chút mệt mỏi, cho nên hơi thất thần. Anh mới hỏi tôi cái gì?" Anh lên tinh thần, xin lỗi y.

"Tôi hỏi cậu muốn tạo hình thế nào trong album mới?"

"A, tôi chưa thu xong các ca khúc, bài chủ đạo vẫn còn đang tranh luận, cho nên khoảng chừng hai ngày nữa mới có thể quyết định được!"

"Ồ, vậy tôi biết rồi!" Y gật đầu,tiếp tục giúp anh chuẩn bị tốt trang điểm cho chương trình tiếp theo.

Kỳ thực John rất khinh thường anh, Đường Sở hồi còn ở Mỹ được một công ty chọn trúng, làm ca sĩ hát chính trong một nhóm nhạc. Đối với thị trường toàn những người tóc vàng mắt xanh, Đường Sở là người Đông Phương mang mị lực, nhất định sẽ thu hút rất nhiền fans. Công ty giải trí nọ chính là ôm ý tưởng mạo hiểm như vậy mới cho Đường Sở vào một nhóm.

Tướng mạo Đường Sở anh tuấn, xuất hiện trong một dàn những người bản địa tạo bất ngờ lớn, thu hút không ít người hâm mộ, kiếm đủ tiền cùng tài, ở trong nước rất nổi tiếng.

Hơn nữa công ty giải trí tại nước ngoài có tài nguyên toàn cầu cùng phương thức đào tạo vô cùng chuyên nghiệp, Đường Sở cùng ban nhạc kia lên như diều gặp gió.

Nhưng Mỹ dù sao cũng là ngọn cờ đầu của thế giới, trên thực tế có tính bài ngoại. Đường Sở sau khi đã đạt đến hiệu quả nhất định liền lâm vào thế bí.

Đầu tiên là lượng tiêu thụ album liên tiếp trượt xuống, tỉ lệ người xem chương trình giảm không ngừng. Công ty cũng tìm một loạt biện pháp nhưng thủy chung không thể cứu vãn được sự suy đồi.

Đối với quân cờ không còn tác dụng, công ty sẽ không lưu tình vứt bỏ. Mà phía Đường Sở đã sớm truyền ra tin tức rời nhóm nhạc, cho nên công ty bên kia rất nhanh giải ước để anh tự mình hoạt động.

Nếu so sánh với công ty Hoa Thần hiện tại, anh được hưởng thụ không ít đãi ngộ, được solo so với suy nghĩ trước đó của anh đã là một cơ hội tốt hơn không ít.

Nhưng cũng bởi vậy mà có nhiều người ở sau lưng nghị luận, anh vì leo được lên giường của ông chủ Hoa Thần nên mới được coi trọng như thế.

... ...

Tắm xong cho Đấu Đấu, Diệp Sơ để hai ba con họ Tống cùng về phòng ngủ.

Nào có thể ngờ nhóc con vừa mới nắm tay ba mình ra khỏi phòng cậu, liền buông lỏng tay hắn, thật nhanh nói: "Ba hôm nay ngủ một mình đi! Con sẽ ngủ với thầy Diệp!"

Rồi chạy tót vào phòng thầy giáo, "Ruỳnh!" một tiếng đóng cửa.

Tiểu Diệp Lục nhìn thấy nhóc con béo tròn đắc ý ha ha cười chạy tới bên, Tống Đấu Đấu dùng tay ngắn, chân ngắn bò lên giường cậu, ôm lấy eo cậu làm nũng cọ cọ: "Thầy ơi! Tối nay hai chúng ta cùng ngủ thật ngon nhé!"

Diệp Sơ hiểu rõ trái bóng nhà mình, nếu cự tuyệt bé thì ngay một giây sau sẽ nhận lại một gương mặt nước mắt lưng tròng.

Bất đắc dĩ phải gật đầu: "Được, nhưng thầy Diệp vẫn còn một số việc cần làm, con phải đi ngủ trước."

Tống Đấu Đấu vui sướиɠ gật đầu, trùm chăn lăn một vòng vào góc, tự bao mình thành một cái bánh tét tròn xoe: "Thầy Diệp! Chúc thầy ngủ ngon ạ!"

"Chúc con ngủ ngon!" Diệp Sơ nói rồi tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn học.

Nhìn Đấu Đấu tiến vào mộng đẹp, Diệp Sơ mới thở phào mở máy tính bàn.

Cũng may Diệp Sơ có thói quen cất giữ tài liệu cả trên mạng, chỉ cần vào tư liệu mạng là cậu có thể mở ra văn bản tiểu thuyết mình đang viết.

Đầu tiên là phải vào diễn đàn Thịnh Thế, trước đấy cậu đã thả vào đó mấy thông báo tạm dừng, chỉ sợ mình quá lâu không cập nhập thì hệ thống sẽ tự động thay đổi.

Phía dưới có thêm rất nhiều bình luận, quả nhiên được lên bảng là được đãi ngộ khác! Nguyên bản hồi đầu chỉ có vài độc giả trung thành, bây giờ mỗi ngày đều có thể thu được rất nhiều lời bình, lượt bình chọn cùng vân vân từng bước đi lên, tình cờ có thể thu thêm được vài độc giả quăng bom.

Đối với tình trạng hiện tại, Diệp Sơ rất thỏa mãn.

Mà Gạo kê lại thấy vẫn chưa đủ, nếu muốn tuần sau leo lên được Tác giả đề cử để một lần thành danh thì cơ sở của Diệp Sơ vẫn còn chưa tốt.

Cho nên cô muốn cậu năng nổ lên một chút, mỗi khi trả lời bình luận độc giả thì bán manh một chút, như vậy có thể lưu lại những độc giả này, từ đó biến họ thành chân ái fans.

Nhưng Diệp Sơ đừng nói là bán manh, ngay cả trả lời bình luận cũng rất ít. Mạng văn học Thịnh Thế vì vô cùng muốn tác giả cùng người đọc giao lưu, ngoại trừ có thể đăng truyện lên, thì mỗi tác giả đều có một tường nhà để họ có thể lưu lại những lời muốn nói.

Có tác giả ngoại trừ lăn lộn bán manh kể chuyện sinh hoạt hàng ngày, còn thi thoảng đăng lên một bức ảnh tự sướиɠ dã được ps (photoshop) quá đà hoặc ảnh thú cưng nhà mình hòng ngầm dụ dỗ độc giả để lại đánh giá, ném mìn các loại.

Mà tường nhà Diệp Sơ, luôn là tình trạng vườn không nhà trống...

Cho nên cậu hoàn toàn không biết nên bán manh thế nào, kể cả có bứt hết tóc trên đầu cậu cũng không nghĩ ra a...

Vì vậy Gạo kê liền ném cho Diệp Sơ một quyển từ điển bán manh, bên trong có các chiêu thức lưu... à nhầm bán manh thần chưởng, ví dụ: cầu xoa xoa, lăn lăn, cầu bao dưỡng... đủ loại chiêu thức.

Diệp Sơ lười biếng thay đổi một vài chiêu thức để trả lời bạn đọc, mọi người tựa hồ rất nhiệt tình, đoán chừng trước đây cậu quá e thẹn.

Hiện giờ cậu đã viết tới ông chủ của công ty giải trí Điền Học Đông đã hiểu rõ trái tim mình, anh chính là bất tri bất giác bị Diệu Văn hấp dẫn, bắt đầu triển khai sự theo đuổi cường liệt.

Mà Diệu Văn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của anh, hơn nữa lần trước cậu còn bị tàn nhẫn làm tổn thương, không muốn sa vào tình yêu một nữa, đặc biệt còn là một đoạn luyến ái bị cấm đoán.

Điều này làm cho tất cả người đọc đều gấp gáp nha! Tiểu thuyết viết đến mười mấy vạn chữ mà hai nhân vật chính vẫn còn ở giai đoạn ám muội là thế nào? Đặc biệt là tiểu thụ mãi chưa làm rõ được tâm ý của mình, lúc nào mới có thể tu thành chính quả đây?!!!

Mà đúng lúc này, Diệu Văn chiếm được ưu ái từ một vị đạo diễn nước ngoài, muốn đi ngoại quốc quay một bộ phim. Nói cách khác, Điền Học Đông sẽ không được gặp cậu trong mấy tháng, nỗi khổ tương tư làm sao mà giải được?

[Cá nhỏ nổi phao bong bóng: Điền tiên sinh của chúng ta mau mau chiếm tiểu thụ đi!! Cá đến miệng rồi còn bơi ra nước ngoài!! Lỡ đâu không về thì sao!!]

[Miêu Miêu: Lâu trên +1]

[Nhìn lại thấy tàn tạ: Cầu tác giả mau mau viết thịt thịt!! Nếu nhịn lâu quá tiểu công của chúng ta lại ức chế làm ra chuyện vô nhân đạo!!]

...

Những bình luận từ đó trở xuống đều càng không có hạn chế, ngày càng có khuynh hướng lệch lạc. Diệp Sơ nhìn mà không nhịn được oán thầm, bây giờ con gái đều phóng khoáng như thế sao? Mấy bình luận này có thể mang tính hạn chế được không?

===♥♥♥===

Chương 40: Tôi là một cái khóa mở cửa!

Diệp Sơ quyết định mình cứ tiếp tục im lặng thôi, nếu xuất hiện thì cậu chắc chắn sẽ bị các cô gái kia xồ lấy, sau đó gặm đến xương không còn.

Gạo kê còn phân phó, hai ngày nay nhất định phải giữ vững tiến độ, nếu không bản thảo không kịp tuyên truyền sẽ là phiền toái lớn.

Đã hai ngày Diệp Sơ không viết, một khi dừng lại sẽ ngượng tay, còn phải tìm cảm giác, mạch suy nghĩ để tiếp tục gõ gõ.

Dưới ánh đèn mờ mờ, Diệp Sơ gõ thật nhanh, còn phải chú ý âm lượng phát ra từ bàn phím, không thể quá vang đánh thức Đấu Đấu.

Chờ cậu nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ, cũng đến lúc ngủ. Cậu lưu bản thảo, tắt máy tính lên giường.

Vừa mới nằm, Tống Đấu Đấu như có cảm ứng, lập tức bò vào trong ngực cậu, hai tay hai chân đầu quấn lên người thầy giáo như con bạch tuộc nho nhỏ.

Bất đắc dĩ phải ôm lấy bé, tránh để bé rơi xuống.

Vừa mới nới lỏng tâm tình để nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Diệp Sơ đột nhiên cảm nhận được một khí tức không đồng dạng lững lờ trong không khí. Khẩn trương mở mắt, cậu liền bị một bóng đen lóe lên bưng kín miệng.

Diệp Sơ vốn rất kinh hoàng, sợ đến tim nhảy lên một cái. Nhưng rất nhanh ngửi được mùi hường quen thuộc từ tay của người nọ: "Tống tiên sinh?"

"Suỵt!" Ngón trỏ thon dài của Tống Thừa Văn đặt lên môi cậu, ra hiệu cho cậu không cần mở miệng.

Diệp Sơ suy nghĩ một chút, nhìn tình huống chung quanh, cậu có thói quen khóa trái cửa phòng, Tống Thừa Văn làm sao có thể vào? Lẽ nào hắn học qua bẻ khóa?

Cậu thì cứ YY, hắn đã đem Tống Đấu Đấu xách lên, muốn tách bé ra khỏi cậu. Không ngờ con trai hắn như có lực hút, cứ vững vàng dính lên người cậu.

Buông tay ra, hắn suy nghĩ một biện pháp rồi duỗi tay ra cù cù nách bé. Tống Đấu Đấu ha ha bật cười từ trong mơ, sau đó tự động tách ra khỏi Diệp Sơ rồi lăn đi.

Tiểu Diệp Lục nhìn hắn ôm lấy con trai, cho là hắn muốn mang Đấu Đấu về ngủ với mình, không ngờ một giây sau, hắn giơ chân dài tiến vào ổ chăn của cậu.

"Anh..."

"Suỵt! Đừng nói gì cả! Tôi vừa thấy bác trai ra ngoài uống nước!" Hắn nhàn nhạt nói nhưng khiến cậu cứng đờ, cử động nhẹ cũng không dám.

Trước hết để Đấu Đấu tìm được một vị trí tốt trong l*иg ngực mình, bé lập tức trở lại thành bạch tuộc vùi vào người baba ngủ không biết trời trăng.

Mà giường của cậu chỉ lớn hơn giường đơn một chút, cậu với Đấu Đấu ngủ thì may ra đủ, nhưng nhét thêm một Tống Thừa Văn thân dài mét tám thì cái giường trở nên bé tí.

Bởi vậy, coi như không cố ý, thân thể hai người dính chặt vào nhau.

Im lặng một chút, Tiểu Diệp Lục hỏi: "Tống tiên sinh, anh không cảm thấy có chút chật sao?"

"... Vậy em có ý tưởng nào làm cho bớt chật không?" Trong lời nói của hắn có chút quanh co.

"..."

Lại vài giây, hắn đột nhiên mở miệng: "Tôi có biện pháp!"

Nói xong, eo Diệp Sơ đã bị cánh tay lớn kéo lấy, mặt cậu kề sát vào một l*иg ngực cứng rắn.

"Như thế này... sẽ không lo chen chúc nữa!" Thanh âm trêu chọc của người nào đó truyền tới.

Cậu nghĩ thầm: mới là lạ!

Vốn định giãy dụa, nhưng bên tai nghe thấy tiếng tim đập hơi gấp gáp, không hề trầm ổn. Đó là... tiếng tim đập của... Tống Thừa Văn!

Nguyên lai người nào đó không hề bình tĩnh như vẻ ngoài nha~ Diệp Sơ trong lòng thầm nghĩ xấu.

Chưa từng có tư thái thân mật cùng nằm trên một chiếc giường với người lạ khiến cậu không quen. Vốn định lấy một góc độ không dễ bị phát giác mà cục cựa, nhưng không ngờ chân cậu đυ.ng phải một bộ vị nóng nỏng, làm Tiểu Diệp Lục sợ đến không dám ngọ nguậy nữa.

Hô hấp của Tống Thừa Văn cũng theo đó mà hỗn loạn một chút, hắn khàn khàn nói: "Em tốt nhất không nên cử động! Nếu không tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"

Tiểu Diệp Lục lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, cho dù bóng tối không thấy rõ gì, nhưng vẫn phải tự thôi miên bản thân mau chìm vào giấc ngủ.

Sau một ngày mệt mỏi, cậu cứ vậy nặng nề ngủ thϊếp đi.

Mà, cậu cũng tiến vào giấc mộng xa xăm...

Trong mơ, cậu trở về thời gian mới bước chân tới đại học C.

C đại là trường đại học trọng điểm toàn quốc, việc học tập tại đây vô cùng bận rộn. Cho dù hệ giáo dục mầm non mới được thành lập, nhưng mời được không ít giáo viên nghiên cứu chuyên sâu và hàng đầu nội quốc về mảng này làm giảng viên.

Diệp Sơ thi được C đại, nhưng bất hạnh bị phân phối theo cái khoa chỉ có năm sinh viên nam. Đương nhiên không có nam thanh niên nào can tâm ở đây học chăm sóc trẻ con, vì vậy bọn họ đều nhanh chóng đi hỏi thăm thủ tục chuyển khoa.

Mà chuyển khoa đâu phải cứ vậy là được chấp nhận? Trong sổ tay sinh viên của C đại có quy định, nếu muốn chuyển ngành, đầu tiên thành tích tại khoa phải nằm trong ba vị trí đầu, sau đó còn phải tham gia khảo thi tại khoa muốn theo, nếu đạt mới được chuyển.

Nhưng ba vị trí đầu đều là sinh viên nữ nắm giữ thì còn lâu mới có thể xoay chuyển sự tình. Còn cứ khư khư giữ ý muốn chuyển khoa thì ngoại trừ trở thành trùm học tập thì may ra. Nhưng vấn đề là nếu đã học tốt thì không cần chuyển ngành nữa!

Lúc trước phòng ký túc có bốn người, chính là bốn nam sinh theo ngành giáo dục mẫu giáo, một người thì về nhà sống, cho nên một giường trống. Mà trường học luôn tính toán tỉ mỉ, làm sao có chuyện để không, vì vậy liền an bài cho một sinh viên khác hệ sang ở.

Nhưng bạn học kia từ lúc bọn Diệp Sơ đi tập quân sự cho đến khai giảng đều không xuất hiện. Các bạn cùng phòng khác lấy điều này làm vui, dù sao cũng đại biểu ba người bọn cậu có thể tùy ý sử dụng phòng bốn người này.

Vào một buổi chiều thứ bảy ánh nắng tươi sáng, hai người bạn kia đều ra ngoài chơi game. Diệp Sơ đối với game gì đó không hứng thú, cũng phải nói cậu không có sở thích với thứ gì quá đặc biệt, chỉ là thi thoảng viết ít tản văn linh tinh.

Nằm ườn hơn nửa ngày, cậu rốt cuộc rời giường, nhớ ra quần áo của mình đã đầy chậu mà chưa có giặt. Con trai đều là thế, đối với quần áo có thể một tuần không động đến, mãi đến khi cái chậu bốc mùi mới bắt đầu nhúc nhích.

Tuy quần áo cậu chưa hẳn là một tuần, nhưng cũng lâu rồi. Thấy trời nắng đẹp thì phải giặt rồi phơi cho chóng khô, Diệp Sơ hổn hà hổn hển giặt xong hết cả chậu, lúc đang loay hoay phơi ngoài ban công thì cửa phòng đột nhiên được mở ra.

Rõ ràng bảo là đi chơi cả đêm, sao lại về?

Diệp Sơ mò ra xem, chỉ thấy một thanh niên kéo vali, cứ như vậy ngược sáng đi tới. Tướng mạo người nọ dần rõ ràng, mặt mày sáng sủa, ánh mắt tinh quái, sống mũi thẳng cùng nụ cười cực sáng lạn, da dẻ màu lúa mạch khỏe mạnh, tiếng nói của anh khiến người nghe phi thường thoải mái: "Chào cậu! Tôi là Đường Sở!"

Diệp Sơ ngơ ngác nhìn chàng trai như bước ra từ ánh nắng, quần áo treo trên giá phơi mà không vắt khô, bắt đầu tong tỏng nhỏ nước như trời mưa.

Nước từ trên nhỏ xuống, rơi vào đầu, vào mắt Diệp Sơ, cậu bất ngờ: "A!" một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Lỗ tai truyền tới tiếng cười trầm thấp, thêm một bàn tay ấm nóng vươn đến, sờ sờ tai cậu.

Cậu mở mắt ra, Đường Sở trước mắt đổi thành gương mặt Tống Thừa Văn...

"Thầy Diệp!! Thầy Diệp!!" Bàn tay bụ bẫm của Tống Đầu Đấu vỗ nhẹ lên mặt cậu, kêu to.

Diệp Sơ từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Tống Đấu Đấu, vẫn có chút chưa hoàn hồn.

"Thầy Diệp mau rời giường đi thôi! Vừa nãy bà nội bảo ăn sáng xong sẽ dẫn con đi bẻ ngô!! Con thích ăn ngô nhất!!" Tống Đấu Đấu hưng phấn vung vung tay.

"Con có đồ ăn vặt nào mà không thích sao?" Diệp Sơ giả bộ trách bé.

Tống Đấu Đấu sờ gáy cười khúc khích: "Ha ha! Hình như là không có ạ!"

Rồi bàn tay bụ bẫm lại kéo lấy cậu: "Thầy ơi! Mau nhanh lên!!"

"Đến đây! Đến đây!" Diệp Sơ đành phải rời giường, nhà có con nhỏ đúng là chẳng bao giờ được ngủ nướng!

Rửa mặt, thay quần áo xong xuôi đi xuống nhà, Tống Thừa Văn cầm trong tay Ipad, chuyên chú đọc tin tức, cậu suy đoán hắn là đang làm việc đi. Nhưng sáng nay hắn đi lúc nào, có bị ba mẹ cậu bắt gặp không?

Lặng lẽ xem hành động của Diệp mẫu hậu, thấy không có phản ứng gì. Không phải là cậu không mong bà có gì khác thường, mà là nếu đột nhiên phát giác một người đàn ông đi ra khỏi phòng con trai mình vào sáng sớm, không bị hù chết mới lạ đấy!

"Thầy Diệp ơi!" Tống Đấu Đấu hào hứng chạy tới, ôm lấy bắp đùi cậu: "Con đã chuẩn bị xong rồi ạ! Bất cứ lúc nào cũng có thể đi!"

Diệp mẫu hậu mặc cho bé một chiếc áo dài tay, phòng ngừa côn trùng ngoài ruộng cắn bé.

Bà từ giữa nhà đi ra, cầm một cái quần: "Ôi trời! Xem trí nhớ của bà già này, mẹ quên mất ba con có cái quần cần sửa lại, đã hẹn sẵn với hàng may rồi mà quên mất!"

"Tiểu Sơ à, Đấu Đấu muốn đi hái ngô, để trẻ nhỏ tự mình trải nghiệm cuộc sống thôn quê cũng tốt, con thấy đúng không?"

"A... vâng..." Cậu gật đầu tán thành.

"Cho nên con mang bé đến ruộng đi, mọi người ở đó con đều biết hết mà?"

Diệp Sơ suy nghĩ một chút, mấy năm rồi cậu chưa ra ruộng nhưng vị trí thì cậu vẫn nhớ, vì vậy liền đáp ứng: "Vâng, con biết rồi ạ!"

Tống Đấu Đấu tựa hồ phi thường mong đợi lần đi chơi này, Diệp Sơ ăn sáng mà bé cứ líu ra líu ríu bên tai cậu không ngừng.

Háo hức quá khiến Diệp Sơ quào quào hai, ba đũa kết thúc chương trình, chuẩn bị dẫn bé đi.

Cậu đi giày, quay đầu lại định dặn Tống Thừa Văn ở nhà đợi mình với con trai đi hái ngô về.

Nào ngờ vị trí hắn ngồi đã không còn bóng người, Diệp Sơ còn đang nghi hoặc thì một thanh âm đột nhiên vang lên từ phía sau: "Em tìm cái gì?"

Cậu quay đầu lại, thấy ai đó ăn vận chỉnh tề, nắm tay con trai nhìn mình.

"Sao..." Tiểu Diệp Lục nhất thời không phản ứng kịp.

"Chỉ có hai thầy trò tôi không an lòng, vừa nãy tôi có tra, thời tiết này ngoài ruộng có rất nhiều rắn, vạn nhất hai người gặp rắn thì làm sao bây giờ?" Hắn dùng tay đỡ cằm, nghiêm túc hỏi.

Diệp Sơ: "..."

===♥♥♥===

Chương 41: Mác phá bĩnh thật to nha~

Cuối cùng lại biết thành ba người Diệp Sơ, Tống Đấu Đấu và Tống Thừa Văn cùng đến ruộng ngô nhà Diệp Sơ.

Sáng sớm khí trời rất tốt, gió nhẹ hiu hiu, mặt trời trong sáng treo trên bầu trời, đi ven đường còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa dại. Tống Đấu Đấu cao hứng tránh thoát tay Diệp Sơ, hướng hoa dại bên đường chạy tới.

"Hồi Đấu Đấu còn ở Mỹ, phần lớn thời gian đều là quản gia chăm sóc. Ông quản gia là một người phi thường cẩn thận, sợ Đấu Đấu xảy ra chuyện bất trắc nên căn bản không cho bé ra ngoài chơi, hoặc là chỗ chơi đều được bố trí rất an toàn. Mà những chỗ đó thường thường không có gì vui." Đây là lần đầu tiên Tống Thừa Văn nói về Đấu Đấu, nói về sinh hoạt khi còn ở Mỹ của hai ba con, trước khi gặp Diệp Sơ.

Diệp Sơ kinh ngạc đem suy nghĩ của mình trực bạch nói ra: "Đây là lần đầu tiên anh nói về cuộc sống trước đây với tôi!"

"Thật không?" Tống Thừa Văn nhíu mày nhìn cậu, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng vui sướиɠ.

Diệp Sơ ý thức được mình nói cái gì, đỏ mặt nghiêng đầu đi.

Ý cười đáy mắt của hắn ngày càng sâu, đưa tay nắm lấy vai Diệp Sơ, chậm rãi đi về phía trước.

Diệp Sơ giãy dụa: "Đừng, mọi người thấy sẽ không tốt!"

Lúc này vừa vặn có một chiếc xe điện đi qua hai người. Trang phục của hắn rất chỉnh chu, là người sạch sẽ sáng sủa, không tránh khỏi người điều khiển xe nọ hai mắt nhấp nháy tỏa sáng,

Vì vậy, xe điện chỉ có thể đi sang bên trái, mắt nhìn thẳng.

"Em xem đi, căn bản không có người nhìn chúng ta!" Hắn cảm thấy buồn cười.

Diệp Sơ vô lực phản bác, chỉ có thể vô lực để hắn kéo đi.

Đến ruộng ngô nhà Diệp Sơ, Tống Đấu Đấu nhìn thửa ruộng trải dài đầy những cây ngô với bắp ngô béo mập liền hào hứng xông tới, dùng hết sức bình sinh bẻ xuống một bắp, rồi quăng quăng trước mặt cậu: "Thầy Diệp ơi!! Thầy xem này!! Bắp ngô thật lớn!!"

Diệp Sơ mỉm cười gật đầu, cầm rổ trong tay đưa tới để cho Đấu Đấu thả ngô vào.

Tống Đấu Đấu cao hứng hái một bắp lại thêm một bắp, Diệp Sơ ở đằng sau giúp bé cầm rổ, nhìn bé bẻ ngô đến vui không biết trời đất ở đâu.

Bõng nhiên, Diệp Sơ nghe thấy trong bụi cỏ chỗ Đấu Đấu đang đứng đột nhiên sột soạt, trực trác nói cho cậu hẳn là có ths gì đó. Đấu Đấu không hề chú ý, cứ cao hứng chạy qua bên đó.

"Không được qua!" Diệp Sơ lập tức ý thức đó sẽ là thứ nguy hiểm, đột nhiên hét lên, đẩy bé ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, một con rắn xanh từ trong bụi cỏ trườn ra, cùng Đấu Đấu đối mắt rồi ngạo kiều trườn ra.

Tống Đấu Đấu lần đầu tiên đối mặt với một con rắn gần như vậy, lại còn rất bất ngờ, mông vì bị ngã nên rất đau, "Oa!! Oa!" khóc lớn.

TỐng Thừa Văn đang tùy ý thưởng thức phong cảnh thôn quê liền bị tiếng khóc của con trai làm cho chú ý, lập tức sải bước chạy tới. Ánh mắt liếc thấy con rắn đang dần trườn xa, con trai thì ngồi dưới đất vừa khóc vừa dụi mắt, Diệp Sơ ở bên cạnh an ủi bé.

Đi lên kéo Diệp Sơ ra, Tống Thừa Văn tỉ mỉ kiểm tra người Tống Đấu Đấu từ trên xuống dưới.

"Đấu Đấu, con đau ở đâu?" Âm điệu của hắn vẫn luôn vững vàng, trầm thấp.

Tống Đấu Đấu khóc chính là cứ khóc, nơi nào nghe được tiếng baba.

Diệp Sơ vội vã giải thích: "Không sao đâu, Đấu Đấu không bị cắn, chỉ là hoảng sợ..."

Nghe cậu giải thích hắn mới yên lòng nhưng vẫn muốn xem người bé còn vết thương nào không. Xác định không có gì đáng ngại liền ôm bé lên, vỗ nhẹ lưng giả bộ mắng: "Được rồi Đấu Đấu, con là một tiểu nam tử hán, làm sao lại ngã trước con rắn bé tí vậy?"

Có lẽ vì được nằm trong l*иg ngực của baba, Tống Đấu Đấu mới tìm được một tia an lòng, dần ngừng khóc.

Tiểu Diệp Lục nhìn hai ba con tình cảm yêu thương, đột nhiên sinh ra luồng tâm tình phức tạp, khó tả.

Chờ Đấu Đấu khịt khịt mũi, ngừng khóc thì Tống Thừa Văn liền thả bé xuống đất.

"Đấu Đấu, con muốn tiếp tục hái ngô không?" Hắn hỏi.

Tống Đấu Đấu suy nghĩ một chút, kiên định gật đầu: "Muốn ạ!"

"Được, vậy con tự mang rổ rồi hái đi, nhưng phải cẩn thận!" Tống Thừa Văn lấy cái rổ trong tay Diệp Sơ đưa cho bé.

Tống Đấu Đấu nhận lấy, nhưng vì rổ hơi nặng nên bé có chút cầm không được. Diệp Sơ quan tâm hỏi một câu: "Con cầm được chứ?"

Tống Đấu Đấu ôm chắc, vỗ ngực gật đầu: "Con làm được ạ! Con có thể tự mình hái ạ!"

Vì vậy bạn nhỏ kéo cái rổ cao bằng nửa người tiếp tục đi vào trong ruộng. Tống Thừa Văn tuy không nói gì nhưng ánh mắt liên tục nhìn theo nhất cử nhất động của con trai.

Cắn cắn môi dưới, Diệp Sơ không nhịn được mở miệng: "Xin lỗi..."

"Hả?" Tống Thừa Văn hơi nhíu lông mày nhìn cậu.

"Nếu không phải tôi mang Đấu Đấu đi bẻ ngô thì bé sẽ không bị rắn dọa sợ... là tôi thiếu chu đáo..." Diệp Sơ cảm thấy chuyện này mình cũng có một phần trách nhiệm.

Tống Thừa Văn bất đắc dĩ thở dài, bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu: "Vốn là nó sống chết bắt em dẫn đi không phải sao? Huống hồ, vừa nãy nếu không có em thì Đấu Đấu sẽ bị cắn. Tôi mới phải là người xin lỗi, xin lỗi vì đã đẩy em ra."

Hắn hơi phiến tình khiến lòng mề của Diệp Sơ lao thẳng lên trời: Chờ chút! Đây là lần đầu tiên một Tống Thừa Văn phúc hắc, hay ăn tươi nuốt sống người khác xin lỗi cậu, đây có phải là thời khắc tràn ngập ý nghĩa kỷ niệm không? Chẳng lẽ hôm nay cậu cần đi mua xổ số?

Nhìn đôi mắt của Diệp Sơ lóe lên, mang theo biểu tình không rõ, Tống Thừa Văn liền sớm biết hồn cậu đã bay đi chỗ khác. Hắn tức giận vươn tay ra kéo kéo hai má phính phính của cậu.

"A?" Diệp Sơ bị đau mới lấy lại tinh thần.

"Anh làm gì thế?"

"Phải biết trong đời tôi chỉ có vài lần xin lỗi, con đã chiếm một lần, còn dám đào ngũ, thực không biết điều!" Hắn buông lỏng tay, híp mắt phúc hắc nhìn cậu.

"Tôi... tôi biết sai rồi..." Diệp Sơ rất thức thời nhận lỗi, mỗi lần cậu thấy Tống Thừa Văn dùng ánh mắt này thì liền biết về sau sẽ không có chuyện tốt gì.

"Không được!" Hắn dứt khoát phủ nhận: "Đã chậm rồi! Mời em bồi thường, chỉ cần đơn giản thôi, khi nào về thì đến sống với bố con tôi."

"Tại sao tôi lại đến nhà anh được?" Diệp Sơ có chút tức, hắn đang làm cậu biến thành con rối, muốn cậu đến đâu thì cậu phải đến đấy.

"Bởi vì tôi không muốn em và Đường Sở sống cùng một nhà. Diệp Sơ, tôi thích em, cho nên tôi không thể chịu được cảnh em cùng người đàn ông khác chung một mái hiên. Huống hồ em cũng thích tôi, đúng không?" Tống Thừa Văn hừa hiểu tâm lý của Diệp Sơ, bất quá người nào đó còn tương đối thẹn thùng, sẽ không tự mình đi chọc thủng màng giấy, bắt hắn phải tự nhào vào giúp xé ra.

Tống Thừa Văn lần nữa đính chính khiến oán khí trong lòng cậu hơi nghẽn lại, nhưng mà chuyện này cũng không thể đại biểu cho việc cậu đến nhà hắn sống!

"Coi như là thế, nhưng tôi không nhất định phải ở nhà anh!" Diệp Sơ tức giận nói: "Tôi có thể tìm phòng khác rồi chuyển ra khỏi nhà của Đường Sở."

Tống Thừa Văn suy nghĩ, mặc dù kết quả này chưa thỏa mãn hắn, nhưng hắn tôn trọng quyết định của cậu: "Được rồi, có cần tôi giúp em tìm phòng không?"

"Không cần! Có rất nhiều nhà cho thuê gần trường, tôi sẽ tìm người thuê chung." Diệp Sơ suy nghĩ xem có đồng nghiệp nào đang tìm nhà không.

Mà Tống Thừa Văn chỉ mất một giây để nghĩ ra, Diệp Sơ là giáo viên nam duy nhất... vậy đồng nghiệp của cậu, đều là... nữ?!

Tống Đấu Đấu chậm rãi kéo một rổ đầy ngô chạy tới, Tiểu Diệp Lục thấy bé vất vả, định đi qua hỗ trợ.

Đấu Đấu ha ha cười cự tuyệt sự giúp đỡ: "Không sao đâu thầy ơi! Con là nam tử hán! Con có thể tự..." Bé cố hết sức đem rổ kéo kéo: "... tự làm việc của mình!"

Diệp Sơ vui mừng nở nụ cười, cũng không kiên trì nữa mà để Đấu Đấu tự mình mang rổ.

Về đến nhà thì Diệp mẫu hậu đã về, trong nhà còn có một bà cô nhìn có chút quen mắt, chỉ có điều Diệp Sơ không nhớ ra tên bà là gì.

Diệp mẫu hậu hớn hở cười với cậu: "Tiểu Sơ à, đây là cô Lý, trước đây con đã từng gặp cô rồi!"

Ở nông thôn có một điểm tương đối hay ho, láng giềng ở quê chung sống với nhau mười mấy năm đều có quan hệ tốt đẹp. Mà về sau nếu có người rời đi thì thi thoảng vẫn tụ tập các hương thân,

Mà với cô Lý này, Diệp Sơ thấy...

Cậu không có ấn tượng gì tốt với người này, cũng bởi vì cậu với con bà ta cùng tuổi, từ nhỏ đến lớn bà ta đã thích so sánh hai đứa với nhau. Còn không phải là quang minh chính đại so sánh mà là nghị luận sau lưng.

Hồi nhỏ Diệp Sơ tương đối nghịch ngợm, thường mắc lỗi, Diệp đại vương cùng phu nhân hay trách móc. Đúng lúc đó cô Lý này sẽ nắm tay con mình ra, thay Diệp Sơ nói tốt, nói cái gì mà trẻ con không hiểu phải từ từ khuyên nhủ...

Vốn là Diệp Sơ rất cần phải cảm ơn bà cô họ Lý này vì sự thông tình đạt lý, nhưng sau khi bà ta thuyết phục ba mẹ cậu xong, liền bắt đầu khoe khoang con mình tốt thế nào, làm sao để bớt lo, khiến cậu buồn nôn như đớp phải ruồi.

Diệp đại vương và mẫu hậu cũng thấy con trai nhà mình không thích.

Mà con của cô Lý luôn có thành tích hơn hẳn Diệp Sơ, cậu từ nhỏ đã quen, không muốn cùng bà ta tính toán. Sau đó bà cô kia tính toán thấy cậu tuyệt đối không thể bằng con trai bà ta nên một thời gian sau liền thu liễm.

Rốt cuộc đến lúc thi tốt nghiệp trung học, Diệp Sơ phá thiên khai hoang cao hơn con bà ta hơn hai mươi điểm, thành công vào được đại học C, chọc bà ta đến thổ huyết. Sau đó nhà bà mua nhà trên trấn, liền yên lặng không một tiếng động chuyển đi.

Mà Diệp Sơ từ khi học đại học cũng không còn gặp lại nhà họ.

Không biết lần thứ hai gặp lại bà cô này, không biết còn xảy ra chuyện gì...

===♥♥♥===

(�͚����