Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 11

27~28
Chương 27: Thông báo của Tống tiên sinh!

"Tôi... tôi không biết anh đang nói cái gì..." Tiểu Diệp Lục chỉ có thể lựa chọn giả ngu.

"Xem loại đam mỹ có nội dung người lớn. Thầy Diệp! Thầy thừa nhận đi! Thầy là gay!" Gương mặt tuấn tú của Tống Thừa Văn ngay trên cậu, phun ra khí tức nóng hổi mê hoặc.

Bị phát hiện rồi!! Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu.

Tống Thừa Văn nhìn người dưới thân mang đôi mắt ưu thương mông lung, l*иg ngực tự nhiên tuôn ra một cỗ nhiệt lưu không cưỡng lại được, cỗ khí này theo dòng máu chảy thẳng vào tim.

Cả người hắn kêu gào, chính là cậu ấy! Tống Thừa Văn! Đời này chỉ có cậu ấy!

Đôi mắt đen khép lại, cậu quyết định: "Không sai! Tôi là đồng tính luyến ái, là gay! Vậy thì sao? Tôi chẳng qua là thích đàn ông, không thích đàn bà mà thôi! Đối với người khác đâu có gây trở ngại. Cho nên tôi cảm thấy... mình đâu cần thiết phải nói rõ ràng với anh?"

Những lời này được nói xong, Diệp Sơ mở mắt, nhưng không nhìn hắn.

Qua hồi lâu, Diệp Sơ nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền tới bên tai: "Tại sao không nói rõ ràng với tôi? Tôi thích cậu, chúng ta thử được không?"

"Ơ?" Cậu không nhịn được phát ra từ nghi vấn, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn hắn, người kia dùng đôi mắt sâu đen như mực nhìn cậu, đáy mắt hình như có gì đó đang dao động.

"Tống tiên sinh, anh không nói đùa chứ?" Tuy Diệp Sơ nói vậy là không lịch sự, nhưng không nhịn được vẫn mở miệng hỏi. Tống Thừa Văn là một người đàn ông lãnh khốc, hiện tại cư nhiên nói với mình thế này. Cậu thực hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng.

Hắn không bởi vì thế mà tứ giận, trái lại nở nụ cười ấm áp, hàm răng trắng noãn lộ ra. Diệp Sơ còn không đứng đắn phát hiện hắn với Tống Đấu Đấu có hai cái răng nanh giống nhau như đúc.

"Tôi đâu có nói đùa, thầy thử một lần đi!" Nói rồi, Tống Thừa Văn chậm rãi cúi người, trái tim Diệp Sơ "thịch thịch" nảy lên, như bị định thân, không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn gương mặt hắn lần thứ hai khuếch đại.

"A... Baba..." Cách đó không xa, tiếng trẻ con yếu ớt truyền tới.

Hắn rất đúng lúc dừng lại động tác, ánh mắt tối sầm lại, thần sắc không phục bình thường đứng dậy, thả cánh tay đang bị buộc trụ của người kia ra. Hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo, chầm chầm đến bên giường bệnh của bé.

"Baba, ban nãy ba cùng thầy Diệp làm gì thế?" Đấu Đấu vừa mở mắt đã nhìn thấy baba đang đặt thầy Diệp dưới thân, lập tức cảnh giác hỏi.

"Bà và thầy..." Hắn xoa xoa cằm, như đang suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, lập tức đem bóng cao su đá qua cho Diệp Sơ: " Con hỏi thầy đi!"

Tống Đấu Đấu bị baba dẫn dắt nhìn Diệp Sơ, chớp mắt: "Thầy ơi, vừa nãy baba đè trên người thầy làm gì thế? Có phải ba bắt nạt thầy không? Thầy không phải sợ! Cứ nói với con! Con sẽ bảo vệ thầy!"

Tuy nằm trên giường bệnh không thể động đậy, nhưng Tống Đấu Đấu vẫn là một tiểu anh hùng không sợ chết, đối mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn cậu.

Một đứa nhỏ thật ngoan! Xuất phát từ nội tâm, đơn thuần, ngây ngốc muốn bảo vệ cậu!

"Thầy và ba con không làm gì đâu! Vừa nãy đùa giỡn không cẩn thận, Đấu Đấu không cần bận tâm!" Diệp Sơ trấn an bé.

"Thật không ạ?" Đấu Đấu hoài nghi nhìn baba, không ai hiểu hắn bằng bé đâu! Baba không phải loại người thích đùa giỡn.

"Đúng thế!" Diệp Sơ khẳng định gật gật đầu, thuần tiện đá mắt qua Tống Thừa Văn, ý bảo hắn mau gật đầu đồng ý.

Tống Thừa Văn nhìn cậu nửa ngày, rộng lượng nói: "Thầy Diệp nói gì chính là cái đó!"

... Thừa nhận đi! Anh đang muốn gây thêm phiền! Cậu nghĩ thầm.

Tống Đấu Đấu là đứa nhỏ khôn khéo, tự nhiên phát hiện không đúng, đang muốn mở miệng hỏi lại thì bị Diệp Sơ chặn miệng: "Đấu Đấu à! Con vừa tỉnh, có đói bụng không? Có muốn ăn món gì không?"

Trẻ con vẫn là trẻ con, lập tức bị cậu dời đi lực chú ý, nghiêng đầu suy nghĩ: "Con muốn ăn KFC! Có được không ạ?"

Có một thời điểm KFC là thứ khủng bố cân nặng của Đấu Đấu cho nên Tống Thừa Văn nghiêm khắc ban hành lệnh cấm. Bây giờ cái đầu nhỏ của bé nghĩ, mình có thể dựa vào bệnh để ăn thứ đã thèm được không ta?

"Ầy... Đấu Đấu à, con đang bệnh, bác sĩ nói chỉ được ăn thức ăn lỏng, không thể ăn KFC!" Diệp Sơ kiên trì cự tuyệt thỉnh cầu của bé.

"Cái gì là thức ăn lỏng ạ?" Bé hỏi.

"Thức ăn lỏng chính là đồ nước: canh suông, cháo hoa... Nước tương đối nhiều, tiêu hóa dễ!" Diệp Sơ đem danh từ tàn nhẫn này giải thích cho bé.

Tống Đấu Đấu sửng sốt vài giây, nháy mắt mấy lần mới hiểu ra, không những không được ăn KFC, thức ăn thông thường cũng không được nốt!

Khịt khịt mũi, mắt bé ngậm lấy nước mắt, làm công tác chuẩn bị khóc nhè.

"Đừng khóc! Bây giờ con chưa được ăn KFC là vì muốn tốt cho vết thương của con. Thầy hứa, chờ con khỏe liền dẫn con đi ăn nha?" Diệp Sơ vội vã an ủi Đấu Đấu.

Không ngờ bé chỉ giả khóc, nghe cậu hứa hẹn, mặt mày lập tức hớn hở gật đầu: "Hừm! Là thầy hứa với con đó!"

Diệp Sơ: "..."

Được chăm sóc thực cẩn thận, tốc độ khôi phục của Đấu Đấu thực nhanh. Nguyên bản tố chất cơ thể của bé không tệ, mà có câu châm ngôn thế này: mỗi lần thân thể dính tới dao kéo thì tương đương một lần bị đánh cho bầm dập, bồi bổ thân thể chính là cách nhanh nhất để bù lại nguyên khí.

Bởi vậy, Diệp Sơ cố ý gọi cho Mẫu hậu nhà mình hỏi mấy bài thuốc bồi bổ dân gian, còn bảo bà làm thịt mấy con gà mái béo gửi lên để hầm canh bổ cho Đấu Đấu.

Về sau khi Tống Đấu Đấu khi lớn nhớ lại, có thể nói thời thơ ấu chính là thời gian vui sướиɠ nhất của cuộc đời. Thầy Diệp không những đối với bé chăm sóc rất cẩn thận, còn đáp ứng tất cả các yêu cầu của bé. Còn nhìn thấy cả ánh mắt thù hận của baba, nhưng lại không thể làm gì được.

Nghĩ đến chính mình có thể khiến baba ăn quả đắng, Tống Đấu Đấu lại giương giương tự đắc.

Hôm nay Diệp Sơ đang ngồi bên giường bệnh đút cơm cho bé. Trên căn bản bé đã có thể nhảy nhót tưng bừng, nhưng vẫn làm nũng đòi cậu đút cho mình.

Diệp Sơ bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài đồng ý, Tống Đấu Đấu khéo léo vừa nhai vừa mở miệng: "A!" đem thìa cơm đưa vào trong miệng, sau đó nhóp nhép nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

Cũng may bé ăn cơm cũng coi như ngoan, cậu thực vui vẻ cho bé ăn.

Cơm nước xong, Tống Thừa Văn mua dâu tây tráng miệng, Đấu Đấu lại mè nheo Diệp Sơ cầm cho mình cắn.

Diệp Sơ đành làm theo, dùng xiên hoa quả cắm lên quả dâu tây đưa vào cái miệng mở lớn như con chim nhỏ, đột nhiên bị chặn lại.

Ngón tay thon dài nắm chặt tay cậu, đem dâu tây trên tay cậu hướng về phía mình, Tống Thừa Văn khom lưng, cúi đầu cắn dâu.

"Baba!" Đấu Đấu tức giận, oa oa kêu: "Ba không có tay sao? Tại sao lại cướp dâu tây của con?"

Tống Thừa Văn thân thiết liếc bé, hỏi vặn: "Con không có tay sao?"

Tống Đấu Đấu cúi đầu nhìn hai tay nhỏ bụ bẫm củamình, phát hiện ra mình không có đạo lý chỉ trích baba. Chắc chắn nếu thầy Diệp tiếp tục cho mình ăn dâu thì baba sẽ đoạt đồ ăn trên tay thầy ngay!

Tống Thừa Văn cầm lấy một cái xiên hoa quả, bắt đầu xiên quả dâu tây, chậm rãi ăn.

Về sau hắn đứng dậy, liền ở bên tai hắn, ám muội, khiêu gợi nói bên tai Diệp Sơ: "Dâu tây thực ngọt..."

Diệp Sơ dậm chân chặn lại lỗ tai, đỏ bừng mặt quay đầu giận dữ trừng hắn.

Tống Thừa Văn ngược lại không cảm nhận, nhìn gương mặt giận dữ như con thỏ nhỏ khiến tâm tình thật tốt, nhếch môi đưa tay lên xoa xoa đôi má có chút phì phì như trẻ con của ai đó.

"A!!" Diệp Sơ còn chưa phản ứng, Tống Đấu Đấu đã đứng dậy, đánh lên cái tay đang làm loạn của baba.

Một đôi mắt ngập nước chỉ trích nhìn hắn: "Baba! Sao ba lại bắt nạt thầy Diệp nữa!"

"Ba đâu có, ba chỉ là..." Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía cậu. Diệp Sơ đột nhiên có dự cảm không tốt, Tống Thừa Văn không định nói cái gì kinh động đấy chứ!! Cậu vội vã mở miệng phủ quyết: "A! Đấu Đấu à, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi! Con có cao hứng không?"

Trong dự đoán, Tống Đấu Đấu sẽ nhảy cẫng lên rồi hoan hô. Ai ngờ sắc mặt bé xịu xuống, nhăn mũi nhìn thầy Diệp.

"Nó cao hứng mới lạ đấy!" Tống Thừa Văn ở một bên lành lạnh nói. Không thấy ở bệnh viện, có rất quang minh chính đại chiếm tiện nghi của thầy sao? Trong lòng hắn bồi thêm một câu hỏi.

"Thầy Diệp!" Đấu Đấu hình như là nghĩ ra gì đó, hào hứng ngẩng đầu lên: "Thầy đến nhà con ở được không? Con, thầy, còn có baba, ba người ở một nhà được hay không?"

Nghe được câu này, ánh mắt nhìn con trai của baba nào đó coi như nhu hòa hơn.

"Vấn đề này..." Diệp Sơ không biết trả lời thế nào cho tốt.'

"Thầy ơi!! Thầy đến nhà con sống đi!! Con đặc biệt, đặc biệt thích ở chung với thầy!!" Tống Đấu Đấu dùng đến tận hai từ "đặc biệt" lận, đây chính là nhấn mạnh tâm ý.

"..." Trầm mặc một hồi,cậu chậm rãi mở miệng: "Đấu Đấu à, thầy ở ngay trên nhà con mà! Nếu con nhớ thầy, thầy Diệp luôn hoan nghênh con đến chơi, bất kỳ lúc nào!"

Để phòng ngừa Tống Đấu Đấu tiếp tục dồn ép, cậu vội vã đứng lên: "Thầy đi tìm bác sĩ hỏi thăm thời gian xuất viện đã!"

Tống Thừa Văn nhìn bóng lưng hốt hoảng của cậu, ánh mắt lại tối sầm. Con đường này rất dài, rất chông gai! Tống tiên sinh cần phải cố gắng nhiều hơn!

===♥♥♥===

Chương 28

Đấu Đấu xuất viện vào một ngày đẹp trời, ánh dương rực rỡ rải rác mọi ngóc ngách, còn có cả gió nhẹ nhàng phiêu phiêu thổi.

Diệp Sơ một tay mang hành lý của bé, tay còn lại nắm tay nhỏ của Đấu Đấu bò ra khỏi xe của Tống Thừa Văn.

Tống Đấu Đấu làm nũng, ý đồ kéo Diệp Sơ về nhà mình. Nhưng cậu kiên trì muốn về nhà, mới thành công chạy trốn khỏi ánh mắt điềm đạm, đáng yêu của Đấu Đấu.

Rốt cuộc cũng chui được vào nhà, Diệp Sơ bỗng nhiên nhận ra, một thân trạch nam như mình mà số lần ở nhà mấy ngày nay đếm trên đầu ngón tay. Mỗi ngày không phải đến trường thì cũng là ở bệnh viện chăm sóc Đấu Đấu.

Còn nhà thì vội về, vội đi.

Vừa đem chìa khóa tra vào ổ, Diệp Sơ cảm thấy không được bình thường, có một tia suy nghĩ khác thường xông thẳng lên não. Theo cánh cửa được chậm rãi mở ra, trong không khí tràn ngập một mùi hương vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Thay dép lê vào nhà, rèm cửa sổ được kéo hết lên, dưới ánh sáng lờ mờ, có một người nằm trên salon.

Trong một chốc, hô hấp của cậu tựa như bị đình chỉ, cậu nín thở chậm rãi đi về phía trước. Người đang nằm hình như cảm nhận được có người trở về, động đậy thân mình rồi ngồi dậy.

Người tay lấy tay đỡ đầu, vuốt tóc mái, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh anh nhìn một Diệp Sơ sợ đến ngây người, đôi môi mỏng dương lên làm thành một nụ cười đẹp đẽ như ánh dương quang, hệt như thời khắc hai người lần đầu quen biết: "Này, Diệp Sơ!"

Cậu không phản ứng, vẫn ngây ngốc đứng nguyên.

Đường Sở không ngại ngần đứng lên đến bên người cậu, vỗ vỗ vai Diệp Sơ: "Sao thế? Ba năm không gặp liền quên tôi rồi?"

"Cậu... cậu thật sự... về rồi?" Diệp Sơ nhìn Đường Sở trước mắt, thầm đánh giá. Anh so với trước đây gầu đi không ít, nhưng rắn rỏi hơn rất nhiều. Tóc nhuộm vàng rực, người bận áo da đen và quần da, cổ đeo vòng bạc lấp lánh hơi có mùi vị rock.

Không thể không nói, Đường Sở của bây giờ so với Đường Sở ba năm về trước trong trí nhớ của cậu khác rất nhiều, khác đến nỗi Diệp Sơ không phản ứng kịp.

Chiều cao của anh so với cậu vốn hơn một cái đầu, giờ còn cao hơn. Anh tới trước mặt cậu, hơi cúi đầu xuống để chạm mắt với Diệp Sơ.

Diệp Sơ đột nhiên phát hiện, đôi mắt của anh mang vệt tím chói mắt. Trước đây mắt Đường Sở rất bình thường nha! Đột nhiên có nhiều hơn một màu tím đậm làm anh thêm một phần quyến rũ.

"Mắt cậu... bị gì thế?" Diệp Sơ ngốc nghếch hỏi.

Đường Sở sửng sốt một giây, rõ ràng biểu lộ không ngờ câu hỏi đầu tiên của Diệp Sơ sau khi gặp lại là như thế. Anh "Xì!" cười, lấy tay đỡ trán làm bộ bất đắt dĩ: "Diệp Sơ à, cậu chẳng khác đi chút nào!"

"Tôi đeo kính áp tròng màu, cho nên mắt mới có màu tím!" Nói rồi Đường Sở tùy ý đưa tay chạm nhẹ vào mắt, lấy ra một thấu kính mỏng dính màu tím kẹp trên ngón tay thon dài.

Anh mang kính áp tròng quơ quơ trước mặt cậu: "Giờ cậu thấy rõ chưa?"

"Cậu mang cái này làm gì? Có cận đâu?" Diệp Sơ vẫn chưa hiểu.

"Cái này á..." Anh lấy tay day day thái dương, suy nghĩ: "Là phục vụ cho công việc!"

Chính là động tác này! Mỗi lần Đường Sở cần suy nghĩ, sẽ có thói quen day day thái dương. Động tác vừa xuất hiện liền cho Diệp Sơ cảm giác quen thuộc, phảng phất Đường Sở của ngày xưa... quay lại với mình. Mà chính cậu vì thời khắc này... đã đợi gần bốn năm rồi...

"Đường Sở..." Môi cậu hơi động, gọi ra hai từ mà không biết bao lần làm cậu trăn trở.

Anh nghe, mở hai tay, hướng cậu nói ra mong muốn: "Chẳng lẽ không tặng tôi một cái ôm được sao? Bạn của tôi?"

Bạn bè... Cậu trong lòng anh... đến cùng chỉ có thể dừng lại ở thân phận bạn bè...

Chân cậu bước lên, chậm rãi vòng tay qua eo anh, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh cậu trở về, bạn cũ!"

Đúng lúc này, chuông cửa "Leng keng! Leng keng!" reo lên. Diệp Sơ buông tay, xoay người đi mở cửa.

Đập vào mắt là Tống Đấu Đấu ôm cốc nước trên tay, lưng đeo balo vàng chóe bé bé, vừa nhìn thấy Diệp Sơ liền cười ngọt ngào: "Thầy Diệp ơi! Chúng ta vừa uống nước vừa chơi xếp gỗ được không ạ? Con lâu lắm rồi không được xếp gỗ!"

Đấu Đấu hệt như con cún nhỏ, vô cùng đáng thương trông mong cậu làm Diệp Sơ không biết từ chối thế nào. Mà bé cũng chắc chắc thầy giáo yêu quý sẽ không nỡ khước từ bé, cười hì hì định vào trong.

Đi được một nửa, bé kinh ngạc phát hiện có một người đàn ông lạ hoắc đang đứng, nhấn mạnh là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn!!

Trực giác làm bé dừng bước, cảnh giác ngước đầu lên nhìn ông chú thân hình cao to, gầy gầy, hỏi: "Chú là ai thế ạ?"

Đường Sở ngẩn người, anh không nghĩ bé con này ngay từ lần chạm mặt đầu tiên đã có địch ý với mình. Anh lập tức giương cao nụ cười miễu sát già trẻ gái trai, ngồi xổm cho bằng Đấu Đấu, thân thiết hỏi bé: "Xin chào bạn nhỏ!"

Không ngờ Đấu Đấu không thèm quan tâm anh, quay đầu hỏi Diệp Sơ: "Thầy Diệp ơi, người này là ai ạ?"

Cậu kéo bé qua bên mình, thấp giọng bảo: "Đấu Đấu không được thiếu lễ phép với người lớn! Chú ấy... chú ấy là một người bạn của thầy!"

Đấu Đấu không nói gì, liếc mắt đánh giá Đường Sở, tựa hồ đánh giá luôn cả độ tin cậy trong lời nói của Diệp Sơ.

"Diệp Sơ, đứa bé này là sao?" Đường Sở dạt dào hứng thú nhìn bé.

"Bé... bé là học sinh của tôi!" Cậu sờ sờ gáy, ngượng ngùng nói.

"Học sinh? Cậu thật sự đi làm thầy giáo mầm non?" Đường Sở không thể tin nổi, mở to mắt.

Phản ứng của anh càng làm Diệp Sơ lúng túng hơn. Cùng khóa cậu có mấy bạn học nam, tốt nghiệp ra trường đều đổi nghề, nghe nói có mấy người lăn lộn không tệ, đều thành ông chủ to hết rồi.

Còn cậu, sau hai năm vẫn ngơ ngơ ngác ngác làm "thầy nuôi dạy trẻ". Dù là ai đi chăng nữa, lần đầu nghe cậu giới thiệu, phản ứng đầu tiên đều là kinh ngạc.

Nhưng phản ứng của anh khiến cậu không được thoải mái. Ai cũng có thể cười nhạo cậu cậu, nhưng đối với anh thì cậu luôn mang tâm lý bướng bỉnh...

Thấy gương mặt đỏ bừng của người kia, Đường Sở biết mình khiến cậu xấu hổ nhưng không muốn xuống nước xin lỗi, đành ho khan vài tiếng rồi nói: "Hai ngày nay cậu đi đâu thế? Tôi gọi điện cho cậu, vừa nối được liền tắt luôn, hại tôi nghĩ cậu không ở đây nữa. Mãi đến hôm qua về, nhìn thấy đồ đạc mới thở phào!"

Lượng thông tin trong những câu nói của Đường Sở quá nhiều, Đấu Đấu nắm được trọng điểm liền hỏi: "Thầy ơi! Đây là nhà của chú ạ? Không phải nhà của thầy sao?"

Diệp Sơ không biết giải thích thế nào cho bé hiểu, không thể làm gì khác ngoài dụ dỗ bé về nhà mình: "Đấu Đấu à, con về nhà trước đi, lần sau thầy Diệp đến tìm con chơi được không?"

Tống Đấu Đấu nhìn sắc mặt không được tốt của cậu, sợ sệt nếu nhiều chuyện hỏi thêm thì thầy sẽ không thích mình nữa, thuận theo gật gật đầu nhỏ, ủ rũ ra khỏi cửa khiến Diệp Sơ có chút hối hận vì bắt bé đi.

Đưa Đấu Đấu ra cửa, tận mặt nhìn bé bấm thang máy, cậu mới thở ra, đóng cửa lại.

Đường Sở ngồi trên salon nhìn cậu, đùa giỡn hỏi: "Sao tôi lại cảm giác nhóc con không chỉ coi cậu là thầy giáo nhỉ?"

Cậu trợn to mắt: "Cậu nói lăng nhăng gì thế? Đấu Đấu mới mấy tuổi?"

Đường Sở bị phản ứng của cậu chọc cho cười: "Ý tôi là... nhóc đó coi cậu như mẹ vậy!"

"Há, có lẽ vì thời điểm Đấu Đấu bị ốm nên tôi ở bệnh viện chăm bé mấy ngày nên mới dính tôi đó!" Diệp Sơ suy nghĩ rồi giải thích.

Anh nhíu mày: "Không ngờ thầy Diệp có một mặt kiên nhẫn với trẻ con như vậy nha! Hồi trước cậu quanh năm ngày sáng làm ổ ở ký túc xá, ít giao tiếp với các bạn học, không ngờ ở chung với con trẻ tốt thế đấy!"

Cậu ngại ngùng cười: "Tôi thấy trẻ con bẩm sinh đều rất đơn thuần hiền lành, không bao giờ tính kế người khác. Ở chung với bọn nhỏ, nói cái gì chính là cái đó, không bao giờ nói một đằng, làm một nẻo hay lừa gạt tôi!"

Nghe Diệp Sơ nói, Đường Sở ngây ngẩn nhìn cậu. Mãi cho đến khi Diệp Sơ hoài nghi trên mặt mình có nhọ, theo bản năng đưa tay lên xoa xoa... Có gì đâu?

Đường Sở buồn cười, thoải mái đem đầu ngả lên thành salon, nghiêng đầu nói: "Diệp Sơ à, tôi đói! Cậu không về, tôi cũng chẳng có cái ăn!"

Trong giọng nói còn mang theo vài phần làm nũng.

"Ha! Thế cậu muốn ăn gì, tôi làm cho cậu!" Diệp Sơ biết Đường Sở là mẫu người "quân tử tránh xa nhà bếp".

"Tôi muốn ăn mỳ thịt bò cậu nấu! Mấy năm nay bên ngoài ăn không ít mỳ thịt bò nhưng không thể ngon bằng cậu làm! Tôi thực sự rất nhớ!" Anh hưng phấn ồn ào.

Câu nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý: "Được thôi!"

Thật ra mỳ thịt bò của Diệp Sơ rất đơn giản, chủ yếu nhờ vào thịt bò kho của Diệp mẫu hậu. Kho cùng với gia vị gia truyền, thịt bò vừa mềm vừa thơm, ăn một lần liền nghiện muốn ăn nữa!

Diệp Sơ ngược lại không thấy gì, đơn giản là do được ăn từ nhỏ đến lớn.

Hồi đó Diệp mẫu hậu lo Hoàng tử bé nhà mình không quen đồ ăn trong canteen nên lâu lâu gửi cho cậu ít đồ ăn bà làm sẵn. Diệp Sơ nấu mỳ ăn liền, thêm ít rau cải xanh, trứng trần cùng thịt bò, nước dùng đậm mùi vị cùng mấy miếng thịt bò bé bé cũng đủ khiến các bạn cùng phòng ăn đến nuốt cả lưỡi.

Mấy ngày trước, Mẫu hậu từ quê gửi lên cho cậu ít đồ, thuận tiện làm cho cậu vài hộp đồ ăn nấu chín mà cậu chưa kịp ngó đến, chắc hẳn có thịt bò kho nhỉ?

Nghĩ rồi, Diệp Sơ liền vào bếp.

... ...

Cửa thang máy "Đinh!" một tiếng rồi mở, cái đầu nhỏ của Tống Đấu Đấu cũng "Đinh!" một cái nhớ ra sự tình gì đó, tay ôm cốc ruỳnh ruỳnh chạy vào nhà.

Tống Thừa Văn vừa mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đến công ty xử lý sự vụ chất chồng.

Thấy con trai chạy về liền nhướn mày.

Đấu Đấu không để ý đến baba, chân ngắn lạch bạch chạy đến salon cạnh bàn trà, đem cốc để lên bàn rồi dứt khoát soạt soạt soạt lật lật tờ tạp chí số mới.

Hắn tới cạnh bé: "Nhóc, có chuyện gì?"

Đấu Đấu không ngừng tìm kiếm, miệng bé lải nhải rồi lại lải nhải: "Con luôn cảm thấy cái chú trong nhà thầy Diệp quen quen! Hóa ra là thấy trên tạp chí!!"