Cựu thư ký của bộ trưởng Liêu, nay là chủ nhiệm Lý của chánh văn phòng thành phố S biết được Liêu Thịnh Khải đến thành phố S, ông đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc rượu dành cho Liêu Thịnh Khải, trong tiệc rượu ngoại trừ mới các quan viên chánh phủ ở thành phố S có quan hệ với Liêu gia, Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố cũng được mời đến làm khách.
Công ty Viêm Hoa phát triển ở thành phố S không thể không nhắc đến sự giúp đỡ từ chủ nhiệm Lý, nếu không phải chủ nhiệm Lý giới thiệu một nhóm phần mềm chính chủ cho Trang Cẩm Ngôn trước tiên, công ty Viêm Hoa cũng sẽ không nhanh chóng nổi tiếng thành công đến như vậy ở thành phố S. Trang Cẩm Ngôn có thể tham gia cạnh tranh hệ thống phần mềm ngân hàng tài chính, chủ nhiệm Lý cũng bỏ công không ít, từ khi công ty Viêm Hoa thành lập tới nay, Trang Cẩm Ngôn và chủ nhiệm Lý vẫn rất mực thân thiết, Hoa Phẩm Tố theo Trang Cẩm N gôn đã gặp qua chủ nhiệm Lý nhiều lần. Chủ nhiệm Lý biết rõ Hoa Phẩm Tố đã giúp đỡ Trang Cẩm Ngôn trong lúc anh lâm vào cảnh khó khăn, khi ấy Hoa Phẩm Tố giúp trang Cẩm Ngôn dọn khỏi khu nhà chính phủ thì đã bị chủ nhiệm Lý đi tìm Trang Cẩm Ngôn trông thấy. Khi đó, chủ nhiệm Lý rất có hảo cảm đối với cậu thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp này, bây giờ gặp lại Hoa Phẩm Tố, ông trò chuyện vô cùng khách khí với cậu ấy, mà con trai sếp cũ cũng thuận miệng mời Hoa Phẩm Tố đến tiệc rượu, lời mời này, thật ra cũng biểu thị cho việc Hoa Phẩm Tố đã bước chân vào mạng lưới quan hệ Liêu gia.
Bữa tiệc được chủ nhiệm Lý tổ chức trong một nhà khách bên trong vườn, nhà khách này không mời các doanh nghiệp đại chúng, nhưng khi trời vừa tối, xung quanh nhà khách đã đậu đầy các loại xe con, người trên xe xuống xe lập tức tiến đến cửa sau có tường che của nhà khách trong vườn bước vào thế giới bên trong, cảnh vật trong viện đẹp tuyệt vời, phòng ốc bên trong tranng hoàng tao nhã, không điểm nào có thể so được với mấy khách sạn kém cỏi, thức ăn trong việc càng tinh tế ngon miệng.
Hoa Phẩm Tố biết đây là một công viên nhỏ của thành phố S, nhưng không biết trong công viên nhỏ này lại có nhà khách khiêm tốn như thế, cũng chỉ là một nhà hàng tư gia hết sức bình thường, nếu có du khách đến đây, cho dù là ai thì họ cũng sẽ không ngờ rằng, vẻ ngoài nhà khách rách rưới, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Trang Cẩm Ngôn dùng remote khóa kỹ xe con đậu ở bên cạnh tường rào nhà khác, kéo tay Hoa Phẩm Tố, dẫn cậu đi vào cửa sau tường rào.
“Thật không ngờ tới mặt ngoài lại chỉ là một quán cơm.” Đầu Hoa Phẩm Tố hết nhìn đông lại nhìn sang tây, cái công viên nhỏ này cứ sáu giờ là lại đóng của với du khách, ai cũng không ngờ rằng trong công viên còn có kinh doanh nhà hàng thế này.
” Tới nơi này tiêu tiền cũng đều là người có lai lịch, trong đó có một nửa là quan viên cơ quan chánh phủ, bọn họ dùng cơm ngoài quán rượu thì rất bất tiện, mà ở đây lại an tĩnh khiêm tốn.” Trang Cẩm Ngôn giải thích nghi hoặc của Hoa Phẩm Tố.”
“Đây mà là khiêm tốn hả?” Kẻ nghèo kiếp trước bắt đầu bùi ngùi, khó trách cậu ở khách sạn xa hoa rất ít khi gặp phải quan viên gì đó, thì ra là người ta có nơi chuyên môn khiêm tốn để tiêu tiền.
Bởi vì kẹt xe trên đường, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn là hai người đến tiệc sau cùng, Liêu Thịnh Khải vừa thấy hai người tiến đến, la to đã đến trễ thì phạt rượu hai ly.
“Phạt rượu thị phải, chỉ có điều không nên phạt hai người, muốn phạt rượu thì phạt tôi đây lái xe, là tôi lái xe chậm.” Tửu lượng Hoa Phẩm Tố không tốt, khi Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố cùng nhau dự tiệc rượu, anh sẽ luôn luôn giúp cậu chắn rượu này.
“Cẩm Ngôn, tay cậu chìa vào trong quá rồi đấy!” Liêu Thịnh Khải thấy Trang Cẩm Ngôn bảo vệ Hoa Phẩm Tố đến như vậy, là vì thật sự xem Hoa Phẩm Tố là em vợ rồi sao?
” Phạt rượu thì phạt, nhưng không thể chỉ phạt một người, như vậy đi, hai người mỗi người một ly bồi tội với tiểu Khải.” Chủ nhiệm Lý làm chủ đứng ra hòa giải.
“Vậy được rồi, tôi và Phẩm Tố mỗi người một ly.” Trang Cẩm Ngôn thấy phạt rượu từ hai ly đổi thành một ly, cò kè mặc cả cũng thấy có lời, anh và Hoa Phẩm Tố rầu rĩ mỗi người một ly rượu trắng nhỏ.
Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố chịu phạt rượu xong, chủ nhiệm Lý giới thiệu Hoa Phẩm Tố với mấy vị khách ở bàn khác, một người là chủ nhiệm mở rộng khu vực, một người là trưởng tòa khu vực, còn một người là phó chủ tịch ngân hàng, những người này đều có quan hệ thân thiết cùng với chủ nhiệm Lý.
“Phẩm Tố, uống rượu không được thì đẩy qua bên anh.” Trang Cẩm Ngôn cúi đầu kề tai Hoa Phẩm Tố mà săn sóc.
“Ừm, em biết mà.” Tửu lượng của Hoa Phẩm Tố thấp vô cùng, hai ba chén rượu trắng thì đã có vẻ ngà say, mà Trang Cẩm Ngôn có lót bụng cả nửa lít rượu thì cũng chẳng có việc gì, cho nên chỉ cần hoa Phẩm Tố ra ngoài xã giao cùng Trang Cẩm Ngôn, cậu luôn luôn được Trang Cẩm Ngôn uống rượu giúp cậu.
Mặc dù có Trang Cẩm Ngôn trông nom ngăn cản cho tửu lượng nhỏ nhoi của Hoa Phẩm Tố, nhưng mấy quan viên đang ngồi đều là người chinh chiến sa trường, dưới tình hình Hoa Phẩm Tố đều lén đẩy rượu sang cho Trang Cẩm Ngôn, cậu vẫn cứ phải uống nhiều, đến lúc bữa tiệc kết thúc, hai gò má Hoa Phẩm Tố đỏ ửng, động tác chậm chạp, đầu óc mơ hồ, bị Trang Cẩm Ngôn nửa ôm nửa bế mới đi ra khỏi nhà khách.
Trên chiếc xe hiện đại của Trang Cẩm Ngôn, khi đến nhà khách công viên chỉ có hai người, lúc trở về lại biến thành ba, lòi ra thêm một Liêu Thịnh Khải.
“Cẩm Ngôn, có phải cậu xác định lúc ấy rồi phải không?” Liêu Thịnh Khải ngồi trên ngồi trên vị trí phụ lái chuyên dụng của Hoa Phẩm Tố, mà Hoa Phẩm Tố lại đang nằm ngủ phía sau bởi vì say xỉn.
“Xác định gì chứ?” Trang Cẩm Ngôn thấy Liêu Thịnh Khải ăn nói thật không hiểu ra sao.
“Cậu và chị gái Phẩm Tố đó, chuẩn bị khi nào kết hôn? Đến lúc đó đừng quên mời anh đến uống rượu mừng.” Lúc Liêu Thịnh Khải nói ra những câu này thì trong lòng có hơi chua xót, lần đầu tiên thấy Hoa Phẩm Phác, tim hắn không khỏi chệch đi một nhịp, nhưng mới giật mình thì hắn đã bị đả kích, ý trung nhân đã là bạn gái của thằng em Trang Cẩm Ngôn. Năm kia là đã ba mươi mốt tuổi rồi, được gặp đối tượng khiến tim hắn loạn nhịp đâu còn nhiều người.
“Nói bậy bạ gì đó? Em và Phẩm Phác trong sạch, chẳng có chút mờ ám nào hết.” Trang Cẩm Ngôn không nghĩ ra là cái gì đã khiến Liêu Thịnh Khải hiểu lầm đến như vậy, vậy mà cho rằng anh sẽ kết hôn cùng Hoa Phẩm Phác.
“Cậu và Hoa Phẩm Phác trong sạch?” Liêu Thịnh Khải nghe được câu này mà ngồi thẳng người lên.
“Dĩ nhiên.” Trang Cẩm Ngôn khẳng định lần thứ hai.
“Vậy tại sao nhân viên công ty cậu đều nói chuyện vui của các cậu gần đến?” Liêu Thịnh Khải đến thành phố S hai ngày nay, hắn đều la cà trong công ty Viêm Hoa, còn có ý hỏi thăm một chút về quan hệ giữa Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác.
“Nhân viên công ty đều nói như vậy?” Trang Cẩm Ngôn kinh ngạc.
“Cẩm Ngôn, nếu cậu đã không phải lòng với Phẩm Phác, sao vẫn ở lại Hoa gia thế? Chẳng lẽ không phải là cận thủy lâu thải tưởng tiên đắc nguyệt* sao?” Liêu Thịnh Khải nghĩ không ra, một Trang Cẩm Ngôn như thế sẽ không được phiền phức tính cách của người khác, vậy mà vẫn có thể ở lại Hoa gia mà không muốn chuyển đi.
“Chậc, em không chú ý đến vấn đề này.” Mặt mày Trang Cẩm Ngôn nóng rần lên, công ty Viêm Hoa hứa hẹn bố trí nơi cư trú cho nhân viên, bọn Chavin và Vương Tĩnh, Lê Gia Tu đều ở chỗ đấy, nhưng bây giờ công ty đều đã mua bên ngoài hoặc là thuê phòng ở ngoài công ty. Trang Cẩm Ngôn có thể dọn đến ký túc xá công ty, có thể mua nhà hoặc đi thuê phòng, nhưng Trang Cẩm Ngôn chưa từng quan tâm tới vấn đề này, ngày ngày có thể nhìn thấy cái cách mà Hoa Phẩm Tố đối xử với anh đã khiến anh quên mất bây giờ mình chỉ đang ở nhờ Hoa gia, đối với Hoa gia, anh có loại cảm giác như đang ở nhà.
“Cẩm Ngôn, bây giờ cậu phải nhìn lại vấn đề này đi, nếu cậu không muốn tổn hại đến thanh danh của Hoa Phẩm Phác, cậu phải đi thôi, bây giờ chẳng qua chỉ là công ty lời ra tiếng vào, cứ cho là hai người yêu nhau sống chung, nếu đến khi người khác nhận định hai người là một đôi, cậu nghĩ Hoa Phẩm Phác sẽ tìm bạn trai yêu đương kiểu gì?” Liêu Thịnh Khải bây giờ đang chỉ muốn mắng Trang Cẩm Ngôn một trận, bởi vì Trang Cẩm Ngôn mà hắn suýt chút nữa mất đi cơ hội theo đuổi người yêu, nếu không phải hôm nay rượu vào lật tẩy bức tường giả dối này, sau này dự định đi mất thì hắn có thễ vĩnh viễn sẽ lỡ mất dịp tốt với người đẹp.
Trang Cẩm Ngôn không trả lời Liêu Thịnh Khải, chỉ biết siết tay lái càng thêm chặc.
Đưa Liêu Thịnh Khải về đến khách sạn, Trang Cẩm Ngôn mới lái xe về căn nhà khu Nam, chờ xe dừng trước nhà ở tiểu khu, Trang Cẩm Ngôn quay đầu nhìn chằm chằm Hoa Phẩm Tố nằm ở phía sau, rồi xuống xe mở cửa xe, bế Hoa Phẩm Tố ra khỏi chỗ ngồi.
Hoa Phẩm Phác và Phương Đồng đã về nhà từ lớp học ban đêm, Hoa Phẩm Phác sau khi về nhà thì lên ngay phòng mình chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Phương Đồng lại ở dưới phòng khách xem TV, y vốn là cú đêm, cơ bản mỗi ngày phải đến nửa đêm trên dưới mười hai giờ mới thấy buồn ngủ.
“Phẩm Tố say rượu sao?” Phương Đồng thấy Hoa Phẩm Tố bị Trang Cẩm Ngôn ôm nửa người vào nhà, bèn vội vàng chạy đến đỡ giúp một tay.
“Ừ, hôm nay Phẩm Tố uống với đủ mọi phía xung quanh.” Trang Cẩm Ngôn để Phương Đồng giúp đỡ Hoa phẩm Tố một tay, vội vã chạy đi thay dép, sau đó cởi giày da của cậu ra, để Phương Đồng giúp anh đỡ Hoa Phẩm Tố trên lưng, định bụng cõng Hoa Phẩm Tố lên phòng trên lầu.
“Phẩm Tố say lắm rồi?” Hoa Phẩm Phác nghe được âm thanh dưới lầu bèn vội vã mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng. Chỉ thấy Trang Cẩm Ngôn đang cõng em trai mình trên lưng, Phương Đồng đi bên cạnh đỡ lên trên lầu.
“Đừng lo, ngủ một giấc là tốt rồi.” Trang Cẩm Ngôn cõng Hoa Phẩm Tố vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Rượu mà Hoa Phẩm Tố đều là rượu ngon, loại rượu này sau khi say thì ngủ một giấc rồi thức dậy là sẽ không sao, không giống rượu mạnh sau khi say thì lại có di chứng đầu cháng váng buồn nôn ói mửa.
Hoa Phẩm Phác không vào phòng cùng lúc với ba tên đàn ông kia, chỉ đứng ở cửa phòng mà nhìn xung quanh, em trai Hoa Phẩm Tố đã mười chín tuổi, cho dù là chị em ruột, cũng cần khoảng cách giữa nam nữ, không thể như khi còn bé mà không kiêng kỵ việc gì, chăm sóc cởϊ qυầи áo trên giường ngủ, chị gái Tố trái lại không tiện tay bằng Trang Cẩm Ngôn và Phương Đồng.
“Cẩm Ngôn, em khát nước.” Hoa Phẩm Tố bị Trang Cẩm Ngôn cởϊ áσ ngoài mà nằm nói mớ trên giường.
“Để anh đi lấy nước.” Trang Cẩm Ngôn vội vã đắp chăn cho Hoa Phẩm Tố rồi mới đi xuống phòng bếp châm trà.
Hoa Phẩm Phác thấy em trai được chăm sóc chu đáo, cô không giúp gì được nên trở về phòng nghi ngơi, bây giờ cô đều bận rộn như con quay mỗi ngày, sau mười giờ mỗi khi đến tối, mí mắt cô lại không chịu đựng nổi.
Hoa Phẩm Tố nằm trên giường chẳng những cảm giác khô miệng, cả người còn nóng rang.
“Nóng, nóng muốn chết.” Hoa Phẩm Tố vô ý thức kéo căng áo của mình.
“Ơ, Phẩm Tố đừng lộn xộn, để tôi cởi giúp cậu.” Phương Đồng thấy thế bèn vội vã ngăn Hoa Phẩm Tố kéo xé lung tung, cái cách cởϊ áσ của Hoa Phẩm Tố chỉ có nước làm hỏng hết cả quần áo.
“Dừng tay! Phương Đồng cậu muốn làm gì?” Trang Cẩm Ngôn bưng một ly nước lên lầu vào phòng Hoa Phẩm Tố, vừa thấy Phương Đồng đang cởϊ áσ Hoa Phẩm Tố, rùng mình trong lòng, chỉ biết quát lớn một tiếng để ngăn lại.
“Phẩm Tố sợ nóng, tôi giúp cậu ấy cởϊ qυầи áo.” Phương Đồng dừng động tác, quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn về phía Trang Cẩm Ngôn, không hiểu tại sao dáng vẻ Trang Cẩm Ngôn lại hệt như gấp đến độ mốn choảng nhau.
“Ha..., đừng cởi, cởi hết sẽ cảm lạnh.” Vẻ mặt Trang Cẩm Ngôn đơ lại, không biết vì sao, động tác đυ.ng chạm của Phương Đồng với Hoa Phẩm Tố lại khiến anh nổi giận.
“Phẩm Tố vẫn la nóng suốt, có thể là khô miệng khát nước.” Phương Đồng tránh người, để tiện cho Trang Cẩm Ngôn ngồi bên cạnh giúp Hoa Phẩm Tố uống nước.
Trang Cẩm Ngôn cẩn thận đút Hoa Phẩm Tố hết ly nước xong, cảm giác miệng khô đã được giải quyết, cậu cũng không còn la nóng mà đòi cởϊ qυầи áo, nghẹo đầu, ngã vào gối rồi ngủ mất.
“Phương Đồng, cậu đi ngủ đi, Phẩm Tố ở đây có tôi chăm sóc rồi.” Trang Cẩm Ngôn đặt ly nước lên tủ đầu giường.
“À, vậy tôi ngủ trước đây, muốn giúp gì thì anh cứ gọi tôi.” Phương Đồng thấy Hoa Phẩm Tố đã ngủ, có một người ở đây chăm sóc cũng đã đủ, y ở lại chỗ này cũng không còn tác dụng gì.
“Ừ, tốt.”
Trang Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm Phương Đồng ra khỏi phòng đóng cửa lại, anh mới xoay người, ngẩn ngơ nhìn Hoa Phẩm Tố say ngủ thật lâu.
Trang Cẩm Ngôn bị chính tiếng quát tháo vừa bật thốt lên khi muốn ngăn lại động tác của Phương Đồng hù dọa, trông thấy Phương Đồng đυ.ng chạm Hoa Phẩm Tố, cảm giác độc chiếm mãnh liệt với Phẩm Tố từ tận đáy lòng anh khiến chính anh cũng phải giật mình. Lúc này khi tâm trạng bình tĩnh lại, Trang Cẩm Ngôn mới hiểu được, cảm tình của anh dành cho Hoa Phẩm Tố đã bước lên con đường không thể quay về.
“Phẩm Tố, hóa ra anh đã yêu em mất rồi!”
Trang Cẩm Ngôn nằm dựa bên cạnh Hoa Phẩm Tố, đưa ngón tay vuốt ve đôi môi của cậu, từ từ nghiêng người đến gần, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mê hoặc lòng người, sau đó dùng cánh tay vòng sang Hoa Phẩm Tố, kéo cả người cậu vào trong lòng mình. Cơ thể này tản ra mùi hương anh yêu thích, vây lấy cả người anh một lòng thương yêu, cơ thể thế này làm sao anh có thể chịu đựng được người khác nhìn trộm? Tiếp xúc đυ.ng chạm nhau?
Đêm này, Trang Cẩm Ngôn không ngủ cả đêm, giữa hơi thở đều đặn của Hoa Phẩm Tố, anh vạch ra kế hoạch tương lai của mình.
近水楼台想先得月: Cận thủy lâu thải tưởng tiên đắc nguyệt
Câu thành ngữ này nôm na là là nhất cự ly á. thường trong thể loại đam mỹ hay có từ ‘cận thủy ban công’ tức là ‘cận thủy lâu đài’ trích từ câu trên. Ý nghĩa là ở gần sát thì được ích lợi ^^ (copy nguyên câu bạn Tinhvặn đã giải thích giúp mình, cảm ơn chế vô cùng (≧∇≦o))