"Hơn nữa……" Trần Hi thực sự không biết rốt cuộc có nên nói cho ba mẹ Lâm biết người Lâm Luật thích thật ra là nữ nhân không.
"Hơn nữa cái gì?" Hai người họ nhìn Trần Hi mặt lộ vẻ khó xử, trong lòng gấp muốn chết.
"Người Lâm Luật thích là một cô gái" Trần Hi cảm thấy vẫn nên nói cho hai ông bà biết, dù sao thì Lâm Luật và Lâm Cận Nam phát triển quá nhanh, nhìn thế nào cũng có chút không hợp lý.
Quả nhiên là ba mẹ Lâm vô cùng sửng sốt, con gái tự kỷ nhà họ thế nào lại đột nhiên nói chuyện yêu đương mà đối tượng lại còn là một cô gái.
Lúc này Lâm Luật đi ra, ba mẹ Lâm đồng thời nhìn nàng hy vọng nàng nói gì đó, phủ nhận hoặc giải thích đều được.
Nhưng Lâm Luật cũng không hé răng, khiến họ lần nữa cảm thấy nóng nảy.
"Tiểu Luật a, Tiểu Hi nói có phải là thật không?" Mẹ Lâm thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Cũng không phải sai" Lâm Luật nói một cách ba phải cái nào cũng được, nàng cảm thấy như vậy chính là lời giải thích thích hợp nhất.
Hai ông bà Lâm gia nhìn con gái trực tiếp thừa nhận, cũng không biết nên nói gì nữa, dù sao hôm nay bọn họ đã bị quá nhiều ngạc nhiên rồi, có chút chống đỡ không nổi.
Trần Hi nhìn thấy hai ông bà chịu đả kích lớn, tìm một cái cớ lập tức chạy mất. Với thái độ lợn chết không sợ nước sôi của Lâm Luật, thì cô cảm thấy hơn phân nửa là hai ông bà sẽ không có cách nào với Lâm Luật rồi.
Lâm Luật cảm thấy dường như làm tinh thần ba mẹ bị đả kích là không tốt, nàng quyết định trở về phòng gọi điện thoại cho Cận Nam.
"Cận Nam, tôi ái mộ người" Lâm Cận Nam nhận được điện thoại của Lâm Luật câu đầu tiên nghe được chính là câu này.
"Hả?" Lâm Cận Nam bị những lời này hù dọa nhảy dựng.
"Người khác vẫn luôn cảm thấy tôi và người quá mức thân mật, tôi lại không giải thích được quan hệ giữa chúng ta, giải thích như vậy tôi cảm thấy rất hợp lý" Lâm Luật giải thích.
"Ách……" Lâm Cận Nam nhất thời không biết nói gì để chống đỡ, tư duy của Lâm Luật vẫn là tư duy của một trăm năm sau, cảm thấy đồng tính luyến ái không có gì đáng nói. Một trăm năm sau mọi người có thể cùng người nhân tạo kết hôn, đồng tính luyến ái cũng thuộc về phạm trù bình thường đến không thể bình thường hơn, kết hôn đồng tính cũng đã sớm được quốc gia công nhận. Tuy rằng tư duy của Lâm Cận Nam cũng hiểu được đồng tính luyến ái không có gì không ổn nhưng dường như xã hội hiện tại vẫn không chấp nhận được, Lâm Luật vô tư tuyên bố với thế giới như vậy thích hợp sao?
"Người khác là bao gồm những người nào?" Lâm Cận Nam phải quan tâm thay Lâm Luật.
"Ba mẹ, còn có Trần Hi." Lâm Luật cảm thấy ngoại trừ những người này, nàng không cần phải giải thích quan hệ giữa nàng và Cận Nam với ai nữa.
Lâm Cận Nam đỡ trán, nàng cảm thấy đau đầu rồi, Lâm Luật thật đúng là khiến người ta trở tay không kịp.
"Quên đi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, ai bảo kiếp trước là tôi nợ em" Cho dù mang tội danh dụ dỗ thiếu nữ, biếи ŧɦái và gì gì đó nàng cũng chấp nhận, trong lòng Lâm Cận Nam đang chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn họ đi tìm người, sẽ không gây phiền phức cho Cận Nam" Lâm Luật cảm thấy nàng có thể xử lý tốt quan hệ trong nhà, nàng sẽ không mang đến phiền phức cho Cận Nam.
Lâm Cận Nam cảm thấy Lâm Luật quá kiên định, Lâm Luật làm sao biết hiện tại lạc hậu hơn xã hội của các nàng một trăm năm, trong tư tưởng của họ không dễ dàng chấp nhận con gái là đồng tính như vậy.
Sai, Lâm Cận Nam phát hiện vấn đề nghiêm trọng hơn nữa, Lâm Luật nói ái mộ nàng, vậy nếu như nàng cũng nói với người ngoài như vậy, Lâm Luật làm sao còn có thể kết giao bạn trai? Bất quá nếu kết giao không được bạn trai thì kết giao bạn gái cũng được.
"Lâm Luật à, em cũng không thể nói với người khác như vậy, sau này em còn phải tìm bạn trai, còn phải kết hôn sinh con, hưởng thụ một chút quyền lợi đặc hữu của con người, nhưng mà nếu như ngươi thực sự thích nữ nhân, tôi cũng có thể chấp nhận, dù sao thì em tìm một người mình thích là được rồi" Vì Lâm Luật tìm một người bầu bạn, chuyện này có thể.
"Cận Nam, những thứ người vừa nói tôi không có hứng thú" Tận trong lòng nàng chán ghét những người khác, kiếp trước nàng bị hủy diệt, nàng có thể không trách Lâm Đường nhưng không có nghĩa là nàng không hận con người.
"Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?" Lâm Cận Nam hỏi.
"Tôi đã từng có nguyện vọng muốn sống cùng mẹ, mẹ có thời gian ở cạnh tôi, hiện tại tôi muốn cùng Cận Nam bên nhau" Nguyện vọng vẫn không thay đổi, đây cũng là suy nghĩ kiên trì nhất tồn tại trong đầu nàng.
"Lâm Luật, tôi nói rồi, hiện tại em đã là cá thể độc lập, em phải có cuộc sống của riêng mình" Lâm Cận Nam lần nữa giảng giải cho Lâm Luật.
"Nếu như tôi còn là người nhân tạo, người cũng sẽ nói như vậy sao?" Lâm Luật hỏi ngược lại.
"Chuyện đó không giống nhau" Người nhân tạo vốn dĩ chính là vì nhân loại mà tồn tại.
"Cho nên nói con người luôn coi trọng chuẩn mực" Lâm Luật có chút bất mãn, nàng không muốn sống giống như con người bình thường, vốn dĩ nàng không phải người bình thường, nàng chỉ có thêm một thể xác của con người mà thôi, nếu nàng có đặc quyền của con người, quyền lợi của nàng sẽ do nàng lựa chọn, không phải sao? Nàng lựa chọn ngày tháng có Lâm Cận Nam bên cạnh, có cái gì sai, nàng chỉ muốn sống như vậy.
Lâm Cận Nam không có lời nào để phản bác, nàng phát hiện nàng căn bản không cách nào thuyết phục Lâm Luật. Nàng đang suy nghĩ có phải nàng đã phạm vào lỗi lầm của người thường, chính là cái gọi là muốn tốt cho người ta, nhưng người ta căn bản không cảm kích, quả nhiên vẫn là câu châm ngôn 'thứ mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác' là đúng nhất.
"Nhưng em có nghĩ đến không, có thể là tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, mà không phải là cuộc sống cùng với em?" Lâm Cận Nam có vài phần giận dỗi nói.
Lâm Luật nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, nàng không phải không nghĩ đến mà là nàng không muốn nghĩ. Cận Nam có thể phiền chán nàng, chán ghét nàng kề cận Cận Nam. So với nàng, Cận Nam mới chân chính là con người bình thường, nàng ấy muốn không gian riêng, mà nàng là thứ thuộc về thế giới riêng tách biệt với nàng ấy, nghĩ tới đây Lâm Luật cảm thấy trong lòng thật là khó chịu, cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, giống như lúc trước đi vào không gian phong kín kia, tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông.
"Nếu như….. nếu như Cận Nam thực sự phiền chán tôi….. Tôi sẽ không làm phiền người nữa…." Lâm Luật khó khắn nói, nàng nhịn xuống cảm giác nghẹn ngào, nàng sợ bản thân sẽ khóc, thật ra nàng không thích nước mắt của con người, đó là sự yếu đuối, nàng không thích bản thân trở nên yếu đuối như vậy.
Lâm Cận Nam nghe ra khác thường trong giọng nói của Lâm Luật, trong lòng căng thẳng, ý thức được bản thân đã nặng lời.
"Lâm Luật, chỉ gạt em thôi, em là người thân thiết nhất của tôi, dĩ nhiên là tôi muốn sống cùng em rồi" Lâm Cận Nam muốn cứu vãn.
"Tôi mệt mỏi lắm, tôi ngủ đây, Cận Nam ngủ ngon" Lâm Luật biết con người có tiềm thức, đây là tiềm thức của Cận Nam, giấu ở dưới sự áy náy kia chính là suy nghĩ riêng của nàng ấy.
"Lâm Luật, chờ một chút……" Lâm Cận Nam cảm giác được Lâm Luật không bình thường, trong lòng trở nên nóng nảy, nàng hận chết bản thân, cần gì phải nói những lời vô trách nhiệm như vậy, nàng biết rõ Lâm Luật rất để ý nàng.
Lâm Luật tắt điện thoại, nàng kéo chăn, cuộn người trong chăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy thân thể rất lạnh, từ trong lòng đến thân thể đều cảm thấy rất lạnh.
Lâm Cận Nam lại gọi điện thoại đến, biết Lâm Luật đã tắt máy, nàng đúng là kẻ đáng xấu hổ nhất trên thế giới, trong lòng nàng ít nhiều có chút sợ hãi Lâm Luật sẽ đem cuộc sống tương lai đặt trên người nàng, Lâm Luật là người thông minh mẫn cảm, nàng vẫn luôn biết rõ. Thật ra, nàng không đáng để Lâm Luật đối xử tốt như vậy.