Đào Lý Bất Ngôn

Chương 110: Không phụ

Một tháng sau khi An Chi rời khỏi Bội thành, Ngôn Hề ngã bệnh.

Lúc đầu chẳng qua là cảm lạnh, nàng không có coi là quan trọng, uống một chút thuốc cảm lạnh. Sau đó lại ho khan, ho liên tục vài ngày.

Buổi tối đi ngủ cũng bị ho đến không ngủ được, hỗn loạn mơ hồ ngủ thϊếp đi, lại bị ho tỉnh. Ánh sáng ban ngày mát mẻ chiếu qua màn cửa, nàng mơ mơ màng màng trong chốc lát, trong phòng một mảnh lặng im.

Nàng lại bắt đầu kịch liệt ho khan.

"Di di..."

Tựa hồ lại nghe thấy tiếng An Chi đang thì thào với nàng.

Nàng rất ít khi sinh bệnh, có một lần ho khan phát sốt cũng không để ý. Vẫn là An Chi khuyên nhủ nàng, lôi kéo nàng đến bệnh viện.

Đó là chuyện từ khi nào rồi?

Nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ bộ dạng An Chi tức giận đến phồng gương mặt lên nhưng sẽ không nói nặng lời.

"Nếu ngươi không đi bác sĩ, sau này ta cũng không nghe lời nữa." Nàng nói như vậy.

"Được rồi, di di biết rồi."

Ngôn Hề xuống giường, thay quần áo, lái xe đến bệnh viện. Có lẽ là do tâm tình của nàng ảnh hưởng, cảm thấy những cơn gió đầu thu rất mát mẻ.

Ra khỏi phòng khám, bác sĩ thấy nàng ho đến lợi hại, nói nàng đi chụp hình phổi, kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, nàng lấy thuốc về nhà.

Về tới nhà. Phòng bếp lạnh như băng, Ngôn Hề cũng không muốn động tay chân, gọi điện mua cháo bên ngoài.

Cuộc sống đã không còn quy luật, trong thời gian An Chi học tiểu học, bởi vì chiếu cố đến khẩu phần của trẻ em, ba bữa cơm cộng thêm món tráng miệng, nước canh đều rất đầy đủ. Không cần nàng bận tâm đến, ăn uống cũng rất có quy luật, cho nên những năm đó cho dù thường xuyên tăng ca, thân thể của nàng vẫn luôn rất tốt. Từ rất nhỏ An Chi đã biết nấu cơm, càng về sau này, Ngôn Hề liền nhàn hạ đến lười biếng rồi, về đến nhà nhất định sẽ có cơm nóng thức ăn nóng, về muộn sẽ luôn có ánh đèn.

Đến khi An Chi vào Đại học, nàng đến phòng ở của đài truyền hình, ăn thức ăn ngoài, cuối tuần trở về lão trạch ăn. Khoảng thời gian sau này, các nàng ăn thứ gì đều nhắn tin WeChat nói cho nhau biết.

Đó là sau hôn lễ của Ngôn Dĩ Nam, các nàng nhắn WeChat suốt ngày cũng không hết.

Ngôn Hề lại bắt đầu ho.

Thì ra từ khi đó đã bắt đầu rồi sao?

Không, hoặc là sớm hơn.

Sớm hơn nhiều lắm.

Ngôn Hề ăn cháo xong, lại uống thuốc. Ở đầu giường có để nước, uống thuốc ho khan xong, sau đó nàng muốn đi ngủ một chút.

Nàng nghĩ đến nụ hôn trong đêm mưa bão ở dưới quê khi đó.

Ngón tay mềm mại của An Chi đặt trên môi của nàng, cách qua ngón tay mà hôn nàng.

Một nụ hôn khắc chế thuần khiết như vậy, tràn đầy yêu thương mà cẩn thận.

Đó là nụ hôn của An Chi, đôi môi của An Chi, hương thơm, khí tức của nàng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, chuyển ngón tay đi, khóe môi các nàng liền sẽ chạm vào nhau, các nàng liền sẽ hôn môi.

Nghĩ đến đây, trái tim Ngôn Hề liền bắt đầu run sợ, vô pháp chìm vào giấc ngủ.

Còn có nụ hôn mà người kia nén lệ nghẹn ngào lưu lại trên cổ nàng, nóng bỏng, run rẩy, hàm chứa một loại tình cảm vô cùng mãnh liệt, Ngôn Hề chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng hiểu rõ.

Đứa bé từ từ trưởng thành dưới sự che chở của nàng, đứa bé chập chững bước qua những thăng trầm khó khăn, nàng hy vọng người kia vạn sự thuận lợi, hy vọng người kia sẽ có được rất nhiều yêu thương, hy vọng tình yêu của người kia cũng sẽ ngọt ngào giống như má lún đồng tiền của bản thân.

Người kia đem một trái tim thuần khiết mềm mại, đưa đến trước mặt của nàng.

Người kia hạ thấp tư thái, cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn nghĩ kỹ đường lui thay nàng.

Nhưng mà tự tay nàng làm thương tổn người kia.

Đôi mắt Ngôn Hề bắt đầu mông lung, một giọt lệ long lanh chậm rãi từ trong góc mắt của nàng tràn ra, rốt cuộc nàng cũng ngủ thϊếp đi rồi.

Uống thuốc do bệnh viện kê đơn, cơn ho khan của Ngôn Hề chậm rãi tốt hơn, chính là không thể trị tận gốc. Ngôn Dĩ Nam thật sự là nhìn không được nữa, lại kéo nàng đến bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát.

Vài ngày sau có kết quả kiểm tra, thành dạ dày Ngôn Hề có một khối u nho nhỏ, may mắn là được phát hiện sớm, sau khi tiến hành thêm vài bước kiểm tra nữa, may mắn thay đó là khối u lành tính.

Cho dù là như vậy, các ca ca của nàng cũng quá mức sợ hãi. Bởi vì phát triển ở một vị trí tương đối nguy hiểm, để phòng ngừa biến chứng thành ung thư, vẫn là phải làm phẫu thuật. Đợi đến lúc Ngôn Hề phải mổ, người trong nhà không dám để cho Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi đã tuổi già biết được, chỉ nói với bọn họ là Ngôn Hề đi công tác rồi.

Toàn bộ quá trình Liễu Y Y luôn túc trực theo sát, ngoại trừ lúc ban đầu Ngôn Hề có hơi kinh hãi, sau đó liền không có cảm giác gì nữa, nàng bình tĩnh xin nghỉ phép, giấu ông nội bà nội, nằm viện, tiếp nhận trị liệu.

Chỉ đến khi Liễu Y Y hỏi nàng: "Có cần nói với An Chi hay không" tâm tình của nàng mới có sự chấn động rõ ràng: "Không cần nói với nàng!"

"Đừng để nàng biết!"

Liên tục muốn Liễu Y Y phải cam đoan, Liễu Y Y không thể không đáp ứng nàng.

Phẫu thuật rất thành công, sau khi phẫu thuật Ngôn Hề nằm viện tĩnh dưỡng phục hồi.

Nàng là một bệnh nhân rất phối hợp, mỗi ngày cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc, quan tâm đến tình trạng của bản thân, kiểm tra lại.

Chỉ có người trong nhà mới chú ý thấy nàng không thích hợp, nhưng cũng chỉ có Liễu Y Y biết rõ là vì cái gì. Thoáng cái nàng dường như đã mất đi thần khí, chỉ còn lại là một bộ thể xác ngây ngốc, mọi thứ chung quanh dường như đều bị nàng cách ly khai.

Nàng gầy đi rất nhiều, nhìn qua hình tiêu cốt lập (gầy gò). Người trong nhà nhìn thấy đều phải kinh hãi, cũng không biết phải làm thế nào.

Dưới lầu khu điều trị nội trú trong bệnh viện có một tiểu hoa viên, trời nhiều mây, mưa nhỏ, hơi nước tràn ngập giữa vườn thực vật xanh mướt.

Ngôn Hề ngồi dựa vào ghế dài xuất thần, Liễu Y Y đi tới, đưa cho nàng một cái Ipad.

Mở một đoạn video ra đặt ở trước mặt nàng.

Ngôn Hề vốn không có chú ý đến, rồi trong video truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Đây là chỗ ta ở,"

An Chi giữa ống kính, cười dịu dàng nói: "Là on-campus housing của trường, ngay gần trường đại học, vận khí của ta rất tốt, được xếp vào một nơi rất tốt, chỉ có mấy người ở mà thôi, là one-bed room, có phòng vệ sinh và phòng khách riêng. Cũng có thể nuôi thú cưng nữa."

Màn ảnh chuyển động theo thanh âm của An Chi, ký túc xá rất mới, cũng rất trống trải, trước mắt chỉ có một tủ sách, một giường lớn. Đi vào phòng bếp cũng là trống trơn, chỉ có một cái lò vi sóng.

"Ta phát hiện người Mỹ thật kỳ lạ a, dùng lò vi sóng để nấu nước ha ha ha. Trước mắt còn chưa mua thứ gì cả, ta sẽ chú ý xem người khác có muốn bán đồ cũ trong nhà hay không, đúng rồi, trường học rất lớn, ta sợ là còn phải mua một chiếc xe đạp nữa."

Gương mặt An Chi lại xuất hiện trên màn ảnh, làn da của nàng hơi đen hơn một chút, đôi mắt rất sáng, má lúm đồng tiền thật sâu : "Ân, tạm thời chính là như vậy, ta rất tốt, ngươi..." Trong ánh mắt của nàng xẹt qua một chút ánh sáng nhu hòa cực kỳ nhanh, "Các ngươi cũng phải thật tốt nha."

Sau đó vẫy vẫy tay, nở nụ cười, màn hình liền biến thành màu đen.

Video hơn một phút đồng hồ, Ngôn Hề nhìn đến không chớp mắt.

Liễu Y Y nhìn nàng, nói: "Nàng là quay cho ngươi xem đấy, sợ ngươi lo lắng cho nàng, chỉ là nàng không dám liên lạc với ngươi. Vòng tròn bạn bè* của ngươi đã thật lâu rồi không có cập nhật, nàng lo lắng cho ngươi. Ta cũng không dám nói với nàng."

(*Một chức năng của mạng xã hội WeChat, người dùng có thể chia sẽ những bài viết, hình ảnh, âm nhạc cùng với Vòng tròn bạn bè)

Ngón tay Ngôn Hề nhẹ nhàng vuốt ve màn hình.

Liễu Y Y đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, để Ipad lại cho nàng liền rời đi.

Cơn mưa dày đặc phủ lên cả một bầu trời u ám ảm đạm, không khí có chút mát mẻ. Ngôn Hề nhịn không được lại ấn mở video lần nữa.

Đúng là hơi đen đi một chút, hình như cũng mập lên một chút, tiếng Anh cũng đã nói rất khá.

Khóe môi Ngôn Hề có chút nhếch lên, mi nhãn lập tức trở nên sinh động.

Tứ chi bách hải của nàng mới cảm giác được một ít ấm áp, chậm rãi thở dài một hơi.

Qua vài ngày nữa, sau khi nàng tái khám thì xuất viện, trở về nhà. Bỏ ra ba ngày quét nhà cửa sạch sẽ, cũng xin trong đài nghỉ phép dài hạn.

Khôi phục hình thức rèn luyện trước đây.

Ngày đầu tiên đến phòng tập thể thao, nàng đăng một tấm hình, không phải hình selfie, chẳng qua là ảnh chụp của một chiếc máy chạy bộ.

"Bắt đầu từ nơi này."

Nàng viết.

Đại khái là rèn luyện gần hai tháng, cảm thấy khôi phục được một chút thể lực. Ngôn Hề cầm lấy máy ảnh, thu thập hành lý đơn giản, trực tiếp từ Bội thành bay đến Lhasa*.

(*Là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa)

Sau khi đáp xuống dất, nàng thích ứng rất khá, không có bị say độ cao, chẳng qua là có chút thở hổn hển.

Ngôn Hề ở tại một khách sạn mang bản sắc địa phương. Trong khách sạn có một gốc hoa mơ già rất cao, bất quá chưa đến mùa nở hoa, nhánh cây vươn qua xà nhà màu đỏ, nóng lạnh giao nhau.

Dậy sớm, ngắm mặt trời mọc. Trước cửa Chùa Đại Chiêu luôn có một hàng dài người hành hương quỳ lạy, tư thế thành kính, dường như là đem tất cả mọi hy vọng gởi gắm vào tín ngưỡng.

Ngôn Hề ăn không quen thức ăn ở đây, rau quả tương đối ít, thịt bò và thịt dê cũng không phải là những phương pháp nấu ăn mà nàng yêu thích.

Không khí rất khô ráo, nàng luôn mang theo nước bên mình, mang theo máy ảnh, đi một chút liền chụp hình.

Mùa đông không phải là mùa du lịch, nàng quan sát Cung Điện Potala từ đài phun nước âm nhạc, những ống đồng hình trụ bị gió thổi chuyển động, mơ hồ truyền đến thanh âm của những Lạt Ma đang tụng kinh.

Theo hướng dẫn viên đi vào trong nội cung, nghe hắn giải thích, hướng dẫn viên rất có tài, biết nói sáu thứ tiếng, rất biết khuấy động bầu không khí. Cảm thấy nữ nhân có gương mặt trắng mịn như men sứ, khí chất nhã nhặn lịch sự ôn nhu này thập phần đặc biệt, hận không thể sử dụng tất cả vốn liếng và tài hoa để chiếm được nụ cười thật tươi của nàng.

Nhưng mà chẳng qua nàng chỉ là mỉm cười gật đầu, tựa hồ trái tim không có ở đây, nhưng lại vẫn đang lắng nghe hắn nói, không đến mức làm cho hắn cảm thấy bị bỏ qua.

Hắn đưa nàng đến trước một linh tháp, kể từ khi vị Đạt Lai Lạt Ma thứ năm xây lại Cung Điện Potala đến nay, tổng cộng có 9 vị Đạt Lai Lạt Ma đã qua đời, nhưng chỉ có 8 tòa linh tháp.

Hắn lấy lại một chút tinh thần, không có linh tháp của đức Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu trong Cung Điện Potala, chính là Thương Ương Gia Thố (Tenzin Gyatso). Mấy năm trước, một vị đạo diễn làm phim về những tập thơ của Thương Ương Gia Thố, không ít nữ sĩ đều mê muội những tập thơ của ông.

Hắn giới thiệu một chút về cuộc đời của Thương Ương Gia Thố, cũng đọc lên bài thơ quen thuộc nhất của ông: "Tự tàm đa tình ô phạm hành, nhập sơn hựu khủng ngộ khuynh thành. Thế gian na đắc song toàn pháp,bất phụ Như Lai bất phụ khanh?"

(*Dịch nghĩa: Thật hổ thẹn đã để tấm lòng yêu làm dơ bẩncon đường tu hành. Vào cung rồi lại chỉ sợ sẽ lỡ mất người trong mộng. Thế giannày sao có được biện pháp trọn đôi đường. Không phụ Như Lai, cũng chẳng phụnàng – Thương Ương Gia Thố (1683-1706) là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của TâyTạng, tác giả của không ít những bài thơ tình ưu mỹ động lòng người. Là một vịĐạt Ma nhưng phần lớn lại là những bài thơ tình, "sinh vì Phật, sống vì tình")

"Nghe nói, ông đã yêu một thiếu nữ, nhưng ông lại bị ràng buộc bởi thân phận của mình, không thể động tình, nếu động tình sẽ làm hoen ố Phật danh, không động tình, lại phụ người thiếu nữ. Lâm vào cảnh lưỡng nan."

Quả nhiên, nàng khẽ chấn động, đáy mắt hàm chứa một chút ánh sáng đau thương, tựa hồ đang nhớ đến một người nào đó, những sợi tóc mái xõa xuống bên tai, tản ra một cỗ ôn nhu mong manh động lòng người.

Đêm hôm đó, Ngôn Hề không thể đi vào giấc ngủ. Đêm khuya thanh vắng, nàng chia sẻ bài thơ đó lên vòng tròn bạn bè.

Nàng đặt điện thoại sang một bên.

Một lát sau, nàng lại ấn mở vòng tròn bạn bè, phía dướicâu thơ kia có một trái tim nho nhỏ.