Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều

Chương 44

Không khí một chút liền trở nên ngưng trọng, ai cũng không có mở miệng nói, hô hấp đều im bặt lại im bặt.

Diệp Dĩ Tình là đang nhìn Đan Hàn, mà căn bản trong mắt không có nàng, không biết là đang nhìn cái gì.

Diệp Thanh Dương đem ánh mắt nhìn về phía Úc Tâm, Úc Tâm cũng dáng vẻ ôn nhu như vậy mỉm cười nhìn Diệp Dĩ Tình, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, Diệp Thanh Dương không biết chính là nàng đang giả vờ trấn định diễn một màn, nhớ tới tình cảnh lúc trước tại tiệc đêm, trong tư tưởng liền một chút phẫn nộ dấy lên, nàng cư nhiên còn có thể tưởng như không có việc gì mà cười !

Thương Thiên Mặc vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng đến, lúc ánh mắt biến đổi, chính là muốn phát tác, Lam Hi đột nhiên kéo cánh tay nàng lại, sau đó nhìn đến Diệp Dĩ Tình một chút.

Hứa Nghiên bất động thanh sắc quan sát mọi biểu tình, sau đó nhàn nhạt mở miệng

"Nói như vậy, ta là người mới, xem ra thế này ta phải tự phạt mấy chén "

Tiệc chúc mừng cuồng hoan đã bắt đầu, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Úc Tâm vẫn như cũ đối Diệp Dĩ Tình săn sóc đầy đủ, Diệp Dĩ Tình cũng không có cự tuyệt.

Thương Thiên Mặc chính là rất hưng phấn, đùa giỡn các loại với Diệp Thanh Dương, mà ánh mắt Diệp Thanh Dương vẫn chăm chú không rời Diệp Dĩ Tình với Úc Tâm.

Mẹ đây là không tin nàng nói sao? Lẽ nào nàng hoàn tin tưởng Úc Tâm này? ! Rõ ràng là lừa dối nàng, vì sao mẹ một điểm cũng không phản ứng, lẽ nào một điểm cũng không thèm để ý sao?

"Tới, đem cái này uống "

Thương Thiên Mặc đột nhiên đem đến một ly dịch thể đưa cho Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương hơi sửng sốt.

"Đây chính là dì Lam đích thân điều cho ngươi " , Thương Thiên Mặc cười hì hì nói

Diệp Thanh Dương không có phản ứng gì, chỉ là nhìn hai người thân mật kia cùng một chỗ, cũng không quản Diệp Dĩ Tình nói nàng không được uống rượu, đưa tay tiếp lấy, lại bị một người đột nhiên giành lấy

"Ta thay nàng uống "

Tay Diệp Thanh Dương trống rỗng giữa không trung, mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Dĩ Tình đoạt ly rượu, sau đó hơi ngửa đầu lên, ly dịch thể lam sắc kia đã chảy xuống đôi môi đỏ mọng, sau đó tiêu thất.

Tại đây mỗi một ly rượu của Diệp Thanh Dương, đều bị Diệp Dĩ Tình uống, Diệp Thanh Dương thì cứ nhìn như vậy , nhưng là cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bất duyệt mà nhìn chằm chằm Úc Tâm.

Úc Tâm cau mày nhìn người bên cạnh, vài lần muốn đoạt ly nhưng đều bị Diệp Dĩ Tình uống hết.

Kỳ quái chính là, Thương Thiên Mặc một câu khuyên nhủ cũng không có, còn không dừng tiếp rượu cho Diệp Thanh Dương, sau đó nhìn Diệp Dĩ Tình lại một ly một ly mà uống hết.

Thời gian đại khái cũng điểm 10 giờ, bữa tiệc cũng kết thúc, kỳ thực chỉ có mỗi Thương Thiên Mặc một người cuồng hoan.

Từ blue lover đi ra, Diệp Dĩ Tình đã say rất lợi hại, Thương Thiên Mặc đỡ lấy tay nàng, Úc Tâm ở bên trong vừa muốn ôm Diệp Dĩ Tình đi ra, liền bị Thương Thiên Mặc đoạt lấy, Diệp Dĩ Tình cái gì cũng không phản ứng.

Thương Thiên Mặc nhìn hai mắt mê ly kia, sau đó lại nhìn đến Úc Tâm đã lái xe đến, quay đầu đối Diệp Thanh Dương nói

"Tiểu quỷ, ngươi vừa không uống rượu, có thể đưa mẹ ngươi an toàn về nhà không?"

Diệp Thanh Dương mạnh điểm một cái phía dưới, "Ta nhất định hảo chăm sóc mẹ"

Diệp Thanh Dương giúp Thương Thiên Mặc đem Diệp Dĩ Tình lên xe, Thương Thiên Mặc mắt nhìn Úc Tâm bên kia, lúc quay đầu lại đã thấy Diệp Thanh Dương cài xong dây an toàn cho Diệp Dĩ Tình, động tác của nàng rất nhẹ, hội sợ Diệp Dĩ Tình tỉnh lại, trong mắt Thương Thiên Mặc hiện lên một tia kinh ngạc.

"Chúng ta về trước đây dì Mặc "

Diệp Thanh Dương đột nhiên đứng thẳng dậy nói, Thương Thiên Mặc bỗng lấy lại tinh thần

"Trên đường cẩn thận, nhớ kỹ đi chậm một chút "

Diệp Thanh Dương từ bên kia đi qua, lên xe liếc mắt sang một bên, sau đó cau mày ngồi vào ghế lái

Dọc theo đường đi, Diệp Thanh Dương đều đi rất chậm, thường thường chú ý đến phản ứng của người bên cạnh, mặt Diệp Dĩ Tình dường như có điều gì đó khó chịu.

Cảm giác nhiệt độ trong xe hơi thấp nên nàng đưa tay chỉnh lên cao một chút. Lúc quay đầu lại thì thấy trắc mặt nàng , mặt nàng hướng sang bên cửa sổ cho nên Diệp Thanh Dương vẫn cho rằng nàng đang ngủ.

"Mẹ, ta không có lừa ngươi, ta xác thực có gặp qua nàng "

Sau lại Diệp Thanh Dương suy nghĩ cẩn thận đến, nàng mới có thể khẳng định người kia chính là Đan Hàn.

"....."

Trong xe lại lâm vào một trận trầm mặc, một lát sau, Diệp Thanh Dương mới nhìn thấy Diệp Dĩ Tình vi bất khả sát* (* nhỏ đến không kịp thấy ) điểm phía dưới, không biết là nàng có ý tứ.

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, chính lại muốn mở miệng, thì điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn là Thương Thiên Mặc, thì đeo tai phone nghe điện thoại.

"Uy, dì Mặc "

Không bao lâu thì điện thoại treo, Diệp Thanh Dương cau mày tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn Diệp Dĩ Tình, từ lúc nào nàng đã nhắm mắt lại, hô hấp của nàng rất nhẹ, cũng không có như người uống rượu mang cái loại hô hấp trầm trọng.

Nhớ tới lúc Thương Thiên Mặc nói qua điện thoại , "Không cần nhắc tới chuyện tình vừa rồi trước mặt băng nhân "

Hóa ra mẹ đều nghe lọt được, nhìn Diệp Dĩ Tình tay đặt trên đùi, Diệp Thanh Dương do dự một chút dang tay ra cầm, hảo lạnh, lạnh đến trong tư tưởng nàng nhịn không được mà run lên, bất giác nàng nắm thật chặt.

Dừng xe xuống, Diệp Thanh Dương vừa muốn quay đầu đánh thức Diệp Dĩ Tình, lại đột nhiên nghe thanh âm mở cửa, Diệp Dĩ Tình đã xuống xe, chính hướng gara đi ra.

Diệp Thanh Dương vội vã cởi dây an toàn đuổi theo, nhìn thân ảnh cô tịch kia, chần chừ mãi cũng không có tiến lên nắm lấy tay nàng, chỉ là lẳng lặng quan sát.

Diệp Thanh Dương trở tay đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Tình kia đang đi lên lầu, đối với ánh mắt trương mụ hỏi qua dường như cũng lắc đầu.

Diệp Thanh Dương đi vào phòng bếp, muốn lấy cho nàng một chén mật ong giã rượu, chẳng hiểu sao cơn tức càng ngày càng lớn, thịch một tiếng đem ném cái chén đi, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, sau đó đi thẳng đến cửa, trương mụ bị nàng như vậy lại càng hoảng sợ, hỏi nàng thế nào thì chính nàng cũng không đáp.

Vừa đi ra khỏi cửa, quả nhiên chỉ thấy Úc Tâm cùng Đan Hàn. Đan Hàn chính là ánh mắt mê ly nhìn Úc Tâm ở không xa kia, mà Úc Tâm lại nghiêng thẩn thể quay sang hướng ngược lại với Diệp Thanh Dương mà gọi điện thoại, nàng không cần nghĩ cũng biết gọi cho ai.

Hai người cũng không có chú ý tới Diệp Thanh Dương đi ra, Diệp Thanh Dương đi xuống bậc thang, đề cao tiếng nói đối hai người

"Các ngươi lập tức cút cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí "

Đã không còn vẻ cợt nhả ngày thường, Diệp Thanh Dương trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Úc Tâm buông điện thoại trong tay, mắt nhìn người phía trước ,"Thanh Dương "

"Ai cho phép ngươi gọi tên ta. Ta với ngươi rất thân thuộc sao?" , Diệp Thanh Dương cười lạnh nói

Đan Hàn cầm điếu thuốc trong tay bắn ra, "Mẹ ngươi không giáo ngươi đối người phải có lễ phép sao?"

Diệp Thanh Dương bỗng dưng nheo mắt lại, một quyền hướng về Đan Hàn, "Câm miệng !"

Mắt thấy nắm tay đến, Đan Hàn rất nhanh né sang bên trái, sau đó tay giơ lên bắt lấy cánh tay Thanh Dương.

"Đan Hàn, dừng tay cho ta!"

Úc Tâm đột nhiên quát lạnh một tiếng, Đan Hàn ánh mắt tối tăm liếc Diệp Thanh Dương sau đó thả tay

"Tình nhi có khỏe không?"

Diệp Thanh Dương mí mắt cũng không sĩ một chút, "Kia không liên quan chuyện của ngươi!"

Nói xong thì xoay người trở đi, đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại

"Ta nói cho ngươi Úc Tâm, ngươi nếu như dám thương hại mẹ ta, ta nhất định sẽ không để ngươi sống tốt!"

Diệp Thanh Dương vào đến nhà, ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai, gian phòng Diệp Dĩ Tình vẫn còn sáng đèn, đi tới phòng bếp mang ly mật ong kia lên, tại cửa dừng lại gõ mấy cái, cũng không có ai đáp lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chợt nghe thấy trong phòng tắm âm thanh nước truyền đến.

Nàng đem ly mật ong đến để đầu giường, vừa muốn ở bên giường ngồi xuống, đương nhìn đột nhiên dừng lại ở cái khung ảnh màu xanh kia.

Diệp Thanh Dương nhớ kỹ, trước chưa từng thấy qua, liền đi đến nhìn, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.

Ảnh chụp hai người, ngồi trên bãi cỏ xanh biếc chụp xuống, thanh xuân dào dạt, khóe miệng mỉm cười, hơi nghiêng đầu tựa trên vai một người khác, ánh mắt ôn nhu trên vai người bên cạnh, ánh nắng xuyên thấu trên cành lá khẽ tà xuống, như là khiến cho hai người thêm một tầng mộng ảo trong bức hình.

Diệp Thanh Dương chưa từng nhìn qua Diệp Dĩ Tình như vậy, cái loại tươi cười phát ra từ đáy lòng, giống như một mảnh băng tuyết được ánh nắng chiếu vào, mỹ đắc động lòng người, cũng đau đớn như lòng nàng.

Mẹ cười như vậy, mẹ có đúng hay không chỉ để lại cho một người là Úc Tâm....

Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Diệp Thanh Dương liền bỏ khung ảnh kia xuống rồi đứng lên

Hơi nước tỏa ra, làn da trắng nõn ẩn hiện trong làn nước, hoa tu líp màu đỏ như ẩn như hiện gợi đầy vẻ mị hoặc, những giọt nước đính vào trên khuôn mặt trắng nõn, hai tròng mắt nàng nhắm lại, hàng mi kiều diễm thỉnh thoảng nhấp nhô nhấp nhô.

Trong đầu hình ảnh chợt lóe, Diệp Dĩ Tình tại một mảnh ăn uống linh đình đang nhìn quanh tìm kiếm, mới vừa rồi kia nàng lơ đãng thoáng nhìn, kia khuôn mặt khắc cốt ghi tâm, sau đó tựa như điên mà đi tìm, đã không còn vẻ lãnh ngạo cao quý như ngày thường, đã không còn bộ dáng điềm nhiên luôn luôn trấn định kia, nàng giống như thiên sứ đột nhiên rơi xuống thế gian.

Cuối cùng, chính là không có tìm được, giống như là huyễn ảnh xuất hiện trong mắt kia, cái gì cũng không thấy.

Cánh tay đột nhiên bị kéo, Diệp Dĩ Tình chậm rãi quay đầu lại, thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Diệp Thanh Dương, mà phía sau Diệp Thanh Dương, Diệp Dĩ Tình lại thấy được một khuôn mặt, lúc đó tịnh không để ý, mà hiện tại nghĩ lại, khuôn mặt kia rất quen thuộc, chính là Đan Hàn.

Còn có ngày đó, Diệp Dĩ Tình ở tại quán cà phê Tả Tư đợi đến mười hai giờ, hay nhất chính là một người đạp đi bóng đêm lạnh bạc mà ly khai, tại thời điểm đi xuống bậc thang kia, bên trái một chiếc xe chiếu đèn lên,tại nơi có ngọn đèn chói mắt kia, bên trong nàng có thể nhìn thấy được một khuôn mặt lạnh lùng với ngũ quan nghiêm nghị, hai tròng mắt phát lên tia âm lãnh, đúng là Đan Hàn.

Mà ngay trước đó không lâu, Diệp Dĩ Tình đi đến công ty Úc Tâm tìm nàng, mới từ thang máy đi ra, thì cùng Đan Hàn trước mặt đυ.ng phải.

Biểu tình Đan Hàn trước sau như một đều âm lãnh, tựa như không thấy được Diệp Dĩ Tình, nhìn không chớp mắt hướng thang máy bên trong mà đi đến, ánh mắt Diệp Dĩ Tình cũng khẽ biến, bất giác mà mở miệng gọi tên, "Đan Nhu "

Đan Hàn từ bên cạnh Diệp Dĩ Tình nhìn thoáng qua, chỉ lạnh lùng mà tà mắt liếc nàng, "Ngươi nhận sai người "

Sau Úc Tâm lại nói cho Diệp Dĩ Tình, nàng xác thực là nhận sai người, Diệp Dĩ Tình thấy cái kia là Đan Hàn mà đều không phải Đan Nhu, Đan Hàn cùng Đan Nhu là chị em sinh đôi thất lạc nhiều năm.

Cũng khó trách Diệp Dĩ Tình hội nhận sai, bởi vì hai người kia lớn lên giống nhau như đúc, chỉ bất quá một cái thì nhu tình như nước, mà một cái là lạnh lùng như băng.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó thanh âm Diệp Thanh Dương truyền đến.

"Mẹ"

....

Ngày thứ hai, Diệp Dĩ Tình không ăn điểm tâm mà đến thẳng công ty.

Hai tay khoanh lại đứng trước cửa sổ phòng làm việc, lông mi vừa đen dài vừa cong lên hết sức kiều diễm, đôi mắt trong trẻo kia còn thượng thêm một vòng thanh sắc, xem ra khẳng định tối qua nàng cũng không ngủ hảo.

Nhớ tới ngày đó tại tiệc đêm, còn có đêm đó tại blue lover, thật là nàng. Mà vì sao trở về lại không xuất hiện, vì sao còn muốn trốn tránh nàng, cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn nàng dày vò trong nỗi thống khổ.

Tối qua, lúc nghe tới Diệp Thanh Dương nhận thức Đan Hàn, Diệp Dĩ Tình chỉ là hy vọng nàng kia là nhìn lầm, thế nhưng một ít hình ảnh mơ hồ nhất nhất thổi qua trước mắt, nàng thực sự không biết phải phản ứng thế nào.

Nếu là Diệp Thanh Dương một người thì có thể nhìn lầm, kia nàng cũng thấy được thì sao? !

Toàn bộ cả đêm, Diệp Dĩ Tình là hồi tưởng tình cảnh hai ngày kia, nàng còn nghĩ nói với bản thân, thật là nhìn lầm rồi, không chỉ là Diệp Thanh Dương, còn có nàng, thế nhưng càng hồi tưởng lại càng phát hiện, cái kia thực sự rõ ràng đến bất khả dao động.

Diệp Dĩ Tình không có cách nào trốn tránh, càng vô pháp lừa mình dối người.

Úc Tâm trở lại, nhưng không nói cho nàng biết, mà một mực nàng ở địa phương kia nhìn bản thân mình, suy nghĩ một chút, Diệp Dĩ Tình nhịn không được mà toàn thân lạnh run, lạnh đến nhịn không được mà hung hăng cắn chặt đôi môi, thẳng đến khi trắng bệch, nhưng cũng không ức chế được cái loại hàn lãnh phát ra từ trong thân thể.

Rõ ràng đều đã trở về, vì sao muốn lừa dối nàng ngày sinh nhật đó trở về.

Diệp Dĩ Tình suy nghĩ một đêm nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ được cái gì, là thử nàng có hay không thay lòng đổi dạ sao? Chính là nói có điều gì khó nói? Diệp Dĩ Tình như thế ở trong lòng đối tự.

Đúng lúc này, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, Diệp Dĩ Tình chậm rãi đi qua tiếp...

Một quán cà phê hai tầng cách Tình Uyển không xa, Diệp Dĩ Tình tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ mà ngồi. Không ai mở miệng nói trước, không khí lưu động kèm theo một tia ngưng trọng đủ mọi vị đạo.

Diệp Dĩ Tình nghiêng đầu nhìn dòng xe máy đang chạy ào ạt bên ngoài cửa sổ, Úc Tâm nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhân viên đến, Úc Tâm gọi cho nàng cùng Diệp Dĩ Tình hai chén trà.

"Còn đang giận ta sao?"

Úc Tâm trong lòng biết nhưng vẫn cố hỏi, Diệp Dĩ Tình quay đầu lại nhìn nàng, nhưng không nói gì

"Ta là tại trước sinh nhật ngươi trở về "

Úc Tâm vừa mới nói xong, Diệp Dĩ Tình cảm giác bản thân đang kịch liệt co rút lại, nàng đã hi vọng có thể không biết, cho dù là nói dối cũng tốt, chỉ cần là chính miệng nàng nói, thì tâm can mình khắc sẽ tin tưởng.

Úc Tâm nhìn con ngươi hơi co rút lại kia, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói tiếp

"Xin lỗi Tình nhi "

Lúc này nhân viên lại đi tới, không ngừng có người từ hai bên trái phải đi qua, Úc Tâm cũng không mở miệng nói tiếp, tất cả cũng giống như ngày đó nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Dĩ Tình đều như nhau, một câu xin lỗi, thì muốn quên đi 3000 ngày đêm kia, còn có hiện tại lại lừa dối.

Diệp Dĩ Tình còn không biết đến phản ứng như thế nào, lạnh lùng nhìn nàng một cái, đứng lên hướng cửa đi đến.

"Tình nhi "

Úc Tâm đưa tay kéo Diệp Dĩ Tình lại

Diệp Dĩ Tình dừng cước bộ, nhưng cũng không quay đầu, "Buông tay!"

Rõ ràng là nàng lừa dối, tối qua thế nào nàng có thể cười nói như vậy.

Úc Tâm cũng không có ý định buông tay, hai người cứ như vậy đứng ở nơi đó

"Mẹ ta nói ngươi buông tay, ngươi không nghe thấy sao?"

Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu, thì thấy Diệp Thanh Dương hướng về bên này đi tới, thần sắc lạnh lùng lộ ra tia phẫn nộ.

"Ngươi thế nào ở chỗ này?" , Diệp Dĩ Tình cau mày nhìn người trước mắt.

Diệp Thanh Dương không định trả lời, chỉ là lành lùng lướt qua tay Úc Tâm đang nắm lấy Diệp Dĩ Tình

"Mẹ ta nói ngươi buông tay, lẽ nào ngươi không nghe thấy sao?"

Lúc này cả người Diệp Thanh Dương tản ra dày đặc khí tức, làm cho có một loại cảm giác không rét mà run, Diệp Dĩ Tình hoàn chưa từng nhìn qua dáng dấp Diệp Thanh Dương như thế này.

Úc Tâm cũng không có buông tay, giương mắt cùng Diệp Thanh Dương nói

"Ta cùng Tình nhi có chuyện hoàn mời ngươi không cần nhúng tay "

"Kia không liên quan chuyện của ngươi, nàng là mẹ ta ", Diệp Thanh Dương nắm lấy cổ tay Úc Tâm, bắt đầu cố sức., "Ngươi luôn miệng nói yêu nàng, nhưng làm cho nàng đợi ngươi tám năm, bây giờ còn lừa dối nàng, ngươi "

"Diệp Thanh Dương "

"Ngươi không có tư cách nói nàng!"

Thanh âm Đan Hàn đột nhiên vang lên, Diệp Thanh Dương hoàn không kịp ngẩng đầu nhìn người, thì cổ tay nàng đã bị người dùng lực nắm.

Diệp Thanh Dương cùng Úc Tâm trong lúc đó giằng co nháy mắt liền biến thành Diệp Thanh Dương cùng Đan Hàn, bốn mắt nhìn nhau, nồng nặc tỏa ra mùi thuốc súng, cảm giác tùy thời đều có thể phát hỏa.

Tối hôm qua còn chưa có đánh hoàn cái này, ngày hôm nay lại tiếp tục tiết tấu.

Ánh mắt Đan Hàn nhìn trầm trầm Diệp Dĩ Tình, "Các ngươi có tư cách gì nói nàng, nếu không bởi vì ngươi, nàng cần chạy đến một địa phương không quen sao? Nhưng ngươi thật ra ở chỗ này lại làm công chúa , ngươi có biết hay không nhiều năm như vậy nàng là thế nào tới được..."

"Đan Hàn câm miệng!"

"Nàng thế nào ngươi đều không phải rõ ràng sao?Kia nàng khiến mẹ ta đợi tám năm tới bây giờ là quá sao? Sinh không gặp nhân tử không gặp thi, thì ..."

"Diệp Thanh Dương, ngươi cho ta được rồi!"

"Ta khinh! Đừng một bên thì thân cận nam nhân một bên lại giả ra ngây thơ! Nàng cùng nàng..."

"Kia bất quá cũng không so được với hai người các ngươi, ta đã sớm gặp được hai người các ngươi, kia vì sao......"

"Ba ~ ba~ "

Hai tiếng tát thanh thúy đột ngột vang lên trong quán cà phê, hấp dẫn ánh mắt mọi người thu lại, không khí tựa hồ như đình chỉ, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.

Đây là người yêu sao? Động tác đều nhất trí liên tục như vậy, tay Úc Tâm đánh vào mặt Đan Hàn, còn Diệp Dĩ Tình kia lại đánh vào Diệp Thanh Dương.

Diệp Dĩ Tình nhìn khuôn mặt trắng nõn Diệp Thanh Dương cấp tốc liền trở nên đỏ chát, nhìn lại bàn tay mà bản thân mình vung lên, nhịn không được mang theo một tia run.

Diệp Thanh Dương nhìn ánh mắt đang xuất thần kia, màu trắng bên trong ánh mắt kia dĩ nhiên còn có rất nhiều những tơ máu màu đỏ, thoạt nhìn rất là dọa người, còn có loại cảm giác muốn làm cho người ta yêu thương.

"Nàng thì tốt như vậy sao? Cho ngươi đợi tám năm, còn phái người theo dõi ngươi, trở về lại lừa ngươi, ngươi thì một điểm bất nghi sao? Trên đời ngoại trừ nàng thì không còn ai để cho ngươi thích sao? Vì sao"

"Kia không liên qua chuyện của ngươi!"

Diệp Dĩ Tình cũng gần như có chút tan vỡ, ngực không ngừng mà trên dưới phập phồng.

"Liên quan đến chuyện ta, ta tuyệt đối không cho người khác tổn thương ngươi, coi như là nàng cũng không được! Bởi vì ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ngươi có biết hay không ! ! !"

Diệp Thanh Dương gần như là phát bệnh mà quát lên, viền mắt không những ẩm ướt mà còn đỏ hằn...