Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại nằm trên giường, nghe Diệp Dĩ Tình tắt đèn, sau đó đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Nàng yếu ớt mở mắt ra, gian phòng chìm thành một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng từ bóng trăng hắt vào, an tĩnh dừng lại nơi này.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức nghe không được bất luận thanh âm gì, không biết là bên ngoài vốn an tĩnh như vậy, hay chính là nói hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt đây.
Diệp Thanh Dương đột nhiên cảm thấy đáng ghét không tả, bởi vì hiện tại nàng muốn, rất muốn nghe được thanh âm từ phòng Diệp Dĩ Tình, cho dù là tiếng động từ bước chân cũng tốt.
Nhớ tới vừa rồi tại phòng khách, Diệp Thanh Dương cầm lấy tay Diệp Dĩ Tình, trong cõi lòng chờ mong nói ra câu vẫn hằng in trong tư tưởng, "Ta chỉ muốn ở bên cạnh người "
Diệp Dĩ Tình chỉ là bộ dạng phục tùng nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo như làn nước băng lãnh, trong sáng đến mức tinh khiết.
"Ngươi đều không phải tiểu hài tử, phải học được tính tự lập "
Diệp Thanh Dương qua một hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Dĩ Tình, đây là đang nói cho mình, rằng sẽ có một ngày mình phải ly khai, không có khả năng vĩnh viễn ở cạnh nàng sao?
Không biết vì sao, Diệp Thanh Dương lại nhớ đến lời nói của những năm trước đây mà Diệp Dĩ Tình đối, "Chỉ có bản thân tự nỗ lực, mới chân chính thuộc về bản thân " . "Không cần phải kỳ vọng vào cái người khác dành cho ngươi, bởi chung quy nó vẫn không phải của ngươi " , "Nghĩ muốn cái gì thì bản thân phải đi giành lấy, không chiếm được thì chỉ có thể chứng minh ngươi vẫn chưa đủ năng lực...."
Có thể bản thân không nên quá đần độn như thế, bởi vì bản thân cùng mẹ trong tương lai, chỉ có bản thân nỗ lực mới tính đến một tia khả năng khác.
Phòng làm việc tổng tài tầng 15 công ty Mạn Nhị
Bàn làm việc màu đen được bố trí giữa phòng, Hứa Nghiên đang ngồi trên ghế da xoay người nhìn sang hướng cửa, dư quang thỉnh thoảng lại liếc đến màn hình máy tính, trong mắt hiện lên một tia tình tự khó lường.
Hứa Nghiên mơ hồ đoán được là trong lòng có chuyện, bởi vì từ lúc Thương Thiên Mặc đối với Úc Tâm có thái độ rất rõ để cảm thấy kia, cái người này thuộc loại tâm tình đều viết hết lên trên mặt.
Tại lúc về nhà, Hứa Nghiên mở miệng mời Thương Thiên Mặc vào nhà uống một ly, thì kinh không sai nàng kia tỏ ra vô cùng kinh ngạc, bởi vì....... Hứa Nghiên này là lần đầu tiên mở miệng mời nàng vào nhà, bất quá cũng rất mau vui vẻ, liền há mồm đáp ứng.
Nơi Hứa Nghiên ở là một chung cư xa hoa, nhìn bên ngoài rất đẹp, nàng ở lầu 12. Gian phòng được bố trí tương đối đơn giản, vừa vào cửa thì bên phải là phòng khách, bên trái là quầy bar kết hợp với phòng bếp, toàn bộ gian phòng xanh trắng đều là màu chủ đạo, còn có gian lớn ở giữa chính là lối đi vào phòng ngủ.
Có thể mới vừa chuyển đến không bao lâu, cho nên trong phòng thoạt nhìn mọi thứ đều rất mới. Phòng bếp vẫn còn sáng loáng, khả dĩ có thể khẳng định còn chưa từng sử dụng qua.
"Tùy tiện ngồi đi "
Hứa Nghiên đạm đạm nhất tiếu, sau đó hướng phòng khách bên phải đi đến, Thương Thiên Mặc ngồi xuống thì mới quan sát, bên kia còn có một giá rượu sang trọng được trưng bày đủ loại mang phong cách Tây Âu.
Hứa Nghiên đi vào quầy bar, sau đó ngẩng đầu hỏi nàng, "Muốn uống cái gì "
Trong nháy mắt, Thương Thiên Mặc có thể cảm giác đây là cuộc sống mà nàng muốn hai người có trong tương lai
"Ân, rượu whisky, lạnh "
Thương Thiên Mặc nhìn Hứa Nghiên rồi lấy ra hai cái ly, sau đó động tác ưu nhã gắp đá bỏ vào, hoàn tất liền đem hai ly dịch thể đảo đảo đi vào, này nhìn Hứa Nghiên một loạt động tác, hôm nay nghĩ nghĩ người kia phá lệ đẹp đến mê người.
Nhìn thấy đường nhìn của Thương Thiên Mặc mê ly còn có chút lửa nóng, Hứa Nghiên chỉ là thoáng ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lại cúi đầu, đoan khởi đem hai ly whisky đi ra.
Đợi trong tay truyền đến cảm giác mát lạnh, Thương Thiên Mặc mới lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt tinh xảo thanh nhã kia, đột nhiên có chút buồn bực, một mỹ cảnh tốt như vậy, thì không phải càng nên uống rượu đỏ sao, bản thân hội thế nào có thể mở miệng muốn uống whisky, khẳng định là bị Úc Tâm cấp khí đến mất hồn đi !
"Ngươi hôm nay tâm tình không tốt "
Thương Thiên Mặc sửng sốt, ngẩng đầu, Hứa Nghiên cũng đang nhìn nàng.
"Là bởi vì Úc Tâm kia sao " , Hứa Nghiên nhàn nhạt hỏi
Thương Thiên Mặc tuy có điểm kinh ngạc, thế nhưng chính là gật đầu.
"Cũng không phải tâm tình bất hảo, chỉ là......ta cũng không hiểu rõ "
Thương Thiên Mặc chỉ là lo lắng Diệp Dĩ Tình lần thứ hai bị tổn thương, một người đã từng phạm một sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ có khả năng lớn tái phạm, đối với Úc Tâm, cũng không có ngoại lệ.
Đã từng, Thương Thiên Mặc là cỡ nào xem trong chuyện hai người kia ở cùng một chỗ, tại nàng xem tới, cũng chỉ có Úc Tâm mới xứng đôi với Diệp Dĩ Tình.
Hứa Nghiên uống một ngụm, "Cái kia Úc Tâm cùng Diệp Tổng là một đôi, ngươi nói, Diệp Tổng vẫn không thể quên người kia, chính là nàng đi"
Thương Thiên Mặc có chút lăng, bất quá ngẫm lại, Hứa Nghiên khôn khéo như thế, tự nhiên đã sớm đoán được, cũng sẽ không định giấu diếm, liền gật đầu.
"Trước đó không lâu mới vừa trở lại Z thành "
Trước đó cũng không từng liên lạc với ai, biến mất nhiều năm như vậy, sau đó lại im lặng không một tiếng động mà trở về.
"Kia các nàng hiện tại ở cùng một chỗ, ngươi đều không phải là nên vì các nàng mà hài lòng sao?"
Thương Thiên Mặc uống hết một ngụm rượu, nhìn Hứa Nghiên ánh mắt hòa nhã, bắt đầu cùng Hứa Nghiên nói chuyện tình của hai người kia
"Ngươi nói xem đổi lại là ngươi, ngươi có thể vì băng nhân mà cảm thấy vui vẻ sao?"
Thương Thiên Mặc có chút căm giận nói, nàng tổng nghĩ Úc Tâm đã thay đổi, thế nhưng cụ thể ở đâu thì không nói nên lời
"Ngươi là nói, Úc Tâm ba năm trước đây đối các ngươi mất liên lạc?"
Nhìn Thương Thiên Mặc gật đầu, ánh mắt Hứa Nghiên không hiểu sao lại trở nên khó đoán, ba năm trước đây, đúng là thời gian nàng cùng vị hôn phu nàng bãi bỏ hôn ước.
Nhìn màn hình máy tính, Hứa Nghiên cong lên thật sâu......khóe miệng, nghĩ không ra đi, ngươi từ đầu đến cuối bất quá chỉ là con cờ trong tay kẻ khác mà thôi, hôm nay quân cũng hạ xong rồi, ngươi cũng chỉ có thể rơi vào một màn hạ tràng......
Đan Hàn đẩy cửa vào vừa tiến đến, thì thấy Úc Tâm mới vừa treo điện thoại, khóe miệng tươi cười đến chói mắt người nhìn, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi nói chuyện với ai.
Úc Tâm buông điện thoại, vừa nhấc đầu thì thấy Đan Hàn mang vẻ mặt âm lãnh đứng trước mắt, liễm đi dáng vẻ tươi cười.
"Thế nào? Rốt cuộc hành động gì?"
"Sáng nay có một người mua lọ nước hoa sunny, buổi trưa lại tới đây nháo sự, nói là nước hoa có độc, lúc nàng dùng trên cổ nổi lên rất nhiều sởi" , Đan Hàn diện vô biểu tình tường thuật một lần.
Úc Tâm mi hơi trầm xuống, "Hiện tại có thể có kết quả không "
"Đã đem lọ nước hoa kia đến kiểm tra, tiện thể dọn dẹp mấy ký giả nổi danh kia đi"
Không nghĩ cũng biết, Úc Tâm khẳng định là có sản phẩm giả mạo, mục đích chính là phá vỡ hình tượng của sunshine đi, điểm này cũng đã nghĩ tới, cho nên làm thế nào đối phó cũng đã có kế hoạch từ lâu.
"Lần này bọn họ khẳng định là có hành động, ngươi hãy làm cho dứt điểm", Úc Tâm nói xong liền đứng lên ,"Ta có việc đi trước "
Có thể làm cho Úc Tâm buông thả công việc, không cần nghĩ cũng biết là ai, Đan Hàn sắc mặt có điểm bất duyệt, tại điểm này, Đan Hàn cùng Thương Thiên Mặc rất giống nhau, chính là sở hữu cái dạng tâm tình đều viết hết lên mặt.
"Chuyện này có lần đầu cũng sẽ có lần hai, có hai sẽ có ba, chúng ta không có khả năng phòng được, ngươi chẳng lẽ không dự định nói cho nàng sao?"
Úc Tâm dừng cước bộ lại, nhưng không có quay đầu, "Này cùng nàng không liên quan"
"Thế nào không liên quan, này chuyện tình đều bởi vì nàng, bao gồm cả ngươi "
"Không cần nói nữa!"
Úc Tâm đột nhiên lạnh giọng quát một tiếng, quay đầu lại, sẵng giọng nhìn chằm chằm Đan Hàn.
"Chuyện ta cùng nàng trong lúc đó, hoàn mời ngươi không cần nhúng tay!"
Đan Hàn chỉ là đối nàng vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại, nhếch môi không nói gì. Nhiều năm như vậy trôi qua, hoàn đều như thế này, nhắc đến nữ nhân kia thì người trước mắt liền trở nên con cọp bị chọc giận, đều như nhau.
Úc Tâm lạnh mặt xoay người, lúc đi đến cửa phòng thì dừng lại, thanh sắc bình thản đối người phía sau nói
"Ngươi nên đi tìm Tả Tư, nói cho nàng sự thật "
....
Úc Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa nhấc mắt thì thấy Diệp Dĩ Tình đang ngồi ở bàn chăm chú xem văn kiện, loan loan liễu mi hơi nhíu lại, đôi môi khiêu gợi chạm nhẹ, trên mặt biểu tình nhìn Úc Tâm hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ bởi vì...... thời gian tám năm này thực sự quá dài, Diệp Dĩ Tình đã có rất nhiều biến hóa không lớn thì cũng nhỏ, Úc Tâm liền muốn tháo bỏ để tránh tạo thành vẻ không tự nhiên, tối trọng yếu là, cảm giác này tựa hồ làm nàng không an tâm.
"Nghỉ ngơi một hồi đi "
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một hộp tinh xảo, còn mang theo một cỗ hương vị dễ ngửi, Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu, nhìn đến người trước mặt, khóe miệng bất giác cong lên bộ dáng tươi cười.
"Đến đây lúc nào "
Úc Tâm ôn nhu cười, "Vừa mới, chúng ta sang bên kia ngồi đi " , nói xong liền kéo tay Diệp Dĩ Tình đi tới sô pha, sau đó ngồi xuống mở cái hộp nhỏ tinh xảo kia ra.
Bánh ngọt mang vị cheese, Diệp Dĩ Tình trước đây là thích nhất món điểm tâm này, tản ra nồng nặc một cỗ hương vị, đưa vào miệng hòa tan đến nhẵn nhụi, tại Z thành có một cửa hàng bánh độc nhất vô nhị, Diệp Dĩ Tình cũng chỉ thích bánh cheese này của cửa hàng kia.
Nguyên nhân chính là ở đó bánh cheese đều rất được tiếng, cho nên mỗi ngày họ đến mua rất đông, chí ít muốn mua được thì phải đợi một giờ mới đến lượt, hơn nữa mỗi ngày còn có số lượng cụ thể.
Trước đây, cuối tuần Úc Tâʍ ɦội bồi Diệp Dĩ Tình đến chỗ đó xếp hàng mãi mới mua được bánh, nhìn Diệp Dĩ Tình khi ăn mà biểu tình rất mực hài lòng, Úc Tâm nghĩ đến thì đặc biệt hạnh phúc.
Thế nhưng, Úc Tâm không biết chính là, từ lúc nàng đi, Diệp Dĩ Tình chưa từng đυ.ng đến hương vị bánh kia nữa, đã tròn tám năm chưa từng đυ.ng qua.
Cho nên, lúc Diệp Dĩ Tình ăn miếng đầu tiên vào, Úc Tâm liền hỏi vị thế nào, Diệp Dĩ Tình trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, bởi vì.....cảm giác loại vị đạo này đã quá xa xôi.
Bất quá, Diệp Dĩ Tình chính là quay sang nhìn Úc Tâm cười cười, "Ân, chính là giống như trước đây, rất ngon "
Nghe được đáp án này, Úc Tâm nhịn không được trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi hôm nay không đi làm sao?" , Diệp Dĩ Tình đột nhiên hỏi, bởi vì hiện tại chỉ mới hai giờ chiều.
Úc Tâm nuốt xuống miếng bánh trong miệng mới nói, "Công ty gần đây không bận rộn, được rồi, Thanh Dương ngày mai thi vào đại học đi "
"Ân ", Diệp Dĩ Tình nhớ tới hình dạng Diệp Thanh Dương đau đầu tối qua, hơi nhíu lại mày.
Úc Tâm vừa mới thấy được, nhịn không được mở miệng hỏi, "Làm sao vậy?"
Diệp Dĩ Tình lắc đầu, "Có thể là có chút khẩn trương đi, nàng hai ngày này trạng thái đều không tốt "
Úc Tâm vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, thì điện thoại Diệp Dĩ Tình vang lên, nàng đi tới bàn cầm lên, đang nhìn đến màn hình, do dự một hồi cuối cùng chính là tiếp lên
"Uy, ba....."
Một phút đồng hồ sau, Diệp Dĩ Tình tắt máy, vùng xung quanh lông mày thắt rất chặt, sắc mặt thoạt nhìn cũng không phải tốt.
Úc Tâm nhìn Diệp Dĩ Tình như vậy, đứng lên đi đến bên cạnh, đưa tay cầm lấy tay Diệp Dĩ Tình, tay nàng rất lạnh.
Diệp Dĩ Tình nhìn Úc Tâm thần tình lo lắng, "Ba ta nói buổi tối trở lại " , cũng không biết chuyện gì, chỉ nói nàng trở về, bất quá nghe khẩu khí Diệp Chân Đình thì mơ hồ nghĩ hắn hình như đã biết cái gì.
Úc Tâm nắm tay Diệp Dĩ Tình thật chặt, "Vậy ngươi trở về đi "
"Diệp Thanh Dương tan học xong ta muốn đi đón nàng, buổi tối còn muốn bồi nàng cùng ăn ", Diệp Dĩ Tình nhíu mày lại, ngày mai sẽ thi vào đại học, nàng chính là muốn bồi tiểu quỷ kia.
"Kia nếu không thì ta sẽ cùng ngươi về "
"Ngươi? !"
Trên đường đến nhà Diệp Gia, Úc Tâm lái xe, mắt thỉnh thoảng sang nhìn người bên cạnh, từ khi lên xe, Diệp Dĩ Tình cũng không nói chuyện nhiều, sắc mặt thoạt nhìn không tốt.
Không cần hỏi thì Úc Tâm cũng biết trong tư tưởng Diệp Dĩ Tình suy nghĩ cái gì, khẳng định là Diệp Dĩ Tình lo lắng, lo lắng nàng đến sẽ phát sinh chuyện không thoải mái như trước đây.
Úc Tâm dang tay phải ra đặt trên đùi nàng, rất rõ ràng cảm giác Diệp Dĩ Tình nhẹ nhàng run rẩy một chút, trong lòng không khỏi tê rần, "Yên tâm đi, không có việc gì "
Diệp Dĩ Tình nhìn vẻ mặt Úc Tâm thoải mái tươi cười, trong tư tưởng là thêm quấn quýt cùng bất an, nàng không biết hôm nay đưa Úc Tâm về là đúng hay sai, chỉ là, này sớm muộn đều phải gặp không phải sao?
Hiện tại có nàng bên cạnh, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể đối mặt, nhất thời trong tư tưởng kiên định hơn rất nhiều. Mỉm cười, lộ ra một cái làm cho đối phương yên tâm.
Rất nhanh đã đến khuôn viên Diệp gia, hai người cùng kiên trì đi tới cửa, tương hỗ nhìn nhau một cái, sau đó mới giơ tay lên nhấn chuông.
Chỉ chốc lát sau thì cửa đã mở, là Hoàng mụ ra mở cửa, đang nhìn đến Diệp Dĩ Tình, Hoàng mụ là phi thường vui vẻ.
"Tiểu thư đã về, mau vào đi "
Nhìn đến Úc Tâm phía sau Diệp Dĩ Tình, hoàng mụ chỉ là sửng sốt một chút, nhưng vẫn như cũ cười đến hợp ái.
"Tới, đều vào đi "
Hoàng mụ trước đã gặp qua Úc Tâm một lần, bất quá hiện tại đã qua mười năm, cho nên, nàng hiện tại căn bản là nhớ không nổi đã từng gặp qua Úc Tâm, không thì biểu tình của nàng khẳng định sẽ có chút dị dạng đi, Úc Tâm nghĩ thầm.
Hai người mới vừa vào nhà thì nghe thấy thanh âm Bạch Tĩnh, "Tình nhi đã về "
"Mụ " , Diệp Dĩ Tình nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Tĩnh trên mặt tươi cười sáng lạn, đang nhìn đến Úc Tâm phía sau Diệp Dĩ Tình thì thoáng cái liền đọng lại.
Úc Tâm lễ phép tính kêu một tiếng, "Bá mẫu "
Bạch Tĩnh lấy lại tinh thần, có điểm không quá tự nhiên cười cười, "Mau, đến phòng khách ngồi đi "
Diệp Dĩ Tình cũng không nói gì thêm, trực tiếp hướng đến phòng khách, Úc Tâm đi theo nàng, ánh mắt không khỏi quét xung quanh một vài lần, cuối cùng tại lầu hai thấy được thân ảnh có chút áp lực kia, Diệp Chấn Đình.
Cảm thụ được kia hai mắt phát ra khí tức uy hϊếp, liền muốn đi đến phòng bếp mang hoa quả đến, ai biết mới vừa quay người lại, thì thấy được Diệp Chấn Đình xuống lầu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, liền đã quên động tác dự định làm
"Đã về "
Thanh âm có chút nặng nề vang lên trong phòng, Diệp Dĩ Tình nghiêng đầu, sau đó đứng lên, Úc Tâm cũng theo sát mà đứng lên.
"Ba "
Thanh tuyến lạnh lùng không có một tia phập phồng hay lo sợ.
Diệp Chấn Đình không có phản ứng tới, chỉ là bình tĩnh nhìn Úc Tâm bên cạnh
"Ai cho phép ngươi mang nàng vào cái nhà này "
Diệp Dĩ Tình ngửa đầu cùng Diệp Chấn Đình đối diện, không nói gì, ánh mắt còn mang theo một tia kiêu căng vô định.
Úc Tâm cũng đột nhiên đạm đạm nhất tiếu, nhưng dáng cười này chỉ là khẽ động khóe miệng, trong mắt ánh cười đều không nhìn thấy, trái lại còn hàm chứa một loại miệt thị cùng địch ý.
"Hồi lâu không gặp, thưa bác!"