Đèn đỏ đảo mấy con số tính thời gian
Diệp Dĩ Tình cầm tay lái, diện vô biểu tình nhìn phía trước.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận thanh âm còi xe vang lên đến chói tai, Diệp Dĩ Tình vùng xung quanh lông mày cau lại nhìn lướt qua kính chiếu hậu, đèn xanh vừa mới sáng lúc này, lưu loát khởi động, chuyển đầu xe nhấn ga liền xông ra ngoài.
Đi không bao lâu, Diệp Dĩ Tình đột nhiên bắt đầu tăng tốc, hơn nữa phương hướng lại không cụ thể.
Diệp Dĩ Tình càng nhíu chặt lông mày nhìn đến kính hậu, phía sau bên trái kia là một chiếc infiniti màu đen, từ lúc đèn xanh đèn đỏ đã bắt đầu theo sát nàng, nàng chậm hắn cũng chậm, mà nàng gia tốc hắn cũng theo gia tốc.
Tốc độ cũng không ngừng gia tăng, rất nhanh sẽ vượt lên trước, Diệp Dĩ Tình thỉnh thoảng nhìn vài lần kính hậu, trong đầu liên tục suy nghĩ, rốt cuộc là ai phái người theo dõi nàng.
Nam nhân lái chiếc infiniti màu đen cũng trên dưới ba mươi tuổi, đầu được chải chuốt gọn gẽ, mang kính râm màu đen, Diệp Dĩ Tình có thể khẳng định, trước nay chưa từng thấy qua người này, duy nhất một khả năng là có người sai khiến.
Nhìn lối rẽ phía trước , lại liếc mắt phía sau, sau đó dùng mạnh một lực, chiếc infiniti kia vẫn bám theo chặt, Diệp Dĩ Tình đột nhiên một tay lái sang trái tăng tốc chuyển hướng đi.
Nhìn qua kính hậu chiếc infiniti kia trở tay không kịp liền phóng thẳng về phía trước, Diệp Dĩ Tình khóe miệng nhếch lên một chút, ngược lại nhìn thẳng, bắt đầu bình ổn lái xe, từ trước một hướng sang một ngõ nhỏ bên trái, sau đó đi về phía trước trên dưới hai mươi phút là có thể đến được công ty.
Ngay khi xe sắp đi ra ngõ nhỏ, một chiếc xe màu đen đột nhiên băng ra, một mình một xe chặn ngay đầu ngõ, Diệp Dĩ Tình mạnh đạp phanh lại, bánh xe cùng mặt đất ma sát phát ra một tiếng chói tai sau đó ngừng lại.
Diệp Dĩ Tình nhếch môi, nhìn nam nhân ngồi lái kia, nam nhân cũng đang nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng vung lên vẻ cười trào phúng hèn mọn.
Diệp Dĩ Tình trên mặt không một tia hoảng loạn, chỉ là lạnh như băng nhìn hắn, tay phải nhẹ nhàng không một tiếng động cầm cần xe, lưu loát lách sang, sau đó xe đột nhiên bắt đầu lùi lại, nam nhân vẻ mặt tiếu ý lập tức trở nên khinh miệt, tay lái chuyển sang phải, một chân nhấn mạnh ga, hướng về Diệp Dĩ Tình một đường đi tới.
Ngõ nhỏ rất chật hẹp, một lần chỉ đủ một chiếc xe đi qua, mà nam nhân kia lượn quanh như điên rồi, lại không muốn sống mà lao đến, Diệp Dĩ Tình căn bản là không thể nào né tránh.
A, tưởng bức nàng đi vào khuôn khổ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng, Diệp Dĩ Tình mắt nhìn chằm chằm chiếc infiniti kia càng ngày càng gần mình, bình tĩnh một cước hạ chân ga, tắt đèn dừng lại.
Nam nhân một điểm kinh ngạc cũng không có, trái lại nở nụ cười quỷ dị, cũng không giảm tốc độ, trái lại dang tay lên theo kiểu quân ngũ rồi một cước đem chân ga đạp lại .
"Phanh!"
***
"Ai da ~ " , Diệp Thanh Dương hai tay thu chặt chăn trên người, xoay người hít thở không khí buồn tẻ.
Nhìn gian phòng vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ, Diệp Thanh Dương mới nhớ hiện tại đang ở bệnh viện, nguy hiểm thật, hóa ra chỉ là mộng mà thôi, đều nhanh cấp nàng hù chết, hiện tại trán đều vã mồ hôi lạnh.
Nhẹ nhàng quay đầu nhìn về hai bên trái phải của giường, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua song cửa mà rơi trên khuôn mặt ôn nhu của Diệp Dĩ Tình, mỹ đắc có chút mộng ảo. Chỉ là nhớ đến tình cảnh trong mộng vừa rồi, Diệp Thanh Dương nhịn không được mà nhíu mày, sở dĩ mẹ luôn mạnh mẽ, hội mới có thể làm mọi việc như vậy.
Kỳ thực lúc Diệp Dĩ Tình trở về, Diệp Thanh Dương lòng vòng quanh co hỏi nàng, mà kết quả .....
Diệp Thanh Dương do dự mãi sau đó mới mở miệng, "Me, lúc ngươi quay về công ty, dọc đường hoàn thuận lợi đi"
Diệp Dĩ Tình mặt mày chưa từng sĩ một chút, trực tiếp không nhìn.
Diệp Thanh Dương có chút 囧 , có muốn hay không như thế không nể tình a.
"A, ý ta là, trên đường đi có hay không kẹt xe và vân vân, xem mẹ ngươi đi lâu như vậy mới về"
"....."
Diệp Dĩ Tình rốt cuộc cũng có phản ứng, chỉ bất quá ánh mắt thế nào như vậy làm dọa người ta a
Quay về công ty một chuyến lái xe thế nào cũng trên dưới hai mươi phút, qua lại.....ít nhất.....Cũng được bốn mươi phút, nàng một giờ sau trở lại, cái này gọi là đi lâu sao? !
Diệp Thanh Dương thấy trong đầu đều là tia hỗn chiến, vội vàng bĩu môi..... Nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra là không hỏi được cái gì!
Chiếc xe màu đen kia có đúng hay không theo dõi mẹ, hay chỉ là nàng suy nghĩ nhiều quá. Còn có ánh mắt ở cửa phòng bệnh kia, kia là ai, lẽ nào là đồng một người sao?
Nếu là thực sự thì vì sao muốn theo dõi mẹ? Chẳng lẽ có ý định trả thù. Hay chính là nói một tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi? nàng phải làm như thế nào , nhìn người đang ngủ kia, nàng phải làm thế nào để nhận phiền muộn về mình để bảo vệ mẹ thật tốt không bị thương tổn đây.....
Sau lại chú ý vài lần, Diệp Thanh Dương mỗi ngày đều tại phòng bệnh nhìn bên ngoài, mà rốt cuộc cũng chưa thấy qua ánh mắt kia, giống như chưa từng xuất hiện qua. Mà lúc Diệp Dĩ Tình đi ra ngoài, Diệp Thanh Dương cũng khẩn trương cao độ, con mắt hầu như là không nháy mà nhìn chằm chằm cổng bệnh viện, mỗi lần đều căng đến chảy nước mắt, cũng một nữa nhìn không thấy xe Diệp Dĩ Tình, cũng không phát hiện chiếc xe màu đen có rèm che kia .
Tất cả cùng một giấc mộng giống như nhau, mà Diệp Thanh Dương hoàn dừng lại trong mộng không có tỉnh. Bình tĩnh, Diệp Thanh Dương bắt đầu hoài nghi bản thân có đúng hay không thực sự đang nằm mơ, nghĩ lầm tất cả trong mộng đều là sự thực, sau đó thì trở nên nghi thần nghi quỷ .
Ý thức được điều này, tâm tình Diệp Thanh Dương một lần đều trở nên hoang mang, cũng không thể nào nói, chỉ là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Vừa mới bắt đầu Diệp Dĩ Tình cũng không để ý, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi, thế nhưng không bao lâu thì nghĩ lại có gì không thích hợp.
Diệp Dĩ Tình hỏi nàng, Diệp Thanh Dương chỉ nói có chút mệt mà thôi. Diệp Dĩ Tình cũng không nói gì nữa, đi ra, Diệp Thanh Dương nhìn bóng lưng Diệp Dĩ Tình, không biết đột nhiên vì sao có loại xung động muốn khóc, không hiểu được.
Chỉ là, một màn tiếp theo thật làm cho Diệp Thanh Dương muốn khóc, không lâu sau thì thấy Diệp Dĩ Tình quay lại, phía sau đi theo một nam nhân mặc áo blouse trắng, Diệp Thanh Dương nhận ra ngay, đó là bác sĩ phụ trách nàng.
Diệp Thanh Dương còn chưa có minh bạch chuyện gì đang xảy ra, phía sau bác sĩ còn đi theo hai y tá, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp đi tới giường nàng nghiêng ngả hai cái, vọc vẹo mấy đường sau đó thì đem nàng ra ngoài.
"Ngươi, các ngươi đây là muốn làm gì " , Diệp Thanh Dương nóng nảy.
Bác sĩ phụ trách cười rất ôn hòa,"Không có việc gì, chỉ là cho ngươi kiểm tra một chút "
Diệp Thanh Dương ghét nhất bị người loay hoay tới loay hoay đi, "Không cần! ta rất tốt, tốt tốt thế nào đột nhiên tới kiểm tra ta, bác sĩ, ngươi có đúng hay không rất nhàn rỗi "
"Nói lại một câu vô ích nữa " , Diệp Dĩ Tình lạt nhạt nói
Diệp Thanh Dương bật người câm miệng không nói nữa, ngoan ngoãn để hai hộ sĩ đẩy nàng ra khỏi phòng bệnh.
Một giờ sau đó
Diệp Thanh Dương lần thứ hai bị đuổi về phòng, lúc nhìn bác sĩ hai mắt đều phát lửa ra tới nơi, bất quá, lúc tiếp xúc ánh mắt Diệp Dĩ Tình liền sau đó bật người trở nên bộ dáng tiểu thụ bị ủy khuất .
Bác sĩ phụ trách đối Diệp Dĩ Tình nói, "Ha ha, không có vấn đề gì lớn, có thể là nằm lâu trên giường, có chút không yên, tiểu hài tử mà, đều tương đối hiếu động"
"...." , Diệp Thanh Dương thật muốn chặt cho hắn một khúc, nàng mới không phải tiểu hài tử kia!
Diệp Dĩ Tình quét mắt liếc nhìn Diệp Thanh Dương, "Vết thương kia "
"Vết thương khôi phục rất tốt, qua hai ngày có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng "
Nghe nói như thế, Diệp Thanh Dương thiếu chút nữa muốn từ trên giường nhảy dựng lên, nàng thế nhưng ở chỗ này ngốc lâu rồi, về nhà thật tốt a!
Diệp Dĩ Tình lạnh lùng nói một câu cảm tạ, bác sĩ phụ trách cười, xoay người đi ra ngoài, bất quá tới cửa lại đột nhiên dừng lại nói một câu,"Ta nghĩ, nếu không có vấn đề sẽ không làm nàng buồn chán như vậy "
Thẳng đến lúc này, Diệp Thanh Dương trì độn mới nghe ra chuyện gì, hóa ra mẹ cho nàng bởi vì khó chịu ở đâu, cho nên mới vội gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, nhất thời nghĩ không nói gì .
Làm ra như thế một cái ô long, Diệp Thanh Dương cũng không dám lại u buồn, ngoan ngoãn tiêu sái trở về phong thái động kinh như thường. Chỉ bất quá, Diệp Dĩ Tình không cho phép .
Bởi vì , hiện tại Diệp Thanh Dương phải đọc sách học bài tại phòng, ngao ~ , thế nào tưởng tượng ra cái loại cực kỳ tàn ác này?
Mắt nhìn Diệp Dĩ Tình đang xử lý văn kia bên kia, Diệp Thanh Dương nhẹ giọng mở miệng kêu một câu .
"Cái kia mẹ "
"...."
Phòng bệnh vắng vẻ không tiếng động, chỉ có thanh âm Diệp Dĩ Tình cầm bút xẹt qua trang giấy.
"Mẹ "
"Nói "
Diệp Thanh Dương giật mình một cái, "Công ty có đúng hay không nhiều việc bề bộn a "
Lại bắt đầu hề hề cái loại đối thoại thần kinh, Diệp Dĩ Tình mắt nhìn văn kiện, "Kia đều không phải do ngươi gây chuyện "
Một câu nói dính đắc khiến Diệp Thanh Dương không biết thế nào đi xuống, "Cái kia, kỳ thực ta không có việc gì, ta có thể xuất viện về nhà, mẹ ngươi có thể quay lại công ty đi làm, không cần ở chỗ này chiếu cố ta"
Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn một hồi lâu, trái tim Diệp Thanh Dương lại bắt đầu bang bang nổi loạn .
"Ngươi xem đến chỗ nào rồi "
"A?" , Diệp Thanh Dương có chút ngơ, sau đó phản ứng cúi đầu nhìn sách trong tay, "Trang 17 "
"Ngày hôm qua ngươi đọc chỗ nào ", Diệp Dĩ Tình lại hỏi.
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, "Hình như là.....trang 16", miệng nói ra mới ý thức được cái gì, lập tức ngượng ngùng nhìn Diệp Dĩ Tình cười.
Diệp Dĩ Tình trắng mắt liếc nàng , "Chuyên tâm cho ta, thi không đậu đại học, thì đi làm tài xế cho ta!"
"Hắc hắc, ta nghĩ tài xế rất tốt, không thì ta không đi học nữa, cấp mẹ ngươi lái xe được hay không ", Diệp Thanh Dương miệng nói ra rõ ràng.
Diệp Dĩ Tình trực tiếp nói cho nàng hai chữ , "Không tốt!"
"Vì sao không tốt?" , Làm cho ta ở cạnh ngươi không tốt sao?
"...."
"Mẹ "
"Câm miệng "
Lại qua hai ngày, Diệp Thanh Dương xuất viện. Ngày xuất việnThương Thiên Mặc cùng Lam Hi cũng tới.
Cũng không biết Thương Thiên Mặc nữ nhân này lại nghĩ thế nào, bản thân đi xe, đương nhiên không nên ngồi chung với Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình, kết quả, xe của mình thì đem ném cho Lam Hi, sau đó bản thân bỏ chạy. Người đáng thương Lam Hi kia cũng đi xe đến, cái này cũng là khen ngược, một người muốn đem hai chiếc xe cấp quay về .
Muốn cùng các nàng ngồi một chiếc xe Diệp Thanh Dương đã nhịn, thế nhưng nữ nhân này sao phải muốn cùng nàng ngồi một chỗ. Vốn là Thương Thiên Mặc ngồi vị trí phó lái, Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình ngồi phía sau, hiện tại biến thành Diệp Dĩ Tình tọa nơi phó lái.
Thương Thiên Mặc lấy tay xoa nhẹ nhẹ đầu Diệp Thanh Dương, "Thế nào, có tốt không?"
Diệp Thanh Dương đẩy móng vuốt nàng xuống, "Ngươi không phá là ta tốt rồi "
"U, tiểu quỷ thối, vào viện một hồi thì thay đổi tính tính a, như thế nào không lớn không nhỏ "
"Nào có, ta vẫn đều biết dì mặc người có đạo lý a" , Diệp Thanh Dương tận lực nhấn mạnh hai chữ dì Mặc, nàng là cố ý nói cho Thương Thiên Mặc nghe, phàm là người khác có ý nói nàng già một chút thì bật người xù lông cho ngươi xem
Quả nhiên, "Thối tiểu quỷ, ngươi nói ai a, xem ta trị "
"Mẹ cứu ta "
"Các ngươi một vừa hai phải im cho ta "
Diệp Dĩ Tình thanh âm lạnh như băng truyền đến, làm cho động tác hai người lập tức ngừng.
Thương Thiên Mặc rút lại tay muốn bắt Diệp Thanh Dương, bất quá đang nhìn đến Diệp Thanh Dương kia đang cười đắc ý đủ hình dạng, hiển nhiên phải thưởng cho nàng một cái.
Diệp Thanh Dương kêu một tiếng ngao ~ , đột nhiên hiện tại nhận thấy khí áp trong xe trở nên khác thường, liền tức khắc dừng lại, cũng may mẹ nàng nương tay, bằng không lại không có đạo lý sẽ đem nàng ném xuống.
Rất nhanh, hai người một chút liền không có giao chiến, dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn đối phương, bất quá hai người hỗ trừng không được bao lâu thì hết sức, hiển nhiên là rất hao thể lực.
Diệp Thanh Dương có chút mệt mỏi rã rời tựa lưng vào ghế, chẳng để ý đột nhiên đánh một cái rùng mình, mà này một màn vừa bị Diệp Dĩ Tình nhìn trong kính hậu thấy được, nháy mắt quanh thân ôn độ băng hàn đến cực điểm.
"Diệp Thanh Dương, ngươi tiếp tục không an phận thử xem "
Diệp Thanh Dương cả kinh, có chút không rõ vì sao bị răn dạy, rõ ràng nàng vừa rồi không có làm gì.
Thương Thiên Mặc cũng nhận thấy Diệp Dĩ Tình thật sinh khí, mắt nhìn Diệp Thanh Dương, nhưng phát hiện trên trán nàng đều là mồ hôi, sắc mặt còn có chút trắng bệch, thoáng cái liền hiểu được.
Đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Diệp Thanh Dương, "Có hay không khó chịu ở đâu "
Diệp Thanh Dương không nói gì, chỉ lắc đầu. Thương Thiên Mặc có chút sủng nịch cười, băng nhân bất quá chỉ nói nàng một câu, xem nàng ủy khuất thế này, đều nhanh mà bộc lộ.
"Được rồi, mẹ ngươi chỉ sợ đυ.ng tới vết thương ngươi mới hung như vậy"
Diệp Thanh Dương mắt nhìn Thương Thiên Mặc, rồi nhìn ngược lại đến Diệp Dĩ Tình ngồi trước, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt nàng.
Năm phút sau, "Ta nói, có phải hay không không coi ai ra gì ngưng mắt chân tình nhìn lâu như vậy a, tiểu quỷ, ngươi sẽ không thực sự thích băng nhân đi "
Diệp Thanh Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, thì thấy Thương Thiên Mặc đối nàng thêu mi nhìn , trong tư tưởng một trận hoảng loạn tới.
"Hàm hồ, nói bậy gì đó, thật là câu nói nhàm chán "
"Thân ái, biểu tình này, xem ra là sự thật. Ta nói băng nhân, ngươi có thể hay không đừng nghiệp chướng như vậy a, nàng thế nhưng khuê nữ ngươi, các ngươi cái này gọi là *,* hiểu không?"
Nghe được * này hai chữ , Diệp Thanh Dương đầu ong lên một tiếng như bị chạm, kia có đúng hay không ý nghĩ cùng mẹ vĩnh viễn đều không có khả năng, nghĩ đến cái này, Diệp Thanh Dương sắc mặt lại trắng bệch.
Diệp Dĩ Tình không phản ứng nàng, Thương Thiên Mặc lại muốn đùa giỡn Diệp Thanh Dương, ai biết vừa chuyển đầu thì thấy nàng một dạng sắc mặc tái nhợt thống khổ, một chút thì hoảng hốt, "Tiểu quỷ, ngươi làm sao vậy? băng nhân, mau "
Diệp Dĩ Tình quay đầu lại, vùng xung quanh lông mày nhăn lại gắt gao, "Quay về bệnh viện "
Diệp Thanh Dương thoáng hoãn thần, "Không, không cần, không cần đi bệnh viện"
"Câm miệng cho ta" , Diệp Dĩ Tình thanh âm lạnh băng.
"Mẹ, thực sự không cần quay về bệnh viện, ta không sao " , Diệp Thanh Dương gần như mở miệng cầu xin.
Thương Thiên Mặc cầm lấy tay nàng, "Thực sự không có việc gì sao, chính là nên đi bệnh viện tốt hơn "
"Mẹ " , Diệp Thanh Dương lại một lần nữa mở miệng gọi, nàng là thật không muốn đi bệnh viện nữa
Tài xế quay đầu lại không bao lâu, Diệp Dĩ Tình đột nhiên nói dừng, xe lập tức sang bên đường ngừng lại.
Diệp Thanh Dương cùng Thương Thiên Mặc không rõ Diệp Dĩ Tình muốn làm gì, đây là ý sinh khí sao? Thấy Diệp Dĩ Tình mở cửa xuống xe, sau đó mở cửa xe bên hướng Thương Thiên Mặc ra.
"Ngươi ngồi phía trước đi "
Lúc này Thương Thiên Mặc không nói gì nữa, xuống xe đến phía trước an vị ngồi.
Diệp Dĩ Tình đến ngồi xuống, Diệp Thanh Dương cảm giác trái tim cùng bản thân đều không như nhau, khiêu loạn thất bát tao, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi.
Đột nhiên, thân thể Diệp Dĩ Tình chồm đến, Diệp Thanh Dương mạnh nuốt xuống một ngụm, thân thể không tự chủ ngã ra sau.
"Đừng nhúc nhích "
Diệp Dĩ Tình đột nhiên lạnh giọng ra mệnh lệnh nói, Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn không động đậy nữa, thì như vậy mắt mở trừng nhìn Diệp Dĩ Tình lại gần, sau đó vươn tay.....xốc áo nàng lên.
Thương Thiên Mặc ngồi ở ghế phó lái nhìn một màn này, một chút không nhịn xuống lại bật cười.
"Ha ha , băng nhân, nhìn ngươi đem dọa tiểu quỷ sợ đến rồi, còn tưởng rằng ngươi là bá vương trong thượng cung a "
Diệp Thanh Dương một chút lại mặt dỏ, Diệp Dĩ Tình nghe hay không nghe đều như nhau, buông áo Diệp Thanh Dương ra, ngược lại đưa tay áp lên trán nàng, xác định không nóng, liền sau đó cầm tay.
Diệp Thanh Dương bỗng dưng cả kinh, phản xạ có điều kiện lùi tay về sau, lại bị ánh mắt Diệp Dĩ Tình kinh hắc giữ lại.
"Thế nào lại ra mồ hôi, có đúng hay không vết thương đau nhức?"
Diệp Dĩ Tình thần tình rất nghiêm túc, Diệp Thanh Dương có chút bất an lắc đầu,"Không, không có, chính là có điểm nóng, nóng mà thôi "
Diệp Dĩ Tình nhìn nàng một hồi, xác định không có việc gì, thân thể liền ngồi thẳng dậy, hai tay khoanh lại nhìn phía trước, lại khôi phục dáng vẻ nữ vương lạnh lẽo như thường ngày.
Diệp Thanh Dương lăng lăng nhìn một màn này, thầm nghĩ, này cũng trở nên quá nhanh đi, bất quá, hiện tại mẹ thực sự mê người a, hoàn toàn chính là bộ dáng nữ vương, liền có bao nhiêu điên đảo thần hồn a.
Trong đầu đột nhiên hiện lên vài thứ, Diệp Thanh Dương vội vã quay đầu lại nhìn phía sau, xe infiniti màu đen, cùng trong mộng giống nhau như đúc, ngay lúc Diệp Thanh Dương muốn nhìn rõ người lái xe, một chiếc BMW trắng xám đột nhiên chạy ra, chặn tầm nhìn chiếc xe kia lại.
Diệp Thanh Dương hận nghiến răng nghiến lợi, nhanh không nhanh chậm không chậm, lúc này đi lên là tìm đường chết sao? ! thật vất vả nhìn lại để chiếc BMW vượt qua, thế nhưng không còn thấy cái bóng chiếc infiniti đen kia nữa.
Diệp Thanh Dương tìm chung quanh lại một lần nữa, đừng nói là infiniti đen, cả BMW đều không có một chiếc. Lẽ nào nàng vừa nhìn lầm sao? Không có khả năng, vừa rõ ràng còn ở đằng kia, chẳng lẽ là phát hiện nàng nhìn thấy sao?"
"Ngươi hiện tại nhìn cái gì "
Dọc đường đi Diệp Thanh Dương đều nghĩ về chiếc infiniti đen kia, vì sao cùng trông mộng giống nhau như đúc, tại bệnh viện lúc nàng nhìn chỉ là thấy chiếc xe màu đen đằng xa, căn bản là không thấy rõ ràng cái gì. Lẽ nào tất cả chỉ là trùng khớp sao?
Diệp Dĩ Tình cũng không quá để ý, tại nàng mà biết, Diệp Thanh Dương cho tới bây giờ trong đầu đều không có sự tình gì bình thường.
Về đến nhà sau đó, Diệp Dĩ Tình trực tiếp đi lên lầu hai, mà Diệp Thanh Dương có chút suy nghĩ tiêu sái đi tới sô pha phòng khách ngồi.
Thương Thiên Mặc cũng đi qua bên cạnh nàng ngồi xuống, "Nghĩ cái gì a tiểu quỷ, nghĩ đến hồn đều không còn "
Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn lâu hai ,"Dì Mặc "
"Nói bao nhiêu lần, gọi Mặc tỷ, đầu này thế nào không có trí nhớ như vậy "
Diệp Thanh Dương không nói gì, cũng không cùng nàng tranh luận, "Mặc tỷ, hỏi ngươi một vấn đề, bất quá ngươi cũng không được nói cho mẹ "
Thương Thiên Mặc thêu mi nhìn, "Này là bí mật của chúng ta sao?"
Diệp Thanh Dương gật đầu, Thương Thiên Mặc một chút đã hăng hái,"Ngươi trước nói ta xem"
Diệp Thanh Dương tận lực đè nén âm thanh xuống, "Mẹ nàng.... Có hay không cùng với ai kết thù oán a "
Thương Thiên Mặc sửng sốt vài giây, tay vừa nhấc lên, một phát vỗ vào ót Diệp Thanh Dương.
"Ngươi một tiểu tử quỷ, này rốt cuộc có vấn đề gì,làm trò đùa giỡn với tỷ tỷ ngươi đi "
Diệp Thanh Dương vuốt ót, thật muốn vỗ lại một cái, bất quá ngẫm lại cần chuyện cầu nữ nhân này nên phải nhịn.
"Ta nói chính là sự thực, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc có hay không "
Thương Thiên Mặc quyến rũ hạ mắt , "Giống ta với mẹ ngươi cộng lại tuyệt thế giai nhân như thế, nữ nhân nào nhìn đều hận chúng ta thấu xương đi "
Diệp Thanh Dương nhất thời khóe miệng co quắp, trắng mắt nháy thật mạnh một cái, đứng dậy liền muốn đi lên lầu, loại đối thoại này làm nàng thật là chịu không nổi
"Để làm chi thái độ kia, tỷ tỷ lại không có lừa ngươi "
"Ngươi khinh ta là tiểu hài tử ba tuổi a " , cư nhiên nhằm loại này lừa nàng, này đều không phải vũ nhục chỉ số thông minh của nàng a!
"Quên đi, ta vốn có dự định nói cho ngươi biết, mà ngươi đã không muốn biết"
Thương Thiên Mặc nói còn chưa xong, Diệp Thanh Dương đột nhiên đi vòng vèo quay lại, "Nói mau, là ai"
Thương Thiên Mặc cười giảo hoạt, "Muốn ta nói cho ngươi cũng được, bất quá, ngươi trước tiên đáp ưng ta một điều kiện "
"Được, ta đáp ứng, nói mau "
"Ta còn chưa nói ngươi đáp ứng điều kiện gì a "
" Được được được, ta đáp ứng rồi, nhanh lên một chút nói đi "
Thương Thiên Mặc mắt nhìn phía sau Diệp Thanh Dương, cười khanh khách mở miêng, "Xác thực là có một người, nàng vẫn đều xem băng nhân không vừa mắt, bất quá hận cũng không đến mức, thế nhưng ghét băng nhân đều là khẳng định "
"Người này là ai "
"Nàng là ...."
"Lam Hi tìm ngươi, nói điện thoại ngươi cũng không nghe " , Diệp Dĩ Tình thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng.
Thương Thiên Mặc cười đứng lên, "Phải? ta thế nào không nghe chuông điện thoại a, điện thoại khẳng định là rớt trên xe rồi "
Diệp Thanh Dương nằm trên sô pha, mắt tuy rằng nhìn chằm chằm TV, nhưng lần này tâm tưởng đều đã đặt chỗ khác.
Nữ nhân kia quả thực là lão thái ghê tởm, nói cái gì để trên xe, này nhìn lại không thấy thân ảnh, nói phân nửa đã đi, đây là muốn dằn vặt nàng mà, thực sự là tức chết nàng!
Người trong miệng dì Mặc nói kia là ai? Nàng vì sao hội như vậy ghét mẹ? ánh mắt Diệp Thanh Dương không khỏi rơi vào người kia cũng đang ngồi trên sô pha, mẹ tốt như vậy, thế nào sẽ có người không thích nàng đây? !
Diệp Thanh Dương rất muốn mở miệng hỏi Diệp Dĩ tình, thế nhưng nghĩ trước kết quả, suy nghĩ một chút chính là quên đi, chính là tìm cơ hội cho quái a di kia nói cho nàng đi.
"Ngươi ở đằng kia lộn xộn cái gì " , từ lúc nàng nằm xuống, sau đó thì không yên tĩnh, một mực một chỗ lật qua lật lại, Diệp Dĩ Tình thật sự là nhẫn không được.
Diệp Thanh Dương nhịn xuống không động đậy, nghẹn nửa ngày sau đó nhẹ nhàng nói tới một câu, "Mẹ, ta nghĩ muốn tắm "
Diệp Dĩ Tình mắt nhìn TV, cực kỳ thẳng thừng phun ra hai chữ lưu loát, "Không được "
Diệp Thanh Dương cẩn thận ngồi dậy, "Thế nhưng ta đều vài ngày không tắm, trên người đều nhanh đã hôi "
"....."
Diệp Dĩ Tình không phản ứng nàng, nói chưa từng nói liếc mắt nhìn nàng, ý tứ rất rõ ràng, không đắc thượng lượng.
"Ta bảo chứng, ta bảo chứng sẽ không đυ.ng tới vết thương, ta nhất định hội tắm cẩn thận, mẹ, ngươi để ta tắm một lần đi, không thôi buổi tối ta sẽ ngủ không được "
Nguyên tưởng rằng Diệp Dĩ Tình chính là không phản ứng nàng nữa, không nghĩ tới một lát sau nói, "Ngươi ban ngày cũng không phải không ngủ "
Diệp Thanh Dương 囧 , kia đều không phải ở bệnh viện không có chuyện gì làm cũng chỉ có thể ngủ, hơn nữa, mỗi lần đều là mẹ ra lệnh cho nàng đi ngủ a.
Lại một lát sau, "Nếu không, nếu không ta nói trương mụ giúp ta tắm đi, như vậy vết thương sẽ không dính nước vào "
Lúc ở bệnh viện, Diệp Dĩ Tình lần đầu tiên nói muốn lau thân thể cho nàng, thiếu chút nữa không đem Diệp Thanh Dương 囧 đến đỏ mặt mà chết, khẩn trương liền nói lắp, cũng may cuối cùng trương mụ xuất hiện, Diệp Thanh Dương liền nói trương mụ giúp nàng lau là tốt rồi.
Kỳ thực, Diệp Thanh Dương cũng không để trương mụ lau cho nàng, đều chính nàng tự lau, nàng cũng không nghĩ tùy tiện để cho người khác xem đến trống trơn, bất quá việc này Diệp Dĩ Tình cũng không biết, bởi vì mỗi lần trương mụ nói muốn lau thân thể cho nàng, Diệp Thanh Dương hay dùng một loại ánh mắt vô tội cộng thêm ngượng ngùng nhìn Diệp Dĩ Tình, Diệp Dĩ Tình thấy cả người liền một phát nổi hết da gà, lập tức đi ra ngoài.
Nguyên tưởng rằng chiêu này sẽ dùng được, mà không nghĩ tới, "Trương mụ đang làm cơm, không rãnh "
"....", lẽ nào đã định trước ngày hôm nay không được tắm sao? Thế nhưng nàng thật là chịu không nổi a, cả người đều khó chịu.
Nhìn Diệp Dĩ Tình bên kia, nên làm thế nào cho phải a.
"Cái kia, mẹ, nếu như không tắm, trên người sẽ sinh ra rất nhiều vi khuẩn, như vậy vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng, kia đến lúc đó không phải càng thêm nghiêm trọng sao? Hơn nữa, lão sư cũng nói qua, vệ sinh cá nhân là rất trọng yếu ..."
Diệp Dĩ Tình chỉ cảm thấy huyệt thái dương lại bắt đầu thình thịch kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Đi đem quần áo tắm "
Aha, đây là đáp ứng rồi a! Diệp Thanh Dương vui vẻ còn kém nhảy dựng lên, bất quá nhìn ánh mắt thập phần uy hϊếp của Diệp Dĩ Tình liền nhịn xuống, ngoan ngoãn đứng dậy, chậm rãi lên lầu, rồi đi vào phòng.
Vui vẻ tìm tủ quần áo lấy bộ áo ngủ đem ra, vừa muốn xoay người tiến vào phòng tắm, thì đã thấy tới Diệp Dĩ Tình đang đứng ở cửa, có chút ngây ngốc, "Mẹ, ngươi, ngươi thế nào ở chỗ này "
"Vào đi thôi ", Diệp Dĩ Tình thản nhiên nói
"Úc úc ", Diệp Thanh Dương cũng không suy nghĩ nhiều đã đi vào phòng tắm, xoay người vừa muốn đóng cửa, nhưng phát hiện người kia cũng theo vào đến.
"Ách.....Mẹ, ngươi, ngươi "
Diệp Thanh Dương cả nửa ngày cũng không đem câu kế tiếp nói ra, Diệp Dĩ Tình cũng không kiên nhẫn chờ nàng
"Ngươi cái gì ngươi, còn không nhanh cởϊ qυầи áo tắm "
"A?", Diệp Thanh Dương lúc này mới phản ứng đến, Diệp Dĩ Tình này, đây là giúp nàng tắm a, tóc đều bối hết lên.
"Mẹ, không, không cần ngươi, ta, bản thân ta có thể " ,Diệp Thanh Dương cầm quần áo đều có chút run.
Diệp Dĩ Tình tà mắt liếc nàng, "Ta cũng không muốn lại bị ngươi áp một lần nữa " , một con người thiếu nội tâm như thế, vạn nhất đυ.ng tới vết thương lại hôn mê nữa thì làm sao bây giờ.
"....", Lời này nghe ra thế nào không được tự nhiên đi ? ? ?
Diệp Dĩ Tình có chút không kiên nhẫn, "Nhanh lên một chút "
"Chính là không cần đi, mẹ " , Diệp Thanh Dương có chút nhu nhược mở miệng
Diệp Dĩ Tình vừa nhìn biểu tình này của nàng, lại nhìn động tác hiện tại, thiếu chút nữa không cấp tức giận đến sinh khí đi.
Chỉ thấy Diệp Thanh Dương hai tay chăm chú mà đem y phục ôm trước ngực, hơn nữa cái thần tình kia, rất giống cô vợ nhỏ bị khi dễ .
"Lập tức cút đi ra, cũng đừng mong tắm "
Diệp Dĩ Tình bị một màn biểu diễn không được tự nhiên này làm cho tức chết rồi.
Diệp Thanh Dương trong tư tưởng bắt đầu giao chiến, cái kia cuốn quýt, cuốn quýt tròn năm phút đồng hồ, đem Diệp Dĩ Tình vốn là không có nhiều kiên nhẫn tiêu hao như hết sạch, ngay lúc nữ vương muốn bùng nổ, nàng rốt cuộc mở miệng
"Kia ta không muốn tắm nữa"
Diệp Dĩ Tình triệt để nổi giận, cư nhiên nói một câu vô ích cấp nàng chờ năm phút đồng hồ, "Không được!", như đinh đóng cột, không có một tia khẩu khí thương lượng.
"....", Diệp Thanh Dương trong nháy mắt đẫm lệ, nào có như vậy, người ta không muốn tắm đều không được a, vừa nãy đều không phải khăng khăng một mực không cho tắm sao? Hiện tại thế nào bắt buộc nàng phải tắm a? !
"'Mẹ "
"Cởϊ qυầи áo "
"..... Ngao ~ , nhất định phải như vậy sao?"
Diệp Dĩ Tình lấy đôi mắt đẹp mà trừng, "nói ngươi cởi thì cởi, nói nhiều cái gì!"