Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều

Chương 9

"Ai, Thanh Dương, tối qua thực sự là quá mức nghiện, ta lâu rồi cũng không có chơi vui như thế, quả nhiên, hai ta liên thủ là vô địch thiên hạ, ha ha"

Đối với vẻ mặt kích động của Lâm Mục, vẻ mặt Diệp Thanh Dương tương đối trầm tĩnh, chỉ nhàn nhạt cười cười.

"Các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, hai ngươi ngồi chơi vui vẻ, đem ta bỏ sang một bên ngồi nhìn" , Tịch Thanh nhắc tới mà lòng sinh khí.

Diệp Thanh Dương chớp mắt cười, "Này cũng không thể trách chúng ta, ai nói ngươi không chơi a, Tiểu thanh "

"Đúng a đúng a " , Lâm Mục vội vã phụ họa nói.

Tịch Thanh trừng mắt liếc hắn, sau đó nhìn Diệp Thanh Dương nói, "Ta đây ngồi vậy vì ngươi không chỉ cho ta"

"Ta đây không dám, nếu như làm cho dì biết dạy hư ngươi. Sau đó sẽ không cho ta đến nhà ngươi ăn ", Diệp Thanh Dương làm bộ sợ mất uy tín, nhìn lấy Tịch Thanh một cái, "Ngươi tha cho ta đi "

"Thanh Dương, hay là đến nhà của ta đi, ta sẽ đón tiếp ngươi " , Lâm Mục đột nhiên xen mồm nói

Diệp Thanh Dương nhớ tới tối qua, nhíu nhíu mày, lắc đầu, " Lần sau đi "

Tại Diệp Thanh Dương trong trí nhớ, Diệp Dĩ Tình chưa từng có lần tức giận đến như vậy, tuy rằng nàng hội thường nói bậy hai câu, nhưng Diệp Dĩ Tình đại đa số chỉ là đối nàng không nói gì.

Diệp Thanh Dương biết, tối qua nàng thật là làm cho Diệp Dĩ Tình lo lắng.....

.

Diệp Thanh Dương móc chìa khóa ra mở cửa, vào nhà, đổi giày, thả túi xách xuống, sau đó trực tiếp đi đến phòng bếp.

"Trương mụ, ta đã về "

Trương mụ nghe được tiếng vang quay đầu lại, thì thấy Diệp Thanh Dương ló đầu ra ở cửa đứng rình mò.

"Tiểu Dương đã về"

Diệp Thanh Dương đi vào cười cười, "Trương mụ đang làm cái gì ngon, thơm quá a"

Trương mụ nhìn trái nhìn phải Diệp Thanh Dương, sủng nịch nói, "Đều là món ngươi thích ăn a"

Diệp Thanh Dương nhìn một chút, thịt kho tàu nước dừa, khoai từ xào, còn có cá sắt lát, quả nhiên, đều là món mình thích ăn, trong mắt hiện lên một tia thất lạc, xem ra, đêm nay lại ăn một mình

Đột nhiên nghe thanh âm mở cửa, Diệp Thanh Dương lăng lăng hỏi trương mụ, "Trương mụ, ngươi có hay không nghe thấy tiếng mở cửa"

Trương mụ dựng thẳng tai nghe, "Không có a, ngươi có đúng hay không nghe lầm"

Diệp Thanh Dương lại chăm chú nghe một chút, hồ nghi đi đến cửa phòng ăn, đang nhìn đến người đang đứng tại chỗ thay giày thì nhất thời sửng sốt, trừng mắt nhìn, là thật.

Diệp Dĩ Tình vừa nhấc mắt nhìn thì thấy người kia đang đứng ở cửa phòng bếp, chính là lăng lăng mà nhìn, như không thể tin được nhìn nhau.

"Ngươi thất thần ở kia làm gì"

Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, "Ách, không, không làm gì, mẹ, ngươi thế nào đã về"

Vấn đề ngu ngốc như thế, Diệp Dĩ Tình lười trả lời, trực tiếp lên lầu hai, đại khái sau mười phút lại đi xuống

DiệpThanh Dương đang ở phòng khách xem TV, như là có cảm giác liền quay đầu lại, vừa cùng Diệp Dĩ Tình bốn mắt nhìn nhau.

"Mẹ...đến"

Diệp Dĩ Tình đi tới bên trái nàng ngồi xuống, nhìn tin tức đang phát trên TV, , quét mắt liếc nàng, nhiều năm như vậy, khẩu vị thực sự một điểm cũng chưa từng thay đổi.

Diệp Thanh Dương bị nhìn cả người không được tự nhiên, nhanh cầm lấy điều khiển TV đổi đài.

"Tối hôm qua làm gì "

Diệp Thanh Dương ngừng động tác trên tay một lát, "Cùng Lâm Mục đi chơi trò chơi"

"Sau này đi chỗ nào nhớ kỹ gọi điện thoại nói cho trương mụ một tiếng, còn có, về sớm một chút "

"Ân " , trương mụ thanh âm đột nhiên vang lên, Diệp Dĩ Tình đứng lên đi lại

Trên bàn cơm, Diệp Dĩ Tình chậm rãi ăn cơm, ngồi đối diện Diệp Thanh Dương nhất thời cũng đồng đạng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Dĩ Tình

Diệp Dĩ Tình thực sự chịu không nổi ánh mắt lén lút này, rõ ràng có chuyện muốn hỏi nhưng không dám mở miệng.

"Có chuyện muốn nói"

Ách, bị phát hiện, Diệp Thanh Dương cúi đầu và vài miếng cơm, "Ta là muốn hỏi, mẹ thế nào mấy ngày nay không về ăn ? , không đi hẹn hò sao?"

Diệp Dĩ Tình vừa chạm đến ánh mắt nàng liền chỉ biết tiểu quỷ này trong tư tưởng lại sai lệch, tức giận mở miệng

"Lẽ nào ta hiện tại cũng không về nhà ăn ?"

"Ngạch, đương nhiên đều không phải, ta đây là vui vẻ " , Diệp Thanh Dương cười cười nói

Diệp Dĩ Tình nhìn nàng dáng dấp cười khúc khích, không khỏi nhớ tới tối qua lúc tiểu quỷ này lên lầu thì nàng cùng trương mụ nói nói.

Trương mụ nhìn Diệp Thanh Dương lên lầu, quay đầu nhìn lại Diệp Dĩ Tình đang ngồi ở phòng khách, đi lại.

"Tiểu dương có thể cùng bạn học đi chơi, hẳn là rất cao hứng thì đã quên gọi điện thoại về, tiểu thư hà tất sinh khí lớn như vậy đi "

"Nàng đã 16 tuổi, đều không phải tiểu hài tử" , biết rằng như vậy hội sẽ làm người khác lo lắng, Diệp Dĩ Tình nghiêm mặt nói

Trương mụ bất đắc dĩ thở dài, xoay người ly khai, nhưng lại đột nhiên ngừng lại

"Mấy ngày nay tiểu thư không về ăn, tiểu Dương mỗi ngày đều đợi đã khuya, đến cuối cùng thì cơm lạnh, nàng không ăn được hai miếng đã no rồi" , Trương mụ dừng một chút, "Nàng là không muốn một người ngốc ở nhà, cho nên mới hội chạy đi chơi cùng bạn học đi"

"..."

Diệp Dĩ Tình nhấp hé miệng, nhưng không nói gì.

Mới vừa xong giờ tiếng anh, đúng là thời gian nghỉ ngơi, Diệp Thanh Dương vừa đi theo Tịch Thanh vừa nói chuyện, Lâm Mục đột nhiên nghiêm mặt nhìn lại , "Ai, Thanh Dương, ngươi có hay không phát hiện, mỹ nữ Khê lão sư nhìn ngươi ánh mắt rất là.....tiêu hồn "

Mỹ nữ Khê lão sư tên là Dương Khê, là lão sư năm ba môn tiếng anh, năm nay 28 tuổi, nói một tràng tiếng anh lưu loát, lớn lên xinh đẹp nho nhã đoan trang, tính tình ôn nhu như nước, đến nay cũng chưa kết hôn, cũng không có nam bằng hữu. rất được nam sinh để ý, đương nhiên nữ cũng rất thích nàng

Nhìn Lâm Mục kia nhao nhao đôi mắt nhỏ, Tịch Thanh nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn ,"Ta xem ngươi là bị mị sắc mà nhìn chằm chằm người ta đi "

Lâm Mục 囧 , này Tịch Thanh mỗi lần đối với hắn đều nồng nặc mùi thuốc súng như vậy a.

Diệp Thanh Dương nhìn hắn bộ dạng ủy khuất, vừa định mở miệng thoải mái nói vài câu, đã thấy trưởng lớp Cao Giản hướng bọn họ đi tới.

"Diệp Thanh Dương, ngươi hiện tại có thời gian không ? Ta có lời muốn nói "

Diệp Thanh Dương ngẩng đầu, nhìn hắn ôn hòa cười , "Nói đi"

Cao giản lấy lại bình tĩnh, "Ta......"

"Chuyện quan trọng", mắt Diệp Dĩ Tình nhìn thư trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói

****

Diệp Thanh Dương vội vã cúi đầu tiếp tục viết, mà chẳng bao lâu lại len lén ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Dĩ Tình một bên, "Mẹ "

Diệp Dĩ Tình lật qua một trang, " Ân"

"....." Sẽ không lật tiếp đi .

Một lát sau lại , "Mẹ "

Diệp Dĩ Tình phút chốc nhăn mi lại, "Nói "

Diệp Thanh Dương thình lình run lên một chút, mồm như giật giật , "Ta ngày hôm nay.... được tỏ tình"

Ấp a ấp úng nói xong, nhưng chỉ nghe nhàn nhạt một tiếng , "Ân ", Diệp Dĩ Tình xem như chưa từng liếc nàng một cái

Diệp Thanh rũ mi, bình thường dưới tình huống này, đều không phải sẽ rất lo lắng mà nhìn, kể lại mà hỏi sự tình vừa trải qua sao?

Diệp Dĩ Tình dư quang thoáng nhìn thần tình trên mặt nàng, khóe miệng hơi co quắp, trên mặt vẫn nhất thời hình dạng vô biểu tình, nhàn nhạt mở miệng, "Nam hay nữ "

Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút, "Nam "

"Hắn ngày hôm nay hẳn quên uống thuốc đi " , Diệp Dĩ Tình không ngẩng đầu lên nói

"......" Diệp Thanh Dương không phản ứng một chút

Diệp Dĩ Tình khép lại sách trong tay, ngồi dậy, từ trên xuống dưới quan sát Diệp Thanh Dương một lần

"Không phải thì hội thế nào thích ngươi"

"....."