Em Yêu Chị, Cô à!

Chương 22: Thanh niên sung, cho em sung!

Cuối hè đầu thu, thời tiết mát mẻ không tính là lạnh, vậy mà trong xe trầm mặc đến mức khiến người ta đóng băng.

Cần làm gì đó để thể hiện sự hối lỗi cũng như phá vỡ sự băng lãnh đáng sợ kia.

Gia Chi khẽ khều khều Khánh Vy, mở khẩu hình miệng " xin lỗi đi m" , người kia hiểu, gật đầu.

- Cô ơi cô,... tụi em, xin lỗi.

Quả là đôi bạn hiểu ý nhau, đến ai kia cũng tấm tắc " khen ngợi"

- Thật là đồng thanh.

Đúng là đồng phạm có khác!

Không khí đã lạnh, đã vậy còn làm mặt lạnh giọng lãnh tạt gáo nước lành.

- Tụi em biết lỗi thiệt rồi cô!

- Chứ chẳng lẽ còn giả???

May là 2 đứa thông minh kéo nhau ra băng sau mà ngồi, chứ mà ngu dại ngồi ghế phó lái cạnh cô là bị liếc mắt phóng chết tám kiếp rồi.

Về đến nhà 2 đứa cũng lót tót theo sau cô giáo đáng kính vào trong, đến phòng khách cô Khánh Chi ngồi xuống bên bàn trà, trên đó có một cái laptop có lẽ lúc nãy ai đó đang làm việc dở dang.

Cô thì ngồi xuống, còn 2 bạn trẻ hơn hẳn biết không thể ngồi xuống.

- Bước qua bên kia, đứng sau lưng ghế đối diện cho tôi!

Làm theo.

- 2 tay nắm 2 lỗ tai.

Vẫn ngoan ngoãn làm theo.

- Đứng yên vậy đi, cấm nhúc nhích!

- Được thở không cô?

??? Lườm rồi đó.

- Khánh Vy được, em thì nín!

( au: hỏi ngu thì cho chết!)

Bạn Chi thì nhăn nhó, bạn Vy thì có vẻ nín cười. Nhưng rất nhanh, cả 2 đứa lại nghiêm chỉnh và ngoan ngoãn.

Cô Gia Chi mở lap, tiếp tục công việc dang dở:



Chơi Pikachu!

🐍🐍🐍

Ai làm việc nấy, bầu không khí trở nên thật bận rộn.

Vốn dĩ lúc nãy đang ở nhà nhàn rỗi chơi Pikachu thì bỗng đâu nhận được cuộc gọi của bạn cũ, không gọi thân nhưng cũng là có hảo cảm về nhau- Tú Tuyết. Có lẽ vì việc cấp bách, nên cuộc gọi chỉ có mấy câu, nội dung đại khái thì đầu tiên là nhận thức nhau, sau đó

xác định cô có phải đang chịu trách nhiệm quản lý Trương Gia Chi lớp L khoa E? xong xuôi, chính là thông báo tình hình và địa điểm, tin hot giật gân làm cho cô chạy như bay mà đến, đến chứng kiến một màn song đấu hấp dẫn đến huyết dịch sôi trào kia. Nhắc tới sôi trào, liền sôi trào.

- Gia Chi, Khánh Vy!

Nếu cái cô đang cầm là một quyển sách thì hẳn nó sẽ bị quật trên bàn, đáng tiếc, là cái macbook thì thật đáng tiếc.

- Dạ!- 2 đồng phạm lại đồng thanh. Phải biết nãy giờ cô chơi cả chục ván Pikachu cũng hơn nửa tiếng, đứng đó chân thì không mỏi lắm nhưng tai thì đỏ bừng sắp rớt luôn rồi, tại sao lại phạt cái hình phạt đáng ghét như vậy đây. Nhưng mà bất mãn thì chỉ có dám nghĩ.

- Dám giấu tôi đi đánh nhau, giờ tính sao với tôi đây?

Thật ra nãy giờ chơi game cho bớt nóng á!).

- Cô!

- Gì?

- Là do mình em thôi à, Khánh Vy đi theo vì lo cho em chứ thật ra bạn ấy lúc đầu ngăn cản em...

- Mà em không nghe?

- Dạ!

- Khánh Vy, đúng vậy không?

- Dạ, mà lỗi tại em không cản tới nơi.

Rõ ràng là như vậy, nhưng nếu nói thẳng ra thì giống bỏ bạn chạy, chơi vậy không đẹp nên Vy không chơi, Vy muốn đồng cảm cộng khổ cùng Chi, xả thân nghe la mắng đây mà- Vy nghĩ vậy.

- Vy về đi, nãy giờ phạt tội không báo cáo, phạt vậy là đủ.

- Vậy, em giờ về hả cô?

- Nãy giờ tôi có nói tiếng Phạn không? Giờ nói hết nghe rồi phải không?

- Không có mà! Vậy em về nha cô, cô cho em xin lỗi.

Vy cũng là sinh viên ưu tú của cô, vậy nên quan hệ cũng không như mấy bạn khác, sau lần này có lẽ càng được cô " quan tâm" hơn nữa.

Nghĩ đến mà thấy thật diễm phúc đi.

Ngồi trong taxi, tay sờ một bên má còn hơi đau mà chu mỏ, lúc nãy có người không biết phận còn tranh thủ cầu xin chút ân huệ cho bạn thân nữa, kết quả bị ai kia nắm má: "Lần trước hùa Gia Chi nói dối một lần đã tha, lần này một lần phạt cảnh cáo, để tôi biết có lần 3 là 2 đứa em chết chắc".

Xoa cái má mà cảm thương cho đứa bạn thân, lần này chắc bị chửi no.

Mà cái cô bạn thân đáng thương đó cũng thật biết tranh thủ cơ hội, lúc chị ra ngoài cổng vừa khuất bóng thì trong này ngồi thụp xuống duỗi chân xoa tai mắt dán hướng cổng, nghe đóng " cạch" một tiếng lại nhanh chóng hồi phục hiện trường, bất quá cáo còn non tay nên ngây thơ hớn hở, cô là ai mà không biết mấy cái " tiểu tiết" này a, chỉ là không chấp việc vặt.

Bước vào trong, ánh mắt hình viên đạn nhìn.

- Mỏi lắm hả?

E lệ gật gật.

- Theo tôi lên đây! Ôm lap cho tôi.

Vừa dứt câu tay xách túi đi trước, Chi ngậm ngùi cất bước theo sau,

không quên ôm macbook.

- Giờ tính sao với tôi đây?

- Em không phải cố ý, là bọn kia tự tìm đến tự gây chuyện.

- Vậy là em chỉ giải quyết chính đáng theo cách chính đáng, không có gì sai hết?

- Em...

- Em cho mình là một đại anh thư à? Em muốn thể hiện mình can trường thế nào, mình giỏi đánh đấm ra sao phải không? Cái trường này để các em thích thì tự do gây hấn ẩu đả à? Dùng đánh nhau giải quyết, mấy em cũng giỏi quá rồi đó! Còn nữa, chính là tôi, không đáng giải quyết chuyện cho em à?

Cô tức tối xả ra một hơi, bạn nhỏ càng cúi mặt.

- Em xin lỗi.

- Còn câu gì mới mẻ hơn không hả?

- Em sai rồi, em xin lỗi!

.

.

.

- Bước qua tủ, lấy cây thước qua đây!

- A, cô... đừng mà...

- Bây giờ nói hết đứa nào nghe rồi phải không? Không lấy chứ gì? Đứng yên ở đó đi!

Khánh Chi lão sư bốc hỏa mà quát ầm lên, chân bước nhanh qua bàn làm việc lấy cây thước, tiếng mở đóng hộc tủ không một chút nhẹ nhàng, nó nhìn vậy nghe vậy thì mắt phiếm hồng, mũi bắt đầu sụt sùi.

- Em thích đứng yên chứ gì?

Chattt...

Aaaa... uida, ahà... hức...cô ơi em xin lỗi mà!

Nó nhảy cẫng xoa rối rít cái đùi phải bị đánh bất ngờ, một

phát đó chính là dùng hết phần lực mà phát tiết, còn quất vào đùi, đau thấu trời.

- Im miệng lại cho tôi, đứng y lại cho tôi!

...

- Nhanh!

...

Chát

Chát

Chát

- Uida, cô, đau lắm cô!

- Muốn gãy tay cứ xoa đi! Vòng tay đặt ra sau đầu, lẹ! Bỏ xuống xoa lần nữa đi rồi biết tay tôi!

Lâu rồi không bị đòn thì quên hết nguyên tắc mà. Quất mới mấy cây còn dám kêu đau um lên, ừ thì dĩ nhiên đau, không đau đánh để diễn trò à? Bữa nay tui đập một bữa cho biết mặt!

Nộ khí xung thiên nào dám cãi

Phận hèn lủi thủi bỏ tay lên.

Cô lại giơ thước mà đánh

Chát chát chát

Chát chát . Chát chát

Chát chát chát chát chát

....

Đánh mà nghe muốn khóc. Còn nó thực sự khóc.

Tay không dám bỏ xuống xoa, chân càng không dám chạy, nhỏ tội nghiệp cắn chặt răng môi mà chịu, nước mắt chảy có giọt.

Đánh một hồi tầm hơn 30 roi, thấy nó cắn răng khóc mà xót, Chi lão sư mới chỉ thước hỏi:

- Tôi đánh như vậy có oan em không?

- nó lắc đầu, vẫn còn khóc.

- Không có lắc, hỏi phải nói!

- Dạ không có, em sai rồi.

- Đi qua giường, cúi xuống.

Nó nhìn cây thước chỉ bên giường rồi đi qua đó, leo lên nằm sấp xuống khóc tiếp.

- Nói rõ lần nữa, em có thấy sai không?

- Hức... có...

Chat...

- Hức... dạ có! Hức...

- Sai những gì? Vì sao bị đòn?

- Dạ tại em đánh nhau

Chat... chat.. aaa .... hu.oa

- Hết rồi hả? Bị đòn nhiêu đó thôi hả?

- Em không nói cho cô, không nghĩ cách giải quyết hay ho

Chat... chat... chat...cho em không nói!

Chat... chat... chat...cho em đánh nhau!

Chat... chat... chat... cho em hết anh hùng!

Chat... chat... chat... nhớ cho kĩ nha!

Chat... chat... chat...bỏ nghe chưa?

Hức... dạ.

-Mười roi cuối nha, nhớ cho kĩ không tái phạm nha!

- Dạ... hức...

Chát chát ...aaa.

Chát chát... aaa... huhu

Chát chát... đau ... huhu...

Chat chat... aaaa

Chat chát... hức, em xin lỗi, sẽ không tái phạm nữa!

Nó nằm đó khóc huhu, chị quăng cây thước ngồi kế bên nhìn làm nó còn chưa dám nhúc nhích.

- Lần này coi như tạm tha, lần sau còn tái phạm đừng có mong dễ dàng như vầy!

Nó nghe mà vẫn nằm khóc như vậy thôi.

- Mới tạm tha thôi nha, không nói không rằng muốn bị đập nữa phải không?

- Không có, tại em đau... đau muốn chết!

- Làm sao đó thì làm, coi chừng tui!

Nói rồi đóng cửa cái rầm!

15p sau.

Mở cửa cái rầm

(Au: cái kiểu này có Boss Nhã Kỳ là no)

- Ngồi dậy uống sữa, chết dí ở đó luôn đi!

3p sau.

- Aa, chị làm cái gì dạ?

Kéo quần mình nữa, dù biết nhưng mắc cỡ muốn chết!

- Giờ khỏi bôi thuốc phải hong? Vậy tự chịu chết luôn đi ha!

- ....

Bôi xong còn vỗ một cái bốp.

Xong xuôi, đóng cửa cái rầm, đi xuống nhà nấu cơm, đói!

----

Thế là hết chap, hẹn ngày tái ngộ.

À, mình trân trọng cảm ơn mấy bạn cmt ở chap trước ủng hộ mình nha, nhìu lúc nản mà thấy vậy vui lắm, yêu mấy bạn!

-----

Bonus:

Kỳ tỷ: Khánh Chi, giờ ra khỏi tui rồi đi đứng kiểu đó phải hôn?

Chi muội: hong có, oan em, tay cầm sữa, tay cầm thuốc, hết tay mới đá nhẹ mà cửa nặng nó kêu cái rầm!

Kỳ tỷ: tốt nhất là thật!

Chi muội: Thật mà chị hai!!!

Mắt thấy Kỳ tỷ định tha cho và biến đi, au liền nhanh nhạy:

Au: Kỳ tỷ, lần bước ra có cầm gì đâu mà đóng cái rầm đó!

Chi muội: im coi!

Au: Kỳ tỷ nghĩ coi đúng mà!

Chi muội: WTF cái đồ nhìu chiện này???

Kỳ tỷ đang còn ngầm nghĩ thì k cần nghĩ nữa:

Au lấy cây roi ra đây, bữa nay làm bậy cãi chối còn dám WTF! No cô rồi!

Au cười hí hửng đi lấy thứ đó, hát la la thật là hạnh phúc!

😊😊😊

Chap up hơi muộn, lí do chính đáng vì bận xem gái đẹp thi hoa hậu.

Chồi ôi, ngự tỷ nhóc trơn, mà không biết có ai gei không nữa.