Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 47: Sự đơn giản trong đời

Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương cỏ chanh thanh mát, Ngọc Hiên ngẩng đầu đáp lại nụ hôn như bão tố của Huệ Gia. Nàng sai lầm rồi, nàng còn nghĩ Huệ Gia là một tiểu nha đầu không thích ăn thịt, nào ngờ lại như lang như hổ thế này. Nàng nghĩ bản thân nàng đã trêu nhầm người rồi.

Ban nãy sau khi ăn đồ nướng xong các nhân viên trong công ty lại muốn dắt díu nhau lên bar chơi, Ngọc Hiên cũng đồng ý, cũng chẳng mấy khi công ty vui vẻ như thế này. Vẫn là quán cũ, điệu nhạc sôi động kiểu cũ rích nhưng vẫn thành công trong việc kéo lên tâm trạng của đám người DGr, Ngọc Hiên bị nhân viên của mình chuốc cho say, đến độ đôi má nàng cũng ửng hồng như quả gấc.

Ai đó kêu gọi nàng lên sàn nhảy múa, nàng cũng quyết định vui với mọi người, dù sao người trong quán bar lúc này cũng không ai khác ngoại trừ nhân viên của nàng. Trong lúc nhảy múa Ngọc Hiên cũng rất bình thường, không hề cố ý câu dẫu ai, cũng không hề cố ý tỏ ra quyến rũ câu nhân. Ấy vậy mà Huệ Gia lại dùng dằng nói với nàng, "Chị đứng gần hắn như thế làm gì? Chị định quyến rũ hắn à?"

Có trời mới biết 'hắn' trong miệng của Huệ Gia là ai, xung quanh Ngọc Hiên hầu như không có nhân viên nào dám đứng gần quá hai bước, nếu nàng có thể quyến rũ người khác từ xa, ắt hẳn nàng cũng không lận đận tình duyên đến thế này. Huệ Gia bỏ đi ra chỗ khác ngồi, Ngọc Hiên trong lòng trộm cười một tiếng, à, hóa ra lão công của nàng đang ghen tuông.

Nàng tự biết bản thân của mình không đứng đắn ở hình thể, thế nhưng nàng sửa đổi không được. Ngực này, eo này, hông này, tất cả ở nàng đều tỏ vẻ quyến rũ, không hề đoan trang. Mặc dù bản thân Ngọc Hiên là đại tiểu thư của Đỗ gia, từ nhỏ đã được gia dưỡng như một đại tiểu thư, nhưng lớn lên lại mang dáng vẻ như một tiểu tam dụ hoặc. Ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao.

Ngọc Hiên chỉ cần hòa cùng với mọi người, Huệ Gia đã thấy Ngọc Hiên cố ý câu dẫn người khác. Khóe môi của Ngọc Hiên rộ lên một nụ cười duyên, Huệ Gia đã thấy Ngọc Hiên đang đong đưa dụ hoặc người khác. Nàng không trách ai được khi Ngọc Hiên của nàng quá mức gợi cảm, sự gợi cảm toát ra từ bản chất, không phải cố tình gầy dựng nên. Càng nhìn Huệ Gia càng cảm thấy nóng mắt, nàng phải làm sao với một người dụ hoặc như thế này?

Đang vui vẻ với mọi người thì bị một bàn tay nắm lấy, kéo nàng ra khỏi đám đông, ra khỏi cả quán bar này. Ngọc Hiên hơi choáng váng nhưng nhanh chóng nhận ra người này chính là Huệ Gia, thế nên nàng cũng không cằn nhằn gì, chỉ nói, "Em kéo chị đi đâu?"

Huệ Gia im lặng không nói, chỉ chăm chăm kéo Ngọc Hiên trở về phòng, đóng cửa lại một tiếng ầm thật lớn. Ngọc Hiên đang định hỏi vì sao lại như vậy thì bị nụ hôn của Huệ Gia làm cho im lặng, Huệ Gia đẩy Ngọc Hiên ngồi xuống giường, gấp gút hôn lấy đôi môi hồng của Ngọc Hiên.

Sự ghen tuông của Huệ Gia như được tích dần từ ngày này sang ngày khác, như nước lũ sắp phá đê tràn vào bờ, dìm chết tâm hồn mỏng manh của Huệ Gia, khiến nàng sống mà cảm nhận bản thân đang dần chết. Nàng sợ có một ngày Ngọc Hiên không còn là của nàng nữa, chỉ sợ ánh mắt long lanh này không chỉ nhìn mình nàng, chỉ sợ đôi bàn tay này không nguyện cùng nàng cả đời nắm chặt.

Ngọc Hiên cũng không đẩy ra, không lảng tránh, nàng ôm lấy cổ Huệ Gia, đáp trả cho nàng ấy những gì nàng ấy tương xứng. Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, trong phút chốc nàng thấy một ánh quang lóe lên, hệt như nhớ lại đêm mưa năm ấy cùng Huệ Gia yêu đương. Cũng là ghen tuông, cũng là ái tình nồng đậm.

Nàng thấy mình được Huệ Gia kéo đi trên một hành lang vắng, sau đó cũng mạnh bạo ném nàng vào thư phòng, gắt gao chiếm hữu nàng. Nàng thấy mình như một con cờ trên bàn mặc cho Huệ Gia muốn đánh đi đâu liền đánh đến đó, giống như một con dế bị Huệ Gia nắm chặt râu, muốn xoay thế nào thì xoay. Những tia nháy chợt tắt chợt hiện này khiến nàng lóa lên, cảm giác như đã quen với điều này từ muôn kiếp.

Huệ Gia cũng dây dưa đáp trả nàng, Ngọc Hiên cảm thấy thân nhiệt của mình dần trở nên nóng hơn, bàn tay ma mãnh của Huệ Gia cũng tiến vào bên trong áo sơ mi của nàng, nhẹ nhàng lay động. Hai người hôn nhau dây dưa từ trên giường đi đến tận nhà tắm, vì cả hai đều ướp mùi bia rượu trên người, thế nên nhà tắm là địa điểm cả hai muốn đến nhất bây giờ.

Ngồi vào bồn nước, Huệ Gia ngước đôi mắt long lanh của mình lên nhìn Ngọc Hiên, thấy Ngọc Hiên chần chừ không dám bước vào, nàng liền nhướn người ôm ngang hông Ngọc Hiên, kéo nàng ấy cùng mình dính nước. Y phục trên người hai người vẫn còn vẹn nguyên, nhưng lửa tình càng ngày càng được thắp sáng, cháy lan ra như sắp cháy cả một khu rừng.

Huệ Gia ép buộc Ngọc Hiên hôn đáp trả mình, nước trong bồn dính dấp khiến áo sơ mi của Ngọc Hiên như trở nên vô dụng, từng đường cong trên cơ thể như dần phô bày. Ngọc Hiên không nghĩ lần đầu hai người có nhau lại ở nơi này, thế nên nàng thở hổn hển, nói: "Không được, lần đầu phải nghiêm chỉnh."

"Nhưng người toàn mùi rượu" Huệ Gia cắn nhẹ lên môi dưới của Ngọc Hiên một cái, sau đó di chuyển nụ hôn xuống bên mang tai, nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ lấy, "Dù sao… đây cũng đâu phải lần đầu mình…"

Nói rồi nàng ấn Ngọc Hiên dựa vào thành bồn tắm, dứt khoát tháo đi chiếc áo sơ mi mỏng như cánh ve kia ra, giải phóng cho bộ ngực căng đầy. Huệ Gia như đã lâm vào cơn thèm thuốc dữ dội, nàng thở gấp, sau đó gắt gao hôn Ngọc Hiên, vừa hôn vừa cố giải khai lớp áσ ɭóŧ đen kia.

"Ưm… Em… Đợi chị một chút." Ngọc Hiên cố gắng thoát ra khỏi đôi môi của Huệ Gia, nhưng sau khi nàng thoát ra được rồi, đôi môi của Huệ Gia đã lướt đến trước ngực nàng, ở nơi cao cao đầy ắp kia hôn lấy một ngụm, sau đó đảo lưỡi trêu đùa nàng, khiến nàng rêи ɾỉ không thành tiếng.

Rốt cuộc Ngọc Hiên không biết mình muốn câu dẫn lão công có phải là chuyện đúng đắn không, nhưng lúc này nàng thấy bản thân không khác gì cừu sa vào miệng cọp. Nàng luồn tay vào tóc Huệ Gia, nửa như muốn đẩy con bé ra ngoài, nửa lại như muốn thêm. Huệ Gia vừa hôn nơi đầy đặn kia, vừa cố gắng trút bỏ luôn chiếc quần tây của nàng, nàng đành nhắm mắt để Huệ Gia tháo đi, trong lòng muôn vàn uất ức, nàng sai thật rồi.

Biết được Huệ Gia cũng không phải chuyện một hai năm, còn nhớ kiếp trước Huệ Gia lạnh lùng thế nào, không có ai ở bên cạnh thế nào. Cô nàng Tống Thu tự xưng bạn gái của Huệ Gia là người duy nhất Ngọc Hiên thấy Huệ Gia cho ở bên cạnh, còn lại, hầu hết đều là nam nhân dưới trướng. Huệ Gia rốt cuộc có bao nhiêu cô đơn? Có bao nhiêu tịch mịch nàng đều không biết. Chỉ biết bản thân mình chưa bao giờ nhìn đến con bé một chút, nếu kiếp trước nàng để tâm đến Huệ Gia, có phải hai người vẫn có thể sánh đôi bên nhau?

Nước trong bồn cũng không thể làm hai người cảm thấy lạnh giá, Huệ Gia ra hiệu cho Ngọc Hiên xoay lưng lại với mình, phong tình vạn chủng để cho Huệ Gia cắm usb vào. Đúng thật là điều Ngọc Hiên không thể ngờ, có một ngày nàng lại là một người cầu tình đến thế này. Ngón tay của Huệ Gia ngập ngừng một chút, sau đó dè dặt tiến vào bên trong. Ngọc Hiên chợt nhớ lại Huệ Gia chỉ vừa hơn tuổi mười tám không bao lâu, nàng đúng thật là đang cầu tình một tiểu la lị.

Giá mà Huệ Gia có thể lớn hơn, Ngọc Hiên nhớ lại Huệ Gia của kiếp trước, nàng ấy lạnh lùng trầm mặc, khi yêu không biết sẽ biểu hiện thế nào? Nàng nghĩ nếu yêu Huệ Gia của kiếp trước ắt hẳn sẽ là một câu chuyện trường thiên. Thế nhưng Huệ Gia của kiếp này cũng tốt, như một tờ giấy trắng thuần, nàng sẽ là người cầm viết vẽ lên một trái tim tròn trịa.

Hôn lấy tấm lưng trắng mịn của Ngọc Hiên, tay Huệ Gia vẫn không ngừng ra vào nhẹ nhàng. Từ làn da đến mái tóc của Ngọc Hiên, không có điểm nào không khiến Huệ Gia không mê mẩn. Mái tóc ẩm ướt nước lúc này trông cũng thật gợi cảm, ngay cả những giọt nước vương trên tấm lưng trần của Ngọc Hiên, Huệ Gia cũng thấy chúng thật chiêu nhân.

"Chị…"

Ngọc Hiên trong cơn say tình cũng đáp trả lại, "Hm?"

"Em yêu chị."

Thật ra thứ nữ nhân cần không phải thời gian ái ân, hay là độ dài, độ bền của nam căn, cái nữ nhân cần muôn đời là tình yêu, là cảm xúc lúc ái ân. Nàng có thể không bao giờ đòi hỏi phải đạt được cao triều, nàng có thể không bao giờ đòi hỏi thứ đó phải là nguyên bản, nàng chỉ cần cảm xúc mà đối phương trao cho nàng.

Nếu thời gian ái ân của nam nhân được cho là kéo dài càng lâu càng tốt, thì nữ nhân và nữ nhân chỉ cần sự va chạm thân mật. Nàng không cần lúc nào cũng chăm chăm ra ra vào vào, nàng cũng không cần phải liên tục cần nhau, cái nàng cần chỉ là những nụ hôn, những cử chỉ nhẹ nhàng âu yếm.

Ngọc Hiên chỉ cần đơn giản như thế, và Huệ Gia là tất cả sự đơn giản nàng có trong đời.

Hôm nay, Ngọc Hiên nghĩ mình nên giao hết tất cả cho Huệ Gia, cả linh hồn, lẫn thể xác của nàng.