Vì đang là mùa đông nên nước biển vào buổi tối cực lạnh, đứng ở trong nước một chút mà Tử Cách đã không chịu nổi, cô hơi run lên, mỗi lần có đợt gió thổi đến cơ thể mỏng manh như chao đảo vì lạnh. Lục Lăng thấy vậy cũng thôi ngoan cố, nàng bước từng bước vào đất liền, từng bước từng bước cho đến khi chạm vào bờ cát mịn. Nàng nhìn bàn chân mình được bao phủ bởi cát, có cảm giác không thể nói thành lời.
Tử Cách cũng lẽo đẽo theo sau, cô hơi lạnh nhưng ánh nhìn hướng về Lục Lăng cũng không lơi lỏng đi một giây nào. Hôm nay Tử Cách thật sợ thứ mình nhận về là xác của Lục Lăng, cũng may là cô đến kịp, cũng may mà cô ngăn cản kịp, nếu trễ thêm một chút, cô có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lúc nãy thấy Lục Lăng chầm chậm đi xuống nước, Tử Cách không nghĩ ngợi gì nhiều mà lao xuống, chiếc áo khoác dày vướng víu cũng được cô cởi ra, lúc này đang trôi nổi dập dìu trong dòng nước. Thế nên không có gì che chắn cho cô trước gió đông, trời thì càng lúc càng buốt thấu xương, Tử Cách co ro, răng cũng run lập cập, "Về thôi, mẹ chở con về"
"Dì về đi, tầm một lát nữa tôi về" Lục Lăng cũng không buồn lấy đôi giày búp bê của mình mang vào, nàng đi chân trần trên cát, lững thững đi bộ bỏ mặc Tử Cách theo sau. Nhưng đã cất công đi xuống đến đây giữ gìn mạng sống của Lục Lăng, Tử Cách cũng nhất quyết không về, nếu Lục Lăng đi đâu, nàng liền theo đó.
Đi một lúc Lục Lăng cũng cảm thấy cái lạnh xộc vào cơ thể, nàng đi thẳng một đường, hướng về nhà nghỉ nhấp nháy ánh đèn. Tử Cách cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau, Lục Lăng đứng trước cửa nhà nghỉ nói với cô, "Dì đi về đi, còn theo làm gì?"
Tử Cách ngay lập tức lắc đầu, cô nói, "Mẹ không về, bỏ con lại một mình mẹ không yên tâm"
"Tôi hứa sẽ không làm gì dại dột nữa, được chưa? Dì về đi" Lục Lăng phủi phủi đôi chân trắng noãn của mình cho sạch cát, sau đó bước vào bên trong nhà nghỉ. Tử Cách cũng phủi chân y chang, sau đó lẽo đẽo theo sau, "Về nhà chỉ còn một mình mẹ… mẹ không quen"
Lúc này Lục Lăng cũng không nói lời xua đuổi nữa, chỉ yên lặng cho dì ấy đi theo mình. Nàng nhận chìa khóa phòng, sau đó thong thả đi lên lầu. Tử Cách mỉm cười với lễ tân một cái, nói, "Tôi cũng lên nhé?"
"Hai chị em đi ngắm biển đúng không? Bây giờ biển Hải Khấu có nhiều sao lắm, nếu muốn đi tiếp em cho mượn kính xem nha" Lễ tân thấy hai người cùng ở chung một phòng liền quy cho họ là chị em, còn có ý tốt muốn cho mượn kính để ngắm sao.
Tử Cách mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nối gót Lục Lăng lên lầu. Nhà nghỉ này nói trắng ra cũng không phải dạng Tử Cách thường lui đến, nơi đây giá rất rẻ, phòng ốc cũng không khang trang, có vẻ như chỉ tạm bợ cho khách ở hai ba tiếng rồi rời khỏi. Tử Cách ngó quanh khu nhà nghỉ này, lầu hai chỉ có ba phòng, bên trái hai phòng, bên phải một phòng, cô thấy Lục Lăng rẽ phải, là phòng 203.
"Cái này dùng thế nào nhỉ? Tôi bật đèn không được?" Lục Lăng cầm trên tay chìa khóa, cũng không biết phải làm thế nào để bật đèn lên. Tử Cách bước vào trong phòng, thấy vậy bèn nhận chìa khóa trên tay Lục Lăng, tra vào, điện ngay lập tức mở lên.
Lục Lăng trong lòng không hề thoải mái chút nào, chỉ cảm thấy như lúc nào cũng có những chú kiến bò qua lại trong lòng. Nàng còn chưa dám mở miệng hỏi chuyện của Tử Cách và Triệu Kiệt, trong lòng cho dù chua đến tận cùng, nhưng cũng không phát tác.
Tử Cách cũng không vội đi tắm, chỉ thong thả đứng nhìn Lục Lăng, ánh mắt trong trẻo không gợn một tí suy tư, "Con đi tắm trước đi"
"Dì…" Lục Lăng ngập ngừng, nàng có nên hỏi không, có thể hỏi không? Họ trời định một đôi, họ trai tài gái sắc, họ ở bên nhau đã lâu, họ xứng đáng ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Nhiệm vụ của nàng chỉ là cút đi và chừa không gian riêng cho họ. Thế nhưng giờ phút này nàng lại thấy không cam lòng, "Dì chấp nhận lời cầu hôn của hắn?"
"Dì không…"
Lời nói ở bên môi còn chưa nói hết thì một nụ hôn đã đáp xuống bờ môi hồng của cô, Tử Cách bất ngờ nên nhắm tịt mắt lại, đẩy ra, theo thói quen nói, "Người anh toàn mùi rượu"
Lục Lăng hơi sững người, sau đó nàng không giận mà chỉ cười, nụ cười nhẹ nhàng rồi dần dần trở nên cuồng dã, "Dì đang mong đợi hắn ta sao? Những chỗ như thế này dì quen thuộc lắm à?"
"Không có… Lăng Nhi!" Tử Cách định tiến lên một bước vịn vào cánh vai của Lục Lăng nhưng cô bị một lực mạnh hơn ném cô xuống giường. Là Lục Lăng! Ánh mắt của Lục Lăng lúc này như quả cầu lửa nhỏ, khiến cho Tử Cách cảm thấy sợ hãi, cô lắp bắp nói trong miệng, "Lăng Nhi"
Tiếng vải vóc bị xé toang, khuôn ngực trắng trẻo của Tử Cách bại lộ trước không khí. Tử Cách vội vã kéo áo sơ mi của mình lại, cô vùng vẫy đứng lên nhưng không thoát được người con gái đang giận dữ này. Khi Tử Cách đứng lên, cô lại bị Lục Lăng ghì xuống giường, đến khi cô nghĩ mình bước xuống được giường rồi Lục Lăng lại đè cô xuống, ghì chặt hai tay không cho cô vùng vẫy.
"Đừng, Lăng Nhi! Đừng con…" Tử Cách lại cố gắng tránh đi gương mặt càng ngày càng gần của Lục Lăng, tránh đi nụ hôn suồng sã của con bé. Thế nhưng tránh làm sao được khi nụ hôn vẫn day dưa không dứt, Lục Lăng không hề ôn nhu, nụ hôn hoàn toàn mang tính chất cưỡng đoạt. Chúng mạnh mẽ như sự giận dữ trong Lục Lăng lúc này.
Tử Cách nghe tiếng đứt của cúc áσ ɭóŧ, cô cũng cảm thấy chiếc quần jean của mình sắp không còn trụ nổi nữa. Mặc dù cho cô có van xin, khóc lóc Lục Lăng cũng không dừng lại, dù cho Lục Lăng cũng là con gái nhưng không hiểu sao Tử Cách lại không thể nào thoát khỏi, con bé như gọng kiềm giữ cô lại, chặt chẽ không cho ly khai.
Một tay của Lục Lăng chế trụ hai tay của Tử Cách lại, một tay thì nhanh chóng vứt đi chiếc quần jean, ranh giới cuối cùng của Tử Cách. Môi Lục Lăng rít lấy bầu ngực tròn trĩnh của Tử Cách, hệt như đang trừng phạt, hệt như chẳng có một chút yêu thương gì, chỉ đơn thuần chiếm lấy cơ thể này.
Tử Cách khóc nấc lên, cảm giác xấu hổ tràn đến như phá lũ, cô không thể nào để mọi chuyện xảy ra như vậy được. Không thể…
"Lăng Nhi… Dừng lại đi con, con muốn lăng mạ mẹ bao nhiêu cũng được, đừng dùng cách này mà con" Tử Cách cố tránh khỏi ma pháp của Lục Lăng nhưng không thể, đôi môi kia cứ du ngoạn trên người cô, còn bản thân cô thì chỉ có thể trân ra đón nhận chúng.
"Tôi yêu dì, tôi không hề muốn lăng mạ dì." Lục Lăng ngưng thần nhìn Tử Cách, trên khóe mắt của Tử Cách vẫn vương lại hai hàng lệ.
Ba chữ tôi yêu dì hệt như thần chú, chúng khiến tâm tình của Tử Cách trở nên đảo điên. Tôi yêu dì? Con bé yêu cô sao? Chuyện này hoang đường biết mấy? Con bé… con bé đáng ra không nên như thế! Ngay cả bản thân của Tử Cách cũng không biết làm sao mới có thể nói ra hết những gì trong lòng nàng nghĩ.
"Dì muốn lấy hắn sao?"
Đôi môi của Lục Lăng vẫn không ngừng va chạm làn da mỏng manh ở ngực Tử Cách, thứ nàng nghe được đó là: "Không, dì không lấy hắn"
"Chỉ đêm nay thôi, cho tôi được ở bên dì được không? Coi như tôi cường đoạt dì, tôi sai, tôi sai hết thảy. Dì không có lỗi gì cả" Lục Lăng lại lướt đôi môi của mình trên làn da mềm mượt của Tử Cách, mặc cho trên người của hai người vẫn còn cát biển, mặc cho nước biển vẫn còn ẩm ướt trên da.
"Thì con sai! Chứ mẹ có làm gì đâu?" Tử Cách lại vùng vẫy đá cho Lục Lăng một cước, "Nhưng đừng làm vậy, mẹ cái gì cũng dễ, chỉ là đừng như vầy"
"Dì không ngoan thì tôi lại cường đoạt dì vậy"
Nói rồi Lục Lăng lại tiếp tục ăn heo ngốc của mình. Cả đêm đều là nàng chế trụ Tử Cách, khiến Tử Cách ở dưới thân mình lần lượt nở rộ. Trời bên ngoài là tiết đông sắp chuyển sang xuân, thế nhưng Lục Lăng lại cảm thấy nóng đến vô cùng tận, nàng lau đi giọt mồ hôi trên trán mình, ngón tay vẫn thong thả ra vào không ngừng nghỉ.
Tử Cách không nói không rằng, cảm giác xấu hổ đánh chìm nàng, càng thấy vui sướиɠ Tử Cách càng thấy nhục nhã, xấu hổ. Càng cảm thấy hưng phấn, nở rộ, Tử Cách càng thấy nhân cách mình không đáng giá một xu. Cả đêm đó, chính là đêm cả hai người không bao giờ quên.