Đêm xuân
Hoàng cung lộng lẫy xa hoa với những bức tường chạm trỗ kiên cố, người người ra ra vào tấp nập, Nam Cung Uyển với tay lấy một miếng mứt trên bàn cho vào miệng. Phụ hoàng nàng cũng ngồi đó nhìn mẫu tử nàng, chẳng nói gì. Nha hoàn lại châm trà nóng, công chúa cứ thế ăn hết miếng mứt này tới miếng mứt khác.
– Ái nhi, con nói mẫu thân nghe, nếu con không thích mẫu thân liền hưu tất cả thê tử của hắn. Làm gì mà mặt ủ mày chau?
Nam Cung Uyển nhai mứt, mày chau lại:
– Lần này sau sáu ngày nữa là ngày lành, liền rước một người về nữa.
– Ngay cả phụ hoàng con còn chẳng dám tuyển tú, phò mã thật gan tày trời- Bà nhìn liếc qua tướng công của mình, ngài ngượng ngùng gãi đầu, trả lời lí nhí trong miệng, "Tôi đâu có tuyển tú"
– Thôi, con đến là nói cho phụ hoàng với mẫu hậu biết, giờ con về- Nam Cung Uyển phủi nhẹ cánh tay dính bột mứt của mình đứng lên, nha hoàn bèn hầu nàng ra về.
Mấy ngày nay cô nương Bính Đình đã dọn vào Như Lan cư, nàng đã thấy qua nàng ấy một lần khi "dằn mặt" nàng ấy. Quả thật là đẹp, Nam Cung Uyển thật lòng nghĩ. Dưới sau lưng nàng là hai hàng nha hoàn đi theo, nàng đi kiệu ra cổng cung, vừa đi vừa nghĩ về cô nương kia.
Bính Đình cô nương nhan sắc xinh xắn, Như Lan cư của nàng ấy đạm bạc như Trúc Hiên, mà nàng ấy cũng ăn mặc đơn bạc, trang sức y phục mà Tô An đưa đến màu sắc rực rỡ liền không dùng, chỉ dùng những màu tối. Có dịp nàng bắt gặp nàng ấy đang đi dạo ở hoa viên, thấy nàng, nàng ấy liền hành lễ, chào hỏi rồi đi mất.
Những ngày gần đây Tô Huệ rất bận rộn trong việc chuẩn bị lễ cưới cho Tô An, nàng trang trí nhà cửa, chuẩn bị quà cưới, thϊếp mời, đồ ăn cùng Tô An, các nữ nhân trong nhà tuyệt nhiên không ai giành việc với nàng. Đôi khi Tuyết Y thấy nàng mệt cũng có giúp nàng một chút, nhưng chung quy đều do nàng đảm đương.
Vào một ngày tuyết rơi dày đặc, Bính Đình gả cho Tô An. Nàng ấy ngồi trong kiệu hoa bốn người khiêng, từ phủ Dịch Hy gả sang Tô gia. Tiếng pháo vang ngập trời, người trong thành cũng lấy làm hoan hỉ, mừng vui. Trẻ con bịt tai lại, đùa giỡn nhau gần tép pháo nổ. Tô An cưỡi con Đạp Tuyết quen thuộc của nàng, thong thả dẫn đầu đoàn kiệu hoa về Tô gia, trên đường đi, hạ nhân vừa đi vừa phát những đồng xu may mắn cho trẻ em, người già.
Đến cửa nhà Tô gia, nàng đỡ nữ nhân trên kiệu xuống, nàng ấy cười khẽ, đôi môi như hoa đào phát ra những tiếng khiến lòng người cũng tươi vui. Dẫn nàng ấy bước qua nồi than nhỏ, cùng nhau tiến vào bên trong đại sảnh.
Tô An vốn không có phụ thân, mẫu thân liền bái thiên địa trước, sau thì phu thê giao bái. Sau khi làm lễ xong, tân nương liền được đưa vào tân phòng. Chỉ còn tân cô gia tiếp rượu, tiếp thực khách nhân. Lần này cũng là lần thứ tư nàng thú thê tử, chung quy chẳng lần nào long trọng bằng lần thú Nam Cung Uyển, giờ phút này đây các nàng ấy cũng thay nàng tiếp đón những vị khách quen thuộc với gia đình. Nam Cung Uyển đi đi lại lại xem thức ăn cho mỗi bàn tiệc đã chuẩn bị tốt chưa, trong khi Tuyết Y chào hỏi mấy tiền bối trong thương hội. Không khí ồn ào, náo nhiệt.
Nam Cung Kiện nâng ly rượu của mình lên chúc mừng Tô An, do nâng hơi cao nên đổ vào cô nương ngồi bên cạnh, liền hoảng hốt xin lỗi. Vị cô nương như hoa như ngọc ngồi bên cạnh cũng chỉ cười: – Không sao, chắc tại chàng cao hứng quá.
– Khiến Tố Tâm cô nương chê cười rồi- Nam Cung Kiện đưa khăn tay của mình cho nàng, để nàng lau đi vết rượu trên ngực áo. Vốn dĩ Tố Tâm cũng có khăn tay, không hiểu như thế nào liên đưa tay ra nhận khăn tay của chàng, có lẽ rượu đã khiến nàng say.
– Ngươi đừng làm đổ rượu lên người Tố Tâm cô nương nữa, uống có chút cũng say rồi- Tô An trách móc.
Mặt mày đỏ phừng phừng, Nam Cung Kiện cãi lại: – Ta mà say? Có ngươi say thôi, say mỹ nhân…
– Ta thấy mặt người đỏ lắm rồi, chính ngươi mới say nữ nhân bên cạnh. –Tô An húc tay vào người Nam Cung Kiện, mặt chàng đỏ như thể sắp chích ra máu.
Tố Tâm liền cúi mặt xuống, ngực cũng thôi phập phồng kẻo chàng nghe được nhịp tim của mình. Tô An cười hề hề tránh đi cho hai người nói chuyện với nhau, chỉ thấy chàng ngượng ngùng gãi đầu còn nàng thì cúi mặt.
– Tô An, nàng thấy bàn tiệc bên góc có nên mang thêm đồ ăn không? –Nam Cung Uyển nói, dắt tay nàng sang một góc, Tô An cũng ngoan ngoãn đi theo nàng.
Không biết được Nam Cung Uyển chính là dắt nàng đi sau hòn giả sơn to. Tô An nghiêng đầu nhìn nàng: – Trong hòn giả sơn này còn có bàn tiệc sao?
Hòn giả sơn trong hoa viên này tương đối lớn, bên trong còn có hẳn một bàn cờ, là chỗ tránh nắng quen thuộc của Tô An. Nam Cung Uyển hai tay choàng lên cổ nàng, mời gọi:
– Có.
– Nàng ngày càng tinh quái- Tô An nhéo mũi nàng, yêu thương hôn lên má.
Nhưng Nam Cung Uyển nào thấy đủ, nàng muốn ở bên Tô An, nhất là giây phút ủy khuất như bây giờ. Tô An ôm thắt lưng mỏng manh như cành liễu rũ bên cạnh hòn giả sơn, kéo nàng ấy vào lòng.
– Nàng muốn câu dẫn lão công của mình sao? Bên ngoài đang có nhiều người. Ngày mai sau khi tiệc tan, ta liền tới cho nàng câu dẫn.
– Ưm… không muốn- Nam Cung Uyển áp sát người vào nàng ấy, hai khỏa phấn nộn trực tiếp chạm vào người Tô An, dùng tất cả mị lực của nàng câu dẫn tướng công của mình.
Tô An để nàng ấy xuống bàn, hôn xuống xương quai xanh của nàng, mắng: – Nàng thật là một tiểu yêu tinh. Đợi ta ngày mai, ta sẽ hỏi tội nàng, được chứ?
Nam Cung Uyển mỉm cười, gật đầu: – Tha cho nàng.
Hai người chỉnh lại xiêm y rồi đi ra ngoài, khách nhân càng ăn càng uống rượu thì tiếng nói cười càng lớn. Đến trời ngả về chiều Tô An giả vờ như chân nam đá chân chiêu để đi về phòng, Bính Đình vẫn ngồi yên với hỷ khăn trên đầu đợi nàng, nghe tiếng bước chân liền thấy bao mệt mỏi tiêu biến.
Theo lễ, Tô An mở khăn của nàng ra, cùng nhau uống rượu hợp cẩn, Bính Đình hôm nay trang điểm một màu đỏ nhạt, trông như một ngọn lửa. Tô An không hiểu nàng say hay là mắt nhìn có vấn đề, mà thật sự cảm thấy Bính Đình như một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng cháy, cháy đến tim nàng cũng bị thiêu rụi.
Ngọn lửa ấy vẫn thiêu đốt lấy nàng, y phục rớt xuống dưới sàn lạnh giá, trong phòng vẫn ấm áp vì chiếc chăn dày ấm áp bao quanh hai nàng. Tô An ôm chặt lấy nàng ấy trong vòng tay của mình, giọng điệu trầm đυ.c mà lại gợi cảm không ngờ:
– Nàng còn nhớ lời hứa dưới gốc bồ đề già?
Bính Đình run rẩy trong vòng tay của nàng, những trêu ghẹo, tình tứ, khiến bản thân nàng không chịu nổi. Mỗi khi gần Tô An nàng không cần dùng xuân hương mà cơ thể vẫn phản ứng dữ dội, Tô An thậm chí còn chưa làm gì mà hạ thể nàng đã sớm ẩm ướt. Hai chân nàng quấn quanh cơ thể Tô An, khẽ rêи ɾỉ: – Thϊếp nhớ.
Nàng ấy rất dễ phản ứng, chỉ cần chọc ghẹo một chút liền thất thủ, Tô An cũng thôi không trêu nàng nữa. Hôn xuống từng tấc da thịt mát lạnh của nàng, lưỡi nàng di đến đâu, Bính Đình run rẩy không ngừng đến đó.
Tay Tô An lần mò xuống tiểu huyệt của Bính Đình, giờ phút này đây dục hỏa như đốt lấy nàng, khiến nàng mờ dần ánh mắt, gắt gao siết chặt nàng ấy trong l*иg ngực mình. Một tay thì liên tục ra vào, một ngón tay thon dài rồi lại thêm một ngón tay thon dài. Ánh nến lập lòe tô điểm thêm đôi má đào của nàng ấy.
Ngửa mặt ra sau, Bính Đình rên xiết, sớm không một chút tự chủ được mình. Nàng ấy như thể khiến nàng bay lên, lơ lửng trên tầng không, chạm đến những vì tinh tú. Ngón tay nàng ấy lâu lâu lại chạm đến tận cùng, khiến nàng không ngừng nhúc nhích cơ thể tránh né.
– Bính Đình…- Tô An hôn vành tai mỏng của nàng, lưỡi nàng quét một đường tình tứ.
Đêm xuân, dù có lạnh giá cỡ nào hai nàng cũng thấy thật ấm áp, một khắc vốn dĩ đáng ngàn vàng. Bính Đình được Tô An ôm ấp trong lòng mình, ấp ủ cả đêm đông lạnh giá. Hạnh phúc chính là lúc này, và về sau.