Tô An Cưới Vợ

Chương 58

Pháo hoa chóng tàn

Hai người im lặng không nói gì, Tô An ôm Tô Huệ trong vòng tay mình, cùng nhau nằm trên chiếc giường ấm áp mà nàng yêu thích:

– Nàng ấy tên là Bính Đình, ta gặp nàng ấy ở Tuý Hương lâu – Thạnh Khương quốc.

Tô Huệ vén mái tóc mây của mình, để nhìn thấy Tô An rõ ràng hơn, nàng gối đầu lên cánh tay nàng ấy, khẽ hỏi:

– Ta lại tưởng là Tố Tâm cô nương? Bằng không sao ngươi lại để cô ấy ở Tô gia?

Trời bên ngoài rét buốt, Tô An kéo chiếc chăn dày lên che chắn cho cả hai nhưng vẫn không bớt lạnh. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt như mặt hồ trong vắt của Tô Huệ:

– Không, Bính Đình sẽ là người cuối cùng. Ta lấy danh dự và gia sản của mình ra thề. Nếu ta…

Tô Huệ lật đật che miệng Tô An lại:

– Không cần thề. Nàng nói vậy thì ta nghe vậy. Ta còn tưởng nàng muốn thú Tố Tâm cô nương, nếu không phải, ngày mai ta liền không giữ chân nàng ấy ở Tô gia nữa. Được không?

– Vâng, tuỳ ý nàng- Tô An siết chặt Tô Huệ trong vòng tay mình- Xin lỗi nàng, ta sẽ không làm các nàng tổn thương lần nào nữa.

Nàng đi sai một bước cờ, thế cờ liền biến hoá không tưởng. Mấy hôm trước nàng cũng đã nói với Huân Nhi, nàng ấy cúi đầu, đồng ý theo phe nàng. Chỉ là nàng vẫn chưa dỗ được nha đầu cứng đầu – Tuyết Y, bởi Tuyết Y trước giờ vẫn chẳng hài lòng Nam Cung Uyển. Nhưng Tuyết Y sẽ rất dễ mủi lòng, Nam Cung Uyển hơi sừng sổ, nhưng nàng ấy làm vậy chỉ vì muốn được dỗ dành, yêu thương nhiều hơn. Hai nàng ấy còn dễ dỗ hơn cả Tô Huệ và Huân Nhi, nếu xét về mặt tâm tình.

Tô An vốn không biết mình chưa chuẩn bị tốt đã bại lộ. Tối đó, lòng dạ nàng cứ bất an.

Mái ngói của phủ Dịch Hy có một tượng rồng xuyên suốt, cảm thấy rất uy nghi, bệ vệ. Phút này đây Nam Cung Kiện đang ở bên cạnh phụ hoàng, nàng đã nói phụ thân gọi huynh ấy vào cung đêm nay, còn nàng thì đi xung quanh phủ kiếm tìm giai nhân.

Không ai trong phủ Dịch Hy dám chỉ ra nàng ấy ở đâu, chứng tỏ nàng ấy rất mờ ám chứ không phải sủng thϊếp của huynh ấy. Uyển bước chân vào bên trong cổng nguyệt nhỏ, gia nhân thấy nàng liền quỳ sụp xuống đất, đồng loạt hô to:

– Công chúa cát tường.

Nam Cung Uyển khẽ kéo cánh môi, hừ lạnh:

– Ngươi muốn báo cho người ở trong lánh đi nữa đúng không? Bổn cung thật muốn xem nàng ấy là thần thánh phương nào.

Nha hoàn cứ dập đầu hô to công chúa cát tường, đến nổi tướm máu. Nam Cung Uyển đẩy qua một bên bước vào bên trong, xô mạnh cửa. Bính Đình đứng giữa nhà, không hoảng hốt, cũng không sợ hãi.

– Công chúa cát tường- Tay nàng để ở bên eo phải, khẽ nhún người theo nghi lễ của người Nam quốc thỉnh an công chúa.

Lại hừ một tiếng, Nam Cung Uyển rút trong tay áo ra một cây quạt giấy, xòe ra phe phẩy quạt. Mặt nàng đã nóng đến đỏ bừng:- Ngươi là sủng thϊếp của ca ca ta, theo lý nên gọi ta là muội muội.

– Ta là sủng thϊếp của Tô An, không phải của ca ca ngươi. –Bính Đình nhỏ nhẹ nói, lời nói như sét đánh bên tai Nam Cung Uyển, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lại chẳng chịu nổi.

– Ngươi..! Ngươi..!- Ngoại trừ kêu ngươi ra, Nam Cung Uyển cũng không biết nên nói gì.

Hít một hơi thật sâu để không khí tràn trong l*иg ngực, Nam Cung Uyển hét: – Ngươi là tiểu tam thô bỉ nhất ta từng gặp. Ta nói cho ngươi biết, nếu nàng ta muốn thú ngươi đã sớm thú ngươi rồi.

Bính Đình im lặng không nói gì, bàn tay khẽ nắm vạt áo của chính mình vân vê. Không ngờ nàng ấy lại đánh vào điểm chí mạng của mình.

– Ngày hắn thú Huân Nhi, nàng ta mặc kệ tất cả mọi người. Còn ngươi? Haha- Nam Cung Uyển thấy mình thắng thế liền chống nạnh ngẩng mặt lên cười trêu ghẹo Bính Đình –Thôi ta không chấp với ngươi, dù sao nàng ấy cũng chỉ muốn chơi đùa cùng ngươi, chắc cũng sớm chán. Mau chóng thu dọn đồ rời khỏi phủ của hoàng huynh, bằng không ngày mai ta bảo phụ thân ban hôn cho ngươi và ca ca ta. Ca ca ta nói ngươi là sủng thϊếp của hắn mà nhỉ?

Nam Cung Uyển thường không uy hϊếp ai bao giờ, hôm nay rút hết vốn sống, vốn ca kịch trong bao nhiêu năm ép Bình Đình rời khỏi người nàng thương. Thấy mặt nàng ấy trắng bệch nàng càng thấy hả hê, xoay lưng đi ra cửa. Đến lúc sắp bước ra cửa nàng còn nói vọng lại:

– Đừng để Tô An biết ta đã nói chuyện với ngươi, nàng ấy cũng chẳng tin ngươi đâu. Ta mới là thê tử của nàng ấy.

Bính Đình khép cửa phòng mình lại, dựa lưng vào cửa. Cuối cùng ngày này cũng đến, cũng may phu nhân của nàng ấy không phải hung dữ như người đã hủy dung Xuân Nhi, đánh đập các tỉ muội khác của nàng. Nam Cung Uyển biết cách chèn ép nàng, nàng cũng biết cách thử xem lòng dạ Tô An, nàng ấy đến càng tốt, càng hay. So với nàng ấy, nàng đối với người khác biết cách thu phục hơn nhiều.

Bính Đình lục lọi tủ của mình xem mình có bao nhiêu ngân lượng, nữ trang toàn bộ bỏ lại, chỉ mang theo vài bộ đồ của mình. Ngựa Bạch Thang mà Tô An tặng nàng ở chuồng ngựa đang ngủ liền bị nàng đánh thức, nha hoàn Như Hoa thấy nàng đi liền bối rối, hỏi dồn dập:

– Chủ tử, người muốn đi đâu? Tô lão gia làm sao tìm được người? Người đi rồi sống thế nào? Người đừng đi để ngày mai Tô lão gia giải quyết, có được không?

Bính Đình an vị ngồi trên ngựa, nói rằng:

– Ta đi về hướng Bắc, sẽ sang Cảnh quốc. Đi đâu cũng được, miễn khỏi phải gả cho thập nhất hoàng tử. Như Hoa, tạm biệt.

Cổng sau phủ Dịch Hy, Bính Đình bóng dáng như sương khói bay mất. Nàng để lại một vài thông tin cơ bản để Tô An có thể tìm nàng sớm nhất, mà cũng trông như một lời ly biệt thực thụ. Lần này là nàng ép gả cho nàng ấy, nhất định. Bính Đình mỉm cười, nắm chặt dây cương của mình phi thẳng ra cổng thành.

Sáng hôm sau Như Hoa lựa lúc không có các phu nhân của nàng bẩm báo rằng Bính Đình cô nương bị Nam Cung Uyển đuổi đi rồi, Tô An như sét đánh ngang tai. Nàng tìm gặp Nam Cung Uyển thì thấy nàng ấy đang ngồi ở vườn sen trong hoa viên cùng Tuyết Y, Tô Huệ.

– Nàng đuổi Bính Đình đi? –Tô An hỏi, giọng chẳng có chút hòa khí làm Nam Cung Uyển bất giác giật mình.

Sáng hôm nay Tô Huệ cũng nói với Tuyết Y, Huân Nhi chuyện Tô An muốn thú thêm thê tử. Huân Nhi đồng ý tùy theo ý thích của Tô An, còn Tuyết Y thì giận dữ, mọi người đang họp nhau để Tô Huệ dỗ dành hai người thì Tô An xuất hiện, sẵn giận dữ, Tuyết Y đứng lên mắng:

– Ngươi lớn giọng gì chứ? Nàng ấy chỉ là tiểu tam thôi, đây mới là thê tử của ngươi- Tuyết Y chỉ vào Nam Cung Uyển, hét lại với Tô An.

Tô Huệ liền đứng lên giải hòa, đem Tuyết Y đang hùng hổ kia dập xuống. Nam Cung Uyển nép sau Tuyết Y, nhìn Tô An. Được thế Tuyết Y càng lớn lối hơn, nàng mắng:

– Ngươi hết thú người này đến thú ngươi khác, ngươi là một người chẳng biết đủ.

Huân Nhi cũng xuất hiện giải hòa, nàng đứng sau lưng Tô An, nàng biết nàng ấy cần một người đứng về phe nàng ấy lúc này. Thật ra trước đó trong một đêm ôm nàng ngủ Tô An đã nói với nàng chuyện này rồi, nàng cũng ậm ừ, không giận dữ cũng không làm lớn chuyện. Nàng biết nàng là nha hoàn từng mong mỏi nàng ấy thú nàng như thế nào, nàng biết cô nương kia cũng vậy.

– Ta sai, đúng vậy. Nhưng nàng ấy nữ nhi đêm hôm như vậy đi khỏi Trường An, nàng có nghĩ đi đường sẽ gặp chuyện không may không? Ta sai các nàng nên gặp ta, chất vấn chửi mắng ta. Trong thời gian ta ở Thạnh Khương nếu nàng ấy không đồng ý nhận ta là thư đồng ta đã chết bên vệ đường rồi, giờ này đã là bài vị đầu tiên trong từ đường rồi!- Tô An ngồi xuống ghế của bàn đá, ôm trán mình.

Các nàng không nói gì, chỉ có Huân Nhi khe khẽ nói: – Các tỷ tỷ.

– Bính Đình không thuần chân như ngươi tưởng đâu- Nam Cung Uyển nói.

Tô An vẫn như thế bóp trán mình, làm dịu đi cơn đau đầu khủng khϊếp:

– Ta biết, ta biết, ta biết. Nàng ấy mà có chuyện gì, ta..! – Nàng bỏ lửng khi thấy cái lắc đầu của Tô Huệ.

– Thϊếp biết nàng đang rất tức giận, đợi một lát thϊếp gọi người của Nam Cung Kiện kiếm Bình Đình cô nương giúp nàng. Đừng nói gỡ. – Tô Huệ đứng trung lập.

Không đợi mọi người bàn tán nữa, Tô An chạy ra cửa dắt con Đạp Tuyết của mình, người ngồi trên yên ngựa thúc vào bụng ngựa. Tiếng ngựa đau đớn đột ngột hí dài một tiếng, đem Tô An rời xa Tô gia.

Trong thành có vó ngựa chạy nhanh như thế liền biến thành một mảnh hỗn loạn, có sạp rau bị giẫm nát nhưng không có thương vong về người. Tẩu tẩu bán rau mang rau đến nhà Tô gia yêu cầu bồi thường, Tô Huệ bèn lấy ngân lượng ra, đồng thời sai người đóng lại sạp mới cho tẩu ấy. Lo lắng không biết Tô An đi đâu mà ngay cả áo choàng cũng không mặc, các nữ nhân ngồi ở hoa viên cũng yên lặng, sự im lặng bao trùm trong cả Tô gia, lần đầu tiên.