Như Âm
Hành lang gấp khúc kéo dài, Tô An cùng Nam Cung Kiện hướng tới đại sảnh mà đi, Bính Đình biết là chuyện riêng nên cũng không đòi đi theo. Nam Cung Kiện trước sao vẫn giữ thái độ tiêu sái nho nhã của mình mà phe phẩy quạt, không nhỏ không lớn nói rằng:
– Ngươi nhờ ta điều tra nàng ấy, ta tra cả năm đằng đẵng mới thấy. Nàng ấy đổi tên là Như Âm, sống ở thành Gia Minh ở Hiên quốc.
Tô An đăm đăm suy nghĩ, hỏi: – Hơn năm năm nay nàng ấy sống như thế nào?
Trên quạt họa một bức đào hoa nở rộ, phe phẩy phe phẩy trước mặt Tô An. Nam Cung Kiện tay trái để sau lưng, lười biếng nói:
– Sung sướиɠ thì đổi tên làm gì? Nàng ấy sáng dệt vải, tối xoay đậu thuê, mai danh ẩn tích để trốn số nợ phụ thân để lại.
Số tiền mà phụ thân của Tố Tâm để lại nàng vẫn giữ, mặc dù nàng có mượn dùng nhưng khi kiếm ra ngân lượng nàng liền trả lại. Số tiền đó vẫn để dưới tượng Quan Âm trong từ đường, cầu mong một ngày tìm thấy Tố Tâm để trả.
Những năm gần đây số ngân lượng nàng thu được càng lớn thì lòng nàng càng lo lắng bất an, vì nàng nợ số tiền này từ nàng ấy, khi mà nàng sống sung sướиɠ thì nàng ấy phải chịu cực khổ. Vinh hoa phú quý mà nàng có vốn dĩ là của nàng ấy, Tô An đã canh cánh trong lòng nhiều năm nay.
Đại sảnh Dịch Hy phủ, một cô nương mặc áo vải thô sơ đang vuốt ve chiếc lọ cổ trên bàn, mái tóc dài cột gọn bằng vải thừa. Nàng ấy dù sao cũng sống hơn mười lăm năm giàu có, cốt cách này cho dù có mặc áo vải cũng chẳng che được. Trên tóc nàng điểm một cây trâm hoa mai đúc bằng đồng thô, đây vốn là vật dụng mua ba hào một cây rẻ tiền của các thôn nữ Hoa thôn. Mà dạo gần đây, nữ nhân Hoa thôn cũng không còn nghèo như thế.
Kim chi ngọc diệp cho dù có bị vùi dập như thế nào vẫn là kim chi ngọc diệp. Khi Nam Cung Kiện gọi tên nàng, nàng khẽ xoay người lại, mi mục nàng như sương khói chốn dương gian, đôi mắt nàng trong trẻo như nước hồ thu. Tô An lên tiếng hỏi rằng:
– Cho hỏi, cô nương sống ở đâu trước đây?
Cô nương kia thu tay lại, hiền dịu mỉm cười: – Tiểu nữ sống ở Trường An từ nhỏ. Sau gia biến nên đành lưu lạc.
– Phụ thân cô nương…?- Tô An tỉ mỉ hỏi lại.
– Phụ thân của tiểu nữ đã mất khi đi qua Giai Kì, trên đường phụ thân đi gặp phải đạo tặc cướp bóc, ta đã nghe người thân tín còn sống của phụ thân nói vậy. –Nàng ngừng lại, quan sát kẻ da trắng môi hồng trước mặt nàng, nghi hoặc – Không hiểu sao công tử lại muốn mời tiểu nữ về đây?
Tô An nhìn sơ qua nàng, hỏi thêm một vài câu về thân thế nàng. Nam Cung Kiện không hài lòng ghé sát vào tai nàng hỏi nhỏ: – Ngươi không tin về khả năng của hạ nhân của ta à?
– Tin, đương nhiên ta tin, ta chỉ muốn chắc đây là Tố Tâm cô nương. Nàng đã chịu khổ lâu rồi, ta không muốn có sự nhầm lẫn – Tô An che miệng lại, nói nhỏ.
Tố Tâm cô nương cúi nhẹ đầu, cười khẽ, giọng cười thanh thúy như chuông gió treo trước cửa phòng của Bính Đình. –Công tử muốn vời tiểu nữ về đây hỏi chuyện, hỏi đã xong, tiểu nữ có thể về không? Nhân tiện, lần sau công tử đừng mời người bằng cách trói lại nhé.
– Ngươi- Tô An thúc khuỷu tay vào người Nam Cung Kiện, hắn liền cười khì khì: – Không phải ta, tại vì nàng tưởng ta đòi nợ nên vùng vẫy lắm.
– Không giấu gì cô nương, chính ta chôn cất phụ thân của cô nương. Trước lúc chết ông có dặn gửi ngân lượng lại cho cô nương, ta đã tìm kiếm cô nương rất nhiều năm.
Tố Tâm cô nương có chút sửng sốt, nàng mở to đôi mắt to tròn của mình, lắp bắp hỏi: – Thân phụ… thân phụ vẫn gắng giữ số ngân lượng đó thay vì mạng sống sao?
Bản thân Tô An vốn không biết gì về gia cảnh của Tố Tâm cô nương, chỉ biết gật đầu. Đúng thật là số tiền mà nàng giữ là số tiền ông giấu trong tận vạt áo trong, lê thân đến một nơi xa chỗ bị cướp gϊếŧ để bảo toàn số tiền đó.
Cô nương đứng trước mặt liền ngồi xuống ghế, im im lặng lặng suy nghĩ gì đó. Tô An ngượng ngùng ngồi vào ghế đối diện nàng, đợi nàng ấy mở miệng nói. Nam Cung Kiện ngồi ghế chủ nhà, không để ý gì chỉ phe phẩy cây quạt mà chàng yêu thích, hương thơm từ túi thơm theo những lần quạt phảng phất cả đại sảnh to rộng.
Một lúc sau nàng quay sang Tô An, nói:
– Ngân lượng của thân phụ thì vẫn nên hoàn cho ta.
Thế nên Tô An sai người về lấy hộp ngân lượng đưa cho nàng, không thiếu một đồng nào. Tố Tâm xem xét bên trong, kiểm từng tờ ngân phiếu rồi đóng hộp lại.
– Đa tạ công tử, trước tiểu nữ cũng nên hồi gia.
Triệu Tố Tâm đã hơn hai mươi tuổi, nàng đã bỏ Trường An mà rời đi rất lâu, nay về Trường An có chút không quen. Nam Cung Kiện thì nghĩ nếu nàng mang hộp ngân phiếu giá trị lớn như thế đi về, thế nào cũng có kết cục hệt như phụ thân nàng. Thế nên chàng khuyên Tố Tâm ở lại Trường An, trước trả nợ, sau thì sinh sống tại đây.
Trời bên ngoài dần đổ về chiều, Tô An mời Tố Tâm và Nam Cung Kiện về nhà mình dùng cơm. Tố Tâm đồng ý theo Tô An và Nam Cung Kiện đi, nàng nghĩ rằng nếu họ là người xấu thì đã không nhọc công kiếm tìm nàng để trả lại ngân lượng.
Bữa cơm ở nhà Tô An do ngự trù nấu với sự chỉ đạo của Tô Huệ, một bàn tiệc hấp dẫn đầy màu sắc, đã từ rất lâu rồi Tố Tâm không được động đũa những thứ ngon như thế. Tô Huệ và Tuyết Y, Huân Nhi rất biết ơn Tố Tâm, bởi vì có nàng ấy mới có Tô An hiện tại, duy chỉ có Nam Cung Uyển thấy nữ nhân khác trong nhà thì buồn bã ra mặt. Ngay cả ca ca của mình ngồi bên cạnh cũng chẳng mời được nàng nói một lời.
– Tố Tâm cô nương, dùng tự nhiên như ở nhà nhé- Tuyết Y gắp một ít thịt gà luộc bỏ vào bát Tố Tâm, Uyển Nhi càng ghét nàng càng phải trêu. Đúng ý nàng, Uyển Nhi gắp cọng rau vứt vào bát mình một cách bực dọc, nhìn là biết giận run người rồi.
Tô Huệ lắc đầu, hai đứa nhỏ này cứ mãi như trẻ con không chịu lớn. Huân Nhi mỉm cười hỏi chuyện Tố Tâm, hỏi về Hiên quốc, hỏi về phu quân của nàng ấy.
– Vị hôn phu của ta chưa thành thân đã lâm bệnh, họ nói ta là khắc tinh, thế nên có vẻ như trọn đời này ta chỉ có thể sống cô quẻ. – Tố Tâm cắn miệng thịt gà luộc ngọt mềm trong miệng, cảm nhận hương vị mà từ lâu rồi nàng chưa được thử.
Không khí bỗng chốc ngưng trọng, Nam Cung Kiện ho khụ khụ hai tiếng, nói:
– Tố Tâm cô nương ăn thêm một chút đi- Vừa ho khụ khụ hắn vừa gắp bỏ vào bát cho nàng. Trong lòng thầm nghĩ một mình Bính Đình đã là khó khăn rồi, thêm một Tố Tâm nữa, không chừng đây sẽ là một ổ nữ nhân nguy hiểm nhất đối với hắn.
Tối đó Tô Huệ dọn một gian phòng ở phía Tây cho Tố Tâm, sai người lau dọn sạch sẽ cho Tố Tâm vào ở. Phân phó người hầu hạ cho Tố Tâm, còn cẩn thận mang quần áo mùa đông chưa mặc của mình qua cho nàng hai bộ.
– Muội xem nếu mặc không vừa thì tỷ lấy của Tuyết Y muội cho muội thử. –Tô Huệ đặt áo gấm xuống bàn, nói.
Tuyết Y cũng mỉm cười gõ tay vào cửa hai cái, đem xấp đồ trên tay mình vào phòng:
– Muội cũng đã mang đến rồi đây, sợ dáng người của Tố Tâm không cao bằng tỷ.
Hai tỷ muội xem xét một lượt phòng của Tố Tâm rồi đi ra ngoài. Đi cách phòng Tố Tâm chừng hai mươi thước, Tuyết Y nói:
– Tố Tâm cô nương tính tình thật khiêm nhường. Dù sao cũng tốt hơn Uyển Nhi.
Tô Huệ xoa mái tóc mềm của Tuyết Y, yêu thương như muội muội ruột của mình: – Muội đó, chúng ta đều là thê tử của Tô An, nhiệm vụ của chúng ta là tề gia và yêu thương nàng chứ không phải cãi nhau như hí kịch mà muội xem ở đình. Ngốc.
– Tỷ tỷ, dù sao cũng là ngày vui, ngày mai hai chị em mình cùng phát cháo nhé. Trời ngày càng lạnh rồi.
Tô Huệ gật đầu: – Được, tìm thấy Tố Tâm thì đã thỏa ước nguyện của tỷ rồi, mình phát cháo cảm tạ trời đất vậy.
Hai người sóng vai nhau đi, trong lòng mỗi người một tâm tư khác nhau. Tô Huệ thì vui mừng, Tuyết Y thì lo sợ có một ngày Tố Tâm sẽ thuận chân bước vào nhà nàng. Đêm, sương rơi ngày càng lạnh.