Thương nhân
Tuyết Y giận dỗi đi ra khỏi phòng, Tô An ngay lập tức đuổi theo sau, nàng nắm cánh tay nàng ấy kéo lại, nhỏ giọng năn nỉ, "Ta xin lỗi…Ta…" Tô An không biết bản thân nên nói gì nữa, nàng chỉ muốn áp chế Tuyết Y, chọc ghẹo theo cái cách mà nàng hay làm với Tô Huệ. Không ngờ lại khiến nàng ấy giận đến như vậy.
"Ngươi tránh cho ta, ngươi!" Tuyết Y muốn mắng mà chẳng biết nên mắng làm sao, Tô An cảm thấy rất khó chịu, nàng kéo Tuyết Y lại vào phòng để nói chuyện cho rõ ràng hơn, cũng không muốn ai đi ngang nghe được chuyện nàng và Tuyết Y cãi nhau.
Vùng vằng về đến phòng Tuyết Y ôm dỗi hờn ngồi thừ trên ghế, Tô An thấy vậy nên mới khép cửa lại, "Tuyết Y, ta xin lỗi mà… Nàng ấy cũng lưu lạc như ta ngày xưa vậy, ngươi có thể cho nàng ấy một chỗ ăn ngủ không? Vả lại, nàng ấy còn có võ công, có thể bảo vệ được ngươi với Tô Huệ."
"Ta không thích" Tuyết Y giận dỗi, nàng khoanh tay lại không thèm nhìn mặt Tô An nữa. Cả ngày hôm sau Tuyết Y cũng không muốn nói chuyện với Tô An, lúc ăn cơm còn căng thẳng hơn. Khi Huân Nhi ngồi vào bàn ăn cùng theo lời Tô Huệ, Tuyết Y đứng lên đi về cửa hiệu không thèm ăn cơm nữa.
"Này, Tuyết Y" Tô An cũng đứng lên đuổi theo nàng ấy, hai người chơi trò rượt đuổi mãi không chán.
Cả ngày hai người cũng không nói chuyện với nhau một lời nào, Tuyết Y giận dỗi, thấy mặt Huân Nhi lại càng dỗi hờn hơn nữa. Nhưng Huân Nhi có vẻ không để ý, nàng ấy ăn xong liền phụ giúp Tô Huệ làm việc. Tuyết Y đứng ở cửa hiệu mà thơ thẩn, người mua ra vào liên tục, nàng không biết mình đã bán buôn như thế nào nữa.
Tô An nhàm chán với mớ sổ sách, nàng giả vờ hỏi, "Tuyết Y, chữ này viết như thế nào?"
"Ngươi tự đi mà viết" Tuyết Y nhìn cũng không thèm nhìn Tô An, nàng cứ làm việc bỏ mặc nữ nhân kia muốn làm gì thì làm. Con trai phú gia – Tuấn Dật công tử đi mua phấn son cho vị hôn thê thì phát hiện nơi đây có bà chủ xinh đẹp. Gương mặt tươi cười khiến người khác tởm lợm, nói, "Mỹ nhân ở đây sao ta lại không biết nhỉ?"
"Công tử đến đây muốn mua gì?" Tuyết Y bỏ qua nụ cười đó, buôn bán phải tiếp xúc với nhiều loại người, nàng nhìn mãi cũng quen. Nhưng Tô An thì không, nàng chán ghét khi có người Tuyết Y bằng đôi mắt đó, chỉ muốn đứng dậy móc mắt hắn ra để ánh mắt hắn không làm dơ bẩn Tuyết Y của nàng.
Tuấn Dật phe phẩy quạt cố gắng tỏ ra tiêu soái, "Có gì ta mua nấy…Cả bà chủ đây…" Nói đoạn dùng cáng quạt nâng mặt Tuyết Y lên, "…ta cũng muốn mua"
"Ta nghĩ bán cả gia tài của ngươi cũng không mua được nàng" Tô An mỉm cười đứng lên kéo Tuyết Y về phía sau mình. Tuấn Dật ngay lập tức trở mặt ngay, vẻ mặt ban nãy biến mất thay thế bằng vẻ giận dữ rợn người. "Người bổn công tử muốn, nhất định phải có được", hắn ta vươn tay định nắm lấy Tuyết Y nhưng Huân Nhi dùng lực giữ tay hắn lại.
Nãy giờ Tô Huệ chỉ ở nhà nên Huân Nhi đi ra cửa hiệu định phụ giúp, vừa hay thấy có người chọc ghẹo chủ tử của mình. Nàng bóp cổ tay hắn, nụ cười trên môi lại chẳng có tí hơi ấm nào, "Xin lỗi Tuyết Y tiểu thư mau!"
"Ngươi!" Tuấn Dật gằn giọng, đau đớn ở cổ tay truyền đến làm hắn xanh mặt. Người đến xem cũng nhiều hơn, hắn vội vàng xin lỗi rồi rời đi ngay lập tức để tránh làm xấu mặt Sở gia. Hắn vừa đi Huân Nhi cũng thay đổi thái độ ngay, "A… Cao hoa quế… Tuyết Y tỷ tỷ cho ta một ít được không?"
"Ngươi lấy đi" Tuyết Y hờ hững nói, nàng lấy ba miếng bánh cho vào tay Huân Nhi để nàng ấy ăn dần dần. Huân Nhi rất vui, nụ cười cũng tươi sáng như mặt trời tháng năm.
"Tuyết Y! Người như thế.. Không muốn bán thì đừng bán, được chứ?" Tô An chỉnh lại sợi tóc rối của nàng, động tác ôn nhu như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào lòng Tuyết Y. Làm nàng có muốn giận cũng không giận được nữa, Tuyết Y nhịn không được mỉm cười, "Ta nhất định không đuổi khách, chẳng phải có Huân Nhi bảo vệ ta rồi sao?"
"Ừ, có Huân Nhi bảo vệ nàng" Tô An thấy rất vui vì Tuyết Y rốt cuộc cũng đỡ bài xích Huân Nhi. Có lẽ chỉ có Huân Nhi là chẳng để ý gì thôi, cho dù Tuyết Y có ghét bỏ nàng ấy nhưng nàng ấy chẳng hề biết, còn vui vẻ một tiếng cũng tỷ tỷ, hai tiếng cũng tỷ tỷ. Cô nương này đáng ra nên được nâng niu hơn.
Tô Huệ đang đứng tưới nước cho những khóm hoa tường vy thì cảm giác được vòng tay ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng định hét lên nhưng nhận ra vòng tay này rất mềm mại. Là vòng tay của nữ nhân chứ không phải của nam nhân, "Tô An, muội định trêu ghẹo gì nữa đây?"
"Tỷ tỷ, mai ta lại đi rồi, ta muốn ôm nàng một chút" Tô An dụi đầu vào lưng Tô Huệ như một đứa trẻ, Tuyết Y thấy nên cốc đầu nàng một cái, "Ngươi là hài tử à, hở tới là làm nũng"
"Mai ta đi rồi Tuyết Y, ta phải mở cửa hiệu ở vài kinh thành khác… Có lẽ là đi một tháng…" Tô An buông tay đang ôm Tô Huệ ra, Tuyết Y nghe nói nên im lặng hẳn, nàng nhớ mong Tô An, gặp còn chưa thỏa nàng ấy lại đi một thời gian nữa.
"Ta đi với ngươi được không? Ta giúp ngươi trang trí cửa hiệu cho đồng nhất"
Tô An gật đầu đồng ý, "Được đó, dù sao ta đi một mình cũng chán."
"Hai người đi nhớ cẩn thận, có cần Huân Nhi đi cùng không?" Tô Huệ thì ngược lại, nàng ấy rất lo lắng cho hai người. Tô An bĩu môi buồn bã, "Chỉ có ở nhà ta mới được mặc y phục của nữ nhân thôi, đi xa ta lại phải mặc đồ của nam nhân rồi"
Tô Huệ nhéo tai Tô An xách ngược lên, "Này, ta đang hỏi có cần Huân Nhi đi cùng muội không?"
"Không cần, ta đi cũng không xa lắm" Tô An xoa tai bị Tô Huệ nhéo đau điếng, Tuyết Y thì đã vui vẻ chạy về phòng soạn đồ từ lúc nào rồi. Tô An dặn dò về cửa hiệu một lúc mới đi về phòng chuẩn bị đồ, đi ngang qua vườn trúc nhỏ thì phát hiện tiếng đàn thanh thoát đang vang lên.
Tô An lần theo tiếng đàn đi sâu vào trong vườn trúc, Huân Nhi đang chăm chú đánh đàn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng ấy thoăn thoắt. Hoàng sam trong vườn trúc làm cho nàng ấy hệt như bông hoa duy nhất trong vườn, nhan sắc tỏa sáng làm người khác nhìn đến chăm chú. Đẹp, trong lúc đó trong đầu Tô An chỉ bật ra từ này.
"Chủ tử!" Huân Nhi ngưng hẳn làm tiếng đàn dịu ngọt kia cũng ngừng theo, cổ cầm cũ kĩ nàng ấy lật đật đem giấu ở sau lưng. Tô An đi lại gần ngồi ở tảng đá bên cạnh nàng ấy, "Ngươi cũng biết?"
Huân Nhi nhè nhẹ gật đầu, "Vâng, ta học từ nhỏ rồi"
"Cái này.. là cổ cầm?" Tô An hỏi, nhưng Huân Nhi lại ngượng nghịu nhìn xuống đất, "Ta mượn của thím Hoàng hàng xóm mình"
"À, ra vậy, thôi ra khỏi đây đi" Nàng đứng lên thong thả đi ra khỏi vườn trúc, như quên điều gì đó, Tô An quay đầu lại nói, "Ta phải đi một tháng rồi, ngươi ở nhà bảo vệ Tô Huệ giúp ta, nhé?"
Huân Nhi nhỏ giọng hỏi, "Còn chủ tử thì sao?"
"Ta không sao, ta dù sao cũng mạnh mẽ hơn tỷ ấy" Tô An bước chân dừng lại hẳn, nàng bảo, "Thôi, đi ra khỏi đây với ta"
Cả hai cùng nhau đi ra khỏi vườn trúc nhỏ này, không nhanh không chậm sánh bước cùng nhau, lam y cùng hoàng sam như vườn trúc điểm xuyến thêm hoa vàng, xinh đẹp kiều diễm.
Chuyện Tô An đi xa cũng không còn là lạ lẫm nữa, nàng ấy cứ việc về một chút rồi lại đi. Hôm nay lập thêm những chi nhánh ở các kinh thành, việc này giống như bành trướng kinh doanh của nàng. Mặc dù nàng ấy đã thu được rất nhiều lợi nhuận từ Trường An, nhưng hằng ngày có không ít những người kinh thành khác lặn lội tìm đến mua hàng. Vì thế nàng muốn bành trướng hơn nữa, mang cửa hiệu phấn son của nàng ra khắp nước.
Mở hết ba chi nhánh, hôm nay chính là cửa hiệu thứ tư. Tuyết Y chỉ dẫn mọi người làm theo ý nàng, Tô An cũng gia nhập trở thành một trong những người làm công đó. Nàng đóng búa dưới sự chỉ bảo của Tuyết Y, đem biển hiệu đóng vào chặt chẽ.
"Chắc là xong rồi" Tô An leo xuống đất rồi mới thở phào, Tuyết Y lau đi mồ hôi trên trán nàng, "Ngươi cần gì phải làm, cứ mướn người cũng được. Coi ngươi mệt mỏi này"
"Cửa hiệu này ngày mai khai trương là được rồi. Bây giờ đi dạo với ta nhé?" Tô An nắm lấy tay Tuyết Y, nàng ấy gật đầu nhẹ nhàng. Hai người cùng nhau đi dạo để tìm hiểu hơn về nơi này. Đi qua tửu điếm nàng thấy một người đang ngồi ở ngoài cửa, dáng vẻ khắc khổ đó làm nàng nhớ đến Duy thúc, một người bạn của nàng ngày trước vì bệnh tật mà chết đi.
"Ta mua nó, đại thúc, cái này bao nhiêu lượng" Nàng cầm cây cổ cầm mới tinh lên, Tuyết Y thấy thế nên cũng ngồi xuống, nàng vuốt ve thân đàn như một người bạn tri kỉ, "Tốt đấy, đại thúc, cái này bao nhiêu lượng?"
"Mười lượng…?" Vị đại thúc đó giọng nói run run giơ hai bàn tay ra, Tuyết Y giật mình nên giọng nói hơi lớn, "Mười lượng? Đại thúc! Gía của nó ít nhất cũng phải năm mươi lượng mà"
"Ta trả một trăm lượng" Tô An lấy trong túi ra một tờ ngân phiếu trăm lượng đưa cho thúc ấy, bàn tay già nua của đại thúc run run cầm lấy tờ ngân phiếu, thứ mà cả đời ông cũng chẳng mong được cầm một lần giờ đã thành của ông. Vị đại thúc vội vàng quỳ xuống dập đầu trước Tô An nhưng nàng cản lại, "Thuận mua vừa bán thôi đại thúc, không cần như vậy đâu, tội lỗi cho ta"
Nói rồi nàng ôm cây cổ cầm đi về khách điếm, "Nàng cần nó không?" Tô An định giao nó cho Tuyết Y nhưng nàng ấy lắc đầu, "Ta dùng thứ mới không quen"
Đến lúc về nhà cây cổ cầm đó thuộc quyền sở hữu của Huân Nhi, nàng ấy vui vẻ cứ đem ra lau chùi sạch sẽ. Tô Huệ thấy cũng vui lây. Tô An đến tối lại bận bịu với sổ sách, nàng ấy ở riêng một mình trong thư phòng xem lại thu chi. Tiền lãi bao nhiêu nàng đều bỏ vào căn hầm bí mật ở dưới sàn nhà.
Tô gia làm ăn ngày một lớn, Tô An không đích thân đi lấy hàng nữa mà nhờ người của Phong thúc đi lấy giúp. Còn kinh doanh qua gấm vóc, tiền bạc theo thời vào nhà nhiều không đếm xuể. Huân Nhi chỉ có một thú vui đó là ngày ngày đi theo Tô An làm phiền, đôi khi mệt mỏi nghe Huân Nhi chọc cười nàng cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Buổi tối, cả phố l*иg đèn treo sáng rực, mọi người cùng nhau đón năm mới. Tô An cùng Tô Huệ, Tuyết Y đi dự một buổi tiệc dành cho thương nhân ở kinh thành. Nơi đây ai cũng khí chất cao quý, cũng may Tuyết Y đã đi quen nên chuẩn bị quần áo, phục trang của cả ba người cũng không hề kém cạnh ai cả.
Lý gia, Lý Tiểu Cường, người cũng như tên, mở miệng ra chẳng nói được gì đàng hoàng. Tô An như đeo một lớp mặt nạ giả dối, nàng liên tục cười nói mặc dù không ưa gì những người ở nơi đây.
Loáng thoáng trong câu nói của họ nàng có nghe nói: "Ba người họ như ba nữ nhân vậy"
Tô Huệ cũng nghe được, nếu họ biết Tô An là nữ nhân thì cách chèn ép Tô An cũng nhiều vô số kể. Một chút lo lắng làm Tô Huệ sợ hãi.