Tối đó đại nương và tứ nương của Tô gia ở lại Nhất Phương cung của An Trúc, nghe tin tứ nương của Tô gia cũng đến, Nhiễm Tâm đợi sau khi Cảnh Tịch rời khỏi Nhất Phương cung liền sang. Nhiễm Tâm mặc cung bào màu trắng thuần, trên áo có thêu hoa bằng chỉ đỏ, đầu nàng điểm một vài cây trâm đơn giản, nhưng tư thái của một nương nương không thể nào không biểu thị. Mặc dù đại nương và tứ nương xuất thân giàu có, sống trong nhung lụa giàu sang, các nàng có tướng tá của phú gia còn Nhiễm Tâm không có tài sản gì nhiều, nhưng nàng lại có tư thái của một quý phi, sang trọng và vương giả.
Nàng bước chân vào trong đại sảnh thì thấy tứ nương đang ngồi đó, điềm tĩnh đợi nàng tới, giống như tỷ ấy biết nàng nhất định sẽ tới. Khuôn mặt nhu hòa của đại nương khẽ nở một nụ cười, nói:
– Nhiễm Tâm đã lớn thế này rồi.
Tứ nương cũng cười, ánh mắt lướt từ trên đỉnh đầu của Nhiễm Tâm cho tới tận gót chân, thấy muội muội của mình an hảo liền trộm thở dài một hơi. Nhiễm Tâm đi lại gần chỗ hai nàng, phải phép hành lễ. Đại nương hỏi nàng vài câu đơn giản rồi cáo lui, để chừa không gian cho nàng cùng tỷ tỷ nói chuyện.
– Tỷ tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?
Nhiễm Tâm ngồi bên ghế gỗ bên cạnh Cảnh Huân, sau bao nhiêu năm rồi mới gặp, nàng vừa tưởng niệm vừa thấy buồn bã, cớ gì mà tỷ muội lại chẳng có thật sự một ngày ở bên cạnh nhau. Cảnh Nhiễm Tâm năm nay hai mươi bốn tuổi, còn tỷ tỷ nàng đã ngoại bốn mươi, còn chẳng biết sẽ gặp nhau thêm bao lần nữa.
– Tỷ tỷ vẫn khỏe, muội sống ở đây có tốt không? Sao không chịu cùng tỷ về Nam quốc?- Cảnh Huân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội mình, ngước mặt lên nhìn thấy trên mặt Nhiễm Tâm mờ mịt nước. Chưa tới ba giây sau Nhiễm Tâm đã ôm chầm lấy Cảnh Huân, khóc đến lợi hại.
– Muội nhớ tỷ tỷ.. sống trên đời chỉ còn mình tỷ là người thân, tỷ phải bảo trọng thân thể… muội.. Tịch đối với muội tốt lắm.
– Tiểu nha đầu ngốc, lớn tướng đến vậy rồi mà..
Cảnh Huân vuốt lưng Cảnh Nhiễm Tâm, dỗ dành tiểu muội muội của mình, đáng lẽ ra nàng nên cương quyết hơn giành lấy Nhiễm Tâm, nuôi dưỡng nàng. Có thể nếu nàng làm vậy thì Nhiễm Tâm cùng An Trúc sẽ chẳng chung phu quân như bây giờ, lỗi chung quy cũng là của nàng. Những đêm thức khuya suy nghĩ nếu An Trúc và Nhiễm Tâm cùng bị nàng ta bạc tình thì tội nghiệt của nàng sẽ lớn biết bao, cũng may mà lần này gặp lại, ai cũng nói mình sống rất tốt, nàng cũng cảm nhận hai đứa nhỏ đều sống tốt. Cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ.
– Tỷ tỷ, phu quân của tỷ là người như thế nào?
Nhiễm Tâm ngước mặt mình lên, hỏi Cảnh Huân. Chỉ thấy Cảnh Huân cười cười, nàng vuốt mái tóc mềm của Nhiễm Tâm rồi lau đi nước trên gò má nàng, nói:
– Phu quân của tỷ tỷ là một người tuy cương trực với người ngoài, nhưng lại dễ mềm lòng trước thê tử của mình. Với tỷ, cả trời đất này đều do nàng một tay chống đỡ, chỉ cần ở bên nàng, tỷ tỷ chẳng thấy lo sợ điều gì. Ngay cả khi tuổi già đến, lúc nào nàng ấy cũng nói với tỷ, "Ta yêu nàng". Tỷ còn chẳng nhận biết mình già đi cho đến khi soi gương, tại nàng ấy lúc nào cũng khen tỷ tỷ.
Nói đến đây đôi má của Cảnh Huân bỗng nhiên phiếm hồng. Tự than trong lòng rằng không ổn rồi, nhắc đến người kia, ngay lập tức nhớ lấy nụ cười giảo hoạt của nàng ấy. Nhiễm Tâm thấy vậy cũng trộm cười, nàng nói:
– Phu quân của muội là một người để ý đến muội ngay cả từng điều nhỏ nhặt. Muội cảm thấy, sống bên cạnh nàng thật tốt. Nàng ấy lúc nào cũng cho muội thấy, muội chính là vưu vật độc nhất trên đời này.
– Thật không?- Cảnh Huân hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Nhiễm Tâm. Nhiễm Tâm quả quyết gật đầu, còn cười tươi, đối với ai nàng cũng thanh lãnh, duy chỉ có với người thân của mình, với Cảnh Tịch nàng mới thoải mái thả lỏng tâm tình. Điều này cũng khiến nàng dần quen với sự thanh lãnh đối với ngoại nhân, mãi rồi không bỏ được.
Cảnh Huân lại hỏi: – Còn Trúc Nhi, Cảnh Tịch đối với Trúc Nhi có tốt không?
– Trúc Nhi sao? Muội thấy Tịch là thật lòng thật dạ tiếp nhận Trúc Nhi. Tỷ tỷ để ý sẽ thấy.
Đêm ở Nhất Phương cung náo nhiệt, còn đêm ở điện Bàng Thế lại cô tịch, trầm mặc. Cảnh Tịch nằm lăn qua lộn lại trên giường cũng không ngủ được, nàng nhớ An Trúc quá, nỗi nhớ cồn cào trong lòng, không thể nào khiến nàng dỗ được giấc ngủ. Hai người còn chưa chia xa mà Cảnh Tịch đã thấy nỗi nhớ vây hãm nàng trong đau đớn.
– Tịch.
Là tiếng của An Trúc, nàng ấy len lén mở cửa bước vào, bộ dạng thấp thỏm của nàng lọt vào tầm mắt của Cảnh Tịch. Có bao giờ bên cạnh nhau lại phải lén lút như trộm thế này, thật là một chuỗi hoang đường. Cảnh Tịch còn chẳng đợi nàng ấy từ từ đi lại gần nàng, nàng bước xuống giường đi như chạy đến chỗ An Trúc, ôm nàng vào trong lòng.
– Thϊếp..
An Trúc còn chưa kịp nói gì, Cảnh Tịch đã ôm mặt nàng đặt một nụ hôn dài xuống. Đôi môi của Cảnh Tịch quấn quít lấy đôi môi mềm của ái nhân, phải chia xa với ái nhân có phải là kiếp số của nàng không? Năm lần bảy lượt phải chịu cảnh rời xa người mình yêu nhất. Nàng còn không nghe trong sách sử nói An Trúc sẽ rời đi, An Trúc đi rồi, bao giờ nàng mới về?
Tay của An Trúc lúc đầu còn hơi run rẩy, sau đó từ từ ôm lấy eo Cảnh Tịch, cùng nàng hôn.
Là gã hòa thượng nào đã nói hai người là nghiệt duyên, nàng là nghiệt duyên của An Trúc? Nếu nàng là nghiệt duyên của An Trúc, lúc này tim cũng không thụ thương đến vậy. Nghiệt duyên. Nghiệt duyên. Là ai đã nghĩ ra hai từ cay nghiệt này. Môi Cảnh Tịch nhu lộng cánh môi mềm của An Trúc, cho đến khi cảm thấy vị mặn vương trên đầu lưỡi, nàng ấy khóc.
– Đừng khóc, trẫm nói rồi, nàng khóc trẫm sẽ đau.
Cảnh Tịch vuốt ve gò má An Trúc, bế nàng ấy về giường cùng mình. Cả đêm đó cả hai đều không ngủ, chỉ ôm nhau kể chuyện ngày xưa. Sáu năm qua nhanh như gió thoảng, thì ra kí ức đã sớm khắc tạc vào lòng, sớm quên không được.
– Nàng biết không, lần đầu tiên thϊếp thấy nàng nàng mới tám tuổi, là nha đầu mặt than khó ưa. Không hiểu sao lại mến nàng, muốn gả cho nàng.
– Còn không phải tại trẫm khí độ bất phàm?
– Không phải. Đừng chọc thϊếp.
– Còn không phải? Haha.
Điện Bàng Thế đang u ám bỗng như tiếp nhận được sinh khí, ngoài điện, bụi phi điểu An Trúc trồng mãi không ra hoa, hôm nay lại chậm chạp tỏa sắc.
– Ánh Tuyết, nàng không đi được không? Ta đi cùng nàng được không?- Lộ Kiều gấp gáp khi thấy Ánh Tuyết thu dọn đồ đạc. Vĩnh Ý thấy vậy bèn hừ một tiếng, nói:
– Ngươi là người của Tịch vương, phải ở lại Cảnh quốc. Đi, mau đi ra ngoài cho bọn ta thu dọn đồ đạc.
Cửa phòng mạnh mẽ đóng lại, Lộ Kiều ngơ ngẩn ngồi dưới bậc tam cấp. Làm sao bây giờ, người nàng thương sắp phải rời xa nàng, mà nàng ngay cả giữ nàng lại cũng không giữ được. Khả Thanh chậm chạp đi lại chỗ nàng, tà áo xanh nhàn nhạt vẫn không đổi, mái tóc búi kiểu tán hoa của nữ nhân chưa chồng.
– Ngươi ngồi đây ích gì?- Khả Thanh hơi cay nghiệt nói, nàng đá cửa một cái buộc cửa phải mở. Ánh Tuyết ngơ ngẩn nhìn ra thì thấy Lộ Kiều đang ngồi dưới đất nhìn nàng, còn Khả Thanh hung hăng đang thu chân lại. Thu lại tầm mắt của mình, Ánh Tuyết lại tỉ mỉ xếp đồ vào tay nải.
Khả Thanh đã sớm buông bỏ Ánh Tuyết từ một bữa thấy nàng ấy để yên cho Lộ Kiều ôm eo, tâm Khả Thanh biết Ánh Tuyết để cho Lộ Kiều nhu lộng mình, nàng ấy đã mở lòng tiếp nhận Lộ Kiều rồi. Nhưng ngày mai Ánh Tuyết đi, nàng vẫn muốn đến tiễn.
– Hai ngươi muốn tiễn, ngày mai hẵng đến, hôm nay ta phải thu dọn đồ đạc.
Ánh Tuyết nhàn nhạt nói. Nhìn lướt qua ánh mắt đỏ au của Lộ Kiều, nàng vội vàng quay mặt đi. Nếu là ly biệt, ai có thể không buồn, không hụt hẫng.